Chương 41: Liễu Như Mộng nhớ lại
Bạch Lão Ma
04/04/2021
Trương Hàn nhìn Liễu Như Mộng vẫn nằm một chỗ, không hề có ý định đứng lên bộ dáng.
Trương Hàn nhịn không nổi đi lại đá đá nàng phần dưới....Là bên hông đấy, đừng suy nghĩ bậy bạ. ༿ ‿ ༾
Sắc mặt không tốt, nói:"Ngươi định nằm tới bao giờ? Luyện hóa nhanh lên, ta còn phải ra ngoài."
Liễu Như Mộng đứng dậy sờ sờ mình hông, bĩu môi nói: "Mụ mụ ngươi không nói phải biết tử tế với nữ nhân ư? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ cô đơn đến già đấy!"
Trương Hàn nhớ đến chính mình mẫu thân, khóe miệng không khỏi phác lên một cái ấm áp tiếu dung nói: "Mẫu thân ta đúng thật là không có nói là phải tử tế với nữ nhân."
"Nàng còn nói nữ nhân càng đẹp thì càng độc, như bụi hoa hồng vậy, mỹ lệ và nguy hiểm kết hợp với nhau. Còn bảo ta tránh đi những này nữ nhân, nếu tránh không được thì trực tiếp bưu hãn cho một quyền, nàng sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Liễu Như Mộng: (° ㅂ °)
"Mẫu thân của ngươi nói có chút....đúng." Liễu Như Mộng không thể không thừa nhận mấy cái triết lí của mẹ Trương Hàn là đúng, vì nàng chính là như vậy nữ nhân. Không cần khen ta đẹp, cảm ơn.
"Vậy nàng không được xinh đẹp hay sao mà lại đối với nữ nhân đẹp chứa nhiều như vậy địch ý."
Trương Hàn sờ sờ cằm, nói: "Không, nàng rất đẹp. Thực ra thì câu này nói không phải để cho ta nghe mà là cho ta phụ thân."
Liễu Như Mộng ánh mắt tràn đầy bát quái, hỏi: "Tại sao?"
Trương Hàn nhún vai nói:"Cái này ta cũng không quá rõ, lúc trước hình như là do phụ thân ta say rượu rồi kể về mối tình đầu đầy ấm áp của mình nên làm cho mẫu thân ta ghen, ngày hôm sau thì lại kéo ta ra dạy cho một đống triết lí trước mặt ta phụ thân."
Liễu Như Mộng có chút thất vọng nói:"Chỉ như vậy a~"
Trương Hàn:"Nào có chỉ như vậy, đêm hôm đó ta nghe trong nhà của mình liên tục có tiếng hét thảm, ta còn nhớ lúc đó mẫu thân ta còn nói cài gì: lão nương là gia đình này nóc nhà, ngươi không phải là nhớ tới tình cũ sao, vậy quỳ trên sầu riêng nhớ về tình cũ của ngươi một đêm cho ta...."
"Ngày hôm sau phụ thân lại nói cho ta đừng cưới một nữ nhân đẹp, cưới một cái mỹ nữ sau này cuộc đời như là bị Ngũ Chỉ Sơn trấn áp Hầu Tử."
Liễu Như Mộng khóe miệng run run, cái này gia đình....tốt ngưu!
"Thế nên đừng hỏi ta tại sao lại không chút thương hương tiếc ngọc." Trương Hàn dùng loại xem đi ánh mắt nhìn Liễu Như Mộng.
"Haha..." Liễu Như Mộng cười gượng.
Trương Hàn nhướng mày: "Sao không nhanh luyện hóa."
Vừa dứt lời, Liễu Như Mộng nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Ta đã luyện hóa xong."
Trương Hàn nghi ngờ nói:"Xong? Nãy giờ ngươi còn chưa xếp bằng mà đã luyện hóa xong?"
Liễu Như Mộng nói:"Biết cái gì là vào miệng là tan không?"
