Quyển 11 - Chương 49: Nguyên nhân thật sự
Vô Tội
28/02/2014
Mấy ngàn Tinh kiêu quân Đại Mãng đang truy kích hơn một trăm Khinh khải quân Vân Tần.
Trong lúc có một đội quân Vân Tần không để ý đến đại quân của Đại Mãng, liều mạng, hoặc có thể nói là tự sát đốt sạch kho lương thực lớn nhất của quân đội Đại Mãng ở hành tỉnh Nam Lăng, đồng thời có một đội Khinh khải quân Vân Tần đã âm thầm áp sát, tấn công bất ngờ một đội quân vận chuyển lương thực của Đại Mãng.
Đội quân Vân Tần này biết ngay sát bên cạnh đội quân vận chuyển lương thực này còn có một đội Tinh kiêu quân của Đại Mãng đi theo hộ tống.
Tinh kiêu quân Đại Mãng là một đội quân tinh nhuệ của Đại Mãng, quân giới của đội quân này vừa phức tạp mà vừa lợi hại, lực chiến đấu có thể sánh ngang, thậm chí là hơn Khinh khải quân của Vân Tần. Hơn nữa, bởi vì tính chất của quân đội Vân Tần là kết hợp giữa bộ binh và kỵ binh, nên thực chất Khinh khải quân của Vân Tần không thể nhanh bằng Tinh kiêu quân được.
Tuy nhiên, đội Khinh khải quân Vân Tần này lại không lo lắng đến việc có thể chạy trốn được hay không, bọn họ rất kiên tâm thực hiện mệnh lệnh bên trên đã giao phó, tập kích đội vận chuyển lương thực kia, sau đấy rút lui.
Hiện giờ mấy ngàn Tinh kiêu quân Đại Mãng đã khóa chặt đội Khinh khải quân Vân Tần này. Mắt của mỗi quân sĩ trong đội Tinh kiêu quân Đại Mãng này đều đỏ lên, tràn đầy sát khí và mùi máu.
Đối với từng quân nhân Đại Mãng, một khi quân lực hai bên đối lập như vậy, cuộc chiến này nhất định sẽ biến thành trận tàn sát một bên.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại phát hiện tốc độ chạy trốn của đội Khinh khải quân Vân Tần đằng trước đột nhiên giảm bớt.
Sau đó họ lại nhìn thấy có gần hai trăm quân sĩ mặc giáp đen từ trong bụi cỏ hoang đứng lên, xuất hiện ngay phía trước đội Khinh khải quân Vân Tần này.
Đối với đội Tinh kiêu quân Đại Mãng này, bên quân địch có thêm hai trăm người quả thật không đáng kể chút nào, không thể tạo nên sóng gió gì. Nên điều đầu tiên mà các quân sĩ Đại Mãng làm chính là nhếch miệng lên, nở nụ cười chế nhạo khinh thường.
Nhưng chỉ sau hai tức, bọn họ đã phát hiện được điều không đúng.
Mấy trăm Khinh khải quân Vân Tần kia vừa tiến hành đột kích bất ngờ, cả người vốn rất mỏi mệt, nhưng bây giờ lại đột nhiên rất hưng phấn và vui sướng. Mà trong đội quân hai trăm người mặc giáp đen kia, có một người đưa tay lên ra hiệu, sau đấy mấy trăm Khinh khải quân Vân Tần lập tức rút lui theo đường cũ, chỉ có hai trăm quân sĩ mặc giáp đen vừa từ trong bụi cỏ hoang đứng lên kia dừng lại cản hậu.
Tiếp theo, tất cả quân nhân Đại Mãng phát hiện được mặc dù bộ giáp các bộ quân này đang mặc đều có màu đen, nhưng lại khác với bộ giáp đen bằng da mà các quân sĩ Vân Tần thường dùng.
Những bộ giáp đen các bộ quân này đang mặc đều được làm từ kim loại màu đen, hơn nữa trên bề mặt giáp còn có hoa văn, trông như một mặt cờ.
