Quyển 9 - Chương 1: Sao ta có thể an tâm?
Vô Tội
30/08/2013
Xe ngựa và thương thuyền là phương tiện giao thông thường thấy nhất ở thế gian này.
Khi ánh sáng đầu tiên chiếu xuống, trước thành Đại Tế thuộc hành tỉnh Sơn Lỗ - Một trong những hành tỉnh quan trọng nhất ở phía đông Vân Tần, có rất nhiều thương đội đang đứng chờ ở cửa thành.
Có một đoàn xe "Đại đức tường" theo quy định đứng xếp hàng.
Trong một chiếc xe ngựa bình thường, Trần Phi Dung mở mắt, vén màn xe lên, nhìn vào trong thành Đại Tế.
Đoàn xe Đại đức đường bắt đầu bị kiểm tra.
Các quân sĩ thủ vệ cửa thành và Hộ ti kiểm tra thông thương theo thường lệ kiểm tra đội ngũ đoàn xe, đồng thời tra xét xem đoàn xe có chở những mặt hàng bị cấm hay không.
Mấy quân sĩ thủ vệ cửa thành cầm một tờ truy nã các phạm nhân trên cả nước, cẩn thận đối chiếu với giấy thông hành của từng nhân viên. Đây là một kiểm tra bắt buộc, không kẻ nào được làm trái, cũng không có ngoại lệ, nên chỉ chốc lát sau, màn xe của xe ngựa Trần Phi Dung đang ngồi đã được vén lên.
Sau khi nghe thấy nha hoàn đứng bên cạnh báo tên họ Trần Phi Dung, hộ tịch và quê quán cụ thể xong, các quân sĩ thủ vệ không phát hiện được gì không ổn, chỉ là bọn họ rất khiếp sợ khi biết Đại chưởng quỹ của hiệu buôn Đại Đức Tường gần đây rất nổi danh lại là một cô gái xinh đẹp.
Màn xe được buông xuống, đoàn xe Đại Đức Tường bắt đầu vào thành.
Từ sáng sớm nay, bất cứ ai cũng có thể phát hiện có rất nhiều chưởng quỹ và nhân viên của các hiệu buôn, cửa hàng lớn đã đứng chờ ở cửa thành, nguyên nhân khiến bọn họ đứng đấy chính là Đại đức tường. Khi thấy đoàn xe Đại đức tường vào thành, nhất thời có rất nhiều âm thanh tiếng giày vải đi trên con đường bằng đá vang lên.
Chỉ trong trong chớp, vô số ánh mắt hâm mộ từ các đoàn xe đã được thông qua cũng như chưa thông qua đều nhìn qua Đại đức tường, thần thái tràn đầy sự hâm mộ.
Đối với Đại đức tường, hôm nay thật sự là một ngày quan trọng.
Thành Đại Tế là thương thành quan trọng nhất, phồn hoa nhất ở phía đông đế quốc Vân Tần, cũng là nơi tập kết hàng lớn nhất ở khu vực này. Bất kỳ hàng hóa nào có thể ở bày bán ở thành Đại Tế, có thể được thành Đại Tế đồng ý và chứng nhận, điều đó cũng có nghĩa các mặt hàng của hiệu buôn đấy có thể bán khắp phía đông đế quốc Vân Tần, cũng có nghĩa hiệu buôn này chính thức bước vào một thị trường rộng lớn.
Hiện nay các hiệu buôn có thể có thẻ thông hành, có rất nhiều hàng hóa bày bán ở thành Đại Tế hầu như là những hiệu buôn đã làm ăn hơn mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm. Tuy nhiên, những Đại chưởng quỹ vô cùng khôn khéo của các hiệu buôn đấy bỗng nhiên phát hiện ra một điều, dường như sau một giấc ngủ đêm bình thường như mọi ngày, họ phát hiện hàng hóa của một hiệu buôn Đại đức tường đã trải rộng khắp ngõ phố.
