Quyển 16 - Chương 70: Nhìn hồ mỉm cười
Vô Tội
28/02/2015
Đôi chân mày vừa mới giãn ra của Nam Cung Vị Ương lập tức cau lại, nàng hỏi:
- Vấn đề gì?
Lâm Tịch nhìn nàng, nhưng chưa trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại:
- Có phải ai cũng nghĩ rằng dòng nước xoáy màu lam có trước, sau đó mới có cung Thanh Loan?
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:
- Cho dù không có giải thích của Trương viện trưởng và của ngươi, chỉ dựa vào kiến trúc của cung Thanh Loan, cũng có thể cảm giác được người của cung Thanh Loan đã coi dòng nước xoáy màu lam đó là thần thánh, xây dựng cung Thanh Loan vây quanh dòng nước xoáy màu lam đó.
Lâm Tịch bất giác lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ chính là...phương pháp tu hành của cung Thanh Loan rất có thể được tạo thành dựa trên những gì tìm hiểu được liên quan đến dòng nước xoáy màu lam đó.
Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm và Tần Tích Nguyệt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm. Nam Cung Vị Ương lại càng trực tiếp hơn, không nghĩ ngợi gì cả, nói:
- Rốt cuộc là có ý gì, ngươi nói rõ hơn đi.
- Chúng ta có thể nghĩ như vậy...
Lâm Tịch xoay người nhìn phương hướng di tích cung Thanh Loan, cất tiếng tựa như đang kể một câu chuyện xưa, chậm rãi nói:
- Nơi đó vốn không có gì cả, có một ngày dòng nước xoáy màu lam thần thánh đó xuất hiện. Tiếp theo, có một người tu hành phát hiện ra nơi này, coi đó là thần tích, cảm thụ được sức mạnh của nó, cuối cùng qua nhiều đời tìm hiểu, những nghiên cứu về sức mạnh nguyên khí của hắn ta giúp hắn có được sức mạnh vô cùng cường đại, biến thành phương pháp tu hành, rồi mới xuất hiện các cường giả của cung Thanh Loan.
Cốc Tâm Âm bất giác nhìn về di tích cung Thanh Loan, nói:
- Ý của ngươi là dòng nước xoáy màu lam đó chính là khởi nguyên di tích cung Thanh Loan?
Nam Cung Vị Ương cũng trầm giọng nói:
- Cho nên, mặc dù chúng ta nghĩ rằng mọi hồn binh của cung Thanh Loan đã bị hủy, truyền thừa đã bị đoạn tuyệt, nhưng sự thật chính là dòng nước xoáy màu lam đó mới là truyền thừa cung Thanh Loan?
Lâm Tịch gật đầu.
Nam Cung Vị Ương lại nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Lâm Tịch gật đầu, nói:
-Rất chắc chắn.
Nam Cung Vị Ương đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi đã cảm thấy không đúng sao?
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, nói:
- Đúng vậy, giống như không thể hô hấp được.
Dựa vào cuộc nói chuyện giữa Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, Cốc Tâm Âm đã nhận ra được điều gì, sắc mặt hơi thay đổi. Nhưng Tần Tích Nguyệt có cảnh giới và tu vi thấp nhất lại không thể hiểu được, nên phải nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Rốt cuộc là có cái gì không đúng? Tại sao lại nói rằng tựa như không thể hô hấp được?
- Chúng ta đi vào thần nguyên băng tuyết, tìm kiếm di tích này. Ngoại trừ ý muốn tìm thấy dấu tích của Trương viện trưởng, chúng ta còn muốn tìm thấy công pháp tu hành có thể hấp thu nguyên khí trời đất.
Lâm Tịch nhìn đôi mắt tràn đầy sự lo lắng và tò mò của nàng, giải thích:
- Chỉ là khác với những gì chúng ta đã nghĩ ban đầu, trong cung Thanh Loan không hề có phương pháp tu hành có thể giúp Nam Cung Vị Ương tu hành được. Cũng nhờ khi nãy hấp thu sức mạnh của dòng nước xoáy màu lam, tựa như các cường giả học viện Thanh Loan ban đầu đã làm, nên ta mới hiểu được điều này.
