Chương 734: Bắt đầu đấu giá
PeaGod
31/05/2019
"Thế nào, Ngọc đạo hữu? Bây giờ thì đã hợp đạo lý rồi chứ?" Phỉ Thúy thu hồi uy áp, tựa cười như không nhìn Ngọc Vô Tâm.
Ngọc Vô Tâm im lặng không đáp. Nàng còn có thể nói gì nữa đây?
Chỗ này là địa bàn của Bái Hoả Giáo, đối phương lại có thực lực cao hơn mình, đương nhiên chỉ có thể cúi đầu nghe theo sắp đặt.
Lý lẽ? Ở tu tiên giới này đạo lý nằm trong tay kẻ mạnh. Nấm đấm ai to hơn thì lời người đó chính là đạo lý.
Trái với Ngọc Vô Tâm, sau cơn kinh hoảng, Bộ Thiến Nhu cảm thấy vui mừng. Vị đạo hữu, không, là vị tiền bối của Bái Hoả Giáo kia, đối phương rõ ràng đang tạo điều kiện cho mình mua Nhu Vân Quyết. Ngọc Vô Tâm bất quá một đệ tử của Ma Thần Tông, đan dược trân quý làm sao có thể hơn nàng được. Mặc dù xuất ra thì cái giá sẽ đội lên, vượt xa giá trị một cuốn công pháp cao cấp, nhưng chỉ cần đè bẹp Ngọc Vô Tâm thì nàng vẫn có thể chấp nhận được. Bộ Thiến Nhu nàng không muốn làm kẻ thua cuộc!
Suy nghĩ nông cạn, Bộ Thiến Nhu nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Phỉ Thúy: "Tiền bối, đây là Bích Cơ Đan, xin người kiểm tra".
Phỉ Thúy đưa tay tiếp nhận chiếc lọ, đối với cách xưng hô mới của Bộ Thiến Nhu cũng chẳng mấy để tâm.
"Ừm, đúng là Bích Cơ Đan".
Ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy mỉm cười: "Thế nào, Ngọc đạo hữu? Đạo hữu có thể xuất ra loại đan dược phẩm chất cao hơn Bích Cơ Đan này chứ?".
Ngọc Vô Tâm trầm mặc, khẽ lắc đầu. Bích Cơ Đan, loại đan dược này nàng biết, giá trị thật đúng rất cao. Nhưng nếu đem so với thượng phẩm Tẩy Tủy Đan, trung phẩm Bồi Nguyên Đan, thượng phẩm Bồi Nguyên Đan hay là Trúc Cơ Đan của nàng thì vẫn còn thua xa. Song nàng quyết định sẽ không tranh hơn thua làm gì. Không đáng.
Đừng nói thượng phẩm đan dược, chỉ trung phẩm đan thôi thì cũng đã rất hi hữu rồi. Nếu bây giờ xuất ra, khẳng định sẽ khiến người chú mục. Rồi đến xế chiều, thời điểm đấu giá lại tiếp tục xuất ra thêm nữa, như vậy sẽ khiến người hoài nghi càng đậm.
"Khống Linh Thuật và nhất là đan phương Trúc Cơ Đan giá trị chắc chắn sẽ rất cao, tranh đoạt sẽ vô cùng quyết liệt. Để mua được hai món đồ vật này rất có thể ngoài hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, hạ phẩm Bồi Nguyên Đan thì còn phải bỏ thêm trung phẩm đan... Liên tiếp xuất ra trung phẩm đan, như vậy thật không ổn".
Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm mới nói: "Vô Tâm chỉ là một tên đệ tử của Ma Thần Tông, đan dược trân quý thật chẳng thể so được với thánh nữ Âm Dương Giáo. Nhu Vân Quyết này... chỉ đành từ bỏ".
Nói đoạn Ngọc Vô Tâm vươn tay đem bốn trăm lẻ một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan của mình thu về. Chỗ đan dược này tính ra không nhỏ, nói không chừng đã đủ mua Khống Linh Thuật luôn chứ chả chơi.
"Sau này lại kiếm một bộ công pháp khác cho tiểu nha đầu vậy".
Ném đi chút muộn phiền, Ngọc Vô Tâm xoay người bước đi. Nàng đã không thấy được rằng thời điểm mình quay lưng, phía sau có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo, xem chừng thích thú.
Thu lại ý cười, Phỉ Thúy ngó sang Bộ Thiến Nhu, thanh âm hờ hững chứ chẳng còn nhiệt tình như trước nữa: "Nhu Vân Quyết bây giờ là của ngươi, cầm lấy đi".
...
Thời gian trôi mau, đảo mắt trời đã xế chiều.
Lúc này phòng đấu giá đã mở, khách nhân đang nối nhau tiến vào. Ngọc Vô Tâm, Bộ Thiến Nhu cũng nằm trong số đó. Song, khác với Ngọc Vô Tâm, Bộ Thiến Nhu không đi một mình. Bên cạnh nàng còn có một lão giả thân hình mập mạp nữa. Chính là phụ thân của nàng, cũng là giáo chủ Âm Dương Giáo hiện thời: Bộ Hành Thông.
Ở lối đi, lúc chạm mặt Bộ Hành Thông có hướng Ngọc Vô Tâm bắt chuyện, đại khái là hỏi thăm về Tạ Trường Thanh. Ngọc Vô Tâm thì đơn giản ứng phó vài câu, sau đó liền tách ra, tự tìm cho mình một chiếc ghế ngồi xuống.
Chờ thêm một đỗi, khoảng mười phút sau thì từ bên trong, hai thân ảnh tiến ra. Một già một trẻ, một nam một nữ. Nam thì tuổi độ sáu mươi, thân hình gầy guộc, mặc một bộ hôi bào; trong khi đó, vóc dáng người nữ lại vô cùng khêu gợi, eo nhỏ mông cong, bầu ngực căng tròn, chân dài tha thướt, thật như muốn đốt mắt người ta. Nhất là khi nàng lại còn đang mặc một chiếc váy liền thân xẻ tà màu đỏ, đường xẻ cao gần đến háng, thấp thoáng có thể thấy được chiếc quần nhỏ màu đen...
"Là nàng ta!" Ngọc Vô Tâm nhìn cô gái vừa mới bước ra, thầm kinh ngạc.
Quần áo dù thay, kiểu tóc dù đổi nhưng cái dáng vẻ đó, tấm mạn che đó, khuôn mặt tựa cười như không đó, rõ ràng chính là Phỉ Thuý! Không sai được!
"Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào...".
Ngọc Vô Tâm nhíu mày suy đoán. Chẳng hiểu sao trong dạ nàng lại bỗng thấy bất an. Tối hôm kia, trước lúc rời khỏi phòng nàng, Phỉ Thúy đã có nói rồi nàng sẽ phải hối hận vì thái độ lạnh nhạt của mình...
"Nữ nhân này không lẽ thật muốn chơi ta".
"Chắc không có khả năng đâu. Bái Hoả Giáo còn có một vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ, Phỉ Thúy nàng sao dám tự ý làm bừa được. Trừ phi nàng chính là vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ kia...".
Khoan đã...
Hai mắt Ngọc Vô Tâm ngưng lại, nàng ngẩng lên nhìn cô gái ăn mặc khêu gợi đứng trên bục cao.
"Chắc là không đâu... Một cao thủ Vấn đỉnh kỳ làm sao lại hành xử như vậy được...".
Xâu chuỗi trước sau, Ngọc Vô Tâm rốt cuộc vẫn là phủ định. Dù vậy, cảm giác bất an trong lòng nàng cũng chẳng giảm đi được bao nhiêu.
"Xin chào các vị đạo hữu, tiểu nữ danh gọi Phỉ Thúy, là người chủ trì buổi đấu giá hôm nay".
Trên bục cao, Phỉ Thúy bắt đầu giới thiệu, nói một chút về các quy định. Xong xuôi đâu đấy, lúc này nàng mới cho người mang ra một chiếc khay bạc, bên trên phủ một tấm vải đỏ có tác dụng ngăn chặn thần thức.
Sau khi lão giả đem tấm vải cầm lên, Phỉ Thúy mới thuyết minh: "Vật phẩm thứ nhất là một kiện trung phẩm Linh khí, danh gọi Ngô Câu, được luyện chế từ...".
Ngọc Vô Tâm ngồi bên dưới lắng nghe, càng nghe càng nể phục. Kiến thức của Phí Thúy thật sự rất là uyên bác.
"Các vị đạo hữu, vừa rồi tiểu nữ đã giới thiệu qua về thanh Ngô Câu này, bây giờ sẽ bắt đầu đấu giá. Khởi điểm đưa ra là một trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Tất nhiên các vị cũng có thể dùng Bồi Nguyên Đan thay thế với quy ước một viên hạ phầm Bồi Nguyên Đan bằng năm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra giá một trăm mười viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan." Lời Phỉ Thúy vừa dứt thì bên dưới liền có một giọng nam nhân cất lên.