Từ nhiều ngày trước, tất cả các hiệu buôn lớn nhất trong thành Đại Tế cùng với rất nhiều cửa hàng cầm đồ đã sớm biết được việc Đại đức tường vào thành Đại Tế chỉ là vấn đề thời gian. Bởi vì trước đó đã có rất nhiều hàng hóa có in ký hiệu của Đại đức tường được bày bán trong hoàng thành Trung Châu, thậm chí những đồ vật được bày bán trong thành Đại Tế còn là của các hiệu buôn lớn lấy hàng của Đại đức tường ở các nơi khác đến bán qua tay.
Có thể nói toàn bộ mọi việc đã sớm sắp đặt xong, chẳng qua đoàn xe Đại đức tường chưa thể đến sớm hơn, lại không có thời gian để bàn chuyện hợp tác với các hiệu buôn khác mà thôi. Với năng lực đối phó với việc các hiệu buôn khác bắt chước sản phẩm cũng như giá tiền trong thời chiến của Đại đức tường, cùng với việc các hiệu buôn lớn chợt phát hiện Đại đức tường chính là hiệu buôn đang lũng đoạn thị trường Trà mật ong, phần lớn các đại chưỡng quỹ đều hiểu mặc dù tài lực hiện giờ của Đại đức tường đối với hiệu buôn của họ chỉ như một đứa trẻ nít tập tành bước đi, nhưng chỉ cần quyết sách của Đại đức tường không có sai lầm, chỉ cần những người khác không có biện pháp lật đổ, như vậy khả năng phát triển của Đại đức tường là không thể đo lường được.
Thật ra, bởi vì nguyên nhân bên ngoài không có cửa hàng, nên Đại đức tường mới để các hiệu buôn khác bán qua tay các mặt hàng của mình. Nhưng hiện nay, Đại đức tường đã vào thành Đại Tế, họ tới đây không phải vì muốn chuyển hàng, mà là muốn cho các lão nhân đã làm việc cực khổ trong hiệu buôn nhiều năm có thể nhìn thấy thành tích bây giờ, cùng với việc đàm phán hợp tác với các hiệu buôn lớn.
Trần Phi Dung ở lại Đại đức tường chỉ vì thay Lâm Tịch trông coi, chờ xem sau này Lâm Tịch sẽ làm như thế nào. Hiện giờ, tất cả việc bàn bạc kinh doanh như thế nào đều có Hình Đức Vinh và Hình Thiên Dưỡng an bài ổn thỏa, nên khi đoàn xe vừa mới tiến vào thành, chiếc xe ngựa của nàng đã lẳng lặng rời khỏi, trực tiếp đi tới một khách sạn cao sang đã được tiểu nhị trong Đại đức tường sắp xếp từ trước.
Trần Phi Dung lại vén màn xe lên, nhìn về hướng đông xa xa thành.
Tại một nơi ở hướng đông mà nàng không thể thấy được, ở đấy có một tòa nhà lớn được xây dựng cầu kỳ, bên trong có sông có suối cùng với bốn cây cổ thụ bách, hồng, đồng, xuân, ngụ ý trăm nơi cùng xuân.
- Ta đã trở về.
Trần Phi Dung cứ nhìn mãi về hướng đông, nghĩ tới tòa nhà mình không nhìn thấy, khẽ thở dài một hơi.
Đổi lại là người khác, nếu như họ quay về nơi mình đã ra đời sau hơn hai mươi năm, lại nghĩ tới việc vì nơi đây mà mình đã phải trải qua những cảnh ngộ bi thương, có lẽ họ sẽ không cầm lòng được mà rơi nước mắt.
Nhưng hơn hai mươi năm qua, nước mắt nàng đã sớm rơi hết, so sánh với phần lớn nam tử hán trên thế gian này, lòng nàng còn cứng rắn hơn nhiều.
Hiện giờ nàng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy bội phục Lâm Tịch, bởi vì nàng đã bước đầu tiên trên con đường về nhà mình, mà nàng không thể ngờ rằng nàng có thể bước nhanh như vậy lại là do Đại đức tường làm việc quá xuất sắc.
