Quyển 8 - Chương 28: Hấp dẫn từ linh hồn
Vô Tội
30/08/2013
"Ầm!"
Một khối không khí gần như thực chất trước mặt Lâm Tịch bỗng nhiên nổ tung.
Cảm nhận được hơi nước nóng rực phà đến trước mặt mình, Lâm Tịch nhất thời biến sắc, hai cánh tay vội vàng đưa lên chắn trước người. Toàn thân của hắn giống như bị một cơn sóng lớn đẩy mạnh, vừa rơi xuống đất liền liên tục lảo đảo lui hai ba bốn bước, sau đó mới điều chỉnh tốt trọng tâm mình, không té ngã xuống đất.
Mu hai bàn tay của hắn bị rát đến đau đớn, vừa nhìn xuống hắn liền phát hiện làn da mình đã hơi căng phồng lên giống như một cái phao trong suốt.
Từng thanh từng thanh trường kiếm màu đen do nước bùn hội tụ lại thành từ từ hỏng mất, biến thành những làn hơi nước đen không ra đen, trắng không ra trắng. Gã Huyệt man kia chẳng qua bị ngăn cản dừng lại trên mặt đất, nhưng ánh sáng màu hồng như một ngọn lửa vây quanh người gã tựa như càng đốt cháy mãnh liệt hơn.
Một cây đàn cổ màu hồng đang huyền phù ngay trước người nữ nhạc công mặc hồng sam. Bởi vì xuất thủ quá nhanh, hồn lực được sử dụng quá mãnh liệt, nên hộp đựng đàn làm từ da cá đã bị phá tan, hiện giờ đang lả tả bay xuống. Mái tóc ở sau đầu nàng cũng bị hất tung lên cao, giống như có một ngọn gió mạnh từ dưới đất thổi lên cao vậy.
Lâm Tịch cẩn thận lui về phía sau, sắc mặt trông rất nghiêm trọng, tư thế giống như một con gia cầm liên tục đưa chân về sau, chuẩn bị cất cánh.
Hiện giờ hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái. Dù là thiếu nữ có đôi mắt xanh, hay là nữ nhạc công mặc hồng sam cho đến thiếu nữ gầy yếu luôn ẩn mình sau chiếc áo bào màu đen kia, hắn không hề biết họ là ai. Hơn nữa, kể từ lúc gặp được thiếu nữ có đôi mắt xanh, hắn chưa từng có cơ hội để hai bên nói chuyện đàng hoàng với nhau, luôn bị nàng ta tấn công trí mạng.
Hắn vẫn luôn cố gắng có thể tạo được sự tín nhiệm với thiếu nữ có đôi mắt xanh, nhưng lại không thể nào làm được, nên những gì hắn định nói tiếp theo cũng không thể thực hiện được.
Bởi vì quan hệ giữa quân đội Vân Tần và Huyệt man là không chết không thôi, không thể nào cùng ngồi xuống nói chuyện. Nhưng thực lực của Huyệt man lại mỗi ngày mỗi tăng lên, nếu như thiếu nữ có đôi mắt xanh này có thể tín nhiệm mình một chút, cộng thêm học viện Thanh Loan ủng hộ sau lưng hắn, rất có thể tương lai hai bên sẽ có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau.
Nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ yếu, mà những chuyện như vậy rất cần tư cách và sức mạnh để giải quyết. Với tư cách và sức mạnh hắn bây giờ, căn bản không thể giải quyết được thù hận nhiều năm như thế.
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng mới chỉ qua một chiêu giữa hai bên, sức mạnh bị phân tán ra tứ phía đã khiến da tay hắn bị bỏng rát đến nỗi phải căng phồng lên, đã nhắc nhở cho hắn biết hắn không thể nào xen vào cuộc chiến giữa hai người tu hành này được, hắn càng không thể khiến mình trở thành gánh nặng của nữ nhạc công mặc hồng sam. Nên hắn cố gắng lui về sau, đứng sau lưng nữ nhạc công mặc hồng sam.