"Vào miệng là tan, ngay cả như vậy ngươi cũng dám nói." Trương Hàn lắc lắc đầu.
Liễu Như Mộng nhướng mày nói:"Dù sao thì lúc trước ta cũng là Đại Lão a, một chút thủ đoạn cũng phải có chứ."
Trương Hàn hơi nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong nói:"Vậy thì cũng phải có ký ức thức tỉnh chứ, ngươi không nói ai tin a?"
Liễu Như Mộng tiện tiện cười:"Khà khà, tiểu đệ đệ ngươi có phải hay không muốn lừa thông tin từ ta."
Trương Hàn chép chép miệng nói:"Chậc chậc, không ngờ thông minh lên rồi a. Nhưng dù biết ta đang lừa ngươi nhưng thực ra thì ngươi cũng không cần nói ra sự thật chứ."
Liễu Như Mộng bĩu môi nói:"Ta chính là muốn nói đấy thì như thế nào?"
Trương Hàn nhàm chán nói:"Ta thì chỉ muốn nói với ngươi là nuốt ta Ma Thai chi Huyết thì sẽ có khả năng bị tẩy não nha~"
Hắn thở dài một tiếng, dùng ngữ khí đau thương nói:"Haiz, lúc trước ta chỉ muốn dùng nhẹ nhàng thủ đoạn chừa cho ngươi một chút mặt mũi giờ thì ta đổi ý rồi. Nói ra ngươi thức tỉnh ký ức hoặc là bị tẩy não chọn đi."
Liễu Như Mộng sắc mặt cứng lại, hai chân vô lực quỳ rạp xuống đất, làm sao nàng lại quên cái này thất đức chủ nhân Ma Thai chi Huyết bên trong để lại thủ đoạn a!
Nàng nhìn ánh mắt của Trương Hàn, cảm thấy bên trong như có hàng chữ: Rượu mời không uống, hả hê chưa?
Liễu Như Mộng biết từ khi đòi Huyết Luyện thì nàng quỷ sinh xem như đã ràng buộc chặt chẽ với Trương Hàn, cả hai như hai con châu chấu trên một sợi dây vậy, chỉ là nàng cái này châu chấu có chút yếu a.
Yếu ở đây không phải tu vi, yếu ở đây là con châu chấu còn lại kia nắm được nàng nhược điểm!
Trên mặt hiện lên sống không còn gì luyến tiếc biểu tình, Liễu Như Mộng khuất nhục nói:"Ta nhớ được một ít về Luyện Đan thủ pháp và kinh nghiệm."
Thần sắc Trương Hàn biến có chút thất vọng, lắc đầu nói:"Vô dụng như vậy?"
Liễu Như Mộng nghe xong thì như một con mèo xù lông, hét lên:"Ngươi nói về Luyện Đan ký ức là vô dụng!?" (ꐦ ° ᷄ д ° ᷅)
Trương Hàn nhíu mày nói:"Không phải như vậy thì còn gì nữa? Lúc trước ta tạo ra mấy loại dược tán thì chỉ cần đánh cho thành bột rồi trộn lại với nhau theo phối phương thôi là được a." (ఠ_ఠ)
Liễu Như Mộng lắc lắc ngón tay, thần sắc chế giễu, nói:"Ngươi đem mấy cái đó dược tán ra xem thử đi, dùng Linh Lực cường hóa mắt xem thử cói có tạp chất hay không?"
Trương Hàn hơi nghi ngờ liếc nhìn nàng, rồi lấy ra dược tán dùng Linh Lực cường hóa ánh mắt.
Nhìn chằm chằm lúc lâu, Trương Hàn ném đi dược tán rồi tại chỗ nôn khan.
"Ọe!"
Liễu Như Mộng hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm Trương Hàn, ánh mắt như đang nhìn con khỉ ở rạp xiếc. Ân, tràn đầy ác thú vị. (─‿‿─)
Nôn xong, Trương Hàn khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến nói:"Thảo! Bên trong dược tán có mấy cái gì đó màu đen vật thể kì lạ cứ đi đi lại lại là như thế nào?"