- Ngươi không thể chết trong biên quan Long Xà...Nếu không ta sẽ rất đau đớn, còn nữa...ta đang đợi tin tức của ngươi.
Nàng buông màn xe xuống, thầm nói trong lòng.
...
Đường Tàng, chân núi thành Lưu Sa.
Trong một doanh trại màu trắng phủ khắp, có một trang viên.
Trong một tĩnh thất trong trang viên, trên một lò lửa bằng đồng thau hình miệng sư tử tinh xảo có một hũ đất, bên trong hũ đất là nước canh màu trắng thơm ngát. Những nguyên liệu trân quý lúc ẩn lúc hiện khi nước canh sôi lên.
Tiêu Tương đang cầm đôi đũa thiết, ngồi ngay ngắn trước hũ đất, chờ thị nữ bưng lên những miếng thịt ngon cắt lớn.
Lão ta là hoàng thúc hoàng đế Đường Tàng, cả Đường Tàng cũng chỉ có lão ta mới cất nhà xây cửa ngay trong quân doanh, khiến hai đội quân mạnh nhất của Đường Tàng trở thành quân thủ vệ nhà của mình.
Mười năm trước, loại thức ăn này hầu như không còn tác dụng với tu vi lão ta nữa, nhưng lâu ngày ngồi ở vị trí vinh hoa, lão ta tất nhiên không thể bỏ qua những món ngon như thế.
Một ngày ăn mấy chục cân thịt, đêm ngủ với vài thị thiếp, hậu cung đông đúc. Mặc dù tuổi hơn sáu mươi, nhưng da mặt lão vẫn hồng hào, trông như mới bốn muơi tuổi, đôi mắt lão thể hiện rõ sự uy nghiêm. Trên thế gian này, phần lớn chỉ có những người nắm giữ quyền thế hoặc dã tâm cao vút mới có nét uy nghiêm như vậy, nhưng hiện giờ cả hai thứ trên lại xuất hiện trong cùng một con người, người đó tên là Tiêu Tương.
Cánh cửa lớn trước mặt lão mở ra, giống như thị nữ hầu hạ lão hàng ngày mở vào, nhưng lão lại không nghe thấy âm thanh gõ cửa xin phép, mà là một tiếng động phần phật hết sức lạ lùng.
Cánh cửa dầy được làm bằng gỗ lim bỗng nhiên không tiếng động hóa thành vô số mảnh vụn, giống như là đã già cỗi qua hơn ngàn năm, nhanh chóng bay đến trước mắt lão.
- Ngươi...sao ngươi có thể ở đây?
Sau khi Hoàng thái hậu Đường Tàng qua đời, có thể nói là quyền thế của lão ngày một bành trướng hơn, nhưng hiện giờ đấng kiêu hùng này bỗng nhiên ngẩn người, nhìn cánh cửa đã bị vỡ vụn, đôi mắt vốn rất bình tĩnh đột nhiên trở nên lãnh khốc vô cùng, thậm chí trong con ngươi lão còn xuất hiện hai vệt máu tươi:
- Ngươi phải đến đại hoang mạc chờ chết!
- Ngươi không phải là người? Tại sao ta có thể để ngươi sống trên cõi đời này?
Cốc Tâm Âm mặc áo trắng hờ hững nhìn Tiêu Tương mặc áo vàng sẫm, uy nghiêm ngồi trên bảo tọa vàng ngọc vừa sẵng giọng nói với mình.
- Không giết chết ngươi, sao ta có thể an tâm về nhà?
- Ta không phải là người?
Tiêu Tương đứng lên, cười lạnh:
- Nếu không phải tên mật thám Vân Tần ngươi câu dẫn con gái ta, sao ta có thể đích thân giết chết con gái mình?
- Ngươi sai rồi.
Cốc Tâm Âm nhìn Tiêu Tương, nói:
- Ta đã sớm nói với nàng ta là ai, nàng lựa chọn đi với ta. Hơn nữa, ngươi không cần lấy nàng làm nhiễu loạn tinh thần ta, ngươi càng nói vậy càng làm hồn lực ta chảy nhanh hơn, khi đó ta sẽ khiến ngươi phải chịu nhiều đau đớn hơn.
