Quyển 8 - Chương 48: Nó từ phía bắc tới
Vô Tội
30/08/2013
Trì Tiểu Dạ vẫn không thể bình tĩnh được.
Lâm Tịch chợt nghĩ tới điều gì đấy, dìu lấy tay Trì Tiểu Dạ, hỏi nàng:
- Đi đường hãy nói.
- Không, ngươi phải nghe ta nói hết rồi hãy lên đường.
Trì Tiểu Dạ nhìn con thú nhỏ mặc dù đã nằm cuộn vào trong ngực, nhưng bốn móng vuốt vẫn bám chặt vào áo Lâm Tịch, thầm lắc đầu.
Lâm Tịch thấy sức sống và dũng khí một lần nữa đã xuất hiện trong đôi mắt xanh của Trì Tiểu Dạ, hắn liền cảm thấy thật thư thái, nhưng những lời Trì Tiểu Dạ vừa nói lại khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
- Theo lời truyền miệng các Huyệt man, loại hắc hồ miêu này được gọi là yêu thú vận rủi hoặc là yêu thú đọa lạc.
- Ta không biết vì sao bọn họ lại gọi như vậy, nhưng ở nơi sau vùng đất hoang vu của chúng ta, loại hắc hồ miêu này là đại diện cho sự xui xẻo, đọa lạc.
Trì Tiểu Dạ cố gắng bình tĩnh lại, nhìn Lâm Tịch và từ từ giải thích.
- Yêu thú vận rủi? Đọa lạc?
Lâm Tịch khẽ cau mày:
- Cô không biết vì sao các Huyệt man nói như vậy...vậy tại sao ở nơi cô ở lại nói như thế?
Trì Tiểu Dạ lắc đầu, nói:
- Truyền thuyết loại yêu thú này vừa mới ra đời, phụ thân chúng sẽ nhanh chóng chết già, mà mẫu thân của chúng bất kể là sinh một hay sinh nhiều, đều phải chết vì khó sanh...Mới ra đời đã khiến phụ mẫu mình mất...Ngoài ra còn có lời đồn rằng những người tu hành yêu thích, cưng chiều hoặc muốn thu nhận yêu thú này, tất cả sẽ gặp phải vận rủi. Còn có truyền thuyết nói rằng loại yêu thú này không phải là cư dân trong vùng đất hoang vu, rất lâu trước kia chúng sống ở cực bắc khí hậu lạnh lẽo sơn mạch Đăng thiên, chương tiết chương tiết khi ấy băng tan ra tạo thành một cơn đại hồng thủy. Theo những gì Huyệt man nói, đại hồng thủy này rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cực đông, bao phủ cả một nửa vùng đất hoang vu. Nghe nói loại yêu thú này sống trong băng nguyên sau sơn mạch Đăng Thiên, da lông vốn màu trắng...Sau bởi vì băng tan ra, vượt qua sơn mạch Đăng Thiên, theo đại hồng thủy đến đây, từ đó bắt đầu sinh sống trong vùng đất hoang vu, da lông cũng biến thành màu đen.
- Phía bắc? Sơn mạch Đăng Thiên?
Lâm Tịch hiểu những gì Trì Tiểu Dạ vừa nói, bỗng nhíu mày chặt hơn, nói:
- Ý của cô là...sợ nó mang vận rủi đến cho ta, nên ta phải suy nghĩ kỹ là có mang nó theo hay không?
- Đúng vậy.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hơn nữa, loại yêu thú này rất khó thân, những người tu hành vừa gặp nó đã bị nó giết chết...Mặc dù ta không biết tại sao nó lại thân thiết với ngươi như vậy, nhưng ta phải nói cho ngươi biết những thứ này.
- Thì ra vừa sinh ra nó đã là cô nhi...ta dĩ nhiên muốn dẫn nó theo.
Lâm Tịch không hề do dự, rất bình tĩnh và tự nhiên nhìn Trì Tiểu Dạ, nói:
- Ta biết cô chưa chắc hiểu được, nhưng ta biết những gì cô vừa nói chỉ sợ cách sống bầy đàn của loài này...Ít nhất ta còn biết có rất nhiều loại vì đời sau mà đã ăn bạn đời của mình, thậm chí có những cá thể vừa làm vậy xong đã gấp gáp quay về nơi đẻ trứng, vừa sinh hạ xong đã qua đời. Ta chưa bao giờ tin những cái gọi là vận rủi.
