Quyển 13 - Chương 55: Ngươi không hiểu
Vô Tội
11/07/2014
Ba mươi vạn
đại quân từ bốn phương tám hướng vây quanh một tòa thành, đó là một cảnh tượng lịch sử thật sự mà bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải rung
động.
Đối với bất kỳ ai đã tự mình trải qua trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, có rất nhiều cảnh tượng đã khắc sâu trong nội tâm, vĩnh viễn không phai mờ.
Năm xưa Đường Sơ Tình cũng từng ở trong trận chiến lịch sử đấy, nhưng khi đấy ông ta còn nhỏ, phần lớn thời gian chỉ là trợ giúp người bị thương hoặc là vận chuyển tên bắn, ông ta không có thời gian lên tường thành quan chiến, nên những hình ảnh rung động mà ông ta nhìn thấy quả thật ít hơn Kiếm sư áo trắng rất nhiều.
Ông ta chưa từng nhìn thấy dải lụa màu đen này.
Nhưng trong trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, lão sư của kiếm sư áo trắng cũng suy nghĩ như những gì kiếm sư áo trắng đã nghĩ suốt hai ngày qua, muốn để cho đệ tử của mình nhìn thấy nhiều vật hơn, biết nhiều chuyện hơn, học được nhiều hơn, nên mặc dù trong trận chiến lăng Trụy Tinh đấy, kiếm sư áo trắng cũng còn nhỏ tuổi như Đường Sơ Tình, nhưng phần lớn thời gian ông ta lại đi theo lão sư của mình, đi lại trong chiến trường.
Quân tiên sinh đã nhìn thấy người tu hành Vân Tần cường đại đi theo Trương viện trưởng chiến đấu...Trong trận chiến lăng Trụy Tinh đấy, bởi vì số lượng quân sĩ bên đế quốc Vân Tần rất ít, mà số lượng người tu hành đi theo Trương viện trưởng quá nhiều, nên chiến trường chủ yếu năm xưa lại xoay quanh những người tu hành Vân Tần đấy.
Bởi vì nhìn thấy được người tu hành Vân Tần ra tay, những hình ảnh đấy còn đọng lại trong tâm trí, nên kiếm sư áo trắng mới có thể biết được nhiều điều, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Trong vô số những hình ảnh đấy, ông ta đã từng gặp qua dải lụa đen như vậy.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chan, một màn đêm đột nhiên buông xuống rồi hóa thành hàng ức mảnh vụn màu đen bay đi khắp mấy dặm.
Lúc ấy nước Nam Ma có khoảng hai nghìn quân sĩ mặc hồn binh trọng khải và mười mấy người tu hành cường đại đạt đến Thánh sư, nhưng khi "bóng đêm" tối nhất này xuất hiện, tất cả hồn lực trong người bọn họ bỗng nhiên tan rã như băng tuyết.
Không còn hồn lực trong người, hai nghìn quân sĩ mặc hồn binh trọng khải lập tức va vào nhau như những khối sắt lạnh lẽo, mười mấy cường giả Thánh sư cường đại đến mức cả thế gian phải ngưỡng mộ tựa như trở thành người bình thường, thậm chí còn vì bị các bộ giáp sắt kia đụng vào mà biến thành thịt nát.
Đây chính là một trong những hình ảnh rung động nhất trong tâm trí hắn.
...
Được đi theo lão sư của mình, tên kiếm sư áo trắng này đã tận mắt nhìn thấy đại quân nước Nam Ma năm xưa thật mênh mông cuồn cuộn, vô địch không ai đỡ nổi, một đường tiến công thẳng tới lăng Trụy Tinh. Nhưng chính hắn cũng phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng nước Nam Ma trong tình huống đã chiếm hết ưu thế, nhưng cuối cùng lại thất bại một cách thảm hại. Khi đấy, lão sư của ông ta và những người tu hành mạnh nhất nước Nam Ma bấy giờ cũng không biết được dải lụa màu đen khiến cho tất cả quân thù phải sợ hãi và tuyệt vọng đấy rốt cuộc là dược vật hay là hồn binh, điều duy nhất có thể xác định chính là vật đó không phải do bất kỳ tượng sư nào trên thế gian chế tạo, nhất định là một vật giống như Đại Hắc, đến từ những vùng đất chưa được biết đến.