Tần Tích Nguyệt chợt hiểu được. Cung Thanh Loan chính là khởi nguyên của người tu hành tu tiên trong thời đại Tiên Ma đại chiến, mà hiện giờ Lâm Tịch đã lĩnh ngộ được phương pháp tu hành như những cường giả đầu tiên của cung Thanh Loan, cũng chính là phương pháp tu tiên hút lấy nguyên khí trời đất mà các nàng luôn tìm kiếm. Tuy nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, Trương Bình đã sắp đặt để cho Lâm Tịch nhập ma, thân thể của Lâm Tịch căn bản không thích hợp với công pháp này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này, sắc mặt nàng bất chợt tái nhợt hẳn đi.
- Ngay từ khi ta tỉnh lại, ta đã cảm giác mình không thể hô hấp được, nhưng hô hấp của ta thật ra vẫn rất tốt. Sau đó, ta mới phát hiện trong trời đất này tựa như có rất nhiều không khí mới mẻ, nhưng thân thể của ta tựa như đã bị bế tắc, cảm giác được không khí mới mà không thể hút lấy vào trong cơ thể của mình.
Lâm Tịch nhìn nàng và Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm, rồi nói tiếp.
Liên quan đến việc tu hành của mình, lời nói của Lâm Tịch hiện giờ thật chậm rãi và cặn kẽ:
- Tiếp theo, ta cảm giác được chính thân thể của mình đã ngăn cách ta và luồng không khí mới mẻ đó, nên ta rốt cuộc đã hiểu được. Khi nguyên khí trời đất mạnh mẽ quán chú vào trong người ta, tựa như hồn lực đang chảy xuôi trong cơ thể mình, ta vô tình đã hiểu được mối liên quan của việc hồn lực chảy xuôi trong cơ thể và nguyên khí trong trời đất. Hoặc có thể nói ta đã trực tiếp nhận được truyền thừa của cung Thanh Loan, nhưng thân thể của ta lại tựa như một thanh hồn binh không thích hợp, không thể nào dung nạp những nguyên khí trời đất mới mẻ mà ta cảm nhận được.
- Ngay cả khi cẩn thận đứng lên, chậm rãi hấp thu rất nhiều sức mạnh khổng lồ từ trong dòng nước xoáy màu lam, đưa vào trong cơ thể ta, nó cũng không thể nào dung hợp được với hồn lực và thân thể của ta.
- Cho nên, Trương Bình cuối cùng đã hạ một nước cờ rất hay.
Nam Cung Vị Ương cắt đứt lời Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Những luồng nguyên khí mới mẻ kia chính là sức mạnh ngươi vốn có thể dẫn nhập vào trong cơ thể mình, nhưng hiện giờ ngươi lại có thể cảm giác mà không hấp thu được. Như vậy, ngươi chỉ có thể dùng sức mạnh hồn lực trong người mình để chiến đấu, cho nên, kể cả ngươi đột phá được Đại thánh sư, ngươi cũng chỉ là một người bán tiên bán ma mà thôi, sức mạnh sử dụng được sẽ bị hạn chế, tối đa chỉ là mạnh hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia một chút.
Sắc mặt Tần Tích Nguyệt càng tái nhợt hơn, bất giác nói:
- Như vậy cho dù ngươi có thực hiện hành động tựa như liên tục đập đầu vào tường, điên cuồng thôn phệ sức mạnh của dòng nước xoáy màu lam kia, sức mạnh trong cơ thể vượt xa Trương Bình, nhưng lai không thể nào ra tay, vậy không phải là không thể chiến thắng Trương Bình sao?
Tần Tích Nguyệt nói rất đúng, bởi vì ai cũng biết rằng một Trương Bình đã thật sự nhập ma nhất định sẽ đột phá đến Đại thánh sư, thậm chí là cao hơn.
- Trừ khi đồng quy vu tận với hắn ta.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, nói.
- Biến mình thành một quả bom, rồi đồng quy vu tận với hắn, kết quả này thật sự bi thảm quá.
Lâm Tịch bình tĩnh nói.
