Quyển 16 - Chương 81: Ý nghĩa
Vô Tội
09/03/2015
Một chiếc xe ngựa đi vào công xưởng Nam Giao Vân Tần.
Có rất nhiều thị vệ đeo trường kiếm lạnh lùng vây quanh chiếc xe ngựa này. Càng đến gần công xưởng, những thị vệ này càng tỏ ra căm ghét và tức giận hơn, nhưng họ căn bản không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ lẳng lặng cúi đầu thật sâu, từng đốt tay bấm chặt lại mà trắng bệch.
Xe ngựa dừng lại, Trưởng công chúa từ bên trong bước xuống, xuyên qua những bức màn che, đi tới trước bảo tọa của Trương Bình.
Hiện giờ Trương Bình đang mặc bộ áo bào dành riêng cho chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngồi trên bảo tọa hồn binh lạnh lẽo. Mặc dù đã hút vào người rất nhiều côn trùng màu đen, nhưng thân hình hắn ta vẫn thon gầy như lúc trước, hơn nữa khuôn mặt hiện giờ của hắn ta lại tản phát ra một thứ ánh sáng màu tím mờ ảo.
Trưởng công chúa cúi đầu đứng trước mặt hắn.
Nàng cúi đầu không có nghĩa là hàng phục, mà là cảm thấy khuất nhục.
Trương Bình lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Ta sẽ dẫn tín đồ của ta tới sơn mạch Long Xà, sau đấy chinh phục cả vùng đất hoang vu. Ta cần ngươi giúp ta bình định mọi chướng ngại, bảo đảm tín đồ của ta thuận lợi đi đến núi Ngao Giác, ngoài ra, bảo đảm quân đội Vân Tần không can thiệp vào.
Trưởng công chúa hiểu hắn muốn làm gì, nàng ngẩng đầu lên. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, Trương Bình đã lạnh lùng nói tiếp:
- Đừng nói lời cự tuyệt nào. Ta đã giao Vân Tần cho ngươi, hơn nữa rất tôn trọng ngươi, không có sai bảo ngươi như đầy tớ. Hơn nữa, ta có thể đảm bảo sau khi ta giết chết Lâm Tịch, ta vẫn cho ngươi thống trị Vân Tần, đảm bảo không nhúng tay vào việc trị quốc của ngươi, có thể đảm bảo thế gian rất yên bình. Đây là một điều kiện trao đổi ngang hàng.
Trưởng công chúa không thể lạnh lùng như hắn ta, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, đôi môi mỏng của nàng tựa như muốn đóng băng lại, vô cùng tức giận hỏi:
- Chẳng lẽ cuộc sống của ngươi chỉ còn giết chết Lâm Tịch sao? Nếu như chỉ là thế, cuộc sống ngươi còn ý nghĩa gì nữa?
- Ý nghĩa?
Trương Bình lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó nhìn vào những bức màn che bằng máu ở sau lưng nàng, nói:
- Ta chỉ biết ý nghĩa chính là nếu như không giết chết hắn, mỗi ngày ta sống ta cảm thấy rất khó chịu.
...
Chùa Bàn Nhược.
Một trận gió từ trong biển cát vô tận thổi vào.
Một tăng nhân mặc áo trắng dần xuất hiện trong biển cát, đi vào chùa Bàn Nhược đắm chìm trong phật quang.
Khuôn mặt của hắn tường hòa, ánh mắt yên bình không thể diễn tả, dường như cả người hắn cũng đang phát ra phật quang.
Mọi người ở nơi xa đang đào kênh mương cũng đồng loạt xoay người. Bọn họ nhìn thấy phật quang bao phủ chùa Bàn Nhược đang thay đổi, dường như các luồng ánh sáng đang hội tụ lại, tạo thành một bức tượng phật khổng lồ ngay trên chùa Bàn Nhược.
Chân Bì Lô và Vân Hải đang đào kênh mương, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người đồng thời hô lên:
- Huyền Viễn sư huynh về rồi.
Lão tăng có đôi lông mi vàng từ trong một động đá bước ra ngoài, đi tới trước mặt Huyền Viễn, cả người tựa như đang được phật quang bao phủ.
Nhìn Huyền Viễn đang mỉm cười hành lễ với mình, lão tăng có đôi lông mi vàng chậm rãi nói:
- Con đã ngộ rồi?
Huyền Viễn chắp tay trước ngực, kết ấn mấy lần, rồi nhẹ nhàng nói hai chữ:
- Xả thân.
Lão tăng này suy nghĩ chốc lát, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Đây không phải là đạo trị tận gốc.
Huyền Viễn bình tĩnh mỉm cười, nói:
- Hiện giờ trên thế gian chỉ có một ma vương, một khi ma vương này đoạn tuyệt truyền thừa, đó cũng là trị tận gốc.
Lão tăng này mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Có lẽ con nói đúng.
Huyền Viễn cũng tươi cười. Hắn ta không nói thêm lời nào nữa, mà khẽ hành lễ với lão tăng có đôi lông mi vàng. Sau đó hắn ta đi qua lão tăng này, xuyên qua chùa Bàn Nhược, đi qua con kênh mà nhiều người đang đào, bước chân không hề ngừng lại, tiếp tục đi tới trước.
- Huyền Viễn sư huynh!
Vân Hải và Chân Bì Lô từ xa chạy đến chùa Bàn Nhược, Vân Hải vội hô to tên của Huyền Viễn.
Huyền Viễn khẽ phất tay lên, chào Vân Hải và Chân Bì Lô.
Nhưng hắn ta không ngừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn Vân Hải và Chân Bì Lô rất nhiều, nên hình bóng của hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vân Hải.
Vân Hải đưa mắt nhìn Huyền Viễn rời đi, nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy bi thương, hai làn nước mắt cứ vậy mà không ngừng trào ra ngoài.
...
Bên ngoài núi Luyện Ngục.
Rất nhiều quân đội đang tự hỏi không biết mình nên ở lại hay rời đi.
Bọn họ kính sợ và bất lực nhìn lên núi Luyện Ngục mà thường ngày vẫn dựng cao trong lòng bọn họ, biết được màn đêm đang buông xuống.
Ngay khi bóng tối vừa che đi ánh nắng cuối cùng, có rất nhiều quân đội đứng ở bên ngoài cùng đột nhiên nhìn thấy rất nhiều bóng người lam lũ mặc quần áo rách.
Đầu tiên là mấy chục, mấy trăm, rồi tăng lên thành mấy ngàn, mấy vạn...
Rất nhiều tướng lãnh ở đây đã từng gặp cảnh tượng mấy vạn đại quân kẻ địch tập kích mình vào ban đêm, nhưng hình ảnh mấy vạn đầy tớ núi Luyện Ngục đột nhiên xuất hiện trong đêm tối như vậy lại khiến họ cảm thấy rung động vô cùng.
Bọn họ cảm thấy chết lặng, bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được bên trong núi Luyện Ngục lại có nhiều đầy tớ như vậy, thậm chí còn nhiều hơn tất cả quân đội đang có mặt ở đây.
Tất cả đầy tớ vừa xuất hiện dưới bóng đêm cũng chết lặng, cảm thấy thật mơ hồ.
Phần lớn trong số họ đã nhiều năm nay chưa từng bước chân ra khỏi núi Luyện Ngục, ngoại trừ cảnh tượng những dòng nham tương chảy dưới mặt đất và quang cảnh tối om bên trong hầm mỏ, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như hiện nay. Thậm chí, trong đây không thiếu những người từ nhỏ đã lớn lên trong núi Luyện Ngục, nhiều người đã quên đi cách đứng thẳng như thế nào, cả ngày bị vô số khoáng thạch nặng nề đè lên người mình...Nên khi đã được tự do, đã được thả ra ngoài, bọn họ vẫn bò sát dưới mặt đất.
Những đầy tớ tựa như những con cá sấu, hoặc tựa như những loài bò sát đang nằm dưới mặt đất này, cứ tựa như những bóng ma từ dưới địa ngục đi lên.
Nhưng tất cả quân nhân lại biết những gì mình đang thấy là chân thật.
Sau một hồi rời xa khỏi địa ngục ở trần gian, quen thuộc với bóng đêm và cảnh tượng bên ngoài, không khí vốn đang chết lặng bỗng thay đổi.
Một tiếng động vang lên, thật sự không biết ai là người đầu tiên bắt đầu khóc la như người bệnh tâm thần.
