Quyển 9 - Chương 44: Luồng ánh sáng đen từ buồng xe ngựa
Vô Tội
02/10/2013
- Sao ngươi dám làm như vậy? Sao học viện Thanh Loan dám làm như vậy?
Công Tôn Tuyền cực kỳ cẩn thận và tinh táo. Nhưng khi phát hiện ra chỉ có một mình mình ngồi giữa đại dương thi thể, mà Lâm Tịch đằng xa vẫn rất bình tĩnh, hắn lại không thể nào khống chế được tâm tình của mình, bi thương hét lên không khác gì một đứa trẻ:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nếu không phải đêm qua phá được kế hoạch của ngươi, số người chết ở Tùng Bách cư ít hơn ở đây sao? Ngươi dám làm như vậy, tại sao ta không dám? Ngươi có thể khẳng định học viện Thanh Loan sẽ không dám không kiêng kỵ như ngươi và Văn Nhân Thương Nguyệt sao?
Lâm Tịch nhìn tên cường giả là thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt trước mặt mình, trào phúng:
- Ngươi sai ở chỗ lại dám dùng thủ đoạn như vậy, khiến ta phải tương kế tựu kế ra tay với ngươi.
Công Tôn Tuyền ngừng nôn mửa, đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lẽo và oán độc nhìn Lâm Tịch. Trong mắt hắn hiện giờ, An Khả Y gần như đã biến mất, chỉ còn Lâm Tịch ở trước mặt.
- Vì đối phó ta mà giết nhiều người như vậy, học viện Thanh Loan các ngươi không chỉ muốn đối phó với Văn Nhân đại tướng quân, mà còn muốn làm địch cả thiên hạ sao? Các ngươi cảm thấy đối phó ta có thể trả giá nhiều như vậy, vậy nếu muốn giết ta, các ngươi càng phải trả giá nhiều hơn nữa.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Công Tôn Tuyền, nói:
- Một tên phát điên như ngươi tất nhiên không thể để sống được...bây giờ ngươi định làm sao?
- Giải độc chế độc ta không bằng nàng, nhưng ta cũng muốn giết người.
Công Tôn Tuyền điên cuồng cười lớn, xoay người nhìn ra xa đằng sau:
- Ta có thể giết chết mấy trăm người.
- Chỉ tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Lâm Tịch lắc đầu.
- Trừ khi các ngươi có Phong hành giả cấp Thánh sư có thể nháy mắt giết chết ta.
Công Tôn Tuyền cười một cách tàn nhẫn, hai cánh tay hắn ta đánh mạnh vào nhau làm bể hai bình sứ màu vàng, tạo thành hai luồng khói mù màu vàng, trong nháy mắt bị hồn lực trong cơ thể hắn bắn ra phía sau, thổi tới đám người đang sợ hãi hoảng hốt.
- Điều khiến ta tự hào nhất về độc "Phụ cốt" và "Lưu sa" của mình chính là phải mất rất nhiều thời gian dược hiệu mới có thể tiêu tán.
Công Tôn Tuyền xoay người lại, nhìn Lâm Tịch và An Khả Y nói.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Một lần nữa Lâm Tịch nói lại câu nói này, sau đấy thầm nói trở về, thôi động bánh xe màu xanh trong đầu mình.
...
Thời gian quay trở lại trước khi Lâm Tịch và An Khả Y rời khỏi xe ngựa.
Công Tôn Tuyền với sắc mặt tái xám, thân mặc trường sam lụa mỏng, đang đứng trong hàng người dài. Cũng giống như những người khác, thỉnh thoảng hắn lại quay sang nhìn đội ngũ của Lâm Tịch.
Trong đội ngũ này, đám người "Đồ hắc hổ" đang lo lắng và chờ đợi, không rõ Lâm Tịch rốt cuộc muốn làm gì.
- Lão sư, trên người ngài có loại độc dược nào có thể khiến Công Tôn Tuyền không thể cử động được nữa, nhưng không đến nỗi liên lụy đến người khác hay không?
Ở trong xe, Lâm Tịch nhìn An Khả Y, tập trung hỏi:
- Hơn nữa, còn phải là loại độc dược khiến người tu hành Đại quốc sư không thể chống lại.
An Khả Y không thể hiểu dụng ý trong những lời Lâm Tịch vừa nói, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói:
- Có.
- Hắn muốn làm gì?
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Mông Bạch không thể hiểu được nhìn Lâm Tịch.
Thậm chí hiện giờ Mông Bạch còn hơi ghen tỵ với Cát Tường trong góc buồng xe, bởi vì chỉ có Cát Tường là không quan tâm đến việc gì, đang tận hưởng cảm giác ngủ say ngọt ngào.
Trong cái rương gỗ Mông Bạch mang đến, tổng cộng có tám cây tên, trong đấy có bảy cây màu xám tro, ảm đạm vô quang và một cây màu đen nhánh, có phù văn màu bạc.
Hiện giờ cây tên Lâm Tịch rút ra chính là cây "Điêu không" khác biệt hoàn toàn so với bảy cây "Siêu phong" kia.
Trong tám cây tên Mông Bạch mang tới, "Điêu không" chính là cây tên có uy lực mạnh nhất.
Dựa theo những gì Lâm Tịch học được trong lúc tiếp nhận huấn luyện Phong hành giả ở học viện Thanh Loan, nếu như do đích thân người tu hành cường đại sử dụng, cây tên này thậm chí có thể sinh ra cảm giác không gian đang bị biến đổi, tựa như bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một cái động tối, sau đó xuất hiện trước mặt đối thủ.
Hiện giờ trong tay đã có hồn binh trường cung "Tiểu hắc" có quái thú ẩn ở bên trong, nên hắn càng có lòng tin hơn lúc bình thường. Ngoài ra, hắn đã biết thực lực Công Tôn Tuyền như thế nào, nên vì lý do bảo đảm an toàn cho mọi người, hắn lựa chọn phải tấn công Công Tôn Tuyền với đòn sát thủ mạnh nhất.
- Không thể tiếp xúc với da thịt...nếu như ngươi muốn bắn tên...phải nhanh chóng bắn trong vòng hai mươi tức. Nếu không, một khi tiếp xúc với không khí dược tính sẽ bị biến hóa ngay, không thể nào làm cho Công Tôn Tuyền nhanh chóng mất hết năng lực hoạt động.
Lâm Tịch đưa cây tên "Điêu không" cho An Khả Y, mà An Khả Y cũng không hỏi thêm vấn đề gì, ngược lại còn cẩn thận căn dặn Lâm Tịch.
Lâm Tịch chân thành gật đầu:
- Đệ tử hiểu, thưa lão sư.
An Khả Y không nói thêm, cực kỳ cẩn thận lấy một hộp sắt từ trong ống tay áo ra.
Trong hộp sắt này có một bình thủy tinh nhỏ.
An Khả Y lấy bình thủy tinh nhỏ, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch vén màn xe lên, đưa tay ra, lập tức nhìn thấy Công Tôn Tuyền sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng.
- Giúp ta vén màn xe lên, để ta nhìn thấy rõ văn sĩ trung niên sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng...chính là người đứng cạnh chiếc xe chở thuốc.
Lâm Tịch nhẹ nhàng nói với Cao Á Nam ở bên cạnh.
Cao Á Nam hơi trợn to mắt, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn thấy người Lâm Tịch nói tới, tay nàng vén màn xe lên cao một chút.
- Có thể bắt đầu, thưa lão sư.
Lâm Tịch điều chỉnh tư thế bắn cung ngay trong xe, nhanh chóng điều hòa hơi thở, cầm chặt trường cung màu đen trong tay, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra quỹ tích của đợt bắn này.
An Khả Y không dừng lại, nhỏ một giọt dung dịch màu tím từ trong bình thủy tinh nhỏ ra, sau đấy dùng hồn lực để thoa đều đầu tên.
Ngay lúc nàng trả cây tên "Điêu không" về cho Lâm Tịch, sắc mặt Lâm Tịch bỗng nhiên bình thản hơn rất nhiều, tựa như không còn bận tâm nữa.