- Mặc dù so sánh với bất kỳ người tu hành nào trên thế gian này, Trương Bình cũng biết nhiều về lịch sử thời đại tiên ma đại chiến hơn, cũng vì thế mà hắn đã đi trước chúng ta vài bước cờ, nhưng dù sao cũng không có ai có thể nắm bắt hết mọi chuyện trong tay mình, cho dù là Trương viện trưởng, nên vẫn có vài việc hắn ta không ngờ tới. Hắn không biết bên trong di tích cung Thanh Loan có dòng nước xoáy màu lam ẩn chứa năng lượng kinh khủng, không biết ta có thể tu hành phương pháp tu tiên...Hơn nữa, hắn cũng không giống ta và Trương viện trưởng, vốn có một số hiểu biết nhất định về năng lượng. Mà loại năng lượng này, chỉ sợ là cho dù đối với những người tu hành mạnh nhất thời đại tiên ma, cũng là một vật vô cùng mạnh mẽ.
Nam Cung Vị Ương yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt của nàng dần sáng lên, nói:
- Đúng vậy, sức mạnh nguyên khí ẩn chứa bên trong dòng nước xoáy màu lam đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù là một chút năng lượng, chỉ sợ cũng có thể vượt xa bất kỳ sức mạnh của người tu hành nào.
- Cho nên, nếu như ta điên cuồng tu hành tựa như đập đầu vào tường, luồng sức mạnh này gần như đánh chết ta, nhưng đồng thời cũng cải biến thân thể của ta. Nếu như nói ma biến tựa như một liều thuốc độc đối với việc tu hành của ta, vậy cứ mỗi lần ta dùng phương thức tự sát này để thôn phệ luồng sức mạnh trên...đó cũng là một lần lượng thuốc độc trong người ta lại ít đi.
Lâm Tịch cảm thán nói.
- Cho nên, tựa như khi trước ngươi thường nói mê sảng là hộc hộc rồi thành quen...vậy bây giờ chính là ngươi đau mãi rồi quen. Người thành ma cũng không lâu, cho nên, ngươi rất có cơ hội lợi dụng sức mạnh này để tiêu trừ hoàn toàn ảnh hưởng của ma biến, có thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh nguyên khí mới, tựa như thật sự chiếm được truyền thừa chân chính của cung Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương bình tĩnh trở lại, nói.
Những gì nàng vừa nói nghe rất buồn cười, nhưng Lâm Tịch lại không cười, chỉ là gật đầu nói:
- Lúc tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, ta và An lão sư từng có nhắc đến chuyện dược vật ma biến, khi đó An lão sư đã lấy chút máu của ta, có lẽ lão sư muốn nghiên cứu được vật khắc chế ma biến hoàn toàn. Như vậy, cho dù An lão sư không thể hoàn toàn chế tạo ra dược vật giải trừ ma biến, chỉ cần có chút thành quả thôi, cũng đã giúp ta rất nhiều rồi. Hơn nữa, ta ít nhất có thể nhanh chóng đạt đến Đại thánh sư...tu vi hồn lực của ta sẽ vượt qua hắn. Cho dù chỉ có thể sử dụng một chút sức mạnh của Đại thánh sư, lúc đó ngoại trừ hắn ra, không ai có thể uy hiếp đến tính mạng ta được nữa. Có lẽ ta cũng có thể trực tiếp giết chết hắn.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù mọi việc xảy ra không giống như kế hoạch đã định trước, nàng không nhận được công pháp tu luyện cường đại, mà những gì Lâm Tịch vừa nói cũng không rõ ràng, nàng không chắc chắn mình có thể tu luyện được. Nhưng việc Lâm Tịch mất đi và nhận được lại khiến nàng cảm thấy các nàng đã nhận được điều mình mong muốn ở thần nguyên băng tuyết, nên nàng lại bình tĩnh, đồng thời thấy thỏa mãn.
Hồ nước nóng lại an tĩnh.
Trương Bình sắp đặt để Lâm Tịch tu hành ma biến chân chính, mà kể cả thế giới tiên ma ngày xưa, cũng không có cường giả nào có thể giúp Lâm Tịch thoát khỏi ma biến hoàn toàn.
Nhưng nếu như xét lại, chỉ riêng việc Lâm Tịch đi tới thế giới này cũng đã là một việc nằm ngoài sự kiểm soát của bất kỳ cường giả tu hành hay sức mạnh tự nhiên nào.
- Đây đúng là người tính không bằng trời tính, đúng là ý trời.