Lâm Tịch đột nhiên cười cười, trìu mến sờ đầu con thú nhỏ:
- Hơn nữa trong những lý do cô đã nói với ta, có một lý do khiến ta dù như thế nào đi nữa cũng phải mang nó theo.
Trì Tiểu Dạ không thể hiểu được, hỏi lại:
- Lý do gì?
- Bởi vì ta cũng từ sơn mạch Đăng Thiên tới đây...học viện Thanh Loan chúng ta cư ngụ ngay trên sơn mạch Đăng thiên.
Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, nói:
- Cho nên ta nhất định phải mang nó theo, có lẽ nó cũng muốn về nhà đấy...Chẳng qua là không biết đường về nhà thôi.
Trì Tiểu Dạ biết Lâm Tịch là người đã nói sẽ không sửa đổi, nên nàng cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi...tới sông ngòi từ tính.
- Được, cô hãy chỉ đường đi.
Lâm Tịch gật đầu, một lần nữa dìu Trì Tiểu Dạ.
Hắn ôm lấy con thú nhỏ màu đen, lưng cõng Trì Tiểu Dạ, đi tới sông ngòi từ tính theo hướng Trì Tiểu Dạ chỉ dẫn.
Thật ra hắn còn một lý do bắt buộc phải mang theo con thú nhỏ màu đen này mà không thể nói ra, bởi vì khi hắn đến thế giới này cũng là một người lữ hành không quen biết ai, hoặc có thể nói hắn cũng là một cô nhi. Nhưng hắn lại gặp được phụ mẫu trấn Lộc Lâm, có được lão muội khả ái, những điều này khiến lòng hắn thật ấm áp, giúp hắn từ trong nỗi sợ hãi trong lòng biến thành cảm giác hưởng thụ, tận hưởng những sự mới lạ này, thấy được những ánh sáng ấm áp khi còn sống.
Con thú nhỏ này vừa gặp hắn đã thân mật với hắn, có lẽ đây là vận mệnh, hắn tất nhiên cảm thấy đây là hữu duyên, cảm thấy mình nên che chở cho nó.
Về phần vận mệnh....thế gian này luôn xảy ra điều ngoài ý muốn, làm sao biết được ngày mai sẽ như thế nào?
...
Trì Tiểu Dạ tựa đầu vào Lâm Tịch, bởi vì quá suy yếu nên đôi môi nàng không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, nên cả người bất giác trở nên khẩn trương.
Lâm Tịch đang định nói với nàng vài chuyện liên quan đến việc mình đột phá Đại hồn sư, bất ngờ nhìn thấy phản ứng này của nàng, nên hắn lập tức xoay đầu lại, hỏi:
- Sao vậy?
- Nó có ba cái đuôi.
Trì Tiểu Dạ nói.
Lâm Tịch liền giật mình:
- Tam vĩ hắc hồ miêu...không phải là có ba đuôi sao?
- Không phải...bởi vì có ba đuôi nên mới gọi là Tam vĩ hắc hồ miêu.
Trì Tiểu Dạ hiểu rõ những gì mình đang nói, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng.
- Hắc hồ miêu đều chỉ có một đuôi, trước kia chưa từng nghe nói có hắc hồ miêu nào có ba đuôi...Ta nói nó là Tam vĩ hắc hồ miêu cũng vì kinh ngạc khi thấy nó có ba cái đuôi.
"..."
Lâm Tịch rốt cuộc đã hiểu rõ, gượng cười nói:
- Có khi nào nó không phải là hắc hồ miêu? Mà là một loại yêu thú khác?
Trì Tiểu Dạ rất chắc chắn lắc đầu, nói:
- Không phải...Vùng đất hoang vu này sẽ không có loại yêu thú thứ hai nào như vậy, hơn nữa các yêu thú khác cũng không có ba đuôi, có thể nó là loài yêu hóa
Lâm Tịch không nhịn được nói thầm:
- Đột biến gien?
Trì Tiểu Dạ hỏi:
- Đột biến gien là gì?
Lâm Tịch nói:
- Rất khó giải thích...Nhưng có thể hiểu giống như yêu biến cô đã nói. Cô nói yêu hóa là muốn ám chỉ loại này có những đặc điểm khác lạ, lợi hại hơn những con khác?
- Có vài con lợi hại hơn, có vài con lại suy yếu, không thể biết trước.
Trì Tiểu Dạ nói.
- Vậy nó thì sao?
