Quyển 13 - Chương 15: Những người thanh niên ở tiền tuyến
Vô Tội
04/06/2014
Chiến sự ở hành tỉnh Nam Lăng ngày càng khẩn trương và thảm thiết hơn.
Quân bộ ở lăng Như Đông được ví như bộ não lớn của hơn phân nửa quân bộ tiền tuyến, có rất nhiều mệnh lệnh từ hậu trường phía sau được truyền đến nơi này, sau đó sẽ có rất nhiều quân lệnh được phát ra, truyền đi khắp chiến tuyến đằng trước.
Hiện giờ, số quân lệnh mà quân bộ hàng ngày phát ra ngoài đã gấp ba lần lúc bình thường.
Bởi vì có rất nhiều quân tình cực kỳ khẩn cấp, nên ở những nơi quân bộ được xây dựng quá nhỏ, việc sử dụng bản đồ bằng cát để bày binh bố trận đã không còn phù hợp nữa.
Đô Thống Quân Cơ xứ Tào Chinh nhìn người trẻ tuổi mập mạp đứng bên dưới, vuốt vuốt huyệt thái dương đang hơi đau nhói vì quá khẩn trương và mệt mỏi trong suốt thời gian dài, nhíu mày nói:
- Ngươi nói quân lệnh sáu bảy ba bốn có vấn đề? Vấn đề ở đâu?
Người trẻ tuổi mập mạp cung kính hồi báo:
- Có mâu thuẫn với quân lệnh sáu năm chín năm...Quân lệnh sáu năm chín năm ra lệnh cho đội quân đó hành quân gấp đến trấn Sát Mã, mặc dù hiện giờ đội quân đó đã cấp tốc lên đường, nhưng quân lệnh sáu bảy ba bốn phát ra lại lệnh cho đội quân đó phải đến đó trong vòng nă\m ngày...đây là việc đội quân đó tuyệt đối không làm được, họ không thể đến trấn Sát Mã đúng theo kỳ hạn đã đưa ra. Nhiệm vụ của đội quân đó chính là phụ trách tiếp ứng một đội quân áp lương, mà dọc theo tuyến đường có nhiều đội quân Đại Mãng tập kích, nên một khi đội quân đó không đến đúng như kỳ hạn, vậy đội quân áp lương sẽ bị nguy hiểm. Chúng ta phải lập tức ra mệnh lệnh mới để điều chỉnh hướng đi của đội quân đó ngay.
Tào Chinh khẽ nhướng mày, thần sắc khiếp sợ khẽ xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của ông ta. Chiến sự hiện giờ khẩn trương, cộng thêm việc không thể dùng bản đồ bằng cát để dự đoán chính xác tình hình chiến trường, nên không thể tránh khỏi việc có một số quân lệnh bị sai. Theo thống kê của quân đội, tỷ lệ quân lệnh phát ra bị sai hiện giờ còn chưa vượt qua năm phần trăm, đây cũng là nhờ năng lực tác chiến của các thống lĩnh Vân Tần vốn cực mạnh.
Chiến sự này tác động đến cả đế quốc Vân Tần, bắt đầu là việc Vân Tần xuất binh nam phạt với mục đích báo thù cho thái tử Trưởng Tôn Vô Cương, nhưng hiện giờ lại thành đại chiến ảnh hưởng đến việc đế quốc Vân Tần còn tồn tại hay không. Cho nên, có thể nói những quan viên giỏi nhất, binh sĩ tinh anh nhất, các danh tướng nổi trội nhất đều được triệu tập hội tụ đến quân bộ lăng Như Đông, việc sai sót được giảm xuống cũng là điều dễ hiểu. Người trẻ tuổi mập mạp này vừa được điều tới đây khoảng vài ngày trước, chịu trách nhiệm nhanh chóng xem thử các nội dung quân lệnh phát ra có bị sai hay không, đây là một chức quan được xem như là "Làm việc lặt vặt". Vì mấy ngày nay quá bận rộn với quân vụ, nên thậm chí còn không biết tên của quan viên này, nhưng ông ta thật không ngờ một quan viên "làm việc lặt vặt" này lại có thể dựa vào nội dung hai quân lệnh được mã hóa phát ra để phát hiện được điều mâu thuẫn.