Nhưng ngay sau đó, những đầy tớ tựa như bóng ma dưới địa ngục này, tựa như đã hóa thành người sống lại rồi, ai ai cũng đau đớn mà la lên, vô cùng thê lương.
Bên ngoài núi Luyện Ngục hiện giờ là một hình ảnh vô số binh khí bị bể nát, rất nhiều xương khô bị chôn vùi dưới đất, dường như đây là một địa ngục thật sự.
Có nhiều bóng người run rẩy từ trong núi Luyện Ngục bước ra ngoài.
Những người này trước kia chính là thần quan trong núi Luyện Ngục, nhưng vào lúc này, khi đi ra khỏi núi Luyện Ngục, bọn họ lại vội vàng cởi bỏ thần bào đỏ như máu trên người mình xuống.
Không có thần bào, lại bị đuổi ra khỏi núi Luyện Ngục, những thần quan này tựa hồ không còn đáng sợ nữa.
Những thần quan này đứng giữa một khoảng không bị bao phủ bởi những tiếng khóc la thê lương, chúng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Có đầy tớ bắt đầu xông tới những thần quan này.
Có nhiều đầy tớ ngã xuống, nhưng cũng có thần quan ngã xuống. Càng lúc tiếng kêu thảm thiết và rống to càng nhiều, càng lớn, càng có nhiều đầy tớ hơn lao thẳng tới các thần quan...Tất cả thần quan tựa như con cừu bị ném vào bầy sói, bị xé nát giữa tiếng kêu tuyệt vọng.
...
Lâm Tịch vẫn đang nắm tay Tần Tích Nguyệt mà đi lại trong núi Luyện Ngục, nhìn từng vách đá, từng ngọn núi ở đây.
Hắn không lo lắng vô số đầy tớ vừa được hắn thả ra ngoài sau này sẽ sinh sống thế nào, bởi vì hắn biết rõ rằng nếu như những đầy tớ đó vẫn có thể sống sót sau nhiều năm bị núi Luyện Ngục nô dịch và hành hạ, vậy một khi nhận được tự do quý giá, bọn họ sẽ tự biết cách để tồn tại.
Hắn cũng không vội vã rời khỏi núi Luyện Ngục, bởi vì ngoài việc công chiếm núi Luyện Ngục để đoạn tuyệt một số tài nguyên mà Trương Bình dùng để tu luyện, nó còn có ý nghĩa Trương Bình không thể lấy danh nghĩa núi Luyện Ngục để cử các thần quan ra ngoài làm việc cho mình nữa. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, hắn muốn lợi dụng nơi này để báo cho người tu hành trên thế gian biết một chuyện: Hắn đã trở lại.
Qua một thời gian dài như vậy, tất cả người tu hành đã biến thành mục tiêu của Trương Bình. Tất cả người tu hành không thần phục với Trương Bình, hoặc là bị giết chết, hoặc là phải ẩn núp trốn tránh như những con chuột, cho dù là học viện Thanh Loan, cũng không thể nào biết được mọi người đang lẩn tránh ở đâu. Những người đối địch với Trương Bình căn bản không thể liên lạc với nhau, càng không biết Lâm Tịch đang ở đâu.
Cho nên, hắn muốn cho những người tu hành ủng hộ mình một chút thời gian, để cho bọn họ có thể chạy tới núi Luyện Ngục gặp mình.
Hắn và Tần Tích Nguyệt đi qua phần lớn những nơi trong núi Luyện Ngục, giết chết những thần quan núi Luyện Ngục muốn giết chết hai người họ, đồng thời phá vỡ nhiều lao ngục, thả ra nhiều đầy tớ. Cuối cùng, hắn và Tần Tích Nguyệt đã đi đến thần điện của chưởng giáo núi Luyện Ngục trên ngọn núi cao nhất, cảm nhận mỏi mệt vô cùng.
Chiếc ghế bằng bảo thạch mà năm xưa chưởng giáo núi Luyện Ngục hay ngồi đã vỡ vụn, nguyên một đại điện trống rỗng.
Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt ngồi xuống trong đại điện này, tựa sát vào nhau mà ngủ thiếp đi.
Đêm tối dài dòng ở núi Luyện Ngục trôi qua.
Ánh rạng đông đầu tiên đã xuất hiện ở phía đông núi Luyện Ngục.
Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch cùng tỉnh lại.