- Ngươi giết được ta sao? Lúc trước ngươi không giết được, giờ nhiều năm ngồi trong lao tù không thấy ánh sáng mặt trời, ngươi có thể giết được ta?
Tiêu Tương lạnh lùng nhìn Cốc Tâm Âm, nói:
- Mặc dù tiểu hoàng đế mượn cớ điều động Thần Tượng quân của ta, nhưng chắc ngươi cũng biết ta còn Thần Đà quân. Ngoài ra, các cao thủ chân chính của Thần tượng quân vẫn ở lại bảo vệ ta. Ta nói chuyện với ngươi là chỉ muốn kéo dài thời gian, bây giờ chỉ cần ta bảo bọn họ vào, bọn họ sẽ đi vào.
- Bọn họ có thể đi vào, nhưng sẽ không làm phiền ta và ngươi.
Cốc Tâm Âm lạnh lùng nhìn Tiêu Tương, nói:
- Ta không tới đây một mình. Nguyên nhân trễ như vậy ta mới đến đây giết ngươi là vì ta cần nghỉ ngơi thật tốt, bảo đảm ta có thể giết chết ngươi, bảo đảm ngươi ở chỗ này...Còn nữa, ta và ngươi nói nhiều như vậy là vì ta đã ở nơi không có ánh sáng mặt trời kia quá lâu, nên ta cần dành cho mình một ít thời gian, hảo hảo nhìn ngươi, không muốn khung cảnh này biến mất quá nhanh.
Ánh mắt Tiêu Tương đột nhiên biến lạnh, lão ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì hiện giờ lão rất muốn gặp, hoặc là vì muốn chứng minh sự nghi ngờ của lão, hoặc là thời gian dành cho Cốc Tâm Âm đã hết, nên một tiểu tăng mặc áo bào trắng bỗng nhiên đi ra, xuất hiện trong tầm mắt lão ta, chắp tay hình chữ thập thi lễ với lão rồi ngượng ngùng nói:
- Không phải một mình hắn...còn có ta.
- Đời đời chùa Bàn Nhược đều cung phụng triều ta! Ta là thân đệ tiên hoàng, hoàng thúc đương kim hoàng thượng, ngươi thân là tăng nhân chùa Bàn Nhược, lại trợ giúp ngoại địch giết ta?
Một lần nữa Tiêu Tương lại lớn giọng hét lên, tim của lão đã bắt đầu trở lạnh.
Tiểu hòa thượng Vân Hải không giận không buồn, hồn nhiên nói:
- Lời nói của lão tiên sinh còn khó hiểu hơn những gì Cốc tiên sinh đã nói...Chùa Bàn Nhược chúng ta không cung phụng cho các ngươi...Chùa Bàn Nhược chúng ta cũng không phải là của Đường Tàng...sao lại nói như vậy?
Tiêu Tương không khỏi ngẩn người, nhưng lão cũng biết mình không thể nói lý lẽ với tiểu hòa thượng chùa Bàn Nhược này được, nên lão trầm giọng nói:
- Ngươi ở trong hoàng cung, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi và tiểu hoàng đế. Hiện giờ ngươi ra khỏi hoàng cung, không có người nào che chở tiểu hoàng đế, ngươi tới giết ta, ta bây giờ tùy thời làm tới, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết tiểu hoàng đế.
Tiểu hòa thượng Vân Hải cười tít mắt lại, nói;
- Sư huynh của ta đã sớm dặn dò ta, trước khi giết chết tiên sinh ngươi thì không thể rời khỏi Phượng Hiên. Ta đã tới nơi này, tất nhiên phải dẫn Phượng Hiên đi cùng.
Một lần nữa con ngươi Tiêu Tương co lại.
Lão thấy một bóng người nhỏ gầy quen thuộc đi tới cạnh Vân Hải, sau đó nhìn lão, nói:
- Ngay mặt lại nói muốn giết trẫm, quỳ xuống cho trẫm.