- Ngươi tên gì?
Tào Chinh nhìn quan viên trẻ tuổi mập mạp trông rất cẩn thận, cách trả lời cũng không quá chắc chắn, sau đấy lên tiếng hỏi:
- Ngươi còn nhớ những quân lệnh mình đã từng xem qua không?
Quan viên trẻ tuổi mập mạp cẩn thận nói:
- Ta tên Mông Bạch...không phải toàn bộ, nhưng có thể nhớ được phần lớn.
- Quân lệnh sáu sáu hai bốn có nghĩa gì?
Tào Thu lại nhướng mày, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Quan viên trẻ tuổi mập mạp theo thói quen dùng hai tay chà sát vào nhau, hơi khẩn trương mà nói:
- Là quân lệnh triệu tập quân mã.
- Rất tốt, mau nói người bên Lại ti đưa lý lịch của ngươi cho ta xem.
Tào Chinh lập tức cảm thấy vui mừng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy đến cạnh ta, ta sẽ nhường ngươi chịu trách nhiệm về việc phát ra một số quân lệnh.
Từ vị trí một quan viên "làm việc lặt vặt" được điều chuyển tới dưới trướng một đại tướng trong quân, tất nhiên là người đấy đã gặp được quý nhân, thăng chức nhanh là chuyện rất bình thường. Nhưng quan viên trẻ tuổi mập mạp lại rất bình thường, không tỏ vẻ mừng rỡ, tiếp tục kính cẩn lắng nghe, khom người tuân lệnh.
...
Tại một sườn núi hoang nằm giữa chiến trường hành tỉnh Nam Lệnh và hành tỉnh Nam lăng, có một người trẻ tuổi mặc giáp dùng khăn lau nhẹ trường kiếm của mình, sau đấy đưa mắt nhìn thoáng qua núi Thiên Hà có thể nhìn thấy mơ hồ từ xa, hơi nhíu mày mà căm tức nói:
- Thánh thượng làm như vậy trông có vẻ như đang ủng hộ toàn lực Cố đại tướng quân, nhưng ba hành tỉnh phía sau hành tỉnh Nam Lăng lại trống không, như vậy là cố tình đưa Cố đại tướng quân ra ngay đầu đao, căn bản không có đường lui, chỉ có thể tử chiến.
- Hiện giờ nói những lời này cũng không có ích gì, nếu như chúng ta thắng được trận chiến này, những việc đó sẽ không xảy ra.
Một tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp đen đứng cạnh người này quay đầu nhìn hắn một cái, khuyên giải:
- Khi còn ở trong quân, ngươi không nên bực tức như vậy, ngoại trừ ảnh hưởng tinh thần ra, thật sự không có ích gì.
Tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp đen này có vóc người bình thường, thậm chí là hơi gầy yếu, nhưng ánh mắt rất kiên định, ẩn trong đấy là sự nhiệt huyết không ai sánh nổi. Hắn ta chính là Lý Khai Vân, một người bạn tốt khác của Lâm Tịch.
Người trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn họ Phương, tên Trúc, đệ tử học viện Lôi Đình.
Tuy dưới ý chí của hoàng đế, đệ tử học viện Lôi Đình vốn không hòa hợp với học viện Thanh Loan, nhưng một khi đã gia nhập quân đội, tất cả mọi người đều khởi đầu như nhau, bất chấp ngươi là ai, nên điều đó không thể ngăn cản những thanh niên nhiệt huyết này trở thành bạn tốt.
- Ta ở trong quân tất nhiên không thể nói như vậy.
Những ngày qua, có thể nói tâm tình Phương Trúc cực kỳ không tốt, nhưng hắn ta dường như rất tâm phục Lý Khai Vân, nên sau khi hừ lạnh một tiếng liền gật đầu đồng ý. Sau một lát, hắn chân thành nói:
- Khai Vân, ta muốn được điều tới lăng Trụy Tinh, nếu như không được, ít ra cũng phải đến mấy lăng thành gần đó.
Lý Khai Vân xoay người, vỗ vỗ bả vai Phương Trúc, lắc đầu:
- Ngươi sợ mình sẽ ở ngoài cuộc đại chiến này, vậy cho dù có muốn vì quốc vong thân, cũng không thể ra sức được phải không? Nếu như quả thật nghĩ như vậy, ngươi cũng không cần phải rời đi ngay bây giờ.