Liễu Như Mộng cười nói:"Là dược độc và tạp chất đấy."
Trương Hàn:"Cho dù có dược độc và tạp chất thì cũng không nên nhiều như vậy!"
Liễu Như Mộng chơi chơi chính mình tóc, nói:"Ngươi cái này dược tán còn chưa được qua lửa luyện hóa để bỏ đi bên trong tạp chất và dược độc, nên nhiều cũng là bình thường."
Trương Hàn nói:"Ta chỉ cần dùng hỏa chủng luyện hóa bên trong dược độc và tạp chất là được, cần gì phải học luyện đan thủ pháp?"
Liễu Như Mộng lắc đầu bác bỏ ý kiến của Trương Hàn:"Tiểu đệ đệ ngươi suy nghĩ qua đơn giản, Dược Độc là từ bên trong lúc luyện đan mà tạo thành, nói đúng hơn là lúc các dược liệu trộn chung với nhau. Trên đời không có gì là hoàn mỹ cả, các phối phương đan dược nhìn qua hoàn mỹ vô khuyết, nhưng ở bên trong cũng còn sót lại một phần Dược Độc."
"Dược Độc nhiều đến mức gọi là Thiên kỳ Bách quái cũng không thừa, mà luyện đan thủ pháp là dùng để xác định và luyện hóa Dược Độc."
"Tạp chất có thể xem là cặn bã bên trong dược liệu, lượng tạp chất trong đan dược và dược tán càng ít thì phẩm chất sẽ càng cao....Còn của ngươi Dược Tán....ngay cả tàn thứ phẩm cũng chưa tới. Thủ pháp Luyện Đan rất quan trọng, tùy mạnh yếu mà tốc độ và chất lượng khi luyện hóa Dược Độc và Tạp Chất càng cao."
"Đương nhiên, càng cao Đan Dược nếu không có một cái cao minh thủ pháp Luyện Đan cùng với kinh nghiệm dày nặng thì sẽ không có khả năng luyện thành."
Trương Hàn gật đầu, ánh mắt lộ ra khác thường hào quang. Hắn xem như được mở mang thế giới, lúc kia theo hắn thì luyện đan chỉ cần đốt đốt tí lửa, thả miếng dược liệu, xào xào với thêm miếng muối là có thể thành đan dược rồi a. Không ngờ Luyện Đan lại phức tạp tới như vậy.
"Dạy ta a." Trương Hàn nói.
Liễu Như Mộng lắc lắc đầu nói:"Ngươi tu vi yếu như vậy luyện được cái gì đan?"
Trương Hàn có hơi thất vọng, nói:"Vậy chúng ta đi ra ngoài a."
Vừa nói xong, Liễu Như Mộng ho khan một tiếng rồi nói:"Khụ khụ, ngươi nếu có thể đưa cho ta thêm Ma Thai chi Huyết thì có khả năng ta thức tỉnh thêm cái gì giá trị kí ức thì sao?"
Trương Hàn xem thường nhìn nàng một cái, nhưng vẫn ném cho nàng một giọt Ma Thai chi Huyết.
Liễu Như Mộng nhảy lên, mở to miệng tới một cái táp kinh người. Ân, Husky Quỷ a~
Đợi một hồi Trương Hàn mới nói:"Nhớ được cái gì?"
Liễu Như Mộng:"Từ từ, ta thấy rồi, chính là nó! Đúng rồi! Là nó a!"
Trương Hàn ánh mắt sáng lên, cái này chắc là kí ức quan trong a! Nói:"Thấy được cái gì a?"
Liễu Như Mộng sắc mặt có chút thận hư nói:"Ta thấy được kẻ thù của ta! Hơn vạn tên! Theo ký ức thì những kẻ này sẽ không tha cho ta Quỷ Hồn mà là cho dù ta chết rồi thì cũng sẽ tìm kiếm ta!"
Trương Hàn:..........
Ngươi hét cai MMP, ta không muốn có bất kì quan hệ gì với ngươi a! o(╥﹏╥)o
Trương Hàn nhịn không nổi đi lại đá đá nàng phần dưới....Là bên hông đấy, đừng suy nghĩ bậy bạ. ༿ ‿ ༾
Sắc mặt không tốt, nói:"Ngươi định nằm tới bao giờ? Luyện hóa nhanh lên, ta còn phải ra ngoài."
Liễu Như Mộng đứng dậy sờ sờ mình hông, bĩu môi nói: "Mụ mụ ngươi không nói phải biết tử tế với nữ nhân ư? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ cô đơn đến già đấy!"
Trương Hàn nhớ đến chính mình mẫu thân, khóe miệng không khỏi phác lên một cái ấm áp tiếu dung nói: "Mẫu thân ta đúng thật là không có nói là phải tử tế với nữ nhân."
"Nàng còn nói nữ nhân càng đẹp thì càng độc, như bụi hoa hồng vậy, mỹ lệ và nguy hiểm kết hợp với nhau. Còn bảo ta tránh đi những này nữ nhân, nếu tránh không được thì trực tiếp bưu hãn cho một quyền, nàng sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Liễu Như Mộng: (° ㅂ °)
"Mẫu thân của ngươi nói có chút....đúng." Liễu Như Mộng không thể không thừa nhận mấy cái triết lí của mẹ Trương Hàn là đúng, vì nàng chính là như vậy nữ nhân. Không cần khen ta đẹp, cảm ơn.
"Vậy nàng không được xinh đẹp hay sao mà lại đối với nữ nhân đẹp chứa nhiều như vậy địch ý."
Trương Hàn sờ sờ cằm, nói: "Không, nàng rất đẹp. Thực ra thì câu này nói không phải để cho ta nghe mà là cho ta phụ thân."
Liễu Như Mộng ánh mắt tràn đầy bát quái, hỏi: "Tại sao?"
Trương Hàn nhún vai nói:"Cái này ta cũng không quá rõ, lúc trước hình như là do phụ thân ta say rượu rồi kể về mối tình đầu đầy ấm áp của mình nên làm cho mẫu thân ta ghen, ngày hôm sau thì lại kéo ta ra dạy cho một đống triết lí trước mặt ta phụ thân."
Liễu Như Mộng có chút thất vọng nói:"Chỉ như vậy a~"
Trương Hàn:"Nào có chỉ như vậy, đêm hôm đó ta nghe trong nhà của mình liên tục có tiếng hét thảm, ta còn nhớ lúc đó mẫu thân ta còn nói cài gì: lão nương là gia đình này nóc nhà, ngươi không phải là nhớ tới tình cũ sao, vậy quỳ trên sầu riêng nhớ về tình cũ của ngươi một đêm cho ta...."
"Ngày hôm sau phụ thân lại nói cho ta đừng cưới một nữ nhân đẹp, cưới một cái mỹ nữ sau này cuộc đời như là bị Ngũ Chỉ Sơn trấn áp Hầu Tử."
Liễu Như Mộng khóe miệng run run, cái này gia đình....tốt ngưu!
"Thế nên đừng hỏi ta tại sao lại không chút thương hương tiếc ngọc." Trương Hàn dùng loại xem đi ánh mắt nhìn Liễu Như Mộng.
"Haha..." Liễu Như Mộng cười gượng.
Trương Hàn nhướng mày: "Sao không nhanh luyện hóa."
Vừa dứt lời, Liễu Như Mộng nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Ta đã luyện hóa xong."
Trương Hàn nghi ngờ nói:"Xong? Nãy giờ ngươi còn chưa xếp bằng mà đã luyện hóa xong?"
Liễu Như Mộng nói:"Biết cái gì là vào miệng là tan không?"
"Vào miệng là tan, ngay cả như vậy ngươi cũng dám nói." Trương Hàn lắc lắc đầu.
