Quyển 13 - Chương 32: Khí thu lạnh hơn, tuyết rơi tường thành
Vô Tội
20/06/2014
Sau khi cây
tên đầu tiên được bắn ra trong tiếng rít gió mãnh liệt, chính xác đóng
đinh tên đốc quân Đại Mãng kia lên mặt đất, rất nhiều quân nhân Đại Mãng đã biến sắc hoảng sợ.
Kế tiếp đấy là vô số âm thanh đáng sợ tương tự liên tiếp vang lên, từng cây tên khổng lồ mang theo sức mạnh cuồng bạo mạnh mẽ bắn vào gần lỗ thủng tường thành. Phần lớn quân sĩ Đại Mãng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quân thủ thành Vân Tần chưa hề có ý định sẽ dễ dàng bỏ tường thành như họ tưởng, quân đội Đại Mãng chậm chạp không có hành động là vì muốn bọn họ tập kết dày hơn.
Bất kể đối hình bên ngoài tường thành rời rạc như thế nào, nhưng khi đến gần thành tường, trong tình huống không có thang mây để trèo lên tấn công, quân đội Đại Mãng chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là xông vào những lỗ thủng trên tường thành. Khi tới gần những lỗ thủng đó, quân đội Đại Mãng tất nhiên sẽ trở nên dày đặc, mỗi một cây tên bắn ra, mỗi cây đao xoay tròn chém tới sẽ lập tức xuyên thủng nhiều người hơn lúc bình thường.
Chỉ là những tướng lãnh Đại Mãng đã chiến đấu nhiều trên chiến trường lại không thể hiểu được một chuyện: Trong tình huống quân sĩ Đại Mãng đã bắt đầu xông vào lỗ thủng tường thành, mà trong tầm mắt họ lại không có bất kỳ trọng khải hay trọng kỵ nào của Vân Tần, vậy sao quân đội Vân Tần có thể ngăn cản quân sĩ Đại Mãng nhanh chóng leo lên thành tường, thậm chí là tràn vào trong thành?
Khả năng sát thương của thủ thành nỗ hay máy bắn tên không chỉ phụ thuộc vào việc một cây tên có thể giết được bao nhiêu người, mà quan trọng nhất chính là có thể bắn được bao nhiêu cây.
Nếu như không có đủ thời gian, chỉ có thể bắn ra ba hoặc bốn cây tên, việc làm như vậy có ý nghĩa gì?
Tên giáo quan Đại Mãng bình thường này vừa nghĩ như vậy, vừa leo lên những đống đá đổ vụn trước mặt mình.
Bởi vì bị xe bắn đá của quân đội Đại Mãng công kích nhiều lần, nên góc tường thành này bị hư hỏng rất nặng. Có những cây tên khổng lồ xuyên thủng quân sĩ Đại Mãng, thi thể chất đống trước lỗ thủng tường thành, nhưng đối với những quân sĩ Đại Mãng không bị tên xuyên thủng thân thể, họ chỉ mất khoảng ba đình là có thể trèo lên chỗ cao nhất trên đoạn tường thành bị sụp đổ.
Trong sự nghi ngờ không thể giải thích được, tên giáo quan Đại Mãng may mắn còn sống này bỗng nhìn thấy một bóng đen to lớn sừng sững đứng cách đấy không xa.
Đó là một vật chết được chế tạo từ vô số cây gỗ lớn và sắt cứng. Trên thế gian này, cũng chỉ có một đế quốc có nhiều công tượng tài giỏi và tài nguyên hùng hậu mới có thể xây dựng nhiều xe bắn đá cố định khổng lồ và mạnh mẽ như vậy.
Trong mưa bụi vẫn đang rơi xuống, bên dưới bóng đen quái vật khổng lồ khiến người ta phải kính sợ này, tên giáo quan Đại Mãng nhìn thấy có bảy tám quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang xông tới.
- Bắn!
Không có chút do dự, tên giáo quan Đại Mãng này rống to lên.
Các tiễn thủ Đại Mãng đã bước vào trong như hắn lập tức tụ họp lại. Mặc dù vừa rồi bọn họ đã phải chạy nhanh tới chỗ tường thành, bị rất nhiều cây tên to và cái chết của đồng bạn làm kinh sợ, thể lực cũng tiêu hao đến cực hạn, nhưng khi nhận được quân lệnh, tất cả đều nhanh chóng tháo gỡ cung tên đeo trên người xuống, bắn ra một vòng mưa tên.
Tên giáo quan Đại Mãng này nhìn thấy toàn bộ bảy tám quân nhân Vân Tần đó đều bị trúng tên, thậm chí còn có người trong đó trúng hơn hai mươi cây tên.