So với những quân nhân bình thường khác, khí tức của các quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen này cũng hoàn toàn khác. Hơn nữa, nhìn kỹ lại, có thể nhận thấy binh khí của mỗi người trong hơn hai trăm quân sĩ này không có ai giống nhau, trong đó kinh người nhất là một chiến phủ nặng nề, không chỉ có lưỡi búa lớn hơn bình thường nhiều lần, mà ở đuôi cán búa lại có một sợi xích rất dài, tựa hồ có thể ném ra như một ngôi sao chổi!
Đối mặt với quân địch đang xông tới, đội quân Vân Tần này không vội vã hành động, thậm chí không rút đao kiếm ra, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Đây không phải là đội quân bình thường!
- Hắc kỳ quân!
- Long Xà Hắc kỳ quân!
Rốt cuộc có người trong Tinh kiêu quân Đại Mãng đã nhận ra đội quân này, cảm giác lạnh lẽo bất giác xuất hiện trong lòng mỗi người, sau đấy cả đội Tinh kiêu quân chạy trốn khắp nơi tựa như có ôn địch lan tràn.
Khắp thiên hạ này ai cũng biết ở Vân Tần có hai đội quân mạnh mẽ nhất, một là Thiên Lang vệ của Văn Nhân Thương Nguyệt, một đội khác chính là Hắc kỳ quân trong sơn mạch Long Xà!
Trong trận chiến lăng Bích Lạc năm ngoái, Thiên Lang vệ đã bị giết sạch hầu như không còn, như vậy đội quân mạnh nhất Vân Tần hiện giờ chính là Hắc kỳ quân!
Lịch sử của Long Xà Hắc kỳ quân gần như gắn liền với tên tuổi đế quốc Vân Tần, uy danh thậm chí còn hơn cả Thiên Lang vệ.
Mặc dù phần lớn quân nhân trong quân đội Đại Mãng chưa từng nhìn thấy Hắc kỳ quân, nhưng chỉ riêng uy danh của Hắc kỳ quân và khí thế của bất kỳ ai trong đội quân này cũng đủ để khiến toàn bộ đội quân Đại Mãng này mất tinh thần, hoàn toàn khủng hoảng.
Nếu như là lập tức rút lui, có lẽ đội quân Đại Mãng này còn không bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng không biết vì chiếm ưu thế số lượng tuyệt đối, hay là vì còn cảm thấy có hi vọng, hay vì quá kinh hoảng mà quên phát lệnh, nên cuối cùng hai đội quân này vẫn nhanh chóng áp sát vào nhau.
Chiến trường tựa như biến thành cảnh tượng gặt lúa của người nông dân.
Gần hai trăm cường giả Hắc kỳ quân biến thành những lưỡi hái tử thần, một đường cuồng bạo đánh tới, nơi họ đi qua có rất nhiều máu tươi và các bộ phận trên cơ thể của quân sĩ Đại Mãng. Trong nháy mắt, bãi cỏ xanh tươi này liền biến thành một vùng hoang địa, tựa như địa ngục ở trần gian. Sợ hãi đến nỗi phải ra lệnh rút lui, nhưng các quân nhân Đại Mãng này không thể chạy trốn được nữa, từng tên từng tên lần lượt ngã xuống, hai mắt mở thật lớn tựa như không thể tin những gì vừa xảy ra.
...
Vài ngày sau.
Trong một doanh trướng đại quân gần hồ Trụy Tinh, Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nhận được quân báo mới nhất, có liên quan đến trận chiến lăng Trụy Tinh giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch.
Nhìn nội dung quân báo, hai ngón tay của Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ dùng sức, mạnh đến nỗi hai ngón tay khẽ chuyển sang màu trắng.
Hắn híp mắt, trầm mặc một hồi lâu, sau đấy mới từ từ buông lỏng, phần quân báo hắn đang cầm lập tức biến thành bụi bay đi.
- Dùng hết tốc độ nhanh nhất, tường thuật lại cặn kẽ trận chiến này từ đầu đến cuối cho núi Luyện Ngục.
- Ta không tin trên thế gian này còn có thiên phú biết trước như Tướng Thần. Nhưng tên Lâm Tịch này là uy hiếp lớn, nhất định phải giết chết. Nói với chưởng giáo núi Luyện Ngục rằng đây chính là phán đoán của ta.
Sau đó, hắn làm một việc rất hiếm khi làm chính là nâng cằm mình lên, trầm tư suy nghĩ, liên tục phát ra hai quân lệnh.
Trong lúc các tướng lãnh Đại Mãng đều biết tin tức Tư Thu Bạch đã bị Lâm Tịch giết chết dưới thành Trụy Tinh, người nào người nấy cũng cảm thấy lo sợ đến nỗi tử thần đang lờn vờn trên đầu mình. Đồng thời, tin tức này cũng truyền đi khắp cảnh nội Vân Tần.
Bởi vì thái độ lúc trước của Cố Vân Tĩnh, hơn nữa đây chính là thắng lợi mà Vân Tần đang cần, nên không có bất kỳ người nào ngu ngốc đến nỗi ngăn chặn, thậm chí còn dốc hết sức mình để truyền tin tức đi.
Những nơi nhận được tin tức này lập tức chấn động.
Tất cả dân chúng Vân Tần đều cảm thấy nhiệt huyết mình đang sôi trào, ai ai cũng mừng như điên, phấn chấn, chúc mừng thắng lợi.
- Vì Vân Tần!
- Vì tiểu Lâm đại nhân!
Khi tin tức truyền tới, thỉnh thoảng trong nhiều tửu quán lại vang lên âm thanh nâng cốc chúc mừng như vậy.
...
Học viện Thanh Loan, cửa vào sơn cốc thí luyện.
Một thiếu nữ trông rất mỏi mệt, mặt mũi hơi tái nhợt, nhưng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể quên được từ trong một con đường làm bằng gỗ bước ra ngoài.
Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ được mọi đệ tử học viện Thanh Loan công nhận - Tần Tích nguyệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh khác lạ. Khi quay đầu lại nhìn, nàng thấy một tên mập đang chậm chạp từ trong con đường bằng gỗ đi ra ngoài.
- Mông Mạch...Ngươi khỏe hơn rồi à? Bắt đầu tu hành lại sao?
Nàng ngừng lại, hơi ân cần hỏi thăm hắn.
Tên mập đang chậm chạp mà tiêu sái bước đi trên con đường gỗ chính là Mông Mạch, hắn ta gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Tần Tích Nguyệt nhìn Mông Bạch rõ ràng đang trông rất mệt mỏi vì đã mất nhiều thể lực và chịu nhiều đau đớn trong sơn cốc thí luyện, trầm mặc một hồi rồi tiếp tục hỏi:
- Các ngươi là bạn thân của Lâm Tịch...nhưng tại sao ta cảm thấy dù là ngươi, Khương Tiếu Y hay Biên Lăng Hàm, dường như không có ai lo lắng cho hắn cả?
- Không cần phải lo lắng.
Mông Bạch nhìn Tần Tích Nguyệt đang lo lắng cho Lâm Tịch, chậm rãi giải thích:
- Một tên điên nhảy vực hai mươi mấy lần không chết, hơn nữa còn đảm bảo những người nhảy theo mình cũng không chết, sao có thể ngu ngốc đến mức chết trong lúc tu hành?
Tần Tích Nguyệt ngơ ngẩn, nói:
- Hắn nhảy vực nhiều lần như vậy là vì tu hành?
Mông Bạch lau khô mồ hôi trên trán, sau đấy hơi co rúm lại vì gió lạnh, nói:
- Việc này xảy ra khi chúng ta đến lăng Bích Lạc. Hơn nữa, đấy còn là mấy cái vực mà người té xuống nhất định phải chết kìa...
Tàn Tích Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt mở to, miệng cũng chu tròn lên, trông nàng ta còn đẹp hơn lúc bình thường bội phần.
- Xem ra ta còn chưa hiểu được hắn.
Tần Tích Nguyệt chậm rãi thở ra một hơi.
Mông Bạch thoáng nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một hồi, rốt cuộc lại không nói được.
...
...
Phần quân báo kia của Văn Nhân Thương Nguyệt một đường chạy về phía nam, cuối cùng đã đến được vùng đất uy nghiêm nhất Đại Mãng - núi Luyện Ngục.
