Quyển 9 - Chương 53: Rong ngựa trên sườn núi cao
Vô Tội
08/10/2013
Phía đông lăng Bích Lạc.
Hoa Cố Quận khi trước ba lần mai phục diệt trừ mấy người Lâm Tịch, nhưng không thành công, đang thống lĩnh đội ngũ của mình tiến về sơn mạch Ô Lạp, cũng chính là "Tụ Bảo Bồn" được đánh dấu trên bản đồ hành quân của biên quân Bích Lạc.
Năm trăm Khinh kỵ quân dạt ra hai cánh đang ổn định đi về phía trước.
Trung quân là một trăm trọng kỵ toàn thân mặc giáp Bách luyện cương, ngay cả ngựa họ cưỡi cũng được trang bị kỹ càng, chỉ có đôi mắt hiển lộ ra ở bên ngoài, nhìn từ xa trông như những cỗ máy chiến đấu được rèn từ sắt thép.
Xen giữa những trọng kỵ trông như tòa pháo đài di động và Khinh kỵ quân là mấy chục chiếc chiến xa. Bên ngoài các chiếc chiến xa này có những tấm da trâu màu đen rất dày đắp lên, nhưng mấy tấm da trâu đấy cũng không thể che hết khí tức lạnh lẽo như băng và hình dáng của các chiến xa. Ngoài ra, có thể dễ dàng nhận thấy người đang điều khiển các chiến xa là những quân nhân có khí chất hoàn toàn khác, dựa vào đấy bất cứ ai cũng có thể đoán được thứ bên trong chiến xa đang chở là những quân giới còn quan trọng hơn các trọng kỵ kia, hồn binh trọng khải!
Có hai kỵ binh không biết từ trong khe núi nào lao ra ngoài, nghênh đón đội ngũ của Hoa Cố Quận.
Vừa nhìn thấy mặt mũi của một người trong đấy, đội Khinh kỵ quân đang đi trước dẫn đường lập tức tránh sang hai bên, để cho hai người đi thẳng tới trung quân.
Hai tên kỵ binh này đang cưỡi ngựa hoang vô cùng cao lớn, tuy không có yên cương nhưng hai người lại ngồi rất vững trên lưng ngựa, mặc cho hai con ngựa hoang này đang chạy với một tốc độ rất nhanh. Trong hai kỵ binh này, có một người cao gầy, khuôn mặt đầy râu ria, thân mặc một bộ quần áo vải thô được chắp vá nhiều nơi, trông như một gã thợ săn bình thường. Chẳng qua, trên lưng hắn ta lại mang theo một cái bọc vải hình chữ nhật, có lẽ là binh khí đao hoặc kiếm.
Tên kỵ binh còn lại mặc một bộ giáp đen bó sát người. Vóc người ông ta không cao lớn, nhưng hai cánh tay lại lộ vẻ thô to có lực dị thường, giống như da thịt trên người đã tụ tập toàn bộ vào hai cánh tay này. Dựa vào hình dáng bên ngoài, có vẻ ông ta là dân chúng vùng biên giới, hai mắt hơi lõm vào trong, đầu tóc màu xám vàng. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là trên lưng ông ta có đeo một cự cung màu đỏ thẫm và một túi đựng tên nặng nề bằng da.
Dây cung có màu đỏ thẫm như thân cung được làm từ rất nhiều sợi dây kim loại xoắn mạnh vào nhau. Trên thân cung và dây cung có rất nhiều phù văn nho nhỏ. Bởi vì thể tích của cây cự cung này gấp đôi những trường cung bình thường, nên bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác khiếp đảm.
Ngay khi nhìn thấy tên kỵ binh này, tất cả quân sĩ phía sau Hoa Cố Quận đều tỏ ra sùng bái và kính sợ.
Bởi vì từ cự cung màu đỏ thẫm, bọn họ lập tức biết người tới chính là Tư Thu Bạch, tiễn sư cường đại nhất trong những thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đối với biên quân Bích Lạc, tên tiễn sư mang theo cự cung màu đỏ thẫm này chính là một nhân vật truyền kỳ. Trong mười mấy năm qua, tất cả trận chiến gian khổ nhất gần như đều có mặt tiễn sư này. Hoặc có thể nói, trong hơn mười năm qua, đệ nhất tiễn sư biên quân Bích Lạc này chính là chiến tướng tham dự chiến trận nhiều nhất.
- Tư tướng quân.
Hoa Cố Quận chủ động khom người hành lễ với tiễn sư mạnh mẽ này.
