Tiên Ma Biến

Quyển 8 - Chương 21: Thấy xa mới đi được xa

Vô Tội

30/08/2013

Nhìn bóng lưng Hứa Thiên Vọng, Hứa Châm Ngôn cảm thấy thật sợ hãi.

Hắn rất hiểu phụ thân mình là người thế nào, biết Hứa Thiên Vọng tuy trông bề ngoài như một người vô cùng ôn hòa nho nhã, nhưng thực tế lại là người lãnh khốc từ tận trong xương tủy.

Chẳng qua, trước giờ hắn luôn cho rằng Hứa Thiên Vọng chỉ lãnh khốc đối với người khác, đối với con cái mình tất nhiên sẽ khoan hậu hơn rất nhiều, không thể đối đãi như người xa lạ. Nhưng sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, ngay lúc Hứa Thiên Vọng nói ra hai chữ thất vọng, Hứa Châm Ngôn đã biết mình sai rồi. Trong mắt Hứa Thiên Vọng, có lẽ hắn không khác gì so với đám thuộc hạ của ông ta cả.,

Đây là phương thức dùng cái chết để ép hắn phải tăng thực lực của mình lên. Nếu như tu vi của hắn không thể tăng lên như Hứa Thiên Vọng đã trù tính, sợ rằng Hứa Thiên Vọng cũng lạnh lùng xem như không có đứa con như hắn, căn bản không thương tiếc.

...

- Hứa Thiên Vọng luôn hiểu rõ chính mình và những người mình có thể dựa được...Ông ta biết rõ nếu như chỉ dựa vào căn cơ, Hứa gia không thể nào sánh ngang với những nhà khác. Ngoài ra, ông ta cũng biết Giang gia lựa chọn ông ta chỉ vì tu vi và sự lãnh khốc của ông ta. Những năm vừa rồi, ông ta không hề quan tâm gì cả, chỉ đi thẳng trên con đường đó. Người tài giỏi ắt sẽ được biết đến. Cho nên, không qua bao nhiêu năm nữa, Hứa Thiên Vọng nhất định sẽ trở thành Ti thủ Hình ti, sau này ông ta chắc chắn sẽ trở thành kình địch trên con đường tiến thân của công tử.

Trong lúc Hứa Châm Ngôn đầy sợ hãi nhìn bóng lưng Hứa Thiên Vọng, biết phương pháp duy nhất để cứu được tính mạng của mình là liều mạng tu hành, cùng lúc đấy ở trong sơn mạch Long Xà núi trắng nước đen, có hai người đang đứng dưới một gốc cây hồng bị sét đánh trúng, vừa nhắc đến Hứa Thiên Vọng.

Nói chuyện là một lão đạo râu tóc trắng bạc, toàn thân tỏ vẻ phiêu dật, tay áo bào màu xanh bồng bềnh phất phơ, gây cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.

Bên cạnh lão ta là một tướng lãnh trẻ tuổi, người mặc giáp đen binh thường, đeo một thanh trường kiếm màu đen, dung mạo anh tuấn, nhưng đôi môi còn mỏng hơn cả trưởng công chúa. Trên người viên tướng lãnh này có một khí chất thiết huyết biên quan, khiến đôi môi của hắn ta trông giống như hai thanh tiểu kiếm sắc bén, khiến cả người trông rất lạnh lùng, sát khí nặng nề.

- Vì đối phó với một tân đệ tử học viện Thanh Loan liền làm ra chuyện lớn như vậy, ông ta muốn thể hiện quyết tâm chống trả học viện Thanh Loan, hay cố ý thể hiện sự lãnh khốc của mình?

Tướng lãnh trẻ tuổi trầm ngâm nói:

- Ta không thích việc này. Nhưng theo ý của quân sư, nếu sau này Hứa Thiên Vọng trở thành Ti thủ, tương lai nhất định sẽ trở thành kình địch của ta, vậy lần này ta phải giúp tên đệ tử học viện Thanh Loan sống thêm một năm ư?

- Nếu như để tên đệ tử học viện Thanh Loan này sống thêm một năm, sợ rằng hắn cũng trở thành đối thủ của công tử.

Lão đạo được hắn ta gọi là quân sư lắc đầu, nói:

- Hiện giờ công tử còn chưa thể cạnh tranh vị trí Ti thủ, lại không có năng lực đối phó Hứa Thiên Vọng, công tử tất nhiên phải dốc hết toàn lực giết người có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của mình sau này.

Tướng lãnh trẻ tuổi nhíu mày:

- Ngoại trừ là Phong hành giả chưa trưởng thành, hắn có gì hơn người?

- Công tử phải hiểu rằng thế gian này vốn là trò chơi giữa các cường giả.

Lão đạo híp mắt lại, nhìn hắn nói:

- Triều đình Vân Tần là trò chơi giữa thánh thượng, chín vị nguyên lão và học viện Thanh Loan. Chọn lựa người mạnh mẽ để bồi dưỡng, sắp đặt những quân cờ để giúp họ tiếp nhận vị trí cao...đây là trò chơi mà chín vị nguyên lão ám hiểu nhất, không thể chơi với họ trò này dược.

- Trừ khi có người giống như Trương viện trưởng, mạnh mẽ đến nỗi nghịch thiên. Nếu không, ở Vân Tần này, dù một người tính toán kỹ thế nào, làm thế nào có thể so sánh với người đã được chín vị nguyên lão lựa chọn.



- Hồ Ích Dịch ba mươi tuổi đã là quan to Chính nhất phẩm biên quân Thiên Hà...Còn có Văn Nhân Thương Nguyệt, vừa bắt đầu không phải là người của Văn Nhân lão thủ phụ đẩy đi lên, chẳng qua hắn không thể ngờ rằng người họ hàng xa Văn Nhân của mình lại đắc tội với những người ngồi sau các màn che kia, nghiêm trọng đến mức hắn không thể khống chế được.

- Hứa Thiên Vọng là do Giang gia lựa chọn, Hồ Ích Dịch là Cao gia lựa chọn, Văn Hiên Vũ là con trai độc nhất Văn gia...Những người này đều là đối thủ cạnh tranh của ngươi sau này trong triều đình Vân Tần. Về Lâm Tịch, theo những gì ta được biết, đã có một nhà cố ý chọn hắn. Chỉ cần hắn không chết trong vùng đất hoang vu, chiến công được tích lũy đầy đủ, ta dám khẳng định tốc độ thăng tiến của hắn tuyệt đối không chậm hơn ngươi.

Tướng lãnh trẻ tuổi bình tĩnh gật đầu. Đối với một người như hắn, hắn chỉ cần hiểu được những lời cuối cùng là đủ. Chỉ là hắn không quá chú ý đến những "tiểu nhân vật" hay "tin tình báo quá tầm thường" như vậy mà thôi.

Lão đạo nhìn hắn một cái, dường như nhìn thấu được những gì hắn đang suy nghĩ, khẽ lắc đầu và nói:

- Ngoại trừ việc công tử không biết những tin trên ra, ta còn cảm thấy người này thật quá nguy hiểm. Có thể trở thành Thiên tuyển học viện Thanh Loan và nhận được truyền thừa Phong hành giả, người này tuyệt đối thông minh hơn người bình thường rất nhiều. Hắn tất nhiên hiểu được những quân lệnh hiện giờ được phát ra là để đối phó với hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn thi hành. Mặc dù không phải là người thông minh, nhưng nếu như hắn không muốn, hắn sẽ tìm được phương pháp hiện giờ...Cho nên, nếu hắn đã làm như vậy, tất cả cho thấy hắn muốn tham gia vào trò chơi. Hắn sẽ chơi với Hứa gia và đương kim thánh thượng...Tâm khí người này rất cao, hoặc là không trưởng thành, hoặc là sau khi trưởng thành rồi, sợ rằng hắn còn khó đối phó hơn Hứa Thiên Vọng và Hồ Ích Dịch.

- Ta đã biết phải làm như thế nào.

Viên tướng lãnh trẻ tuổi có đôi môi mỏng như hai thanh tiểu kiếm gật đầu, nói:

- Nếu như người khác không giết chết hắn...ta sẽ lựa chọn cơ hội đích thân ra tay.

- Không để đối thủ này sống sót chỉ là chuyện thứ hai, chuyện quan trọng công tử cần làm nhất bây giờ chính là phải bắt sống nữ tu hành đến từ sau vùng đất hoang vu.

Lão đạo nghiêm mặt nói:

- Trong trận chiến này, đây là chiến công lớn nhất.

...

...

- Trò chơi này có tên là "Xem thử ngươi có chết hay không?". Ta là người tu hành, nếu như cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám làm, vậy chỉ còn cách phải vào trong núi dưỡng lão rồi, nhưng ta không thích như vậy. Hơn nữa, ta rất thích nhìn thấy cảnh mấy tên này thất vọng và sợ hãi đấy...nhưng nếu như chúng ta chỉ đơn giản tiếp nhận an bài của họ, chắc chắn sẽ rất khó thực hiện được.

Lâm Tịch cầm bản đồ quân đội trong tay, miệng nhai lấy một quả dại màu vàng, chậm rãi bước đi trong một đám cỏ lau mảnh dài, đồng thời vừa nói chuyện với Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt.

- Khi trước quân tuần mục chúng ta hoàn toàn kiên quyết thi hành từng quân lệnh, lúc nhận lấy quân lệnh này, ta cũng rất vui vẻ tiếp nhận, chắc chắn họ sẽ cho là ta thuộc loại người sẽ nhận lấy bất kỳ quân lệnh nào. Tuy nhiên, nếu như họ thật sự nghĩ như vậy, họ đã sai rồi. Vùng đất hoang vu là lãnh thổ Huyệt man, vô cùng nguy hiểm. Nhưng vì trong đấy có rất nhiều đồ vật quý giá với người tu hành, cũng là thiên đường của người tu hành, nên đế quốc mới quyết tâm chiếm lấy.

Ban đầu Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt còn chưa hiểu được, nhưng sau đấy lập tức khiếp sợ.

- Lâm đại nhân, ý của đại nhân là đại nhân không muốn làm theo an bài này? Không muốn tới rừng khoai môn lữ hành?

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:

- Tất nhiên là phải đi. Nhưng mà đội ngũ chúng ta yếu như vậy, gặp phải Huyệt man nên buộc thay đổi đường đi, lạc đường...nên tới trễ cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần chúng ta chứng minh là chúng ta luôn cố gắng hành quân, bên trên không thể vì lý do này để trị tội chúng ta, cũng không thể lấy đi vinh quang chúng ta đã giành được.



- Hiện giờ mục đích của chiến dịch này đã rất rõ ràng, chúng ta muốn tiêu diệt một nhân vật quan trọng trong Huyệt man hoặc là cường giả tu hành địch quốc.

Hơi dừng lại một hồi, Lâm Tịch trầm ngâm nói:

- Chúng ta tới trễ một chút, đối thủ tất nhiên cũng không ngu ngốc ngồi yên một chỗ chờ đợi. Đến lúc những an bài trong trò chơi hoàn toàn biến mất, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Tân Vi Giới cố gắng nuốt nước bọt. Nếu như là tướng lãnh khác nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ nghi ngờ đối phương rất sợ chết, nhưng sau hai trận chiến khi trước, quân tuần mục bọn họ đã biết Lâm Tịch là người như thế nào.

- Lâm đại nhân, vậy kế tiếp ngài định đi đường nào vòng qua?

Với tâm trạng không thể bình tĩnh được, ông ta nôn nóng hỏi Lâm Tịch.

- Cốc Kim Phong.

Lâm Tịch nhìn vào bản đồ trong tay, nhìn Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt nói.

Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt lập tức biến sắc, nói:

- Cốc Kim Phong?

Cốc Kim Phong là một hạp cốc có chiều dài không tới hai mươi dặm, bởi vì trong đó có rất nhiều phiến lá màu vàng kim nên mới được gọi như vậy. Nhưng ngoại trừ những tảng đá lớn và bùn lầy ra, trong hạp cốc này còn có một sinh vật rất đặc biệt: Rắn tia chớp.

Rắn tia chớp không phải là sinh vật có kích thước khổng lồ giống như rắn mối khổng lồ, nhưng khí lực của sinh vật này rất kinh khủng, ngoài ra nó có thể hội tụ sức mạnh và hồn lực bên trong người mình giống như người tu hành. Vân Tần gọi những sinh vật như vậy là yêu thú.

Trên bản đồ quân đội Vân Tần, cốc Kim Phong được đánh dấu là một vùng đất chết.

- Mọi người không cần đi xuyên qua cốc Kim Phong, chỉ cần dựa vào gò đất bên cạnh để đi qua là được.

Lâm Tịch vẽ một con đường trên bản đồ quân đội, cẩn thận giải thích với Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt:

- Mặc dù quân đội luôn nói cốc Kim Phong là tử địa, nhưng bên trong có cỏ Kim Phong là vật đại bổ đối với người tu hành. Ngoài ra, nếu như chúng ta lấy được trứng rắn tia chớp thì sẽ rất tốt. Đây là một món ăn đại bổ, rất có ích cho việc tu hành sau này.

...

- Hắn muốn làm gì?

Trong một mảnh đất đầy cỏ lau và bùn lầy, nhìn thấy hướng đi của Lâm Tịch và quân tuần mục đã thay đổi, nữ nhạc công mặc hồng sam hơi ngừng lại, kinh ngạc lấy ra bản đồ quân đội. Mới chỉ nhìn lướt qua, nàng đã hiểu được dụng ý Lâm Tịch, khẽ thở dài:

- Không hổ là đệ tử thân truyền của ngươi...hắn lại xem trò chơi của những đại nhân vật kia thành con đường tu hành của mình, ta nghĩ có lẽ hắn đã suy tính trước việc dung hồn khi đạt tới cảnh giới quốc sĩ rồi.

Bên cạnh nữ nhạc công mặc hồng sam này chỉ có một nữ sinh mặc áo bào đen của học viện, tựa như bóng đêm luôn bao phủ lấy cô gái này, Đông Vi cũng không ở đây. Sau tiếng thở dài của nàng, không hề có âm thanh nào phản hồi lại, nhưng nàng biết vị Phong hành giả cường đại này nhất định đã nghe được

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ma Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook