Quyển 6 - Chương 36: Tiếng rống to thê lương của tên thích khách
Vô Tội
10/06/2013
Sâu trong hẻm nhỏ, tên thích khách trong hình dáng anh nông dân thê lương rống to.
Trong tiếng gào thét thê lương đấy còn ẩn chứa cả cảm giác khiếp sợ không thể diễn tả, cùng với sự đau đớn vô hạn.
Tại sao có người biết hắn sẽ ám sát cô gái này trong ngõ hẻm? Tại sao lại có một mũi tên đột nhiên bắn ra như thế?
Ngay cả cô gái có vết thương trên mặt đang đứng cạnh đấy cũng kinh hãi thét lên.
Khi nhìn thấy trong tay anh nông dân này có một vật sắc nhọn màu đen ba góc và miếng vải màu đen kia, cùng với mũi tên đã xuyên qua cánh tay anh ta, nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi.
Trên căn lầu các trong phố y phục, Lâm Tịch yên lặng đứng trên trong bóng tối. Mặc dù mũi tên vừa rồi bắn rất chuẩn xác, nhưng hắn biết tên nông dân kia còn đang đứng gần cô gái, hoàn toàn có thể ra tay giết người, nên hắn không thể dừng lại được, mũi tên tinh cương thứ hai đã rời tay bắn ra ngoài.
"Vèo!"
Tên nông dân này lần thứ hai nghe được tiếng gió quỷ dị, nhưng hắn không thể phản ứng kịp, âm thanh binh khí sắc nhọn xuyên qua máu thịt lại vang lên, lần này là đùi phải của hắn.
Mũi tên trong suốt xuyên qua bắp đùi hắn, sức mạnh kinh người ẩn chứa bên trong khiến hắn không thể đứng yên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Từ trên đùi phải hắn, một mũi tên trong suốt dài đâm xuyên qua thẳng xuống đất, khiến cho người ta có cảm giác như mũi tên này đã dính chặt xuống nền đất.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y xuất hiện ngay đầu hẻm.
Âm thanh đầu tiên hai người nghe được chính là tiếng rống thê lương của anh nông dân đang nằm trên đất, lúc đó cả hai không một chút chần chừ mà nhanh chóng chạy vào trong ngõ hẻm. Khi thấy cảnh tượng như vậy, hai người lập tức dừng lại, thần sắc khiếp sợ và không thể tin được hiện rõ trên mặt.
Phán đoán đầu tiên của Biên Lăng Hàm chính là thương tích của anh nông dân này là do cô gái đứng bên cạnh gây nên, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt hoảng sợ của cô ta, mũi tên trên người anh nông dân, tất nhiên là cả thanh binh khí màu đen ba góc cùng với tấm vải màu đen trong tay anh nông dân, nàng liền kịp thời hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng tháo rương gỗ trên lưng xuống.
Lâm Tịch đã lắp xong mũi tên thứ ba, nhưng hắn lại không xuất thủ.
Một thanh cung xếp tinh xảo màu bạc nhanh chóng được lắp rắp trong tay Biên Lăng Hàm, hướng về tên nông dân đang nằm trên đất. Đồng thời, một mũi tên màu bạc trắng cũng đã được đưa lên cao.
Thấy có người đến, tên nông dân thoáng chốc ngừng la hét, vội ngẩng đầu lên.
Đây là một hán tử mặt đen có tướng mạo rất bình thường, nhìn qua không khác là mấy so với những người nông dân khác ở trấn Đông Cảng. Thấy mũi tên màu bạc trong tay Biên Lăng Hàm đang nhắm ngay đến mình, hắn đau khổ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đưa đầu lưỡi ra ngoài, dứt khoát cắn một cái.
Hai tay giương cung đang ổn định của Biên Lăng Hàm bỗng nhiên run nhẹ.
Mặc dù khi huấn luyện Phong Hành Giả, Đông Vi đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở nàng và Lâm Tịch cho dù gặp cảnh tượng như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến việc ổn định bắn cung, thậm chí khi chiến đấu với học viện Lôi Đình, khi thấy máu tươi đổ xuống trước mặt mình nàng cũng không run rẩy, nhưng lúc này nhìn thấy tên nông dân mặt đen kia cắn đầu lưỡi mình như đang cắn một miếng cá ngon lành như vậy, làm cho máu tươi chảy khắp miệng và xung quanh, nàng lại không thể khống chế được tâm tình của mình, tim đập nhanh hơn, phạm phải sai lầm tuyệt không thể xảy ra của một Phong Hành Giả.