Ánh mắt của Tần Tích Nguyệt hơi ướt, nàng chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Có lẽ ngươi và Trương viện trưởng vốn chính là sứ giả trời xanh phái tới để thay đổi thế gian này.
- Ở thế giới chúng ta, đây chỉ là việc mê tín thôi.
Lâm Tịch nhìn hồ nước nóng xinh đẹp và yên lặng, tựa như nhìn hồ Linh Hạ ngày xưa, cảm thám:
- Nếu như muốn thay đổi thế gian này, người đó hẳn phải là người vĩnh viễn biết thưởng thức cảnh đẹp, vĩnh viễn có một trái tim thiện lương.
Tần Tích Nguyệt bất giác nhìn vào mặt hồ nước nóng.
Khó khăn lắm mới chiếm được thứ các nàng mong muốn, hơn nữa các nàng vẫn còn sống đầy đủ. Nàng cũng cảm thấy thỏa mãn và bình tĩnh như Nam Cung Vị Ương, nên khi theo ánh mắt của Lâm Tịch nhìn về băng nguyên xa xôi, nàng cũng cảm thấy hồ nước nóng này vô cùng xinh đẹp.
Nàng bất giác mỉm cười.
Hồ nước nóng không ngừng tỏa ra sức nóng trước mặt nàng tựa như một tấm gương, phản chiếu ảnh ngược của nàng và Lâm Tịch.
Mặt hồ phản chiếu khuôn mặt đang tươi cười của nàng, tựa như cả một mặt hồ đang cười với nàng.
Tần Tích Nguyệt ngẩn ngơ, quay đầu sang nhìn Lâm Tịch.
Trong một chớp mắt này, nàng nghĩ tới nhiều chuyện Lâm Tịch đã làm, cũng chợt hiểu được tâm tình của Lâm Tịch, hiểu được vì sao Lâm Tịch có thể suy nghĩ và làm như vậy đối với thế giới này.
Nàng hít một hơi thật sâu, từ từ thở đều.
Ánh mắt của nàng nhìn về chân trời xa xăm.
Mặt hồ nơi đó càng bình tĩnh hơn, càng giống như một tấm gương!
Nhân sinh tựa như một mặt gương vậy.
- Vấn đề gì?
Lâm Tịch nhìn nàng, nhưng chưa trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại:
- Có phải ai cũng nghĩ rằng dòng nước xoáy màu lam có trước, sau đó mới có cung Thanh Loan?
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:
- Cho dù không có giải thích của Trương viện trưởng và của ngươi, chỉ dựa vào kiến trúc của cung Thanh Loan, cũng có thể cảm giác được người của cung Thanh Loan đã coi dòng nước xoáy màu lam đó là thần thánh, xây dựng cung Thanh Loan vây quanh dòng nước xoáy màu lam đó.
Lâm Tịch bất giác lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ chính là...phương pháp tu hành của cung Thanh Loan rất có thể được tạo thành dựa trên những gì tìm hiểu được liên quan đến dòng nước xoáy màu lam đó.
Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm và Tần Tích Nguyệt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm. Nam Cung Vị Ương lại càng trực tiếp hơn, không nghĩ ngợi gì cả, nói:
- Rốt cuộc là có ý gì, ngươi nói rõ hơn đi.
- Chúng ta có thể nghĩ như vậy...
Lâm Tịch xoay người nhìn phương hướng di tích cung Thanh Loan, cất tiếng tựa như đang kể một câu chuyện xưa, chậm rãi nói:
- Nơi đó vốn không có gì cả, có một ngày dòng nước xoáy màu lam thần thánh đó xuất hiện. Tiếp theo, có một người tu hành phát hiện ra nơi này, coi đó là thần tích, cảm thụ được sức mạnh của nó, cuối cùng qua nhiều đời tìm hiểu, những nghiên cứu về sức mạnh nguyên khí của hắn ta giúp hắn có được sức mạnh vô cùng cường đại, biến thành phương pháp tu hành, rồi mới xuất hiện các cường giả của cung Thanh Loan.
Cốc Tâm Âm bất giác nhìn về di tích cung Thanh Loan, nói:
- Ý của ngươi là dòng nước xoáy màu lam đó chính là khởi nguyên di tích cung Thanh Loan?