Hai tay nữ nhạc công mặc hồm sam chuyển động nhanh trên chiếc đàn cổ. Những phù văn trên bề mặt cây đàn cổ và dây đàn bỗng nhiên lóe sáng kỳ lạ, tạo thành một dải ánh sáng màu hồng như mộng như ảo trước mặt nàng.
Tiếng đàn du dương thanh thoát, mang theo một chút lạnh lẽo, giống như lời tâm sự ai oán của một thiếu nữ phòng khuê.
Sức mạnh ẩn chứa bên trong đàn cổ và dây đàn theo những ngón tay của nàng được phóng thích ra ngoài, cùng với hồn lực bàng bạc từ trong người nàng hội tụ lại chung một chỗ...Trong ao bùn màu đen trước người nàng lại xuất hiện ba khe rãnh thật sâu, ba thanh kiếm nước màu đen được tạo thành, sau đó mạnh mẽ đánh đến gã Huyệt man đang được ngọn lửa màu đỏ kia bao phủ.
Thân ảnh Huyệt man cuồng ngạo tựa như núi cao kia muốn xông tới phía trước, nhưng lại bị áp bách phải lui về sau một bước, khiến hắn phải tức giận thét lên.
Xét về tu vi hồn lực, nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí còn thua cả Hoàng mi đại kiếm sư đã chết trong tay gã Huyệt man này, nhưng sức mạnh hồn binh nàng sử dụng lại mạnh hơn thanh kiếm kia của Hoàng mi đại kiếm sư. Với sự trợ giúp ngoại vật cùng với phương thức chiến đấu hiện giờ của nàng, hiển nhiên nàng sẽ có nhiều ưu thế hơn khi đối phó với một người tu hành Huyệt man.
Ngải Khí Lan mặc áo bào đen tựa như luôn bị bóng đêm bao phủ đang tập trung quan sát thiếu nữ có đôi mắt xanh kia. Mặc dù tình trạng hiện giờ của thiếu nữ mặc áo xanh trông rất thê thảm, nhưng vẫn khiến nàng phải rất cẩn thận. Bởi vì ngay cả nữ nhạc công mặc hồng sam cũng không biết mình và Ngải Khí Lan đã bị điều gì tác động, nhưng chung quy nàng vẫn luôn cảm thấy thiếu nữ mặc áo xanh - người đã khiến cả đế quốc Vân Tần phải xao động này, luôn có những thủ đoạn mà thế nhân không thể đoán biết.
Cho đến lúc Lâm Tịch cấp tốc lui về ngay người mình, Ngải Khí Lan mới chuyển hướng, tập trung quan sát gã Huyệt man đang bị ngọn lửa màu đỏ bao phủ, sau đó đưa hai tay lên cao.
Một tấm màn màu đen được tạo thành từ một loại ánh sáng kỳ dị và sương mù màu đen từ trước người nàng lan tràn đến gã Huyệt man kia, khiến ngọn lửa quanh người Huyệt man nhất thời không phát ra ngoài được, cứ giống như nàng đột nhiên biến ra một bức tường màu đen vây kín, phong bế gã Huyệt man ở bên trong.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến thiếu nữ có đôi mắt xanh đang vất vả đứng lên phải khiếp sợ há miệng, nàng chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào kỳ lạ đến như vậy cả.
Đến hiện giờ Lâm Tịch vẫn chưa biết Ngải Khí Lan rốt cuộc là ai. Nhưng lúc này khoảng cách giữa hắn và nàng rất gần, cho nên, hắn có thể thấy rõ sau khi bức tường màu đen này xuất hiện, có những sợi tơ màu đen từ trong tay áo Ngải Khí Lan bắn ra ngoài, tiến vào trong bức tường màu đen.