"Oong"
Một tiếng động nhẹ vang lên, cả buồng xe khẽ run rẩy. Trước khi buồng xe bị chấn động làm ảnh hưởng đến tầm bắn cũng như tư thế ngắm bắn, Lâm Tịch đã buông lỏng dây cung.
Cát Tường đang được Mông Bạch ghen tỵ lập tức bị đánh thức bởi khí tức vô cùng khủng khiếp này. Ngay lúc mở mắt ra, nó lập tức nhìn thấy cả buồng xe đã bị một ánh sáng màu đen bao phủ, chỉ cần màn xe bằng trúc vừa được Cao Á Nam vén lên đã bị khí lưu ngay trước cây tên màu đen đánh thành những mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ của màn xe bằng trúc từ trên rớt xuống, trông như những cánh hoa đung đưa trong gió, nhưng gần như tất cả mọi người không thể nhìn thấy những cánh hoa đấy, bởi vì đóa hoa đó đã bị cây tên màu đen thổi tan.
Thậm chí ngay cả cây tên này có hình dạng như thế nào mọi người cũng không thể nhìn thấy rõ.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đen.
Công Tôn Tuyền đang nhìn chiếc xe ngựa bọn người Lâm Tịch đang ngồi. Theo hắn phán đoán, nhất định người đứng đầu đội ngũ này đang ở trong chiếc xe ngựa đó. Nhưng hắn không thể ngờ rằng bên trong chiếc xe ngựa đấy đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng đen, nhanh chóng bay đến trước người hắn.
Những người không có quan hệ gì đang đứng bên cạnh Công Tôn Tuyền không khỏi khiếp sợ, bọn họ cảm thấy có một luồng kình phong kinh khủng đánh tới, có mấy người thậm chí bị luồng kình phong này thổi té ngã xuống đất. Mà trong lúc bọn họ ngã xuống, Công Tôn Tuyền đang mơ hồ đến mức không biết chuyện gì đã xảy ra cũng rất hoảng sợ, lông tơ trên người dựng đứng lên, hắn chỉ kịp đưa hai tay ra, vận chuyển toàn bộ hồn lực trong cơ thể hội tụ đến hai tay, muốn ngăn trở luồng ánh sáng màu đen này.
Nhưng hắn phát giác đôi tay của hắn tựa như chỉ đụng phải đuôi tên của luồng ánh sáng đen.
Luồng ánh sáng đen này tựa như một cây côn bằng sắt từ trên trời cao giáng xuống, đánh mạnh vào lồng ngực, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
Cho đến khi thân thể hắn bay ra sau, vẫn không có bất kỳ tiếng kinh hô nào vang lên.
...
Tính cả thành Hầu Tước này, rất hiếm người nào có tu vi hồn lực cao hơn Công Tôn Tuyền. Hơn nữa hắn ta luôn rất cẩn thận, bên trong bộ quần áo mặc ở ngoài còn có một nội giáp có khả năng phòng ngự không tồi.
Cây tên do Lâm Tịch bắn tới khiến hắn ta gần như không thể hít thở được. Tuy cây tên đấy chỉ xuyên vào thân thể mấy tấc, nhưng trong lúc bay ngược trên không trung, Công Tôn Tuyền cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà nỗi sợ này hoàn toàn không xuất phát từ vết thương trước ngực.
Bởi vì ngay lúc cây tên đấy bắn trúng người hắn, giống như có một chất nào đấy từ từ khuếch tán khắp cơ thể, toàn bộ hồn lực trong người hắn tựa như đã biến mất, không thể nào cảm giác được nữa. Trong nháy mắt, cả người hắn dường như đang bị co rút mãnh liệt, mỗi một sợi da thịt trên người không tuân theo sự khống chế của hắn.
Hắn có thể cảm thấy độc tính trong cây tên này thậm chí còn không mãnh liệt bằng độc "Phụ cốt" của hắn, nhưng lại nhanh chóng khiến thân thể hắn mất hết năng lực hành động, tựa như trơ mắt nhìn mình chết đi mà không thể nào giải cứu được. So với việc bị dính phải loại độc có độc tính mãnh liệt, cảm giác này càng khiến hắn sợ hãi hơn.