Nam Cung Vị Ương cũng trầm giọng nói:
- Cho nên, mặc dù chúng ta nghĩ rằng mọi hồn binh của cung Thanh Loan đã bị hủy, truyền thừa đã bị đoạn tuyệt, nhưng sự thật chính là dòng nước xoáy màu lam đó mới là truyền thừa cung Thanh Loan?
Lâm Tịch gật đầu.
Nam Cung Vị Ương lại nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Lâm Tịch gật đầu, nói:
-Rất chắc chắn.
Nam Cung Vị Ương đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi đã cảm thấy không đúng sao?
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, nói:
- Đúng vậy, giống như không thể hô hấp được.
Dựa vào cuộc nói chuyện giữa Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, Cốc Tâm Âm đã nhận ra được điều gì, sắc mặt hơi thay đổi. Nhưng Tần Tích Nguyệt có cảnh giới và tu vi thấp nhất lại không thể hiểu được, nên phải nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Rốt cuộc là có cái gì không đúng? Tại sao lại nói rằng tựa như không thể hô hấp được?
- Chúng ta đi vào thần nguyên băng tuyết, tìm kiếm di tích này. Ngoại trừ ý muốn tìm thấy dấu tích của Trương viện trưởng, chúng ta còn muốn tìm thấy công pháp tu hành có thể hấp thu nguyên khí trời đất.
Lâm Tịch nhìn đôi mắt tràn đầy sự lo lắng và tò mò của nàng, giải thích:
- Chỉ là khác với những gì chúng ta đã nghĩ ban đầu, trong cung Thanh Loan không hề có phương pháp tu hành có thể giúp Nam Cung Vị Ương tu hành được. Cũng nhờ khi nãy hấp thu sức mạnh của dòng nước xoáy màu lam, tựa như các cường giả học viện Thanh Loan ban đầu đã làm, nên ta mới hiểu được điều này.
Tần Tích Nguyệt chợt hiểu được. Cung Thanh Loan chính là khởi nguyên của người tu hành tu tiên trong thời đại Tiên Ma đại chiến, mà hiện giờ Lâm Tịch đã lĩnh ngộ được phương pháp tu hành như những cường giả đầu tiên của cung Thanh Loan, cũng chính là phương pháp tu tiên hút lấy nguyên khí trời đất mà các nàng luôn tìm kiếm. Tuy nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, Trương Bình đã sắp đặt để cho Lâm Tịch nhập ma, thân thể của Lâm Tịch căn bản không thích hợp với công pháp này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này, sắc mặt nàng bất chợt tái nhợt hẳn đi.
- Ngay từ khi ta tỉnh lại, ta đã cảm giác mình không thể hô hấp được, nhưng hô hấp của ta thật ra vẫn rất tốt. Sau đó, ta mới phát hiện trong trời đất này tựa như có rất nhiều không khí mới mẻ, nhưng thân thể của ta tựa như đã bị bế tắc, cảm giác được không khí mới mà không thể hút lấy vào trong cơ thể của mình.
Lâm Tịch nhìn nàng và Nam Cung Vị Ương, Cốc Tâm Âm, rồi nói tiếp.
Liên quan đến việc tu hành của mình, lời nói của Lâm Tịch hiện giờ thật chậm rãi và cặn kẽ:
- Tiếp theo, ta cảm giác được chính thân thể của mình đã ngăn cách ta và luồng không khí mới mẻ đó, nên ta rốt cuộc đã hiểu được. Khi nguyên khí trời đất mạnh mẽ quán chú vào trong người ta, tựa như hồn lực đang chảy xuôi trong cơ thể mình, ta vô tình đã hiểu được mối liên quan của việc hồn lực chảy xuôi trong cơ thể và nguyên khí trong trời đất. Hoặc có thể nói ta đã trực tiếp nhận được truyền thừa của cung Thanh Loan, nhưng thân thể của ta lại tựa như một thanh hồn binh không thích hợp, không thể nào dung nạp những nguyên khí trời đất mới mẻ mà ta cảm nhận được.
- Ngay cả khi cẩn thận đứng lên, chậm rãi hấp thu rất nhiều sức mạnh khổng lồ từ trong dòng nước xoáy màu lam, đưa vào trong cơ thể ta, nó cũng không thể nào dung hợp được với hồn lực và thân thể của ta.