Người tu hành Huyệt man tựa như một khối vẫn thạch bốc cháy, nhảy ra khỏi bức tường màu đen, mang theo âm thanh lửa cháy và tiếng gió kinh khủng. Trên lồng ngực hắn xuất hiện những lổ thủng rất nhỏ, ngoài ra còn có một vết cháy xám màu đen không ngừng lan tràn khắp ngực hắn.
Đối mặt với vết cháy xám màu đen này, người tu hành Huyệt man chỉ làm một chuyện.
Tay phải hắn để lên ngực mình, một luồng khói màu xanh từ lồng ngực của gã bốc lên cao. Dưới lòng bàn tay của gã, nguyên cả một tấm da thịt này lập tức biến thành than cốc , những vết cháy xám màu đen kia chầm chậm bốc ra và rơi xuống, tựa như chuẩn bị hiển lộ nội tạng bên trong lồng ngực.
Bởi vì quá đau đớn nên thân thể tên Huyệt man này không ngừng rung động, khiến cho ngọn lửa màu đỏ bên ngoài thân hắn liên tục nổ vang.
Tình trạng bây giờ tựa như rất có lợi đối với bên Lâm Tịch, nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy một ngọn gió khác thường.
Trên chiếc cổ trắng nõn của nữ nhạc công mặc hồng sam xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.
Cho đến khi làn da tuyết trắng của nàng bị cắt đứt, Lâm Tịch mới phát hiện được vị trí phát ra cơn gió khác thường này. Trái tim hắn bỗng nhiên co lại và đập mạnh liên hồi, cũng vì quá kinh hãi và khẩn trương nên nội tạng trong cơ thể như bị quặn lại, vô cùng khó chịu, thậm chí da gà còn xuất hiện trên da hắn.
Đây là một thanh phi kiếm vô cùng mỏng, vô cùng trong suốt.
Kể từ khi đi tới thế giới đầy tính lịch sử này, bắt đầu chấp nhận thân phận mới của mình, bắt đầu một đoạn lữ trình rất lý thú, thứ đầu tiên Lâm Tịch tò mò chính là trên thế giới này có những cường giả bay lượn trên không trung hay không, có phi kiếm hay không?
Sau khi quen biết Lưu bá, từ miệng ông ta biết được ngự sử phi kiếm chính là đại biểu cho sức mạnh kinh khủng nhất trên thế gian, thậm chí còn được mọi võ giả trên thế giới này tôn xưng là thánh.
Ở trong học viện Thanh Loan, phi kiếm chính là vũ khí của Chính tương tinh vô cùng mạnh mẽ, từ đấy trong lòng Lâm Tịch ngự sử phi kiếm đã trở thành một cụm từ đại biểu cho thần bí và mạnh mẽ.
Mà lúc này, ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy phi kiếm....một thanh phi kiếm tỏa sát ý mạnh mẽ, lặng lẽ xuất hiện, khiến hắn phải hít thở không thông!
Nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí không cảm thấy được phi kiếm - thứ đại diện cho sức mạnh khủng khiếp nhất trên thế gian đang phủ xuống. Ngay lúc lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt da thịt của mình, đột nhiên có một tiếng đàn dồn dập vang lên.
Tiếng đàn này giống như có một cô gái đột nhiên mở ra một hộp trang sức phủ đầy bụi lâu ngày không dùng tới, vẫn không vang dội, nhưng ngay sau khi âm thanh này vang lên, nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí còn chưa nhúc nhusch, ngay cả cái cổ nhỏ xinh cũng không hề giãy dụa tránh né thanh phi kiếm đó, nhưng đôi tay của nàng lại đột ngột trở nên trong suốt.
"Vèo!"
Thanh phi kiếm trong suốt với tốc độ và sức mạnh rất kinh người kia đột nhiên ngừng lại, sau đấy chậm rãi bay ra ngoài giống như một con chuồn bình thường bị mất cánh, chỉ kịp vẽ thành một đường tơ màu bằng ngay trên cổ nữ nhạc công bằng hồng sam.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Lâm Tịch chỉ cảm thấy trái tim của mình đang đập mạnh liên hồi vì quỹ tích mà thanh phi kiếm này đã vẽ nên giữa không trung, chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng hắn.
Không thể phủ nhận mỗi một người luôn có sở thích cá nhân đối với vật gì đấy, cho dù là binh khí cũng vậy, đây là một sở thích kỳ lạ không biết vì nguyên nhân gì tạo thành. Cũng như thế, đối với Lâm Tịch, phi kiếm là một vật tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, không có vật gì khác có thể so sánh.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào thanh đoản kiếm mỏng và trong suốt. Thanh đoản kiếm này không thuộc về bên hắn, mà là một thanh phi kiếm muốn tước đoạt tính mạng của họ, nhưng không hiểu sao từ sâu trong lòng hắn lại cảm thấy thân thể mình như đang cộng minh với thanh phi kiếm đấy. Hắn thấy thanh phi kiếm này không hề rơi xuống, mà chỉ là đột nhiên trầm xuống, rồi sau đó xoay đầu bay về.
"Xoẹt!" "Xoẹt!" "Xoẹt!"...
Cùng lúc đấy, khắp bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng vang rất kỳ lạ, giống như có vô số du xà đang di chuyển trên bầu trời.
- Ngươi là môn sinh của thế gian nào ở Vân Tần? Hoặc là người tu hành học viện nào?
Một giọng nói vang lên chất vấn nữ nhạc công mặc hồng sam.
Lâm Tịch nhìn khắp bốn hướng.
Âm thanh này phảng phất như từ khắp bốn phương tám hướng tụ tập lại, căn bản không thể đoán được từ nơi nào truyền đến, giống như có vô số cái miệng trong suốt cùng lúc vang lên, vây quanh bọn họ lại, nói chuyện với bọn họ.
Đây là một cảm giác khiến con người rất khổ sở mà không thể diễn tả bằng lời được.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là đây là một người tu hành thích nói chuyện, đang cảm thấy rất hiếu kỳ với những gì xảy ra.
- Còn ngươi là ai?
Nữ nhạc công mặc hồng sam liên tục chuyển động ngón tay, những lưỡi đao nguyên khí với đường kính rộng lớn bay xẹt qua tai Lâm Tịch với khí tức lạnh lẽo như băng.
"Xoẹt!"
Thanh phi kiếm mỏng trong suốt kìa không ngừng chuyển đổi phương vị trên không trung, sau đấy thân phi kiếm tản phát ra ba vòng ánh sáng màu hồng, một lần nữa quay về.
Hiện giờ người tu hành Huyệt man kia không thừa cơ hai bên đang giằng co mà tấn công, hắn chỉ lặng lẽ ngồi chồm hổm xuống.
So với những vị trí khác trên cơ thể, hai ngọn lửa trên đôi tay hắn còn bùng cháy hơn rất nhiều. Hắn bỗng nhiên đấm mạnh hai tay xuống đất, nước ở vị trí đấy từ từ bị bốc hơi lên, nguyên một mảng đất bùn bị đốt cháy đến nỗi bề mặt trở nên khô khan nứt nẻ. Tiếp đó hắn mở năm ngón tay ra cào mạnh xuống đất, chỉ một lát sau đã có một thanh trường thương bằng đất nung đỏ như máu được tạo thành, được gã nắm chặt trong ty.
Tiếp đó, người tu hành Huyệt man này mạnh mẽ ném cây trường mâu đất nung này tới Lâm Tịch.
Trường mâu bằng đất nung bay thẳng trên không trung như vẫn thạch rơi, mang theo khói đen dày đặc, tạo nên những âm thanh chói tai khiến màng nhĩ người nghe phải đau nhói.
Thực lực của người tu hành Huyệt man này chưa chắc kém hơn thiếu nữ có đôi mắt xanh, nhưng gã lại rất trung thành với thiếu nữ có đôi mắt xanh này, nên từ đầu đến nay, mục tiêu chính của gã vẫn là Lâm Tịch - Đây chính là người thiếu nữ áo xanh đã đích thân ra lệnh giết chết.
Một khối không khí gần như thực chất trước mặt Lâm Tịch bỗng nhiên nổ tung.
Cảm nhận được hơi nước nóng rực phà đến trước mặt mình, Lâm Tịch nhất thời biến sắc, hai cánh tay vội vàng đưa lên chắn trước người. Toàn thân của hắn giống như bị một cơn sóng lớn đẩy mạnh, vừa rơi xuống đất liền liên tục lảo đảo lui hai ba bốn bước, sau đó mới điều chỉnh tốt trọng tâm mình, không té ngã xuống đất.
Mu hai bàn tay của hắn bị rát đến đau đớn, vừa nhìn xuống hắn liền phát hiện làn da mình đã hơi căng phồng lên giống như một cái phao trong suốt.
Từng thanh từng thanh trường kiếm màu đen do nước bùn hội tụ lại thành từ từ hỏng mất, biến thành những làn hơi nước đen không ra đen, trắng không ra trắng. Gã Huyệt man kia chẳng qua bị ngăn cản dừng lại trên mặt đất, nhưng ánh sáng màu hồng như một ngọn lửa vây quanh người gã tựa như càng đốt cháy mãnh liệt hơn.
Một cây đàn cổ màu hồng đang huyền phù ngay trước người nữ nhạc công mặc hồng sam. Bởi vì xuất thủ quá nhanh, hồn lực được sử dụng quá mãnh liệt, nên hộp đựng đàn làm từ da cá đã bị phá tan, hiện giờ đang lả tả bay xuống. Mái tóc ở sau đầu nàng cũng bị hất tung lên cao, giống như có một ngọn gió mạnh từ dưới đất thổi lên cao vậy.
Lâm Tịch cẩn thận lui về phía sau, sắc mặt trông rất nghiêm trọng, tư thế giống như một con gia cầm liên tục đưa chân về sau, chuẩn bị cất cánh.
Hiện giờ hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái. Dù là thiếu nữ có đôi mắt xanh, hay là nữ nhạc công mặc hồng sam cho đến thiếu nữ gầy yếu luôn ẩn mình sau chiếc áo bào màu đen kia, hắn không hề biết họ là ai. Hơn nữa, kể từ lúc gặp được thiếu nữ có đôi mắt xanh, hắn chưa từng có cơ hội để hai bên nói chuyện đàng hoàng với nhau, luôn bị nàng ta tấn công trí mạng.
Hắn vẫn luôn cố gắng có thể tạo được sự tín nhiệm với thiếu nữ có đôi mắt xanh, nhưng lại không thể nào làm được, nên những gì hắn định nói tiếp theo cũng không thể thực hiện được.
Bởi vì quan hệ giữa quân đội Vân Tần và Huyệt man là không chết không thôi, không thể nào cùng ngồi xuống nói chuyện. Nhưng thực lực của Huyệt man lại mỗi ngày mỗi tăng lên, nếu như thiếu nữ có đôi mắt xanh này có thể tín nhiệm mình một chút, cộng thêm học viện Thanh Loan ủng hộ sau lưng hắn, rất có thể tương lai hai bên sẽ có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau.
Nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ yếu, mà những chuyện như vậy rất cần tư cách và sức mạnh để giải quyết. Với tư cách và sức mạnh hắn bây giờ, căn bản không thể giải quyết được thù hận nhiều năm như thế.
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng mới chỉ qua một chiêu giữa hai bên, sức mạnh bị phân tán ra tứ phía đã khiến da tay hắn bị bỏng rát đến nỗi phải căng phồng lên, đã nhắc nhở cho hắn biết hắn không thể nào xen vào cuộc chiến giữa hai người tu hành này được, hắn càng không thể khiến mình trở thành gánh nặng của nữ nhạc công mặc hồng sam. Nên hắn cố gắng lui về sau, đứng sau lưng nữ nhạc công mặc hồng sam.
Hai tay nữ nhạc công mặc hồm sam chuyển động nhanh trên chiếc đàn cổ. Những phù văn trên bề mặt cây đàn cổ và dây đàn bỗng nhiên lóe sáng kỳ lạ, tạo thành một dải ánh sáng màu hồng như mộng như ảo trước mặt nàng.
Tiếng đàn du dương thanh thoát, mang theo một chút lạnh lẽo, giống như lời tâm sự ai oán của một thiếu nữ phòng khuê.
Sức mạnh ẩn chứa bên trong đàn cổ và dây đàn theo những ngón tay của nàng được phóng thích ra ngoài, cùng với hồn lực bàng bạc từ trong người nàng hội tụ lại chung một chỗ...Trong ao bùn màu đen trước người nàng lại xuất hiện ba khe rãnh thật sâu, ba thanh kiếm nước màu đen được tạo thành, sau đó mạnh mẽ đánh đến gã Huyệt man đang được ngọn lửa màu đỏ kia bao phủ.
Thân ảnh Huyệt man cuồng ngạo tựa như núi cao kia muốn xông tới phía trước, nhưng lại bị áp bách phải lui về sau một bước, khiến hắn phải tức giận thét lên.
Xét về tu vi hồn lực, nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí còn thua cả Hoàng mi đại kiếm sư đã chết trong tay gã Huyệt man này, nhưng sức mạnh hồn binh nàng sử dụng lại mạnh hơn thanh kiếm kia của Hoàng mi đại kiếm sư. Với sự trợ giúp ngoại vật cùng với phương thức chiến đấu hiện giờ của nàng, hiển nhiên nàng sẽ có nhiều ưu thế hơn khi đối phó với một người tu hành Huyệt man.
Ngải Khí Lan mặc áo bào đen tựa như luôn bị bóng đêm bao phủ đang tập trung quan sát thiếu nữ có đôi mắt xanh kia. Mặc dù tình trạng hiện giờ của thiếu nữ mặc áo xanh trông rất thê thảm, nhưng vẫn khiến nàng phải rất cẩn thận. Bởi vì ngay cả nữ nhạc công mặc hồng sam cũng không biết mình và Ngải Khí Lan đã bị điều gì tác động, nhưng chung quy nàng vẫn luôn cảm thấy thiếu nữ mặc áo xanh - người đã khiến cả đế quốc Vân Tần phải xao động này, luôn có những thủ đoạn mà thế nhân không thể đoán biết.
Cho đến lúc Lâm Tịch cấp tốc lui về ngay người mình, Ngải Khí Lan mới chuyển hướng, tập trung quan sát gã Huyệt man đang bị ngọn lửa màu đỏ bao phủ, sau đó đưa hai tay lên cao.
Một tấm màn màu đen được tạo thành từ một loại ánh sáng kỳ dị và sương mù màu đen từ trước người nàng lan tràn đến gã Huyệt man kia, khiến ngọn lửa quanh người Huyệt man nhất thời không phát ra ngoài được, cứ giống như nàng đột nhiên biến ra một bức tường màu đen vây kín, phong bế gã Huyệt man ở bên trong.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến thiếu nữ có đôi mắt xanh đang vất vả đứng lên phải khiếp sợ há miệng, nàng chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào kỳ lạ đến như vậy cả.
Đến hiện giờ Lâm Tịch vẫn chưa biết Ngải Khí Lan rốt cuộc là ai. Nhưng lúc này khoảng cách giữa hắn và nàng rất gần, cho nên, hắn có thể thấy rõ sau khi bức tường màu đen này xuất hiện, có những sợi tơ màu đen từ trong tay áo Ngải Khí Lan bắn ra ngoài, tiến vào trong bức tường màu đen.
Người tu hành Huyệt man tựa như một khối vẫn thạch bốc cháy, nhảy ra khỏi bức tường màu đen, mang theo âm thanh lửa cháy và tiếng gió kinh khủng. Trên lồng ngực hắn xuất hiện những lổ thủng rất nhỏ, ngoài ra còn có một vết cháy xám màu đen không ngừng lan tràn khắp ngực hắn.