Lâm Tịch tò mò sờ đầu con thú nhỏ màu đen, hỏi:
- Cô cảm thấy nó mạnh hơn hay yếu hơn đồng loại của nó?
Trì Tiểu Dạ chân thành nói:
- Khí tức của nó khiến tim ta đập nhanh...chắc nó mạnh hơn đồng loại rất nhiều.
Lâm Tịch thuận miệng hỏi:
- Khi nãy cô có nói những người tu hành gặp nó hầu như đều bị nó giết chết, vậy hắc hồ miêu bình thường lợi hại lắm à?
Trì Tiểu Dạ gật đầu:
- Đúng vậy...tương đương với người tu hành Quốc sĩ?
- Cái gì?
Lâm Tịch run rẩy, thiếu chút nữa đã đứng không vững, một chân đạp trúng vũng bùn trên mặt đất.
...
- Cô không phải nói đùa với ta đấy chứ?
- Dĩ nhiên không phải.
...
- Vậy không phải nó còn lợi hại hơn cả người tu hành Quốc sĩ sao?
Sau khi nhận được lời khẳng định của Trì Tiểu Dạ, Lâm Tịch hoàn toàn im lặng, bất giác cúi đầu nhìn con thú nhỏ màu đen đang cuộn tròn trong lồng ngực hắn, tỏ ra rất vô hại kia.
Sau đấy hắn lại thấy khó xử.
- Nó đói bụng rồi, nó ăn gì vậy?
Hắn xoay đầu hỏi Trì Tiểu Dạ.
Bởi vì con thú nhỏ màu đen trong lồng ngực hắn thật không có phong thái cao thủ, đang bắt đầu mút các đầu ngón tay hắn.
Điều này khiến hắn hiểu là nó đang đói bụng, rất muốn ăn gì đấy.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hắc hồ miêu có tên gọi là yêu thú đọa lạc là vì theo truyền thuyết bọn chúng có thể ăn bất cứ cái gì, dù là thịt thối rửa nát hay là thực vật rể cây. Cho nên, ta nghĩ chỉ cần ngươi đưa cho nó ăn cái gì, nó cũng có thể ăn được.
- Thật là đáng thương tiểu tử...cũng là tiểu tử có tình có nghĩa, sau này ta sẽ cố gắng không để ngươi chịu khổ.
Lâm Tịch nhẹ nhàng cảm thán.
Bởi vì so với mọi người ở thế gian này kiến thức của hắn còn nhiều hơn, nên ý nghĩ của hắn vốn đã khác với mọi người.
Người ở thế giới này cho rằng cái gì nó cũng ăn, cho dù đó là thịt đã bị thối rửa, nó là đọa lạc, là vận rủi, nhưng Lâm Tịch lại nghĩ rằng...từ nhỏ nó đã không có cha mẹ, nếu như muốn sống sót trong thế giới này nó vốn dĩ không còn lựa chọn nào khác. Hiện nay, hắn cảm giác được con thú nhỏ này đang đói bụng, hắn biết nếu như cái gì nó cũng ăn được, vậy ngón tay của hắn cũng là một món ăn thật tươi ngon, nhưng nó chỉ mút vào, báo cho hắn rằng nó muốn ăn gì đấy chứ không phải cắn hắn, nên hắn không khỏi cảm thấy thật ấm áp.
...
Lâm Tịch xuyên qua lòng sông vô cùng rộng rãi, tiến vào phía sau hoang dã. Hắn tìm thấy một vài loại dược thảo có ích cho Trì Tiểu Dạ, lại tìm được vài thân củ bình thường giống như cây mía, có thể bổ sung chất dinh dưỡng được.
Hắn lập tức ép chất lỏng trong cây mía này ra, nhỏ vào miệng con thú nhỏ màu đen.
Con thú nhỏ màu đen nếm lấy chất ngọt, sau đấy hưng phấn kêu nhẹ lên, càng ép sát thân thể mình vào người Lâm Tịch hơn.
Thấy nó cao hứng như vậy, Lâm Tịch thỏa mãn nở nụ cười.
- Cũng nên gọi ngươi bằng một cái tên...nên đặt tên là gì nhỉ?
Hắn bất giác hỏi Trì Tiểu Dạ.
- Hay là gọi thú thú đi?
- Ách...đã đen mà còn gọi thú thú...thật quá tà ác?
- Tà ác?
- Hay là đổi tên khác?
- Nó có ba đuôi, không bằng gọi là Tiểu tam?