Khi ánh sáng đầu tiên chiếu xuống, trước thành Đại Tế thuộc hành tỉnh Sơn Lỗ - Một trong những hành tỉnh quan trọng nhất ở phía đông Vân Tần, có rất nhiều thương đội đang đứng chờ ở cửa thành.
Có một đoàn xe "Đại đức tường" theo quy định đứng xếp hàng.
Trong một chiếc xe ngựa bình thường, Trần Phi Dung mở mắt, vén màn xe lên, nhìn vào trong thành Đại Tế.
Đoàn xe Đại đức đường bắt đầu bị kiểm tra.
Các quân sĩ thủ vệ cửa thành và Hộ ti kiểm tra thông thương theo thường lệ kiểm tra đội ngũ đoàn xe, đồng thời tra xét xem đoàn xe có chở những mặt hàng bị cấm hay không.
Mấy quân sĩ thủ vệ cửa thành cầm một tờ truy nã các phạm nhân trên cả nước, cẩn thận đối chiếu với giấy thông hành của từng nhân viên. Đây là một kiểm tra bắt buộc, không kẻ nào được làm trái, cũng không có ngoại lệ, nên chỉ chốc lát sau, màn xe của xe ngựa Trần Phi Dung đang ngồi đã được vén lên.
Sau khi nghe thấy nha hoàn đứng bên cạnh báo tên họ Trần Phi Dung, hộ tịch và quê quán cụ thể xong, các quân sĩ thủ vệ không phát hiện được gì không ổn, chỉ là bọn họ rất khiếp sợ khi biết Đại chưởng quỹ của hiệu buôn Đại Đức Tường gần đây rất nổi danh lại là một cô gái xinh đẹp.
Màn xe được buông xuống, đoàn xe Đại Đức Tường bắt đầu vào thành.
Từ sáng sớm nay, bất cứ ai cũng có thể phát hiện có rất nhiều chưởng quỹ và nhân viên của các hiệu buôn, cửa hàng lớn đã đứng chờ ở cửa thành, nguyên nhân khiến bọn họ đứng đấy chính là Đại đức tường. Khi thấy đoàn xe Đại đức tường vào thành, nhất thời có rất nhiều âm thanh tiếng giày vải đi trên con đường bằng đá vang lên.
Chỉ trong trong chớp, vô số ánh mắt hâm mộ từ các đoàn xe đã được thông qua cũng như chưa thông qua đều nhìn qua Đại đức tường, thần thái tràn đầy sự hâm mộ.
Đối với Đại đức tường, hôm nay thật sự là một ngày quan trọng.
Thành Đại Tế là thương thành quan trọng nhất, phồn hoa nhất ở phía đông đế quốc Vân Tần, cũng là nơi tập kết hàng lớn nhất ở khu vực này. Bất kỳ hàng hóa nào có thể ở bày bán ở thành Đại Tế, có thể được thành Đại Tế đồng ý và chứng nhận, điều đó cũng có nghĩa các mặt hàng của hiệu buôn đấy có thể bán khắp phía đông đế quốc Vân Tần, cũng có nghĩa hiệu buôn này chính thức bước vào một thị trường rộng lớn.
Hiện nay các hiệu buôn có thể có thẻ thông hành, có rất nhiều hàng hóa bày bán ở thành Đại Tế hầu như là những hiệu buôn đã làm ăn hơn mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm. Tuy nhiên, những Đại chưởng quỹ vô cùng khôn khéo của các hiệu buôn đấy bỗng nhiên phát hiện ra một điều, dường như sau một giấc ngủ đêm bình thường như mọi ngày, họ phát hiện hàng hóa của một hiệu buôn Đại đức tường đã trải rộng khắp ngõ phố.
