Quyển 10 - Chương 1: Thanh xuân tươi đẹp
Vô Tội
08/11/2013
Rừng Mê tung rộng lớn bạt ngàn, có thể ẩn giấu đến mười vạn đại
quân. Đối với người tu hành, cho dù phải sống trong rừng Mê tung cả đời, chỉ cần có đầy đủ thức ăn nước uống, họ căn bản không phải lo lắng đến
việc thiếu thức ăn.
Nhưng ngoại trừ những người tu hành đã hoàn toàn tuyệt vọng với cả thế gian này, tất nhiên sẽ không có người nào mong muốn phải sống trong rừng Mê tung cả đời.
Bởi vì đã qua một thời gian, loạn lăng Bích Lạc bắt đầu được bình ổn, rất nhiều người tu hành của các học viện và triều đình Vân Tần tiến vào trong. Có lẽ không bao lâu nữa tin tức ở lăng Bích Lạc sẽ được truyền ra ngoài bình thường, không phải bế tắc như hồi Văn Nhân Thương Nguyệt còn thống ngự cả lăng Bích Lạc nữa.
Các đội ngũ của học viện chuẩn bị lên đường, trở về nhà của mình.
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Lý Khai Vân làm thành một tổ trinh sát, đi trước mở đường cho đội ngũ của mình.
Bởi vì tất cả đều đoán rằng lúc nguy hiểm nhất đã trôi qua, mà trong đội ngũ của họ còn có những sư trưởng của học viện, đội trinh sát đi trước cũng chỉ xem xét tình hình xung quanh thế nào, nên ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Lý Khai Vân cũng không kéo giãn đội hình quá, chỉ sóng vai đi trong rừng Mê tung, tâm tình vô cùng thoải mái.
Qua nhiều trận chiến nguy hiểm, tu vi của Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y đã đạt đến Hồn sư trung giai, cách rất xa Lâm Tịch đã đạt đến Đại hồn sư trung giai. Nhưng sau khi trải qua các trận chiến sinh tử như vậy, khí chất non nớt và ngây ngô trên người họ đã dần tiêu tán, thay vào đấy là khí độ chững chạc và thành thục.
Nếu như Từ Sinh Mạt có ở đây, nhất định ông ta sẽ rất kinh ngạc trước tốc độ thay đổi khí chất này, về việc sau khi kinh ngạc, ông ta sẽ cao hứng hay là càng không thích hơn, vậy cũng chỉ có Từ Sinh Mạt mới biết được.
- Ngươi có liên lạc với nàng hay không?
Lâm Tịch nhìn Lý Khai Vân vẫn có mái tóc hơi khô vàng, thân thể đen gầy, nhưng hiện giờ đã thể hiện rõ khí chất của một tướng lãnh biên quân đang đi cạnh mình, nhẹ giọng hỏi.
Lý Khai Vân ngẩn người, nói:
- Người nào?
Thấy Lý Khai Vân đã biết rõ mà còn cố hỏi như vậy, Khương Tiếu Y thật không nhịn được mà bật cười lớn:
- Trừ Lãnh Thu Ngữ ra, còn có người nào nữa? Trước mặt chúng ta mà còn muốn tỏ ra hồ đồ sao?
Khuôn mặt sạm đen của Lý Khai Vân đỏ bừng, khẽ thở dài một cái, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ta thường xuyên viết thư cho nàng, chỉ là nàng hồi âm rất ít. Sợ rằng không chú ý đến ta.
- Có thể hồi âm là bước khởi đầu tốt rồi.
Thấy Lý Khai Vân thổ lộ, Lâm Tịch khẽ tươi cười, vỗ vai Lý Khai Vân, nói:
- Nói cho ngươi một chiêu tán gái này, con gái tốt thường rất khó tán tỉnh được đấy. Một khi trong lòng họ có ngươi rồi, cho dù ngươi không phải là người đầu tiên mà họ mới nhìn thấy đã thương, nhưng chỉ cần trong lòng nàng có hình bóng ngươi, sau này nàng gặp phải bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ lấy ngươi ra so sánh với họ trước. Chỉ cần ngươi xuất sắc, những người đó dĩ nhiên không thể sánh bằng được, không thể tạo được ấn tượng trong lòng nàng.