Sau khi đọc xong phần quân báo của Văn Nhân Thương Nguyệt truyền đến, một trưởng lão núi Luyện Ngục mặc thần bào màu đen đang được một luồng khí màu đen bao phủ nay bắt đầu rời khỏi huyệt động tu hành của mình, dọc theo con đường núi đầy hoa văn huyền ảo, đi đến đại điện bằng ngọc cao nhất của núi Luyện Ngục.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đang cúi thấp đầu, tựa như đang trầm tư, đắm chìm trong ánh sáng màu hồng do vương tọa làm bằng bảo thạch phát ra.
- Ta đồng ý với ý kiến của Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Bất kể trên đời này thiên phú Tướng thần hay không, lập tức vận dụng sức mạnh của chúng ta, giết chết hắn!
Không bao lâu sau khi sáu tên trưởng lão quyền lực của núi Luyện Ngục tề tụ, chưởng giáo núi Luyện Ngục lập tức uy nghiêm cất tiếng.
Sáu trưởng lão quyền lực núi Luyện Ngục đang mặc áo bào đen tựa hồ cũng có ý kiến như vậy, nên không có ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng hành lễ rồi xoay người bước ra khỏi đại điện.
Đại điện bằng ngọc lại trống trải và yên tĩnh.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục bỗng nhiên ho khan một tiếng.
- Thế gian này thật sự có thiên phú Tướng Thần sao?
- Ta nghĩ chưa chắc, nếu không, sao ngươi lại biến mất khỏi thế gian này? Nếu không, tại sao Vân Tần đã chết nhiều người như vậy, ngươi vẫn không xuất hiện?
Chưởng giáo núi Luyện Ngục ho khan là vì sau khi Lý Khổ và lão hoàng đế chết, cả Đại Mãng này đã không còn người có tư cách thương nghị với hắn, nên hiện giờ hắn chỉ có thể tự nói với mình.
Cuối cùng, cả thế gian này, ngoại trừ Trương viện trưởng và Lâm Tịch ra, không có ai biết được bí mật chân chính của Trương viện trưởng và Lâm Tịch, mà đối với chưởng giáo núi Luyện Ngục mà nói, người duy nhất hắn e ngại khắp thế gian này cũng chỉ có Trương viện trưởng mà thôi. Nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn đẩy cuộc chiến tranh này lên cao cũng chỉ vì muốn xem thử Trương viện trưởng còn sống hay đã chết.
Trong lúc có một đội quân Vân Tần không để ý đến đại quân của Đại Mãng, liều mạng, hoặc có thể nói là tự sát đốt sạch kho lương thực lớn nhất của quân đội Đại Mãng ở hành tỉnh Nam Lăng, đồng thời có một đội Khinh khải quân Vân Tần đã âm thầm áp sát, tấn công bất ngờ một đội quân vận chuyển lương thực của Đại Mãng.
Đội quân Vân Tần này biết ngay sát bên cạnh đội quân vận chuyển lương thực này còn có một đội Tinh kiêu quân của Đại Mãng đi theo hộ tống.
Tinh kiêu quân Đại Mãng là một đội quân tinh nhuệ của Đại Mãng, quân giới của đội quân này vừa phức tạp mà vừa lợi hại, lực chiến đấu có thể sánh ngang, thậm chí là hơn Khinh khải quân của Vân Tần. Hơn nữa, bởi vì tính chất của quân đội Vân Tần là kết hợp giữa bộ binh và kỵ binh, nên thực chất Khinh khải quân của Vân Tần không thể nhanh bằng Tinh kiêu quân được.
Tuy nhiên, đội Khinh khải quân Vân Tần này lại không lo lắng đến việc có thể chạy trốn được hay không, bọn họ rất kiên tâm thực hiện mệnh lệnh bên trên đã giao phó, tập kích đội vận chuyển lương thực kia, sau đấy rút lui.
Hiện giờ mấy ngàn Tinh kiêu quân Đại Mãng đã khóa chặt đội Khinh khải quân Vân Tần này. Mắt của mỗi quân sĩ trong đội Tinh kiêu quân Đại Mãng này đều đỏ lên, tràn đầy sát khí và mùi máu.
Đối với từng quân nhân Đại Mãng, một khi quân lực hai bên đối lập như vậy, cuộc chiến này nhất định sẽ biến thành trận tàn sát một bên.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại phát hiện tốc độ chạy trốn của đội Khinh khải quân Vân Tần đằng trước đột nhiên giảm bớt.
