Quyển 13 - Chương 7: Lần đầu tiên không chiến ở thế giới này
Vô Tội
21/05/2014
Được Niên Thần Cảnh điều
binh khiển tướng, hành tỉnh Thiên Lạc thật sự bền chắc như thép, chỉ
tiếc lăng Bích Lạc hôm nay không phải là lăng Bích Lạc của Văn Nhân
Thương Nguyệt ngày xưa, thế giới người tu hành giờ đã là một thời đại
mới.
Nhìn xuống doanh trại quân đội hành tỉnh Thiên Lạc đằng trước không còn xa mình nữa, một người trẻ tuổi mặc áo xanh ngồi xếp bằng trên Thần mộc phi hạc bỗng nhiên thở dài.
Hắn tên Trình Lễ Sổ, một trong những người tu hành thế hệ trẻ nổi danh nhất thành Trung Châu, tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, được Trung Châu vệ bồi dưỡng kỹ càng. Trong những thanh niên tài tuấn của thành Trung Châu, hắn ta được công nhận có khả năng trở thành người tu hành cung phụng triều đình Vân Tần nhất.
Điều quan trọng nhất chính là ân sư của hắn ta lại là Hàn Bán Xích hành tỉnh Sơn Âm.
Hàn Bán Xích vốn tên Hàn Ngọc Trì, Thánh sư dân gian duy nhất của hành tỉnh Sơn Âm trong suốt mấy chục năm qua. Người này ngộ đạo cận chiến, khi chiến đấu với đối phương luôn dán sát vào, khoảng cách giữa hai bên không vượt qua nửa thước, gần như là dính trên người đối thủ. Những người tu hành thông thường hầu như không thích ứng được với cách chiến đấu này, cũng không biết nên phá giải như thế nào.
Một khi hai bên người tu hành gần nhau như vậy, người tu hành muốn chiến đấu được hẳn phải biết cách bộc phát hồn lực mạnh mẽ cũng như vận dụng hồn lực thuần thục, nên người cận thân mà chiến phải là người rất biết cách chiến đấu.
Khi vào thành Trung Châu, tu vi của Trình Lễ Số là Quốc sĩ. Đến bây giờ đã trải qua hơn hai mươi trận chiến với đối thủ cùng giai, nhưng hắn chưa một lần bại. Vì vậy, hiện giờ hắn ta đang nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay mập mạp bóng loáng của mình, đôi mắt đầy sự tự tin, ngoài ra còn có sự hưng phấn không che giấu được.
- Đi thôi, chúng ta hãy giúp Niên Thần Cảnh và những người Giang gia khác đi đến con đường cuối cùng.
Hắn xoay đầu, nhìn người trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc, mỉm cười.
Thành Trung Châu đã sớm bắt đầu thanh tẩy, hoàng đế tất nhiên không thể bỏ qua thế lực cuối cùng của Giang gia ở lăng Bích Lạc.
Từ sau đại chiến ở lăng Bích Lạc, tên tỉnh đốc Giang gia này đã bắt đầu bố trí người của mình trong khắp quân đội hành tỉnh Thiên Lạc, bố trí trận tuyến bền vững như một khối bê tông không thể công phá, nhưng đáng tiếc bản thân Niên Thần Cảnh chỉ là một người tu hành cấp Đại quốc sư, mà thuộc hạ dưới trướng Niên Thần Cảnh cũng chỉ có vài người là Quốc sĩ.
Sau trận đại chiến lăng Bích Lạc, Văn Nhân Thương Nguyệt nghịch phản, trong quân đội hành tỉnh Bích Thủy cũng như hành tỉnh Thiên Lạc đã không còn có người tu hành cấp Thánh sư.
Quân đội khổng lồ tất nhiên có thể ngăn cản và giết chết người tu hành cường đại, nhưng hiện giờ đã có Thần mộc phi hạc, người tu hành có thể dễ dàng xuyên qua tầng tầng quân đội phong tỏa và đuổi giết tướng lãnh. Người trung niên gầy đen đang ngự sử Thần mộc phi hạc giúp Trình Lễ Số chính là cận vệ của Trưởng Tôn Cẩm Sắt, tu vi đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Hiện giờ có tin mật báo nói rằng Niên Thần Cảnh đang ở trong doanh trại quân đội bên dưới, mà những thủ hạ đắc lực của hắn đã được phân bổ tới các đội quân khác của hành tỉnh Thiên Lạc, chuẩn bị khởi binh. Trong tình hình như vậy, Trình Lễ Số tất nhiên tin rằng trong doanh trại quân đội bên dưới, đã không còn ai có thể ngăn cản hắn giết chết Niên Thần Cảnh, thuộc hạ của Giang gia.