Phương Trúc ngẩn người, hỏi:
- Tại sao?
- Văn Nhân Thương Nguyệt tất nhiên phải công chiếm lăng Trụy Tinh, bởi vì lăng Trụy Tinh chính là mắt xích quan trọng nhất ở hành tỉnh Nam Lăng. Quân giới, quân đội, quân lương từ nơi khác điều tới đây đều phải thông qua lăng Trụy Tinh. Nếu như công hạ được lăng Trụy Tinh, hành tỉnh Nam Lăng ắt thất thủ. Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại không có quân lực gấp mấy lần quân đội Vân Tần, vậy không thể một đường mạnh mẽ hạ ngã tất cả thành trì được. Theo tình hình này, chỉ cần công phá thêm mấy thành trì khác, quân đội Đại Mãng có thể bắt đầu chia nhỏ chiến đấu, hắn ta nhất định đang nghĩ đến việc chặt đứt đường tiếp tế đằng sau. Quân đội do địa phương điều tới đằng sau đa phần là quân dự bị, thậm chí thời gian huấn luyện cũng không đủ, số lượng không ít nhưng chiến lực lại không tốt.
Lý Khai Vân trầm ổn giải thích:
- Nếu như quân đội Đại Mãng muốn chia cắt quân đội Vân Tần thành nhiều khối, vậy hắn nhất định sẽ nghĩ cách hao tổn quân lực chúng ta, cô lập một vài khu vực, thậm chí không tiếc trả giá đắt để công hãm vài nơi. Muốn làm như vậy, hắn ta phải tạo thành thế vòng vây với một nơi nào đó, sau đó cố gắng công hạ trong một thời gian ngắn.
Phương Trúc cau mày, lạnh giọng nói:
- Chỗ đó chỉ có thể là lăng Trụy Tinh.
Lý Khai Vân gật đầu, nhìn hắn cười cười, nói:
- Chỗ của chúng ta cũng là nơi rất thích hợp để quân đội Đại Mãng tiến công, hơn nữa đằng sau chúng ta lại là những con đường quan trọng của hành tỉnh Nam Lăng.
Phương Trúc bỗng nhiên xoay người, nhìn những con đường đằng xa, hỏi lại:
- Cho nên, nếu như tiếp tục chờ đợi, rất có thể chỗ của chúng ta cũng biến thành một chiến trường chủ đạo?
- Ít nhất cũng là một nơi quan trọng. Nếu như kết quả cuối cùng của tiền tuyến lăng Trụy Tinh là một quả trái cây, vậy chỗ của chúng ta ít nhất cũng là một nhánh rễ cung cấp dinh dưỡng cho đại thụ đó.
Lý Khai Vân hít sâu một hơi, chậm rãi hô lên:
- Cho nên, cái chúng ta cần lo lắng chính là mạng còn hay không, chứ không phải là không có trận đánh.
Đối với một chiến dịch to lớn mà nói, có vài nơi có thể có trận chiến hoặc là không, bởi vì địch quân có thể lựa chọn tiến công hoặc là vòng qua. Nhưng có nhiều chỗ lại là cổ họng hô hấp đối với quân đội hai bên, nhất định phải có máu tươi chảy xuống.
Phương Trúc là một tướng lãnh ưu tú, lúc trước hắn chỉ là đi vào ngõ cụt, nay nói chuyện với Lý Khai Vân xong, hắn đột nhiên thức tỉnh. Nghĩ tới những quân lệnh được bên quân bộ truyền đến đây trong thời gian vừa rồi, hắn lập tức nhận ra không bao lâu nữa, sợ rằng khu vực còn đang yên tĩnh này sẽ biến thành một chiến trường vô cùng quan trọng, nên hắn liền cảm thấy hưng phấn và khẩn trương, có chút đứng ngồi không yên. Cuối cùng, Phương Trúc phủi bụi mông mình, nói với Lý Khai Vân:
...
- Mấy thằng nhóc này, chỉ đào mấy cái rãnh thôi mà các ngươi đã phất xẻng chậm như vậy, đến lúc bảo các ngươi vung đao chém người, các ngươi không phải càng chậm chạp hơn sao?
