Tiên Ma Biến

Quyển 2 - Chương 21: Làm thế nào để nhanh hơn?

Vô Tội

23/03/2013



Tên đệ tử khoa Thiên Công có khuôn mặt non nớt này đi thẳng tới trước mặt Lâm Tịch, nghiêm túc thi lễ với hắn.

- Ngươi là....

Lâm Tịch không hiểu vì sao đệ tử khoa Thiên Công này lại nghiêm túc thi lễ với mình như vậy, chỉ cảm thấy người thiếu niên này trông rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

- Ta tên Chu Chu, cảm ơn ngươi đã cứu ta.

Vừa nghe người thiếu niên này nói như thế, Lâm Tịch mới nhớ đây chính là tên đệ tử khoa Thiên Công mình đã xông vào cứu trong đám cháy.

Thấy đối phương cố ý đến lầu tân sinh khoa Chỉ Qua này tìm mình, đồng thời nghiêm túc nói như vậy, Lâm Tịch nhất thời bối rối đứng dậy đáp lễ, nhưng không ngờ động tác này lại làm mấy vết thương trên cơ thể tái phát, hai hàng lông mày hơi cau lại, vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt.

Hắn cũng không ngờ rằng mọi biểu hiện của mình nãy giờ đã được Chu Chu quan sát nhìn thấy hết.

Khi nhìn xuống cánh tay Lâm Tịch, thấy những vết bỏng vẫn còn rất mới, hắn một lần nữa nghiêm túc thi lễ với Lâm Tịch:

- Ta thiếu ngươi một mạng.

Sự nghiêm túc đến mức trịnh trọng của hắn làm cho cả phòng ăn nhất thời yên lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.

- Cái này...không có gì cả, chúng ta đều là đệ tử học viện Thanh Loan...

Lâm Tịch gãi đầu, chân thành trả lời.

- Có thể việc này không có gì với ngươi, nhưng đối với ta lại không phải như thế..

Nhưng Chu Chu lại lắc đầu, đột ngột lên tiếng chặn lời Lâm Tịch:

- Ngươi đã cứu ta một mạng, lại cho ta thấy sự hèn nhát và yếu kém của mình, giúp ta nhận thấy được dũng khí từ trước đến giờ mình tự hào kém cỏi đến mức nào...Ta nghĩ, tuy lúc ấy có rất nhiều đệ tử đang ở đó, nhưng cho dù biết ta đang ở bên trong thì cũng không có mấy người liều lĩnh xông vào bên trong cứu ta giống như ngươi. Ngươi không chỉ cứu sống ta, mà còn giúp ta biết sau này phải nên làm như thế nào.

Cả phòng ăn vẫn yên tĩnh.

Vốn có rất nhiều người khi nhìn thấy Lâm Tịch khập khiễng bước vào phòng ăn đều tỏ vẻ khinh thường, nhưng hiện giờ người nào người nấy cũng cúi đầu mặt đỏ bừng lên, rất xấu hổ. Bởi vì bọn họ nghĩ đến việc nếu như là mình ở trong tình huống đám cháy đó, có lẽ bọn họ sẽ không thể nào có can đảm xông vào bên trong như tên đệ tử vẫn luôn bị bọn họ khinh thường gọi là Thiên Tuyển vô dụng này.

- Ta thiếu ngươi một mạng.

Lâm Tịch mở miệng thật to, đang muốn nói gì đó thì Chu Chu lại nhìn thẳng hắn, nói xong câu này liền xoay người rời đi.

- Hắn là người rất kiêu ngạo.

Đường Khả nhìn người đệ tử khoa Thiên Công trước nay chưa từng gặp mặt, sau đó thấp giọng nói với Lâm Tịch:

- Những người như vậy, lời bọn họ đã nói ra rồi rất nghiêm túc.



- Ê, lúc ấy ngươi cũng ở đó, vì sao ngươi không phải là người xông vào đầu tiên?

Hoa Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua phòng ăn mà bầu không khí đã ảm đạm đi rất nhiều sau khi Chu Chu bước vào, rồi trực tiếp quay sang hỏi Đường Khả.

Đường Khả lại quay đầu nhìn Lâm Tịch, nói:

- Thật ra ta cũng có một vấn đề. Lâm Tịch, lúc ấy chúng ta đứng chung với ngươi, nhưng sao ta không nghe tiếng kêu cứu của Chu Chu.

Biên Lăng Hàm cũng nhíu mày, nói:

- Ta không nghe thấy.