"...."
Lâm Tịch lập tức đổ mồ hôi hột.
Lâm Tịch chợt nghĩ tới điều gì đấy, dìu lấy tay Trì Tiểu Dạ, hỏi nàng:
- Đi đường hãy nói.
- Không, ngươi phải nghe ta nói hết rồi hãy lên đường.
Trì Tiểu Dạ nhìn con thú nhỏ mặc dù đã nằm cuộn vào trong ngực, nhưng bốn móng vuốt vẫn bám chặt vào áo Lâm Tịch, thầm lắc đầu.
Lâm Tịch thấy sức sống và dũng khí một lần nữa đã xuất hiện trong đôi mắt xanh của Trì Tiểu Dạ, hắn liền cảm thấy thật thư thái, nhưng những lời Trì Tiểu Dạ vừa nói lại khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
- Theo lời truyền miệng các Huyệt man, loại hắc hồ miêu này được gọi là yêu thú vận rủi hoặc là yêu thú đọa lạc.
- Ta không biết vì sao bọn họ lại gọi như vậy, nhưng ở nơi sau vùng đất hoang vu của chúng ta, loại hắc hồ miêu này là đại diện cho sự xui xẻo, đọa lạc.
Trì Tiểu Dạ cố gắng bình tĩnh lại, nhìn Lâm Tịch và từ từ giải thích.
- Yêu thú vận rủi? Đọa lạc?
Lâm Tịch khẽ cau mày:
- Cô không biết vì sao các Huyệt man nói như vậy...vậy tại sao ở nơi cô ở lại nói như thế?
Trì Tiểu Dạ lắc đầu, nói:
- Truyền thuyết loại yêu thú này vừa mới ra đời, phụ thân chúng sẽ nhanh chóng chết già, mà mẫu thân của chúng bất kể là sinh một hay sinh nhiều, đều phải chết vì khó sanh...Mới ra đời đã khiến phụ mẫu mình mất...Ngoài ra còn có lời đồn rằng những người tu hành yêu thích, cưng chiều hoặc muốn thu nhận yêu thú này, tất cả sẽ gặp phải vận rủi. Còn có truyền thuyết nói rằng loại yêu thú này không phải là cư dân trong vùng đất hoang vu, rất lâu trước kia chúng sống ở cực bắc khí hậu lạnh lẽo sơn mạch Đăng thiên, chương tiết chương tiết khi ấy băng tan ra tạo thành một cơn đại hồng thủy. Theo những gì Huyệt man nói, đại hồng thủy này rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cực đông, bao phủ cả một nửa vùng đất hoang vu. Nghe nói loại yêu thú này sống trong băng nguyên sau sơn mạch Đăng Thiên, da lông vốn màu trắng...Sau bởi vì băng tan ra, vượt qua sơn mạch Đăng Thiên, theo đại hồng thủy đến đây, từ đó bắt đầu sinh sống trong vùng đất hoang vu, da lông cũng biến thành màu đen.
- Phía bắc? Sơn mạch Đăng Thiên?
Lâm Tịch hiểu những gì Trì Tiểu Dạ vừa nói, bỗng nhíu mày chặt hơn, nói:
- Ý của cô là...sợ nó mang vận rủi đến cho ta, nên ta phải suy nghĩ kỹ là có mang nó theo hay không?
- Đúng vậy.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hơn nữa, loại yêu thú này rất khó thân, những người tu hành vừa gặp nó đã bị nó giết chết...Mặc dù ta không biết tại sao nó lại thân thiết với ngươi như vậy, nhưng ta phải nói cho ngươi biết những thứ này.
- Thì ra vừa sinh ra nó đã là cô nhi...ta dĩ nhiên muốn dẫn nó theo.
Lâm Tịch không hề do dự, rất bình tĩnh và tự nhiên nhìn Trì Tiểu Dạ, nói:
- Ta biết cô chưa chắc hiểu được, nhưng ta biết những gì cô vừa nói chỉ sợ cách sống bầy đàn của loài này...Ít nhất ta còn biết có rất nhiều loại vì đời sau mà đã ăn bạn đời của mình, thậm chí có những cá thể vừa làm vậy xong đã gấp gáp quay về nơi đẻ trứng, vừa sinh hạ xong đã qua đời. Ta chưa bao giờ tin những cái gọi là vận rủi.
Lâm Tịch đột nhiên cười cười, trìu mến sờ đầu con thú nhỏ:
- Hơn nữa trong những lý do cô đã nói với ta, có một lý do khiến ta dù như thế nào đi nữa cũng phải mang nó theo.
Trì Tiểu Dạ không thể hiểu được, hỏi lại:
- Lý do gì?
- Bởi vì ta cũng từ sơn mạch Đăng Thiên tới đây...học viện Thanh Loan chúng ta cư ngụ ngay trên sơn mạch Đăng thiên.
Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, nói:
- Cho nên ta nhất định phải mang nó theo, có lẽ nó cũng muốn về nhà đấy...Chẳng qua là không biết đường về nhà thôi.
Trì Tiểu Dạ biết Lâm Tịch là người đã nói sẽ không sửa đổi, nên nàng cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi...tới sông ngòi từ tính.
- Được, cô hãy chỉ đường đi.
Lâm Tịch gật đầu, một lần nữa dìu Trì Tiểu Dạ.
Hắn ôm lấy con thú nhỏ màu đen, lưng cõng Trì Tiểu Dạ, đi tới sông ngòi từ tính theo hướng Trì Tiểu Dạ chỉ dẫn.
Thật ra hắn còn một lý do bắt buộc phải mang theo con thú nhỏ màu đen này mà không thể nói ra, bởi vì khi hắn đến thế giới này cũng là một người lữ hành không quen biết ai, hoặc có thể nói hắn cũng là một cô nhi. Nhưng hắn lại gặp được phụ mẫu trấn Lộc Lâm, có được lão muội khả ái, những điều này khiến lòng hắn thật ấm áp, giúp hắn từ trong nỗi sợ hãi trong lòng biến thành cảm giác hưởng thụ, tận hưởng những sự mới lạ này, thấy được những ánh sáng ấm áp khi còn sống.
Con thú nhỏ này vừa gặp hắn đã thân mật với hắn, có lẽ đây là vận mệnh, hắn tất nhiên cảm thấy đây là hữu duyên, cảm thấy mình nên che chở cho nó.
Về phần vận mệnh....thế gian này luôn xảy ra điều ngoài ý muốn, làm sao biết được ngày mai sẽ như thế nào?
...
Trì Tiểu Dạ tựa đầu vào Lâm Tịch, bởi vì quá suy yếu nên đôi môi nàng không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, nên cả người bất giác trở nên khẩn trương.
Lâm Tịch đang định nói với nàng vài chuyện liên quan đến việc mình đột phá Đại hồn sư, bất ngờ nhìn thấy phản ứng này của nàng, nên hắn lập tức xoay đầu lại, hỏi:
- Sao vậy?
- Nó có ba cái đuôi.
Trì Tiểu Dạ nói.
Lâm Tịch liền giật mình:
- Tam vĩ hắc hồ miêu...không phải là có ba đuôi sao?
- Không phải...bởi vì có ba đuôi nên mới gọi là Tam vĩ hắc hồ miêu.
Trì Tiểu Dạ hiểu rõ những gì mình đang nói, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng.
- Hắc hồ miêu đều chỉ có một đuôi, trước kia chưa từng nghe nói có hắc hồ miêu nào có ba đuôi...Ta nói nó là Tam vĩ hắc hồ miêu cũng vì kinh ngạc khi thấy nó có ba cái đuôi.
"..."
Lâm Tịch rốt cuộc đã hiểu rõ, gượng cười nói:
- Có khi nào nó không phải là hắc hồ miêu? Mà là một loại yêu thú khác?
Trì Tiểu Dạ rất chắc chắn lắc đầu, nói:
- Không phải...Vùng đất hoang vu này sẽ không có loại yêu thú thứ hai nào như vậy, hơn nữa các yêu thú khác cũng không có ba đuôi, có thể nó là loài yêu hóa
Lâm Tịch không nhịn được nói thầm:
- Đột biến gien?
Trì Tiểu Dạ hỏi:
- Đột biến gien là gì?
Lâm Tịch nói:
- Rất khó giải thích...Nhưng có thể hiểu giống như yêu biến cô đã nói. Cô nói yêu hóa là muốn ám chỉ loại này có những đặc điểm khác lạ, lợi hại hơn những con khác?
- Có vài con lợi hại hơn, có vài con lại suy yếu, không thể biết trước.
Trì Tiểu Dạ nói.
- Vậy nó thì sao?
Lâm Tịch tò mò sờ đầu con thú nhỏ màu đen, hỏi:
- Cô cảm thấy nó mạnh hơn hay yếu hơn đồng loại của nó?
Trì Tiểu Dạ chân thành nói:
- Khí tức của nó khiến tim ta đập nhanh...chắc nó mạnh hơn đồng loại rất nhiều.
Lâm Tịch thuận miệng hỏi:
- Khi nãy cô có nói những người tu hành gặp nó hầu như đều bị nó giết chết, vậy hắc hồ miêu bình thường lợi hại lắm à?
Trì Tiểu Dạ gật đầu:
- Đúng vậy...tương đương với người tu hành Quốc sĩ?
- Cái gì?
Lâm Tịch run rẩy, thiếu chút nữa đã đứng không vững, một chân đạp trúng vũng bùn trên mặt đất.
...
- Cô không phải nói đùa với ta đấy chứ?
- Dĩ nhiên không phải.
...
- Vậy không phải nó còn lợi hại hơn cả người tu hành Quốc sĩ sao?
Sau khi nhận được lời khẳng định của Trì Tiểu Dạ, Lâm Tịch hoàn toàn im lặng, bất giác cúi đầu nhìn con thú nhỏ màu đen đang cuộn tròn trong lồng ngực hắn, tỏ ra rất vô hại kia.
Sau đấy hắn lại thấy khó xử.
- Nó đói bụng rồi, nó ăn gì vậy?
Hắn xoay đầu hỏi Trì Tiểu Dạ.
Bởi vì con thú nhỏ màu đen trong lồng ngực hắn thật không có phong thái cao thủ, đang bắt đầu mút các đầu ngón tay hắn.
Điều này khiến hắn hiểu là nó đang đói bụng, rất muốn ăn gì đấy.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hắc hồ miêu có tên gọi là yêu thú đọa lạc là vì theo truyền thuyết bọn chúng có thể ăn bất cứ cái gì, dù là thịt thối rửa nát hay là thực vật rể cây. Cho nên, ta nghĩ chỉ cần ngươi đưa cho nó ăn cái gì, nó cũng có thể ăn được.
- Thật là đáng thương tiểu tử...cũng là tiểu tử có tình có nghĩa, sau này ta sẽ cố gắng không để ngươi chịu khổ.
Lâm Tịch nhẹ nhàng cảm thán.
Bởi vì so với mọi người ở thế gian này kiến thức của hắn còn nhiều hơn, nên ý nghĩ của hắn vốn đã khác với mọi người.
Người ở thế giới này cho rằng cái gì nó cũng ăn, cho dù đó là thịt đã bị thối rửa, nó là đọa lạc, là vận rủi, nhưng Lâm Tịch lại nghĩ rằng...từ nhỏ nó đã không có cha mẹ, nếu như muốn sống sót trong thế giới này nó vốn dĩ không còn lựa chọn nào khác. Hiện nay, hắn cảm giác được con thú nhỏ này đang đói bụng, hắn biết nếu như cái gì nó cũng ăn được, vậy ngón tay của hắn cũng là một món ăn thật tươi ngon, nhưng nó chỉ mút vào, báo cho hắn rằng nó muốn ăn gì đấy chứ không phải cắn hắn, nên hắn không khỏi cảm thấy thật ấm áp.
...
Lâm Tịch xuyên qua lòng sông vô cùng rộng rãi, tiến vào phía sau hoang dã. Hắn tìm thấy một vài loại dược thảo có ích cho Trì Tiểu Dạ, lại tìm được vài thân củ bình thường giống như cây mía, có thể bổ sung chất dinh dưỡng được.
Hắn lập tức ép chất lỏng trong cây mía này ra, nhỏ vào miệng con thú nhỏ màu đen.
Con thú nhỏ màu đen nếm lấy chất ngọt, sau đấy hưng phấn kêu nhẹ lên, càng ép sát thân thể mình vào người Lâm Tịch hơn.
Thấy nó cao hứng như vậy, Lâm Tịch thỏa mãn nở nụ cười.
- Cũng nên gọi ngươi bằng một cái tên...nên đặt tên là gì nhỉ?
Hắn bất giác hỏi Trì Tiểu Dạ.
- Hay là gọi thú thú đi?
- Ách...đã đen mà còn gọi thú thú...thật quá tà ác?
- Tà ác?
- Hay là đổi tên khác?
- Nó có ba đuôi, không bằng gọi là Tiểu tam?
"...."
Lâm Tịch lập tức đổ mồ hôi hột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.