- Phấn chấn lên cho ta, làm nhanh lên! Các ngươi không biết hiện giờ các huynh đệ chúng ta ở chỗ khác đang chém người, bị người khác chém, các ngươi không đào sâu thì làm sao vung đao chém bọn Đại Mãng báo thù cho các huynh đệ được?
...
Từng tiếng quát mắng thô tục liên tục từ khu vực hàng rào ngoài quân doanh vang lên.
Nghe thấy Phương Trúc mắng như vậy cùng với âm thanh đáp ứng xé thẳng trời xanh của các binh sĩ, Lý Khai Vân mỏi mệt nở nụ cười.
Tâm tình của hắn hiện giờ hơi nặng nề.
Có thể ngay lúc này cười như vậy, cho thấy hắn ta đã trưởng thành.
Trong hai năm qua, hắn đã trở thành một quân nhân có kinh nghiệm, một tướng lãnh có trực giác nhạy cảm. Hơn nữa, sau chuyện xảy ra ở lăng Bích Lạc, hắn và những người bạn trẻ tuổi khác đã càng thành thục hơn.
Chỉ là đây không phải là lúc xuất viện tu hành, mà chính là chiến tranh thật sự. Khi còn ở lăng Bích Lạc, thỉnh thoảng vẫn có vài lão sư chiến lực cực cao âm thầm đi theo bọn hắn, lúc bọn hắn gặp nguy hiểm, các lão sư học viện đó sẽ ra tay tương trợ, nhưng sau khi học viện đại biến, những người trẻ tuổi bọn họ lại trở thành lực lượng chủ yếu của học viện. Khi đối mặt với chiến tranh tàn khốc như vậy, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng điều khiến tâm tình hắn trầm trọng, không chỉ vì chiến sự hành tỉnh Nam Lăng, mà còn vì những chuyện khác...hiện giờ học viện đã bắt đầu an bài những người trẻ tuổi bọn họ tiến vào quân đội, tiến vào triều đình. Với năng lực của học viện cộng với thế cục loạn lạc như bây giờ, an bài đệ tử của mình trở thành quan viên các Ti là việc rất dễ dàng, nhưng nếu như sau này điều tra, hoàng thành và những quyền quý ở thành Trung Châu tất nhiên sẽ phát hiện.
Lý Khai Vân lúc trước cực kỳ đơn thuần, chưa chắc nghĩ được đến nguyên nhân sâu xa bên trong, nhưng hiện giờ Lý Khai Vân hiểu rằng học viện đang phản kích, nên học viện phải sử dụng sức mạnh triều đình và những thế lực khác ngoài mình. Tuy nhiên, Lý Khai Vân cũng hiểu rằng sẽ không bao lâu nữa, hậu quả từ việc học viện đại biến sẽ xuất hiện, một khi hoàng thành và những thế lực trong thành Trung Châu phát hiện được học viện đã ra tay, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức can thiệp.
...
Hơn mười ngày trước, Lý Khai Vân đã liên tục thi hành mấy quân vụ, biểu hiện của hắn thật sự rất giống với những gì Lâm Tịch đã làm khi còn làm tuần mục vùng núi Dương Tiêm, khiến cho các tướng lĩnh nơi đây phải thay đổi thái độ với hắn, từ không tín nhiệm biến thành vô cùng tín nhiệm.
Bởi vì thân thể đã rất mệt mỏi, nên Lý Khai Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, nằm xuống trên sườn núi, nhắm hai mắt lại, buông lỏng chốc lát.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy tiếng xe ngựa. Hắn cũng không kinh hoảng, bởi vì hắn biết hôm nay sẽ có một đội quân Vân Tần vận chuyển quân giới đi qua đây, phải dừng lại chỗ hắn đang cai quản trong chốc lát, để tăng cường quân giới ở đây. Hắn ta trước tiên duỗi lưng một cái, sau đó dụi dụi con ngươi, bình tĩnh nhìn về con đường đằng sau.
Đội xe đó còn cách chỗ hắn vừa nằm khá xa, từ đây hắn ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trong đoàn xe đó, nhưng ngay nháy mắt nhìn qua dung mạo một người, mặc dù đó chỉ là những đường viền rất mơ hồ, hắn bỗng nhiên ngừng thở, trái tim như đập nhanh liên tục mà hắn không khống chế được.