So với các quân sĩ bình thường, hắn tự nhiên hiểu sự mạnh mẽ của tiễn sư này. Hắn cũng biết trong trận chiến vây giết Nam Sơn Mộ khi trước, tên tiễn sư này đã tham gia, mà trong trận thảm chiến vây giết Từ Bố Y vừa rồi, Tư Thu Bạch cũng có mặt ở đấy.
- Không cần đa lễ.
Tư Thu Bạch nhìn thoáng qua Hoa Tư Quận, bình tĩnh hỏi:
- Quân tình thế nào?
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta bỗng nhiên nhấp nháy, liên tục nhìn vào trường cung đỏ thẫm trên người mình. Đôi mắt lõm sâu vào bên trong dường như có máu đỏ hiện lên, hơn nữa thái độ của ông ta lại quá tỉnh táo, khiến cho toàn thân hắn tựa như một thanh hồn binh khát máu.
Hoa Cố Quận trầm ổn đáp:
- Quân phản loạn có dấu hiệu sẽ phát động tiến công vào ranh giới giữa Tụ Bảo Bồn và núi Đông Giao, quân ta chịu trách nhiệm phải bao vây lại, chặn đứng quân phản loạn.
- Chúng ta nhận quân lệnh.
Tư Thu Bạch gật đầu, nói rõ từng chữ.
Hoa Cố Quận nhìn hán tử mặc quần áo vải thô bên cạnh Tư Thu Bạch, hỏi:
- Vị này là?
Tư Thu Bạch vẫn bình tĩnh nói:
- Chân Khoái, đầu lĩnh mật thám hành tỉnh Đông lâm. Đao của hắn rất nhanh, có thể ngươi không ngăn được.
Nghe thấy Tư Thu Bạch giới thiệu mình, Chân Khoái lập tức hơi áy náy, cười cười với Hoa Cố Quận. Mà Hoa Cố Quận cũng không tức giận vì lời giới thiệu rất vô lễ của Tư Thu Bạch, chẳng qua tâm tình hắn ta bỗng nhiên nặng nề hơn, vuốt cằm đáp lễ, đồng thời hỏi lại:
- Nghe nói đội ngũ tại hạ phải xuất binh chặn đường vốn là người từ hành tỉnh Đông Lâm tới?
Chân Khoái nhìn Hoa Cố Quận vừa trầm mặt xuống, lập tức nghiêm mặt lại, thật tình trả lời:
- Do chính ta theo dõi. Ta có báo cho Công Tôn Tuyền đại nhân, nhưng ta thật sự không ngờ ngay cả Công Tôn Tuyền đại nhân cũng không thể ngăn được đội ngũ này.
- Ta mai phục ba lần, mỗi lần đều cho rằng mình có thể thành công, nhưng cuối cùng đối phương lại có thể chạy thoát, tựa như có thần linh giúp đỡ. Theo quân tình mới nhất, đối phương đã đánh chết Đinh đại nhân, tiếp quản Kính Thiên hậu quân.
Hoa Cố Quận nhìn Chân Khoái, chậm rãi hỏi:
- Ta nghe nói thống lĩnh đội ngũ này là một người trẻ tuổi, giết chết Công Tôn Tuyền đại nhân cũng là người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
- Quân tình không sai.
Chân Khoái nhìn vị tướng lãnh vô cùng nghiêm túc đang ở trước mặt mình, thấp giọng nói:
- Hắn là Lâm Tịch từ biên quân Long Xà điều tới, khi trước là thống lĩnh quân Tuần mục vùng núi Dương Tiêm.
Ánh mắt Hoa Cố Quận bỗng nhiên sắc bén, hắn mở miệng nói:
- Chính là tên tân Phong hành giả của học viện Thanh Loan? Người biết bí mật cưỡi rắn mối khổng lồ, khiến Địch Sầu Phi phải bị cách chức?
Chân Khoái gật đầu, nói:
- Chính hắn.
Tư Thu Bạch đang ở cạnh hai người tựa hồ không hứng thú với cuộc nói chuyện đang diễn ra, nhưng khi nghe Hoa Cố Quận nói đến ba chữ Phong hành giả, ông ta lại nhíu mày lại, khóe miệng khẽ cong tạo thành một đường liềm vô cùng lạnh lẽo. Tiếp theo, ông ta không nói thêm bất cứ lời nào, nhảy xuống ngựa, đi vào một chiếc chiến xa được đang được bao phủ bởi những tấm da trâu to dày.
Hoa Cố Quận không để ý đến tiễn sư mạnh mẽ này, hắn ta đang trầm mặc. Khi đội ngũ tiếp tục đi tới trước được thêm vài trăm bước, hắn ta mới khẽ than thở với Chân Khoái:
- Ngay cả người như Chân đại nhân cũng bị triệu về lăng Bích Lạc để tác chiến...so sánh với quá khứ, trận chiến này càng khó khăn hơn.
Chân Khoái gật đầu, thở dài, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, có thể ta không thể thấy được đứa con trai sắp sinh.
Hoa Cố Quận ngẩn người, không biết là vì lý do gì, nhưng hắn ta lại ngừng chốc lát, mở miệng nói:
- Chúc mừng.
Chân Khoái cười cười, chân thành nói:
- Cảm ơn.
...
Đêm tối.
Mấy người Lâm Tịch đang đi trên một con đường núi xen khẽ giữa Tụ Bảo Bồn và những đồng cỏ xanh tươi đằng sau quân doanh Kính Thiên hậu quân lăng Bích Lạc.
Vào ban ngày, sau khi cùng với Biên Lăng Hàm liên tục bắn tên những tên thống lĩnh cùng phe với Đinh Đỉnh, sau lại dùng trường bào Tế ti Linh Tế đại biểu cho vinh quang và quang minh kính sợ các quân linh, Lâm Tịch đã hỗ trợ Cừu Chính Hổ tiếp quản quân doanh này, nhanh chóng khống chế tình hình nơi đây.
Ngoại trừ vài chục tên quân sĩ rất trung thành với Văn Nhân Thương Nguyệt, thấy tình thế không thể nào nghịch chuyển nên đã lựa chọn tự vẫn ra, cả quá trình tiếp quản không có gì hỗn loạn, cũng không phải ra tay giết chết quá nhiều quân sĩ.
Không thể nghi ngờ đây chính là kết quả mà đám người Lâm Tịch muốn có nhất, bởi vì mỗi người phải chết ở đây đều là quân nhân Vân Tần.
Nếu từ con đường núi này tiếp tục đi lên phía bắc Tụ Bảo Bồn, mấy người Lâm Tịch sẽ được nhìn thấy một khu bình nguyên bằng phẳng nhất khu vực phía đông lăng Bích Lạc, cũng là con đường chiến lực duy nhất để nối thông đế quốc Vân Tần với lăng Bích Lạc. Trừ con đường đó ra tất nhiên là còn nhiều đường nhỏ khác, nhưng những nơi đấy chỉ thích hợp cho các thương đội nhỏ và kẻ buôn lậu, bởi vì đó đều là những con đường hiểm trở, phải đi sâu vào trong núi rừng rậm rạp. Trừ khi bên trong các thương đội và buôn lậu đấy có những người tu hành như Lâm Tịch, thì họ mới có thể đột phá vòng vây của biên quân Bích Lạc, tiến sâu hơn vào lăng Bích Lạc.
Từ khu vực phía sau mặt đông lăng Bích Lạc cho đến đi sâu vào lăng Bích Lạc, phần lớn địa hình đều là những gò đất thấp bé và bằng phẳng, một khi hành quân tác chiến, các bên sẽ lập tức cử đại quân để chiếm đánh, rất khác so với biên quan Long Xà hoặc núi Thiên Hà.
Thông thường, nếu như Vân Tần muốn vận chuyển quân lương hoặc thuyên chuyển tân binh vào lăng Bích Lạc, chắc chắn sẽ đi qua con đường núi này. Mà hiện giờ quân đội Vân Tần lại muốn đánh lăng Bích Lạc, vậy nhiệm vụ đầu tiên là phải công chiếm đường núi.
Tuy nói hiện giờ Lâm Tịch là thống lĩnh của quân doanh Kính Thiên hậu quân, đồng thời chịu trách nhiệm trinh sát tình hình xung quanh, nhưng hắn lại không suy nghĩ nhiều đến việc bên trên có ý đồ công chiếm con đường này hay không. Bởi vì hắn hiểu rằng ở lăng Bích Lạc này không chỉ có một đội ngũ như hắn, mà là còn rất nhiều đội ngũ khác. Mà xét cả dòng sông Vân Tần này, hắn cũng chỉ là một con cá rất nhỏ.
...
Có năm quân sĩ trinh sát đang rất chậm rãi và ổn định cưỡi ngựa quan sát, nơi đây cách quân doanh Kính Thiên hậu quân khoảng mấy dặm.