Lâm Tịch ngẩn cả người, nhất thời không biết nói thế nào. Hắn suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra lý do thích hợp, cuối cùng chỉ có thể giả bộ ngu ngốc, nói:

- Lúc ấy các ngươi thật sự không nghe được gì sao? Sao lạ vây nhỉ, ta thì nghe thấy có một âm thanh gì đó như có người đụng phải đồ vật.

- Nói như ngươi thì đó cũng có thể là gỗ cháy bị ngã xuống.

Hoa Tịch Nguyệt trợn mắt nhìn Lâm Tịch, lạnh lùng nói;

- Lần sau có muốn làm anh hùng cũng nên hiểu rõ rồi hãy làm, đừng có lúc nào cũng nóng đầu rồi hành động lỗ mãng.

\"Ta dĩ nhiên biết rõ hắn đang ở đâu...\" - Lâm Tịch thầm mắng, nhưng vất vả lắm mới nói dối được mấy người bạn tốt này nên dĩ nhiên hắn không dám nói ra, chẳng qua \"ừ ừ\" hai tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ăn, việc làm cần nhất bây giờ chính là an ủi cái dạ dày đã đói meo của mình đấy.

...

...

Khương Tiếu Y đang vừa đi trong khu rừng sơn cốc thí luyện vừa buồn bực không thôi.

Kể từ ngày hôm kia, cái ngày hắn thua tân đệ tử mặc áo giáp \"Chồn Bạc\" ngay cả khi đã sử dụng vũ khí thích hợp nhất là trường thương hắc hoa, hai ngày nay hắn đều tìm kiếm trong sơn cốc thí luyện, nhưng chẳng bao giờ gặp lại \"Chồn Bạc\" thần bí làm người ta đoán không ra đấy.

Mặc dù nói ngay cả khoa chú trọng chiến lực nhất ở học viện Thanh Loan là khoa Chỉ Qua cũng chỉ quy định mỗi tân đệ tử một tháng ít nhất phải vào sơn cốc thí luyện sáu lần, nhưng hầu như tất cả đệ tử ở học viện Thanh Loan đều biết dù bất cứ ai đi nữa, chỉ cần có thời gian là họ sẽ ngày ngày tiến vào sơn cốc thí luyện ngay. Bởi vì tất cả những đệ tử học viện Thanh Loan đã đi học ngày đầu tiên môn vũ kỹ đều hiểu rằng chỉ có chiến đấu trong một môi trường đối mặt với sinh tử thật sự, bọn họ mới có thể rèn luyện được tinh túy của môn vũ kỹ - kỹ thuật giết người chân chính.

Nhất là những đệ tử có thực lực kém hơn người khác, bọn họ lúc nào cũng muốn đi vào sơn cốc thí luyện để ma luyện mình, nếu không, kết quả bọn họ phải đối mặt chính là chênh lệch giữa mình và người khác ngày càng lớn hơn.

Thật ra, nguyên nhân Khương Tiếu Y tìm \"Chồn Bạc\" không phải chỉ vì muốn báo thù, có thể nói phần lớn trong đấy chính là sự tò mò và hiếu kỳ. Nhớ lại ngày hôm đó, lúc hắn đang ẩn núp trong một góc tối thì lại tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình \"Chồn Bạc\" đánh bại \"đầu sói\" Mộ Sơn Tử, kể cả lúc Lâm Tịch lấy một quả huy chương ngũ giác từ trên người Mộ Sơn Tử đi. Chính kỹ thuật ẩn núp và âm thầm quan sát của \"Chồn Bạc\" làm cho Khương Tiếu Y cảm thấy người này không những thần bí mà còn rất cường đại, khiến hắn có khát vọng rất muốn một lần nữa giao đấu với Chồn Bạc, xem thử ngoại trừ tiễn kỹ ra, đối thủ thần bí này còn có thể khiến mình ngạc nhiên hơn nữa không.

Nhưng trớ trêu thay, đã tìm khắp hai ngày rồi hắn vẫn không thể tìm thấy.

Trong lúc phiền não vì không kiếm được đối thủ mong đợi, Khương Tiếu Y mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm trường kiếm cùng màu bỗng nhiên đứng lại, ngay vị trí bên trái phía trước hắn có một người đang đi tới, người này vác một thanh chiến phủ ở trên vai, ở trên ngực có ký hiệu một con gấu xanh.

Nhấp nháy mắt vài cái, Khương Tiếu Y không một chút do dự, yên lặng đi tới nghênh đón.