Quân bộ ở lăng Như Đông được ví như bộ não lớn của hơn phân nửa quân bộ tiền tuyến, có rất nhiều mệnh lệnh từ hậu trường phía sau được truyền đến nơi này, sau đó sẽ có rất nhiều quân lệnh được phát ra, truyền đi khắp chiến tuyến đằng trước.
Hiện giờ, số quân lệnh mà quân bộ hàng ngày phát ra ngoài đã gấp ba lần lúc bình thường.
Bởi vì có rất nhiều quân tình cực kỳ khẩn cấp, nên ở những nơi quân bộ được xây dựng quá nhỏ, việc sử dụng bản đồ bằng cát để bày binh bố trận đã không còn phù hợp nữa.
Đô Thống Quân Cơ xứ Tào Chinh nhìn người trẻ tuổi mập mạp đứng bên dưới, vuốt vuốt huyệt thái dương đang hơi đau nhói vì quá khẩn trương và mệt mỏi trong suốt thời gian dài, nhíu mày nói:
- Ngươi nói quân lệnh sáu bảy ba bốn có vấn đề? Vấn đề ở đâu?
Người trẻ tuổi mập mạp cung kính hồi báo:
- Có mâu thuẫn với quân lệnh sáu năm chín năm...Quân lệnh sáu năm chín năm ra lệnh cho đội quân đó hành quân gấp đến trấn Sát Mã, mặc dù hiện giờ đội quân đó đã cấp tốc lên đường, nhưng quân lệnh sáu bảy ba bốn phát ra lại lệnh cho đội quân đó phải đến đó trong vòng nă\m ngày...đây là việc đội quân đó tuyệt đối không làm được, họ không thể đến trấn Sát Mã đúng theo kỳ hạn đã đưa ra. Nhiệm vụ của đội quân đó chính là phụ trách tiếp ứng một đội quân áp lương, mà dọc theo tuyến đường có nhiều đội quân Đại Mãng tập kích, nên một khi đội quân đó không đến đúng như kỳ hạn, vậy đội quân áp lương sẽ bị nguy hiểm. Chúng ta phải lập tức ra mệnh lệnh mới để điều chỉnh hướng đi của đội quân đó ngay.
Tào Chinh khẽ nhướng mày, thần sắc khiếp sợ khẽ xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của ông ta. Chiến sự hiện giờ khẩn trương, cộng thêm việc không thể dùng bản đồ bằng cát để dự đoán chính xác tình hình chiến trường, nên không thể tránh khỏi việc có một số quân lệnh bị sai. Theo thống kê của quân đội, tỷ lệ quân lệnh phát ra bị sai hiện giờ còn chưa vượt qua năm phần trăm, đây cũng là nhờ năng lực tác chiến của các thống lĩnh Vân Tần vốn cực mạnh.
Chiến sự này tác động đến cả đế quốc Vân Tần, bắt đầu là việc Vân Tần xuất binh nam phạt với mục đích báo thù cho thái tử Trưởng Tôn Vô Cương, nhưng hiện giờ lại thành đại chiến ảnh hưởng đến việc đế quốc Vân Tần còn tồn tại hay không. Cho nên, có thể nói những quan viên giỏi nhất, binh sĩ tinh anh nhất, các danh tướng nổi trội nhất đều được triệu tập hội tụ đến quân bộ lăng Như Đông, việc sai sót được giảm xuống cũng là điều dễ hiểu. Người trẻ tuổi mập mạp này vừa được điều tới đây khoảng vài ngày trước, chịu trách nhiệm nhanh chóng xem thử các nội dung quân lệnh phát ra có bị sai hay không, đây là một chức quan được xem như là "Làm việc lặt vặt". Vì mấy ngày nay quá bận rộn với quân vụ, nên thậm chí còn không biết tên của quan viên này, nhưng ông ta thật không ngờ một quan viên "làm việc lặt vặt" này lại có thể dựa vào nội dung hai quân lệnh được mã hóa phát ra để phát hiện được điều mâu thuẫn.
- Ngươi tên gì?