Trong hình huống bầu trời đêm không trăng không sao như vậy, các quân sĩ Kính Thiên hậu quân bình thường sẽ không thể thấy năm quân sĩ trinh sát này.
Ngay khi năm quân sĩ trinh sát này đi lên một sườn núi cao, đột nhiên có âm thanh mấy chục dây cung kéo căng được buông ra đồng thời vang lên, ngay lập tức có mấy chục cây tên màu đen từ trong một bụi cỏ ngang tầm ngay đấy bắn ra ngoài, mang theo tiếng gió thê lương nhắm thẳng tới năm quân sĩ trinh sát.
Cho dù là quân sĩ trinh sát tinh nhuệ trong biên quân Bích Lạc, ở tình huống đột nhiên có mưa tên bắn ra như vậy, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Nhưng ngay lúc âm thanh tên bắn vang lên, binh khí trong tay năm quân sĩ trinh sát lập được vung lên. Chỉ trong một tíc tắc, năm quân sĩ trinh sát này đã chém rụng những cây tên uy hiếp tới tính mạng mình, không có ai bị thương.
Quân sĩ trinh sát tinh nhuệ không làm được, nhưng đội ngũ năm quân sĩ trinh sát này lại làm được, bởi vì thành viên của đội ngũ này lại là người tu hành.
Trừ ba người Khương Tiếu Y, Mông Bạch và Biên Lăng Hàm ra, hai người còn lại chính là "Đồ hắc hổ" và anh nông dân "Thổ lang Đặng Thu Thành" trong Thập lang.
Tuy lá gan Mông Bạch rất nhỏ, nhưng hắn lại ra tay cực nhanh.
Trong giây khắc vừa rồi, trường đao trong tay hắn đã nhanh chóng vung lên chém các cây tên bắn tới mình, đồng thời tay còn lại siết chặt dây cương, kiềm hãm tốc độ ngựa đi lại.
Cùng lúc đấy, bốn người còn lại do Biên Lăng Hàm thống lĩnh đã cưỡi ngựa vượt qua hắn, xông thẳng vào mười mấy quân sĩ phục kích.
Mười mấy quân sĩ phục kích căn bản không nói lời nào, cũng không hỏi năm người là quân sĩ trinh sát ở đâu. Viên tướng lãnh thống lĩnh nơi đây nắm tay lại, muốn hạ lệnh tập trung tên bắn chết một người trước, nhưng nắm đấm của hắn ta vừa đưa lên, Biên Lăng Hàm đã vừa cưỡi ngựa vừa ổn định giương cung, một cây tên được bắn ra chuẩn xác nhắm thẳng vào mi tâm viên tướng này.
Một trận mưa tên nữa được bắn ra, nhưng bởi vì tướng lĩnh đã chết, nên trận mưa tên này rất rối loạn, càng không chính xác.
Khương Tiếu Y xung phong tiến tới trước. Sau một tiếng hét rung trời, hắn là người đầu tiên xông vào trận địa quân địch. Cánh tay hắn vừa đưa lên cao, lập tức có một trường thương màu đen đâm xuyên qua một quân sĩ ở ngay dưới thân ngựa, đánh bay ra ngoài.
Hắn không hề dừng lại, quyết chí tiến lên, xông thẳng vào trong trận địa. Thương vung ra rồi rút về, cứ liên tục như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có năm sáu quân sĩ bị hắn đánh chết.
Đám người Biên Lăng Hàm không theo sau Khương Tiếu Y, mà lại phân tán đi vào trong trận địa quân địch. Sau một hồi chém giết ngắn ngủi, hơn ba mươi quân sĩ cầm tên và các binh khí khác âm thầm mai phục bọn họ đã bị giết chết, chỉ còn lại mấy người.
- Giết!
Những quân sĩ mặc giáp đen còn lại vẫn ngoan cố liều chết tấn công, nhưng Khương Tiếu Y lại không có ý định dây dưa quá lâu, hắn là người đầu tiên cưỡi ngựa xông thẳng lên chỗ cao hơn trên sườn núi.