Tu vi của người trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc cao hơn Trình Lễ Số một chút, nhưng nếu như thật sự chiến đấu, hắn ta chưa chắc là đối thủ của Trình Lễ Số. Mà Trình Lễ Số là người chủ trì hành động lần này, hắn chỉ phụng mệnh phối hợp, nên tất nhiên không thể cải lời Trình Lễ Số được. Hắn trầm mặc gật đầu, ngự sử Thần mộc phi hạc bay xuống.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm nhận được có tiếng gió ở ngay trên đầu mình.
Trong nháy mắt, hắn ta ngẩng đầu, quay lại nhìn bầu trời phát ra tiếng gió ở ngay sau mình. Hắn ta lập tức nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, sắc mặt liền tái như tờ giấy.
Trình Lễ Số cũng nhanh chóng cau mày lại.
Phản ứng của hắn ta tuyệt đối không thể chậm hơn người tu hành trung niên gầy đen này.
Ý nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu hắn tất nhiên cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại là một thanh niên luôn luôn kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của hắn cuối cùng đã chiến thắng được nỗi sợ. Nên sau một tức đó, hai tay hắn liền rũ xuống, cả người đứng thẳng trên Thần mộc phi hạc, xoay người nhìn lại.
Hiện giờ Thần mộc phi hạc đang ở trên không, bốn bề tất nhiên là trời đất mênh mông, chỉ có gió mạnh không ngừng thổi qua.
Hắn ngạo nghễ đứng trên Thần mộc phi hạc, tựa như một ngọn núi cô độc kiêu ngạo.
Hai mắt hắn lập tức nheo lại. Trong không trung bao la mênh mông, tại một vị trí cao hơn Thần mộc phi hạc của hắn ta một chút, hắn ta nhìn thấy có ánh sáng vàng chớp hiện.
Ánh sáng vàng đó tượng trưng cho Thần mộc phi hạc.
Trên thế gian này, hiện chỉ có hoàng đế Vân Tần và học viện Thanh Loan có Thần mộc phi hạc. Hắn và người tu hành trung niên đen gầy là người của hoàng đế Vân Tần, vậy đối phương tất nhiên là người của học viện Thanh Loan.
Ngay lúc cảm nhận được tiếng gió ngay trên không trung cao như vậy, điều khiến hắn và người tu hành trung niên gầy đen sợ hãi là vì họ đoán được người đến chính là học viện Thanh Loan.
Nhưng khi nhìn thấy rõ con Thần mộc phi hạc này, chân mày đang nhíu lại của Trình Lễ Số nhanh chóng giãn ra, miệng hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì trên Thần mộc phi hạc của đối phương chỉ có một người.
Một cô gái trẻ tuổi mặc áo bào đen.
Chiếc áo bào đen đặc biệt tất nhiên có thể xác nhận đối phương là người của học viện Thanh Loan. Có thể mặc được chiếc áo bào này, đối phương không phải là đệ tử học viện Thanh Loan, đối phương mạnh hay yếu càng không thể dựa vào bề ngoài hay độ tuổi để phán đoán. Nhưng dựa vào những luồng khí tức mơ hồ từ trong không trung truyền đến, Trình Lễ Số có thể khẳng định tu vi đối phương còn chưa đến Thánh sư.
Chưa đạt tới Thánh sư, đối phương phải luôn luôn truyền hồn lực vào trong Thần mộc phi hạc, sao có thể chiến đấu với hắn ta?
Tuy giảng viên mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan là người tu hành lợi hại nhất cũng như cổ quái nhất thế gian này, nhưng họ cũng là người, tất phải tuân theo những lý lẽ trên thế gian này.
Người tu hành trẻ tuổi của thành Trung Châu này luôn kiêu ngạo.
Nhưng chỉ sau một khắc, niềm kiêu ngạo của hắn lại biến thành sự hoảng sợ, cả người hắn cứng ngắc, hoàn toàn biến thành một bức tượng.
Một tiếng thét chói tai đầy sự hoảng sợ và không thể tin được từ trong miệng hắn và người tu hành trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc đồng thời truyền ra ngoài!
Thần mộc phi hạc của đối phương tựa như một ngôi sao rơi, ầm ầm đâm mạnh vào Thần mộc phi hạc của hai người!
Trình Lễ Số biết chiến đấu, nhưng chưa từng chiến đấu như vậy!
Trong tiếng thét chói tai đầy sợ hãi đấy, những kỹ thuật cận chiến mà Trình Lễ Số biết đều vô dụng. Trong nháy mắt Thần mộc phi hạc của đối phương mang theo gió mạnh đụng vào Thần mộc phi hạc của hắn, hắn cảm thấy rất mơ hồ, không thể hiểu được, tựa như đang nhìn thấy một người nông dân ở thành Trung Châu chưa bao giờ biết đánh nhau, lại đột nhiên chạy tới trước mặt người khác rồi đấm một cái.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Hai tay của cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất giống một người trí thức của học viện Thanh Loan đẩy ra tới trước, hồn lực của hai bên va chạm vào nhau, ngay lập tức nàng ta há miệng kêu lên một tiếng.
Cả người nàng thoát khỏi Thần mộc phi hạc, bay ngược về sau.
Thần mộc phi hạc va chạm với Thần mộc phi hạc, hồn lực đấu với nhau, nhưng hai con Thần mộc phi hạc lại không bị bẻ gãy, mà trên những cây gỗ lớn làm nên Thần mộc phi hạc xuất hiện những vết nứt tinh tế, khiến cho hai con Thần mộc phi hạc trực tiếp bể toái, biến thành vô số phiến gỗ, bắn mạnh ra bên ngoài như những luỡi dao sắc bén.
Một mảnh gỗ bay xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Trình Lễ Số, để lại một vệt máu tươi.
Khi con Thần mộc phi hạc của mình bị bể tan tành như vậy, Trình Lễ Số há to miệng, nhưng lại không nói được lời nào, tựa như đó là một hình ảnh đọng lại ngay trên không trung.
Thân đang ở trên trời cao, dưới chân lại không có điểm tựa và cả người đang rớt xuống thẳng xuống...đó thực sự là một cảm giác rất đáng sợ, người chưa từng trải qua sẽ không thể tưởng tượng được. Trong nháy mắt đó, trái tim của Trình Lễ Số co lại liên tục, tất cả máu tươi tựa như từ trong cơ thể nhanh chóng tụ tập đến trên cái đầu nhỏ bé của hắn, hắn có cảm giác như trái tim và máu tươi của mình chuẩn bị phá da đầu, bay ra ngoài không trung.
Rớt thẳng xuống dưới từ trên cao như vậy, cho dù là người tu hành cấp Thánh sư cũng không thể bộc phát hồn lực để làm chậm tốc độ rơi lại, kết quả là rớt xuống đất mà chết.
Cho nên, đến lúc này Trình Lễ Số đã biết mình và người tu hành trung niên gầy đen hẳn phải chết.
Chỉ là hắn không thể hiểu được sau khi lựa chọn phương pháp này, đối phương còn sống được sao?
Chẳng lẽ đám người học viện Thanh Loan đều bị điên?
Trong nháy mắt rơi mạnh xuống dưới, chuẩn bị tiến vào địa ngục, người tu hành trẻ tuổi thành Trung Châu tên Trình Lễ Số đã đánh mất hết kiêu ngạo của mình liếc mắt nhìn qua cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ đang rơi xuống cách đó không xa.
Sau đấy hắn nhìn thấy cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ đấy trở tay chạm vào một cây cột màu đen sau lưng mình.
Hắn mở mắt thật to.
Hắn thấy sau lưng cô gái mặc áo bào đen đó có một cây dù màu đen rất to, một cây dù màu đen bền chắc, vươn rộng đón gió.
Tựa như một đóa hoa màu đen khổng lồ nở rộ trên không trung.
Trong cảm giác cuối cùng của Trình Lễ Số, đóa hoa màu đen tựa như vừa nở rộ trên không trung này đang giúp cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ này đong đưa trong gió, không còn rớt mạnh xuống như hắn nữa.
...
Đây thật sự là lần không chiến đầu tiên ở thế gian này.