Tào Chinh nhìn quan viên trẻ tuổi mập mạp trông rất cẩn thận, cách trả lời cũng không quá chắc chắn, sau đấy lên tiếng hỏi:
- Ngươi còn nhớ những quân lệnh mình đã từng xem qua không?
Quan viên trẻ tuổi mập mạp cẩn thận nói:
- Ta tên Mông Bạch...không phải toàn bộ, nhưng có thể nhớ được phần lớn.
- Quân lệnh sáu sáu hai bốn có nghĩa gì?
Tào Thu lại nhướng mày, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Quan viên trẻ tuổi mập mạp theo thói quen dùng hai tay chà sát vào nhau, hơi khẩn trương mà nói:
- Là quân lệnh triệu tập quân mã.
- Rất tốt, mau nói người bên Lại ti đưa lý lịch của ngươi cho ta xem.
Tào Chinh lập tức cảm thấy vui mừng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy đến cạnh ta, ta sẽ nhường ngươi chịu trách nhiệm về việc phát ra một số quân lệnh.
Từ vị trí một quan viên "làm việc lặt vặt" được điều chuyển tới dưới trướng một đại tướng trong quân, tất nhiên là người đấy đã gặp được quý nhân, thăng chức nhanh là chuyện rất bình thường. Nhưng quan viên trẻ tuổi mập mạp lại rất bình thường, không tỏ vẻ mừng rỡ, tiếp tục kính cẩn lắng nghe, khom người tuân lệnh.
...
Tại một sườn núi hoang nằm giữa chiến trường hành tỉnh Nam Lệnh và hành tỉnh Nam lăng, có một người trẻ tuổi mặc giáp dùng khăn lau nhẹ trường kiếm của mình, sau đấy đưa mắt nhìn thoáng qua núi Thiên Hà có thể nhìn thấy mơ hồ từ xa, hơi nhíu mày mà căm tức nói:
- Thánh thượng làm như vậy trông có vẻ như đang ủng hộ toàn lực Cố đại tướng quân, nhưng ba hành tỉnh phía sau hành tỉnh Nam Lăng lại trống không, như vậy là cố tình đưa Cố đại tướng quân ra ngay đầu đao, căn bản không có đường lui, chỉ có thể tử chiến.
- Hiện giờ nói những lời này cũng không có ích gì, nếu như chúng ta thắng được trận chiến này, những việc đó sẽ không xảy ra.
Một tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp đen đứng cạnh người này quay đầu nhìn hắn một cái, khuyên giải:
- Khi còn ở trong quân, ngươi không nên bực tức như vậy, ngoại trừ ảnh hưởng tinh thần ra, thật sự không có ích gì.
Tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp đen này có vóc người bình thường, thậm chí là hơi gầy yếu, nhưng ánh mắt rất kiên định, ẩn trong đấy là sự nhiệt huyết không ai sánh nổi. Hắn ta chính là Lý Khai Vân, một người bạn tốt khác của Lâm Tịch.
Người trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn họ Phương, tên Trúc, đệ tử học viện Lôi Đình.
Tuy dưới ý chí của hoàng đế, đệ tử học viện Lôi Đình vốn không hòa hợp với học viện Thanh Loan, nhưng một khi đã gia nhập quân đội, tất cả mọi người đều khởi đầu như nhau, bất chấp ngươi là ai, nên điều đó không thể ngăn cản những thanh niên nhiệt huyết này trở thành bạn tốt.
- Ta ở trong quân tất nhiên không thể nói như vậy.
Những ngày qua, có thể nói tâm tình Phương Trúc cực kỳ không tốt, nhưng hắn ta dường như rất tâm phục Lý Khai Vân, nên sau khi hừ lạnh một tiếng liền gật đầu đồng ý. Sau một lát, hắn chân thành nói:
- Khai Vân, ta muốn được điều tới lăng Trụy Tinh, nếu như không được, ít ra cũng phải đến mấy lăng thành gần đó.
Lý Khai Vân xoay người, vỗ vỗ bả vai Phương Trúc, lắc đầu:
- Ngươi sợ mình sẽ ở ngoài cuộc đại chiến này, vậy cho dù có muốn vì quốc vong thân, cũng không thể ra sức được phải không? Nếu như quả thật nghĩ như vậy, ngươi cũng không cần phải rời đi ngay bây giờ.
Phương Trúc ngẩn người, hỏi:
- Tại sao?
- Văn Nhân Thương Nguyệt tất nhiên phải công chiếm lăng Trụy Tinh, bởi vì lăng Trụy Tinh chính là mắt xích quan trọng nhất ở hành tỉnh Nam Lăng. Quân giới, quân đội, quân lương từ nơi khác điều tới đây đều phải thông qua lăng Trụy Tinh. Nếu như công hạ được lăng Trụy Tinh, hành tỉnh Nam Lăng ắt thất thủ. Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại không có quân lực gấp mấy lần quân đội Vân Tần, vậy không thể một đường mạnh mẽ hạ ngã tất cả thành trì được. Theo tình hình này, chỉ cần công phá thêm mấy thành trì khác, quân đội Đại Mãng có thể bắt đầu chia nhỏ chiến đấu, hắn ta nhất định đang nghĩ đến việc chặt đứt đường tiếp tế đằng sau. Quân đội do địa phương điều tới đằng sau đa phần là quân dự bị, thậm chí thời gian huấn luyện cũng không đủ, số lượng không ít nhưng chiến lực lại không tốt.
Lý Khai Vân trầm ổn giải thích:
- Nếu như quân đội Đại Mãng muốn chia cắt quân đội Vân Tần thành nhiều khối, vậy hắn nhất định sẽ nghĩ cách hao tổn quân lực chúng ta, cô lập một vài khu vực, thậm chí không tiếc trả giá đắt để công hãm vài nơi. Muốn làm như vậy, hắn ta phải tạo thành thế vòng vây với một nơi nào đó, sau đó cố gắng công hạ trong một thời gian ngắn.
Phương Trúc cau mày, lạnh giọng nói:
- Chỗ đó chỉ có thể là lăng Trụy Tinh.
Lý Khai Vân gật đầu, nhìn hắn cười cười, nói:
- Chỗ của chúng ta cũng là nơi rất thích hợp để quân đội Đại Mãng tiến công, hơn nữa đằng sau chúng ta lại là những con đường quan trọng của hành tỉnh Nam Lăng.
Phương Trúc bỗng nhiên xoay người, nhìn những con đường đằng xa, hỏi lại:
- Cho nên, nếu như tiếp tục chờ đợi, rất có thể chỗ của chúng ta cũng biến thành một chiến trường chủ đạo?
- Ít nhất cũng là một nơi quan trọng. Nếu như kết quả cuối cùng của tiền tuyến lăng Trụy Tinh là một quả trái cây, vậy chỗ của chúng ta ít nhất cũng là một nhánh rễ cung cấp dinh dưỡng cho đại thụ đó.
Lý Khai Vân hít sâu một hơi, chậm rãi hô lên:
- Cho nên, cái chúng ta cần lo lắng chính là mạng còn hay không, chứ không phải là không có trận đánh.
Đối với một chiến dịch to lớn mà nói, có vài nơi có thể có trận chiến hoặc là không, bởi vì địch quân có thể lựa chọn tiến công hoặc là vòng qua. Nhưng có nhiều chỗ lại là cổ họng hô hấp đối với quân đội hai bên, nhất định phải có máu tươi chảy xuống.
Phương Trúc là một tướng lãnh ưu tú, lúc trước hắn chỉ là đi vào ngõ cụt, nay nói chuyện với Lý Khai Vân xong, hắn đột nhiên thức tỉnh. Nghĩ tới những quân lệnh được bên quân bộ truyền đến đây trong thời gian vừa rồi, hắn lập tức nhận ra không bao lâu nữa, sợ rằng khu vực còn đang yên tĩnh này sẽ biến thành một chiến trường vô cùng quan trọng, nên hắn liền cảm thấy hưng phấn và khẩn trương, có chút đứng ngồi không yên. Cuối cùng, Phương Trúc phủi bụi mông mình, nói với Lý Khai Vân:
...
- Mấy thằng nhóc này, chỉ đào mấy cái rãnh thôi mà các ngươi đã phất xẻng chậm như vậy, đến lúc bảo các ngươi vung đao chém người, các ngươi không phải càng chậm chạp hơn sao?
- Phấn chấn lên cho ta, làm nhanh lên! Các ngươi không biết hiện giờ các huynh đệ chúng ta ở chỗ khác đang chém người, bị người khác chém, các ngươi không đào sâu thì làm sao vung đao chém bọn Đại Mãng báo thù cho các huynh đệ được?
...
Từng tiếng quát mắng thô tục liên tục từ khu vực hàng rào ngoài quân doanh vang lên.
Nghe thấy Phương Trúc mắng như vậy cùng với âm thanh đáp ứng xé thẳng trời xanh của các binh sĩ, Lý Khai Vân mỏi mệt nở nụ cười.
Tâm tình của hắn hiện giờ hơi nặng nề.
Có thể ngay lúc này cười như vậy, cho thấy hắn ta đã trưởng thành.
Trong hai năm qua, hắn đã trở thành một quân nhân có kinh nghiệm, một tướng lãnh có trực giác nhạy cảm. Hơn nữa, sau chuyện xảy ra ở lăng Bích Lạc, hắn và những người bạn trẻ tuổi khác đã càng thành thục hơn.
Chỉ là đây không phải là lúc xuất viện tu hành, mà chính là chiến tranh thật sự. Khi còn ở lăng Bích Lạc, thỉnh thoảng vẫn có vài lão sư chiến lực cực cao âm thầm đi theo bọn hắn, lúc bọn hắn gặp nguy hiểm, các lão sư học viện đó sẽ ra tay tương trợ, nhưng sau khi học viện đại biến, những người trẻ tuổi bọn họ lại trở thành lực lượng chủ yếu của học viện. Khi đối mặt với chiến tranh tàn khốc như vậy, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng điều khiến tâm tình hắn trầm trọng, không chỉ vì chiến sự hành tỉnh Nam Lăng, mà còn vì những chuyện khác...hiện giờ học viện đã bắt đầu an bài những người trẻ tuổi bọn họ tiến vào quân đội, tiến vào triều đình. Với năng lực của học viện cộng với thế cục loạn lạc như bây giờ, an bài đệ tử của mình trở thành quan viên các Ti là việc rất dễ dàng, nhưng nếu như sau này điều tra, hoàng thành và những quyền quý ở thành Trung Châu tất nhiên sẽ phát hiện.
Lý Khai Vân lúc trước cực kỳ đơn thuần, chưa chắc nghĩ được đến nguyên nhân sâu xa bên trong, nhưng hiện giờ Lý Khai Vân hiểu rằng học viện đang phản kích, nên học viện phải sử dụng sức mạnh triều đình và những thế lực khác ngoài mình. Tuy nhiên, Lý Khai Vân cũng hiểu rằng sẽ không bao lâu nữa, hậu quả từ việc học viện đại biến sẽ xuất hiện, một khi hoàng thành và những thế lực trong thành Trung Châu phát hiện được học viện đã ra tay, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức can thiệp.
...
Hơn mười ngày trước, Lý Khai Vân đã liên tục thi hành mấy quân vụ, biểu hiện của hắn thật sự rất giống với những gì Lâm Tịch đã làm khi còn làm tuần mục vùng núi Dương Tiêm, khiến cho các tướng lĩnh nơi đây phải thay đổi thái độ với hắn, từ không tín nhiệm biến thành vô cùng tín nhiệm.
Bởi vì thân thể đã rất mệt mỏi, nên Lý Khai Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, nằm xuống trên sườn núi, nhắm hai mắt lại, buông lỏng chốc lát.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy tiếng xe ngựa. Hắn cũng không kinh hoảng, bởi vì hắn biết hôm nay sẽ có một đội quân Vân Tần vận chuyển quân giới đi qua đây, phải dừng lại chỗ hắn đang cai quản trong chốc lát, để tăng cường quân giới ở đây. Hắn ta trước tiên duỗi lưng một cái, sau đó dụi dụi con ngươi, bình tĩnh nhìn về con đường đằng sau.
Đội xe đó còn cách chỗ hắn vừa nằm khá xa, từ đây hắn ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trong đoàn xe đó, nhưng ngay nháy mắt nhìn qua dung mạo một người, mặc dù đó chỉ là những đường viền rất mơ hồ, hắn bỗng nhiên ngừng thở, trái tim như đập nhanh liên tục mà hắn không khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.