Bước chân ngựa hắn đang cưỡi vừa đặt lên chỗ cao nhất của sườn núi này, ngay nháy mắt nhìn thấy cảnh vật đằng trước, mặc dù Khương Tiếu Y đã trở thành một tướng lãnh trẻ tuổi tài năng sau nhiều lần chinh chiến trên sa trường, nhưng vẫn không khỏi thất kinh, đôi ngươi co lại vào trong
Hoa Cố Quận khi trước ba lần mai phục diệt trừ mấy người Lâm Tịch, nhưng không thành công, đang thống lĩnh đội ngũ của mình tiến về sơn mạch Ô Lạp, cũng chính là "Tụ Bảo Bồn" được đánh dấu trên bản đồ hành quân của biên quân Bích Lạc.
Năm trăm Khinh kỵ quân dạt ra hai cánh đang ổn định đi về phía trước.
Trung quân là một trăm trọng kỵ toàn thân mặc giáp Bách luyện cương, ngay cả ngựa họ cưỡi cũng được trang bị kỹ càng, chỉ có đôi mắt hiển lộ ra ở bên ngoài, nhìn từ xa trông như những cỗ máy chiến đấu được rèn từ sắt thép.
Xen giữa những trọng kỵ trông như tòa pháo đài di động và Khinh kỵ quân là mấy chục chiếc chiến xa. Bên ngoài các chiếc chiến xa này có những tấm da trâu màu đen rất dày đắp lên, nhưng mấy tấm da trâu đấy cũng không thể che hết khí tức lạnh lẽo như băng và hình dáng của các chiến xa. Ngoài ra, có thể dễ dàng nhận thấy người đang điều khiển các chiến xa là những quân nhân có khí chất hoàn toàn khác, dựa vào đấy bất cứ ai cũng có thể đoán được thứ bên trong chiến xa đang chở là những quân giới còn quan trọng hơn các trọng kỵ kia, hồn binh trọng khải!
Có hai kỵ binh không biết từ trong khe núi nào lao ra ngoài, nghênh đón đội ngũ của Hoa Cố Quận.
Vừa nhìn thấy mặt mũi của một người trong đấy, đội Khinh kỵ quân đang đi trước dẫn đường lập tức tránh sang hai bên, để cho hai người đi thẳng tới trung quân.
Hai tên kỵ binh này đang cưỡi ngựa hoang vô cùng cao lớn, tuy không có yên cương nhưng hai người lại ngồi rất vững trên lưng ngựa, mặc cho hai con ngựa hoang này đang chạy với một tốc độ rất nhanh. Trong hai kỵ binh này, có một người cao gầy, khuôn mặt đầy râu ria, thân mặc một bộ quần áo vải thô được chắp vá nhiều nơi, trông như một gã thợ săn bình thường. Chẳng qua, trên lưng hắn ta lại mang theo một cái bọc vải hình chữ nhật, có lẽ là binh khí đao hoặc kiếm.
Tên kỵ binh còn lại mặc một bộ giáp đen bó sát người. Vóc người ông ta không cao lớn, nhưng hai cánh tay lại lộ vẻ thô to có lực dị thường, giống như da thịt trên người đã tụ tập toàn bộ vào hai cánh tay này. Dựa vào hình dáng bên ngoài, có vẻ ông ta là dân chúng vùng biên giới, hai mắt hơi lõm vào trong, đầu tóc màu xám vàng. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là trên lưng ông ta có đeo một cự cung màu đỏ thẫm và một túi đựng tên nặng nề bằng da.
Dây cung có màu đỏ thẫm như thân cung được làm từ rất nhiều sợi dây kim loại xoắn mạnh vào nhau. Trên thân cung và dây cung có rất nhiều phù văn nho nhỏ. Bởi vì thể tích của cây cự cung này gấp đôi những trường cung bình thường, nên bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác khiếp đảm.
Ngay khi nhìn thấy tên kỵ binh này, tất cả quân sĩ phía sau Hoa Cố Quận đều tỏ ra sùng bái và kính sợ.
Bởi vì từ cự cung màu đỏ thẫm, bọn họ lập tức biết người tới chính là Tư Thu Bạch, tiễn sư cường đại nhất trong những thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đối với biên quân Bích Lạc, tên tiễn sư mang theo cự cung màu đỏ thẫm này chính là một nhân vật truyền kỳ. Trong mười mấy năm qua, tất cả trận chiến gian khổ nhất gần như đều có mặt tiễn sư này. Hoặc có thể nói, trong hơn mười năm qua, đệ nhất tiễn sư biên quân Bích Lạc này chính là chiến tướng tham dự chiến trận nhiều nhất.
- Tư tướng quân.
Hoa Cố Quận chủ động khom người hành lễ với tiễn sư mạnh mẽ này.
So với các quân sĩ bình thường, hắn tự nhiên hiểu sự mạnh mẽ của tiễn sư này. Hắn cũng biết trong trận chiến vây giết Nam Sơn Mộ khi trước, tên tiễn sư này đã tham gia, mà trong trận thảm chiến vây giết Từ Bố Y vừa rồi, Tư Thu Bạch cũng có mặt ở đấy.
- Không cần đa lễ.
Tư Thu Bạch nhìn thoáng qua Hoa Tư Quận, bình tĩnh hỏi:
- Quân tình thế nào?
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta bỗng nhiên nhấp nháy, liên tục nhìn vào trường cung đỏ thẫm trên người mình. Đôi mắt lõm sâu vào bên trong dường như có máu đỏ hiện lên, hơn nữa thái độ của ông ta lại quá tỉnh táo, khiến cho toàn thân hắn tựa như một thanh hồn binh khát máu.
Hoa Cố Quận trầm ổn đáp:
- Quân phản loạn có dấu hiệu sẽ phát động tiến công vào ranh giới giữa Tụ Bảo Bồn và núi Đông Giao, quân ta chịu trách nhiệm phải bao vây lại, chặn đứng quân phản loạn.
- Chúng ta nhận quân lệnh.
Tư Thu Bạch gật đầu, nói rõ từng chữ.
Hoa Cố Quận nhìn hán tử mặc quần áo vải thô bên cạnh Tư Thu Bạch, hỏi:
- Vị này là?
Tư Thu Bạch vẫn bình tĩnh nói:
- Chân Khoái, đầu lĩnh mật thám hành tỉnh Đông lâm. Đao của hắn rất nhanh, có thể ngươi không ngăn được.
Nghe thấy Tư Thu Bạch giới thiệu mình, Chân Khoái lập tức hơi áy náy, cười cười với Hoa Cố Quận. Mà Hoa Cố Quận cũng không tức giận vì lời giới thiệu rất vô lễ của Tư Thu Bạch, chẳng qua tâm tình hắn ta bỗng nhiên nặng nề hơn, vuốt cằm đáp lễ, đồng thời hỏi lại:
- Nghe nói đội ngũ tại hạ phải xuất binh chặn đường vốn là người từ hành tỉnh Đông Lâm tới?
Chân Khoái nhìn Hoa Cố Quận vừa trầm mặt xuống, lập tức nghiêm mặt lại, thật tình trả lời:
- Do chính ta theo dõi. Ta có báo cho Công Tôn Tuyền đại nhân, nhưng ta thật sự không ngờ ngay cả Công Tôn Tuyền đại nhân cũng không thể ngăn được đội ngũ này.
- Ta mai phục ba lần, mỗi lần đều cho rằng mình có thể thành công, nhưng cuối cùng đối phương lại có thể chạy thoát, tựa như có thần linh giúp đỡ. Theo quân tình mới nhất, đối phương đã đánh chết Đinh đại nhân, tiếp quản Kính Thiên hậu quân.
Hoa Cố Quận nhìn Chân Khoái, chậm rãi hỏi:
- Ta nghe nói thống lĩnh đội ngũ này là một người trẻ tuổi, giết chết Công Tôn Tuyền đại nhân cũng là người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
- Quân tình không sai.
Chân Khoái nhìn vị tướng lãnh vô cùng nghiêm túc đang ở trước mặt mình, thấp giọng nói:
- Hắn là Lâm Tịch từ biên quân Long Xà điều tới, khi trước là thống lĩnh quân Tuần mục vùng núi Dương Tiêm.
Ánh mắt Hoa Cố Quận bỗng nhiên sắc bén, hắn mở miệng nói:
- Chính là tên tân Phong hành giả của học viện Thanh Loan? Người biết bí mật cưỡi rắn mối khổng lồ, khiến Địch Sầu Phi phải bị cách chức?
Chân Khoái gật đầu, nói:
- Chính hắn.
Tư Thu Bạch đang ở cạnh hai người tựa hồ không hứng thú với cuộc nói chuyện đang diễn ra, nhưng khi nghe Hoa Cố Quận nói đến ba chữ Phong hành giả, ông ta lại nhíu mày lại, khóe miệng khẽ cong tạo thành một đường liềm vô cùng lạnh lẽo. Tiếp theo, ông ta không nói thêm bất cứ lời nào, nhảy xuống ngựa, đi vào một chiếc chiến xa được đang được bao phủ bởi những tấm da trâu to dày.