Nhưng hắn nhận ra cho dù các quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen này đã ngã xuống, bọn họ vẫn nở nụ cười thể hiện sự khinh thường và trào phúng.
Nụ cười này khiến hắn ta cảm thấy mình như đang rơi vào hầm băng.
Hắn ta nghĩ đến việc loại máy bắn đá khổng lồ này không phải là vật mà bảy tám tên quân sĩ Vân Tần có thể sử dụng được...Hơn nữa, cho dù có thể điều khiển bộ phận bắn đá, vậy tầm bắn của máy bắn đá khổng lồ này cũng không thể rơi vào trong lỗ thủng bọn họ đang đứng, vì ít nhất tảng đá đó phải bay ra ngoài tường thành đến hơn trăm bước.
"Ầm!"
Bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.
Xe bắn đá khổng lồ trước mặt hắn đổ ngã.
Vào lúc những quân nhân Vân Tần đó ngã xuống, chết đi, chiếc xe bắn đá ở gần bọn họ cũng ngã xuống, tựa như có một người khổng lồ đứng trước mặt hắn, không hiểu vì nguyên nhân gì mà mất hết sức mạnh, bổ nhào xuống lỗ thủng trên tường thành.
Hình ảnh cuối cùng trong con ngươi của tên giáo quan Đại Mãng này chính là tuyệt vọng và sợ hãi, chính là vô số cây gỗ lớn và sắt cứng đè xuống người mình.
Lỗ thủng tường thành này bỗng nhiên biến thành một địa ngục chốn trần gian.
Những cây gỗ to lớn, sắt cứng đập trúng đầu của bộ quân Đại Mãng, phát ra tiếng vang trầm thấp rợn người, sau đấy có vô số máu tươi, thịt nát và những cánh tay chân đứt đoạn văng ra khắp nơi.
Đá vụn, bụi bậm, máu tươi nồng đậm hòa với mưa bụi, tạo thành một làn khói dày đặc.
Hơn nữa, không chỉ riêng ở một lỗ thủng này, gần như tất cả xe bắn đá đứng phía sau các lỗ thủng khác trên tường thành đều liên tục sụp đổ.
Âm thanh trầm thấp vang lên trong mưa bụi, nhiều quân nhân Đại Mãng kêu la thảm thiết. Tiếng la lớn thất thanh và tiếng khóc bi thương đấy khiến cho các quân sĩ Đại Mãng ở bên ngoài phải sợ hãi không thôi.
Tuy rằng các xe bắn đá sụp đổ như vậy không thể giết chết nhiều người, nhưng thủ đoạn này lại khiến các quân sĩ Đại Mãng cảm thấy khiếp sợ và uy hiếp.
Loại xe bắn đá khổng lồ của quân đội Vân Tần được làm từ các cây gỗ lớn, thậm chí còn lớn hơn cột trụ trong cung điện. Cho dù người đối mặt không phải là bộ quân bình thường, mà là quân sĩ mặc trọng khải hoặc người tu hành, kết quả bọn họ nhận được cũng chính là cái chết.
...
- Điều quan trọng nhất khi sử dụng chiến pháp vứt bỏ giới hạn của tường thành, cả thành nghênh chiến với kẻ địch trên từng con phố như vậy không phải là dũng khí, cũng không phải là quân lực, mà chính là có thể bố trí nhiều bẫy rập trí mạng trong thành hay không. Ngoài ra, người thủ thành phải có khả năng phân giải và xé lẻ quân đội của đối phương ra trong thời gian ngắn.
Vào lúc này, đằng sau đại quân Đại Mãng, có bảy con chiến mã đang kéo một chiếc xe ngựa to lớn.
Rèm cửa xe được chế tạo từ loại trúc xanh, có tác dụng làm mát khí trời.
Trên bảy con chiến mã chạy kéo xe có bảy người tu hành đeo bội kiếm, thân mặc áo bào triều đình Đại Mãng hoa lệ. Hiện giờ bảy người này đang kính cẩn, lắng nghe người trong xe ngựa dạy bảo.
- Trong đế quốc Vân Tần, người thủ thành giỏi nhất, có khả năng biến một đại thành thành một sát trận chính là Đường Sơ Tình. Đây là một trong những thống lĩnh tối cao nhất của quân đội Vân Tần, chịu trách nhiệm phòng vệ của thành Trung Châu.
- Ngoài ra, việc biến xe bắn đá khổng lồ kia trở thành vũ khí giết người cũng không phải đơn giản như vậy.
