Chương 466: Chu tước hiện thế
PeaGod
16/01/2019
"Grào... ào... ào...!!".
"Grào... ào... ào...!!".
Thao Thiết vừa ra liền hướng trời xanh gầm rống. Kế đó... Những tưởng nó sẽ lập tức truy theo tấn công Hỗn Độn thì không. Thay vì Hỗn Độn, Thao Thiết lại phóng mình lên không trung, há to cái miệng đỏ ngòm của mình để thôn phệ toà thành bên dưới.
Con người, gia súc, nhà cửa, đất đai,..., bất kể thứ gì cũng đều bị Thao Thiết nuốt vào trong bụng, không có ngoại lệ. Trong thoáng chốc, cả vạn sinh linh vô tội đều biến mất.
Dễ thấy, Thao Thiết vừa hiện thân đây, thần trí của nó chẳng được thanh tỉnh gì mấy. Xem ra vị hung thần thuở nào còn chưa thực sự thức tỉnh. Chuyển hoá bất quá vì oán niệm.
"Giết chóc", đấy hẳn là ý nghĩ duy nhất đang hiện hữu. Bản năng mà thôi.
Nhưng, dẫu còn chưa thức tỉnh, chỉ là bản năng thì bấy nhiêu cũng đã quá đủ doạ cho Hỗn Độn quay đầu bỏ chạy rồi. Thực ra không phải mới đây. Hỗn Độn, hắn tháo chạy từ ban nãy cơ. Có lẽ đó cũng là một phần nguyên do vì sao Thao Thiết lại quay sang tàn sát cả Miên Thành...
...
Trong lúc mấy mươi vạn dân cư Miên Thành đang bị Thao Thiết thôn phệ thì ở cách đó một quãng...
Đang dẫn đầu tu sĩ tứ đại tông môn, Cơ Thành Tử bỗng nhíu mày, lập tức ra lệnh:
"Thao Thiết đã chuyển hoá rồi! Mau tới Miên Thành!".
...
Cùng lúc, tại một hướng khác, cũng đang trên đường chạy đến Miên Thành, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia nhanh chóng đề thăng tốc độ.
Xem ra hai người bọn họ cũng đã cảm nhận được cỗ tà khí xung thiên do Thao Thiết phát ra.
...
Mà, thật ra thì cảm nhận được, không riêng Lăng Tiểu Ngư, không riêng Cơ Thành Tử. Đối với sự hiện thân của Thao Thiết, có một người còn nhận biết được sớm hơn.
Và, rất bất ngờ, vị trí của người này lại không ở gần Miên Thành. Trái lại, khoảng cách rất xa. Tận Cửu Hoa Cung.
Một vị trưởng bối nào đấy của Trương Dĩnh - Tần Ngọc? Hay là một vị đồng môn cùng trang lứa đạo hạnh thâm huyền?
Đều không phải. Nghe được là một linh chủng hồng hoang. Danh tự mà thế nhân dùng để gọi nàng là: "Chu Tước".
Trong thời Hỗn Độn sơ khai, từ khối ánh sáng Thái Cực phân tách ra Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân thành Tứ Tượng, Tứ Tượng biến hóa nên Bát Quái. Ánh lửa của Cung Ly trong Bát Quái thị hiện nên hình tướng Phụng Hoàng toàn thân sắc đỏ son. Phụng Hoàng ấy được xem là Phụng Hoàng đầu tiên thuộc đại tộc Phụng Hoàng. Do hóa thân từ ngọn lửa thiêng, mang hỏa tính nơi mình, nên Phụng Hoàng ấy còn được gọi là Hỏa Điểu, Đan Điểu, Chu Tước.
Về sau này, theo sự phân tánh, kết hợp giữa các nguyên tố với nhau nên xuất hiện thêm nhiều giống loài Phụng Hoàng mang các tính chất nguyên tố Lôi, Phong, Địa, Âm, Thủy, Băng,... nên Phụng Hoàng thuở sơ khai còn được gọi với tôn danh là Hỏa Phụng Hoàng để phân biệt với các chủng loài Phụng Hoàng khác trong đại tộc Phụng Hoàng.
Chu Tước, cũng chính là Hoả Phụng Hoàng có đức hy sinh, lòng đại từ đại bi bao la quảng đại, sẵn sàng quên mình vì nghĩa cứu giúp muôn sinh. Khi chết đi, Đại Bi Tâm đó phát đại linh quang, anh linh Chu Tước hóa thành vĩ đại bất diệt, hồi sinh từ thân xác đã chết của nó.
Truyền thuyết nói Chu Tước là thần điểu bất tử, kỳ thực cũng không phải giả.