Sau đó họ lại nhìn thấy có gần hai trăm quân sĩ mặc giáp đen từ trong bụi cỏ hoang đứng lên, xuất hiện ngay phía trước đội Khinh khải quân Vân Tần này.
Đối với đội Tinh kiêu quân Đại Mãng này, bên quân địch có thêm hai trăm người quả thật không đáng kể chút nào, không thể tạo nên sóng gió gì. Nên điều đầu tiên mà các quân sĩ Đại Mãng làm chính là nhếch miệng lên, nở nụ cười chế nhạo khinh thường.
Nhưng chỉ sau hai tức, bọn họ đã phát hiện được điều không đúng.
Mấy trăm Khinh khải quân Vân Tần kia vừa tiến hành đột kích bất ngờ, cả người vốn rất mỏi mệt, nhưng bây giờ lại đột nhiên rất hưng phấn và vui sướng. Mà trong đội quân hai trăm người mặc giáp đen kia, có một người đưa tay lên ra hiệu, sau đấy mấy trăm Khinh khải quân Vân Tần lập tức rút lui theo đường cũ, chỉ có hai trăm quân sĩ mặc giáp đen vừa từ trong bụi cỏ hoang đứng lên kia dừng lại cản hậu.
Tiếp theo, tất cả quân nhân Đại Mãng phát hiện được mặc dù bộ giáp các bộ quân này đang mặc đều có màu đen, nhưng lại khác với bộ giáp đen bằng da mà các quân sĩ Vân Tần thường dùng.
Những bộ giáp đen các bộ quân này đang mặc đều được làm từ kim loại màu đen, hơn nữa trên bề mặt giáp còn có hoa văn, trông như một mặt cờ.
So với những quân nhân bình thường khác, khí tức của các quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen này cũng hoàn toàn khác. Hơn nữa, nhìn kỹ lại, có thể nhận thấy binh khí của mỗi người trong hơn hai trăm quân sĩ này không có ai giống nhau, trong đó kinh người nhất là một chiến phủ nặng nề, không chỉ có lưỡi búa lớn hơn bình thường nhiều lần, mà ở đuôi cán búa lại có một sợi xích rất dài, tựa hồ có thể ném ra như một ngôi sao chổi!
Đối mặt với quân địch đang xông tới, đội quân Vân Tần này không vội vã hành động, thậm chí không rút đao kiếm ra, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Đây không phải là đội quân bình thường!
- Hắc kỳ quân!
- Long Xà Hắc kỳ quân!
Rốt cuộc có người trong Tinh kiêu quân Đại Mãng đã nhận ra đội quân này, cảm giác lạnh lẽo bất giác xuất hiện trong lòng mỗi người, sau đấy cả đội Tinh kiêu quân chạy trốn khắp nơi tựa như có ôn địch lan tràn.
Khắp thiên hạ này ai cũng biết ở Vân Tần có hai đội quân mạnh mẽ nhất, một là Thiên Lang vệ của Văn Nhân Thương Nguyệt, một đội khác chính là Hắc kỳ quân trong sơn mạch Long Xà!
Trong trận chiến lăng Bích Lạc năm ngoái, Thiên Lang vệ đã bị giết sạch hầu như không còn, như vậy đội quân mạnh nhất Vân Tần hiện giờ chính là Hắc kỳ quân!
Lịch sử của Long Xà Hắc kỳ quân gần như gắn liền với tên tuổi đế quốc Vân Tần, uy danh thậm chí còn hơn cả Thiên Lang vệ.
Mặc dù phần lớn quân nhân trong quân đội Đại Mãng chưa từng nhìn thấy Hắc kỳ quân, nhưng chỉ riêng uy danh của Hắc kỳ quân và khí thế của bất kỳ ai trong đội quân này cũng đủ để khiến toàn bộ đội quân Đại Mãng này mất tinh thần, hoàn toàn khủng hoảng.
Nếu như là lập tức rút lui, có lẽ đội quân Đại Mãng này còn không bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng không biết vì chiếm ưu thế số lượng tuyệt đối, hay là vì còn cảm thấy có hi vọng, hay vì quá kinh hoảng mà quên phát lệnh, nên cuối cùng hai đội quân này vẫn nhanh chóng áp sát vào nhau.