Hoa Cố Quận không để ý đến tiễn sư mạnh mẽ này, hắn ta đang trầm mặc. Khi đội ngũ tiếp tục đi tới trước được thêm vài trăm bước, hắn ta mới khẽ than thở với Chân Khoái:
- Ngay cả người như Chân đại nhân cũng bị triệu về lăng Bích Lạc để tác chiến...so sánh với quá khứ, trận chiến này càng khó khăn hơn.
Chân Khoái gật đầu, thở dài, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, có thể ta không thể thấy được đứa con trai sắp sinh.
Hoa Cố Quận ngẩn người, không biết là vì lý do gì, nhưng hắn ta lại ngừng chốc lát, mở miệng nói:
- Chúc mừng.
Chân Khoái cười cười, chân thành nói:
- Cảm ơn.
...
Đêm tối.
Mấy người Lâm Tịch đang đi trên một con đường núi xen khẽ giữa Tụ Bảo Bồn và những đồng cỏ xanh tươi đằng sau quân doanh Kính Thiên hậu quân lăng Bích Lạc.
Vào ban ngày, sau khi cùng với Biên Lăng Hàm liên tục bắn tên những tên thống lĩnh cùng phe với Đinh Đỉnh, sau lại dùng trường bào Tế ti Linh Tế đại biểu cho vinh quang và quang minh kính sợ các quân linh, Lâm Tịch đã hỗ trợ Cừu Chính Hổ tiếp quản quân doanh này, nhanh chóng khống chế tình hình nơi đây.
Ngoại trừ vài chục tên quân sĩ rất trung thành với Văn Nhân Thương Nguyệt, thấy tình thế không thể nào nghịch chuyển nên đã lựa chọn tự vẫn ra, cả quá trình tiếp quản không có gì hỗn loạn, cũng không phải ra tay giết chết quá nhiều quân sĩ.
Không thể nghi ngờ đây chính là kết quả mà đám người Lâm Tịch muốn có nhất, bởi vì mỗi người phải chết ở đây đều là quân nhân Vân Tần.
Nếu từ con đường núi này tiếp tục đi lên phía bắc Tụ Bảo Bồn, mấy người Lâm Tịch sẽ được nhìn thấy một khu bình nguyên bằng phẳng nhất khu vực phía đông lăng Bích Lạc, cũng là con đường chiến lực duy nhất để nối thông đế quốc Vân Tần với lăng Bích Lạc. Trừ con đường đó ra tất nhiên là còn nhiều đường nhỏ khác, nhưng những nơi đấy chỉ thích hợp cho các thương đội nhỏ và kẻ buôn lậu, bởi vì đó đều là những con đường hiểm trở, phải đi sâu vào trong núi rừng rậm rạp. Trừ khi bên trong các thương đội và buôn lậu đấy có những người tu hành như Lâm Tịch, thì họ mới có thể đột phá vòng vây của biên quân Bích Lạc, tiến sâu hơn vào lăng Bích Lạc.
Từ khu vực phía sau mặt đông lăng Bích Lạc cho đến đi sâu vào lăng Bích Lạc, phần lớn địa hình đều là những gò đất thấp bé và bằng phẳng, một khi hành quân tác chiến, các bên sẽ lập tức cử đại quân để chiếm đánh, rất khác so với biên quan Long Xà hoặc núi Thiên Hà.
Thông thường, nếu như Vân Tần muốn vận chuyển quân lương hoặc thuyên chuyển tân binh vào lăng Bích Lạc, chắc chắn sẽ đi qua con đường núi này. Mà hiện giờ quân đội Vân Tần lại muốn đánh lăng Bích Lạc, vậy nhiệm vụ đầu tiên là phải công chiếm đường núi.
Tuy nói hiện giờ Lâm Tịch là thống lĩnh của quân doanh Kính Thiên hậu quân, đồng thời chịu trách nhiệm trinh sát tình hình xung quanh, nhưng hắn lại không suy nghĩ nhiều đến việc bên trên có ý đồ công chiếm con đường này hay không. Bởi vì hắn hiểu rằng ở lăng Bích Lạc này không chỉ có một đội ngũ như hắn, mà là còn rất nhiều đội ngũ khác. Mà xét cả dòng sông Vân Tần này, hắn cũng chỉ là một con cá rất nhỏ.
...
Có năm quân sĩ trinh sát đang rất chậm rãi và ổn định cưỡi ngựa quan sát, nơi đây cách quân doanh Kính Thiên hậu quân khoảng mấy dặm.