Liễu Như Mộng nhướng mày nói:"Dù sao thì lúc trước ta cũng là Đại Lão a, một chút thủ đoạn cũng phải có chứ."
Trương Hàn hơi nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong nói:"Vậy thì cũng phải có ký ức thức tỉnh chứ, ngươi không nói ai tin a?"
Liễu Như Mộng tiện tiện cười:"Khà khà, tiểu đệ đệ ngươi có phải hay không muốn lừa thông tin từ ta."
Trương Hàn chép chép miệng nói:"Chậc chậc, không ngờ thông minh lên rồi a. Nhưng dù biết ta đang lừa ngươi nhưng thực ra thì ngươi cũng không cần nói ra sự thật chứ."
Liễu Như Mộng bĩu môi nói:"Ta chính là muốn nói đấy thì như thế nào?"
Trương Hàn nhàm chán nói:"Ta thì chỉ muốn nói với ngươi là nuốt ta Ma Thai chi Huyết thì sẽ có khả năng bị tẩy não nha~"
Hắn thở dài một tiếng, dùng ngữ khí đau thương nói:"Haiz, lúc trước ta chỉ muốn dùng nhẹ nhàng thủ đoạn chừa cho ngươi một chút mặt mũi giờ thì ta đổi ý rồi. Nói ra ngươi thức tỉnh ký ức hoặc là bị tẩy não chọn đi."
Liễu Như Mộng sắc mặt cứng lại, hai chân vô lực quỳ rạp xuống đất, làm sao nàng lại quên cái này thất đức chủ nhân Ma Thai chi Huyết bên trong để lại thủ đoạn a!
Nàng nhìn ánh mắt của Trương Hàn, cảm thấy bên trong như có hàng chữ: Rượu mời không uống, hả hê chưa?
Liễu Như Mộng biết từ khi đòi Huyết Luyện thì nàng quỷ sinh xem như đã ràng buộc chặt chẽ với Trương Hàn, cả hai như hai con châu chấu trên một sợi dây vậy, chỉ là nàng cái này châu chấu có chút yếu a.
Yếu ở đây không phải tu vi, yếu ở đây là con châu chấu còn lại kia nắm được nàng nhược điểm!
Trên mặt hiện lên sống không còn gì luyến tiếc biểu tình, Liễu Như Mộng khuất nhục nói:"Ta nhớ được một ít về Luyện Đan thủ pháp và kinh nghiệm."
Thần sắc Trương Hàn biến có chút thất vọng, lắc đầu nói:"Vô dụng như vậy?"
Liễu Như Mộng nghe xong thì như một con mèo xù lông, hét lên:"Ngươi nói về Luyện Đan ký ức là vô dụng!?" (ꐦ ° ᷄ д ° ᷅)
Trương Hàn nhíu mày nói:"Không phải như vậy thì còn gì nữa? Lúc trước ta tạo ra mấy loại dược tán thì chỉ cần đánh cho thành bột rồi trộn lại với nhau theo phối phương thôi là được a." (ఠ_ఠ)
Liễu Như Mộng lắc lắc ngón tay, thần sắc chế giễu, nói:"Ngươi đem mấy cái đó dược tán ra xem thử đi, dùng Linh Lực cường hóa mắt xem thử cói có tạp chất hay không?"
Trương Hàn hơi nghi ngờ liếc nhìn nàng, rồi lấy ra dược tán dùng Linh Lực cường hóa ánh mắt.
Nhìn chằm chằm lúc lâu, Trương Hàn ném đi dược tán rồi tại chỗ nôn khan.
"Ọe!"
Liễu Như Mộng hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm Trương Hàn, ánh mắt như đang nhìn con khỉ ở rạp xiếc. Ân, tràn đầy ác thú vị. (─‿‿─)
Nôn xong, Trương Hàn khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến nói:"Thảo! Bên trong dược tán có mấy cái gì đó màu đen vật thể kì lạ cứ đi đi lại lại là như thế nào?"
Liễu Như Mộng cười nói:"Là dược độc và tạp chất đấy."