"A!"
Trong lúc Công Tôn Tuyền co quắp bị ngã xuống đất, những tiếng kinh hô xung quanh mới vang lên. Chỉ trong một tíc tắc, tất cả mọi người đã hoảng sợ lui ra bên ngoài.
- Không để bất kỳ ai đến gần hắn!
Tiếng nói của Lâm Tịch từ trong xe ngựa truyền ra, hắn thu hồi cung tên lại, sau đấy cùng với đám người An Khả Y bước ra khỏi xe.
Âm thanh của hắn mang theo khí tức thiết huyết trầm lãnh, vào thời khắc này tựa như mang theo ma lực vô tận, khiến cho đám kỵ binh vẫn chờ ở khu đất trống gần đấy lập tức nhận lệnh, mau chóng chạy tới chỗ Công Tôn Tuyền, tạo thành một vòng vây, ngăn cách Công Tôn Tuyền ở bên trong.
Thấy Công Tôn Tuyền có thể nhanh chóng giết chết nhiều người bằng cách hạ độc đang nằm yên dưới đất, bị kỵ quân bao vây ở trung tâm, Lâm Tịch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đám người "Đồ hắc hổ", bao gồm tất cả quân canh giữ, cùng với tướng lãnh thống lĩnh đội kỵ quân, tất cả khiếp sợ không nói gì, ánh mắt nhìn Lâm Tịch đầy kính sợ.
Dựa vào khí tức mãnh liệt và hồn lực vận chuyển mạnh mẽ trên người Lâm Tịch, bọn họ biết Lâm Tịch chính là người mới bắn ra luồng ánh sáng màu đen khó tưởng tượng kia. Mà trong tíc tắc vừa rồi, bọn họ cũng nhận ra Công Tôn Tuyền vừa té ngã xuống đất là một người tu hành vô cùng cường đại.
Cây tên này không chỉ có uy lực mạnh mẽ đến mức làm lòng người kinh sợ, mà còn tinh chuẩn đến cực điểm, chính xác bắn trúng một người trong rất nhiều người, để làm được việc này cần phải có tiễn kỹ và lòng tin vững chắc như thế nào?
Công Tôn Tuyền cực kỳ cẩn thận và tinh táo. Nhưng khi phát hiện ra chỉ có một mình mình ngồi giữa đại dương thi thể, mà Lâm Tịch đằng xa vẫn rất bình tĩnh, hắn lại không thể nào khống chế được tâm tình của mình, bi thương hét lên không khác gì một đứa trẻ:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nếu không phải đêm qua phá được kế hoạch của ngươi, số người chết ở Tùng Bách cư ít hơn ở đây sao? Ngươi dám làm như vậy, tại sao ta không dám? Ngươi có thể khẳng định học viện Thanh Loan sẽ không dám không kiêng kỵ như ngươi và Văn Nhân Thương Nguyệt sao?
Lâm Tịch nhìn tên cường giả là thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt trước mặt mình, trào phúng:
- Ngươi sai ở chỗ lại dám dùng thủ đoạn như vậy, khiến ta phải tương kế tựu kế ra tay với ngươi.
Công Tôn Tuyền ngừng nôn mửa, đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lẽo và oán độc nhìn Lâm Tịch. Trong mắt hắn hiện giờ, An Khả Y gần như đã biến mất, chỉ còn Lâm Tịch ở trước mặt.
- Vì đối phó ta mà giết nhiều người như vậy, học viện Thanh Loan các ngươi không chỉ muốn đối phó với Văn Nhân đại tướng quân, mà còn muốn làm địch cả thiên hạ sao? Các ngươi cảm thấy đối phó ta có thể trả giá nhiều như vậy, vậy nếu muốn giết ta, các ngươi càng phải trả giá nhiều hơn nữa.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Công Tôn Tuyền, nói:
- Một tên phát điên như ngươi tất nhiên không thể để sống được...bây giờ ngươi định làm sao?
- Giải độc chế độc ta không bằng nàng, nhưng ta cũng muốn giết người.
Công Tôn Tuyền điên cuồng cười lớn, xoay người nhìn ra xa đằng sau:
- Ta có thể giết chết mấy trăm người.
- Chỉ tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Lâm Tịch lắc đầu.
- Trừ khi các ngươi có Phong hành giả cấp Thánh sư có thể nháy mắt giết chết ta.
Công Tôn Tuyền cười một cách tàn nhẫn, hai cánh tay hắn ta đánh mạnh vào nhau làm bể hai bình sứ màu vàng, tạo thành hai luồng khói mù màu vàng, trong nháy mắt bị hồn lực trong cơ thể hắn bắn ra phía sau, thổi tới đám người đang sợ hãi hoảng hốt.
- Điều khiến ta tự hào nhất về độc "Phụ cốt" và "Lưu sa" của mình chính là phải mất rất nhiều thời gian dược hiệu mới có thể tiêu tán.
Công Tôn Tuyền xoay người lại, nhìn Lâm Tịch và An Khả Y nói.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.
Một lần nữa Lâm Tịch nói lại câu nói này, sau đấy thầm nói trở về, thôi động bánh xe màu xanh trong đầu mình.
...
Thời gian quay trở lại trước khi Lâm Tịch và An Khả Y rời khỏi xe ngựa.
Công Tôn Tuyền với sắc mặt tái xám, thân mặc trường sam lụa mỏng, đang đứng trong hàng người dài. Cũng giống như những người khác, thỉnh thoảng hắn lại quay sang nhìn đội ngũ của Lâm Tịch.
Trong đội ngũ này, đám người "Đồ hắc hổ" đang lo lắng và chờ đợi, không rõ Lâm Tịch rốt cuộc muốn làm gì.
- Lão sư, trên người ngài có loại độc dược nào có thể khiến Công Tôn Tuyền không thể cử động được nữa, nhưng không đến nỗi liên lụy đến người khác hay không?
Ở trong xe, Lâm Tịch nhìn An Khả Y, tập trung hỏi:
- Hơn nữa, còn phải là loại độc dược khiến người tu hành Đại quốc sư không thể chống lại.
An Khả Y không thể hiểu dụng ý trong những lời Lâm Tịch vừa nói, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói:
- Có.
- Hắn muốn làm gì?
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Mông Bạch không thể hiểu được nhìn Lâm Tịch.
Thậm chí hiện giờ Mông Bạch còn hơi ghen tỵ với Cát Tường trong góc buồng xe, bởi vì chỉ có Cát Tường là không quan tâm đến việc gì, đang tận hưởng cảm giác ngủ say ngọt ngào.
Trong cái rương gỗ Mông Bạch mang đến, tổng cộng có tám cây tên, trong đấy có bảy cây màu xám tro, ảm đạm vô quang và một cây màu đen nhánh, có phù văn màu bạc.
Hiện giờ cây tên Lâm Tịch rút ra chính là cây "Điêu không" khác biệt hoàn toàn so với bảy cây "Siêu phong" kia.
Trong tám cây tên Mông Bạch mang tới, "Điêu không" chính là cây tên có uy lực mạnh nhất.
Dựa theo những gì Lâm Tịch học được trong lúc tiếp nhận huấn luyện Phong hành giả ở học viện Thanh Loan, nếu như do đích thân người tu hành cường đại sử dụng, cây tên này thậm chí có thể sinh ra cảm giác không gian đang bị biến đổi, tựa như bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một cái động tối, sau đó xuất hiện trước mặt đối thủ.
Hiện giờ trong tay đã có hồn binh trường cung "Tiểu hắc" có quái thú ẩn ở bên trong, nên hắn càng có lòng tin hơn lúc bình thường. Ngoài ra, hắn đã biết thực lực Công Tôn Tuyền như thế nào, nên vì lý do bảo đảm an toàn cho mọi người, hắn lựa chọn phải tấn công Công Tôn Tuyền với đòn sát thủ mạnh nhất.
- Không thể tiếp xúc với da thịt...nếu như ngươi muốn bắn tên...phải nhanh chóng bắn trong vòng hai mươi tức. Nếu không, một khi tiếp xúc với không khí dược tính sẽ bị biến hóa ngay, không thể nào làm cho Công Tôn Tuyền nhanh chóng mất hết năng lực hoạt động.