Từ nhiều ngày trước, tất cả các hiệu buôn lớn nhất trong thành Đại Tế cùng với rất nhiều cửa hàng cầm đồ đã sớm biết được việc Đại đức tường vào thành Đại Tế chỉ là vấn đề thời gian. Bởi vì trước đó đã có rất nhiều hàng hóa có in ký hiệu của Đại đức tường được bày bán trong hoàng thành Trung Châu, thậm chí những đồ vật được bày bán trong thành Đại Tế còn là của các hiệu buôn lớn lấy hàng của Đại đức tường ở các nơi khác đến bán qua tay.
Có thể nói toàn bộ mọi việc đã sớm sắp đặt xong, chẳng qua đoàn xe Đại đức tường chưa thể đến sớm hơn, lại không có thời gian để bàn chuyện hợp tác với các hiệu buôn khác mà thôi. Với năng lực đối phó với việc các hiệu buôn khác bắt chước sản phẩm cũng như giá tiền trong thời chiến của Đại đức tường, cùng với việc các hiệu buôn lớn chợt phát hiện Đại đức tường chính là hiệu buôn đang lũng đoạn thị trường Trà mật ong, phần lớn các đại chưỡng quỹ đều hiểu mặc dù tài lực hiện giờ của Đại đức tường đối với hiệu buôn của họ chỉ như một đứa trẻ nít tập tành bước đi, nhưng chỉ cần quyết sách của Đại đức tường không có sai lầm, chỉ cần những người khác không có biện pháp lật đổ, như vậy khả năng phát triển của Đại đức tường là không thể đo lường được.
Thật ra, bởi vì nguyên nhân bên ngoài không có cửa hàng, nên Đại đức tường mới để các hiệu buôn khác bán qua tay các mặt hàng của mình. Nhưng hiện nay, Đại đức tường đã vào thành Đại Tế, họ tới đây không phải vì muốn chuyển hàng, mà là muốn cho các lão nhân đã làm việc cực khổ trong hiệu buôn nhiều năm có thể nhìn thấy thành tích bây giờ, cùng với việc đàm phán hợp tác với các hiệu buôn lớn.
Trần Phi Dung ở lại Đại đức tường chỉ vì thay Lâm Tịch trông coi, chờ xem sau này Lâm Tịch sẽ làm như thế nào. Hiện giờ, tất cả việc bàn bạc kinh doanh như thế nào đều có Hình Đức Vinh và Hình Thiên Dưỡng an bài ổn thỏa, nên khi đoàn xe vừa mới tiến vào thành, chiếc xe ngựa của nàng đã lẳng lặng rời khỏi, trực tiếp đi tới một khách sạn cao sang đã được tiểu nhị trong Đại đức tường sắp xếp từ trước.
Trần Phi Dung lại vén màn xe lên, nhìn về hướng đông xa xa thành.
Tại một nơi ở hướng đông mà nàng không thể thấy được, ở đấy có một tòa nhà lớn được xây dựng cầu kỳ, bên trong có sông có suối cùng với bốn cây cổ thụ bách, hồng, đồng, xuân, ngụ ý trăm nơi cùng xuân.
- Ta đã trở về.
Trần Phi Dung cứ nhìn mãi về hướng đông, nghĩ tới tòa nhà mình không nhìn thấy, khẽ thở dài một hơi.
Đổi lại là người khác, nếu như họ quay về nơi mình đã ra đời sau hơn hai mươi năm, lại nghĩ tới việc vì nơi đây mà mình đã phải trải qua những cảnh ngộ bi thương, có lẽ họ sẽ không cầm lòng được mà rơi nước mắt.
Nhưng hơn hai mươi năm qua, nước mắt nàng đã sớm rơi hết, so sánh với phần lớn nam tử hán trên thế gian này, lòng nàng còn cứng rắn hơn nhiều.
Hiện giờ nàng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy bội phục Lâm Tịch, bởi vì nàng đã bước đầu tiên trên con đường về nhà mình, mà nàng không thể ngờ rằng nàng có thể bước nhanh như vậy lại là do Đại đức tường làm việc quá xuất sắc.
- Ngươi không thể chết trong biên quan Long Xà...Nếu không ta sẽ rất đau đớn, còn nữa...ta đang đợi tin tức của ngươi.