Tần Tích Nguyệt buông tay Lâm Tịch, nhoẻn miệng cười một cái, rồi nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa điện, nhìn về phương hướng mặt trời mọc, cởi dây buột tóc của mình xuống.
Mái tóc của nàng nhanh chóng thả xuống như một thác nước, nàng sửa sang mái tóc của mình lại, thuần thục ghim lên.
Lâm Tịch đi tới bên cạnh nàng.
Một mặt trời mới mẻ xuất hiện đằng sau một ngọn núi ngay trước mặt hắn và Tần Tích Nguyệt, trong nháy mắt đã buông những tia nắng vàng chiếu lên hai người.
...
- Này này...Các ngươi làm vậy là có ý gì? Tần Tích Nguyệt, ngươi đừng quên là hắn có gia đình rồi, hơn nữa ta còn đẹp trai hơn hắn mà, ngươi phải có ánh mắt một chút chứ.
Một âm thanh to lớn từ con đường núi phía dưới vang lên.
Lâm Tịch tươi cười.
Chỉ cần nghe qua giọng nói đáng đánh đòn này, hắn đã biết người tới là ai.
Người này còn sống đến bây giờ, hơn nữa còn đến đây được, vậy cho dù người này có nói gì đi nữa, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
- Mộ Sơn Tử, thật ra thì ta cũng cảm thấy ngươi được lắm. Ở dưới núi này có một dòng nước nóng, hay là ngươi xuống đó ngâm mình trước đợi ta đi.
Tần Tích Nguyệt cũng tươi cười, xoay người lại nói.
Mộ Sơn Tử với khuôn mặt dơ bẩn, tựa như đã nhiều ngày không tắm lập tức mừng như điên.
- Được, ta đi ngay...
Nhưng vừa mới xoay người, hắn nhất thời cảm thấy buồn rầu, xoay người lại rồi giận nói:
- Thôi, ta có đi thì ngươi cũng không đi.
- Ta sẽ đi.
Tần Tích Nguyệt nhìn Mộ Sơn Tử đang buồn bực, chân thành nói một câu. Nhưng ngay khi ánh mắt của Mộ Sơn Tử sáng lên, nàng lại bổ sung một câu:
- Ta và Lâm Tịch sẽ cùng đứng nhìn ngươi tắm rửa.
Có rất nhiều thị vệ đeo trường kiếm lạnh lùng vây quanh chiếc xe ngựa này. Càng đến gần công xưởng, những thị vệ này càng tỏ ra căm ghét và tức giận hơn, nhưng họ căn bản không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ lẳng lặng cúi đầu thật sâu, từng đốt tay bấm chặt lại mà trắng bệch.
Xe ngựa dừng lại, Trưởng công chúa từ bên trong bước xuống, xuyên qua những bức màn che, đi tới trước bảo tọa của Trương Bình.
Hiện giờ Trương Bình đang mặc bộ áo bào dành riêng cho chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngồi trên bảo tọa hồn binh lạnh lẽo. Mặc dù đã hút vào người rất nhiều côn trùng màu đen, nhưng thân hình hắn ta vẫn thon gầy như lúc trước, hơn nữa khuôn mặt hiện giờ của hắn ta lại tản phát ra một thứ ánh sáng màu tím mờ ảo.
Trưởng công chúa cúi đầu đứng trước mặt hắn.
Nàng cúi đầu không có nghĩa là hàng phục, mà là cảm thấy khuất nhục.
Trương Bình lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Ta sẽ dẫn tín đồ của ta tới sơn mạch Long Xà, sau đấy chinh phục cả vùng đất hoang vu. Ta cần ngươi giúp ta bình định mọi chướng ngại, bảo đảm tín đồ của ta thuận lợi đi đến núi Ngao Giác, ngoài ra, bảo đảm quân đội Vân Tần không can thiệp vào.
Trưởng công chúa hiểu hắn muốn làm gì, nàng ngẩng đầu lên. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, Trương Bình đã lạnh lùng nói tiếp:
- Đừng nói lời cự tuyệt nào. Ta đã giao Vân Tần cho ngươi, hơn nữa rất tôn trọng ngươi, không có sai bảo ngươi như đầy tớ. Hơn nữa, ta có thể đảm bảo sau khi ta giết chết Lâm Tịch, ta vẫn cho ngươi thống trị Vân Tần, đảm bảo không nhúng tay vào việc trị quốc của ngươi, có thể đảm bảo thế gian rất yên bình. Đây là một điều kiện trao đổi ngang hàng.