Lâm Tịch đưa cây tên "Điêu không" cho An Khả Y, mà An Khả Y cũng không hỏi thêm vấn đề gì, ngược lại còn cẩn thận căn dặn Lâm Tịch.
Lâm Tịch chân thành gật đầu:
- Đệ tử hiểu, thưa lão sư.
An Khả Y không nói thêm, cực kỳ cẩn thận lấy một hộp sắt từ trong ống tay áo ra.
Trong hộp sắt này có một bình thủy tinh nhỏ.
An Khả Y lấy bình thủy tinh nhỏ, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch vén màn xe lên, đưa tay ra, lập tức nhìn thấy Công Tôn Tuyền sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng.
- Giúp ta vén màn xe lên, để ta nhìn thấy rõ văn sĩ trung niên sắc mặt tái xám đang mặc trường sam lụa mỏng...chính là người đứng cạnh chiếc xe chở thuốc.
Lâm Tịch nhẹ nhàng nói với Cao Á Nam ở bên cạnh.
Cao Á Nam hơi trợn to mắt, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn thấy người Lâm Tịch nói tới, tay nàng vén màn xe lên cao một chút.
- Có thể bắt đầu, thưa lão sư.
Lâm Tịch điều chỉnh tư thế bắn cung ngay trong xe, nhanh chóng điều hòa hơi thở, cầm chặt trường cung màu đen trong tay, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra quỹ tích của đợt bắn này.
An Khả Y không dừng lại, nhỏ một giọt dung dịch màu tím từ trong bình thủy tinh nhỏ ra, sau đấy dùng hồn lực để thoa đều đầu tên.
Ngay lúc nàng trả cây tên "Điêu không" về cho Lâm Tịch, sắc mặt Lâm Tịch bỗng nhiên bình thản hơn rất nhiều, tựa như không còn bận tâm nữa.
"Oong"
Một tiếng động nhẹ vang lên, cả buồng xe khẽ run rẩy. Trước khi buồng xe bị chấn động làm ảnh hưởng đến tầm bắn cũng như tư thế ngắm bắn, Lâm Tịch đã buông lỏng dây cung.
Cát Tường đang được Mông Bạch ghen tỵ lập tức bị đánh thức bởi khí tức vô cùng khủng khiếp này. Ngay lúc mở mắt ra, nó lập tức nhìn thấy cả buồng xe đã bị một ánh sáng màu đen bao phủ, chỉ cần màn xe bằng trúc vừa được Cao Á Nam vén lên đã bị khí lưu ngay trước cây tên màu đen đánh thành những mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ của màn xe bằng trúc từ trên rớt xuống, trông như những cánh hoa đung đưa trong gió, nhưng gần như tất cả mọi người không thể nhìn thấy những cánh hoa đấy, bởi vì đóa hoa đó đã bị cây tên màu đen thổi tan.
Thậm chí ngay cả cây tên này có hình dạng như thế nào mọi người cũng không thể nhìn thấy rõ.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đen.
Công Tôn Tuyền đang nhìn chiếc xe ngựa bọn người Lâm Tịch đang ngồi. Theo hắn phán đoán, nhất định người đứng đầu đội ngũ này đang ở trong chiếc xe ngựa đó. Nhưng hắn không thể ngờ rằng bên trong chiếc xe ngựa đấy đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng đen, nhanh chóng bay đến trước người hắn.
Những người không có quan hệ gì đang đứng bên cạnh Công Tôn Tuyền không khỏi khiếp sợ, bọn họ cảm thấy có một luồng kình phong kinh khủng đánh tới, có mấy người thậm chí bị luồng kình phong này thổi té ngã xuống đất. Mà trong lúc bọn họ ngã xuống, Công Tôn Tuyền đang mơ hồ đến mức không biết chuyện gì đã xảy ra cũng rất hoảng sợ, lông tơ trên người dựng đứng lên, hắn chỉ kịp đưa hai tay ra, vận chuyển toàn bộ hồn lực trong cơ thể hội tụ đến hai tay, muốn ngăn trở luồng ánh sáng màu đen này.
Nhưng hắn phát giác đôi tay của hắn tựa như chỉ đụng phải đuôi tên của luồng ánh sáng đen.
Luồng ánh sáng đen này tựa như một cây côn bằng sắt từ trên trời cao giáng xuống, đánh mạnh vào lồng ngực, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.
Cho đến khi thân thể hắn bay ra sau, vẫn không có bất kỳ tiếng kinh hô nào vang lên.
...
Tính cả thành Hầu Tước này, rất hiếm người nào có tu vi hồn lực cao hơn Công Tôn Tuyền. Hơn nữa hắn ta luôn rất cẩn thận, bên trong bộ quần áo mặc ở ngoài còn có một nội giáp có khả năng phòng ngự không tồi.
Cây tên do Lâm Tịch bắn tới khiến hắn ta gần như không thể hít thở được. Tuy cây tên đấy chỉ xuyên vào thân thể mấy tấc, nhưng trong lúc bay ngược trên không trung, Công Tôn Tuyền cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà nỗi sợ này hoàn toàn không xuất phát từ vết thương trước ngực.
Bởi vì ngay lúc cây tên đấy bắn trúng người hắn, giống như có một chất nào đấy từ từ khuếch tán khắp cơ thể, toàn bộ hồn lực trong người hắn tựa như đã biến mất, không thể nào cảm giác được nữa. Trong nháy mắt, cả người hắn dường như đang bị co rút mãnh liệt, mỗi một sợi da thịt trên người không tuân theo sự khống chế của hắn.
Hắn có thể cảm thấy độc tính trong cây tên này thậm chí còn không mãnh liệt bằng độc "Phụ cốt" của hắn, nhưng lại nhanh chóng khiến thân thể hắn mất hết năng lực hành động, tựa như trơ mắt nhìn mình chết đi mà không thể nào giải cứu được. So với việc bị dính phải loại độc có độc tính mãnh liệt, cảm giác này càng khiến hắn sợ hãi hơn.
"A!"
Trong lúc Công Tôn Tuyền co quắp bị ngã xuống đất, những tiếng kinh hô xung quanh mới vang lên. Chỉ trong một tíc tắc, tất cả mọi người đã hoảng sợ lui ra bên ngoài.
- Không để bất kỳ ai đến gần hắn!
Tiếng nói của Lâm Tịch từ trong xe ngựa truyền ra, hắn thu hồi cung tên lại, sau đấy cùng với đám người An Khả Y bước ra khỏi xe.
Âm thanh của hắn mang theo khí tức thiết huyết trầm lãnh, vào thời khắc này tựa như mang theo ma lực vô tận, khiến cho đám kỵ binh vẫn chờ ở khu đất trống gần đấy lập tức nhận lệnh, mau chóng chạy tới chỗ Công Tôn Tuyền, tạo thành một vòng vây, ngăn cách Công Tôn Tuyền ở bên trong.
Thấy Công Tôn Tuyền có thể nhanh chóng giết chết nhiều người bằng cách hạ độc đang nằm yên dưới đất, bị kỵ quân bao vây ở trung tâm, Lâm Tịch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đám người "Đồ hắc hổ", bao gồm tất cả quân canh giữ, cùng với tướng lãnh thống lĩnh đội kỵ quân, tất cả khiếp sợ không nói gì, ánh mắt nhìn Lâm Tịch đầy kính sợ.
Dựa vào khí tức mãnh liệt và hồn lực vận chuyển mạnh mẽ trên người Lâm Tịch, bọn họ biết Lâm Tịch chính là người mới bắn ra luồng ánh sáng màu đen khó tưởng tượng kia. Mà trong tíc tắc vừa rồi, bọn họ cũng nhận ra Công Tôn Tuyền vừa té ngã xuống đất là một người tu hành vô cùng cường đại.
Cây tên này không chỉ có uy lực mạnh mẽ đến mức làm lòng người kinh sợ, mà còn tinh chuẩn đến cực điểm, chính xác bắn trúng một người trong rất nhiều người, để làm được việc này cần phải có tiễn kỹ và lòng tin vững chắc như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.