Tất nhiên, vị Chu Tước đang ẩn mình tại Cửu Hoa Cung đây, nàng hoàn toàn có được khả năng đó, trường tồn cùng thiên địa. Nếu không phải vậy, nhờ có anh linh bất tử thì tại vô số năm về trước, trong trận đại chiến với ma tôn Xích Tịch Kha Lạc Hoàng và tứ đại hung thú kia, Chu Tước nàng đã chẳng sống được tới hôm nay, với chính thân xác và linh hồn của mình.
Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại. Chu Tước là thần điểu bất tử, điều ấy không giả, nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng sẽ chẳng bao giờ bị thương tổn. Thực tế, nàng đã. Sau trận đại chiến cùng tứ đại hung thú năm ấy, Chu Tước nàng đã trên bờ vực sinh tử. May có anh linh bất tử nên nàng mới có thể lần nữa tái sinh. Rồi sau đó, vì muốn khôi phục thực lực nên nàng phải chìm vào giấc ngủ say. Tính đến nay cũng đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt rồi...
...
"Khí tức này... là Thao Thiết".
Bên trong hoả cảnh của mình, Chu Tước sau khi tỉnh giấc, thoáng cảm nhận rồi thều thào khẽ nói.
"Thế gian lại phải đương đầu với tai hoạ nữa rồi".
Kèm theo tiếng thở dài, trong bộ y phục màu đỏ, Chu Tước vung tay phẩy nhẹ, đem hoả cảnh đóng chặt suốt bao năm mở ra.
Tức khắc, cả núi Cửu Hoa ầm ầm rung chuyển.
Giữa những tiếng kinh hô của đệ tử Cửu Hoa Cung, một biển lửa đột ngột hiện ra, sắc đỏ phủ kín cả một góc trời.
...
"Đ-Đây là chuyện gì?!".
"Lửa... Tại sao lại có lửa...".
...
"Nhược Thủy! Mau đi báo cho trưởng lão!".
...
"Sư tỷ! Mau nhìn!".
...
Trong sự hoang mang chú mục của cung nhân trên dưới, từ biển lửa, một tiếng phượng minh truyền ra.
Tiếp đấy, một con chim toàn thân đỏ rực xuất hiện, hướng thẳng Miên Thành bay đi.
Không nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng đang diễn ra đây rõ ràng chính là "Hoả ngập Cửu Hoa" mà dự ngôn của Lý Bất Tri đã đề cập.
Chu Tước - một trong ba vị cứu tinh của thế gian - đã hiện thế.
"Grào... ào... ào...!!".
Thao Thiết vừa ra liền hướng trời xanh gầm rống. Kế đó... Những tưởng nó sẽ lập tức truy theo tấn công Hỗn Độn thì không. Thay vì Hỗn Độn, Thao Thiết lại phóng mình lên không trung, há to cái miệng đỏ ngòm của mình để thôn phệ toà thành bên dưới.
Con người, gia súc, nhà cửa, đất đai,..., bất kể thứ gì cũng đều bị Thao Thiết nuốt vào trong bụng, không có ngoại lệ. Trong thoáng chốc, cả vạn sinh linh vô tội đều biến mất.
Dễ thấy, Thao Thiết vừa hiện thân đây, thần trí của nó chẳng được thanh tỉnh gì mấy. Xem ra vị hung thần thuở nào còn chưa thực sự thức tỉnh. Chuyển hoá bất quá vì oán niệm.
"Giết chóc", đấy hẳn là ý nghĩ duy nhất đang hiện hữu. Bản năng mà thôi.
Nhưng, dẫu còn chưa thức tỉnh, chỉ là bản năng thì bấy nhiêu cũng đã quá đủ doạ cho Hỗn Độn quay đầu bỏ chạy rồi. Thực ra không phải mới đây. Hỗn Độn, hắn tháo chạy từ ban nãy cơ. Có lẽ đó cũng là một phần nguyên do vì sao Thao Thiết lại quay sang tàn sát cả Miên Thành...
...
Trong lúc mấy mươi vạn dân cư Miên Thành đang bị Thao Thiết thôn phệ thì ở cách đó một quãng...
Đang dẫn đầu tu sĩ tứ đại tông môn, Cơ Thành Tử bỗng nhíu mày, lập tức ra lệnh:
"Thao Thiết đã chuyển hoá rồi! Mau tới Miên Thành!".
...
Cùng lúc, tại một hướng khác, cũng đang trên đường chạy đến Miên Thành, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia nhanh chóng đề thăng tốc độ.
Xem ra hai người bọn họ cũng đã cảm nhận được cỗ tà khí xung thiên do Thao Thiết phát ra.
...
Mà, thật ra thì cảm nhận được, không riêng Lăng Tiểu Ngư, không riêng Cơ Thành Tử. Đối với sự hiện thân của Thao Thiết, có một người còn nhận biết được sớm hơn.
Và, rất bất ngờ, vị trí của người này lại không ở gần Miên Thành. Trái lại, khoảng cách rất xa. Tận Cửu Hoa Cung.
Một vị trưởng bối nào đấy của Trương Dĩnh - Tần Ngọc? Hay là một vị đồng môn cùng trang lứa đạo hạnh thâm huyền?
Đều không phải. Nghe được là một linh chủng hồng hoang. Danh tự mà thế nhân dùng để gọi nàng là: "Chu Tước".
Trong thời Hỗn Độn sơ khai, từ khối ánh sáng Thái Cực phân tách ra Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân thành Tứ Tượng, Tứ Tượng biến hóa nên Bát Quái. Ánh lửa của Cung Ly trong Bát Quái thị hiện nên hình tướng Phụng Hoàng toàn thân sắc đỏ son. Phụng Hoàng ấy được xem là Phụng Hoàng đầu tiên thuộc đại tộc Phụng Hoàng. Do hóa thân từ ngọn lửa thiêng, mang hỏa tính nơi mình, nên Phụng Hoàng ấy còn được gọi là Hỏa Điểu, Đan Điểu, Chu Tước.
Về sau này, theo sự phân tánh, kết hợp giữa các nguyên tố với nhau nên xuất hiện thêm nhiều giống loài Phụng Hoàng mang các tính chất nguyên tố Lôi, Phong, Địa, Âm, Thủy, Băng,... nên Phụng Hoàng thuở sơ khai còn được gọi với tôn danh là Hỏa Phụng Hoàng để phân biệt với các chủng loài Phụng Hoàng khác trong đại tộc Phụng Hoàng.
Chu Tước, cũng chính là Hoả Phụng Hoàng có đức hy sinh, lòng đại từ đại bi bao la quảng đại, sẵn sàng quên mình vì nghĩa cứu giúp muôn sinh. Khi chết đi, Đại Bi Tâm đó phát đại linh quang, anh linh Chu Tước hóa thành vĩ đại bất diệt, hồi sinh từ thân xác đã chết của nó.
Truyền thuyết nói Chu Tước là thần điểu bất tử, kỳ thực cũng không phải giả.
Tất nhiên, vị Chu Tước đang ẩn mình tại Cửu Hoa Cung đây, nàng hoàn toàn có được khả năng đó, trường tồn cùng thiên địa. Nếu không phải vậy, nhờ có anh linh bất tử thì tại vô số năm về trước, trong trận đại chiến với ma tôn Xích Tịch Kha Lạc Hoàng và tứ đại hung thú kia, Chu Tước nàng đã chẳng sống được tới hôm nay, với chính thân xác và linh hồn của mình.
Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại. Chu Tước là thần điểu bất tử, điều ấy không giả, nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng sẽ chẳng bao giờ bị thương tổn. Thực tế, nàng đã. Sau trận đại chiến cùng tứ đại hung thú năm ấy, Chu Tước nàng đã trên bờ vực sinh tử. May có anh linh bất tử nên nàng mới có thể lần nữa tái sinh. Rồi sau đó, vì muốn khôi phục thực lực nên nàng phải chìm vào giấc ngủ say. Tính đến nay cũng đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt rồi...
...
"Khí tức này... là Thao Thiết".
Bên trong hoả cảnh của mình, Chu Tước sau khi tỉnh giấc, thoáng cảm nhận rồi thều thào khẽ nói.
"Thế gian lại phải đương đầu với tai hoạ nữa rồi".
Kèm theo tiếng thở dài, trong bộ y phục màu đỏ, Chu Tước vung tay phẩy nhẹ, đem hoả cảnh đóng chặt suốt bao năm mở ra.
Tức khắc, cả núi Cửu Hoa ầm ầm rung chuyển.
Giữa những tiếng kinh hô của đệ tử Cửu Hoa Cung, một biển lửa đột ngột hiện ra, sắc đỏ phủ kín cả một góc trời.
...
"Đ-Đây là chuyện gì?!".
"Lửa... Tại sao lại có lửa...".
...
"Nhược Thủy! Mau đi báo cho trưởng lão!".
...
"Sư tỷ! Mau nhìn!".
...
Trong sự hoang mang chú mục của cung nhân trên dưới, từ biển lửa, một tiếng phượng minh truyền ra.
Tiếp đấy, một con chim toàn thân đỏ rực xuất hiện, hướng thẳng Miên Thành bay đi.
Không nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng đang diễn ra đây rõ ràng chính là "Hoả ngập Cửu Hoa" mà dự ngôn của Lý Bất Tri đã đề cập.
Chu Tước - một trong ba vị cứu tinh của thế gian - đã hiện thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.