Sau khi sử dụng vật đấy để tiêu diệt đi một phần sức mạnh quan trọng nhất của đại quân nước Nam Ma, lăng Trụy Tinh của đế quốc Vân Tần đã nhiều lần hơn phải đối mặt với thời khắc nguy hiểm.
Vào lúc đấy, những người tu hành cũng như bằng hữu của Trương viện trưởng thậm chí phải dùng xác thịt của mình để bổ khuyết cho những lỗ hổng trên tường thành, cho đến khi hồn lực trong người bị hao tận, máu tươi trong người chảy hết ra ngoài, cuối cùng ngã xuống dưới đất với vô số vết thương. Nhưng cũng chính vào những thời khắc nguy cấp nhất, kể cả là lúc bằng hữu chí thân của Trương viện trưởng anh dũng chết trong vinh quang, dải lụa màu đen đấy vẫn không xuất hiện lại, nên đối với quân đội nước Nam Ma năm xưa, cũng là những người tu hành Đại Mãng sau này, vật đấy đã bị dùng hết, sau này trên thế gian không thể xuất hiện nữa.
Nhưng tại lăng Đông Cảnh này, ông ta lại một lần nhìn thấy dải lụa màu đen đáng sợ.
Đó chính là một dải lụa màu đen trông rất bình thường, nhưng lại có thể khiến hồn lực trong người tu hành biến mất sạch sẽ.
Tại thời điểm như vậy, tên kiếm sư áo trắng cũng phải chịu cảnh mất hết hồn lực trong người này tựa như đã nhìn thấy số mệnh của mình, tựa như nhìn thấy cảnh tượng nhiều năm về trước, tựa như trở về lăng Trụy Tinh năm xưa.
Ông ta cảm thấy đau đớn và đắng chát.
Ông ta biết rằng năm xưa trong người Trương viện trưởng đúng là không còn dải lụa màu đen này nữa, nếu có, chắc chắn Trương viện trưởng đã sử dụng...Như vậy là sau khi đế quốc Vân Tần được thành lập, học viện Thanh Loan sau nhiều năm tìm kiếm, mới tìm được một dải lụa màu đen khác.
Mà học viện Thanh Loan cũng không quá tự tin vào chính mình, cũng không quá đề cao năng lực Tướng Thần.
Học viện Thanh Loan luôn luôn dồn sức mạnh mạnh nhất của mình đặt vào người Lâm Tịch.
Cho nên trong khu vực hành tỉnh này, thành lăng Đông Cảnh chính là tòa thành mà học viện Thanh Loan đã dốc hết sức mạnh của mình, cũng chính là tòa thành mạnh nhất.
...
Từ một Thánh sư siêu thoát thế gian, trực tiếp trở thành người phàm, tất cả ngọn lửa và ánh sáng trên người đã bị dập tắt, sắc mặt của Thân Đồ Niệm hiện giờ thật rất phức tạp, không thể diễn tả bằng ngôn từ được.
Hắn ta lảo đảo một cái, cả người suýt nữa đã đứng không vững.
Lâm Tịch cảm thấy thật rung động.
Cảm giác đầu tiên của hắn ta sau khi biến hóa xảy ra chính là tựa như tu vi của mình đã bị phế bỏ.
Nhưng hắn lại nhanh chóng nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đang bắt đầu đứng lên trên một mái nhà cạnh ngay bờ sông, hắn ta liền biết đây là người của mình, nên nhất thời an lòng, không còn hoảng sợ nữa.
