Quyển 14 - Chương 18: Thần tiên đánh nhau
Vô Tội
11/08/2014
Nghê Hạc Niên đi trên con đường lớn bị phủ kín bởi vô số thi thể Trung Châu vệ và người tu hành.
Có một hoặc hai Trung Châu vệ xông tới chỗ lão ta, nhưng chỉ vừa đến cạnh lão, ngay lập tức đã bị đánh bay ra ngoài.
Hai tay của lão ta căn bản không nhúc nhích hay động đậy.
Có lẽ là bản năng của một người bình thường đối với một cường giả đã siêu thoát thế gian, hoặc tựa như một con chuột nhìn thấy có con mèo đi tới chỗ mình, sau đấy không còn Trung Châu vệ nào xông tới lão ta.
Một chiếc xe ngựa từ trong đội xe sau Văn Huyền Xu chậm rãi chạy ra.
Chiếc xe ngựa này còn rất mới, nhưng có lẽ vì hai ngày qua liên tục chạy, nên trục xe đã bị mài mòn.
Cả cửa sổ và màn xe đều bị đóng chặt lại, bề ngoài có rất nhiều bụi đất, gây cho người ta cảm giác đây là một chiếc quan tài vừa được đào từ dưới đất bùn lên.
Nghê Hạc Niên nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy ra, ngừng lại, tựa như đang suy nghĩ việc gì đấy.
- Nếu muốn lên núi Chân Long, đúng là vẫn có cảnh thần tiên đánh nhau.
Nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy ra và Nghê Hạc Niên cùng đứng trên đường lớn hoàng thành, một quan viên Trung Châu vệ không khỏi gượng cười.
Dù là các Trung Châu vệ ngày thường mặc giáp nghiêm trang, trông rất uy vũ, hay là những kiếm sư học viện Tiên Nhất trông như cao cao tại thượng, không nhiễm khói lửa nhân gian, hay là những người tu hành học viện Lôi Đình đang kịch chiến với Trung Châu vệ trong hoàng cung, tất cả cũng chỉ là vật hi sinh của các đại nhân vật.
Cuộc chiến này, kết quả cuối cùng chỉ có thể là Văn Huyền Xu lạnh lùng giết chết hoàng đế Vân Tần, hoặc là hoàng đế Vân Tần giết chết Văn Huyền Xu.
Hoàng đế muốn giết chết Văn Huyền Xu, trước tiên phải tiêu diệt được mấy vạn đại quân trong tay Văn Huyền Xu, để cho một người tu hành như Nghê Hạc Niên có thể xuyên qua đại quân mà tới trước mặt Văn Huyền Xu.
Văn Huyền Xu muốn giết chết hoàng đế, ít nhất phải xông lên núi Chân Long, tìm thấy hoàng đế.
Vào thời khắc này, bất kể cuộc chiến giữa Trung Châu vệ và người tu hành học viện Lôi Đình trong hoàng cung có kết quả như thế nào, chỉ cần Trung Châu vệ không thể ngăn cản được người tu hành cấp Thánh sư, vậy cuộc chiến này chỉ còn có thần tiên đánh với nhau.
...
Trong mắt người bình thường, một người tu hành đạt đến cảnh giới như Nghê Hạc Niên thật sự không khác thần tiên là mấy, lão ta tất nhiên sẽ không chú ý đến thái độ của các quân sĩ bình thường. Sau khi đôi mắt lão ta bị quang minh đả thương, lão đã không thể nhìn rõ được, nhưng bỗng nhiên lão ta lại hơi xoay đầu, nhìn Văn Huyền Xu, bình thản nói:
- Ngày xưa tiên hoàng và Trương viện trưởng lập quốc, có một nhóm người tu hành Lưu thị âm mưu làm phản, làm ra những chuyện khiến Trương viện trưởng khó có thể chịu được. Theo lý, những người tu hành Lưu thị tưởng rằng mình có thể chiến thắng Trương viện trưởng đấy sẽ bị xử tử, nhưng bởi vì dưới đất có một quáng mạch vô cùng trân quý mà chỉ có người tu hành Thánh sư mới khai quật được, nên Trương viện trưởng và tiên hoàng đã không xử tử bọn họ, bắt bọn họ khổ dịch chuộc tội.
Văn Huyền Xu tự tin mỉm cười, nói:
- Binh khí là hung hay thiện, tất cả là do người dùng. Bây giờ Nghê đại cung phụng nói những lời này, có phải là quá muộn hay không?
Nghê Hạc Niên vĩnh viễn nhìn ông ta với thái độ một tiền bối coi hậu bối, lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn ngươi biết rằng những người đó đã chết.
Văn Huyền Xu nghiêm mặt lại, thần sắc trở nên lạnh lùng mà mạnh mẽ:
- Ngay khi bảy cánh cửa thành rơi xuống, Địch Sầu Phi làm phản, những người đó nhất định sẽ chết. Nhưng bọn họ là Thánh sư, mặc dù đã già, đã tàn phế, nhưng các ngươi muốn giết bọn họ cũng phải trả giá. Nói như vậy, nguyên nhân khiến hai cung phụng và các tượng sư Dung gia không thể xuất hiện ở đây chính là vì họ.
- Những người đó muốn từ hậu cung xông vào núi Chân Long, người của Dung gia đã phục kích ở núi Chân Long giết chết bọn họ sao? Nhưng cho dù bọn ngươi liều mạng vì Trưởng Tôn Cẩm Sắt, ta sợ rằng tên hoàng đế đấy sẽ không để bọn ngươi đặt một chân lên núi Chân Long.
Sau khi dừng lại một hồi, Văn Huyền Xu mở miệng nói.
Câu nói sau cùng tựa hồ rất tối nghĩa, nhưng với một nhân vật như Văn Huyền Xu, vào lúc khẩn cấp như vậy, tất nhiên sẽ không nói một câu vô nghĩa.
- Câu nói này không có tác dụng với ta.
Nghê Hạc Niên lạnh lùng nhìn Văn Huyền Xu, nói:
- Ta không có hứng thú với núi Chân Long hay những nơi khác, ta chỉ để ý đến việc tu hành của ta. Đối với ta, giá trị của ngươi còn không bằng Chung Thành Chung gia hay Hạ Bạch Hà học viện Tiên Nhất. Thành Trung Châu chính là thế gian, lúc còn sống ta có thể ở trong thành Trung Châu, thế gian như vậy đã đủ giúp ta tu hành. Âm mưu tính toán không có tác dụng với ta, bởi vì ta là vô địch trong tòa thành này, không có người nào có thể ngăn cản ta giết ngươi.
Những lời này vô cùng phách lối, nhưng hiện giờ không có người nào dám cười nhạo Nghê Hạc Niên.
Bởi vì trong thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên chính là vô địch.
Từ nhiều năm về trước, tất cả người tu hành trong thành Trung Châu đều thừa nhận lão ta là vô địch trong thế giới người tu hành.
Theo ý đó mà nói, bởi vì đã có Nghê Hạc Niên, nên những người tu hành vô cùng mạnh mẽ khác mới không thể xuất hiện ở thành Trung Châu.
Nghê Hạc Niên không hề phản bác hay tranh luận gì đối với những lời nói của người tu hành trong thành Trung Châu.
Văn Huyền Xu không nói thêm gì nữa, lặng lẽ quay đầu nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh trông còn rất mới, nhưng lại lộ vẻ phong trần mệt mỏi kia.
...
Người trong xe ngựa là ai?
Một viên quan Trung Châu vệ đang đứng gần đấy khiếp sợ nhìn chiếc xe ngựa đó. Từ lúc xông vào thành Trung Châu chiến đấu đến bây giờ, hắn đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh kinh người, thấy được hoàng đế và Văn Huyền Xu không ngừng sử dụng hậu chiêu của mình. Mà dựa vào câu chuyện của Văn Huyền Xu và Nghê Hạc Niên vừa rồi, một tướng quân bình thường như hắn cũng có thể biết được rằng trong tay Văn Huyền Xu và hoàng đế còn có rất nhiều lá bài tẩy mà người khác không biết.
Hiện nay, người trong chiếc xe ngựa là ai? Tại sao Văn Huyền Xu có thể dựa vào nó để chiến đấu với người tu hành vô địch trong thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên?
Cánh cửa xe vẫn luôn đóng chặt lại, nhưng bây giờ lại được mở ra.
Bất kỳ một chiếc xe ngựa bình thường nào, khi cửa xe ngựa được mở ra chắc chắn sẽ phát ra tiếng động, nhưng cánh cửa này lại không có bất kỳ âm thanh vào vang lên, bởi vì ngay nháy mắt gió lùa vào bên trong, hai cánh cửa đã bị đốt cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Ngọn lửa là màu đen, tro bụi là màu đen.
Sau đấy có khói đen dày đặc từ trong buồng xe ngựa toát ra ngoài.
Một bóng được được ngọn lửa và khói dày màu đen bao phủ từ trong xe bước ra.
Hai con ngựa kéo xe ở đằng trước không dám phát ra âm thanh nào, bởi vì bọn chúng đang sợ hãi tới mức ngồi bệt xuống dưới đất, không dám động đậy.
Buồng xe sau lưng bóng người đó đang bốc cháy hừng hực, hóa thành những hạt tro bụi màu đen, tựa như ngay khi có ma vương trong truyền thuyết phủ xuống thế gian, trong hư không đột nhiên có đóa hoa của tội ác nở rộ.
Mái hiên xe ngựa không cao, bất kỳ người bình thường nào bước ra ngoài đều phải khom lưng, nhưng người này lại đứng thẳng bước ra, không hề khom lưng, bởi vì đây là một người cụt chân.
Bóng người đang bị ngọn lửa và khói dày đặc màu đen cao đến hai tầng lầu bao phủ này tiếp tục đi tới phía trước. Hai con ngựa trước mặt lão ta đã biến thành than cốc, phát ra mùi khét khiến người ta cay mũi. Có một chút khói đen đang bay lượn ngoài không trung bỗng nhiên bị hút vào trong thân thể bóng người đó, tựa như là tế phẩm hiến tặng cho ma vương.
Viên quan Trung Châu vệ và các tướng lãnh khác đang đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi, không dám nói câu nào.
Bọn họ không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một người kinh khủng như vậy.
- Ta có thể ngăn cản ngươi.
Bóng người đang bị ngọn lửa và khói dày màu đen bao phủ này lạnh lùng lên tiếng. Lời nói Vân Tần mà lão vừa nói nghe rất gượng gạo, tựa như có hai hòn đá đang bị nung đỏ rồi cà sát trên mặt đất.
Đôi ngươi của Nghê Hạc Niên lập tức phát ra ánh sasg khác thường. Lão "nhìn" vào chiếc áo bào màu đen đầy phù văn huyền ảo mà đối phương đang mặc, "nhìn" vào quyền trượng trong tay đối phương, liền biết đối phương là ai.
- Chỉ là một tên cụt chân.
Đôi mắt của lão ta bắt đầu tản ra ánh sáng huyền bí, tựa như đom đóm giữa bầu trời đêm.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục hơi ngẩn người, sau đấy cười lớn lên.
Khi tiếng cười bật vang, bỗng nhiên có thêm nhiều ngọn lửa và khói dày màu đen bay ra, tựa như có vô số con quạ đang vỗ cánh bay trong không trung.
Mặc dù bị chưởng giáo núi Luyện Ngục đốt mất hai chân, trở thành một người tàn phế, đồng thời tước đoạt đi thân phận đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nhưng lão ta đã ngồi ở vị trí đấy không biết bao nhiêu năm, một vị trí thậm chí còn tôn quý hơn hoàng đế Đại Mãng. Thậm chí, lão ta còn nghĩ rằng trong toàn bộ thiên hạ này, lão ta chỉ ở dưới một người là chưởng giáo núi Luyện Ngục, những người khác đều thua kém lão.
Trong tiếng cười đấy còn ẩn chứa sự uy nghiêm cường đại, coi thường mọi chúng sinh, coi tất cả chỉ như con kiến bé nhỏ.
- Ngươi cũng chỉ là một tên mù.
Lão ta khinh thường cười to lên.
Nghê Hạc Niên không nói thêm gì nữa.
Lão bắt đầu đi tới trước, đối mặt với đối thủ thần bí chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian, nay lại đột ngột có mặt ở hoàng thành Vân Tần.
Mỗi một bước ra ngoài, khí tức quanh thân lão càng thu liễm lại, tầng tầng không khí tựa như đang bị hút vào bên trong người lão, tạo thành một vách tường thật mỏng bên ngoài lão. Bước chân của lão không nhanh không chậm, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, thật không khác gì bước chân của người bình thường, cũng không phá hủy bất kỳ đồ vật nào trên đường đi. Nhưng bầu trời bao la trên đầu lão lại đột nhiên sáng lên, có một cột sáng từ trên cao chiếu thẳng xuống người lão.
Nụ cười trên khuôn mặt đại trưởng lão núi Luyện Ngục biến mất.
- Hơi thú vị.
Âm thanh của lão rõ ràng đã nặng nề hơn trước.
Sau đấy, lão ta cũng bắt đầu đi tới trước.
Khi lão ta di chuyển, ngọn lửa màu đen trên người lão dường như bị thổi ngược về đằng sau, mà khói đen dày đặc lại chủ động hướng tới trước, sau đấy từng mảng từng mảng rơi rụng như bông tuyết.
Lão đưa bảo trượng trong tay mình ra ngoài.
Nguyên khí trời đất nhanh chóng biến đổi.
Mấy ngàn mảnh tro bụi màu đen từ khói đen trên người tạo thành hội tụ chung một chỗ, dường như ngưng tụ thành một cái đầu lâu màu đen, phóng mạnh về phía Nghê Hạc Niên.
Sắc mặt Nghê Hạc Niên âm trầm đến mức đáng sợ.
Lão vươn năm ngón tay mình ra, có năm luồng nguyên khí trong suốt chuyển động trong không trung, nhưng khi chạm mặt với khói đen dày đặc, chúng lại bị khói đen đẩy lùi, đồng thời khói đen bao phủ ông ta lại, biến thành một nhà tù màu đen.
Nguyên khí trên người lão, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống người đang xảy ra biến đổi, có nhiều nguyên khí không ngừng thoát ly thân thể lão, tựa như khói đen từ một cây nến bốc lên cao rồi tan biến trong không khí.
Đầu lâu khổng lồ tựa như đang nhe răng cười.
Trong cảm giác của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cảm giác giữa lão ta và đối thủ tựa như trở nên xa xôi vô cùng.
Chân mày Nghê Hạc Niên nhíu lại thật chặt, bắt đầu yên lặng suy tư.
Trong tình huống chiến đấu có một không hai này, ông ta lại yên lặng suy tư.
Bởi vì ông ta hiểu rằng trừ khi mình hiểu thông suốt được, nếu không mình tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi đối phương, cuối cùng bị đối phương giết chết.
Nhưng ngay lúc này, có một phi kiếm mỏng nhẹ tựa như lá liễu, để lại bóng ảnh nhàn nhạt dưới đất, đột nhiên từ bên trái Văn Huyền Xu bay tới, đâm thẳng vào cổ Văn Huyền Xu.
Có một hoặc hai Trung Châu vệ xông tới chỗ lão ta, nhưng chỉ vừa đến cạnh lão, ngay lập tức đã bị đánh bay ra ngoài.
Hai tay của lão ta căn bản không nhúc nhích hay động đậy.
Có lẽ là bản năng của một người bình thường đối với một cường giả đã siêu thoát thế gian, hoặc tựa như một con chuột nhìn thấy có con mèo đi tới chỗ mình, sau đấy không còn Trung Châu vệ nào xông tới lão ta.
Một chiếc xe ngựa từ trong đội xe sau Văn Huyền Xu chậm rãi chạy ra.
Chiếc xe ngựa này còn rất mới, nhưng có lẽ vì hai ngày qua liên tục chạy, nên trục xe đã bị mài mòn.
Cả cửa sổ và màn xe đều bị đóng chặt lại, bề ngoài có rất nhiều bụi đất, gây cho người ta cảm giác đây là một chiếc quan tài vừa được đào từ dưới đất bùn lên.
Nghê Hạc Niên nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy ra, ngừng lại, tựa như đang suy nghĩ việc gì đấy.
- Nếu muốn lên núi Chân Long, đúng là vẫn có cảnh thần tiên đánh nhau.
Nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy ra và Nghê Hạc Niên cùng đứng trên đường lớn hoàng thành, một quan viên Trung Châu vệ không khỏi gượng cười.
Dù là các Trung Châu vệ ngày thường mặc giáp nghiêm trang, trông rất uy vũ, hay là những kiếm sư học viện Tiên Nhất trông như cao cao tại thượng, không nhiễm khói lửa nhân gian, hay là những người tu hành học viện Lôi Đình đang kịch chiến với Trung Châu vệ trong hoàng cung, tất cả cũng chỉ là vật hi sinh của các đại nhân vật.
Cuộc chiến này, kết quả cuối cùng chỉ có thể là Văn Huyền Xu lạnh lùng giết chết hoàng đế Vân Tần, hoặc là hoàng đế Vân Tần giết chết Văn Huyền Xu.
Hoàng đế muốn giết chết Văn Huyền Xu, trước tiên phải tiêu diệt được mấy vạn đại quân trong tay Văn Huyền Xu, để cho một người tu hành như Nghê Hạc Niên có thể xuyên qua đại quân mà tới trước mặt Văn Huyền Xu.
Văn Huyền Xu muốn giết chết hoàng đế, ít nhất phải xông lên núi Chân Long, tìm thấy hoàng đế.
Vào thời khắc này, bất kể cuộc chiến giữa Trung Châu vệ và người tu hành học viện Lôi Đình trong hoàng cung có kết quả như thế nào, chỉ cần Trung Châu vệ không thể ngăn cản được người tu hành cấp Thánh sư, vậy cuộc chiến này chỉ còn có thần tiên đánh với nhau.
...
Trong mắt người bình thường, một người tu hành đạt đến cảnh giới như Nghê Hạc Niên thật sự không khác thần tiên là mấy, lão ta tất nhiên sẽ không chú ý đến thái độ của các quân sĩ bình thường. Sau khi đôi mắt lão ta bị quang minh đả thương, lão đã không thể nhìn rõ được, nhưng bỗng nhiên lão ta lại hơi xoay đầu, nhìn Văn Huyền Xu, bình thản nói:
- Ngày xưa tiên hoàng và Trương viện trưởng lập quốc, có một nhóm người tu hành Lưu thị âm mưu làm phản, làm ra những chuyện khiến Trương viện trưởng khó có thể chịu được. Theo lý, những người tu hành Lưu thị tưởng rằng mình có thể chiến thắng Trương viện trưởng đấy sẽ bị xử tử, nhưng bởi vì dưới đất có một quáng mạch vô cùng trân quý mà chỉ có người tu hành Thánh sư mới khai quật được, nên Trương viện trưởng và tiên hoàng đã không xử tử bọn họ, bắt bọn họ khổ dịch chuộc tội.
Văn Huyền Xu tự tin mỉm cười, nói:
- Binh khí là hung hay thiện, tất cả là do người dùng. Bây giờ Nghê đại cung phụng nói những lời này, có phải là quá muộn hay không?
Nghê Hạc Niên vĩnh viễn nhìn ông ta với thái độ một tiền bối coi hậu bối, lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn ngươi biết rằng những người đó đã chết.
Văn Huyền Xu nghiêm mặt lại, thần sắc trở nên lạnh lùng mà mạnh mẽ:
- Ngay khi bảy cánh cửa thành rơi xuống, Địch Sầu Phi làm phản, những người đó nhất định sẽ chết. Nhưng bọn họ là Thánh sư, mặc dù đã già, đã tàn phế, nhưng các ngươi muốn giết bọn họ cũng phải trả giá. Nói như vậy, nguyên nhân khiến hai cung phụng và các tượng sư Dung gia không thể xuất hiện ở đây chính là vì họ.
- Những người đó muốn từ hậu cung xông vào núi Chân Long, người của Dung gia đã phục kích ở núi Chân Long giết chết bọn họ sao? Nhưng cho dù bọn ngươi liều mạng vì Trưởng Tôn Cẩm Sắt, ta sợ rằng tên hoàng đế đấy sẽ không để bọn ngươi đặt một chân lên núi Chân Long.
Sau khi dừng lại một hồi, Văn Huyền Xu mở miệng nói.
Câu nói sau cùng tựa hồ rất tối nghĩa, nhưng với một nhân vật như Văn Huyền Xu, vào lúc khẩn cấp như vậy, tất nhiên sẽ không nói một câu vô nghĩa.
- Câu nói này không có tác dụng với ta.
Nghê Hạc Niên lạnh lùng nhìn Văn Huyền Xu, nói:
- Ta không có hứng thú với núi Chân Long hay những nơi khác, ta chỉ để ý đến việc tu hành của ta. Đối với ta, giá trị của ngươi còn không bằng Chung Thành Chung gia hay Hạ Bạch Hà học viện Tiên Nhất. Thành Trung Châu chính là thế gian, lúc còn sống ta có thể ở trong thành Trung Châu, thế gian như vậy đã đủ giúp ta tu hành. Âm mưu tính toán không có tác dụng với ta, bởi vì ta là vô địch trong tòa thành này, không có người nào có thể ngăn cản ta giết ngươi.
Những lời này vô cùng phách lối, nhưng hiện giờ không có người nào dám cười nhạo Nghê Hạc Niên.
Bởi vì trong thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên chính là vô địch.
Từ nhiều năm về trước, tất cả người tu hành trong thành Trung Châu đều thừa nhận lão ta là vô địch trong thế giới người tu hành.
Theo ý đó mà nói, bởi vì đã có Nghê Hạc Niên, nên những người tu hành vô cùng mạnh mẽ khác mới không thể xuất hiện ở thành Trung Châu.
Nghê Hạc Niên không hề phản bác hay tranh luận gì đối với những lời nói của người tu hành trong thành Trung Châu.
Văn Huyền Xu không nói thêm gì nữa, lặng lẽ quay đầu nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh trông còn rất mới, nhưng lại lộ vẻ phong trần mệt mỏi kia.
...
Người trong xe ngựa là ai?
Một viên quan Trung Châu vệ đang đứng gần đấy khiếp sợ nhìn chiếc xe ngựa đó. Từ lúc xông vào thành Trung Châu chiến đấu đến bây giờ, hắn đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh kinh người, thấy được hoàng đế và Văn Huyền Xu không ngừng sử dụng hậu chiêu của mình. Mà dựa vào câu chuyện của Văn Huyền Xu và Nghê Hạc Niên vừa rồi, một tướng quân bình thường như hắn cũng có thể biết được rằng trong tay Văn Huyền Xu và hoàng đế còn có rất nhiều lá bài tẩy mà người khác không biết.
Hiện nay, người trong chiếc xe ngựa là ai? Tại sao Văn Huyền Xu có thể dựa vào nó để chiến đấu với người tu hành vô địch trong thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên?
Cánh cửa xe vẫn luôn đóng chặt lại, nhưng bây giờ lại được mở ra.
Bất kỳ một chiếc xe ngựa bình thường nào, khi cửa xe ngựa được mở ra chắc chắn sẽ phát ra tiếng động, nhưng cánh cửa này lại không có bất kỳ âm thanh vào vang lên, bởi vì ngay nháy mắt gió lùa vào bên trong, hai cánh cửa đã bị đốt cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Ngọn lửa là màu đen, tro bụi là màu đen.
Sau đấy có khói đen dày đặc từ trong buồng xe ngựa toát ra ngoài.
Một bóng được được ngọn lửa và khói dày màu đen bao phủ từ trong xe bước ra.
Hai con ngựa kéo xe ở đằng trước không dám phát ra âm thanh nào, bởi vì bọn chúng đang sợ hãi tới mức ngồi bệt xuống dưới đất, không dám động đậy.
Buồng xe sau lưng bóng người đó đang bốc cháy hừng hực, hóa thành những hạt tro bụi màu đen, tựa như ngay khi có ma vương trong truyền thuyết phủ xuống thế gian, trong hư không đột nhiên có đóa hoa của tội ác nở rộ.
Mái hiên xe ngựa không cao, bất kỳ người bình thường nào bước ra ngoài đều phải khom lưng, nhưng người này lại đứng thẳng bước ra, không hề khom lưng, bởi vì đây là một người cụt chân.
Bóng người đang bị ngọn lửa và khói dày đặc màu đen cao đến hai tầng lầu bao phủ này tiếp tục đi tới phía trước. Hai con ngựa trước mặt lão ta đã biến thành than cốc, phát ra mùi khét khiến người ta cay mũi. Có một chút khói đen đang bay lượn ngoài không trung bỗng nhiên bị hút vào trong thân thể bóng người đó, tựa như là tế phẩm hiến tặng cho ma vương.
Viên quan Trung Châu vệ và các tướng lãnh khác đang đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi, không dám nói câu nào.
Bọn họ không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một người kinh khủng như vậy.
- Ta có thể ngăn cản ngươi.
Bóng người đang bị ngọn lửa và khói dày màu đen bao phủ này lạnh lùng lên tiếng. Lời nói Vân Tần mà lão vừa nói nghe rất gượng gạo, tựa như có hai hòn đá đang bị nung đỏ rồi cà sát trên mặt đất.
Đôi ngươi của Nghê Hạc Niên lập tức phát ra ánh sasg khác thường. Lão "nhìn" vào chiếc áo bào màu đen đầy phù văn huyền ảo mà đối phương đang mặc, "nhìn" vào quyền trượng trong tay đối phương, liền biết đối phương là ai.
- Chỉ là một tên cụt chân.
Đôi mắt của lão ta bắt đầu tản ra ánh sáng huyền bí, tựa như đom đóm giữa bầu trời đêm.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục hơi ngẩn người, sau đấy cười lớn lên.
Khi tiếng cười bật vang, bỗng nhiên có thêm nhiều ngọn lửa và khói dày màu đen bay ra, tựa như có vô số con quạ đang vỗ cánh bay trong không trung.
Mặc dù bị chưởng giáo núi Luyện Ngục đốt mất hai chân, trở thành một người tàn phế, đồng thời tước đoạt đi thân phận đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nhưng lão ta đã ngồi ở vị trí đấy không biết bao nhiêu năm, một vị trí thậm chí còn tôn quý hơn hoàng đế Đại Mãng. Thậm chí, lão ta còn nghĩ rằng trong toàn bộ thiên hạ này, lão ta chỉ ở dưới một người là chưởng giáo núi Luyện Ngục, những người khác đều thua kém lão.
Trong tiếng cười đấy còn ẩn chứa sự uy nghiêm cường đại, coi thường mọi chúng sinh, coi tất cả chỉ như con kiến bé nhỏ.
- Ngươi cũng chỉ là một tên mù.
Lão ta khinh thường cười to lên.
Nghê Hạc Niên không nói thêm gì nữa.
Lão bắt đầu đi tới trước, đối mặt với đối thủ thần bí chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian, nay lại đột ngột có mặt ở hoàng thành Vân Tần.
Mỗi một bước ra ngoài, khí tức quanh thân lão càng thu liễm lại, tầng tầng không khí tựa như đang bị hút vào bên trong người lão, tạo thành một vách tường thật mỏng bên ngoài lão. Bước chân của lão không nhanh không chậm, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, thật không khác gì bước chân của người bình thường, cũng không phá hủy bất kỳ đồ vật nào trên đường đi. Nhưng bầu trời bao la trên đầu lão lại đột nhiên sáng lên, có một cột sáng từ trên cao chiếu thẳng xuống người lão.
Nụ cười trên khuôn mặt đại trưởng lão núi Luyện Ngục biến mất.
- Hơi thú vị.
Âm thanh của lão rõ ràng đã nặng nề hơn trước.
Sau đấy, lão ta cũng bắt đầu đi tới trước.
Khi lão ta di chuyển, ngọn lửa màu đen trên người lão dường như bị thổi ngược về đằng sau, mà khói đen dày đặc lại chủ động hướng tới trước, sau đấy từng mảng từng mảng rơi rụng như bông tuyết.
Lão đưa bảo trượng trong tay mình ra ngoài.
Nguyên khí trời đất nhanh chóng biến đổi.
Mấy ngàn mảnh tro bụi màu đen từ khói đen trên người tạo thành hội tụ chung một chỗ, dường như ngưng tụ thành một cái đầu lâu màu đen, phóng mạnh về phía Nghê Hạc Niên.
Sắc mặt Nghê Hạc Niên âm trầm đến mức đáng sợ.
Lão vươn năm ngón tay mình ra, có năm luồng nguyên khí trong suốt chuyển động trong không trung, nhưng khi chạm mặt với khói đen dày đặc, chúng lại bị khói đen đẩy lùi, đồng thời khói đen bao phủ ông ta lại, biến thành một nhà tù màu đen.
Nguyên khí trên người lão, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống người đang xảy ra biến đổi, có nhiều nguyên khí không ngừng thoát ly thân thể lão, tựa như khói đen từ một cây nến bốc lên cao rồi tan biến trong không khí.
Đầu lâu khổng lồ tựa như đang nhe răng cười.
Trong cảm giác của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cảm giác giữa lão ta và đối thủ tựa như trở nên xa xôi vô cùng.
Chân mày Nghê Hạc Niên nhíu lại thật chặt, bắt đầu yên lặng suy tư.
Trong tình huống chiến đấu có một không hai này, ông ta lại yên lặng suy tư.
Bởi vì ông ta hiểu rằng trừ khi mình hiểu thông suốt được, nếu không mình tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi đối phương, cuối cùng bị đối phương giết chết.
Nhưng ngay lúc này, có một phi kiếm mỏng nhẹ tựa như lá liễu, để lại bóng ảnh nhàn nhạt dưới đất, đột nhiên từ bên trái Văn Huyền Xu bay tới, đâm thẳng vào cổ Văn Huyền Xu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.