Trưởng công chúa không thể lạnh lùng như hắn ta, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, đôi môi mỏng của nàng tựa như muốn đóng băng lại, vô cùng tức giận hỏi:
- Chẳng lẽ cuộc sống của ngươi chỉ còn giết chết Lâm Tịch sao? Nếu như chỉ là thế, cuộc sống ngươi còn ý nghĩa gì nữa?
- Ý nghĩa?
Trương Bình lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó nhìn vào những bức màn che bằng máu ở sau lưng nàng, nói:
- Ta chỉ biết ý nghĩa chính là nếu như không giết chết hắn, mỗi ngày ta sống ta cảm thấy rất khó chịu.
...
Chùa Bàn Nhược.
Một trận gió từ trong biển cát vô tận thổi vào.
Một tăng nhân mặc áo trắng dần xuất hiện trong biển cát, đi vào chùa Bàn Nhược đắm chìm trong phật quang.
Khuôn mặt của hắn tường hòa, ánh mắt yên bình không thể diễn tả, dường như cả người hắn cũng đang phát ra phật quang.
Mọi người ở nơi xa đang đào kênh mương cũng đồng loạt xoay người. Bọn họ nhìn thấy phật quang bao phủ chùa Bàn Nhược đang thay đổi, dường như các luồng ánh sáng đang hội tụ lại, tạo thành một bức tượng phật khổng lồ ngay trên chùa Bàn Nhược.
Chân Bì Lô và Vân Hải đang đào kênh mương, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người đồng thời hô lên:
- Huyền Viễn sư huynh về rồi.
Lão tăng có đôi lông mi vàng từ trong một động đá bước ra ngoài, đi tới trước mặt Huyền Viễn, cả người tựa như đang được phật quang bao phủ.
Nhìn Huyền Viễn đang mỉm cười hành lễ với mình, lão tăng có đôi lông mi vàng chậm rãi nói:
- Con đã ngộ rồi?
Huyền Viễn chắp tay trước ngực, kết ấn mấy lần, rồi nhẹ nhàng nói hai chữ:
- Xả thân.
Lão tăng này suy nghĩ chốc lát, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Đây không phải là đạo trị tận gốc.
Huyền Viễn bình tĩnh mỉm cười, nói:
- Hiện giờ trên thế gian chỉ có một ma vương, một khi ma vương này đoạn tuyệt truyền thừa, đó cũng là trị tận gốc.
Lão tăng này mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Có lẽ con nói đúng.
Huyền Viễn cũng tươi cười. Hắn ta không nói thêm lời nào nữa, mà khẽ hành lễ với lão tăng có đôi lông mi vàng. Sau đó hắn ta đi qua lão tăng này, xuyên qua chùa Bàn Nhược, đi qua con kênh mà nhiều người đang đào, bước chân không hề ngừng lại, tiếp tục đi tới trước.
- Huyền Viễn sư huynh!
Vân Hải và Chân Bì Lô từ xa chạy đến chùa Bàn Nhược, Vân Hải vội hô to tên của Huyền Viễn.
Huyền Viễn khẽ phất tay lên, chào Vân Hải và Chân Bì Lô.
Nhưng hắn ta không ngừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn Vân Hải và Chân Bì Lô rất nhiều, nên hình bóng của hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vân Hải.
Vân Hải đưa mắt nhìn Huyền Viễn rời đi, nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy bi thương, hai làn nước mắt cứ vậy mà không ngừng trào ra ngoài.
...
Bên ngoài núi Luyện Ngục.
Rất nhiều quân đội đang tự hỏi không biết mình nên ở lại hay rời đi.
Bọn họ kính sợ và bất lực nhìn lên núi Luyện Ngục mà thường ngày vẫn dựng cao trong lòng bọn họ, biết được màn đêm đang buông xuống.
Ngay khi bóng tối vừa che đi ánh nắng cuối cùng, có rất nhiều quân đội đứng ở bên ngoài cùng đột nhiên nhìn thấy rất nhiều bóng người lam lũ mặc quần áo rách.
Đầu tiên là mấy chục, mấy trăm, rồi tăng lên thành mấy ngàn, mấy vạn...
Rất nhiều tướng lãnh ở đây đã từng gặp cảnh tượng mấy vạn đại quân kẻ địch tập kích mình vào ban đêm, nhưng hình ảnh mấy vạn đầy tớ núi Luyện Ngục đột nhiên xuất hiện trong đêm tối như vậy lại khiến họ cảm thấy rung động vô cùng.
Bọn họ cảm thấy chết lặng, bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được bên trong núi Luyện Ngục lại có nhiều đầy tớ như vậy, thậm chí còn nhiều hơn tất cả quân đội đang có mặt ở đây.
Tất cả đầy tớ vừa xuất hiện dưới bóng đêm cũng chết lặng, cảm thấy thật mơ hồ.
Phần lớn trong số họ đã nhiều năm nay chưa từng bước chân ra khỏi núi Luyện Ngục, ngoại trừ cảnh tượng những dòng nham tương chảy dưới mặt đất và quang cảnh tối om bên trong hầm mỏ, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như hiện nay. Thậm chí, trong đây không thiếu những người từ nhỏ đã lớn lên trong núi Luyện Ngục, nhiều người đã quên đi cách đứng thẳng như thế nào, cả ngày bị vô số khoáng thạch nặng nề đè lên người mình...Nên khi đã được tự do, đã được thả ra ngoài, bọn họ vẫn bò sát dưới mặt đất.
Những đầy tớ tựa như những con cá sấu, hoặc tựa như những loài bò sát đang nằm dưới mặt đất này, cứ tựa như những bóng ma từ dưới địa ngục đi lên.
Nhưng tất cả quân nhân lại biết những gì mình đang thấy là chân thật.
Sau một hồi rời xa khỏi địa ngục ở trần gian, quen thuộc với bóng đêm và cảnh tượng bên ngoài, không khí vốn đang chết lặng bỗng thay đổi.
Một tiếng động vang lên, thật sự không biết ai là người đầu tiên bắt đầu khóc la như người bệnh tâm thần.
Nhưng ngay sau đó, những đầy tớ tựa như bóng ma dưới địa ngục này, tựa như đã hóa thành người sống lại rồi, ai ai cũng đau đớn mà la lên, vô cùng thê lương.
Bên ngoài núi Luyện Ngục hiện giờ là một hình ảnh vô số binh khí bị bể nát, rất nhiều xương khô bị chôn vùi dưới đất, dường như đây là một địa ngục thật sự.
Có nhiều bóng người run rẩy từ trong núi Luyện Ngục bước ra ngoài.
Những người này trước kia chính là thần quan trong núi Luyện Ngục, nhưng vào lúc này, khi đi ra khỏi núi Luyện Ngục, bọn họ lại vội vàng cởi bỏ thần bào đỏ như máu trên người mình xuống.
Không có thần bào, lại bị đuổi ra khỏi núi Luyện Ngục, những thần quan này tựa hồ không còn đáng sợ nữa.
Những thần quan này đứng giữa một khoảng không bị bao phủ bởi những tiếng khóc la thê lương, chúng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Có đầy tớ bắt đầu xông tới những thần quan này.
Có nhiều đầy tớ ngã xuống, nhưng cũng có thần quan ngã xuống. Càng lúc tiếng kêu thảm thiết và rống to càng nhiều, càng lớn, càng có nhiều đầy tớ hơn lao thẳng tới các thần quan...Tất cả thần quan tựa như con cừu bị ném vào bầy sói, bị xé nát giữa tiếng kêu tuyệt vọng.
...
Lâm Tịch vẫn đang nắm tay Tần Tích Nguyệt mà đi lại trong núi Luyện Ngục, nhìn từng vách đá, từng ngọn núi ở đây.
Hắn không lo lắng vô số đầy tớ vừa được hắn thả ra ngoài sau này sẽ sinh sống thế nào, bởi vì hắn biết rõ rằng nếu như những đầy tớ đó vẫn có thể sống sót sau nhiều năm bị núi Luyện Ngục nô dịch và hành hạ, vậy một khi nhận được tự do quý giá, bọn họ sẽ tự biết cách để tồn tại.
Hắn cũng không vội vã rời khỏi núi Luyện Ngục, bởi vì ngoài việc công chiếm núi Luyện Ngục để đoạn tuyệt một số tài nguyên mà Trương Bình dùng để tu luyện, nó còn có ý nghĩa Trương Bình không thể lấy danh nghĩa núi Luyện Ngục để cử các thần quan ra ngoài làm việc cho mình nữa. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, hắn muốn lợi dụng nơi này để báo cho người tu hành trên thế gian biết một chuyện: Hắn đã trở lại.
Qua một thời gian dài như vậy, tất cả người tu hành đã biến thành mục tiêu của Trương Bình. Tất cả người tu hành không thần phục với Trương Bình, hoặc là bị giết chết, hoặc là phải ẩn núp trốn tránh như những con chuột, cho dù là học viện Thanh Loan, cũng không thể nào biết được mọi người đang lẩn tránh ở đâu. Những người đối địch với Trương Bình căn bản không thể liên lạc với nhau, càng không biết Lâm Tịch đang ở đâu.
Cho nên, hắn muốn cho những người tu hành ủng hộ mình một chút thời gian, để cho bọn họ có thể chạy tới núi Luyện Ngục gặp mình.
Hắn và Tần Tích Nguyệt đi qua phần lớn những nơi trong núi Luyện Ngục, giết chết những thần quan núi Luyện Ngục muốn giết chết hai người họ, đồng thời phá vỡ nhiều lao ngục, thả ra nhiều đầy tớ. Cuối cùng, hắn và Tần Tích Nguyệt đã đi đến thần điện của chưởng giáo núi Luyện Ngục trên ngọn núi cao nhất, cảm nhận mỏi mệt vô cùng.
Chiếc ghế bằng bảo thạch mà năm xưa chưởng giáo núi Luyện Ngục hay ngồi đã vỡ vụn, nguyên một đại điện trống rỗng.
Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt ngồi xuống trong đại điện này, tựa sát vào nhau mà ngủ thiếp đi.
Đêm tối dài dòng ở núi Luyện Ngục trôi qua.
Ánh rạng đông đầu tiên đã xuất hiện ở phía đông núi Luyện Ngục.
Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch cùng tỉnh lại.
Tần Tích Nguyệt buông tay Lâm Tịch, nhoẻn miệng cười một cái, rồi nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa điện, nhìn về phương hướng mặt trời mọc, cởi dây buột tóc của mình xuống.
Mái tóc của nàng nhanh chóng thả xuống như một thác nước, nàng sửa sang mái tóc của mình lại, thuần thục ghim lên.
Lâm Tịch đi tới bên cạnh nàng.
Một mặt trời mới mẻ xuất hiện đằng sau một ngọn núi ngay trước mặt hắn và Tần Tích Nguyệt, trong nháy mắt đã buông những tia nắng vàng chiếu lên hai người.
...
- Này này...Các ngươi làm vậy là có ý gì? Tần Tích Nguyệt, ngươi đừng quên là hắn có gia đình rồi, hơn nữa ta còn đẹp trai hơn hắn mà, ngươi phải có ánh mắt một chút chứ.
Một âm thanh to lớn từ con đường núi phía dưới vang lên.
Lâm Tịch tươi cười.
Chỉ cần nghe qua giọng nói đáng đánh đòn này, hắn đã biết người tới là ai.
Người này còn sống đến bây giờ, hơn nữa còn đến đây được, vậy cho dù người này có nói gì đi nữa, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
- Mộ Sơn Tử, thật ra thì ta cũng cảm thấy ngươi được lắm. Ở dưới núi này có một dòng nước nóng, hay là ngươi xuống đó ngâm mình trước đợi ta đi.
Tần Tích Nguyệt cũng tươi cười, xoay người lại nói.
Mộ Sơn Tử với khuôn mặt dơ bẩn, tựa như đã nhiều ngày không tắm lập tức mừng như điên.
- Được, ta đi ngay...
Nhưng vừa mới xoay người, hắn nhất thời cảm thấy buồn rầu, xoay người lại rồi giận nói:
- Thôi, ta có đi thì ngươi cũng không đi.
- Ta sẽ đi.
Tần Tích Nguyệt nhìn Mộ Sơn Tử đang buồn bực, chân thành nói một câu. Nhưng ngay khi ánh mắt của Mộ Sơn Tử sáng lên, nàng lại bổ sung một câu:
- Ta và Lâm Tịch sẽ cùng đứng nhìn ngươi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.