Lý Khai Vân đỏ cả mặt, nhưng cảm thấy Lâm Tịch nói rất đúng.
Khương Tiếu Y bất giác cười khẽ, nói:
- Lâm Tịch, ngươi thật sự là người từng trải. Những chuyện này có kinh nghiệm lắm đấy.
Lâm Tịch cũng không khiêm nhường, cười đắc ý:
- Cho dù ngươi thích người nào, ta cũng tuyệt đối có thể làm đệ nhất quân sư cho ngươi, tính kế bày mưu cho ngươi, bảo đảm ngươi sẽ thành công dễ như trở bàn tay.
- Vậy phải cảm ơn ngươi trước.
Khương Tiếu Y tươi cười:
- Nhưng mà, ta cảm thấy ngươi nên quan tâm Mông Bạch hơn đi.
Lâm Tịch và Lý Khai Vân đều hơi kinh ngạc, cùng nhau nói:
- Mông Bạch?
- Các ngươi không chú ý đến hắn đâu.
Khương Tiếu Y mỉm cười, nói:
- Hai ngày nay hắn và Khương Ngọc Nhi rõ ràng rất tranh thủ, hai người ở chung một chỗ tâm sự rất nhiều, mà thường ngày Mông Bạch lại chủ động giúp nàng ta nhiều chuyện...Tuy Khương Ngọc Nhi là họ Khương, nhưng không phải là muội muội ta, nếu không, huynh trưởng như ta nhất định phải giúp họ một chút.
- Mông Bạch và Khương Ngọc Nhi?
Lâm Tịch và Lý Khai Vân đầu tiên nhìn nhau, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người lại cùng nhau nói:
- Rất xứng đôi.
Mông Bạch bản tính nhát gan, Khương Ngọc Nhi cũng e ngại do dự, nếu như hai người này có thể phối thành một đôi quả thật không tệ chút nào, ít ra sau này sẽ không thấy cảnh tượng Mông Bạch nhát gan lại bị một sư tử cái nào đấy cầm binh khí đánh phải chạy ra đường mà không dám phản kháng.
- Nhưng mà, chuyện này chúng ta phải làm bộ không biết, cũng không nên giúp, nếu không, có thể sẽ phá hoại đấy.
Lâm Tịch cười thật to, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại cẩn thận dặn dò Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y.
Khương Tiếu Y liền giật mình, nói:
- Có nghĩa là sao?
- Nếu như trong hai người họ có ai lớn gan vậy còn tốt, nhưng cả hai đều e ngại như nhau...Ồ, nói như vậy có khi hai ngươi lại không hiểu...có nghĩa là cả hai nhát gan sẽ không có ai chủ động cả.
Lâm Tịch giải thích:
- Nếu như đi hỏi hai người bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức không dám thừa nhận. Bây giờ tình cảm đôi bên chưa sâu đậm, một khi bị chúng ta nói, sợ rằng có đánh bọn họ cũng không chấp nhận, có khi còn xa lánh nhau. Chỉ có thể chờ bọn hắn nước chảy thành sông, đến lúc thích hợp chúng ta lại giúp họ phá đi màng giấy cuối cùng là xong.
Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y đồng thời nhìn nhau, bắt đầu kính nể mà nói:
- Lâm Tịch, ở vấn đề này ngươi quả thật xứng danh đệ nhất quân sư...hạnh phúc tương lai chúng ta cũng phải nhờ ngươi rồi.
...
Cùng thời khắc đấy, trong một bình nguyên hoang vắng giáp ranh giữa phía tây lăng Bích Lạc và con đường núi chính, có hai người trẻ tuổi đang song song bước đi.
Một người trong đấy là một thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp vô cùng sắc xảo. Tuy hiện giờ nàng ta đang mặc một bộ giáp đen có những vệt máu khô bám lấy, nhưng vẫn toát ra khí chất cao sang, bất kỳ người nào nhìn thấy nàng, chắc chắn cũng cảm nhận được vẻ đẹp này, sợ rằng rất lâu sau đấy cũng không thể nào quên đi dung mạo và khí chất của nàng.
Nàng là Tần Tích Nguyệt, viên minh châu khiến không biết bao nhiêu đệ tử học viện Thanh Loan vừa nhìn thấy đã phải khuynh tâm.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng có vóc người cao lớn, nhưng mặt mũi vô cùng bình thường, chẳng qua lộ vẻ rất chững chạc.
Nam tử trẻ tuổi này tên Trương Bình, đệ tử khoa Thiên Công, cũng là một trong những bằng hữu tốt nhất của Lâm Tịch.
Nhiệm vụ của tiểu đội của hắn và Tần Tích Nguyệt chính là tiến vào phía tây lăng Bích Lạc, lung lạc tinh thần một số đội quân hiệu trung với Văn Nhân Thương Nguyệt.
Địa điểm quyết chiến mà học viện và triều đình Vân Tần đã định với Văn Nhân Thương Nguyệt chính là trên con đường núi ở phía đông lăng Bích Lạc, cho nên, phần lớn các khu vực ở phía tây lăng Bích Lạc cũng tương đương với hậu phương lớn lao của Văn Nhân Thương Nguyệt. Những tiểu đội phải làm nhiệm vụ ở đây vô cùng khó khăn, xét về tính nguy hiểm, quả thật không nhỏ hơn việc phải đối mặt với đại quân do Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt tự mình thống lãnh bao nhiêu.
Một số trận chiến vẫn đang diễn ra.
Một ngày trước, tiểu đội của Trương Bình và Tần Tích Nguyệt ở đây đã bị tiêu diệt toàn bộ, Trương Bình và Tần Tích Nguyệt khi đấy vừa lúc ra ngoài, không biết trong tiểu đội còn ai sống sót hay không. Nhưng bởi vì nghe nói tình hình ở phía đông lăng Bích Lạc hiện giờ đã tương đối an toàn, nên hai người lập tức đi tới con đường núi chính.
Mặc dù hiện nay chỉ có hai người đi trong một bình nguyên hoang vắng ở ngay trong lăng Bích Lạc, mà bình nguyên này lại giáp ranh với các vị trí quan trọng của quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân đội và người tu hành bắt gặp, vô cùng nguy hiểm, nhưng vì chỉ có hai người, nên tâm tình Trương Bình hiện giờ rất phức tạp, hắn không chỉ không nghĩ tới nguy hiểm, thậm chí còn mơ ước đoạn đường này không bao giờ kết thúc, hãy cứ thế mà tiếp tục.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt Tần Tích Nguyệt tựa như một nữ thần trong lòng mình, thấy rõ thần sắc của đối phương, hắn biết rõ hiện giờ trong lòng đối phương thật sự không có tình cảm nào với mình ngoại trừ tình đồng học học viện...Hắn bất giác cảm thấy mình thật tầm thường. Tuy nói hiện giờ hai người đang song song bước đi, nhưng nếu như có người nào đấy từ bên cạnh nhìn qua, sẽ lập tức phát hiện hắn không đi thẳng hàng với Tần Tích Nguyệt, vẫn luôn đi sau nửa bước.
Tần Tích Nguyệt không phải là người ngu ngốc, mà đối với chuyện tình cảm nam nữ, phản ứng của con gái vẫn luôn nhạy cảm hơn con trai. Nàng dĩ nhiên cảm giác được tình cảm của Trương Bình đối với mình, chỉ là vì nàng thật sự không có tình cảm đặc biệt gì với Trương Bình cả, nên rất hiếm khi nàng chú ý đến hắn.
Tuy nhiên, khi liếc mắt nhìn thấy ở ngay đầu vai của Trương Bình có máu tươi đang rỉ ra ngoài, nàng tất nhiên không thể làm bộ không thấy. Nên nàng chủ động đi chậm lại, xoay đầu nhìn Trương Bình, nhẹ giọng hỏi:
- Vết thương của ngươi đang chảy máu...có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?
Nghe được giọng nói dịu dàng của Tần Tích Nguyệt, Trương Bình hơi run người, nhưng lại lập tức lắc đầu, nói:
- Không sao cả, đi dọc đường rồi tìm dược vật cầm máu cũng được, không sao.
- Cảm ơn.
Tần Tích Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc rối loạn. Nàng thật sự không biết động tác rất tự nhiên của mình vừa rồi lại là cảnh tượng đẹp mắt thế nào đối với người khác, Trương Bình ngẩn ngơ nhìn nàng, mà nàng lại dồn dập nói cảm ơn:
- Nếu như không phải ngươi liều chết ngăn cản, có lẽ chính ta là người bị thương.
Có lẽ vì hiện giờ Tần Tích Nguyệt quá gần với hắn, có lẽ vì ánh mắt của Tần Tích Nguyệt quá ấm áp, nên Trương Bình bất giác nói:
- Cho dù đao kia có hung hiểm hơn đi nữa, ta vẫn có thể vì ngươi ngăn cản.
Vừa nghe xong câu này, Tần Tích Nguyệt cau mày lại, nàng không ngờ Trương Bình lại đột nhiên nói một câu thể hiện rõ tâm ý như thế.
Mà vừa nói câu này, Trương Bình cũng đột nhiên ngẩn người.
Ngay nháy mắt không khí đột nhiên lúng túng như vậy, Tần Tích Nguyệt cau mày thật chặt, nói:
- Ngươi nghe thử xem...
Nàng nhanh chóng đưa tay lên, ý bảo Trương Bình đừng lên tiếng, sau đấy thấp giọng nói với hắn.
Lòng bàn tay Trương Bình lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hắn nghe được một loại âm thanh như chuông gió từ trong không khí. Nhưng trong bình nguyên hoang vắng tại lăng Bích Lạc này tuyệt đối không thể có chuông gió, âm thanh này chỉ có thể là tiếng ma sát của vô số trọng giáp kim loại khi di chuyển nhanh, mà nhất định đội quân này cách họ không xa, nên bọn họ mới nghe thấy được.
Hai người nhanh chóng cúi thấp người, bò sát ngay dưới mặt đất, khẩn trương mà cấp tốc bò lên đỉnh một gò đất gần đấy.
Qua những khe hở giữa những cọng cỏ xanh, hai người nhìn thấy có một đội quân đang nhanh chóng đi qua một đầm bước.
Đội quân này chỉ có hơn hai trăm người, nhưng so với những quân sĩ bình thường, khí tức của mỗi quân sĩ trong đội quân này đều mạnh mẽ hơn. Mà trên người bọn họ lại có đeo một cái thùng lớn màu kim loại. Bên hông thùng lớn kim loại bằng đồng xanh này có hình vẽ một con sói dữ tợn. Âm thanh như chuông gió mà hai người vừa nghe là từ cái thùng lớn kim loại này phát ra, cũng vì đội quân này di chuyển rất nhanh nên gió mới thổi mạnh qua được tạo thành tiếng động.
- Trọng khải Thanh lang!
Trương Bình là đệ tử khoa Thiên Công, tất nhiên hiểu rõ vật bên trong thùng là cái gì hơn bất cứ ai. Ngay lập tức, hắn rùng mình một cái, lạnh lẽo nói ra bốn chữ này.
- Quân đội bạn ở phía tây của chúng ta đã bị đánh tan...một đội quân trọng khải Thanh lang chỉnh tề như vậy chắc chắn là thuộc hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt cũng nói chuyện với giọng điệu lạnh như băng.
Trương Bình gật đầu, đây là một chuyện rất hiển nhiên.
- Một đội quân trọng khải lại di chuyển nhanh như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Tần Tích Nguyệt hít sâu một hơi, chợt kiên quyết nói:
- Chúng ta phải bám theo.
Trương Bình hơi tái mặt, nói:
- Quá nguy hiểm.
Tần Tích Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:
- Mặc dù chúng ta không địch lại, nhưng nếu có thể cảnh báo trước khi quyết chiến, có lẽ sẽ cứu được nhiều người.
Trương Bình hít sâu một hơi, nhìn đôi mắt xinh đẹp mà kiên định của nàng, không nói thêm gì nữa, gật đầu.
Nhưng ngoại trừ những người tu hành đã hoàn toàn tuyệt vọng với cả thế gian này, tất nhiên sẽ không có người nào mong muốn phải sống trong rừng Mê tung cả đời.
Bởi vì đã qua một thời gian, loạn lăng Bích Lạc bắt đầu được bình ổn, rất nhiều người tu hành của các học viện và triều đình Vân Tần tiến vào trong. Có lẽ không bao lâu nữa tin tức ở lăng Bích Lạc sẽ được truyền ra ngoài bình thường, không phải bế tắc như hồi Văn Nhân Thương Nguyệt còn thống ngự cả lăng Bích Lạc nữa.
Các đội ngũ của học viện chuẩn bị lên đường, trở về nhà của mình.
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Lý Khai Vân làm thành một tổ trinh sát, đi trước mở đường cho đội ngũ của mình.
Bởi vì tất cả đều đoán rằng lúc nguy hiểm nhất đã trôi qua, mà trong đội ngũ của họ còn có những sư trưởng của học viện, đội trinh sát đi trước cũng chỉ xem xét tình hình xung quanh thế nào, nên ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Lý Khai Vân cũng không kéo giãn đội hình quá, chỉ sóng vai đi trong rừng Mê tung, tâm tình vô cùng thoải mái.
Qua nhiều trận chiến nguy hiểm, tu vi của Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y đã đạt đến Hồn sư trung giai, cách rất xa Lâm Tịch đã đạt đến Đại hồn sư trung giai. Nhưng sau khi trải qua các trận chiến sinh tử như vậy, khí chất non nớt và ngây ngô trên người họ đã dần tiêu tán, thay vào đấy là khí độ chững chạc và thành thục.
Nếu như Từ Sinh Mạt có ở đây, nhất định ông ta sẽ rất kinh ngạc trước tốc độ thay đổi khí chất này, về việc sau khi kinh ngạc, ông ta sẽ cao hứng hay là càng không thích hơn, vậy cũng chỉ có Từ Sinh Mạt mới biết được.
- Ngươi có liên lạc với nàng hay không?
Lâm Tịch nhìn Lý Khai Vân vẫn có mái tóc hơi khô vàng, thân thể đen gầy, nhưng hiện giờ đã thể hiện rõ khí chất của một tướng lãnh biên quân đang đi cạnh mình, nhẹ giọng hỏi.
Lý Khai Vân ngẩn người, nói:
- Người nào?
Thấy Lý Khai Vân đã biết rõ mà còn cố hỏi như vậy, Khương Tiếu Y thật không nhịn được mà bật cười lớn:
- Trừ Lãnh Thu Ngữ ra, còn có người nào nữa? Trước mặt chúng ta mà còn muốn tỏ ra hồ đồ sao?
Khuôn mặt sạm đen của Lý Khai Vân đỏ bừng, khẽ thở dài một cái, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ta thường xuyên viết thư cho nàng, chỉ là nàng hồi âm rất ít. Sợ rằng không chú ý đến ta.
- Có thể hồi âm là bước khởi đầu tốt rồi.
Thấy Lý Khai Vân thổ lộ, Lâm Tịch khẽ tươi cười, vỗ vai Lý Khai Vân, nói:
- Nói cho ngươi một chiêu tán gái này, con gái tốt thường rất khó tán tỉnh được đấy. Một khi trong lòng họ có ngươi rồi, cho dù ngươi không phải là người đầu tiên mà họ mới nhìn thấy đã thương, nhưng chỉ cần trong lòng nàng có hình bóng ngươi, sau này nàng gặp phải bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ lấy ngươi ra so sánh với họ trước. Chỉ cần ngươi xuất sắc, những người đó dĩ nhiên không thể sánh bằng được, không thể tạo được ấn tượng trong lòng nàng.
Lý Khai Vân đỏ cả mặt, nhưng cảm thấy Lâm Tịch nói rất đúng.
Khương Tiếu Y bất giác cười khẽ, nói:
- Lâm Tịch, ngươi thật sự là người từng trải. Những chuyện này có kinh nghiệm lắm đấy.
Lâm Tịch cũng không khiêm nhường, cười đắc ý:
- Cho dù ngươi thích người nào, ta cũng tuyệt đối có thể làm đệ nhất quân sư cho ngươi, tính kế bày mưu cho ngươi, bảo đảm ngươi sẽ thành công dễ như trở bàn tay.
- Vậy phải cảm ơn ngươi trước.
Khương Tiếu Y tươi cười:
- Nhưng mà, ta cảm thấy ngươi nên quan tâm Mông Bạch hơn đi.
Lâm Tịch và Lý Khai Vân đều hơi kinh ngạc, cùng nhau nói:
- Mông Bạch?
- Các ngươi không chú ý đến hắn đâu.
Khương Tiếu Y mỉm cười, nói:
- Hai ngày nay hắn và Khương Ngọc Nhi rõ ràng rất tranh thủ, hai người ở chung một chỗ tâm sự rất nhiều, mà thường ngày Mông Bạch lại chủ động giúp nàng ta nhiều chuyện...Tuy Khương Ngọc Nhi là họ Khương, nhưng không phải là muội muội ta, nếu không, huynh trưởng như ta nhất định phải giúp họ một chút.
- Mông Bạch và Khương Ngọc Nhi?
Lâm Tịch và Lý Khai Vân đầu tiên nhìn nhau, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người lại cùng nhau nói:
- Rất xứng đôi.
Mông Bạch bản tính nhát gan, Khương Ngọc Nhi cũng e ngại do dự, nếu như hai người này có thể phối thành một đôi quả thật không tệ chút nào, ít ra sau này sẽ không thấy cảnh tượng Mông Bạch nhát gan lại bị một sư tử cái nào đấy cầm binh khí đánh phải chạy ra đường mà không dám phản kháng.
- Nhưng mà, chuyện này chúng ta phải làm bộ không biết, cũng không nên giúp, nếu không, có thể sẽ phá hoại đấy.
Lâm Tịch cười thật to, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại cẩn thận dặn dò Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y.
Khương Tiếu Y liền giật mình, nói:
- Có nghĩa là sao?
- Nếu như trong hai người họ có ai lớn gan vậy còn tốt, nhưng cả hai đều e ngại như nhau...Ồ, nói như vậy có khi hai ngươi lại không hiểu...có nghĩa là cả hai nhát gan sẽ không có ai chủ động cả.
Lâm Tịch giải thích:
- Nếu như đi hỏi hai người bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức không dám thừa nhận. Bây giờ tình cảm đôi bên chưa sâu đậm, một khi bị chúng ta nói, sợ rằng có đánh bọn họ cũng không chấp nhận, có khi còn xa lánh nhau. Chỉ có thể chờ bọn hắn nước chảy thành sông, đến lúc thích hợp chúng ta lại giúp họ phá đi màng giấy cuối cùng là xong.
Lý Khai Vân và Khương Tiếu Y đồng thời nhìn nhau, bắt đầu kính nể mà nói:
- Lâm Tịch, ở vấn đề này ngươi quả thật xứng danh đệ nhất quân sư...hạnh phúc tương lai chúng ta cũng phải nhờ ngươi rồi.
...
Cùng thời khắc đấy, trong một bình nguyên hoang vắng giáp ranh giữa phía tây lăng Bích Lạc và con đường núi chính, có hai người trẻ tuổi đang song song bước đi.
Một người trong đấy là một thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp vô cùng sắc xảo. Tuy hiện giờ nàng ta đang mặc một bộ giáp đen có những vệt máu khô bám lấy, nhưng vẫn toát ra khí chất cao sang, bất kỳ người nào nhìn thấy nàng, chắc chắn cũng cảm nhận được vẻ đẹp này, sợ rằng rất lâu sau đấy cũng không thể nào quên đi dung mạo và khí chất của nàng.
Nàng là Tần Tích Nguyệt, viên minh châu khiến không biết bao nhiêu đệ tử học viện Thanh Loan vừa nhìn thấy đã phải khuynh tâm.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng có vóc người cao lớn, nhưng mặt mũi vô cùng bình thường, chẳng qua lộ vẻ rất chững chạc.
Nam tử trẻ tuổi này tên Trương Bình, đệ tử khoa Thiên Công, cũng là một trong những bằng hữu tốt nhất của Lâm Tịch.
Nhiệm vụ của tiểu đội của hắn và Tần Tích Nguyệt chính là tiến vào phía tây lăng Bích Lạc, lung lạc tinh thần một số đội quân hiệu trung với Văn Nhân Thương Nguyệt.
Địa điểm quyết chiến mà học viện và triều đình Vân Tần đã định với Văn Nhân Thương Nguyệt chính là trên con đường núi ở phía đông lăng Bích Lạc, cho nên, phần lớn các khu vực ở phía tây lăng Bích Lạc cũng tương đương với hậu phương lớn lao của Văn Nhân Thương Nguyệt. Những tiểu đội phải làm nhiệm vụ ở đây vô cùng khó khăn, xét về tính nguy hiểm, quả thật không nhỏ hơn việc phải đối mặt với đại quân do Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt tự mình thống lãnh bao nhiêu.
Một số trận chiến vẫn đang diễn ra.
Một ngày trước, tiểu đội của Trương Bình và Tần Tích Nguyệt ở đây đã bị tiêu diệt toàn bộ, Trương Bình và Tần Tích Nguyệt khi đấy vừa lúc ra ngoài, không biết trong tiểu đội còn ai sống sót hay không. Nhưng bởi vì nghe nói tình hình ở phía đông lăng Bích Lạc hiện giờ đã tương đối an toàn, nên hai người lập tức đi tới con đường núi chính.
Mặc dù hiện nay chỉ có hai người đi trong một bình nguyên hoang vắng ở ngay trong lăng Bích Lạc, mà bình nguyên này lại giáp ranh với các vị trí quan trọng của quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân đội và người tu hành bắt gặp, vô cùng nguy hiểm, nhưng vì chỉ có hai người, nên tâm tình Trương Bình hiện giờ rất phức tạp, hắn không chỉ không nghĩ tới nguy hiểm, thậm chí còn mơ ước đoạn đường này không bao giờ kết thúc, hãy cứ thế mà tiếp tục.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt Tần Tích Nguyệt tựa như một nữ thần trong lòng mình, thấy rõ thần sắc của đối phương, hắn biết rõ hiện giờ trong lòng đối phương thật sự không có tình cảm nào với mình ngoại trừ tình đồng học học viện...Hắn bất giác cảm thấy mình thật tầm thường. Tuy nói hiện giờ hai người đang song song bước đi, nhưng nếu như có người nào đấy từ bên cạnh nhìn qua, sẽ lập tức phát hiện hắn không đi thẳng hàng với Tần Tích Nguyệt, vẫn luôn đi sau nửa bước.
Tần Tích Nguyệt không phải là người ngu ngốc, mà đối với chuyện tình cảm nam nữ, phản ứng của con gái vẫn luôn nhạy cảm hơn con trai. Nàng dĩ nhiên cảm giác được tình cảm của Trương Bình đối với mình, chỉ là vì nàng thật sự không có tình cảm đặc biệt gì với Trương Bình cả, nên rất hiếm khi nàng chú ý đến hắn.
Tuy nhiên, khi liếc mắt nhìn thấy ở ngay đầu vai của Trương Bình có máu tươi đang rỉ ra ngoài, nàng tất nhiên không thể làm bộ không thấy. Nên nàng chủ động đi chậm lại, xoay đầu nhìn Trương Bình, nhẹ giọng hỏi:
- Vết thương của ngươi đang chảy máu...có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?
Nghe được giọng nói dịu dàng của Tần Tích Nguyệt, Trương Bình hơi run người, nhưng lại lập tức lắc đầu, nói:
- Không sao cả, đi dọc đường rồi tìm dược vật cầm máu cũng được, không sao.
- Cảm ơn.
Tần Tích Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc rối loạn. Nàng thật sự không biết động tác rất tự nhiên của mình vừa rồi lại là cảnh tượng đẹp mắt thế nào đối với người khác, Trương Bình ngẩn ngơ nhìn nàng, mà nàng lại dồn dập nói cảm ơn:
- Nếu như không phải ngươi liều chết ngăn cản, có lẽ chính ta là người bị thương.
Có lẽ vì hiện giờ Tần Tích Nguyệt quá gần với hắn, có lẽ vì ánh mắt của Tần Tích Nguyệt quá ấm áp, nên Trương Bình bất giác nói:
- Cho dù đao kia có hung hiểm hơn đi nữa, ta vẫn có thể vì ngươi ngăn cản.
Vừa nghe xong câu này, Tần Tích Nguyệt cau mày lại, nàng không ngờ Trương Bình lại đột nhiên nói một câu thể hiện rõ tâm ý như thế.
Mà vừa nói câu này, Trương Bình cũng đột nhiên ngẩn người.
Ngay nháy mắt không khí đột nhiên lúng túng như vậy, Tần Tích Nguyệt cau mày thật chặt, nói:
- Ngươi nghe thử xem...
Nàng nhanh chóng đưa tay lên, ý bảo Trương Bình đừng lên tiếng, sau đấy thấp giọng nói với hắn.
Lòng bàn tay Trương Bình lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hắn nghe được một loại âm thanh như chuông gió từ trong không khí. Nhưng trong bình nguyên hoang vắng tại lăng Bích Lạc này tuyệt đối không thể có chuông gió, âm thanh này chỉ có thể là tiếng ma sát của vô số trọng giáp kim loại khi di chuyển nhanh, mà nhất định đội quân này cách họ không xa, nên bọn họ mới nghe thấy được.
Hai người nhanh chóng cúi thấp người, bò sát ngay dưới mặt đất, khẩn trương mà cấp tốc bò lên đỉnh một gò đất gần đấy.
Qua những khe hở giữa những cọng cỏ xanh, hai người nhìn thấy có một đội quân đang nhanh chóng đi qua một đầm bước.
Đội quân này chỉ có hơn hai trăm người, nhưng so với những quân sĩ bình thường, khí tức của mỗi quân sĩ trong đội quân này đều mạnh mẽ hơn. Mà trên người bọn họ lại có đeo một cái thùng lớn màu kim loại. Bên hông thùng lớn kim loại bằng đồng xanh này có hình vẽ một con sói dữ tợn. Âm thanh như chuông gió mà hai người vừa nghe là từ cái thùng lớn kim loại này phát ra, cũng vì đội quân này di chuyển rất nhanh nên gió mới thổi mạnh qua được tạo thành tiếng động.
- Trọng khải Thanh lang!
Trương Bình là đệ tử khoa Thiên Công, tất nhiên hiểu rõ vật bên trong thùng là cái gì hơn bất cứ ai. Ngay lập tức, hắn rùng mình một cái, lạnh lẽo nói ra bốn chữ này.
- Quân đội bạn ở phía tây của chúng ta đã bị đánh tan...một đội quân trọng khải Thanh lang chỉnh tề như vậy chắc chắn là thuộc hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt cũng nói chuyện với giọng điệu lạnh như băng.
Trương Bình gật đầu, đây là một chuyện rất hiển nhiên.
- Một đội quân trọng khải lại di chuyển nhanh như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Tần Tích Nguyệt hít sâu một hơi, chợt kiên quyết nói:
- Chúng ta phải bám theo.
Trương Bình hơi tái mặt, nói:
- Quá nguy hiểm.
Tần Tích Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:
- Mặc dù chúng ta không địch lại, nhưng nếu có thể cảnh báo trước khi quyết chiến, có lẽ sẽ cứu được nhiều người.
Trương Bình hít sâu một hơi, nhìn đôi mắt xinh đẹp mà kiên định của nàng, không nói thêm gì nữa, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.