Đối mặt với vết cháy xám màu đen này, người tu hành Huyệt man chỉ làm một chuyện.
Tay phải hắn để lên ngực mình, một luồng khói màu xanh từ lồng ngực của gã bốc lên cao. Dưới lòng bàn tay của gã, nguyên cả một tấm da thịt này lập tức biến thành than cốc , những vết cháy xám màu đen kia chầm chậm bốc ra và rơi xuống, tựa như chuẩn bị hiển lộ nội tạng bên trong lồng ngực.
Bởi vì quá đau đớn nên thân thể tên Huyệt man này không ngừng rung động, khiến cho ngọn lửa màu đỏ bên ngoài thân hắn liên tục nổ vang.
Tình trạng bây giờ tựa như rất có lợi đối với bên Lâm Tịch, nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy một ngọn gió khác thường.
Trên chiếc cổ trắng nõn của nữ nhạc công mặc hồng sam xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.
Cho đến khi làn da tuyết trắng của nàng bị cắt đứt, Lâm Tịch mới phát hiện được vị trí phát ra cơn gió khác thường này. Trái tim hắn bỗng nhiên co lại và đập mạnh liên hồi, cũng vì quá kinh hãi và khẩn trương nên nội tạng trong cơ thể như bị quặn lại, vô cùng khó chịu, thậm chí da gà còn xuất hiện trên da hắn.
Đây là một thanh phi kiếm vô cùng mỏng, vô cùng trong suốt.
Kể từ khi đi tới thế giới đầy tính lịch sử này, bắt đầu chấp nhận thân phận mới của mình, bắt đầu một đoạn lữ trình rất lý thú, thứ đầu tiên Lâm Tịch tò mò chính là trên thế giới này có những cường giả bay lượn trên không trung hay không, có phi kiếm hay không?
Sau khi quen biết Lưu bá, từ miệng ông ta biết được ngự sử phi kiếm chính là đại biểu cho sức mạnh kinh khủng nhất trên thế gian, thậm chí còn được mọi võ giả trên thế giới này tôn xưng là thánh.
Ở trong học viện Thanh Loan, phi kiếm chính là vũ khí của Chính tương tinh vô cùng mạnh mẽ, từ đấy trong lòng Lâm Tịch ngự sử phi kiếm đã trở thành một cụm từ đại biểu cho thần bí và mạnh mẽ.
Mà lúc này, ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy phi kiếm....một thanh phi kiếm tỏa sát ý mạnh mẽ, lặng lẽ xuất hiện, khiến hắn phải hít thở không thông!
Nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí không cảm thấy được phi kiếm - thứ đại diện cho sức mạnh khủng khiếp nhất trên thế gian đang phủ xuống. Ngay lúc lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt da thịt của mình, đột nhiên có một tiếng đàn dồn dập vang lên.
Tiếng đàn này giống như có một cô gái đột nhiên mở ra một hộp trang sức phủ đầy bụi lâu ngày không dùng tới, vẫn không vang dội, nhưng ngay sau khi âm thanh này vang lên, nữ nhạc công mặc hồng sam thậm chí còn chưa nhúc nhusch, ngay cả cái cổ nhỏ xinh cũng không hề giãy dụa tránh né thanh phi kiếm đó, nhưng đôi tay của nàng lại đột ngột trở nên trong suốt.
"Vèo!"
Thanh phi kiếm trong suốt với tốc độ và sức mạnh rất kinh người kia đột nhiên ngừng lại, sau đấy chậm rãi bay ra ngoài giống như một con chuồn bình thường bị mất cánh, chỉ kịp vẽ thành một đường tơ màu bằng ngay trên cổ nữ nhạc công bằng hồng sam.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Lâm Tịch chỉ cảm thấy trái tim của mình đang đập mạnh liên hồi vì quỹ tích mà thanh phi kiếm này đã vẽ nên giữa không trung, chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng hắn.
Không thể phủ nhận mỗi một người luôn có sở thích cá nhân đối với vật gì đấy, cho dù là binh khí cũng vậy, đây là một sở thích kỳ lạ không biết vì nguyên nhân gì tạo thành. Cũng như thế, đối với Lâm Tịch, phi kiếm là một vật tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, không có vật gì khác có thể so sánh.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào thanh đoản kiếm mỏng và trong suốt. Thanh đoản kiếm này không thuộc về bên hắn, mà là một thanh phi kiếm muốn tước đoạt tính mạng của họ, nhưng không hiểu sao từ sâu trong lòng hắn lại cảm thấy thân thể mình như đang cộng minh với thanh phi kiếm đấy. Hắn thấy thanh phi kiếm này không hề rơi xuống, mà chỉ là đột nhiên trầm xuống, rồi sau đó xoay đầu bay về.
"Xoẹt!" "Xoẹt!" "Xoẹt!"...
Cùng lúc đấy, khắp bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng vang rất kỳ lạ, giống như có vô số du xà đang di chuyển trên bầu trời.
- Ngươi là môn sinh của thế gian nào ở Vân Tần? Hoặc là người tu hành học viện nào?
Một giọng nói vang lên chất vấn nữ nhạc công mặc hồng sam.
Lâm Tịch nhìn khắp bốn hướng.
Âm thanh này phảng phất như từ khắp bốn phương tám hướng tụ tập lại, căn bản không thể đoán được từ nơi nào truyền đến, giống như có vô số cái miệng trong suốt cùng lúc vang lên, vây quanh bọn họ lại, nói chuyện với bọn họ.
Đây là một cảm giác khiến con người rất khổ sở mà không thể diễn tả bằng lời được.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là đây là một người tu hành thích nói chuyện, đang cảm thấy rất hiếu kỳ với những gì xảy ra.
- Còn ngươi là ai?
Nữ nhạc công mặc hồng sam liên tục chuyển động ngón tay, những lưỡi đao nguyên khí với đường kính rộng lớn bay xẹt qua tai Lâm Tịch với khí tức lạnh lẽo như băng.
"Xoẹt!"
Thanh phi kiếm mỏng trong suốt kìa không ngừng chuyển đổi phương vị trên không trung, sau đấy thân phi kiếm tản phát ra ba vòng ánh sáng màu hồng, một lần nữa quay về.
Hiện giờ người tu hành Huyệt man kia không thừa cơ hai bên đang giằng co mà tấn công, hắn chỉ lặng lẽ ngồi chồm hổm xuống.
So với những vị trí khác trên cơ thể, hai ngọn lửa trên đôi tay hắn còn bùng cháy hơn rất nhiều. Hắn bỗng nhiên đấm mạnh hai tay xuống đất, nước ở vị trí đấy từ từ bị bốc hơi lên, nguyên một mảng đất bùn bị đốt cháy đến nỗi bề mặt trở nên khô khan nứt nẻ. Tiếp đó hắn mở năm ngón tay ra cào mạnh xuống đất, chỉ một lát sau đã có một thanh trường thương bằng đất nung đỏ như máu được tạo thành, được gã nắm chặt trong ty.
Tiếp đó, người tu hành Huyệt man này mạnh mẽ ném cây trường mâu đất nung này tới Lâm Tịch.
Trường mâu bằng đất nung bay thẳng trên không trung như vẫn thạch rơi, mang theo khói đen dày đặc, tạo nên những âm thanh chói tai khiến màng nhĩ người nghe phải đau nhói.
Thực lực của người tu hành Huyệt man này chưa chắc kém hơn thiếu nữ có đôi mắt xanh, nhưng gã lại rất trung thành với thiếu nữ có đôi mắt xanh này, nên từ đầu đến nay, mục tiêu chính của gã vẫn là Lâm Tịch - Đây chính là người thiếu nữ áo xanh đã đích thân ra lệnh giết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.