Trong hình huống bầu trời đêm không trăng không sao như vậy, các quân sĩ Kính Thiên hậu quân bình thường sẽ không thể thấy năm quân sĩ trinh sát này.
Ngay khi năm quân sĩ trinh sát này đi lên một sườn núi cao, đột nhiên có âm thanh mấy chục dây cung kéo căng được buông ra đồng thời vang lên, ngay lập tức có mấy chục cây tên màu đen từ trong một bụi cỏ ngang tầm ngay đấy bắn ra ngoài, mang theo tiếng gió thê lương nhắm thẳng tới năm quân sĩ trinh sát.
Cho dù là quân sĩ trinh sát tinh nhuệ trong biên quân Bích Lạc, ở tình huống đột nhiên có mưa tên bắn ra như vậy, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Nhưng ngay lúc âm thanh tên bắn vang lên, binh khí trong tay năm quân sĩ trinh sát lập được vung lên. Chỉ trong một tíc tắc, năm quân sĩ trinh sát này đã chém rụng những cây tên uy hiếp tới tính mạng mình, không có ai bị thương.
Quân sĩ trinh sát tinh nhuệ không làm được, nhưng đội ngũ năm quân sĩ trinh sát này lại làm được, bởi vì thành viên của đội ngũ này lại là người tu hành.
Trừ ba người Khương Tiếu Y, Mông Bạch và Biên Lăng Hàm ra, hai người còn lại chính là "Đồ hắc hổ" và anh nông dân "Thổ lang Đặng Thu Thành" trong Thập lang.
Tuy lá gan Mông Bạch rất nhỏ, nhưng hắn lại ra tay cực nhanh.
Trong giây khắc vừa rồi, trường đao trong tay hắn đã nhanh chóng vung lên chém các cây tên bắn tới mình, đồng thời tay còn lại siết chặt dây cương, kiềm hãm tốc độ ngựa đi lại.
Cùng lúc đấy, bốn người còn lại do Biên Lăng Hàm thống lĩnh đã cưỡi ngựa vượt qua hắn, xông thẳng vào mười mấy quân sĩ phục kích.
Mười mấy quân sĩ phục kích căn bản không nói lời nào, cũng không hỏi năm người là quân sĩ trinh sát ở đâu. Viên tướng lãnh thống lĩnh nơi đây nắm tay lại, muốn hạ lệnh tập trung tên bắn chết một người trước, nhưng nắm đấm của hắn ta vừa đưa lên, Biên Lăng Hàm đã vừa cưỡi ngựa vừa ổn định giương cung, một cây tên được bắn ra chuẩn xác nhắm thẳng vào mi tâm viên tướng này.
Một trận mưa tên nữa được bắn ra, nhưng bởi vì tướng lĩnh đã chết, nên trận mưa tên này rất rối loạn, càng không chính xác.
Khương Tiếu Y xung phong tiến tới trước. Sau một tiếng hét rung trời, hắn là người đầu tiên xông vào trận địa quân địch. Cánh tay hắn vừa đưa lên cao, lập tức có một trường thương màu đen đâm xuyên qua một quân sĩ ở ngay dưới thân ngựa, đánh bay ra ngoài.
Hắn không hề dừng lại, quyết chí tiến lên, xông thẳng vào trong trận địa. Thương vung ra rồi rút về, cứ liên tục như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có năm sáu quân sĩ bị hắn đánh chết.
Đám người Biên Lăng Hàm không theo sau Khương Tiếu Y, mà lại phân tán đi vào trong trận địa quân địch. Sau một hồi chém giết ngắn ngủi, hơn ba mươi quân sĩ cầm tên và các binh khí khác âm thầm mai phục bọn họ đã bị giết chết, chỉ còn lại mấy người.
- Giết!
Những quân sĩ mặc giáp đen còn lại vẫn ngoan cố liều chết tấn công, nhưng Khương Tiếu Y lại không có ý định dây dưa quá lâu, hắn là người đầu tiên cưỡi ngựa xông thẳng lên chỗ cao hơn trên sườn núi.
Bước chân ngựa hắn đang cưỡi vừa đặt lên chỗ cao nhất của sườn núi này, ngay nháy mắt nhìn thấy cảnh vật đằng trước, mặc dù Khương Tiếu Y đã trở thành một tướng lãnh trẻ tuổi tài năng sau nhiều lần chinh chiến trên sa trường, nhưng vẫn không khỏi thất kinh, đôi ngươi co lại vào trong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.