An Khả Y chậm rãi từ trên bầu trời bay xuống nhìn Trình Lễ Số đang sợ hãi và bất lực mở to mắt nhìn mình, ánh mắt của nàng đầy sự thương xót.
Sau trận chiến này, bên hoàng đế nhất định sẽ học được một bài học, họ sẽ rút kinh nghiệm.
Nhưng ở thế gian này, cuối cùng chỉ có học viện Thanh Loan mới có Tướng Thần.
Học viện Thanh Loan sẽ luôn luôn có những ý nghĩ và sáng chế vượt trước thời đại, giúp cho thế gian đi lên và phát triển.
Cho nên, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ thù của học viện Thanh Loan phải chết như Trình Lễ Số hôm nay, cũng bởi vì nguyên nhân này nên giảng viên và giáo sư mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan mới có sự kiêu ngạo của riêng mình.
...
Niên Thần Cảnh và nhiều người trong doanh trại quân đội ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Vào lúc Trình Lễ Số và người tu hành trung niên đen gầy thét lên chói tai, có một số người trong doanh trại quân đội đã nghe được, lập tức có mười mấy hộ vệ cấp tốc tới phủ tướng quân bảo vệ Niên Thần Cảnh. Sau đấy, Niên Thần Cảnh và mười mấy hộ vệ ấy bước ra khỏi doanh trại, ngẩng đầu lên bầu trời, nhìn thấy có hai con Thần mộc phi hạc đụng mạnh vào nhau.
"Rầm...rầm...rầm..."
Vô số vụn gỗ cứng như sắt thép rơi xuống, dày đặc như một cơn mưa to, thậm chí còn xé rách đỉnh của một số lều trại.
Sau những âm thanh dày đặc như tiếng mưa đấy, bỗng có hai tiếng động trầm thấp vang lên.
Trình Lễ Số và người tu hành trung niên đen gầy rớt mạnh xuống đất, vô số máu tươi bắn ra bên ngoài, lập tức chết đi.
Niên Thần Cảnh tới cạnh hai người tu hành đã chết đi này. Thấy rõ hai người này đã chết rồi, thân thể biến thành một vũng máu không ra hình người, mà mặt đất bên dưới cũng lõm sâu xuống tạo thành một cái hố, ông ta lập tức hít sâu một hơi. Sau đấy, ông ta lại ngẩng đầu, nhìn đóa hoa màu đen nở rộ trên không trung đang chậm rãi hạ xuống.
Nhìn xuống doanh trại quân đội hành tỉnh Thiên Lạc đằng trước không còn xa mình nữa, một người trẻ tuổi mặc áo xanh ngồi xếp bằng trên Thần mộc phi hạc bỗng nhiên thở dài.
Hắn tên Trình Lễ Sổ, một trong những người tu hành thế hệ trẻ nổi danh nhất thành Trung Châu, tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, được Trung Châu vệ bồi dưỡng kỹ càng. Trong những thanh niên tài tuấn của thành Trung Châu, hắn ta được công nhận có khả năng trở thành người tu hành cung phụng triều đình Vân Tần nhất.
Điều quan trọng nhất chính là ân sư của hắn ta lại là Hàn Bán Xích hành tỉnh Sơn Âm.
Hàn Bán Xích vốn tên Hàn Ngọc Trì, Thánh sư dân gian duy nhất của hành tỉnh Sơn Âm trong suốt mấy chục năm qua. Người này ngộ đạo cận chiến, khi chiến đấu với đối phương luôn dán sát vào, khoảng cách giữa hai bên không vượt qua nửa thước, gần như là dính trên người đối thủ. Những người tu hành thông thường hầu như không thích ứng được với cách chiến đấu này, cũng không biết nên phá giải như thế nào.
Một khi hai bên người tu hành gần nhau như vậy, người tu hành muốn chiến đấu được hẳn phải biết cách bộc phát hồn lực mạnh mẽ cũng như vận dụng hồn lực thuần thục, nên người cận thân mà chiến phải là người rất biết cách chiến đấu.
Khi vào thành Trung Châu, tu vi của Trình Lễ Số là Quốc sĩ. Đến bây giờ đã trải qua hơn hai mươi trận chiến với đối thủ cùng giai, nhưng hắn chưa một lần bại. Vì vậy, hiện giờ hắn ta đang nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay mập mạp bóng loáng của mình, đôi mắt đầy sự tự tin, ngoài ra còn có sự hưng phấn không che giấu được.