Người trong xe ngựa bình tĩnh nói:
- Cho dù các ngươi muốn đẩy ngã những xe bắn đá khổng lồ đó, các ngươi có thể đảm bảo xe bắn đá đó sẽ đổ ngã theo hướng các ngươi mong muốn không? Có thể khiến nó vỡ vụn hoàn toàn, biến thành vô số cây to và sắt vụn như vậy không?
- Ở Vân Tần, người hiểu rõ xe bắn đá Vân Tần, đồng thời có thể khiến cho chúng đổ ngã theo hướng mình mong muốn, cũng chỉ có Đại tượng sư Sở Dạ Hàm.
- Cho nên, Đường Sơ Tình có ở trong lăng Đông Cảnh này hay không ta không biết, nhưng chắc chắn Sở Dạ Hàm đang ở đây.
- Sư tôn.
Trong bảy người tu hành đeo bội kiếm bên hông, có một nam tử anh tuấn khoảng ba mươi mấy tuổi, đeo một thanh kiếm có vỏ màu xanh đen, mặt ngoài khắc những con dơi đang bay lượn lúc này cung kính nói:
- Cho dù là như vậy, nhưng những chiếc xe bắn đá đó sụp đổ cũng không thể mất nhiều thời gian được, không biết làm vậy là có ý gì?
- Ta thường dạy các ngươi nhìn việc phải biết nhìn xa trông rộng, đồng thời thường xuyên nghĩ khác đi, nhất định không được dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn việc. Bởi vì đối thủ các ngươi đối mặt không phải là người bình thường, những gì họ nghĩ cũng không phải là điều mà người bình thường có thể nghĩ được.
Âm thanh ôn hòa trong xe ngựa lại vang lên:
- Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo dài thời gian, bởi vì nếu kế này không được, bọn họ nhất định sẽ có nhiều kế khác để kéo dài thời gian, quan trọng nhất chính là chiến lực thật sự...Đường Sơ Tình là Thánh sư. Sở Dạ Hàm tuy chưa đạt đến Thánh sư, chỉ là Đại quốc sư đỉnh phong, nhưng hắn ta có ngoại hiệu là
Kim Thiết Nhân, trong người có rất nhiều hồn binh kỳ lạ, chiến lực thật sự không thua gì Thánh sư. Ngoài ra, theo tin tình báo lúc trước, nếu như Đường Sơ Tình có mặt ở đây, vậy số lượng Thánh sư Vân Tần trong thành hiện giờ đã có ít nhất bốn người. Cứ như vậy, đến lúc chiến đấu với nhau, số lượng Thánh sư trong thành lăng Đông Cảnh sẽ còn nhiều hơn thành Trung Châu nửa tháng trước.
- Theo lý lẽ thông thường, nếu quân đội nhiều, người tu hành ít, việc thắng hay bại sẽ do quân đội quyết định. Nhưng nếu người tu hành quá cường đại, đôi lúc thắng bại giữa hai bên lại do chính những người tu hành đó quyết định. Ngoài ra, hai bên còn có những hậu chiêu sẽ dùng vào lúc cuối cùng.
- Cho dù là ta, nhưng nếu muốn sống sót đi ra khỏi lăng Đông Cảnh, chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng.
Nghe thấy người trong xe ngựa nói như vậy, bảy người tu hành Đại Mãng đeo bội kiếm bên hông đều rùng mình, bất giác cảm thấy khí lạnh mùa thu bỗng nhiên nồng đậm hơn.
...
- Đã đến lúc rồi.
Vẫn là trên góc tường thành mà khi nãy lão quân nhân họ Trình đã điều chỉnh máy bắn tên, sau đấy bắn ra một cây tên chính xác vào tên đốc quân Đại Mãng đeo cờ. Vị tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng kia nhìn lão Trình, chậm rãi nói.
Lúc này, đã có không ít binh lính Đại Mãng phục hồi tinh thần, không còn bị cảnh tượng nhìn thấy bạn nè mình bị vô số cây gỗ và sắt cứng đè chết mà sợ hãi nữa, bọn họ nhanh chóng leo lên bức tường tường thành đổ vỡ.
Lão quân nhân họ Trình gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh máy bắn tên, hơn mười quân nhân Vân Tần đứng bên cạnh tĩnh táo chờ đợi.
- Được rồi.
Lão quân nhân họ Trình cấp tốc hô lên.
Nhưng ngay lúc này, có âm thanh tên bắn xé gió vang lên.
Một tên quân nhân Vân Tần không do dự đứng chắn trước người lão Trình, trên người hắn ta nhất thời có thêm sáu bảy cây tên.
- Chết đi!
Lão quân nhân họ trình đỡ lấy thi thể của quân nhân Vân Tần trẻ tuổi đã đứng chắn trước mặt mình, mắt ẩn lệ nóng mà quát to lên.
"Keng!"