Chiến trường tựa như biến thành cảnh tượng gặt lúa của người nông dân.
Gần hai trăm cường giả Hắc kỳ quân biến thành những lưỡi hái tử thần, một đường cuồng bạo đánh tới, nơi họ đi qua có rất nhiều máu tươi và các bộ phận trên cơ thể của quân sĩ Đại Mãng. Trong nháy mắt, bãi cỏ xanh tươi này liền biến thành một vùng hoang địa, tựa như địa ngục ở trần gian. Sợ hãi đến nỗi phải ra lệnh rút lui, nhưng các quân nhân Đại Mãng này không thể chạy trốn được nữa, từng tên từng tên lần lượt ngã xuống, hai mắt mở thật lớn tựa như không thể tin những gì vừa xảy ra.
...
Vài ngày sau.
Trong một doanh trướng đại quân gần hồ Trụy Tinh, Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nhận được quân báo mới nhất, có liên quan đến trận chiến lăng Trụy Tinh giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch.
Nhìn nội dung quân báo, hai ngón tay của Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ dùng sức, mạnh đến nỗi hai ngón tay khẽ chuyển sang màu trắng.
Hắn híp mắt, trầm mặc một hồi lâu, sau đấy mới từ từ buông lỏng, phần quân báo hắn đang cầm lập tức biến thành bụi bay đi.
- Dùng hết tốc độ nhanh nhất, tường thuật lại cặn kẽ trận chiến này từ đầu đến cuối cho núi Luyện Ngục.
- Ta không tin trên thế gian này còn có thiên phú biết trước như Tướng Thần. Nhưng tên Lâm Tịch này là uy hiếp lớn, nhất định phải giết chết. Nói với chưởng giáo núi Luyện Ngục rằng đây chính là phán đoán của ta.
Sau đó, hắn làm một việc rất hiếm khi làm chính là nâng cằm mình lên, trầm tư suy nghĩ, liên tục phát ra hai quân lệnh.
Trong lúc các tướng lãnh Đại Mãng đều biết tin tức Tư Thu Bạch đã bị Lâm Tịch giết chết dưới thành Trụy Tinh, người nào người nấy cũng cảm thấy lo sợ đến nỗi tử thần đang lờn vờn trên đầu mình. Đồng thời, tin tức này cũng truyền đi khắp cảnh nội Vân Tần.
Bởi vì thái độ lúc trước của Cố Vân Tĩnh, hơn nữa đây chính là thắng lợi mà Vân Tần đang cần, nên không có bất kỳ người nào ngu ngốc đến nỗi ngăn chặn, thậm chí còn dốc hết sức mình để truyền tin tức đi.
Những nơi nhận được tin tức này lập tức chấn động.
Tất cả dân chúng Vân Tần đều cảm thấy nhiệt huyết mình đang sôi trào, ai ai cũng mừng như điên, phấn chấn, chúc mừng thắng lợi.
- Vì Vân Tần!
- Vì tiểu Lâm đại nhân!
Khi tin tức truyền tới, thỉnh thoảng trong nhiều tửu quán lại vang lên âm thanh nâng cốc chúc mừng như vậy.
...
Học viện Thanh Loan, cửa vào sơn cốc thí luyện.
Một thiếu nữ trông rất mỏi mệt, mặt mũi hơi tái nhợt, nhưng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể quên được từ trong một con đường làm bằng gỗ bước ra ngoài.
Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ được mọi đệ tử học viện Thanh Loan công nhận - Tần Tích nguyệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh khác lạ. Khi quay đầu lại nhìn, nàng thấy một tên mập đang chậm chạp từ trong con đường bằng gỗ đi ra ngoài.
- Mông Mạch...Ngươi khỏe hơn rồi à? Bắt đầu tu hành lại sao?
Nàng ngừng lại, hơi ân cần hỏi thăm hắn.