Nàng buông màn xe xuống, thầm nói trong lòng.
...
Đường Tàng, chân núi thành Lưu Sa.
Trong một doanh trại màu trắng phủ khắp, có một trang viên.
Trong một tĩnh thất trong trang viên, trên một lò lửa bằng đồng thau hình miệng sư tử tinh xảo có một hũ đất, bên trong hũ đất là nước canh màu trắng thơm ngát. Những nguyên liệu trân quý lúc ẩn lúc hiện khi nước canh sôi lên.
Tiêu Tương đang cầm đôi đũa thiết, ngồi ngay ngắn trước hũ đất, chờ thị nữ bưng lên những miếng thịt ngon cắt lớn.
Lão ta là hoàng thúc hoàng đế Đường Tàng, cả Đường Tàng cũng chỉ có lão ta mới cất nhà xây cửa ngay trong quân doanh, khiến hai đội quân mạnh nhất của Đường Tàng trở thành quân thủ vệ nhà của mình.
Mười năm trước, loại thức ăn này hầu như không còn tác dụng với tu vi lão ta nữa, nhưng lâu ngày ngồi ở vị trí vinh hoa, lão ta tất nhiên không thể bỏ qua những món ngon như thế.
Một ngày ăn mấy chục cân thịt, đêm ngủ với vài thị thiếp, hậu cung đông đúc. Mặc dù tuổi hơn sáu mươi, nhưng da mặt lão vẫn hồng hào, trông như mới bốn muơi tuổi, đôi mắt lão thể hiện rõ sự uy nghiêm. Trên thế gian này, phần lớn chỉ có những người nắm giữ quyền thế hoặc dã tâm cao vút mới có nét uy nghiêm như vậy, nhưng hiện giờ cả hai thứ trên lại xuất hiện trong cùng một con người, người đó tên là Tiêu Tương.
Cánh cửa lớn trước mặt lão mở ra, giống như thị nữ hầu hạ lão hàng ngày mở vào, nhưng lão lại không nghe thấy âm thanh gõ cửa xin phép, mà là một tiếng động phần phật hết sức lạ lùng.
Cánh cửa dầy được làm bằng gỗ lim bỗng nhiên không tiếng động hóa thành vô số mảnh vụn, giống như là đã già cỗi qua hơn ngàn năm, nhanh chóng bay đến trước mắt lão.
- Ngươi...sao ngươi có thể ở đây?
Sau khi Hoàng thái hậu Đường Tàng qua đời, có thể nói là quyền thế của lão ngày một bành trướng hơn, nhưng hiện giờ đấng kiêu hùng này bỗng nhiên ngẩn người, nhìn cánh cửa đã bị vỡ vụn, đôi mắt vốn rất bình tĩnh đột nhiên trở nên lãnh khốc vô cùng, thậm chí trong con ngươi lão còn xuất hiện hai vệt máu tươi:
- Ngươi phải đến đại hoang mạc chờ chết!
- Ngươi không phải là người? Tại sao ta có thể để ngươi sống trên cõi đời này?
Cốc Tâm Âm mặc áo trắng hờ hững nhìn Tiêu Tương mặc áo vàng sẫm, uy nghiêm ngồi trên bảo tọa vàng ngọc vừa sẵng giọng nói với mình.
- Không giết chết ngươi, sao ta có thể an tâm về nhà?
- Ta không phải là người?
Tiêu Tương đứng lên, cười lạnh:
- Nếu không phải tên mật thám Vân Tần ngươi câu dẫn con gái ta, sao ta có thể đích thân giết chết con gái mình?
- Ngươi sai rồi.
Cốc Tâm Âm nhìn Tiêu Tương, nói:
- Ta đã sớm nói với nàng ta là ai, nàng lựa chọn đi với ta. Hơn nữa, ngươi không cần lấy nàng làm nhiễu loạn tinh thần ta, ngươi càng nói vậy càng làm hồn lực ta chảy nhanh hơn, khi đó ta sẽ khiến ngươi phải chịu nhiều đau đớn hơn.
- Ngươi giết được ta sao? Lúc trước ngươi không giết được, giờ nhiều năm ngồi trong lao tù không thấy ánh sáng mặt trời, ngươi có thể giết được ta?
Tiêu Tương lạnh lùng nhìn Cốc Tâm Âm, nói:
- Mặc dù tiểu hoàng đế mượn cớ điều động Thần Tượng quân của ta, nhưng chắc ngươi cũng biết ta còn Thần Đà quân. Ngoài ra, các cao thủ chân chính của Thần tượng quân vẫn ở lại bảo vệ ta. Ta nói chuyện với ngươi là chỉ muốn kéo dài thời gian, bây giờ chỉ cần ta bảo bọn họ vào, bọn họ sẽ đi vào.
- Bọn họ có thể đi vào, nhưng sẽ không làm phiền ta và ngươi.
Cốc Tâm Âm lạnh lùng nhìn Tiêu Tương, nói:
- Ta không tới đây một mình. Nguyên nhân trễ như vậy ta mới đến đây giết ngươi là vì ta cần nghỉ ngơi thật tốt, bảo đảm ta có thể giết chết ngươi, bảo đảm ngươi ở chỗ này...Còn nữa, ta và ngươi nói nhiều như vậy là vì ta đã ở nơi không có ánh sáng mặt trời kia quá lâu, nên ta cần dành cho mình một ít thời gian, hảo hảo nhìn ngươi, không muốn khung cảnh này biến mất quá nhanh.
Ánh mắt Tiêu Tương đột nhiên biến lạnh, lão ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì hiện giờ lão rất muốn gặp, hoặc là vì muốn chứng minh sự nghi ngờ của lão, hoặc là thời gian dành cho Cốc Tâm Âm đã hết, nên một tiểu tăng mặc áo bào trắng bỗng nhiên đi ra, xuất hiện trong tầm mắt lão ta, chắp tay hình chữ thập thi lễ với lão rồi ngượng ngùng nói:
- Không phải một mình hắn...còn có ta.
- Đời đời chùa Bàn Nhược đều cung phụng triều ta! Ta là thân đệ tiên hoàng, hoàng thúc đương kim hoàng thượng, ngươi thân là tăng nhân chùa Bàn Nhược, lại trợ giúp ngoại địch giết ta?
Một lần nữa Tiêu Tương lại lớn giọng hét lên, tim của lão đã bắt đầu trở lạnh.
Tiểu hòa thượng Vân Hải không giận không buồn, hồn nhiên nói:
- Lời nói của lão tiên sinh còn khó hiểu hơn những gì Cốc tiên sinh đã nói...Chùa Bàn Nhược chúng ta không cung phụng cho các ngươi...Chùa Bàn Nhược chúng ta cũng không phải là của Đường Tàng...sao lại nói như vậy?
Tiêu Tương không khỏi ngẩn người, nhưng lão cũng biết mình không thể nói lý lẽ với tiểu hòa thượng chùa Bàn Nhược này được, nên lão trầm giọng nói:
- Ngươi ở trong hoàng cung, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi và tiểu hoàng đế. Hiện giờ ngươi ra khỏi hoàng cung, không có người nào che chở tiểu hoàng đế, ngươi tới giết ta, ta bây giờ tùy thời làm tới, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết tiểu hoàng đế.
Tiểu hòa thượng Vân Hải cười tít mắt lại, nói;
- Sư huynh của ta đã sớm dặn dò ta, trước khi giết chết tiên sinh ngươi thì không thể rời khỏi Phượng Hiên. Ta đã tới nơi này, tất nhiên phải dẫn Phượng Hiên đi cùng.
Một lần nữa con ngươi Tiêu Tương co lại.
Lão thấy một bóng người nhỏ gầy quen thuộc đi tới cạnh Vân Hải, sau đó nhìn lão, nói:
- Ngay mặt lại nói muốn giết trẫm, quỳ xuống cho trẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.