Thân thể đang quỳ nửa người của anh nông dân té xuống phía trước.
Lúc bị Lâm Tịch bắn, khi đang ngã xuống hai tay của hắn đã chống ở phía trước, nên thanh binh khí ba góc sắn bén được đặt ngay trước ngực. Bây giờ hắn lại tự cắn đầu lưỡi mình, cả người theo quán tính đổ xuống phía trước, làm cho thanh binh khí đấy đâm xuyên qua cả lồng ngực, cảnh tượng thật ghê rợn.
...
...
Từ một gian phòng gần đấy Lâm Tịch nhảy xuống.
Hắn đi tới chỗ Biên Lăng Hàm, dừng ngay trước thi thể tên nông dân kia.
- Tên này không phải người tu hành.
Ánh mắt đang đăm đăm nhìn thi thể anh nông dân của Biên Lăng Hàm chuyển sang nhìn Lâm Tịch, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, chân tay cũng run rẩy không thôi.
- Hắn không phải là người tu hành.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Nhưng là một tử sĩ.
Tình thế như lúc này, tất nhiên Lâm Tịch không có tâm tình để nói đùa với hai người bạn của mình.
Tử sĩ Vân Tần tự nhiên không phải những người đã chết, mà là những môn khách được một số người nuôi dưỡng, có thể sẵn sàng chết vì chủ nhân.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Khương Tiếu Y nhìn Vương Tư Mẫn bị máu tươi văng dính trên người, sợ hãi đến nỗi mặt trắng như một tờ giấy, sau đó xoay đầu nhìn Lâm Tịch, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không phải ngươi đang bàn chuyện với hiệu buôn à?
Có nghĩ mãi Khương Tiếu Y cũng không hiểu vì sao Lâm Tịch đang bàn chuyện với ông chủ hiệu buôn nhưng lại đột nhiên mặc áo tơi, nón vành to xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn vừa lúc ngăn chặn được cuộc ám sát này?
- Ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tịch không thể giải thích được, cũng không muốn tùy tiện tìm một lý do nào đấy để gạt bạn mình, nên hắn không giải thích. Hắn lạnh nhạt nhìn Vương Tư Mẫn một thoáng, sau đó lật ngửa người thi thể tên nông dân dưới đất.
Hắn rất cẩn thận kiểm tra người thi thể tên nông dân này, nhưng lại không kiếm được manh mối nào.
- Trước kia cô có từng gặp người này chưa?
Không thu hoạch được gì nên Lâm Tịch chỉ còn cách đứng lên, tiếp theo rất ôn hòa hỏi Vương Tư Mẫn đang đứng bên cạnh.
Vương Tư Mẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có.
Lâm Tịch gật đầu, cũng không hỏi thêm gì cả, xoay người bước nhanh vào căn phòng mà tên nông dân mặt đen đã bước ra khi nãy.
Đây là một căn nhà hẹp dài ở phố y phục, trong ba gian phòng chỉ có hai ô vuông lấy ánh sáng ở trên trần nhà, nên bao phủ khắp căn nhà là một màu đen tối như mực.
Lâm Tịch đi lại trong một gian phòng hắc ám, ngay sát đó có một phòng bếp thấp bé giáp với đầu hẽm, xung quanh có vài lò lửa dùng để nấu nướng, không có gì khác thường.
Đi xa hơn về phia trước, gian ở ngay chính giữa là một phòng ngủ, vừa bước vào bên trong, hắn liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi.
...
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đang chờ bên ngoài.
Lúc này đã có dân chúng phát hiện án mạng xảy ra trong hẻm nhỏ, bởi vì có người nhận ra Khương Tiếu Y, nên sau một hồi kinh hoảng, đã có người nhanh chân chạy đến phòng Đề bộ báo án.
- Sao rồi?
Thấy Lâm Tịch đã lục soát xong, từ bên trong đi ra ngoài, hai người liền thấp giọng hỏi.
- Bên trong có một ông lão đã chết, bị vùi trong chăn...chắc là chủ căn nhà này.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thi thể tên nông dân mặt đen dưới đất, nói:
- Đây là một kẻ chuyên nghiệp, làm việc rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ đầu mối nào.
- Cô là người ở đâu? Sao lại có thích khách đột nhiên ám sát cô?
Biên Lăng Hàm hít sâu một hơi, xoay đầu hỏi Vương Tư Mẫn đang cúi đầu xuống.
Vương Tư Mẫn khẽ run rẩy, mở miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại thôi.
- Ta biết lai lịch cô ta, lát nữa về phòng Đề bộ sẽ nói sau.
Thấy dân chúng tụ tập càng lúc càng nhiều, Lâm Tịch nhìn lướt qua Khương Tiếu Y một lần, nhẹ giọng nói.
Biên Lăng Hàm ngẩn người, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Tịch hiện giờ, nàng cũng không hỏi nhiều hơn.
Đợi đến lúc Tạm quyền Đề bộ Đỗ Vệ Thanh và những nhân viên phòng Đề bộn vội vã chạy tới, trần thuật những chuyện đã xảy ra, Lâm Tịch liền để mấy người Đỗ Vệ Thanh xử lý hiện trường, còn hắn và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Vương Tư Mẫn đều về phòng Đề bộ trước.
...
...
- Đa tạ đại nhân.
Trong phòng Đề bộ, trước nhìn Lâm Tịch bưng một tách trà nóng tới, sau thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm lui đến một gian phòng khác, Vương Tư Mẫn khẽ cắn đôi môi mình, khom người thi lễ với Lâm Tịch.
- Đây là chuyện trong phạm vi ta quản lý.
Lâm Tịch nho nhã nói:
- Không cần đa lễ.
- Ở Ngân câu phường, đại nhân cứu dân nữ một mạng, nên lần này dân nữ tạ ơi đại nhân không phải vì đại nhân đã cứu mạng dân nữ, mà là vì chuyện khác.
- Đại nhân biết Ngân câu phường là vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa được trong lòng các dân nữ, sợ dân nữ tự ti, nên mới không tra hỏi trước mặt nhiều người, mà dẫn về phòng Đề bộ này.
- Ta không biết người khác như thế nào, nhưng ta không cảm thấy Ngân câu phường xứng đáng là vết nhơ trong lòng cô. Chính vì cô cương quyết chống lại, nên cô mới bị đánh ra như vậy. Hơn nữa, ta biết vào cái ngay ta cứu các cô ra, cô đã bị hôn mê, tất cả cũng vì chống lại những kẻ thủ ác kia, nên mới bị họ bỏ đói nhiều ngày.
Lâm Tịch nhìn Vương Tư Mẫn, ôn hòa nói:
- Những điều này khiến ta rất kính trọng cô...nếu như ta có tình cảm với cô...tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà không thích cô, ngược lại càng thêm quý trọng.
Vương Tư Mẫn đột nhiên ngừng thở trong chốc lát, nàng không thể tin được ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh mắt Lâm Tịch bây giờ rất chân thành.
Đối với Lâm Tịch, đối với thế giới Lâm Tịch đã từng sống, những gì Lâm Tịch vừa nói là rất bình thường, rất nhiều diễn viên trên phim truyền hình vẫn hay đóng cảnh như vậy, nhưng đây là Vân Tần, là một thế giới rất bảo thủ, hoàn toàn khác.
Nàng không thể ngờ Lâm Tịch có thể nói như vậy. Nàng là một người rất kiên cường, mặc dù hiện giờ người nhà nàng quyết không cho nàng vào nhà ở, cho rằng nếu như nàng muốn chứng minh trinh tiết của mình thì không nên sống trên đời này nữa, nhưng nàng vẫn không chảy một giọt nước mắt trước mặt những người khác, nàng đã dựa vào đôi tay mình để sống ở trấn Đông Cảng, sống tốt cho đến ngày hôm nay.
- Thật ra hôm nay ta làm như vậy không chỉ vì lòng tự trọng của cô, mà còn vì Khương Tiếu Y bằng hữu của ta.
Nhưng điều khiến nàng gần như phải ngừng thở, đôi tay khẽ run rẩy chính là câu nói đằng sau của Lâm Tịch.
- Ta cũng không biết giữa hai người có chuyện gì.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười nhìn nàng, cố gắng không đề cập đến vụ án mạng vừa rồi để không khí dịu bớt đi:
- Nhưng ta không phải là người mù, ta có thể nhận ra hắn có tình cảm với cô, đồng thời ta cũng biết hắn đã gây được ấn tượng rất tốt trong lòng cô, nhưng chỉ vì vết nhơ Ngân câu phường kia, nên cô mới muốn trốn tránh hắn. Nếu là ta...ta sẽ không để ý đến chuyện trước của cô, nhưng ta không thể thay thế cách nhìn người khác hoàn toàn được...nên ta sẽ cho hắn thời gian, cố gắng dùng những cách tốt nhất để chấp nhận được.
Thấy Vương Tư Mẫn càng lúc càng run rẩy hơn, Lâm Tịch chân thành nói:
- Đối với chuyện tình yêu trai gái, thích hoặc không thích, phẩm hạnh mỗi người như thế nào mới là quan trọng nhất, những thứ khác không cần phải quan tâm lắm.
- Lâm đại nhân.
Vương Tư Mẫn ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt như những hạt trân châu đã rơi trên gò má trắng nõn còn những vết thương của nàng:
- Đa tạ đại nhân...không vì gì cả, chỉ vì những lời này.
- Con người sống vì mình và những người quan tâm đến mình, cần gì phải quan tâm đến những người không có ánh mắt kia.
Lâm Tịch cười cười nói.
Vương Tư Mẫn gật gật đầu, nghĩ đến những việc Lâm Tịch đã làm trước kia, nàng càng hiểu rõ hơn Lâm Tịch muốn nói gì.
Lâm Tịch yên lặng chờ nàng.
Sau khi đã ngừng khóc, tâm tình bình tĩnh hơn, nàng gật đầu với Lâm Tịch một cái. Đến lúc này, hắn mới lật hồ sơ vụ án ra, nói:
- Vậy chúng ta hãy bắt đầu xem thử hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Trong tiếng gào thét thê lương đấy còn ẩn chứa cả cảm giác khiếp sợ không thể diễn tả, cùng với sự đau đớn vô hạn.
Tại sao có người biết hắn sẽ ám sát cô gái này trong ngõ hẻm? Tại sao lại có một mũi tên đột nhiên bắn ra như thế?
Ngay cả cô gái có vết thương trên mặt đang đứng cạnh đấy cũng kinh hãi thét lên.
Khi nhìn thấy trong tay anh nông dân này có một vật sắc nhọn màu đen ba góc và miếng vải màu đen kia, cùng với mũi tên đã xuyên qua cánh tay anh ta, nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi.
Trên căn lầu các trong phố y phục, Lâm Tịch yên lặng đứng trên trong bóng tối. Mặc dù mũi tên vừa rồi bắn rất chuẩn xác, nhưng hắn biết tên nông dân kia còn đang đứng gần cô gái, hoàn toàn có thể ra tay giết người, nên hắn không thể dừng lại được, mũi tên tinh cương thứ hai đã rời tay bắn ra ngoài.
"Vèo!"
Tên nông dân này lần thứ hai nghe được tiếng gió quỷ dị, nhưng hắn không thể phản ứng kịp, âm thanh binh khí sắc nhọn xuyên qua máu thịt lại vang lên, lần này là đùi phải của hắn.
Mũi tên trong suốt xuyên qua bắp đùi hắn, sức mạnh kinh người ẩn chứa bên trong khiến hắn không thể đứng yên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Từ trên đùi phải hắn, một mũi tên trong suốt dài đâm xuyên qua thẳng xuống đất, khiến cho người ta có cảm giác như mũi tên này đã dính chặt xuống nền đất.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y xuất hiện ngay đầu hẻm.
Âm thanh đầu tiên hai người nghe được chính là tiếng rống thê lương của anh nông dân đang nằm trên đất, lúc đó cả hai không một chút chần chừ mà nhanh chóng chạy vào trong ngõ hẻm. Khi thấy cảnh tượng như vậy, hai người lập tức dừng lại, thần sắc khiếp sợ và không thể tin được hiện rõ trên mặt.
Phán đoán đầu tiên của Biên Lăng Hàm chính là thương tích của anh nông dân này là do cô gái đứng bên cạnh gây nên, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt hoảng sợ của cô ta, mũi tên trên người anh nông dân, tất nhiên là cả thanh binh khí màu đen ba góc cùng với tấm vải màu đen trong tay anh nông dân, nàng liền kịp thời hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng tháo rương gỗ trên lưng xuống.
Lâm Tịch đã lắp xong mũi tên thứ ba, nhưng hắn lại không xuất thủ.
Một thanh cung xếp tinh xảo màu bạc nhanh chóng được lắp rắp trong tay Biên Lăng Hàm, hướng về tên nông dân đang nằm trên đất. Đồng thời, một mũi tên màu bạc trắng cũng đã được đưa lên cao.
Thấy có người đến, tên nông dân thoáng chốc ngừng la hét, vội ngẩng đầu lên.
Đây là một hán tử mặt đen có tướng mạo rất bình thường, nhìn qua không khác là mấy so với những người nông dân khác ở trấn Đông Cảng. Thấy mũi tên màu bạc trong tay Biên Lăng Hàm đang nhắm ngay đến mình, hắn đau khổ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đưa đầu lưỡi ra ngoài, dứt khoát cắn một cái.
Hai tay giương cung đang ổn định của Biên Lăng Hàm bỗng nhiên run nhẹ.
Mặc dù khi huấn luyện Phong Hành Giả, Đông Vi đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở nàng và Lâm Tịch cho dù gặp cảnh tượng như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến việc ổn định bắn cung, thậm chí khi chiến đấu với học viện Lôi Đình, khi thấy máu tươi đổ xuống trước mặt mình nàng cũng không run rẩy, nhưng lúc này nhìn thấy tên nông dân mặt đen kia cắn đầu lưỡi mình như đang cắn một miếng cá ngon lành như vậy, làm cho máu tươi chảy khắp miệng và xung quanh, nàng lại không thể khống chế được tâm tình của mình, tim đập nhanh hơn, phạm phải sai lầm tuyệt không thể xảy ra của một Phong Hành Giả.
Thân thể đang quỳ nửa người của anh nông dân té xuống phía trước.
Lúc bị Lâm Tịch bắn, khi đang ngã xuống hai tay của hắn đã chống ở phía trước, nên thanh binh khí ba góc sắn bén được đặt ngay trước ngực. Bây giờ hắn lại tự cắn đầu lưỡi mình, cả người theo quán tính đổ xuống phía trước, làm cho thanh binh khí đấy đâm xuyên qua cả lồng ngực, cảnh tượng thật ghê rợn.
...
...
Từ một gian phòng gần đấy Lâm Tịch nhảy xuống.
Hắn đi tới chỗ Biên Lăng Hàm, dừng ngay trước thi thể tên nông dân kia.
- Tên này không phải người tu hành.
Ánh mắt đang đăm đăm nhìn thi thể anh nông dân của Biên Lăng Hàm chuyển sang nhìn Lâm Tịch, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, chân tay cũng run rẩy không thôi.
- Hắn không phải là người tu hành.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Nhưng là một tử sĩ.
Tình thế như lúc này, tất nhiên Lâm Tịch không có tâm tình để nói đùa với hai người bạn của mình.
Tử sĩ Vân Tần tự nhiên không phải những người đã chết, mà là những môn khách được một số người nuôi dưỡng, có thể sẵn sàng chết vì chủ nhân.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Khương Tiếu Y nhìn Vương Tư Mẫn bị máu tươi văng dính trên người, sợ hãi đến nỗi mặt trắng như một tờ giấy, sau đó xoay đầu nhìn Lâm Tịch, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không phải ngươi đang bàn chuyện với hiệu buôn à?
Có nghĩ mãi Khương Tiếu Y cũng không hiểu vì sao Lâm Tịch đang bàn chuyện với ông chủ hiệu buôn nhưng lại đột nhiên mặc áo tơi, nón vành to xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn vừa lúc ngăn chặn được cuộc ám sát này?
- Ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tịch không thể giải thích được, cũng không muốn tùy tiện tìm một lý do nào đấy để gạt bạn mình, nên hắn không giải thích. Hắn lạnh nhạt nhìn Vương Tư Mẫn một thoáng, sau đó lật ngửa người thi thể tên nông dân dưới đất.
Hắn rất cẩn thận kiểm tra người thi thể tên nông dân này, nhưng lại không kiếm được manh mối nào.
- Trước kia cô có từng gặp người này chưa?
Không thu hoạch được gì nên Lâm Tịch chỉ còn cách đứng lên, tiếp theo rất ôn hòa hỏi Vương Tư Mẫn đang đứng bên cạnh.
Vương Tư Mẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có.
Lâm Tịch gật đầu, cũng không hỏi thêm gì cả, xoay người bước nhanh vào căn phòng mà tên nông dân mặt đen đã bước ra khi nãy.
Đây là một căn nhà hẹp dài ở phố y phục, trong ba gian phòng chỉ có hai ô vuông lấy ánh sáng ở trên trần nhà, nên bao phủ khắp căn nhà là một màu đen tối như mực.
Lâm Tịch đi lại trong một gian phòng hắc ám, ngay sát đó có một phòng bếp thấp bé giáp với đầu hẽm, xung quanh có vài lò lửa dùng để nấu nướng, không có gì khác thường.
Đi xa hơn về phia trước, gian ở ngay chính giữa là một phòng ngủ, vừa bước vào bên trong, hắn liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi.
...
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đang chờ bên ngoài.
Lúc này đã có dân chúng phát hiện án mạng xảy ra trong hẻm nhỏ, bởi vì có người nhận ra Khương Tiếu Y, nên sau một hồi kinh hoảng, đã có người nhanh chân chạy đến phòng Đề bộ báo án.
- Sao rồi?
Thấy Lâm Tịch đã lục soát xong, từ bên trong đi ra ngoài, hai người liền thấp giọng hỏi.
- Bên trong có một ông lão đã chết, bị vùi trong chăn...chắc là chủ căn nhà này.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thi thể tên nông dân mặt đen dưới đất, nói:
- Đây là một kẻ chuyên nghiệp, làm việc rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ đầu mối nào.
- Cô là người ở đâu? Sao lại có thích khách đột nhiên ám sát cô?
Biên Lăng Hàm hít sâu một hơi, xoay đầu hỏi Vương Tư Mẫn đang cúi đầu xuống.
Vương Tư Mẫn khẽ run rẩy, mở miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại thôi.
- Ta biết lai lịch cô ta, lát nữa về phòng Đề bộ sẽ nói sau.
Thấy dân chúng tụ tập càng lúc càng nhiều, Lâm Tịch nhìn lướt qua Khương Tiếu Y một lần, nhẹ giọng nói.
Biên Lăng Hàm ngẩn người, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Tịch hiện giờ, nàng cũng không hỏi nhiều hơn.
Đợi đến lúc Tạm quyền Đề bộ Đỗ Vệ Thanh và những nhân viên phòng Đề bộn vội vã chạy tới, trần thuật những chuyện đã xảy ra, Lâm Tịch liền để mấy người Đỗ Vệ Thanh xử lý hiện trường, còn hắn và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Vương Tư Mẫn đều về phòng Đề bộ trước.
...
...
- Đa tạ đại nhân.
Trong phòng Đề bộ, trước nhìn Lâm Tịch bưng một tách trà nóng tới, sau thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm lui đến một gian phòng khác, Vương Tư Mẫn khẽ cắn đôi môi mình, khom người thi lễ với Lâm Tịch.
- Đây là chuyện trong phạm vi ta quản lý.
Lâm Tịch nho nhã nói:
- Không cần đa lễ.
- Ở Ngân câu phường, đại nhân cứu dân nữ một mạng, nên lần này dân nữ tạ ơi đại nhân không phải vì đại nhân đã cứu mạng dân nữ, mà là vì chuyện khác.
- Đại nhân biết Ngân câu phường là vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa được trong lòng các dân nữ, sợ dân nữ tự ti, nên mới không tra hỏi trước mặt nhiều người, mà dẫn về phòng Đề bộ này.
- Ta không biết người khác như thế nào, nhưng ta không cảm thấy Ngân câu phường xứng đáng là vết nhơ trong lòng cô. Chính vì cô cương quyết chống lại, nên cô mới bị đánh ra như vậy. Hơn nữa, ta biết vào cái ngay ta cứu các cô ra, cô đã bị hôn mê, tất cả cũng vì chống lại những kẻ thủ ác kia, nên mới bị họ bỏ đói nhiều ngày.
Lâm Tịch nhìn Vương Tư Mẫn, ôn hòa nói:
- Những điều này khiến ta rất kính trọng cô...nếu như ta có tình cảm với cô...tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà không thích cô, ngược lại càng thêm quý trọng.
Vương Tư Mẫn đột nhiên ngừng thở trong chốc lát, nàng không thể tin được ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh mắt Lâm Tịch bây giờ rất chân thành.
Đối với Lâm Tịch, đối với thế giới Lâm Tịch đã từng sống, những gì Lâm Tịch vừa nói là rất bình thường, rất nhiều diễn viên trên phim truyền hình vẫn hay đóng cảnh như vậy, nhưng đây là Vân Tần, là một thế giới rất bảo thủ, hoàn toàn khác.
Nàng không thể ngờ Lâm Tịch có thể nói như vậy. Nàng là một người rất kiên cường, mặc dù hiện giờ người nhà nàng quyết không cho nàng vào nhà ở, cho rằng nếu như nàng muốn chứng minh trinh tiết của mình thì không nên sống trên đời này nữa, nhưng nàng vẫn không chảy một giọt nước mắt trước mặt những người khác, nàng đã dựa vào đôi tay mình để sống ở trấn Đông Cảng, sống tốt cho đến ngày hôm nay.
- Thật ra hôm nay ta làm như vậy không chỉ vì lòng tự trọng của cô, mà còn vì Khương Tiếu Y bằng hữu của ta.
Nhưng điều khiến nàng gần như phải ngừng thở, đôi tay khẽ run rẩy chính là câu nói đằng sau của Lâm Tịch.
- Ta cũng không biết giữa hai người có chuyện gì.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười nhìn nàng, cố gắng không đề cập đến vụ án mạng vừa rồi để không khí dịu bớt đi:
- Nhưng ta không phải là người mù, ta có thể nhận ra hắn có tình cảm với cô, đồng thời ta cũng biết hắn đã gây được ấn tượng rất tốt trong lòng cô, nhưng chỉ vì vết nhơ Ngân câu phường kia, nên cô mới muốn trốn tránh hắn. Nếu là ta...ta sẽ không để ý đến chuyện trước của cô, nhưng ta không thể thay thế cách nhìn người khác hoàn toàn được...nên ta sẽ cho hắn thời gian, cố gắng dùng những cách tốt nhất để chấp nhận được.
Thấy Vương Tư Mẫn càng lúc càng run rẩy hơn, Lâm Tịch chân thành nói:
- Đối với chuyện tình yêu trai gái, thích hoặc không thích, phẩm hạnh mỗi người như thế nào mới là quan trọng nhất, những thứ khác không cần phải quan tâm lắm.
- Lâm đại nhân.
Vương Tư Mẫn ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt như những hạt trân châu đã rơi trên gò má trắng nõn còn những vết thương của nàng:
- Đa tạ đại nhân...không vì gì cả, chỉ vì những lời này.
- Con người sống vì mình và những người quan tâm đến mình, cần gì phải quan tâm đến những người không có ánh mắt kia.
Lâm Tịch cười cười nói.
Vương Tư Mẫn gật gật đầu, nghĩ đến những việc Lâm Tịch đã làm trước kia, nàng càng hiểu rõ hơn Lâm Tịch muốn nói gì.
Lâm Tịch yên lặng chờ nàng.
Sau khi đã ngừng khóc, tâm tình bình tĩnh hơn, nàng gật đầu với Lâm Tịch một cái. Đến lúc này, hắn mới lật hồ sơ vụ án ra, nói:
- Vậy chúng ta hãy bắt đầu xem thử hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.