Quyển 8 - Chương 41: Sức mạnh cuối cùng
Vô Tội
30/08/2013
Lưỡi kiếm sắc bén xoáy sâu vào trong tạng phủ, biến phần ngực của Ngụy Hiền Vũ trở thành một đống thịt nát không ra hình thù gì.
Ngụy Hiền Vũ lại tru lên như dã thú, thả trường kiếm đang cố gắng đâm sâu vào cơ thể Lâm Tịch, hai tay hóa trảo vồ tới một con mắt của Lâm Tịch, muốn móc mắt và cào nát mặt vị đệ tử học viện Thanh Loan này.
Lâm Tịch cực kỳ tỉnh táo khẽ khom người, đầu đụng vào ngực Ngụy Hiền Vũ.
Hai tay Ngụy Hiền Vũ tung chiêu thất bại, lập tức hóa chiêu đánh xuống dưới, chụp vào cổ Lâm Tịch.
Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch đã rút đoản kiếm cắm trong bụng Ngụy Hiền Vũ ra, sau đó mạnh mẽ đâm vào, xoáy sâu.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
Ngay lúc kiếm đầu tiên của Lâm Tịch đâm vào bụng, hai tay hắn đã chạm vào cái cổ đầy máu của Lâm Tịch, muốn dùng sức bóp chặt vào bên trong, nhưng hai tay của hắn vĩnh viễn không thể phát lực được nữa.
Lâm Tịch tỳ người mình vào cơ thể Ngụy Hiền Vũ, cho đến khi cảm thấy được đôi tay Ngụy Hiền Vũ đang từ trên cổ mình vô lực rơi xuống, nhận thấy phần nội tạng ở bụng Ngụy Hiền Vũ đã bị đâm nát bấy, hắn mới thu chân, lui về phía sau.
Ngụy Hiền Vũ chùn chân, quỳ xuống mặ t đất.
Máu tươi từ trong phần nội tạng đã nát bét và vết thương lớn ở ngực chảy ra ngoài như cháo nóng, chậm rãi rơi trên nền đất màu đen.
- Sao có thể như vậy?
Sử dụng hết khí lực còn sót lại trong cơ thể mình, Ngụy Hiền Vũ cố gắng ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch.
Những động tác tràn đầy sức mạnh khi trước của Lâm Tịch rõ ràng là nhờ có hồn lực hỗ trợ...cho đến lúc này, hắn vẫn không hiểu tại sao một người cùng giai với mình, trong tình huống giết chết nhiều tên giặc cỏ như vậy, vẫn còn có đủ hồn lực để chiến đấu với mình.
Khi còn ở trấn Đông Cảng, hắn đã nói với Lâm Tịch thỉnh chờ quân lệnh. Nhưng hắn đợi đến hôm nay, cái thỉnh chờ quân lệnh của hắn đã biến thành câu nói đáng chê cười nhất. Trận chiến này diễn ra thật nhanh và hắn đã bị Lâm Tịch giết chết mà gần như không có cơ hội để phản công.
- Là dược vật học viện Thanh Loan sao?
Cảm giác được tử vong và bóng tối sắp bao phủ mình, Ngụy Hiền Vũ dùng hết sức lực cuối cùng, tuyệt vọng nói ra câu này.
Lâm Tịch không lên tiếng. Tuy nói đối với Ngụy Hiền Vũ tình huống hiện giờ là cam chịu, nhưng Lâm Tịch lại giễu cợt lắc đầu, không muốn nói nhiều với tên đối thủ mà hắn không hề tôn kính này. Hắn đã từng giết chết người tu hành có tu vi cao hơn Ngụy Hiền Vũ, cộng với việc vũ kỹ của học viện Thanh Loan đã gần như dung nhập vào thân thể và ý thức của hắn, cho dù là bình thường chiến đấu, hắn cũng có lòng tin mình sẽ giết chết Ngụy Hiền Vũ mà không bị thương gì, càng không cần phải nói hôm nay Ngụy Hiền Vũ đã phán đoán sai lầm khi nghĩ hồn lực hắn đã tiêu hao hết.
Điều hắn lo lắng nhất chính là Từ Trữ Thân đang ở cách đấy không xa.
...