Sau đấy, hắn ta lập tức cảm giác được một vài điều. Ngoại trừ hồn lực còn sót lại trong người đã biến mất, thân thể hắn không có thêm bất kỳ biến hóa nào khác, nên Lâm Tịch liền hiểu được dải lụa màu đen kia là một vật có thể phá tan tất cả hồn lực trong người tu hành, tựa như nước trong một hồ nước bỗng nhiên bị hút cạn, nhưng bản thân hồ nước lại không bị hư hao...Cho nên, tình trạng của hắn chính là mất tất cả hồn lực, chứ không phải là tu vi bị hủy bỏ, chỉ cần có thời gian minh tưởng tu hành, hồn lực sẽ được tích lũy lại.
Chính cảm giác đúng đắn này đã giúp hắn càng bình tĩnh và tĩnh táo hơn.
Thân Đồ Niệm đứng vững, nhưng cả người vẫn còn run rẩy. Khuôn mặt méo mó hiện giờ khiến hắn ta có thêm vài nếp nhăn, nhưng hắn ta rốt cuộc đã biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì trong điển tịch núi Luyện Ngục đã từng ghi lại chuyện này.
- Học viện Thanh Loan còn...có vật này sao...
Hắn lẩm bẩm tự nói.
- Ngươi có kế Trương Lương, ta lại có mẹo Gia Cát (*). Núi Luyện Ngục các ngươi có chó đen hai đầu, học viện Thanh Loan chúng ta lại có vật này.
Lâm Tịch nghĩ tới đồ vật mạnh mẽ quá sức tưởng tượng này, cảm khái nói một câu, nhưng lại đột nhiên cảm thấy nói những lời này với Thân Đồ Niệm đúng là không có ý nghĩa, nên lại nói rằng:
- Nhưng mà ngươi cũng không hiểu được câu nói "giữa ban ngày lại có đêm đen", nói nhiều với ngươi như vậy cũng không có nghĩa gì, ngươi không hiểu đâu.
Thân Đồ Niệm đúng là không hiểu câu "giữa ban ngày lại có đêm đen", dĩ nhiên cũng không thể biết cái gì gọi là kế Trương Lương hay mẹo Gia Cát. Nhưng mặc dù cảm nhận được sự giễu cợt trong câu nói của Lâm Tịch, hắn ta lại không quá tức giận hay nổi nóng, tựa như hắn đã biến thành những nông nô trên núi Luyện Ngục, bị hành hạ quá lâu nên đã mất hết cảm giác.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch và nói:
- Vậy thì thế nào? Mặc dù mọi người không có hồn lực, nhưng ta vẫn là Thánh sư, sức mạnh của ta vẫn mạnh hơn ngươi.
Lâm Tịch trở tay rút kiếm của mình, mở miệng nói với giọng điệu đầy sự thương cảm, nhìn Thân Đồ Niệm:
- Ngươi có thể tới đây thử một chút.
Thân Đồ Niệm hơi ngẩn người.
Khi đối mặt nhìn Lâm Tịch như vậy, hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ thế giới này.
Chính khuôn mặt bình tĩnh và giọng nói đầy sự thương cảm của Lâm Tịch khiến bất cứ ai cũng cảm nhận được một sự tự tin cường đại.
Cho nên, mặc dù Thân Đồ Niệm chính là Thánh sư, một khi hồn lực mất đi thì sức mạnh thân thể cũng hơn người tu hành Quốc sĩ rất nhiều, cộng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, phần thắng trong tay Thân Đồ Niệm là rất lớn, nhưng không có ai muốn tiến lên giúp Lâm Tịch, chỉ lẳng lặng nhìn hắn đưa trưởng kiếm lên cao, một mình đối mặt với Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm hít sâu một hơi, đây chính là lúc hắn bắt buộc mình phải loại bỏ mọi sự hoài nghi đối với thế giới này, nên hắn cúi người xuống, nhặt lấy một ống kim loại màu trắng bạc rỗng ruột.
Đây là một phần binh khí bị hủy của Sở Dạ Hàm, sau khi ông ta dùng nó để ngăn cản kiếm sư áo trắng, nhưng cho dù đã bị hủy, nếu như dùng nó để đâm vào trong cơ thể con người, nó vẫn có thể giết người.