Tên mập đang chậm chạp mà tiêu sái bước đi trên con đường gỗ chính là Mông Mạch, hắn ta gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Tần Tích Nguyệt nhìn Mông Bạch rõ ràng đang trông rất mệt mỏi vì đã mất nhiều thể lực và chịu nhiều đau đớn trong sơn cốc thí luyện, trầm mặc một hồi rồi tiếp tục hỏi:
- Các ngươi là bạn thân của Lâm Tịch...nhưng tại sao ta cảm thấy dù là ngươi, Khương Tiếu Y hay Biên Lăng Hàm, dường như không có ai lo lắng cho hắn cả?
- Không cần phải lo lắng.
Mông Bạch nhìn Tần Tích Nguyệt đang lo lắng cho Lâm Tịch, chậm rãi giải thích:
- Một tên điên nhảy vực hai mươi mấy lần không chết, hơn nữa còn đảm bảo những người nhảy theo mình cũng không chết, sao có thể ngu ngốc đến mức chết trong lúc tu hành?
Tần Tích Nguyệt ngơ ngẩn, nói:
- Hắn nhảy vực nhiều lần như vậy là vì tu hành?
Mông Bạch lau khô mồ hôi trên trán, sau đấy hơi co rúm lại vì gió lạnh, nói:
- Việc này xảy ra khi chúng ta đến lăng Bích Lạc. Hơn nữa, đấy còn là mấy cái vực mà người té xuống nhất định phải chết kìa...
Tàn Tích Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt mở to, miệng cũng chu tròn lên, trông nàng ta còn đẹp hơn lúc bình thường bội phần.
- Xem ra ta còn chưa hiểu được hắn.
Tần Tích Nguyệt chậm rãi thở ra một hơi.
Mông Bạch thoáng nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một hồi, rốt cuộc lại không nói được.
...
...
Phần quân báo kia của Văn Nhân Thương Nguyệt một đường chạy về phía nam, cuối cùng đã đến được vùng đất uy nghiêm nhất Đại Mãng - núi Luyện Ngục.
Sau khi đọc xong phần quân báo của Văn Nhân Thương Nguyệt truyền đến, một trưởng lão núi Luyện Ngục mặc thần bào màu đen đang được một luồng khí màu đen bao phủ nay bắt đầu rời khỏi huyệt động tu hành của mình, dọc theo con đường núi đầy hoa văn huyền ảo, đi đến đại điện bằng ngọc cao nhất của núi Luyện Ngục.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đang cúi thấp đầu, tựa như đang trầm tư, đắm chìm trong ánh sáng màu hồng do vương tọa làm bằng bảo thạch phát ra.
- Ta đồng ý với ý kiến của Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Bất kể trên đời này thiên phú Tướng thần hay không, lập tức vận dụng sức mạnh của chúng ta, giết chết hắn!
Không bao lâu sau khi sáu tên trưởng lão quyền lực của núi Luyện Ngục tề tụ, chưởng giáo núi Luyện Ngục lập tức uy nghiêm cất tiếng.
Sáu trưởng lão quyền lực núi Luyện Ngục đang mặc áo bào đen tựa hồ cũng có ý kiến như vậy, nên không có ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng hành lễ rồi xoay người bước ra khỏi đại điện.
Đại điện bằng ngọc lại trống trải và yên tĩnh.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục bỗng nhiên ho khan một tiếng.
- Thế gian này thật sự có thiên phú Tướng Thần sao?
- Ta nghĩ chưa chắc, nếu không, sao ngươi lại biến mất khỏi thế gian này? Nếu không, tại sao Vân Tần đã chết nhiều người như vậy, ngươi vẫn không xuất hiện?
Chưởng giáo núi Luyện Ngục ho khan là vì sau khi Lý Khổ và lão hoàng đế chết, cả Đại Mãng này đã không còn người có tư cách thương nghị với hắn, nên hiện giờ hắn chỉ có thể tự nói với mình.
Cuối cùng, cả thế gian này, ngoại trừ Trương viện trưởng và Lâm Tịch ra, không có ai biết được bí mật chân chính của Trương viện trưởng và Lâm Tịch, mà đối với chưởng giáo núi Luyện Ngục mà nói, người duy nhất hắn e ngại khắp thế gian này cũng chỉ có Trương viện trưởng mà thôi. Nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn đẩy cuộc chiến tranh này lên cao cũng chỉ vì muốn xem thử Trương viện trưởng còn sống hay đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.