Từ Trữ Thân thờ ơ nhìn Ngụy Hiền Vũ té xuống, chết đi, sau đó lão nở nụ cười.
Nụ cười lão ta rất thê lương, ẩn chứa niềm vui khó tả. Đến bây giờ đã không còn ai có thể quấy nhiễu việc báo thù của lão ta, không có người nào có thể ngăn cản lão giết chết Lâm Tịch.
- Trời sáng mau quá.
Thấy Lâm Tịch vừa hô hấp vừa cảnh giác nhìn hắn, Từ Trữ Thân chẳng qua từ từ đi tới chỗ hai con Thiên phục thát, cười nói một câu như vậy.
- Bây giờ chúng ta phải cùng nhau ra tay, không thể một mình đi lên...Nếu không, chúng ta sẽ bị người này giết chết.
Trì Tiểu Dạ từ phía sau Lâm Tịch đi lên, sánh với Lâm Tịch, chân thành nói với hắn.
Lâm Tịch đang nhíu mày vì câu nói trời sáng mau quá của Từ Trữ Thân, hiện giờ nghe thấy Trì Tiểu Dạ nói vậy liền gật đầu, "ừ" một tiếng.
Từ những động tác Từ Trữ Thân đã thể hiện, hắn và Trì Tiểu Dạ có thể nhận thấy tu vi của lão ta cao hơn Ngụy Hiền Vũ, là người tu hành Đại hồn sư.
Lâm Tịch đã từng chiến đấu với Tiết Vạn Đào, cho nên, hắn hiểu rằng trừ khi phải dùng máu tươi trả giá, đồng thời sử dụng năng lực quay về mười phút trước, nếu không hắn sẽ không có phần thắng khi chiến đấu với người tu hành Đại hồn sư. Ngoài ra, hắn cũng biết Từ Trữ Thân đã được truyền thừa của người tu hành Đại Mãng, sợ rằng có những thủ đoạn quỷ dị khác với người tu hành Vân Tần.
Hơn nữa, hiện giờ Từ Trữ Thân đang bị cừu hận bao phủ nên tâm tính hết sức biến thái, không thể dùng những lý lẽ thông thường để suy tính, càng khó đối phó hơn.
- Hồn lực của ngươi bây giờ có thể duy trì bao lâu nữa?
Trì Tiểu Dạ lại hỏi Lâm Tịch.
- Khoảng nửa đình.
Lâm Tịch xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ, hỏi:
- Còn cô?
- Nửa đình.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Cho nên, phải lập tức giết lão tặc này trong nửa đình.
...
Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ một trái một phải tiến tới Từ Trữ Thân đang đứng yên bất động.
Từ Trữ Thân vẫn đang rất hưng phấn, nhìn hai người với ánh mắt đầy cuồng nhiệt và kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích.
Khi còn cách Từ Trữ Thân khoảng mười bước, hai chân Lâm Tịch một lần nữa đạp mạnh trên mặt đất, làm bắn lên những mảnh bùn, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay đâm thẳng vào cổ Từ Trữ Thân.
Cùng lúc đấy, Trì Tiểu Dạ bên trái hắn toát ra một luồng khí tức bàng bạc, thân thể nàng phóng lên cao như một con chim yến bay lượn, ánh trăng rằm trong tay tấn công tới sườn trái Từ Trữ Thân.
Tuy Trì Tiểu Dạ khom lưng, hành động sau, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Lâm Tịch một chút.
Tuy đây là lần đầu tiên hai người liên thủ, nhưng phối hợp lại rất binh khí.
Binh khí Trì Tiểu Dạ tới đầu nên Từ Trữ Thân phải chống đỡ chiêu thức của nàng trước. Mặc dù nàng không thể duy trì lâu được, nhưng sức mạnh lại trên Từ Trữ Thân, tuy nói Từ Trữ Thân có thể ngăn cản được nhưng sau giây phút đấy thân thể nhất định bị chấn động mất thăng bằng, như vậy lão ta sẽ không thể liều mạng với Lâm Tịch, tạo điều kiện để Lâm Tịch ám sát.
"Xoẹt!"