Thân Đồ Niệm bắt đầu chạy nhanh. Động tác của hắn ta vô cùng nhanh nhẹn, một tiếng nổ nhỏ vang lên, đoạn ống kim loại rỗng ruột trong tay hắn đã bay ra đâm thẳng về cổ Lâm Tịch, đồng thời hắn cúi thấp người xuống, tung cước đá vào bụng Lâm Tịch.
Biến hóa thật nhanh chóng.
Với sức mạnh trong một cước như vậy, hắn có thể khiến Lâm Tịch không còn hồn lực hộ thể bị thương nặng, hoặc ít nhất là mất hết chiến lực.
Nhưng ngay lúc đoạn ống kim loại trong tay hắn bay đi, Lâm Tịch cũng bắt đầu xoay người.
Cho nên trong nháy mắt này, những động tác của Thân Đồ Niệm lại tựa như đang phối hợp với Lâm Tịch.
Lâm Tịch xoay người, đưa kiếm xuống dưới.
Đoạn ống kim loại rỗng ruột phát ra âm thanh rung động trong không trung xẹt qua cổ hẳn, mà đầu gối của Thân Đồ Niệm lại tự đụng vào kiếm của Lâm Tịch.
Cho nên sau khi tung một cước này ra, bắp chân của Thân Đồ Niệm đã trực tiếp bị bẻ gãy.
Lâm Tịch lướt nhanh qua người Thân Đồ Niệm.
Trong mắt mọi người ở đây, động tác của Lâm Tịch không quá nhanh, nhưng từng động tác lại vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, sau khi tung kiếm như vậy, Thân Đồ Niệm lập tức mất thăng bằng, lảo đảo như muốn ngã xuống. Lâm Tịch không phải là người mang lòng thương cảm đối thủ, nên sau khi Thân Đồ Niệm bị mất thăng bằng, cả người ở trong tư thế quái dị, không thể phòng thủ được nữa, Lâm Tịch lập tức vung kiếm, dễ dàng cắt đứt một cánh tay của Thân Đồ Niệm.
Hắn đứng sau lưng Thân Đồ Niệm.
Sau khi mất đi một cánh tay và một chân đã bị gãy, Thân Đồ Niệm vô lực té ngã xuống đất.
Thân Đồ Niệm gần như chết lặng.
Thậm chí lúc té ngã xuống đất, hắn ta còn không cảm thấy đau đớn, điều duy nhất hắn nghĩ đến bây giờ chính là những gì vừa xảy ra thật không hợp lý.
- Ta thật không hiểu sao? Hay đây chỉ là một cơn ác mộng?
Hắn ho khan một tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình đập đầu mạnh vào một tảng đá ươn ướt bên cạnh.
Máu tươi sềnh sệch từ trong đầu hắn phun ra bên ngoài.
- Ngươi sai rồi, sai rất nhiều.
Lâm Tịch không quay đầu lại, nhưng có thể dựa vào âm thanh vừa vang lên để biết chuyện gì đã xảy ra. Cho nên, hắn thầm nói một câu này, chậm rãi xoay người lại.
Trong tầm mắt của hắn, các ngõ phố lăng Đông Cảnh đang chìm trong bóng đêm tựa như một bức tranh thủy mặc, có nhiều máu tươi đang phiêu tán trong không trung.
Thế giới này thật chân thật.
Bởi vì có rất nhiều máu tươi của người Vân Tần chảy xuống nền đất thành này, nên cảnh tượng đang diễn ra càng chân thật hơn.
- Không phải không hợp lý, chỉ là có vài lý lẽ ngươi không hiểu được.
Hắn lại nhẹ giọng nói một câu này.
Kiếm sư áo trắng nhìn Lâm Tịch, không có ai biết người đàn ông tên Quân tiên sinh này đang nhìn gì, hoặc đang nghĩ gì, chỉ là ông ta không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười một cái rồi khom người tới trước.
