Chương 210: Diệt Phi Ưng Phái
Hồng Mông Thụ
16/08/2017
Dịch giả: Xương Rồng
Thấy Thương Hạo cũng rơi vào trong Cờ Oán, Mông Cương cười ha hả nói:
- Cờ Oán của ta rốt cục đại thành, tiểu tử, ngày hôm nay ngươi là người tế Cờ Oán của ta!
đệ tử Phi Ưng Phái chết càng ngày càng nhiều, Mông Cương một chút cũng không có cảm giác đau lòng, đối với hắn mà nói, chỉ cần luyện chế thành công Cờ Oán này, coi như là Phi Ưng Phái chết hết cũng không có quan hệ.
Nghĩ đến Cờ Oán đại thành sau đó mình là có thể dùng cờ này càn quét Tu Chân Giới địa cầu thì, khí thế Mông Cương càng tăng lên.
Người chết càng ngày càng nhiều, oán khí còn không chưa kịp tản ra đã là bị hút vào trong Cờ Oán.
Các trưởng lão nòng cốt Phi Ưng Phái sau lưng Mông Cương cũng đều kính nể mà nhìn Mông Cương.
- Còn thiếu chút nữa!
Lúc này, Mông Cương nhìn thoáng qua Cờ Oán trên không trung, phát ra một sự tiếc nuối.
Đúng lúc này, Mông Cương liếc nhìn những trưởng lão Phi Ưng Phái đó, bỗng nhiên trong mắt có tàn khốc, sau đó lớn tiếng nói:
- Đại thành Cờ Oán cần là hàng loạt người tu vi luyện khí tầng sáu trở lên, càng là tu vi cao, sau khi luyện chế thành công uy lực càng lớn, các vị, vì Cờ Oán của ta, các ngươi cũng hiến thân đi?!
Nói xong thì, chỉ thấy Mông Cương đem này Cờ Oán rung lên, chỉ thấy cả Cờ Oán hóa thành một cái đầu người to lớn, mồm há to bằng một cái phòng, hướng phía những trưởng lão Phi Ưng Phái đó đã cắn nuốt tới.
Lần này hắn không quản tình đồng môn như trước nữa, càng bất kể những người này là thuộc hạ trung thành của mình, liền triển khai công kích hướng về phía bọn họ.
- A!
Một tiếng hét thảm từ trong miệng một nữ trưởng lão truyền ra, mọi người liền thấy nữ trưởng lão này đã bị cắn mà chết.
- Môn chủ!
- Không tốt!
- Mông Cương!
Cảm nhận được Cờ Oán này đến, trưởng lão Phi Ưng Phái cùng một số đệ tử nòng cốt sợ hãi, nhất thời kêu to chạy trốn tứ tán.
Bọn họ cũng thật không ngờ Mông Cương sẽ làm ra chuyện như vậy.
- Còn muốn chạy!
Cờ Oán to lớn kia mở rộng ra hơn, hoàn toàn bao bọc không gian Phi Ưng Phái này.
Cứ như vậy, phàm là đệ tử Phi Ưng Phái bên trong không gian này tất cả đều rơi vào trong công kích của Cờ Oán, người nào cũng không cách nào rời đi.
Thương Hạo lúc này rơi vào trong Cờ Oán, tuy rằng trong tai nghe được mọi người kêu thảm thiết, thế nhưng, đối mặt với Cờ Oán chưa từng thấy qua này, Cờ Oán đặc biệt này hoàn toàn chính là nhằm vào thần thức tiến hành công kích. Thương Hạo cũng chỉ có thể là rơi vào bên trong liều mạng công kích tới.
Lúc này, Thương Hạo liền có một loại cảm giác, thần thức thể của mình nếu mà tại giữa Cờ Oán tiến hành ngưng luyện mà nói, có lẽ thần trí của mình thể phải nhận được một lần tăng lên.
Có loại ý nghĩ này sau đó. thì Thương Hạo có ý dùng thần thức thể của mình đến đối kháng Cờ Oán này.
Quả nhiên, dùng thần thức thể, Thương Hạo liền phát hiện giữa phúc điền mình thiện năng không ngừng cuồn cuộn đến tạo thành từng quả cầu tròn một, những quả cầu tròn này đem mỗi một oan hồn công kích đến bao bọc ở bên trong.
Đây là một quá trình Thương Hạo hoàn toàn không hiểu, oan hồn này là do người chết biến thành. Vốn vô cùng cường đại, thế nhưng, đưa thân vào bên trong từng quả cầu thiện năng sau đó, những oan hồn này lại đang phai nhạt, lực lượng cường đại trói buộc bọn họ đã ở mất đi.
Mông Cương cũng không biết Thương Hạo đang âm thầm hóa giải Cờ Oán của hắn, sau khi liên tục không ngừng đem các trưởng lão Phi Ưng Phái cắn nuốt, sự tin tưởng của hắn cực độ bành trướng, cười ha ha nói:
- Có các ngươi cống hiến, Cờ Oán ta đây chắc chắn đại thành, ha hả. Đến lúc đó ta cầm cờ xông vào Tu Chân Giới!
- Giết a!
Các trưởng lão biết không cách nào trốn tránh, chỉ có thể liên hợp lại khởi xướng công kích hướng về Mông Cương.
Thế nhưng, bản thân Mông Cương chính là người tu vi tối cao, vừa có Cờ Oán nghịch thiên này, những trưởng lão Phi Ưng Phái đó căn bản là đánh không lại hắn, rất nhanh, từng trưởng lão một đã ngã xuống nơi đó, hóa thành oán khí rất nhanh lại bị Cờ Oán hút lấy.
Ô!
Đang lúc Mông Cương đem người đệ tử Phi Ưng Phái cuối cùng cũng biến thành oan hồn hấp thu sau đó, hắn đột nhiên phát hiện Thương Hạo rơi vào giữa Cờ Oán cũng chưa chết đi, còn đang chống lại Cờ Oán của mình.
Lại vừa nhìn thì. Mông Cương liền phát hiện oan hồn giữa Cờ Oán của mình lại bị Thương Hạo dùng lực lượng không rõ nào đó hóa đi rất nhiều.
Thấy tình huống này, Mông Cương tức giận, gào thét lớn không ngừng đem chân khí của mình đưa vào trong Cờ Oán.
Thế nhưng, vô luận Mông Cương làm thế nào. Thương Hạo rơi vào trong Cờ Oán này cũng là trở nên càng bình tĩnh trở lại.
Thậm chí lúc này Thương Hạo đã ngồi xếp bằng ở nơi đó.
Trên đỉnh đầu là một cái cờ lớn vô cùng, Thương Hạo dùng Tị Vũ Ốc trên người tiến hành phòng ngự rồi, càng là tế xuất một cái Phòng Ngự Phù bảo vệ thân thể.
Làm xong việc này sau đó, Thương Hạo liền không ngừng vận dụng lấy sức mạnh thiện năng bao vây lấy từng cái oan hồn một.
Thương Hạo đã có phát hiện kinh người, theo những oan hồn này tiêu tán, mỗi một cái oan hồn tiêu tán thì. Thiện năng bản thân liền có thể có được một lần tinh lọc, bao vây lấy một đoàn oan hồn này thiện năng cũng hóa thành một tia tiên linh khí dung nhập vào mi tâm của mình.
Tuy rằng tiên linh khí rất ít, có thể không đáng kể, thế nhưng, oan hồn giữa Cờ Oán thật này của Mông Cương là nhiều lắm, nhiều đến nỗi Thương Hạo có cảm giác không cách nào tiêu diệt hết.
Nhưng mà, nếu hóa giải oan hồn giữa Cờ Oán có thể thu được chỗ tốt như vậy, Thương Hạo cũng chỉ có thể đem hết toàn lực đi tiến hành hóa giải.
Mông Cương lần lượt tiến hành công kích, thế nhưng, đối mặt với phòng ngự quái lạ của Thương Hạo, Mông Cương phát hiện mình căn bản là không cách nào giết chết Thương Hạo, thậm chí coi như là phá vỡ phòng ngự của Thương Hạo cũng trở nên khó khăn.
Vừa nhìn tình huống này, Mông Cương cũng biết mình khả năng đánh không lại Thương Hạo, nghĩ tới đây, vừa muốn đem Cờ Oán này lấy đi.
Đang lúc Mông Cương muốn lấy đi Cờ Oán thì, Thương Hạo đã phát hiện ý nghĩ của hắn, xuất thủ, Phá chân toa đã từ giữa Cờ Oán phá không mà đi.
PHỐC!
Không có lo lắng, Mông Cương căn bản liền không phải là đối thủ của Thương Hạo, lại nói hắn cũng thật không ngờ Thương Hạo rơi vào giữa Cờ Oán vẫn có thể xuyên thấu qua oán khí thấy tình hình của mình.
Một chút không đề phòng, Phá chân toa này đã xuyên qua ngực của hắn.
Hóa thành một cái oan hồn, Mông Cương cũng chết ở nơi đó.
Lúc này, cả Phi Ưng Phái ngoại trừ một phần người tu vi rất thấp thoát ra bên ngoài, đã không có bất kỳ người tu luyện.
Thương Hạo cũng không có đứng dậy, Cờ Oán to lớn này mất đi người chủ trì sau đó uy thế cũng giảm nhiều.
Nếu như là người bình thường, chuyện phát triển đến mức này, sẽ đem uy lực Cờ Oán to lớn này thu về dùng, thế nhưng, Thương Hạo cũng là phát hiện thu Cờ Oán cũng không có có chỗ tốt gì, ngược lại là đem án oan hồn giữa Cờ Oán này đều hóa giải tiêu tán sau đó, mình mới có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt.
Nghĩ tới đây, Thương Hạo đem càng nhiều thiện năng của mình hơn hướng về phía Cờ Oán, đem càng nhiều oan hồn hơn bao bọc ở bên trong tiến hành hóa giải.
Thời gian từng chút một đi qua, Thương Hạo phát hiện Cờ Oán này mất đi người nắm trong tay sau đó càng trở nên dễ hóa giải.
Hàng loạt tiên linh khí tiến vào mi tâm, Thương Hạo cũng cảm giác được mi tâm của mình càng phát ra lợi hại.
Thấy Thương Hạo cũng rơi vào trong Cờ Oán, Mông Cương cười ha hả nói:
- Cờ Oán của ta rốt cục đại thành, tiểu tử, ngày hôm nay ngươi là người tế Cờ Oán của ta!
đệ tử Phi Ưng Phái chết càng ngày càng nhiều, Mông Cương một chút cũng không có cảm giác đau lòng, đối với hắn mà nói, chỉ cần luyện chế thành công Cờ Oán này, coi như là Phi Ưng Phái chết hết cũng không có quan hệ.
Nghĩ đến Cờ Oán đại thành sau đó mình là có thể dùng cờ này càn quét Tu Chân Giới địa cầu thì, khí thế Mông Cương càng tăng lên.
Người chết càng ngày càng nhiều, oán khí còn không chưa kịp tản ra đã là bị hút vào trong Cờ Oán.
Các trưởng lão nòng cốt Phi Ưng Phái sau lưng Mông Cương cũng đều kính nể mà nhìn Mông Cương.
- Còn thiếu chút nữa!
Lúc này, Mông Cương nhìn thoáng qua Cờ Oán trên không trung, phát ra một sự tiếc nuối.
Đúng lúc này, Mông Cương liếc nhìn những trưởng lão Phi Ưng Phái đó, bỗng nhiên trong mắt có tàn khốc, sau đó lớn tiếng nói:
- Đại thành Cờ Oán cần là hàng loạt người tu vi luyện khí tầng sáu trở lên, càng là tu vi cao, sau khi luyện chế thành công uy lực càng lớn, các vị, vì Cờ Oán của ta, các ngươi cũng hiến thân đi?!
Nói xong thì, chỉ thấy Mông Cương đem này Cờ Oán rung lên, chỉ thấy cả Cờ Oán hóa thành một cái đầu người to lớn, mồm há to bằng một cái phòng, hướng phía những trưởng lão Phi Ưng Phái đó đã cắn nuốt tới.
Lần này hắn không quản tình đồng môn như trước nữa, càng bất kể những người này là thuộc hạ trung thành của mình, liền triển khai công kích hướng về phía bọn họ.
- A!
Một tiếng hét thảm từ trong miệng một nữ trưởng lão truyền ra, mọi người liền thấy nữ trưởng lão này đã bị cắn mà chết.
- Môn chủ!
- Không tốt!
- Mông Cương!
Cảm nhận được Cờ Oán này đến, trưởng lão Phi Ưng Phái cùng một số đệ tử nòng cốt sợ hãi, nhất thời kêu to chạy trốn tứ tán.
Bọn họ cũng thật không ngờ Mông Cương sẽ làm ra chuyện như vậy.
- Còn muốn chạy!
Cờ Oán to lớn kia mở rộng ra hơn, hoàn toàn bao bọc không gian Phi Ưng Phái này.
Cứ như vậy, phàm là đệ tử Phi Ưng Phái bên trong không gian này tất cả đều rơi vào trong công kích của Cờ Oán, người nào cũng không cách nào rời đi.
Thương Hạo lúc này rơi vào trong Cờ Oán, tuy rằng trong tai nghe được mọi người kêu thảm thiết, thế nhưng, đối mặt với Cờ Oán chưa từng thấy qua này, Cờ Oán đặc biệt này hoàn toàn chính là nhằm vào thần thức tiến hành công kích. Thương Hạo cũng chỉ có thể là rơi vào bên trong liều mạng công kích tới.
Lúc này, Thương Hạo liền có một loại cảm giác, thần thức thể của mình nếu mà tại giữa Cờ Oán tiến hành ngưng luyện mà nói, có lẽ thần trí của mình thể phải nhận được một lần tăng lên.
Có loại ý nghĩ này sau đó. thì Thương Hạo có ý dùng thần thức thể của mình đến đối kháng Cờ Oán này.
Quả nhiên, dùng thần thức thể, Thương Hạo liền phát hiện giữa phúc điền mình thiện năng không ngừng cuồn cuộn đến tạo thành từng quả cầu tròn một, những quả cầu tròn này đem mỗi một oan hồn công kích đến bao bọc ở bên trong.
Đây là một quá trình Thương Hạo hoàn toàn không hiểu, oan hồn này là do người chết biến thành. Vốn vô cùng cường đại, thế nhưng, đưa thân vào bên trong từng quả cầu thiện năng sau đó, những oan hồn này lại đang phai nhạt, lực lượng cường đại trói buộc bọn họ đã ở mất đi.
Mông Cương cũng không biết Thương Hạo đang âm thầm hóa giải Cờ Oán của hắn, sau khi liên tục không ngừng đem các trưởng lão Phi Ưng Phái cắn nuốt, sự tin tưởng của hắn cực độ bành trướng, cười ha ha nói:
- Có các ngươi cống hiến, Cờ Oán ta đây chắc chắn đại thành, ha hả. Đến lúc đó ta cầm cờ xông vào Tu Chân Giới!
- Giết a!
Các trưởng lão biết không cách nào trốn tránh, chỉ có thể liên hợp lại khởi xướng công kích hướng về Mông Cương.
Thế nhưng, bản thân Mông Cương chính là người tu vi tối cao, vừa có Cờ Oán nghịch thiên này, những trưởng lão Phi Ưng Phái đó căn bản là đánh không lại hắn, rất nhanh, từng trưởng lão một đã ngã xuống nơi đó, hóa thành oán khí rất nhanh lại bị Cờ Oán hút lấy.
Ô!
Đang lúc Mông Cương đem người đệ tử Phi Ưng Phái cuối cùng cũng biến thành oan hồn hấp thu sau đó, hắn đột nhiên phát hiện Thương Hạo rơi vào giữa Cờ Oán cũng chưa chết đi, còn đang chống lại Cờ Oán của mình.
Lại vừa nhìn thì. Mông Cương liền phát hiện oan hồn giữa Cờ Oán của mình lại bị Thương Hạo dùng lực lượng không rõ nào đó hóa đi rất nhiều.
Thấy tình huống này, Mông Cương tức giận, gào thét lớn không ngừng đem chân khí của mình đưa vào trong Cờ Oán.
Thế nhưng, vô luận Mông Cương làm thế nào. Thương Hạo rơi vào trong Cờ Oán này cũng là trở nên càng bình tĩnh trở lại.
Thậm chí lúc này Thương Hạo đã ngồi xếp bằng ở nơi đó.
Trên đỉnh đầu là một cái cờ lớn vô cùng, Thương Hạo dùng Tị Vũ Ốc trên người tiến hành phòng ngự rồi, càng là tế xuất một cái Phòng Ngự Phù bảo vệ thân thể.
Làm xong việc này sau đó, Thương Hạo liền không ngừng vận dụng lấy sức mạnh thiện năng bao vây lấy từng cái oan hồn một.
Thương Hạo đã có phát hiện kinh người, theo những oan hồn này tiêu tán, mỗi một cái oan hồn tiêu tán thì. Thiện năng bản thân liền có thể có được một lần tinh lọc, bao vây lấy một đoàn oan hồn này thiện năng cũng hóa thành một tia tiên linh khí dung nhập vào mi tâm của mình.
Tuy rằng tiên linh khí rất ít, có thể không đáng kể, thế nhưng, oan hồn giữa Cờ Oán thật này của Mông Cương là nhiều lắm, nhiều đến nỗi Thương Hạo có cảm giác không cách nào tiêu diệt hết.
Nhưng mà, nếu hóa giải oan hồn giữa Cờ Oán có thể thu được chỗ tốt như vậy, Thương Hạo cũng chỉ có thể đem hết toàn lực đi tiến hành hóa giải.
Mông Cương lần lượt tiến hành công kích, thế nhưng, đối mặt với phòng ngự quái lạ của Thương Hạo, Mông Cương phát hiện mình căn bản là không cách nào giết chết Thương Hạo, thậm chí coi như là phá vỡ phòng ngự của Thương Hạo cũng trở nên khó khăn.
Vừa nhìn tình huống này, Mông Cương cũng biết mình khả năng đánh không lại Thương Hạo, nghĩ tới đây, vừa muốn đem Cờ Oán này lấy đi.
Đang lúc Mông Cương muốn lấy đi Cờ Oán thì, Thương Hạo đã phát hiện ý nghĩ của hắn, xuất thủ, Phá chân toa đã từ giữa Cờ Oán phá không mà đi.
PHỐC!
Không có lo lắng, Mông Cương căn bản liền không phải là đối thủ của Thương Hạo, lại nói hắn cũng thật không ngờ Thương Hạo rơi vào giữa Cờ Oán vẫn có thể xuyên thấu qua oán khí thấy tình hình của mình.
Một chút không đề phòng, Phá chân toa này đã xuyên qua ngực của hắn.
Hóa thành một cái oan hồn, Mông Cương cũng chết ở nơi đó.
Lúc này, cả Phi Ưng Phái ngoại trừ một phần người tu vi rất thấp thoát ra bên ngoài, đã không có bất kỳ người tu luyện.
Thương Hạo cũng không có đứng dậy, Cờ Oán to lớn này mất đi người chủ trì sau đó uy thế cũng giảm nhiều.
Nếu như là người bình thường, chuyện phát triển đến mức này, sẽ đem uy lực Cờ Oán to lớn này thu về dùng, thế nhưng, Thương Hạo cũng là phát hiện thu Cờ Oán cũng không có có chỗ tốt gì, ngược lại là đem án oan hồn giữa Cờ Oán này đều hóa giải tiêu tán sau đó, mình mới có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt.
Nghĩ tới đây, Thương Hạo đem càng nhiều thiện năng của mình hơn hướng về phía Cờ Oán, đem càng nhiều oan hồn hơn bao bọc ở bên trong tiến hành hóa giải.
Thời gian từng chút một đi qua, Thương Hạo phát hiện Cờ Oán này mất đi người nắm trong tay sau đó càng trở nên dễ hóa giải.
Hàng loạt tiên linh khí tiến vào mi tâm, Thương Hạo cũng cảm giác được mi tâm của mình càng phát ra lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.