Động tác của Trì Tiểu Dạ nhanh đến mức khiến người ta không thể ngăn cản, ánh trăng rằm trong tay cũng cực kỳ sắc bén, trong nháy mắt đã cắt rách tấm áo dơ bẩn đầy mùi hôi thối Từ Trữ Thân đang mặc. Nhưng điều khiến Trì Tiểu Dạ và Lâm Tịch phải run lên chính là cho đến lúc này Từ Trữ Thân không hề có ý né tránh hoặc ngăn cản chiêu thức của nàng.
"Phốc..."
Lưỡi dao sắc bén cắt vào trong máu thịt Từ Trữ Thân, nhưng lập tức dừng lại giống như có một đôi tay to chắc chắn kiềm giữ.
Có máu tươi từ trong vết thương trên người Từ Trữ Thân phun ra ngoài, nhưng phần máu thịt này của Từ Trữ Thân lại trở nên rắn chắc lạ thường. Hơn nữa, các mạch máu bên trong người lão dường như đang chuyển động, bắt chặt ánh trăng rằm trong tay Trì Tiểu Dạ.
Đoản kiếm màu xanh biếc của Lâm Tịch đã đâm vào cổ Từ Trữ Thân. Nhưng mũi kiếm của hắn chỉ đâm vào được một tấc thì không thể tiến thêm được nữa, mà cảm giác của hắn cũng giống như Trì Tiểu Dạ, dường như binh khí của mình bị một gọng kiềm bắt lấy.
"Keng!"
"Keng!"
Hai tiếng động lớn vang lên ngay giữa ba người Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ và Từ Trữ Thân.
Không biết từ lúc nào trong tay trái Từ Trữ Thân đã có thêm một thanh chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào ngực Lâm Tịch, ghim chặt vào áo hắn, ngay lập tức lưỡi đao va chạm với bộ giáp Lâm Tịch đang mặc ở bên trong, tạo nên một chùm tia lửa. Mặc dù bộ giáp này của Thánh sư núi Luyện Ngục rất chắc chắn, với tu vi hiện giờ của Từ Trữ Thân không thể phá vỡ được, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng khiến cho ngực Lâm Tịch như bị một cây búa lớn đập vào, sắc mặt chợt trắng bệch, uể oải lui liên tục về sau mấy bước, nhất thời không thể nào hô hấp được. Hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cũng không thể ngăn được mùi máu tươi xông lên cổ họng, há miệng phun ra một ngụm máu.
Chủy thủ trong tay trái đâm mạnh vào trong ngực Lâm Tịch, trường đao màu đen trong tay phải Từ Trữ Thân lại vung lên chém xuống đầu Trì Tiểu Dạ. Trì Tiểu Dạ theo bản năng rút mạnh binh khí ánh trăng rằm ra, muốn vòng theo sườn trái của Từ Trữ Thân để tránh thoát, nhưng lại không thể né tránh kịp. Ngay lúc trường đao màu đen chạm đến mái tóc, tay trái của nàng mới kịp thời vung lên vỗ vào thân đao.
Tay trái nàng phát ra ánh sáng chói mắt, đánh vào thân đao tạo nên tiếng động chói tai như kim loại va nhau, nhưng việc vận dụng hồn lực quá hạn này lại khiến nàng phải đau đớn kêu lên, khí tức trên người giảm mạnh, quỳ một chân trên đất.
Thân thể Từ Trữ Thân cũng phát ra ánh sáng, chẳng qua lui về sau mấy bước đã đứng vững lại.
Lâm Tịch cảm thấy ngực mình nóng ran khó chịu, nhưng tay chân lại lạnh lẽo như băng.
Hiện giờ đoản kiếm màu xanh biếc của hắn còn dính trên cổ Từ Trữ Thân, hắn không còn binh khí nào cả.
Lúc trước hắn và Trì Tiểu Dạ đã thương lượng nhất định phải giết chết Từ Trữ Thân trong nửa đình, nhưng hai người cũng không thể ngờ rằng Từ Trữ Thân lại quyết liệt hơn cả bọn họ. Hơn nữa, Từ Trữ Thân quả nhiên có những thủ đoạn đặc biệt hắn không thể ngờ, hiện giờ hắn thấy một vài vết thương trên cổ Từ Trữ Thân cùng với vết thương bị binh khí của Trì Tiểu Dạ tạo thành đã trở nên đen khô, tựa như da thịt ở đó đã bị chết đi.
Đây tuyệt đối là thủ đoạn ngọc đá cùng vỡ.
Tuy Từ Trữ Thân không muốn sống, nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ lại muốn sống.
...
Cả người Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên run rẩy.
Từ Trữ Thân còn cách nàng mấy bước, khi nàng vừa đứng lên, Từ Trữ Thân đã lạnh lùng đi tới chỗ nàng.
Vừa đi tới trước mặt Trì Tiểu Dạ, Từ Trữ Thân vừa ném thanh chủy thủ đã bị gãy, sau đó nhổ thanh đoản kiếm màu xanh biếc cắm trên cổ mình xuống.
Dựa theo phản ứng thân thể, binh khí ánh trăng rằm trong tay nàng vung ra ngoài, cắt vào ngực Từ Trữ Thân. Nhưng Từ Trữ Thân lại để yên cho binh khí ánh trăng rằm cắt vào người mình, đợi đến lúc da thịt đột nhiên trở nên cứng ngắn, lão đã một lần nữa "kiềm" lấy binh khí của Trì Tiểu Dạ. Sức mạnh ẩn chứa trong phần da thịt đã chết của Từ Trữ Thân khiến Trì Tiểu Dạ không thể đánh lui Từ Trữ Thân ra ngoài, lão ta vẫn đứng vững trước mặt nàng.
Sau đó, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay Từ Trữ Thân đã đâm thẳng xuống cổ nàng.
Bởi vì thương thế trong người phát tác, nên động tác của Trì Tiểu Dạ không thể nhanh nhạy như vừa, càng không thể dùng hồn lực cứng rắn ngăn chặn chiêu thức này. Đôi mắt nàng lướt qua, phát hiện Lâm Tịch đang điên cuồng tiến tới gần, nhưng nàng biết Lâm Tịch không thể cứu mình kịp.
- Giết lão đi!
Ngay trong chớp mắt này, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Sau khi hét lên thật to, một sức mạnh khác với sức mạnh hồn lực mà nàng vẫn chưa sử dụng đột nhiên trỗi dậy, truyền vào dưới chân nàng biến thành hai luồng ánh sáng xanh chói mắt, xuyên thẳng vào lòng đất dưới chân.
Ngụy Hiền Vũ lại tru lên như dã thú, thả trường kiếm đang cố gắng đâm sâu vào cơ thể Lâm Tịch, hai tay hóa trảo vồ tới một con mắt của Lâm Tịch, muốn móc mắt và cào nát mặt vị đệ tử học viện Thanh Loan này.
Lâm Tịch cực kỳ tỉnh táo khẽ khom người, đầu đụng vào ngực Ngụy Hiền Vũ.
Hai tay Ngụy Hiền Vũ tung chiêu thất bại, lập tức hóa chiêu đánh xuống dưới, chụp vào cổ Lâm Tịch.
Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch đã rút đoản kiếm cắm trong bụng Ngụy Hiền Vũ ra, sau đó mạnh mẽ đâm vào, xoáy sâu.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
Ngay lúc kiếm đầu tiên của Lâm Tịch đâm vào bụng, hai tay hắn đã chạm vào cái cổ đầy máu của Lâm Tịch, muốn dùng sức bóp chặt vào bên trong, nhưng hai tay của hắn vĩnh viễn không thể phát lực được nữa.
Lâm Tịch tỳ người mình vào cơ thể Ngụy Hiền Vũ, cho đến khi cảm thấy được đôi tay Ngụy Hiền Vũ đang từ trên cổ mình vô lực rơi xuống, nhận thấy phần nội tạng ở bụng Ngụy Hiền Vũ đã bị đâm nát bấy, hắn mới thu chân, lui về phía sau.
Ngụy Hiền Vũ chùn chân, quỳ xuống mặ t đất.
Máu tươi từ trong phần nội tạng đã nát bét và vết thương lớn ở ngực chảy ra ngoài như cháo nóng, chậm rãi rơi trên nền đất màu đen.
- Sao có thể như vậy?
Sử dụng hết khí lực còn sót lại trong cơ thể mình, Ngụy Hiền Vũ cố gắng ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch.
Những động tác tràn đầy sức mạnh khi trước của Lâm Tịch rõ ràng là nhờ có hồn lực hỗ trợ...cho đến lúc này, hắn vẫn không hiểu tại sao một người cùng giai với mình, trong tình huống giết chết nhiều tên giặc cỏ như vậy, vẫn còn có đủ hồn lực để chiến đấu với mình.
Khi còn ở trấn Đông Cảng, hắn đã nói với Lâm Tịch thỉnh chờ quân lệnh. Nhưng hắn đợi đến hôm nay, cái thỉnh chờ quân lệnh của hắn đã biến thành câu nói đáng chê cười nhất. Trận chiến này diễn ra thật nhanh và hắn đã bị Lâm Tịch giết chết mà gần như không có cơ hội để phản công.
- Là dược vật học viện Thanh Loan sao?
Cảm giác được tử vong và bóng tối sắp bao phủ mình, Ngụy Hiền Vũ dùng hết sức lực cuối cùng, tuyệt vọng nói ra câu này.
Lâm Tịch không lên tiếng. Tuy nói đối với Ngụy Hiền Vũ tình huống hiện giờ là cam chịu, nhưng Lâm Tịch lại giễu cợt lắc đầu, không muốn nói nhiều với tên đối thủ mà hắn không hề tôn kính này. Hắn đã từng giết chết người tu hành có tu vi cao hơn Ngụy Hiền Vũ, cộng với việc vũ kỹ của học viện Thanh Loan đã gần như dung nhập vào thân thể và ý thức của hắn, cho dù là bình thường chiến đấu, hắn cũng có lòng tin mình sẽ giết chết Ngụy Hiền Vũ mà không bị thương gì, càng không cần phải nói hôm nay Ngụy Hiền Vũ đã phán đoán sai lầm khi nghĩ hồn lực hắn đã tiêu hao hết.
Điều hắn lo lắng nhất chính là Từ Trữ Thân đang ở cách đấy không xa.
...
Từ Trữ Thân thờ ơ nhìn Ngụy Hiền Vũ té xuống, chết đi, sau đó lão nở nụ cười.
Nụ cười lão ta rất thê lương, ẩn chứa niềm vui khó tả. Đến bây giờ đã không còn ai có thể quấy nhiễu việc báo thù của lão ta, không có người nào có thể ngăn cản lão giết chết Lâm Tịch.
- Trời sáng mau quá.
Thấy Lâm Tịch vừa hô hấp vừa cảnh giác nhìn hắn, Từ Trữ Thân chẳng qua từ từ đi tới chỗ hai con Thiên phục thát, cười nói một câu như vậy.
- Bây giờ chúng ta phải cùng nhau ra tay, không thể một mình đi lên...Nếu không, chúng ta sẽ bị người này giết chết.
Trì Tiểu Dạ từ phía sau Lâm Tịch đi lên, sánh với Lâm Tịch, chân thành nói với hắn.
Lâm Tịch đang nhíu mày vì câu nói trời sáng mau quá của Từ Trữ Thân, hiện giờ nghe thấy Trì Tiểu Dạ nói vậy liền gật đầu, "ừ" một tiếng.
Từ những động tác Từ Trữ Thân đã thể hiện, hắn và Trì Tiểu Dạ có thể nhận thấy tu vi của lão ta cao hơn Ngụy Hiền Vũ, là người tu hành Đại hồn sư.
Lâm Tịch đã từng chiến đấu với Tiết Vạn Đào, cho nên, hắn hiểu rằng trừ khi phải dùng máu tươi trả giá, đồng thời sử dụng năng lực quay về mười phút trước, nếu không hắn sẽ không có phần thắng khi chiến đấu với người tu hành Đại hồn sư. Ngoài ra, hắn cũng biết Từ Trữ Thân đã được truyền thừa của người tu hành Đại Mãng, sợ rằng có những thủ đoạn quỷ dị khác với người tu hành Vân Tần.
Hơn nữa, hiện giờ Từ Trữ Thân đang bị cừu hận bao phủ nên tâm tính hết sức biến thái, không thể dùng những lý lẽ thông thường để suy tính, càng khó đối phó hơn.
- Hồn lực của ngươi bây giờ có thể duy trì bao lâu nữa?
Trì Tiểu Dạ lại hỏi Lâm Tịch.
- Khoảng nửa đình.
Lâm Tịch xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ, hỏi:
- Còn cô?
- Nửa đình.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Cho nên, phải lập tức giết lão tặc này trong nửa đình.
...
Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ một trái một phải tiến tới Từ Trữ Thân đang đứng yên bất động.
Từ Trữ Thân vẫn đang rất hưng phấn, nhìn hai người với ánh mắt đầy cuồng nhiệt và kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích.
Khi còn cách Từ Trữ Thân khoảng mười bước, hai chân Lâm Tịch một lần nữa đạp mạnh trên mặt đất, làm bắn lên những mảnh bùn, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay đâm thẳng vào cổ Từ Trữ Thân.
Cùng lúc đấy, Trì Tiểu Dạ bên trái hắn toát ra một luồng khí tức bàng bạc, thân thể nàng phóng lên cao như một con chim yến bay lượn, ánh trăng rằm trong tay tấn công tới sườn trái Từ Trữ Thân.
Tuy Trì Tiểu Dạ khom lưng, hành động sau, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Lâm Tịch một chút.
Tuy đây là lần đầu tiên hai người liên thủ, nhưng phối hợp lại rất binh khí.
Binh khí Trì Tiểu Dạ tới đầu nên Từ Trữ Thân phải chống đỡ chiêu thức của nàng trước. Mặc dù nàng không thể duy trì lâu được, nhưng sức mạnh lại trên Từ Trữ Thân, tuy nói Từ Trữ Thân có thể ngăn cản được nhưng sau giây phút đấy thân thể nhất định bị chấn động mất thăng bằng, như vậy lão ta sẽ không thể liều mạng với Lâm Tịch, tạo điều kiện để Lâm Tịch ám sát.
"Xoẹt!"
Động tác của Trì Tiểu Dạ nhanh đến mức khiến người ta không thể ngăn cản, ánh trăng rằm trong tay cũng cực kỳ sắc bén, trong nháy mắt đã cắt rách tấm áo dơ bẩn đầy mùi hôi thối Từ Trữ Thân đang mặc. Nhưng điều khiến Trì Tiểu Dạ và Lâm Tịch phải run lên chính là cho đến lúc này Từ Trữ Thân không hề có ý né tránh hoặc ngăn cản chiêu thức của nàng.
"Phốc..."
Lưỡi dao sắc bén cắt vào trong máu thịt Từ Trữ Thân, nhưng lập tức dừng lại giống như có một đôi tay to chắc chắn kiềm giữ.
Có máu tươi từ trong vết thương trên người Từ Trữ Thân phun ra ngoài, nhưng phần máu thịt này của Từ Trữ Thân lại trở nên rắn chắc lạ thường. Hơn nữa, các mạch máu bên trong người lão dường như đang chuyển động, bắt chặt ánh trăng rằm trong tay Trì Tiểu Dạ.
Đoản kiếm màu xanh biếc của Lâm Tịch đã đâm vào cổ Từ Trữ Thân. Nhưng mũi kiếm của hắn chỉ đâm vào được một tấc thì không thể tiến thêm được nữa, mà cảm giác của hắn cũng giống như Trì Tiểu Dạ, dường như binh khí của mình bị một gọng kiềm bắt lấy.
"Keng!"
"Keng!"
Hai tiếng động lớn vang lên ngay giữa ba người Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ và Từ Trữ Thân.
Không biết từ lúc nào trong tay trái Từ Trữ Thân đã có thêm một thanh chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào ngực Lâm Tịch, ghim chặt vào áo hắn, ngay lập tức lưỡi đao va chạm với bộ giáp Lâm Tịch đang mặc ở bên trong, tạo nên một chùm tia lửa. Mặc dù bộ giáp này của Thánh sư núi Luyện Ngục rất chắc chắn, với tu vi hiện giờ của Từ Trữ Thân không thể phá vỡ được, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng khiến cho ngực Lâm Tịch như bị một cây búa lớn đập vào, sắc mặt chợt trắng bệch, uể oải lui liên tục về sau mấy bước, nhất thời không thể nào hô hấp được. Hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cũng không thể ngăn được mùi máu tươi xông lên cổ họng, há miệng phun ra một ngụm máu.
Chủy thủ trong tay trái đâm mạnh vào trong ngực Lâm Tịch, trường đao màu đen trong tay phải Từ Trữ Thân lại vung lên chém xuống đầu Trì Tiểu Dạ. Trì Tiểu Dạ theo bản năng rút mạnh binh khí ánh trăng rằm ra, muốn vòng theo sườn trái của Từ Trữ Thân để tránh thoát, nhưng lại không thể né tránh kịp. Ngay lúc trường đao màu đen chạm đến mái tóc, tay trái của nàng mới kịp thời vung lên vỗ vào thân đao.
Tay trái nàng phát ra ánh sáng chói mắt, đánh vào thân đao tạo nên tiếng động chói tai như kim loại va nhau, nhưng việc vận dụng hồn lực quá hạn này lại khiến nàng phải đau đớn kêu lên, khí tức trên người giảm mạnh, quỳ một chân trên đất.
Thân thể Từ Trữ Thân cũng phát ra ánh sáng, chẳng qua lui về sau mấy bước đã đứng vững lại.
Lâm Tịch cảm thấy ngực mình nóng ran khó chịu, nhưng tay chân lại lạnh lẽo như băng.
Hiện giờ đoản kiếm màu xanh biếc của hắn còn dính trên cổ Từ Trữ Thân, hắn không còn binh khí nào cả.
Lúc trước hắn và Trì Tiểu Dạ đã thương lượng nhất định phải giết chết Từ Trữ Thân trong nửa đình, nhưng hai người cũng không thể ngờ rằng Từ Trữ Thân lại quyết liệt hơn cả bọn họ. Hơn nữa, Từ Trữ Thân quả nhiên có những thủ đoạn đặc biệt hắn không thể ngờ, hiện giờ hắn thấy một vài vết thương trên cổ Từ Trữ Thân cùng với vết thương bị binh khí của Trì Tiểu Dạ tạo thành đã trở nên đen khô, tựa như da thịt ở đó đã bị chết đi.
Đây tuyệt đối là thủ đoạn ngọc đá cùng vỡ.
Tuy Từ Trữ Thân không muốn sống, nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ lại muốn sống.
...
Cả người Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên run rẩy.
Từ Trữ Thân còn cách nàng mấy bước, khi nàng vừa đứng lên, Từ Trữ Thân đã lạnh lùng đi tới chỗ nàng.
Vừa đi tới trước mặt Trì Tiểu Dạ, Từ Trữ Thân vừa ném thanh chủy thủ đã bị gãy, sau đó nhổ thanh đoản kiếm màu xanh biếc cắm trên cổ mình xuống.
Dựa theo phản ứng thân thể, binh khí ánh trăng rằm trong tay nàng vung ra ngoài, cắt vào ngực Từ Trữ Thân. Nhưng Từ Trữ Thân lại để yên cho binh khí ánh trăng rằm cắt vào người mình, đợi đến lúc da thịt đột nhiên trở nên cứng ngắn, lão đã một lần nữa "kiềm" lấy binh khí của Trì Tiểu Dạ. Sức mạnh ẩn chứa trong phần da thịt đã chết của Từ Trữ Thân khiến Trì Tiểu Dạ không thể đánh lui Từ Trữ Thân ra ngoài, lão ta vẫn đứng vững trước mặt nàng.
Sau đó, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay Từ Trữ Thân đã đâm thẳng xuống cổ nàng.
Bởi vì thương thế trong người phát tác, nên động tác của Trì Tiểu Dạ không thể nhanh nhạy như vừa, càng không thể dùng hồn lực cứng rắn ngăn chặn chiêu thức này. Đôi mắt nàng lướt qua, phát hiện Lâm Tịch đang điên cuồng tiến tới gần, nhưng nàng biết Lâm Tịch không thể cứu mình kịp.
- Giết lão đi!
Ngay trong chớp mắt này, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Sau khi hét lên thật to, một sức mạnh khác với sức mạnh hồn lực mà nàng vẫn chưa sử dụng đột nhiên trỗi dậy, truyền vào dưới chân nàng biến thành hai luồng ánh sáng xanh chói mắt, xuyên thẳng vào lòng đất dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.