Tiếp đó là những thanh âm khác...
"Ta ra giá một trăm ba mươi viên Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra một trăm bốn mươi viên".
"Một trăm bốn mươi lăm".
"Một trăm năm mươi".
"Một trăm sáu mươi".
Theo những tiếng hô, giá của kiện trung phẩm Linh khí Ngô Câu càng lúc càng tăng cao, sắc diện của mọi người cũng càng lúc càng biến đổi. Bình thản duy chỉ vài người. Trong số đó có Ngọc Vô Tâm. Từ nãy giờ nàng vẫn ngồi im.
Ngô Câu này nàng không có ý tranh đoạt. Trung phẩm Linh khí mà thôi, trên người nàng thậm chí còn cất giữ hai kiện thượng phẩm Linh khí cơ.
Xoay đi ngoảnh lại cuộc đấu giá đã diễn ra hơn một giờ, số vật phẩm bán đi cũng được mười mấy món. Song trong số ấy lại chẳng có món nào khiến Ngọc Vô Tâm thật sự động tâm.
Cho tới lúc này...
"Vật phẩm thứ mười sáu. Đây là một cuốn công pháp, hay chính xác hơn là một loại pháp thuật. Danh gọi Khống Linh Thuật".
Khống Linh Thuật?
Ngọc Vô Tâm lập tức tập trung.
"Khống Linh Thuật chính là bản nâng cấp hoàn hảo của Khu Vật Thuật, rất hữu ích đối với tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Chỉ cần thông thạo thuật này, tu sĩ liền phát huy được tối đa uy năng của Linh khí, thời điểm giao đấu vô cùng có lợi...".
"Giá khởi điểm của Khống Linh Thuật này là hai trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra giá hai trăm hai mươi viên".
"Ta ra hai trăm bốn mươi viên".
"Ta trả hai trăm năm mươi".
"Bốn trăm".
Thanh âm không lớn nhưng lập tức liền khiến cho toàn trường phải nín lặng. Từ hai trăm năm năm mươi nhảy một phát lên bốn trăm, cách những một trăm năm mươi... Là ai mà thủ bút lớn như vậy?
Theo hướng thanh âm các tu sĩ đưa mắt nhìn về thì thấy đó là một cô gái niên kỷ chưa đến hai mươi, còn rất trẻ. Dung mạo của nàng có hơi khác người. Làn da trắng tái, hai mắt thâm quầng còn môi thì tim tím một màu...
Ngọc Vô Tâm im lặng không đáp. Nàng còn có thể nói gì nữa đây?
Chỗ này là địa bàn của Bái Hoả Giáo, đối phương lại có thực lực cao hơn mình, đương nhiên chỉ có thể cúi đầu nghe theo sắp đặt.
Lý lẽ? Ở tu tiên giới này đạo lý nằm trong tay kẻ mạnh. Nấm đấm ai to hơn thì lời người đó chính là đạo lý.
Trái với Ngọc Vô Tâm, sau cơn kinh hoảng, Bộ Thiến Nhu cảm thấy vui mừng. Vị đạo hữu, không, là vị tiền bối của Bái Hoả Giáo kia, đối phương rõ ràng đang tạo điều kiện cho mình mua Nhu Vân Quyết. Ngọc Vô Tâm bất quá một đệ tử của Ma Thần Tông, đan dược trân quý làm sao có thể hơn nàng được. Mặc dù xuất ra thì cái giá sẽ đội lên, vượt xa giá trị một cuốn công pháp cao cấp, nhưng chỉ cần đè bẹp Ngọc Vô Tâm thì nàng vẫn có thể chấp nhận được. Bộ Thiến Nhu nàng không muốn làm kẻ thua cuộc!
Suy nghĩ nông cạn, Bộ Thiến Nhu nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Phỉ Thúy: "Tiền bối, đây là Bích Cơ Đan, xin người kiểm tra".
Phỉ Thúy đưa tay tiếp nhận chiếc lọ, đối với cách xưng hô mới của Bộ Thiến Nhu cũng chẳng mấy để tâm.
"Ừm, đúng là Bích Cơ Đan".
Ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy mỉm cười: "Thế nào, Ngọc đạo hữu? Đạo hữu có thể xuất ra loại đan dược phẩm chất cao hơn Bích Cơ Đan này chứ?".
Ngọc Vô Tâm trầm mặc, khẽ lắc đầu. Bích Cơ Đan, loại đan dược này nàng biết, giá trị thật đúng rất cao. Nhưng nếu đem so với thượng phẩm Tẩy Tủy Đan, trung phẩm Bồi Nguyên Đan, thượng phẩm Bồi Nguyên Đan hay là Trúc Cơ Đan của nàng thì vẫn còn thua xa. Song nàng quyết định sẽ không tranh hơn thua làm gì. Không đáng.
Đừng nói thượng phẩm đan dược, chỉ trung phẩm đan thôi thì cũng đã rất hi hữu rồi. Nếu bây giờ xuất ra, khẳng định sẽ khiến người chú mục. Rồi đến xế chiều, thời điểm đấu giá lại tiếp tục xuất ra thêm nữa, như vậy sẽ khiến người hoài nghi càng đậm.
"Khống Linh Thuật và nhất là đan phương Trúc Cơ Đan giá trị chắc chắn sẽ rất cao, tranh đoạt sẽ vô cùng quyết liệt. Để mua được hai món đồ vật này rất có thể ngoài hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, hạ phẩm Bồi Nguyên Đan thì còn phải bỏ thêm trung phẩm đan... Liên tiếp xuất ra trung phẩm đan, như vậy thật không ổn".
Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm mới nói: "Vô Tâm chỉ là một tên đệ tử của Ma Thần Tông, đan dược trân quý thật chẳng thể so được với thánh nữ Âm Dương Giáo. Nhu Vân Quyết này... chỉ đành từ bỏ".
Nói đoạn Ngọc Vô Tâm vươn tay đem bốn trăm lẻ một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan của mình thu về. Chỗ đan dược này tính ra không nhỏ, nói không chừng đã đủ mua Khống Linh Thuật luôn chứ chả chơi.
"Sau này lại kiếm một bộ công pháp khác cho tiểu nha đầu vậy".
Ném đi chút muộn phiền, Ngọc Vô Tâm xoay người bước đi. Nàng đã không thấy được rằng thời điểm mình quay lưng, phía sau có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo, xem chừng thích thú.
Thu lại ý cười, Phỉ Thúy ngó sang Bộ Thiến Nhu, thanh âm hờ hững chứ chẳng còn nhiệt tình như trước nữa: "Nhu Vân Quyết bây giờ là của ngươi, cầm lấy đi".
...
Thời gian trôi mau, đảo mắt trời đã xế chiều.
Lúc này phòng đấu giá đã mở, khách nhân đang nối nhau tiến vào. Ngọc Vô Tâm, Bộ Thiến Nhu cũng nằm trong số đó. Song, khác với Ngọc Vô Tâm, Bộ Thiến Nhu không đi một mình. Bên cạnh nàng còn có một lão giả thân hình mập mạp nữa. Chính là phụ thân của nàng, cũng là giáo chủ Âm Dương Giáo hiện thời: Bộ Hành Thông.
Ở lối đi, lúc chạm mặt Bộ Hành Thông có hướng Ngọc Vô Tâm bắt chuyện, đại khái là hỏi thăm về Tạ Trường Thanh. Ngọc Vô Tâm thì đơn giản ứng phó vài câu, sau đó liền tách ra, tự tìm cho mình một chiếc ghế ngồi xuống.
Chờ thêm một đỗi, khoảng mười phút sau thì từ bên trong, hai thân ảnh tiến ra. Một già một trẻ, một nam một nữ. Nam thì tuổi độ sáu mươi, thân hình gầy guộc, mặc một bộ hôi bào; trong khi đó, vóc dáng người nữ lại vô cùng khêu gợi, eo nhỏ mông cong, bầu ngực căng tròn, chân dài tha thướt, thật như muốn đốt mắt người ta. Nhất là khi nàng lại còn đang mặc một chiếc váy liền thân xẻ tà màu đỏ, đường xẻ cao gần đến háng, thấp thoáng có thể thấy được chiếc quần nhỏ màu đen...
"Là nàng ta!" Ngọc Vô Tâm nhìn cô gái vừa mới bước ra, thầm kinh ngạc.
Quần áo dù thay, kiểu tóc dù đổi nhưng cái dáng vẻ đó, tấm mạn che đó, khuôn mặt tựa cười như không đó, rõ ràng chính là Phỉ Thuý! Không sai được!
"Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào...".
Ngọc Vô Tâm nhíu mày suy đoán. Chẳng hiểu sao trong dạ nàng lại bỗng thấy bất an. Tối hôm kia, trước lúc rời khỏi phòng nàng, Phỉ Thúy đã có nói rồi nàng sẽ phải hối hận vì thái độ lạnh nhạt của mình...
"Nữ nhân này không lẽ thật muốn chơi ta".
"Chắc không có khả năng đâu. Bái Hoả Giáo còn có một vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ, Phỉ Thúy nàng sao dám tự ý làm bừa được. Trừ phi nàng chính là vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ kia...".
Khoan đã...
Hai mắt Ngọc Vô Tâm ngưng lại, nàng ngẩng lên nhìn cô gái ăn mặc khêu gợi đứng trên bục cao.
"Chắc là không đâu... Một cao thủ Vấn đỉnh kỳ làm sao lại hành xử như vậy được...".
Xâu chuỗi trước sau, Ngọc Vô Tâm rốt cuộc vẫn là phủ định. Dù vậy, cảm giác bất an trong lòng nàng cũng chẳng giảm đi được bao nhiêu.
"Xin chào các vị đạo hữu, tiểu nữ danh gọi Phỉ Thúy, là người chủ trì buổi đấu giá hôm nay".
Trên bục cao, Phỉ Thúy bắt đầu giới thiệu, nói một chút về các quy định. Xong xuôi đâu đấy, lúc này nàng mới cho người mang ra một chiếc khay bạc, bên trên phủ một tấm vải đỏ có tác dụng ngăn chặn thần thức.
Sau khi lão giả đem tấm vải cầm lên, Phỉ Thúy mới thuyết minh: "Vật phẩm thứ nhất là một kiện trung phẩm Linh khí, danh gọi Ngô Câu, được luyện chế từ...".
Ngọc Vô Tâm ngồi bên dưới lắng nghe, càng nghe càng nể phục. Kiến thức của Phí Thúy thật sự rất là uyên bác.
"Các vị đạo hữu, vừa rồi tiểu nữ đã giới thiệu qua về thanh Ngô Câu này, bây giờ sẽ bắt đầu đấu giá. Khởi điểm đưa ra là một trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Tất nhiên các vị cũng có thể dùng Bồi Nguyên Đan thay thế với quy ước một viên hạ phầm Bồi Nguyên Đan bằng năm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra giá một trăm mười viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan." Lời Phỉ Thúy vừa dứt thì bên dưới liền có một giọng nam nhân cất lên.
Tiếp đó là những thanh âm khác...
"Ta ra giá một trăm ba mươi viên Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra một trăm bốn mươi viên".
"Một trăm bốn mươi lăm".
"Một trăm năm mươi".
"Một trăm sáu mươi".
Theo những tiếng hô, giá của kiện trung phẩm Linh khí Ngô Câu càng lúc càng tăng cao, sắc diện của mọi người cũng càng lúc càng biến đổi. Bình thản duy chỉ vài người. Trong số đó có Ngọc Vô Tâm. Từ nãy giờ nàng vẫn ngồi im.
Ngô Câu này nàng không có ý tranh đoạt. Trung phẩm Linh khí mà thôi, trên người nàng thậm chí còn cất giữ hai kiện thượng phẩm Linh khí cơ.
Xoay đi ngoảnh lại cuộc đấu giá đã diễn ra hơn một giờ, số vật phẩm bán đi cũng được mười mấy món. Song trong số ấy lại chẳng có món nào khiến Ngọc Vô Tâm thật sự động tâm.
Cho tới lúc này...
"Vật phẩm thứ mười sáu. Đây là một cuốn công pháp, hay chính xác hơn là một loại pháp thuật. Danh gọi Khống Linh Thuật".
Khống Linh Thuật?
Ngọc Vô Tâm lập tức tập trung.
"Khống Linh Thuật chính là bản nâng cấp hoàn hảo của Khu Vật Thuật, rất hữu ích đối với tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Chỉ cần thông thạo thuật này, tu sĩ liền phát huy được tối đa uy năng của Linh khí, thời điểm giao đấu vô cùng có lợi...".
"Giá khởi điểm của Khống Linh Thuật này là hai trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan".
"Ta ra giá hai trăm hai mươi viên".
"Ta ra hai trăm bốn mươi viên".
"Ta trả hai trăm năm mươi".
"Bốn trăm".
Thanh âm không lớn nhưng lập tức liền khiến cho toàn trường phải nín lặng. Từ hai trăm năm năm mươi nhảy một phát lên bốn trăm, cách những một trăm năm mươi... Là ai mà thủ bút lớn như vậy?
Theo hướng thanh âm các tu sĩ đưa mắt nhìn về thì thấy đó là một cô gái niên kỷ chưa đến hai mươi, còn rất trẻ. Dung mạo của nàng có hơi khác người. Làn da trắng tái, hai mắt thâm quầng còn môi thì tim tím một màu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.