Đôi tay ông ta nắm chặt một thanh kiếm, bỗng nhiên trở tay đâm xuyên qua tim mình, mũi kiếm sắc lạnh lộ ra sau lưng.
Đối với bất kỳ ai đã tự mình trải qua trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, có rất nhiều cảnh tượng đã khắc sâu trong nội tâm, vĩnh viễn không phai mờ.
Năm xưa Đường Sơ Tình cũng từng ở trong trận chiến lịch sử đấy, nhưng khi đấy ông ta còn nhỏ, phần lớn thời gian chỉ là trợ giúp người bị thương hoặc là vận chuyển tên bắn, ông ta không có thời gian lên tường thành quan chiến, nên những hình ảnh rung động mà ông ta nhìn thấy quả thật ít hơn Kiếm sư áo trắng rất nhiều.
Ông ta chưa từng nhìn thấy dải lụa màu đen này.
Nhưng trong trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, lão sư của kiếm sư áo trắng cũng suy nghĩ như những gì kiếm sư áo trắng đã nghĩ suốt hai ngày qua, muốn để cho đệ tử của mình nhìn thấy nhiều vật hơn, biết nhiều chuyện hơn, học được nhiều hơn, nên mặc dù trong trận chiến lăng Trụy Tinh đấy, kiếm sư áo trắng cũng còn nhỏ tuổi như Đường Sơ Tình, nhưng phần lớn thời gian ông ta lại đi theo lão sư của mình, đi lại trong chiến trường.
Quân tiên sinh đã nhìn thấy người tu hành Vân Tần cường đại đi theo Trương viện trưởng chiến đấu...Trong trận chiến lăng Trụy Tinh đấy, bởi vì số lượng quân sĩ bên đế quốc Vân Tần rất ít, mà số lượng người tu hành đi theo Trương viện trưởng quá nhiều, nên chiến trường chủ yếu năm xưa lại xoay quanh những người tu hành Vân Tần đấy.
Bởi vì nhìn thấy được người tu hành Vân Tần ra tay, những hình ảnh đấy còn đọng lại trong tâm trí, nên kiếm sư áo trắng mới có thể biết được nhiều điều, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Trong vô số những hình ảnh đấy, ông ta đã từng gặp qua dải lụa đen như vậy.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chan, một màn đêm đột nhiên buông xuống rồi hóa thành hàng ức mảnh vụn màu đen bay đi khắp mấy dặm.
Lúc ấy nước Nam Ma có khoảng hai nghìn quân sĩ mặc hồn binh trọng khải và mười mấy người tu hành cường đại đạt đến Thánh sư, nhưng khi "bóng đêm" tối nhất này xuất hiện, tất cả hồn lực trong người bọn họ bỗng nhiên tan rã như băng tuyết.
Không còn hồn lực trong người, hai nghìn quân sĩ mặc hồn binh trọng khải lập tức va vào nhau như những khối sắt lạnh lẽo, mười mấy cường giả Thánh sư cường đại đến mức cả thế gian phải ngưỡng mộ tựa như trở thành người bình thường, thậm chí còn vì bị các bộ giáp sắt kia đụng vào mà biến thành thịt nát.
Đây chính là một trong những hình ảnh rung động nhất trong tâm trí hắn.
...
Được đi theo lão sư của mình, tên kiếm sư áo trắng này đã tận mắt nhìn thấy đại quân nước Nam Ma năm xưa thật mênh mông cuồn cuộn, vô địch không ai đỡ nổi, một đường tiến công thẳng tới lăng Trụy Tinh. Nhưng chính hắn cũng phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng nước Nam Ma trong tình huống đã chiếm hết ưu thế, nhưng cuối cùng lại thất bại một cách thảm hại. Khi đấy, lão sư của ông ta và những người tu hành mạnh nhất nước Nam Ma bấy giờ cũng không biết được dải lụa màu đen khiến cho tất cả quân thù phải sợ hãi và tuyệt vọng đấy rốt cuộc là dược vật hay là hồn binh, điều duy nhất có thể xác định chính là vật đó không phải do bất kỳ tượng sư nào trên thế gian chế tạo, nhất định là một vật giống như Đại Hắc, đến từ những vùng đất chưa được biết đến.
Sau khi sử dụng vật đấy để tiêu diệt đi một phần sức mạnh quan trọng nhất của đại quân nước Nam Ma, lăng Trụy Tinh của đế quốc Vân Tần đã nhiều lần hơn phải đối mặt với thời khắc nguy hiểm.
Vào lúc đấy, những người tu hành cũng như bằng hữu của Trương viện trưởng thậm chí phải dùng xác thịt của mình để bổ khuyết cho những lỗ hổng trên tường thành, cho đến khi hồn lực trong người bị hao tận, máu tươi trong người chảy hết ra ngoài, cuối cùng ngã xuống dưới đất với vô số vết thương. Nhưng cũng chính vào những thời khắc nguy cấp nhất, kể cả là lúc bằng hữu chí thân của Trương viện trưởng anh dũng chết trong vinh quang, dải lụa màu đen đấy vẫn không xuất hiện lại, nên đối với quân đội nước Nam Ma năm xưa, cũng là những người tu hành Đại Mãng sau này, vật đấy đã bị dùng hết, sau này trên thế gian không thể xuất hiện nữa.
Nhưng tại lăng Đông Cảnh này, ông ta lại một lần nhìn thấy dải lụa màu đen đáng sợ.
Đó chính là một dải lụa màu đen trông rất bình thường, nhưng lại có thể khiến hồn lực trong người tu hành biến mất sạch sẽ.
Tại thời điểm như vậy, tên kiếm sư áo trắng cũng phải chịu cảnh mất hết hồn lực trong người này tựa như đã nhìn thấy số mệnh của mình, tựa như nhìn thấy cảnh tượng nhiều năm về trước, tựa như trở về lăng Trụy Tinh năm xưa.
Ông ta cảm thấy đau đớn và đắng chát.
Ông ta biết rằng năm xưa trong người Trương viện trưởng đúng là không còn dải lụa màu đen này nữa, nếu có, chắc chắn Trương viện trưởng đã sử dụng...Như vậy là sau khi đế quốc Vân Tần được thành lập, học viện Thanh Loan sau nhiều năm tìm kiếm, mới tìm được một dải lụa màu đen khác.
Mà học viện Thanh Loan cũng không quá tự tin vào chính mình, cũng không quá đề cao năng lực Tướng Thần.
Học viện Thanh Loan luôn luôn dồn sức mạnh mạnh nhất của mình đặt vào người Lâm Tịch.
Cho nên trong khu vực hành tỉnh này, thành lăng Đông Cảnh chính là tòa thành mà học viện Thanh Loan đã dốc hết sức mạnh của mình, cũng chính là tòa thành mạnh nhất.
...
Từ một Thánh sư siêu thoát thế gian, trực tiếp trở thành người phàm, tất cả ngọn lửa và ánh sáng trên người đã bị dập tắt, sắc mặt của Thân Đồ Niệm hiện giờ thật rất phức tạp, không thể diễn tả bằng ngôn từ được.
Hắn ta lảo đảo một cái, cả người suýt nữa đã đứng không vững.
Lâm Tịch cảm thấy thật rung động.
Cảm giác đầu tiên của hắn ta sau khi biến hóa xảy ra chính là tựa như tu vi của mình đã bị phế bỏ.
Nhưng hắn lại nhanh chóng nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đang bắt đầu đứng lên trên một mái nhà cạnh ngay bờ sông, hắn ta liền biết đây là người của mình, nên nhất thời an lòng, không còn hoảng sợ nữa.
Sau đấy, hắn ta lập tức cảm giác được một vài điều. Ngoại trừ hồn lực còn sót lại trong người đã biến mất, thân thể hắn không có thêm bất kỳ biến hóa nào khác, nên Lâm Tịch liền hiểu được dải lụa màu đen kia là một vật có thể phá tan tất cả hồn lực trong người tu hành, tựa như nước trong một hồ nước bỗng nhiên bị hút cạn, nhưng bản thân hồ nước lại không bị hư hao...Cho nên, tình trạng của hắn chính là mất tất cả hồn lực, chứ không phải là tu vi bị hủy bỏ, chỉ cần có thời gian minh tưởng tu hành, hồn lực sẽ được tích lũy lại.
Chính cảm giác đúng đắn này đã giúp hắn càng bình tĩnh và tĩnh táo hơn.
Thân Đồ Niệm đứng vững, nhưng cả người vẫn còn run rẩy. Khuôn mặt méo mó hiện giờ khiến hắn ta có thêm vài nếp nhăn, nhưng hắn ta rốt cuộc đã biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì trong điển tịch núi Luyện Ngục đã từng ghi lại chuyện này.
- Học viện Thanh Loan còn...có vật này sao...
Hắn lẩm bẩm tự nói.
- Ngươi có kế Trương Lương, ta lại có mẹo Gia Cát (*). Núi Luyện Ngục các ngươi có chó đen hai đầu, học viện Thanh Loan chúng ta lại có vật này.
Lâm Tịch nghĩ tới đồ vật mạnh mẽ quá sức tưởng tượng này, cảm khái nói một câu, nhưng lại đột nhiên cảm thấy nói những lời này với Thân Đồ Niệm đúng là không có ý nghĩa, nên lại nói rằng:
- Nhưng mà ngươi cũng không hiểu được câu nói "giữa ban ngày lại có đêm đen", nói nhiều với ngươi như vậy cũng không có nghĩa gì, ngươi không hiểu đâu.
Thân Đồ Niệm đúng là không hiểu câu "giữa ban ngày lại có đêm đen", dĩ nhiên cũng không thể biết cái gì gọi là kế Trương Lương hay mẹo Gia Cát. Nhưng mặc dù cảm nhận được sự giễu cợt trong câu nói của Lâm Tịch, hắn ta lại không quá tức giận hay nổi nóng, tựa như hắn đã biến thành những nông nô trên núi Luyện Ngục, bị hành hạ quá lâu nên đã mất hết cảm giác.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch và nói:
- Vậy thì thế nào? Mặc dù mọi người không có hồn lực, nhưng ta vẫn là Thánh sư, sức mạnh của ta vẫn mạnh hơn ngươi.
Lâm Tịch trở tay rút kiếm của mình, mở miệng nói với giọng điệu đầy sự thương cảm, nhìn Thân Đồ Niệm:
- Ngươi có thể tới đây thử một chút.
Thân Đồ Niệm hơi ngẩn người.
Khi đối mặt nhìn Lâm Tịch như vậy, hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ thế giới này.
Chính khuôn mặt bình tĩnh và giọng nói đầy sự thương cảm của Lâm Tịch khiến bất cứ ai cũng cảm nhận được một sự tự tin cường đại.
Cho nên, mặc dù Thân Đồ Niệm chính là Thánh sư, một khi hồn lực mất đi thì sức mạnh thân thể cũng hơn người tu hành Quốc sĩ rất nhiều, cộng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, phần thắng trong tay Thân Đồ Niệm là rất lớn, nhưng không có ai muốn tiến lên giúp Lâm Tịch, chỉ lẳng lặng nhìn hắn đưa trưởng kiếm lên cao, một mình đối mặt với Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm hít sâu một hơi, đây chính là lúc hắn bắt buộc mình phải loại bỏ mọi sự hoài nghi đối với thế giới này, nên hắn cúi người xuống, nhặt lấy một ống kim loại màu trắng bạc rỗng ruột.
Đây là một phần binh khí bị hủy của Sở Dạ Hàm, sau khi ông ta dùng nó để ngăn cản kiếm sư áo trắng, nhưng cho dù đã bị hủy, nếu như dùng nó để đâm vào trong cơ thể con người, nó vẫn có thể giết người.
Thân Đồ Niệm bắt đầu chạy nhanh. Động tác của hắn ta vô cùng nhanh nhẹn, một tiếng nổ nhỏ vang lên, đoạn ống kim loại rỗng ruột trong tay hắn đã bay ra đâm thẳng về cổ Lâm Tịch, đồng thời hắn cúi thấp người xuống, tung cước đá vào bụng Lâm Tịch.
Biến hóa thật nhanh chóng.
Với sức mạnh trong một cước như vậy, hắn có thể khiến Lâm Tịch không còn hồn lực hộ thể bị thương nặng, hoặc ít nhất là mất hết chiến lực.
Nhưng ngay lúc đoạn ống kim loại trong tay hắn bay đi, Lâm Tịch cũng bắt đầu xoay người.
Cho nên trong nháy mắt này, những động tác của Thân Đồ Niệm lại tựa như đang phối hợp với Lâm Tịch.
Lâm Tịch xoay người, đưa kiếm xuống dưới.
Đoạn ống kim loại rỗng ruột phát ra âm thanh rung động trong không trung xẹt qua cổ hẳn, mà đầu gối của Thân Đồ Niệm lại tự đụng vào kiếm của Lâm Tịch.
Cho nên sau khi tung một cước này ra, bắp chân của Thân Đồ Niệm đã trực tiếp bị bẻ gãy.
Lâm Tịch lướt nhanh qua người Thân Đồ Niệm.
Trong mắt mọi người ở đây, động tác của Lâm Tịch không quá nhanh, nhưng từng động tác lại vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, sau khi tung kiếm như vậy, Thân Đồ Niệm lập tức mất thăng bằng, lảo đảo như muốn ngã xuống. Lâm Tịch không phải là người mang lòng thương cảm đối thủ, nên sau khi Thân Đồ Niệm bị mất thăng bằng, cả người ở trong tư thế quái dị, không thể phòng thủ được nữa, Lâm Tịch lập tức vung kiếm, dễ dàng cắt đứt một cánh tay của Thân Đồ Niệm.
Hắn đứng sau lưng Thân Đồ Niệm.
Sau khi mất đi một cánh tay và một chân đã bị gãy, Thân Đồ Niệm vô lực té ngã xuống đất.
Thân Đồ Niệm gần như chết lặng.
Thậm chí lúc té ngã xuống đất, hắn ta còn không cảm thấy đau đớn, điều duy nhất hắn nghĩ đến bây giờ chính là những gì vừa xảy ra thật không hợp lý.
- Ta thật không hiểu sao? Hay đây chỉ là một cơn ác mộng?
Hắn ho khan một tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình đập đầu mạnh vào một tảng đá ươn ướt bên cạnh.
Máu tươi sềnh sệch từ trong đầu hắn phun ra bên ngoài.
- Ngươi sai rồi, sai rất nhiều.
Lâm Tịch không quay đầu lại, nhưng có thể dựa vào âm thanh vừa vang lên để biết chuyện gì đã xảy ra. Cho nên, hắn thầm nói một câu này, chậm rãi xoay người lại.
Trong tầm mắt của hắn, các ngõ phố lăng Đông Cảnh đang chìm trong bóng đêm tựa như một bức tranh thủy mặc, có nhiều máu tươi đang phiêu tán trong không trung.
Thế giới này thật chân thật.
Bởi vì có rất nhiều máu tươi của người Vân Tần chảy xuống nền đất thành này, nên cảnh tượng đang diễn ra càng chân thật hơn.
- Không phải không hợp lý, chỉ là có vài lý lẽ ngươi không hiểu được.
Hắn lại nhẹ giọng nói một câu này.
Kiếm sư áo trắng nhìn Lâm Tịch, không có ai biết người đàn ông tên Quân tiên sinh này đang nhìn gì, hoặc đang nghĩ gì, chỉ là ông ta không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười một cái rồi khom người tới trước.
Đôi tay ông ta nắm chặt một thanh kiếm, bỗng nhiên trở tay đâm xuyên qua tim mình, mũi kiếm sắc lạnh lộ ra sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.