- Cho nên, Trương Bình cuối cùng đã hạ một nước cờ rất hay.
Nam Cung Vị Ương cắt đứt lời Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Những luồng nguyên khí mới mẻ kia chính là sức mạnh ngươi vốn có thể dẫn nhập vào trong cơ thể mình, nhưng hiện giờ ngươi lại có thể cảm giác mà không hấp thu được. Như vậy, ngươi chỉ có thể dùng sức mạnh hồn lực trong người mình để chiến đấu, cho nên, kể cả ngươi đột phá được Đại thánh sư, ngươi cũng chỉ là một người bán tiên bán ma mà thôi, sức mạnh sử dụng được sẽ bị hạn chế, tối đa chỉ là mạnh hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia một chút.
Sắc mặt Tần Tích Nguyệt càng tái nhợt hơn, bất giác nói:
- Như vậy cho dù ngươi có thực hiện hành động tựa như liên tục đập đầu vào tường, điên cuồng thôn phệ sức mạnh của dòng nước xoáy màu lam kia, sức mạnh trong cơ thể vượt xa Trương Bình, nhưng lai không thể nào ra tay, vậy không phải là không thể chiến thắng Trương Bình sao?
Tần Tích Nguyệt nói rất đúng, bởi vì ai cũng biết rằng một Trương Bình đã thật sự nhập ma nhất định sẽ đột phá đến Đại thánh sư, thậm chí là cao hơn.
- Trừ khi đồng quy vu tận với hắn ta.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, nói.
- Biến mình thành một quả bom, rồi đồng quy vu tận với hắn, kết quả này thật sự bi thảm quá.
Lâm Tịch bình tĩnh nói.
- Mặc dù so sánh với bất kỳ người tu hành nào trên thế gian này, Trương Bình cũng biết nhiều về lịch sử thời đại tiên ma đại chiến hơn, cũng vì thế mà hắn đã đi trước chúng ta vài bước cờ, nhưng dù sao cũng không có ai có thể nắm bắt hết mọi chuyện trong tay mình, cho dù là Trương viện trưởng, nên vẫn có vài việc hắn ta không ngờ tới. Hắn không biết bên trong di tích cung Thanh Loan có dòng nước xoáy màu lam ẩn chứa năng lượng kinh khủng, không biết ta có thể tu hành phương pháp tu tiên...Hơn nữa, hắn cũng không giống ta và Trương viện trưởng, vốn có một số hiểu biết nhất định về năng lượng. Mà loại năng lượng này, chỉ sợ là cho dù đối với những người tu hành mạnh nhất thời đại tiên ma, cũng là một vật vô cùng mạnh mẽ.
Nam Cung Vị Ương yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt của nàng dần sáng lên, nói:
- Đúng vậy, sức mạnh nguyên khí ẩn chứa bên trong dòng nước xoáy màu lam đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù là một chút năng lượng, chỉ sợ cũng có thể vượt xa bất kỳ sức mạnh của người tu hành nào.
- Cho nên, nếu như ta điên cuồng tu hành tựa như đập đầu vào tường, luồng sức mạnh này gần như đánh chết ta, nhưng đồng thời cũng cải biến thân thể của ta. Nếu như nói ma biến tựa như một liều thuốc độc đối với việc tu hành của ta, vậy cứ mỗi lần ta dùng phương thức tự sát này để thôn phệ luồng sức mạnh trên...đó cũng là một lần lượng thuốc độc trong người ta lại ít đi.
Lâm Tịch cảm thán nói.
- Cho nên, tựa như khi trước ngươi thường nói mê sảng là hộc hộc rồi thành quen...vậy bây giờ chính là ngươi đau mãi rồi quen. Người thành ma cũng không lâu, cho nên, ngươi rất có cơ hội lợi dụng sức mạnh này để tiêu trừ hoàn toàn ảnh hưởng của ma biến, có thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh nguyên khí mới, tựa như thật sự chiếm được truyền thừa chân chính của cung Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương bình tĩnh trở lại, nói.