Một quân nhân Vân Tần tuy bị trúng một cây tên vào tay, nhưng khi nghe thấy quân lệnh, hắn ta lại không màng đến đau đớn, dùng búa lớn trong tay mình đập vào chốt bắn tên trên máy bắn tên. Sau khi tiếng hô lớn của lão quân nhân họ Trình vang lên, những cây tên của thủ thành nỗ lập tức được phóng ra bay tới lỗ thủng tường thành.
Lần này ở ngay đầu tên thủ thành nỗ đã được gắn sẵn mười mấy sợi dây thừng.
Đằng sau mười mấy sợi dây thừng là những bọc bải không thấm nước mưa đã được ngâm qua sáp nến của quân đội.
Đáy của những bọc bải này đã bị đục thủng, sau đấy được dùng một lớp giấy dầu bịt lại, tựa như những chiếc áo vá rách nhiều chỗ của ăn mày trên đường phố.
Khối lượng của những bọc vải này không hề nhẹ.
"Ầm"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, bởi vì bị sức nặng của các bọc vải này giữ lại mà thế bắn tới của những cây tên thủ thành nỗ có lực bắn kinh người cũng đột nhiên chậm lại.
Trong lúc chấn động như vậy, giấy dầu bịt đáy của các bọc vải đó lập tức bị xé rách.
Có vô số bột phấn màu trắng hồng xen lẫn nhau từ lỗ hổng đó lả tả bay xuống lỗ thủng tường thành.
Tuy bọc vải khá nặng, nhưng hiển nhiên đã được quân đội Vân Tần thử nghiệm từ trước, nên ngay lúc tên thủ thành nỗ bắn xuống dưới xong, phản lực từ trong sợi dây thừng vẫn khiến cho các bọc vải bay lên cao, rồi nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Tất cả bột phấn màu trắng hồng bên trong bọc vải đều rớt ra ngoài, tựa như có rất nhiều người đang ở trên không trung rắc xuống.
Cùng một thời gian, các các đoạn tường thành khác của lăng Đông Cảnh, có rất nhiều máy bắn tên cũng bắn ra những bọc vải như vậy.
Sau khi các cây tên thủ thành nỗ được bắn xong, nguyên một đoạn tường thành dài của lăng Đông Cảnh tựa như được tuyết bao phủ.
Lúc rơi từ trên cao xuống, loại phấn bột màu trắng hồng này gây cho người nhìn cảm giác lạnh như nham thạch, nhưng khi tiếp xúc với mưa bụi, chúng đột nhiên trở nên nóng rực. Bởi vì loại bột phấn này bao phủ cả không trung, nên không chỉ riêng da thịt ở bên ngoài, mà cả mắt, mũi của quân nhân Đại Mãng cũng tiếp xúc vào, bọn họ lập tức cảm thấy cả người nóng hổi, đau nhói, tựa như có rất nhiều ngọn lửa nhỏ đang được đốt cháy.
- A!
Vô số quân sĩ Đại Mãng kinh hãi kêu lên. Mắt bọn họ tựa như đã bị mù, miệng mũi và phế quản của họ đau nhói đến mức không thể thở được, còn có nhiều người liều mạng chạy ra bên ngoài, thậm chí là nhảy xuống tường thành, té xuống đất rồi lăn qua lăn lại, nhưng lại càng đau đớn hơn.
- Đây là cái gì vậy?
Một tướng lãnh Đại Mãng tái mặt nhìn về những lỗ thủng tường thành đang bị "tuyết trắng" bao phủ trước mặt mình, khiếp sợ hỏi một người tu hành Đại Mãng có bộ dáng như văn sĩ đang đứng cạnh mình.
- Không phải độc dược, là vôi phấn, còn có rất nhiều bột tiêu.
Người tu hành Đại Mãng có bộ dáng như văn sĩ này khẽ hít một cái, sau đấy trầm giọng nói ra.
Xung quanh thành lăng Đông Cảnh có rất nhiều cây tiêu, nên thành này còn có ngoại hiệu là "Đông Cảnh cay cay", như vậy quân đội Vân Tần có thể chuẩn bị nhiều bột tiêu và vôi phấn cũng không phải là điều quá ngạc nhiên. Dù là bột tiêu hay vôi phấn nếu gặp nước sẽ nhanh chóng kết đông lại cũng không thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người được, nhưng bởi vì hai đồ vật này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi dính vào mắt hay người nào hít sâu vào trong mũi sẽ rất đau đớn, nên chúng có thể tạo thành cảnh tượng hỗn loạn, khiến lòng người hoảng sợ.