- Đi thôi, chúng ta hãy giúp Niên Thần Cảnh và những người Giang gia khác đi đến con đường cuối cùng.
Hắn xoay đầu, nhìn người trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc, mỉm cười.
Thành Trung Châu đã sớm bắt đầu thanh tẩy, hoàng đế tất nhiên không thể bỏ qua thế lực cuối cùng của Giang gia ở lăng Bích Lạc.
Từ sau đại chiến ở lăng Bích Lạc, tên tỉnh đốc Giang gia này đã bắt đầu bố trí người của mình trong khắp quân đội hành tỉnh Thiên Lạc, bố trí trận tuyến bền vững như một khối bê tông không thể công phá, nhưng đáng tiếc bản thân Niên Thần Cảnh chỉ là một người tu hành cấp Đại quốc sư, mà thuộc hạ dưới trướng Niên Thần Cảnh cũng chỉ có vài người là Quốc sĩ.
Sau trận đại chiến lăng Bích Lạc, Văn Nhân Thương Nguyệt nghịch phản, trong quân đội hành tỉnh Bích Thủy cũng như hành tỉnh Thiên Lạc đã không còn có người tu hành cấp Thánh sư.
Quân đội khổng lồ tất nhiên có thể ngăn cản và giết chết người tu hành cường đại, nhưng hiện giờ đã có Thần mộc phi hạc, người tu hành có thể dễ dàng xuyên qua tầng tầng quân đội phong tỏa và đuổi giết tướng lãnh. Người trung niên gầy đen đang ngự sử Thần mộc phi hạc giúp Trình Lễ Số chính là cận vệ của Trưởng Tôn Cẩm Sắt, tu vi đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Hiện giờ có tin mật báo nói rằng Niên Thần Cảnh đang ở trong doanh trại quân đội bên dưới, mà những thủ hạ đắc lực của hắn đã được phân bổ tới các đội quân khác của hành tỉnh Thiên Lạc, chuẩn bị khởi binh. Trong tình hình như vậy, Trình Lễ Số tất nhiên tin rằng trong doanh trại quân đội bên dưới, đã không còn ai có thể ngăn cản hắn giết chết Niên Thần Cảnh, thuộc hạ của Giang gia.
Tu vi của người trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc cao hơn Trình Lễ Số một chút, nhưng nếu như thật sự chiến đấu, hắn ta chưa chắc là đối thủ của Trình Lễ Số. Mà Trình Lễ Số là người chủ trì hành động lần này, hắn chỉ phụng mệnh phối hợp, nên tất nhiên không thể cải lời Trình Lễ Số được. Hắn trầm mặc gật đầu, ngự sử Thần mộc phi hạc bay xuống.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm nhận được có tiếng gió ở ngay trên đầu mình.
Trong nháy mắt, hắn ta ngẩng đầu, quay lại nhìn bầu trời phát ra tiếng gió ở ngay sau mình. Hắn ta lập tức nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, sắc mặt liền tái như tờ giấy.
Trình Lễ Số cũng nhanh chóng cau mày lại.
Phản ứng của hắn ta tuyệt đối không thể chậm hơn người tu hành trung niên gầy đen này.
Ý nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu hắn tất nhiên cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại là một thanh niên luôn luôn kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của hắn cuối cùng đã chiến thắng được nỗi sợ. Nên sau một tức đó, hai tay hắn liền rũ xuống, cả người đứng thẳng trên Thần mộc phi hạc, xoay người nhìn lại.
Hiện giờ Thần mộc phi hạc đang ở trên không, bốn bề tất nhiên là trời đất mênh mông, chỉ có gió mạnh không ngừng thổi qua.
Hắn ngạo nghễ đứng trên Thần mộc phi hạc, tựa như một ngọn núi cô độc kiêu ngạo.
Hai mắt hắn lập tức nheo lại. Trong không trung bao la mênh mông, tại một vị trí cao hơn Thần mộc phi hạc của hắn ta một chút, hắn ta nhìn thấy có ánh sáng vàng chớp hiện.
Ánh sáng vàng đó tượng trưng cho Thần mộc phi hạc.
Trên thế gian này, hiện chỉ có hoàng đế Vân Tần và học viện Thanh Loan có Thần mộc phi hạc. Hắn và người tu hành trung niên đen gầy là người của hoàng đế Vân Tần, vậy đối phương tất nhiên là người của học viện Thanh Loan.
Ngay lúc cảm nhận được tiếng gió ngay trên không trung cao như vậy, điều khiến hắn và người tu hành trung niên gầy đen sợ hãi là vì họ đoán được người đến chính là học viện Thanh Loan.
Nhưng khi nhìn thấy rõ con Thần mộc phi hạc này, chân mày đang nhíu lại của Trình Lễ Số nhanh chóng giãn ra, miệng hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì trên Thần mộc phi hạc của đối phương chỉ có một người.
Một cô gái trẻ tuổi mặc áo bào đen.
Chiếc áo bào đen đặc biệt tất nhiên có thể xác nhận đối phương là người của học viện Thanh Loan. Có thể mặc được chiếc áo bào này, đối phương không phải là đệ tử học viện Thanh Loan, đối phương mạnh hay yếu càng không thể dựa vào bề ngoài hay độ tuổi để phán đoán. Nhưng dựa vào những luồng khí tức mơ hồ từ trong không trung truyền đến, Trình Lễ Số có thể khẳng định tu vi đối phương còn chưa đến Thánh sư.
Chưa đạt tới Thánh sư, đối phương phải luôn luôn truyền hồn lực vào trong Thần mộc phi hạc, sao có thể chiến đấu với hắn ta?
Tuy giảng viên mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan là người tu hành lợi hại nhất cũng như cổ quái nhất thế gian này, nhưng họ cũng là người, tất phải tuân theo những lý lẽ trên thế gian này.
Người tu hành trẻ tuổi của thành Trung Châu này luôn kiêu ngạo.
Nhưng chỉ sau một khắc, niềm kiêu ngạo của hắn lại biến thành sự hoảng sợ, cả người hắn cứng ngắc, hoàn toàn biến thành một bức tượng.
Một tiếng thét chói tai đầy sự hoảng sợ và không thể tin được từ trong miệng hắn và người tu hành trung niên gầy đen ngự sử Thần mộc phi hạc đồng thời truyền ra ngoài!
Thần mộc phi hạc của đối phương tựa như một ngôi sao rơi, ầm ầm đâm mạnh vào Thần mộc phi hạc của hai người!
Trình Lễ Số biết chiến đấu, nhưng chưa từng chiến đấu như vậy!
Trong tiếng thét chói tai đầy sợ hãi đấy, những kỹ thuật cận chiến mà Trình Lễ Số biết đều vô dụng. Trong nháy mắt Thần mộc phi hạc của đối phương mang theo gió mạnh đụng vào Thần mộc phi hạc của hắn, hắn cảm thấy rất mơ hồ, không thể hiểu được, tựa như đang nhìn thấy một người nông dân ở thành Trung Châu chưa bao giờ biết đánh nhau, lại đột nhiên chạy tới trước mặt người khác rồi đấm một cái.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Hai tay của cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất giống một người trí thức của học viện Thanh Loan đẩy ra tới trước, hồn lực của hai bên va chạm vào nhau, ngay lập tức nàng ta há miệng kêu lên một tiếng.
Cả người nàng thoát khỏi Thần mộc phi hạc, bay ngược về sau.
Thần mộc phi hạc va chạm với Thần mộc phi hạc, hồn lực đấu với nhau, nhưng hai con Thần mộc phi hạc lại không bị bẻ gãy, mà trên những cây gỗ lớn làm nên Thần mộc phi hạc xuất hiện những vết nứt tinh tế, khiến cho hai con Thần mộc phi hạc trực tiếp bể toái, biến thành vô số phiến gỗ, bắn mạnh ra bên ngoài như những luỡi dao sắc bén.
Một mảnh gỗ bay xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Trình Lễ Số, để lại một vệt máu tươi.
Khi con Thần mộc phi hạc của mình bị bể tan tành như vậy, Trình Lễ Số há to miệng, nhưng lại không nói được lời nào, tựa như đó là một hình ảnh đọng lại ngay trên không trung.
Thân đang ở trên trời cao, dưới chân lại không có điểm tựa và cả người đang rớt xuống thẳng xuống...đó thực sự là một cảm giác rất đáng sợ, người chưa từng trải qua sẽ không thể tưởng tượng được. Trong nháy mắt đó, trái tim của Trình Lễ Số co lại liên tục, tất cả máu tươi tựa như từ trong cơ thể nhanh chóng tụ tập đến trên cái đầu nhỏ bé của hắn, hắn có cảm giác như trái tim và máu tươi của mình chuẩn bị phá da đầu, bay ra ngoài không trung.