Những gì nàng vừa nói nghe rất buồn cười, nhưng Lâm Tịch lại không cười, chỉ là gật đầu nói:
- Lúc tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, ta và An lão sư từng có nhắc đến chuyện dược vật ma biến, khi đó An lão sư đã lấy chút máu của ta, có lẽ lão sư muốn nghiên cứu được vật khắc chế ma biến hoàn toàn. Như vậy, cho dù An lão sư không thể hoàn toàn chế tạo ra dược vật giải trừ ma biến, chỉ cần có chút thành quả thôi, cũng đã giúp ta rất nhiều rồi. Hơn nữa, ta ít nhất có thể nhanh chóng đạt đến Đại thánh sư...tu vi hồn lực của ta sẽ vượt qua hắn. Cho dù chỉ có thể sử dụng một chút sức mạnh của Đại thánh sư, lúc đó ngoại trừ hắn ra, không ai có thể uy hiếp đến tính mạng ta được nữa. Có lẽ ta cũng có thể trực tiếp giết chết hắn.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù mọi việc xảy ra không giống như kế hoạch đã định trước, nàng không nhận được công pháp tu luyện cường đại, mà những gì Lâm Tịch vừa nói cũng không rõ ràng, nàng không chắc chắn mình có thể tu luyện được. Nhưng việc Lâm Tịch mất đi và nhận được lại khiến nàng cảm thấy các nàng đã nhận được điều mình mong muốn ở thần nguyên băng tuyết, nên nàng lại bình tĩnh, đồng thời thấy thỏa mãn.
Hồ nước nóng lại an tĩnh.
Trương Bình sắp đặt để Lâm Tịch tu hành ma biến chân chính, mà kể cả thế giới tiên ma ngày xưa, cũng không có cường giả nào có thể giúp Lâm Tịch thoát khỏi ma biến hoàn toàn.
Nhưng nếu như xét lại, chỉ riêng việc Lâm Tịch đi tới thế giới này cũng đã là một việc nằm ngoài sự kiểm soát của bất kỳ cường giả tu hành hay sức mạnh tự nhiên nào.
- Đây đúng là người tính không bằng trời tính, đúng là ý trời.
Ánh mắt của Tần Tích Nguyệt hơi ướt, nàng chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Có lẽ ngươi và Trương viện trưởng vốn chính là sứ giả trời xanh phái tới để thay đổi thế gian này.
- Ở thế giới chúng ta, đây chỉ là việc mê tín thôi.
Lâm Tịch nhìn hồ nước nóng xinh đẹp và yên lặng, tựa như nhìn hồ Linh Hạ ngày xưa, cảm thám:
- Nếu như muốn thay đổi thế gian này, người đó hẳn phải là người vĩnh viễn biết thưởng thức cảnh đẹp, vĩnh viễn có một trái tim thiện lương.
Tần Tích Nguyệt bất giác nhìn vào mặt hồ nước nóng.
Khó khăn lắm mới chiếm được thứ các nàng mong muốn, hơn nữa các nàng vẫn còn sống đầy đủ. Nàng cũng cảm thấy thỏa mãn và bình tĩnh như Nam Cung Vị Ương, nên khi theo ánh mắt của Lâm Tịch nhìn về băng nguyên xa xôi, nàng cũng cảm thấy hồ nước nóng này vô cùng xinh đẹp.
Nàng bất giác mỉm cười.
Hồ nước nóng không ngừng tỏa ra sức nóng trước mặt nàng tựa như một tấm gương, phản chiếu ảnh ngược của nàng và Lâm Tịch.
Mặt hồ phản chiếu khuôn mặt đang tươi cười của nàng, tựa như cả một mặt hồ đang cười với nàng.
Tần Tích Nguyệt ngẩn ngơ, quay đầu sang nhìn Lâm Tịch.
Trong một chớp mắt này, nàng nghĩ tới nhiều chuyện Lâm Tịch đã làm, cũng chợt hiểu được tâm tình của Lâm Tịch, hiểu được vì sao Lâm Tịch có thể suy nghĩ và làm như vậy đối với thế giới này.
Nàng hít một hơi thật sâu, từ từ thở đều.
Ánh mắt của nàng nhìn về chân trời xa xăm.
Mặt hồ nơi đó càng bình tĩnh hơn, càng giống như một tấm gương!
Nhân sinh tựa như một mặt gương vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.