Trong lúc bộ quân Đại Mãng hỗn loạn, tất cả quân sĩ Vân Tần đứng bên cạnh thủ thành nỗ hay xe bắn đá trên tường thành vẫn đang tiếp tục bắn tên vào trong trận thế đại quân Đại Mãng, ai ai cũng gấp rút vô cùng.
Kế tiếp đấy là vô số âm thanh đáng sợ tương tự liên tiếp vang lên, từng cây tên khổng lồ mang theo sức mạnh cuồng bạo mạnh mẽ bắn vào gần lỗ thủng tường thành. Phần lớn quân sĩ Đại Mãng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quân thủ thành Vân Tần chưa hề có ý định sẽ dễ dàng bỏ tường thành như họ tưởng, quân đội Đại Mãng chậm chạp không có hành động là vì muốn bọn họ tập kết dày hơn.
Bất kể đối hình bên ngoài tường thành rời rạc như thế nào, nhưng khi đến gần thành tường, trong tình huống không có thang mây để trèo lên tấn công, quân đội Đại Mãng chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là xông vào những lỗ thủng trên tường thành. Khi tới gần những lỗ thủng đó, quân đội Đại Mãng tất nhiên sẽ trở nên dày đặc, mỗi một cây tên bắn ra, mỗi cây đao xoay tròn chém tới sẽ lập tức xuyên thủng nhiều người hơn lúc bình thường.
Chỉ là những tướng lãnh Đại Mãng đã chiến đấu nhiều trên chiến trường lại không thể hiểu được một chuyện: Trong tình huống quân sĩ Đại Mãng đã bắt đầu xông vào lỗ thủng tường thành, mà trong tầm mắt họ lại không có bất kỳ trọng khải hay trọng kỵ nào của Vân Tần, vậy sao quân đội Vân Tần có thể ngăn cản quân sĩ Đại Mãng nhanh chóng leo lên thành tường, thậm chí là tràn vào trong thành?
Khả năng sát thương của thủ thành nỗ hay máy bắn tên không chỉ phụ thuộc vào việc một cây tên có thể giết được bao nhiêu người, mà quan trọng nhất chính là có thể bắn được bao nhiêu cây.
Nếu như không có đủ thời gian, chỉ có thể bắn ra ba hoặc bốn cây tên, việc làm như vậy có ý nghĩa gì?
Tên giáo quan Đại Mãng bình thường này vừa nghĩ như vậy, vừa leo lên những đống đá đổ vụn trước mặt mình.
Bởi vì bị xe bắn đá của quân đội Đại Mãng công kích nhiều lần, nên góc tường thành này bị hư hỏng rất nặng. Có những cây tên khổng lồ xuyên thủng quân sĩ Đại Mãng, thi thể chất đống trước lỗ thủng tường thành, nhưng đối với những quân sĩ Đại Mãng không bị tên xuyên thủng thân thể, họ chỉ mất khoảng ba đình là có thể trèo lên chỗ cao nhất trên đoạn tường thành bị sụp đổ.
Trong sự nghi ngờ không thể giải thích được, tên giáo quan Đại Mãng may mắn còn sống này bỗng nhìn thấy một bóng đen to lớn sừng sững đứng cách đấy không xa.
Đó là một vật chết được chế tạo từ vô số cây gỗ lớn và sắt cứng. Trên thế gian này, cũng chỉ có một đế quốc có nhiều công tượng tài giỏi và tài nguyên hùng hậu mới có thể xây dựng nhiều xe bắn đá cố định khổng lồ và mạnh mẽ như vậy.
Trong mưa bụi vẫn đang rơi xuống, bên dưới bóng đen quái vật khổng lồ khiến người ta phải kính sợ này, tên giáo quan Đại Mãng nhìn thấy có bảy tám quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang xông tới.
- Bắn!
Không có chút do dự, tên giáo quan Đại Mãng này rống to lên.
Các tiễn thủ Đại Mãng đã bước vào trong như hắn lập tức tụ họp lại. Mặc dù vừa rồi bọn họ đã phải chạy nhanh tới chỗ tường thành, bị rất nhiều cây tên to và cái chết của đồng bạn làm kinh sợ, thể lực cũng tiêu hao đến cực hạn, nhưng khi nhận được quân lệnh, tất cả đều nhanh chóng tháo gỡ cung tên đeo trên người xuống, bắn ra một vòng mưa tên.
Tên giáo quan Đại Mãng này nhìn thấy toàn bộ bảy tám quân nhân Vân Tần đó đều bị trúng tên, thậm chí còn có người trong đó trúng hơn hai mươi cây tên.
Nhưng hắn nhận ra cho dù các quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen này đã ngã xuống, bọn họ vẫn nở nụ cười thể hiện sự khinh thường và trào phúng.
Nụ cười này khiến hắn ta cảm thấy mình như đang rơi vào hầm băng.
Hắn ta nghĩ đến việc loại máy bắn đá khổng lồ này không phải là vật mà bảy tám tên quân sĩ Vân Tần có thể sử dụng được...Hơn nữa, cho dù có thể điều khiển bộ phận bắn đá, vậy tầm bắn của máy bắn đá khổng lồ này cũng không thể rơi vào trong lỗ thủng bọn họ đang đứng, vì ít nhất tảng đá đó phải bay ra ngoài tường thành đến hơn trăm bước.
"Ầm!"
Bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.
Xe bắn đá khổng lồ trước mặt hắn đổ ngã.
Vào lúc những quân nhân Vân Tần đó ngã xuống, chết đi, chiếc xe bắn đá ở gần bọn họ cũng ngã xuống, tựa như có một người khổng lồ đứng trước mặt hắn, không hiểu vì nguyên nhân gì mà mất hết sức mạnh, bổ nhào xuống lỗ thủng trên tường thành.
Hình ảnh cuối cùng trong con ngươi của tên giáo quan Đại Mãng này chính là tuyệt vọng và sợ hãi, chính là vô số cây gỗ lớn và sắt cứng đè xuống người mình.
Lỗ thủng tường thành này bỗng nhiên biến thành một địa ngục chốn trần gian.
Những cây gỗ to lớn, sắt cứng đập trúng đầu của bộ quân Đại Mãng, phát ra tiếng vang trầm thấp rợn người, sau đấy có vô số máu tươi, thịt nát và những cánh tay chân đứt đoạn văng ra khắp nơi.
Đá vụn, bụi bậm, máu tươi nồng đậm hòa với mưa bụi, tạo thành một làn khói dày đặc.
Hơn nữa, không chỉ riêng ở một lỗ thủng này, gần như tất cả xe bắn đá đứng phía sau các lỗ thủng khác trên tường thành đều liên tục sụp đổ.
Âm thanh trầm thấp vang lên trong mưa bụi, nhiều quân nhân Đại Mãng kêu la thảm thiết. Tiếng la lớn thất thanh và tiếng khóc bi thương đấy khiến cho các quân sĩ Đại Mãng ở bên ngoài phải sợ hãi không thôi.
Tuy rằng các xe bắn đá sụp đổ như vậy không thể giết chết nhiều người, nhưng thủ đoạn này lại khiến các quân sĩ Đại Mãng cảm thấy khiếp sợ và uy hiếp.
Loại xe bắn đá khổng lồ của quân đội Vân Tần được làm từ các cây gỗ lớn, thậm chí còn lớn hơn cột trụ trong cung điện. Cho dù người đối mặt không phải là bộ quân bình thường, mà là quân sĩ mặc trọng khải hoặc người tu hành, kết quả bọn họ nhận được cũng chính là cái chết.
...
- Điều quan trọng nhất khi sử dụng chiến pháp vứt bỏ giới hạn của tường thành, cả thành nghênh chiến với kẻ địch trên từng con phố như vậy không phải là dũng khí, cũng không phải là quân lực, mà chính là có thể bố trí nhiều bẫy rập trí mạng trong thành hay không. Ngoài ra, người thủ thành phải có khả năng phân giải và xé lẻ quân đội của đối phương ra trong thời gian ngắn.
Vào lúc này, đằng sau đại quân Đại Mãng, có bảy con chiến mã đang kéo một chiếc xe ngựa to lớn.
Rèm cửa xe được chế tạo từ loại trúc xanh, có tác dụng làm mát khí trời.
Trên bảy con chiến mã chạy kéo xe có bảy người tu hành đeo bội kiếm, thân mặc áo bào triều đình Đại Mãng hoa lệ. Hiện giờ bảy người này đang kính cẩn, lắng nghe người trong xe ngựa dạy bảo.
- Trong đế quốc Vân Tần, người thủ thành giỏi nhất, có khả năng biến một đại thành thành một sát trận chính là Đường Sơ Tình. Đây là một trong những thống lĩnh tối cao nhất của quân đội Vân Tần, chịu trách nhiệm phòng vệ của thành Trung Châu.
- Ngoài ra, việc biến xe bắn đá khổng lồ kia trở thành vũ khí giết người cũng không phải đơn giản như vậy.
Người trong xe ngựa bình tĩnh nói:
- Cho dù các ngươi muốn đẩy ngã những xe bắn đá khổng lồ đó, các ngươi có thể đảm bảo xe bắn đá đó sẽ đổ ngã theo hướng các ngươi mong muốn không? Có thể khiến nó vỡ vụn hoàn toàn, biến thành vô số cây to và sắt vụn như vậy không?
- Ở Vân Tần, người hiểu rõ xe bắn đá Vân Tần, đồng thời có thể khiến cho chúng đổ ngã theo hướng mình mong muốn, cũng chỉ có Đại tượng sư Sở Dạ Hàm.
- Cho nên, Đường Sơ Tình có ở trong lăng Đông Cảnh này hay không ta không biết, nhưng chắc chắn Sở Dạ Hàm đang ở đây.
- Sư tôn.
Trong bảy người tu hành đeo bội kiếm bên hông, có một nam tử anh tuấn khoảng ba mươi mấy tuổi, đeo một thanh kiếm có vỏ màu xanh đen, mặt ngoài khắc những con dơi đang bay lượn lúc này cung kính nói:
- Cho dù là như vậy, nhưng những chiếc xe bắn đá đó sụp đổ cũng không thể mất nhiều thời gian được, không biết làm vậy là có ý gì?
- Ta thường dạy các ngươi nhìn việc phải biết nhìn xa trông rộng, đồng thời thường xuyên nghĩ khác đi, nhất định không được dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn việc. Bởi vì đối thủ các ngươi đối mặt không phải là người bình thường, những gì họ nghĩ cũng không phải là điều mà người bình thường có thể nghĩ được.
Âm thanh ôn hòa trong xe ngựa lại vang lên:
- Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo dài thời gian, bởi vì nếu kế này không được, bọn họ nhất định sẽ có nhiều kế khác để kéo dài thời gian, quan trọng nhất chính là chiến lực thật sự...Đường Sơ Tình là Thánh sư. Sở Dạ Hàm tuy chưa đạt đến Thánh sư, chỉ là Đại quốc sư đỉnh phong, nhưng hắn ta có ngoại hiệu là
Kim Thiết Nhân, trong người có rất nhiều hồn binh kỳ lạ, chiến lực thật sự không thua gì Thánh sư. Ngoài ra, theo tin tình báo lúc trước, nếu như Đường Sơ Tình có mặt ở đây, vậy số lượng Thánh sư Vân Tần trong thành hiện giờ đã có ít nhất bốn người. Cứ như vậy, đến lúc chiến đấu với nhau, số lượng Thánh sư trong thành lăng Đông Cảnh sẽ còn nhiều hơn thành Trung Châu nửa tháng trước.
- Theo lý lẽ thông thường, nếu quân đội nhiều, người tu hành ít, việc thắng hay bại sẽ do quân đội quyết định. Nhưng nếu người tu hành quá cường đại, đôi lúc thắng bại giữa hai bên lại do chính những người tu hành đó quyết định. Ngoài ra, hai bên còn có những hậu chiêu sẽ dùng vào lúc cuối cùng.
- Cho dù là ta, nhưng nếu muốn sống sót đi ra khỏi lăng Đông Cảnh, chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng.
Nghe thấy người trong xe ngựa nói như vậy, bảy người tu hành Đại Mãng đeo bội kiếm bên hông đều rùng mình, bất giác cảm thấy khí lạnh mùa thu bỗng nhiên nồng đậm hơn.
...
- Đã đến lúc rồi.
Vẫn là trên góc tường thành mà khi nãy lão quân nhân họ Trình đã điều chỉnh máy bắn tên, sau đấy bắn ra một cây tên chính xác vào tên đốc quân Đại Mãng đeo cờ. Vị tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng kia nhìn lão Trình, chậm rãi nói.
Lúc này, đã có không ít binh lính Đại Mãng phục hồi tinh thần, không còn bị cảnh tượng nhìn thấy bạn nè mình bị vô số cây gỗ và sắt cứng đè chết mà sợ hãi nữa, bọn họ nhanh chóng leo lên bức tường tường thành đổ vỡ.
Lão quân nhân họ Trình gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh máy bắn tên, hơn mười quân nhân Vân Tần đứng bên cạnh tĩnh táo chờ đợi.
- Được rồi.
Lão quân nhân họ Trình cấp tốc hô lên.
Nhưng ngay lúc này, có âm thanh tên bắn xé gió vang lên.
Một tên quân nhân Vân Tần không do dự đứng chắn trước người lão Trình, trên người hắn ta nhất thời có thêm sáu bảy cây tên.
- Chết đi!
Lão quân nhân họ trình đỡ lấy thi thể của quân nhân Vân Tần trẻ tuổi đã đứng chắn trước mặt mình, mắt ẩn lệ nóng mà quát to lên.
"Keng!"
Một quân nhân Vân Tần tuy bị trúng một cây tên vào tay, nhưng khi nghe thấy quân lệnh, hắn ta lại không màng đến đau đớn, dùng búa lớn trong tay mình đập vào chốt bắn tên trên máy bắn tên. Sau khi tiếng hô lớn của lão quân nhân họ Trình vang lên, những cây tên của thủ thành nỗ lập tức được phóng ra bay tới lỗ thủng tường thành.
Lần này ở ngay đầu tên thủ thành nỗ đã được gắn sẵn mười mấy sợi dây thừng.
Đằng sau mười mấy sợi dây thừng là những bọc bải không thấm nước mưa đã được ngâm qua sáp nến của quân đội.
Đáy của những bọc bải này đã bị đục thủng, sau đấy được dùng một lớp giấy dầu bịt lại, tựa như những chiếc áo vá rách nhiều chỗ của ăn mày trên đường phố.
Khối lượng của những bọc vải này không hề nhẹ.
"Ầm"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, bởi vì bị sức nặng của các bọc vải này giữ lại mà thế bắn tới của những cây tên thủ thành nỗ có lực bắn kinh người cũng đột nhiên chậm lại.
Trong lúc chấn động như vậy, giấy dầu bịt đáy của các bọc vải đó lập tức bị xé rách.
Có vô số bột phấn màu trắng hồng xen lẫn nhau từ lỗ hổng đó lả tả bay xuống lỗ thủng tường thành.
Tuy bọc vải khá nặng, nhưng hiển nhiên đã được quân đội Vân Tần thử nghiệm từ trước, nên ngay lúc tên thủ thành nỗ bắn xuống dưới xong, phản lực từ trong sợi dây thừng vẫn khiến cho các bọc vải bay lên cao, rồi nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Tất cả bột phấn màu trắng hồng bên trong bọc vải đều rớt ra ngoài, tựa như có rất nhiều người đang ở trên không trung rắc xuống.
Cùng một thời gian, các các đoạn tường thành khác của lăng Đông Cảnh, có rất nhiều máy bắn tên cũng bắn ra những bọc vải như vậy.
Sau khi các cây tên thủ thành nỗ được bắn xong, nguyên một đoạn tường thành dài của lăng Đông Cảnh tựa như được tuyết bao phủ.
Lúc rơi từ trên cao xuống, loại phấn bột màu trắng hồng này gây cho người nhìn cảm giác lạnh như nham thạch, nhưng khi tiếp xúc với mưa bụi, chúng đột nhiên trở nên nóng rực. Bởi vì loại bột phấn này bao phủ cả không trung, nên không chỉ riêng da thịt ở bên ngoài, mà cả mắt, mũi của quân nhân Đại Mãng cũng tiếp xúc vào, bọn họ lập tức cảm thấy cả người nóng hổi, đau nhói, tựa như có rất nhiều ngọn lửa nhỏ đang được đốt cháy.
- A!
Vô số quân sĩ Đại Mãng kinh hãi kêu lên. Mắt bọn họ tựa như đã bị mù, miệng mũi và phế quản của họ đau nhói đến mức không thể thở được, còn có nhiều người liều mạng chạy ra bên ngoài, thậm chí là nhảy xuống tường thành, té xuống đất rồi lăn qua lăn lại, nhưng lại càng đau đớn hơn.
- Đây là cái gì vậy?
Một tướng lãnh Đại Mãng tái mặt nhìn về những lỗ thủng tường thành đang bị "tuyết trắng" bao phủ trước mặt mình, khiếp sợ hỏi một người tu hành Đại Mãng có bộ dáng như văn sĩ đang đứng cạnh mình.
- Không phải độc dược, là vôi phấn, còn có rất nhiều bột tiêu.
Người tu hành Đại Mãng có bộ dáng như văn sĩ này khẽ hít một cái, sau đấy trầm giọng nói ra.
Xung quanh thành lăng Đông Cảnh có rất nhiều cây tiêu, nên thành này còn có ngoại hiệu là "Đông Cảnh cay cay", như vậy quân đội Vân Tần có thể chuẩn bị nhiều bột tiêu và vôi phấn cũng không phải là điều quá ngạc nhiên. Dù là bột tiêu hay vôi phấn nếu gặp nước sẽ nhanh chóng kết đông lại cũng không thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người được, nhưng bởi vì hai đồ vật này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi dính vào mắt hay người nào hít sâu vào trong mũi sẽ rất đau đớn, nên chúng có thể tạo thành cảnh tượng hỗn loạn, khiến lòng người hoảng sợ.
Trong lúc bộ quân Đại Mãng hỗn loạn, tất cả quân sĩ Vân Tần đứng bên cạnh thủ thành nỗ hay xe bắn đá trên tường thành vẫn đang tiếp tục bắn tên vào trong trận thế đại quân Đại Mãng, ai ai cũng gấp rút vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.