Rớt thẳng xuống dưới từ trên cao như vậy, cho dù là người tu hành cấp Thánh sư cũng không thể bộc phát hồn lực để làm chậm tốc độ rơi lại, kết quả là rớt xuống đất mà chết.
Cho nên, đến lúc này Trình Lễ Số đã biết mình và người tu hành trung niên gầy đen hẳn phải chết.
Chỉ là hắn không thể hiểu được sau khi lựa chọn phương pháp này, đối phương còn sống được sao?
Chẳng lẽ đám người học viện Thanh Loan đều bị điên?
Trong nháy mắt rơi mạnh xuống dưới, chuẩn bị tiến vào địa ngục, người tu hành trẻ tuổi thành Trung Châu tên Trình Lễ Số đã đánh mất hết kiêu ngạo của mình liếc mắt nhìn qua cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ đang rơi xuống cách đó không xa.
Sau đấy hắn nhìn thấy cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ đấy trở tay chạm vào một cây cột màu đen sau lưng mình.
Hắn mở mắt thật to.
Hắn thấy sau lưng cô gái mặc áo bào đen đó có một cây dù màu đen rất to, một cây dù màu đen bền chắc, vươn rộng đón gió.
Tựa như một đóa hoa màu đen khổng lồ nở rộ trên không trung.
Trong cảm giác cuối cùng của Trình Lễ Số, đóa hoa màu đen tựa như vừa nở rộ trên không trung này đang giúp cô gái mặc áo bào đen có khuôn mặt rất trẻ này đong đưa trong gió, không còn rớt mạnh xuống như hắn nữa.
...
Đây thật sự là lần không chiến đầu tiên ở thế gian này.
An Khả Y chậm rãi từ trên bầu trời bay xuống nhìn Trình Lễ Số đang sợ hãi và bất lực mở to mắt nhìn mình, ánh mắt của nàng đầy sự thương xót.
Sau trận chiến này, bên hoàng đế nhất định sẽ học được một bài học, họ sẽ rút kinh nghiệm.
Nhưng ở thế gian này, cuối cùng chỉ có học viện Thanh Loan mới có Tướng Thần.
Học viện Thanh Loan sẽ luôn luôn có những ý nghĩ và sáng chế vượt trước thời đại, giúp cho thế gian đi lên và phát triển.
Cho nên, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ thù của học viện Thanh Loan phải chết như Trình Lễ Số hôm nay, cũng bởi vì nguyên nhân này nên giảng viên và giáo sư mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan mới có sự kiêu ngạo của riêng mình.
...
Niên Thần Cảnh và nhiều người trong doanh trại quân đội ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Vào lúc Trình Lễ Số và người tu hành trung niên đen gầy thét lên chói tai, có một số người trong doanh trại quân đội đã nghe được, lập tức có mười mấy hộ vệ cấp tốc tới phủ tướng quân bảo vệ Niên Thần Cảnh. Sau đấy, Niên Thần Cảnh và mười mấy hộ vệ ấy bước ra khỏi doanh trại, ngẩng đầu lên bầu trời, nhìn thấy có hai con Thần mộc phi hạc đụng mạnh vào nhau.
"Rầm...rầm...rầm..."
Vô số vụn gỗ cứng như sắt thép rơi xuống, dày đặc như một cơn mưa to, thậm chí còn xé rách đỉnh của một số lều trại.
Sau những âm thanh dày đặc như tiếng mưa đấy, bỗng có hai tiếng động trầm thấp vang lên.
Trình Lễ Số và người tu hành trung niên đen gầy rớt mạnh xuống đất, vô số máu tươi bắn ra bên ngoài, lập tức chết đi.
Niên Thần Cảnh tới cạnh hai người tu hành đã chết đi này. Thấy rõ hai người này đã chết rồi, thân thể biến thành một vũng máu không ra hình người, mà mặt đất bên dưới cũng lõm sâu xuống tạo thành một cái hố, ông ta lập tức hít sâu một hơi. Sau đấy, ông ta lại ngẩng đầu, nhìn đóa hoa màu đen nở rộ trên không trung đang chậm rãi hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.