Nhưng Khương Tiếu Y không biết rằng trong lúc hắn phải buồn phiền kiếm suốt hai ngày thì đối thủ hắn đang mong chờ - Lâm Tịch, lại đang ngồi ngay ngắn trong phòng thuốc của nữ phó giáo sư An Khả Y trẻ nhất trong lịch sử khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan.



Trước mặt Lâm Tịch hiện giờ là một bếp lò màu hồng, bên cạnh có một cuốn sách nhỏ. Việc hắn cần làm bây giờ chính là dựa theo thời gian được ghi lại bên trong sách, chia những loại dược thảo ra thành nhiều phần rồi bỏ vào trong lò nấu, sau đó cẩn thận đổ vào những bình sứ, cuối cùng là dán những tờ giấy ghi tên lên.

Đã qua hai ngày từ ngày đầu tiên vào sơn cốc thí luyện, nhưng những vết thương trên người hắn vẫn chưa hết, vài nơi còn ứ máu sưng tím lên, nếu như dùng ngón tay ấn lên, chắc chắn sẽ bị đau. Tuy nhiên, Lâm Tịch lại thầm nghĩ cho dù bị thương nặng hơn thì hắn vẫn sẽ quyết tâm không lùi bước. Đúng vậy, dù là Khương Tiếu Y tay cầm trường thương hắc hoa hay là \"mâu đánh thẳng\" trong ngôi đền cấp huấn luyện thứ nhất, cả hai đều giúp Lâm Tịch càng lúc càng hiểu rõ hơn ý nghĩa những lời đại thúc trung niên kia đã nói: cho dù bọn họ có năng lực khác với mọi người, nhưng thế gian này thật sự có quá nhiều điều bí ẩn, có quá nhiều kẻ thù có thực lực mạnh mẽ, có quá nhiều nguy hiểm, không có người nào là vô địch ở đây.

Nếu như bây giờ đặt hắn vào trong loạn quân, sự thật hắn phải đối mặt chính là một lúc chiến đấu với mười mấy quân sĩ tay cầm trường mâu sắc bén, lúc ấy, cho dù hắn có dùng năng lực nghịch thiên trở lại mười phút trước thì cũng không thể làm gì được, vẫn sẽ bị giết chết. Chỉ có tu hành mới có thể giúp hắn có năng lực tự vệ trong một đế quốc thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực chất lại đầy rẫy nguy cơ này, và cũng chỉ có tu hành mới giúp hắn thực hiện được lý tưởng sống của mình: sống tốt hơn.

Hắn cũng muốn ngày ngày vào sơn cốc thí luyện tu hành, nhưng hai ngày nay thân thể hắn vẫn chưa phục hồi như cũ. Có lẽ vì muốn các đệ tử cảm nhận được thân thể lúc đau đớn sẽ hoạt động khó khăn như thế nào nên mặc dù bộ áo giáp màu đen có thể ngăn được thương tích trí mạng, nhưng không thể giúp các đệ tử không bị đau đớn. Cho nên, nếu như trong tình trạng hoạt động bất tiện như hiện nay hắn còn liều lĩnh tiến vào sơn cốc thì kết quả hắn nhận được chỉ có một: đầu tiên là tự nộp mạng cho người khác, bị đoạt hết huy chương ngũ giác trên người, sau đó bị trường mâu trong ngôi đền bằng đá đánh cho thảm hại hơn.

Thành ra trong hai ngày nay, Lâm Tịch chỉ chuyên tâm vào việc hoàn thành các môn học đã bị trễ một ngày so với những người khác vì đám cháy hôm đó, cụ thể là môn chữa bệnh chăm sóc và môn độc lý, tất nhiên là bao gồm cả đặc huấn Phong Hành Giả.

Đây là lần đầu tiên hắn tới phòng thuốc An Khả Y để hỗ trợ.

Tuy An Khả Y vẫn luôn trầm mê vào những cuốn sách cầm trên tay, nhưng nàng ta vẫn nói cho hắn biết rằng nghiên cứu của nàng thuộc về hạng cơ mật cấp năm của học viện, chỉ có những người từ giáo sư trở lên mới biết được, nên Lâm Tịch không hỏi nhiều cũng không biết gì về phương hướng nghiên cứu của vị nữ phó giáo sư này. Nhưng điều làm cho hắn rất đắc ý chính là mình rất xứng đáng với chức danh trợ thủ, bởi vì việc tính toán thời gian để nấu thuốc chính là sở trường của hắn.

Từ khi đến thế giới này và biết mình có năng lực nghịch thiên quay lại mười phút đồng hồ trước, hắn đã có vô số lần thực hiện việc tính toán thời gian để thử nghiệm năng lực trên, cho nên, có thể nói khả năng tính toán thời gian của hắn còn chính xác hơn cả đồng hồ cát. Việc này giúp hắn rất nhiều trong quá trình hỗ trợ An phó giáo sư, thậm chí hắn không cần nhìn đồng hồ cát vẫn có thể khống chế thời gian chưng cất dung dịch một cách chính xác.

- Ngươi làm tốt lắm.

Sau khi hoàn thành mười mấy lọ dung dịch, khảo nghiêm dược lực xong, An Khả Y với mái tóc hơi rối bời mở miệng tán thưởng lâm Tịch, tiếp đó đưa cho Lâm Tịch một tờ da dê nhỏ, trên đấy có hình dáng vài loại dược thảo cùng với chú giải:

- Trong sơn cốc thí luyện có vài loại dược thảo có tác dụng chữa thương và giảm đau, ta không thể tự ý cho ngươi tư nguyên của học viện, nhưng trong lúc thí luyện ngươi có thể tự hái lấy, trên đấy có ghi lại cách dùng.

- Cảm ơn An lão sư.

Lâm Tịch vui mừng nhận lấy tờ da dê nhỏ trong bàn tay trắng như tuyết như ngọc của An Khả Y, so với hai tư thế quái dị La Hầu Uyên dạy thì hắn thấy vật này còn có ích hơn rất nhiều. Trong hai ngày nay, vào lúc rảnh rỗi hắn thỉnh thoảng có luyện tập hai tư thế quái dị không được tự nhiên lắm của La Hầu Uyên, nhưng mỗi lần luyện xong là cổ tay, khuỷu tay và các đốt ngón tay lại đau ê ẩm, cũng không biết có hiệu quả nào.

Thật sự rất đau đầu đấy....vừa nghĩ tới trận pháp \"mâu đánh thẳng\" kia, Lâm Tịch lại rầu rĩ không thôi.

- An lão sư...

Sau khi hoàn thành những việc lặt vặt hôm nay, Lâm Tịch nhìn nữ phó giáo sư vẫn chăm chú đọc sách, hỏi:

- An lão sư...chắc người cũng biết \"mâu đánh thẳng\" trong sơn cốc thí luyện đúng không ạ? Không biết người có thể nói cho đệ tử biết ngoại trừ các việc như đoán được phương vị để tránh né, thân hình vĩnh viễn không ngừng lại, trường đao trong tay luôn luôn gạt bỏ những trường mâu đang đánh tới ở vị trí thuận tay nhất, không thể để trường mâu đâm trúng mình, tuyệt đối không được dùng trường đao đối cứng với trường mâu...không thể để động tác xuất đao làm ảnh hưởng tới động tác của mình...còn có việc gì phải chú ý nữa ạ? Người có thể nói cho đệ tử biết cách thông qua \"mâu đánh thẳng\" này nhanh hơn một chút được không?

- Mâu đánh thẳng à...

Vị nữ phó giáo sư có tính tình ôn hòa nãy không ngẩng đầu, nhưng đầu lông mày lại hơi cau lại như đang suy tư gì đó, sau đó nàng tiếp tục với một giọng nói bình tĩnh như đang trả bài:

- Những biện pháp ngươi nghĩ đã đầy đủ rồi...nếu như muốn nhanh hơn thì...bởi vì tu vi bị hạn chế nên tốc độ thân thể và phản ứng của ngươi tạm thời không tốt hơn được...nhưng nếu như lúc bước đi ngươi có thể vung đao nhanh hơn, vậy cũng có thể gạt đi nhiều trường mâu đang đánh tới, cũng có thể tới nhanh hơn...ta nghĩ cách này sẽ giúp ngươi thông qua nhanh hơn đấy.

Lâm Tịch ngẩn ra, nhất thời nhớ đến đám cháy hôm đấy, vị nữ phó giáo sư thoạt nhìn rất ôn hòa, giống như một người bình thường này nhưng trên tay lại có quấn một thanh nhuyễn đao màu xanh lam.

- Lão sư, người có thể dạy đệ tử làm thế nào để xuất đao nhanh hơn được không?

Hắn nhất thời hít sâu một hơi, lấy can đảm hỏi An Khả Y, gương mặt chân thành và tràn đầy mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ma Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook