Tiên Ma Biến

Quyển 14 - Chương 47: Tức giận

Vô Tội

07/09/2014

- Lâm đại nhân!

Uông Bất Bình đau từ tận tâm can mà thê lương kêu lên, vang vọng khắp con phố này.

Tại sao hắn dám làm như vậy?

Tại sao có thể như vậy?

Tất cả mọi người đều cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra thật hoang đường.

Ngay đường giết người, người bị giết là thống lãnh cao cấp của quân đội, hơn nữa còn giết chết người này trước mặt đông đảo quan viên cũng như quân nhân Vân Tần.

Với những chuyện Lâm Tịch đã từng làm trước kia, ấn tượng của mọi người về hắn chính là hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trái với pháp luật, mà bây giờ, hắn lại dám công khai trực tiếp giết chết một tướng lãnh cao cấp của quân đội!

Lấy võ vi phạm lệnh cấm, không để ý đến luật pháp, thật ra đây chính là chuyện mà rất nhiều người trong thành Trung Châu này mong muốn Lâm Tịch thực hiện.

Mà khi Lâm Tịch thật sự làm ra chuyện này, mọi người lại bất ngờ cảm thấy ngoài ý muốn. Cho nên, những người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy kinh hãi, cảm thấy lòng tê dại.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Ảnh Tử Thánh sư cũng cảm thấy mơ hồ.

Lâm Tịch làm như vậy thật không khác minh ước giữa hai đế quốc to lớn đã hoàn toàn bị xé bỏ!

Điều này đại biểu cho việc học viện Thanh Loan và hoàng thành Trung Châu đã chính thức quyết liệt đối đầu với nhau!

Ý nghĩa này thật sự quá kinh người.

Ảnh Tử Thánh sư không phải là hoàng đế, gã không thể thay hoàng đế quyết định được, nên đối mặt với biến cố này, gã phải có thời gian suy tư.

Nhưng Lâm Tịch lại không hề dừng lại hay chần chờ, mọi động tác của hắn lại nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi.

- Thánh sư đúng là rất giỏi, nhưng một Thánh sư như ngươi, nếu so sánh với các Thánh sư ta đã từng gặp ở lăng Đông Cảnh, ngươi thậm chí còn không xứng xách giày cho bọn họ.

Lâm Tịch lạnh lùng lên tiếng với Ảnh Tử Thánh sư.

Ngay khi lời nói này vừa vang lên, ngón tay của Lâm Tịch đã chạm vào ba sợi dây của Đại Hắc.

Trong thế giới cảm giác của người tu hành, có một màn đêm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Tịch.

Ảnh Tử Thánh sư kêu to một tiếng.

Phi kiếm màu xanh nhạt từ trong ống tay áo của gã bay ra ngoài, cấp tốc xoay quanh người gã với một tốc độ kinh khủng.

Nhưng chiêu thức này của Đại Hắc lại không lập tức phủ xuống như gã đã nghĩ.

Gã quay đầu đi, chỉ nhìn thấy có một luồng ánh sáng màu đen đang vẽ nên một hình vong khổng lồ, tạo thành một bán kính to lớn, bay thẳng qua bầu trời bao la sau lưng.

Rất nhiều người già lão trong thành Trung Châu nhìn thấy luồng ánh sáng đen dài như vậy, không khỏi cảm thấy run người.

Lúc này Lâm Tịch đã xông thẳng tới chỗ Địch Sầu Phi.

Đích Sầu Phi quát lên chói tai, thanh kiếm màu hồng bên hông hắn tự động kêu lên rồi bay ra khỏi vỏ, tạo thành một dòng sông màu bạc được nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.

Mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn xông lên trước tiên, nhưng bỗng nhiên cả bọn ngừng lại đột ngột.

Một luồng khí màu trắng kinh khủng từ cái móng vuốt nhỏ thò ra khỏi ống tay áo Lâm Tịch truyền ra bên ngoài, mấy tên thuộc hạ của Địch Sầu Phi lập tức bị đóng băng lại, tiếp đấy lồng ngực bị những cột băng bén nhọn đâm thẳng vào bên trong, máu tươi vừa phun ra bên ngoài đã bị đông lại, từ màu đỏ chuyển thành màu trắng tinh.

Lâm Tịch lại sử dụng Đại Hắc.

Luồng ánh sáng đen của Đại Hắc tinh tế xuyên qua các khe hỡ giữa những tên tướng lãnh Trung Châu vệ vừa bị đóng băng, bắn thẳng tới chỗ Địch Sầu Phi.

Không khí quanh người Địch Sầu Phi liên tục bị áp súc, ngay khi luồng ánh sáng đen đó gần tiếp xúc với thân thể của mình, Địch Sầu Phi mới có thể cảm nhận được chiêu thức này của Đại Hắc rốt cuộc đang tấn công nơi nào trên thân thể.

Trường kiếm trong tay hắn lật ngược đâm về sau, tựa như mũi kiếm đang khắc họa nên những đóa hoa nhỏ xinh đẹp, thân kiếm chính xác đánh tới luồng ánh sáng đen đang tấn công sau ót mình.

- A!



Hắn chặn được chiêu thức này của Lâm Tịch, nhưng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong luồng ánh sáng đen lại ép trường kiếm của hắn mạnh mẽ đập vào lưng hắn.

Phần giáp màu đỏ sau lưng hắn đang mặc nhất thời bị tách vỡ ra thành mấy chục mảnh.

Sắc mặt Địch Sầu Phi tái nhợt như tờ giấy trắng.

Hắn rốt cuộc hiểu được Đại Hắc mạnh mẽ như thế nào.

Mặc dù Lâm Tịch chỉ là một người tu hành vừa bước chân vào cảnh giới Đại quốc sư, mặc dù hắn đã là người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong, chỉ còn cách Thánh sư nửa bước chân, nhưng chiêu thức Lâm Tịch dùng Đại Hắc phóng ra vẫn khiến hắn không thể nào ngăn cản được.

Mà Đại Hắc không chỉ mạnh mẽ như vậy.

Luồng ánh sáng đen đầu tiên phóng lên trời đã gần như vẽ xong một vòng tròn khó tưởng tượng được trong không trung, xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Chiêu đầu tiên của Lâm Tịch căn bản không nhắm đến Ảnh Tử Thánh sư, mà chính là nhằm vào Địch Sầu Phi.

Chiêu đầu tiên này lại tới chậm hơn chiêu thứ hai!

Địch Sầu Phi căn bản không thể ngăn cản được chiêu thức này, mà thuộc hạ bên cạnh hắn cũng không thể kịp thời cứu giúp, nhưng trong trận chiến này, dù sao cũng còn một Thánh sư.

Cảm giác và tốc độ của Thánh sư thật sự hơn người tu hành cấp Đại quốc sư quá nhiều.

Trong ánh mắt của Thánh sư, có một vài hình ảnh đang diễn ra rất chậm.

Sau khi xác định được luồng ánh sáng màu đen đầu tiên không phải tấn công mình, Ảnh Tử Thánh sư đã tức giận rống to lên một tiếng, thanh phi kiếm màu xanh nhạt của gã đã phá không bay tới, đón chặn ngay trước mặt Địch Sầu Phi.

Một tiếng động trầm thấp vang lên.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh phi kiếm màu xanh nhạt đó đã vung lên chém xuống vô số lần, cắt nát toàn bộ luồng ánh sáng đen đầu tiên.

Sau khi cắt nát luồng ánh sáng đen đó, thanh phi kiếm màu xanh nhạt thừa cơ đâm thẳng tới phía trước, muốn trực tiếp xuyên qua cổ Lâm Tịch!

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn thanh phi kiếm màu xanh nhạt.

Người tu hành bình thường sẽ nghĩ rằng khoảng thời gian thanh phi kiếm màu xanh nhạt bay trên không trung tất nhiên sẽ đủ để Lâm Tịch một lần nữa sử dụng Đại Hắc, nhưng cảm giác của Lâm Tịch tuyệt đối không thể sánh kịp tốc độ của thanh phi kiếm này. Tuy nhiên, trong nháy mắt sau đó, mọi người mới nhớ Lâm Tịch không phải là một người tu hành bình thường, mà chính là Tướng Thần.

Một luồng ánh sáng màu đen chợt xuất hiện trong không trung, tấn công thanh phi kiếm.

Thanh phi kiếm màu xanh nhạt chặt đứt luồng ánh sáng đen này, nhưng bản thân lại bị rung động, lắc lư không ngừng.

Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, Cát Tường đã lộ nửa thân người ra khỏi ống tay áo Lâm Tịch.

Trông Cát Tường rất khả ái, nhưng ẩn trong đôi mắt màu đen của nó lại không phải là thần thái u mê, mà chính là tức giận và bi thương.

Bởi vì nó có thể cảm giác được sự tức giận và bi thương sâu trong lòng Lâm Tịch.

Nó phát ra một tiếng vang mãnh liệt.

Toàn bộ sức mạnh nó đã tích tụ trong nhiều ngày qua đồng loạt bộc phát mạnh mẽ.

Vô số mảnh băng trong suốt trong miệng của nó, theo hai cái móng vuốt màu đen của nó vươn ra phía trước mà ào ào bộc phát.

Máu tươi nhàn nhạt từ miệng của nó phun ra bên ngoài.

Thanh phi kiếm màu xanh nhạt đang bay trên không trung nhanh chóng đóng băng, chỉ trong một tức ngắn ngủi, nó đã biến thành một cột băng lơ lửng trên không trung.

Ảnh Tử Thánh sư kêu lên đau đớn, hai ngón tay phải vươn ra bên ngoài, hồn lực trong cơ thể cũng cuồn cuộn thấm vào trong trời đất.

Cũng trong nháy mắt này, Địch Sầu Phi quát lên một tiếng, con ngựa dưới thân hắn chạy vội như điên.

Dù là Lâm Tịch hay Cát Tường, tốc độ thực lực tăng lên cũng thật quá kinh người, hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn, nhưng dù sao hắn cũng là đại tướng đã chiến đấu vô số trận trong sơn mạch Long Xà, là người tu hành rất biết cách chiến đấu.

Ngay lúc này, hắn đã nhận được một cơ hội có thể giết chết Lâm Tịch.



Nhưng vừa chạy được mấy bước, con ngựa màu đỏ hắn đang cưỡi đột nhiên chết đi.

Đầu ngựa biến thành một đống băng màu trắng, tựa như lúc vừa rồi nó đã tự chạy xông vào một vùng không gian lạnh lẽo.

Sương trắng nhanh chóng từ đầu ngựa lan tràn đến thân ngựa.

Trong nháy mắt đầu ngựa bị đóng băng, Địch Sầu Phi đã nhảy lên không trung.

Hồn lực trong cơ thể hắn bộc phát một cách mạnh mẽ, khiến thân thể hắn tựa như một hòn đá bị máy bắn đá ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn tựa như đã biến thành một dòng sông, từ trong tay của hắn bay ra ngoài, đâm thẳng vào ngực Lâm Tịch.

Địch Sầu Phi không phải là Thánh sư ngự kiếm, nhưng uy lực của chiêu thức hóa kiếm thành dòng sông lớn này của học viện Tiên Nhất đã không thua gì phi kiếm của người tu hành.

Trường bào Đại tế ti trên người Lâm Tịch không bị xuyên thủng, nhưng lại bị mũi kiếm làm biến dạng, nhanh chóng lõm sâu vào bên trong.

Thanh trường kiếm của Lâm Tịch tựa như một cây trường côn, muốn đâm cả bộ y phục Lâm Tịch đang mặc vào người Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi nhướng mày.