Trương Hàn:"Cho dù có dược độc và tạp chất thì cũng không nên nhiều như vậy!"
Liễu Như Mộng chơi chơi chính mình tóc, nói:"Ngươi cái này dược tán còn chưa được qua lửa luyện hóa để bỏ đi bên trong tạp chất và dược độc, nên nhiều cũng là bình thường."
Trương Hàn nói:"Ta chỉ cần dùng hỏa chủng luyện hóa bên trong dược độc và tạp chất là được, cần gì phải học luyện đan thủ pháp?"
Liễu Như Mộng lắc đầu bác bỏ ý kiến của Trương Hàn:"Tiểu đệ đệ ngươi suy nghĩ qua đơn giản, Dược Độc là từ bên trong lúc luyện đan mà tạo thành, nói đúng hơn là lúc các dược liệu trộn chung với nhau. Trên đời không có gì là hoàn mỹ cả, các phối phương đan dược nhìn qua hoàn mỹ vô khuyết, nhưng ở bên trong cũng còn sót lại một phần Dược Độc."
"Dược Độc nhiều đến mức gọi là Thiên kỳ Bách quái cũng không thừa, mà luyện đan thủ pháp là dùng để xác định và luyện hóa Dược Độc."
"Tạp chất có thể xem là cặn bã bên trong dược liệu, lượng tạp chất trong đan dược và dược tán càng ít thì phẩm chất sẽ càng cao....Còn của ngươi Dược Tán....ngay cả tàn thứ phẩm cũng chưa tới. Thủ pháp Luyện Đan rất quan trọng, tùy mạnh yếu mà tốc độ và chất lượng khi luyện hóa Dược Độc và Tạp Chất càng cao."
"Đương nhiên, càng cao Đan Dược nếu không có một cái cao minh thủ pháp Luyện Đan cùng với kinh nghiệm dày nặng thì sẽ không có khả năng luyện thành."
Trương Hàn gật đầu, ánh mắt lộ ra khác thường hào quang. Hắn xem như được mở mang thế giới, lúc kia theo hắn thì luyện đan chỉ cần đốt đốt tí lửa, thả miếng dược liệu, xào xào với thêm miếng muối là có thể thành đan dược rồi a. Không ngờ Luyện Đan lại phức tạp tới như vậy.
"Dạy ta a." Trương Hàn nói.
Liễu Như Mộng lắc lắc đầu nói:"Ngươi tu vi yếu như vậy luyện được cái gì đan?"
Trương Hàn có hơi thất vọng, nói:"Vậy chúng ta đi ra ngoài a."
Vừa nói xong, Liễu Như Mộng ho khan một tiếng rồi nói:"Khụ khụ, ngươi nếu có thể đưa cho ta thêm Ma Thai chi Huyết thì có khả năng ta thức tỉnh thêm cái gì giá trị kí ức thì sao?"
Trương Hàn xem thường nhìn nàng một cái, nhưng vẫn ném cho nàng một giọt Ma Thai chi Huyết.
Liễu Như Mộng nhảy lên, mở to miệng tới một cái táp kinh người. Ân, Husky Quỷ a~
Đợi một hồi Trương Hàn mới nói:"Nhớ được cái gì?"
Liễu Như Mộng:"Từ từ, ta thấy rồi, chính là nó! Đúng rồi! Là nó a!"
Trương Hàn ánh mắt sáng lên, cái này chắc là kí ức quan trong a! Nói:"Thấy được cái gì a?"
Liễu Như Mộng sắc mặt có chút thận hư nói:"Ta thấy được kẻ thù của ta! Hơn vạn tên! Theo ký ức thì những kẻ này sẽ không tha cho ta Quỷ Hồn mà là cho dù ta chết rồi thì cũng sẽ tìm kiếm ta!"
Trương Hàn:..........
Ngươi hét cai MMP, ta không muốn có bất kì quan hệ gì với ngươi a! o(╥﹏╥)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.