Trong nháy mắt này cả người hắn hẳn phải lui về sau, cơ thể hắn hẳn phải vang lên tiếng vỡ vụn của da thịt cũng như xương cốt.

Nhưng phần cơ thể của hắn bị mũi kiếm đâm trúng tựa như biến thành một khối sắt cứng.

Hắn dùng thân thể của mình cứng rắn đẩy lui thanh kiếm này, ngón tay một lần nữa chạm đến Đại Hắc.

"Vèo!"

Luồng ánh sáng đem lại xuất hiện trên không trung.

Nhưng chiêu thức này của hắn lại không tấn công tới Địch Sầu Phi đã cách mình rất gần, mà chính là điều chỉnh luồng ánh sáng đen này trở thành một đường thẳng, trong nháy mắt đã bắn tới ngay giữa hai hàng lông mày của Ảnh Tử Thánh sư.

Hiện giờ Ảnh Tử Thánh sư đang toàn lực dùng phi kiếm phá vỡ vô số mảnh băng của Cát Tường, chợt cảm giác được có một màn đêm đã bắn tới mi tâm của mình. Gã nhất thời hoảng sợ biến sắc, gián đoạn hồn lực đang quán chú vào trong thanh phi kiếm, đồng thời hội tụ lại ở đầu ngón tay của mình.

Hai ngón tay của gã làm kiếm, chặn đứng luồng ánh sáng màu đen.

Luồng ánh sáng màu đen biến mất.

Hai ngón tay của Ảnh Tử Thánh sư bị bẻ gãy như miếng đậu hũ.

Có hai dòng máu tươi từ hai ngón tay của hắn chảy ra ngoài.

Các thi thể của các tướng lãnh Trung Châu vệ đã bị Cát Tường đóng băng đang ở trước mặt Lâm Tịch ầm ầm ngã xuống đất.

Trong nháy mắt Ảnh Tử Thánh sư bị Lâm Tịch dùng Đại Hắc chặt đứt hai ngón tay, Địch Sầu Phi đã mạnh mẽ phóng tới. Tay phải của hắn nắm chặt trường kiếm, quán chú toàn bộ sức mạnh, sức nặng thân thể của mình vào trong thanh kiếm này.

Lâm Tịch ho ra một ngụm máu tươi, tiếp đấy cả người trượt lui về sau.

Vừa rồi Lâm Tịch đã quán chú hồn lực của mình vào ngón tay giữa để sử dụng Đại Hắc, hồn lực trong cơ thể không thể kịp thời hội tụ nữa. Nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại rất bình tĩnh, hắn vung mạnh tay mình, sử dụng Đại Hắc như một cây búa lớn, đập xuống đầu Địch Sầu Phi.

Địch Sầu Phi nheo mắt lại.

Tay trái của hắn cũng đưa ra ngoài, bắt lấy Đại Hắc.

Ngay khi tiếp xúc với Đại Hắc nặng nề và đang tỏa ra khí tức đặc biệt đấy, hắn bất giác cảm thấy có một ngọn lửa nóng từ trong lòng mình sinh ra.

Đối với bất kỳ người tu hành nào, Đại Hắc luôn là một kiện hồn binh tràn đầy sự hấp dẫn.

Đại Hắc bị giằng co giữa tay Địch Sầu Phi và tay Lâm Tịch, hai người mỗi người cầm một đầu, một người đang ở giữa không trung, một người đang trượt lui về sau.

Lâm Tịch ho ra một ngụm máu tươi.

Lồng ngực của hắn bắt đầu có máu tươi thấm ra bên ngoài, nhuộm đỏ cả trường bào, nhưng đôi mắt của hắn lại toát ra một thần thái khiến cho Địch Sầu Phi phải ngây người khi nhìn thấy.

Cũng ngay lúc này, Địch Sầu Phi cảm thấy cổ họng của mình rất khô khan, tựa như đang tràn ngập vô số cát vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ma Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook