Chương 123: Chương 123: Kể Rõ Đầu Đuôi
PeaGod
28/09/2018
"Sư phụ...".
Trước tấm lòng từ ái của ân sư, Lăng Tiểu Ngư thực rất cảm động. Đồng thời, hắn cũng tự trách.
Đối với việc bản thân đã cố tình che giấu, vốn dĩ hắn cho rằng sư phụ sẽ trách phạt mình, thật chẳng ngờ... Nàng không những không trách mà còn nặng lòng vì hắn lo nghĩ...
"Tiểu Ngư Nhi".
Muốn rèn sắt khi còn nóng, Lăng Thanh Trúc lập tức chớp lấy cơ hội: "Tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết đi. Những gì ngươi thể hiện ở Ngũ Kiếm Đài hôm đó có phải đều là do vị cao nhân ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động truyền thụ không?".
Nếu là bình thường, vì lời hứa của mình với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư quá nửa hẳn sẽ cúi đầu im lặng; nhưng bây giờ... Ân sư đã hi sinh cho hắn nhiều như vậy, bận lòng vì hắn nhiều như vậy, hắn im lặng sao đành?
"Gia Gia, xin lỗi ngươi. Ta không thể dối gạt sư phụ được".
Đã có lựa chọn, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng chịu khai báo, đúng như điều Lăng Thanh Trúc muốn.
"Sư phụ." - Hắn nói - "Thật ra... đạo thuật mà hôm đó đệ tử sử dụng, hết thảy đều là của Thiên Kiếm Môn chúng ta, không có chỉnh sửa gì hết".
Không có chỉnh sửa?
Lăng Thanh Trúc cau mày: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói vậy là ý gì? Lẽ nào ngay đến đạo thuật của bản môn mà ta cũng không nhìn ra?".
"Sư phụ, đệ tử thật không có gạt người. Đạo thuật đệ tử dùng để giao đấu với Lưu sư huynh, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là chính tông của phái Thiên Kiếm ta, tuyệt chẳng pha tạp hay sửa đổi chút nào".
Lăng Thanh Trúc càng nghe càng thấy kỳ quái. Nghĩ chẳng thông được, nàng đành bảo: "Được rồi, vậy ngươi hãy giải thích cho ta nghe xem".
Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ, nhưng rồi cũng mở miệng: "Sư phụ, Thiên Diệp Thủ mà người truyền dạy cho đệ tử, nó thật ra chỉ là một bản thiếu".
"Bản thiếu?".
Cùng với cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư nói rõ: "Phải. Môn đạo thuật này, danh tự vốn có là "Đại Bi Thiên Diệp Thủ". "Thiên Diệp Thủ" chỉ là cái tên sau này được tổ sư gia sửa lại cùng với nội dung bên trong".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?".
Lần này Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn lấy từ giới chỉ đang đeo ra một cuốn sách đã ố màu, đưa cho Lăng Thanh Trúc.
"Sư phụ, đây là mật tịch Đại Bi Thiên Diệp Thủ do chính tổ sư gia lưu lại".
...
Lăng Thanh Trúc nằm im, trong tư thế kê đầu lên đùi đồ nhi mà chăm chú lật từng trang sách, cẩn thận xem xét. Mỗi một hình vẽ, mỗi một chữ viết đều được nàng ghi nhớ, nghiền ngẫm...
Một lúc sau.
Trang sách cuối cùng rốt cuộc cũng được người xem xong. Đem thứ cầm trên tay đóng lại, Lăng Thanh Trúc bần thần khẽ thốt: "Đây đúng là bút tích của tổ sư gia rồi".
"Thật không ngờ năm đó tổ sư gia kiến tạo nên Phị Tinh Đới Nguyệt Động lại có dụng ý như vậy...".
Ngước mắt lên nhìn đồ nhi, nàng chợt hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, cuốn sách này ngươi làm sao mà có được? Có phải tên cao nhân ăn nhờ ở đậu kia đã đưa cho ngươi?".
"Dạ. Đúng là Gia... tiền bối đã đưa cho đệ tử".
"Gia? Thì ra tên đó họ Gia".
Lăng Thanh Trúc tiếp tục truy vấn: "Tiểu Ngư Nhi, vậy bây giờ chúng ở đâu?".
Trông thấy đồ nhi nghi hoặc, nàng nói rõ hơn: "Những tài bảo mà tổ sư gia để lại cho người hữu duyên ấy".
"Chuyện này... Sư phụ à...".
"Sao? Tiểu tử ngươi đừng có nói với ta là toàn bộ tài bảo của tổ sư gia đều đã bị tên Gia gì kia chiếm hết rồi đấy nhá".
"Sư phụ, tài bảo là do Gia tiền bối tìm thấy. Tiền bối là người hữu duyên...".
"Ực...".
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Thanh Trúc cố kiềm chế: "Tiểu Ngư Nhi, ý ngươi là... cái tên gia hoả đó, hắn thật sự... đã chiếm hết tất cả tài bảo rồi?".
Nơi thâm tâm, nàng tuyệt không mong đó là sự thật. Mặc dù trong sách tổ sư gia chẳng nói rõ tài bảo gồm những loại gì nhưng ngẫm mà xem, thời còn tại thế tổ sư gia là hạng nhân vật nào? Thiên chân vạn xác là thiên hạ đệ nhất tu tiên giả a!
Tài bảo của đệ nhất tu sĩ sẽ là cỡ nào quý giá? Ngay đến kẻ ngốc cũng biết. Đối với một kho tàng như vậy, Lăng Thanh Trúc nàng sao lại không bận lòng cho được?
Nàng rất rất lưu tâm đấy!
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi làm ơn nói với ta là không phải đi...".
Lăng Thanh Trúc đã trông mong, đã hy vọng, nhưng...
Đáng tiếc, dẫu nàng có hy vọng và trông mong thêm bao nhiêu lâu, thêm bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chẳng thay đổi chút nào. Sự thật nó vẫn cứ là sự thật.
Bộ dạng thiếu tự nhiên thấy rõ, Lăng Tiểu Ngư lảng tránh cái nhìn chằm của ân sư. Trong cái ngoảnh mặt ấy, hắn đáp: "Sư phụ, đệ tử... đệ tử nghĩ việc Gia tiền bối sở hữu số tài bảo đó... cũng là thoả đáng".
"Thoả đáng cái rắm!".
Có lẽ vì quá bức xúc, Lăng Thanh Trúc đã bật người đứng dậy. Nàng chỉ thẳng mặt đồ nhi, mắng to: "Tiểu Ngư Nhi ngươi là một tên ngốc!".
"Ngươi nghĩ thế nào vậy hả? Tài bảo là của tổ sư gia lưu lại, có truyền thì cũng phải truyền cho môn nhân Trúc Kiếm Phong chúng ta chứ! Cái tên Gia kia chỉ là ngoại nhân ăn nhờ ở đậu, hắn có tư cách gì mà sở hữu?!".
...
"Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, ngươi... ngươi đúng là làm ta tức chết mà!".
"Không được! Ta phải đi đòi lại số tài bảo đó!".
Trước tấm lòng từ ái của ân sư, Lăng Tiểu Ngư thực rất cảm động. Đồng thời, hắn cũng tự trách.
Đối với việc bản thân đã cố tình che giấu, vốn dĩ hắn cho rằng sư phụ sẽ trách phạt mình, thật chẳng ngờ... Nàng không những không trách mà còn nặng lòng vì hắn lo nghĩ...
"Tiểu Ngư Nhi".
Muốn rèn sắt khi còn nóng, Lăng Thanh Trúc lập tức chớp lấy cơ hội: "Tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết đi. Những gì ngươi thể hiện ở Ngũ Kiếm Đài hôm đó có phải đều là do vị cao nhân ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động truyền thụ không?".
Nếu là bình thường, vì lời hứa của mình với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư quá nửa hẳn sẽ cúi đầu im lặng; nhưng bây giờ... Ân sư đã hi sinh cho hắn nhiều như vậy, bận lòng vì hắn nhiều như vậy, hắn im lặng sao đành?
"Gia Gia, xin lỗi ngươi. Ta không thể dối gạt sư phụ được".
Đã có lựa chọn, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng chịu khai báo, đúng như điều Lăng Thanh Trúc muốn.
"Sư phụ." - Hắn nói - "Thật ra... đạo thuật mà hôm đó đệ tử sử dụng, hết thảy đều là của Thiên Kiếm Môn chúng ta, không có chỉnh sửa gì hết".
Không có chỉnh sửa?
Lăng Thanh Trúc cau mày: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói vậy là ý gì? Lẽ nào ngay đến đạo thuật của bản môn mà ta cũng không nhìn ra?".
"Sư phụ, đệ tử thật không có gạt người. Đạo thuật đệ tử dùng để giao đấu với Lưu sư huynh, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là chính tông của phái Thiên Kiếm ta, tuyệt chẳng pha tạp hay sửa đổi chút nào".
Lăng Thanh Trúc càng nghe càng thấy kỳ quái. Nghĩ chẳng thông được, nàng đành bảo: "Được rồi, vậy ngươi hãy giải thích cho ta nghe xem".
Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ, nhưng rồi cũng mở miệng: "Sư phụ, Thiên Diệp Thủ mà người truyền dạy cho đệ tử, nó thật ra chỉ là một bản thiếu".
"Bản thiếu?".
Cùng với cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư nói rõ: "Phải. Môn đạo thuật này, danh tự vốn có là "Đại Bi Thiên Diệp Thủ". "Thiên Diệp Thủ" chỉ là cái tên sau này được tổ sư gia sửa lại cùng với nội dung bên trong".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?".
Lần này Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn lấy từ giới chỉ đang đeo ra một cuốn sách đã ố màu, đưa cho Lăng Thanh Trúc.
"Sư phụ, đây là mật tịch Đại Bi Thiên Diệp Thủ do chính tổ sư gia lưu lại".
...
Lăng Thanh Trúc nằm im, trong tư thế kê đầu lên đùi đồ nhi mà chăm chú lật từng trang sách, cẩn thận xem xét. Mỗi một hình vẽ, mỗi một chữ viết đều được nàng ghi nhớ, nghiền ngẫm...
Một lúc sau.
Trang sách cuối cùng rốt cuộc cũng được người xem xong. Đem thứ cầm trên tay đóng lại, Lăng Thanh Trúc bần thần khẽ thốt: "Đây đúng là bút tích của tổ sư gia rồi".
"Thật không ngờ năm đó tổ sư gia kiến tạo nên Phị Tinh Đới Nguyệt Động lại có dụng ý như vậy...".
Ngước mắt lên nhìn đồ nhi, nàng chợt hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, cuốn sách này ngươi làm sao mà có được? Có phải tên cao nhân ăn nhờ ở đậu kia đã đưa cho ngươi?".
"Dạ. Đúng là Gia... tiền bối đã đưa cho đệ tử".
"Gia? Thì ra tên đó họ Gia".
Lăng Thanh Trúc tiếp tục truy vấn: "Tiểu Ngư Nhi, vậy bây giờ chúng ở đâu?".
Trông thấy đồ nhi nghi hoặc, nàng nói rõ hơn: "Những tài bảo mà tổ sư gia để lại cho người hữu duyên ấy".
"Chuyện này... Sư phụ à...".
"Sao? Tiểu tử ngươi đừng có nói với ta là toàn bộ tài bảo của tổ sư gia đều đã bị tên Gia gì kia chiếm hết rồi đấy nhá".
"Sư phụ, tài bảo là do Gia tiền bối tìm thấy. Tiền bối là người hữu duyên...".
"Ực...".
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Thanh Trúc cố kiềm chế: "Tiểu Ngư Nhi, ý ngươi là... cái tên gia hoả đó, hắn thật sự... đã chiếm hết tất cả tài bảo rồi?".
Nơi thâm tâm, nàng tuyệt không mong đó là sự thật. Mặc dù trong sách tổ sư gia chẳng nói rõ tài bảo gồm những loại gì nhưng ngẫm mà xem, thời còn tại thế tổ sư gia là hạng nhân vật nào? Thiên chân vạn xác là thiên hạ đệ nhất tu tiên giả a!
Tài bảo của đệ nhất tu sĩ sẽ là cỡ nào quý giá? Ngay đến kẻ ngốc cũng biết. Đối với một kho tàng như vậy, Lăng Thanh Trúc nàng sao lại không bận lòng cho được?
Nàng rất rất lưu tâm đấy!
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi làm ơn nói với ta là không phải đi...".
Lăng Thanh Trúc đã trông mong, đã hy vọng, nhưng...
Đáng tiếc, dẫu nàng có hy vọng và trông mong thêm bao nhiêu lâu, thêm bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chẳng thay đổi chút nào. Sự thật nó vẫn cứ là sự thật.
Bộ dạng thiếu tự nhiên thấy rõ, Lăng Tiểu Ngư lảng tránh cái nhìn chằm của ân sư. Trong cái ngoảnh mặt ấy, hắn đáp: "Sư phụ, đệ tử... đệ tử nghĩ việc Gia tiền bối sở hữu số tài bảo đó... cũng là thoả đáng".
"Thoả đáng cái rắm!".
Có lẽ vì quá bức xúc, Lăng Thanh Trúc đã bật người đứng dậy. Nàng chỉ thẳng mặt đồ nhi, mắng to: "Tiểu Ngư Nhi ngươi là một tên ngốc!".
"Ngươi nghĩ thế nào vậy hả? Tài bảo là của tổ sư gia lưu lại, có truyền thì cũng phải truyền cho môn nhân Trúc Kiếm Phong chúng ta chứ! Cái tên Gia kia chỉ là ngoại nhân ăn nhờ ở đậu, hắn có tư cách gì mà sở hữu?!".
...
"Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, ngươi... ngươi đúng là làm ta tức chết mà!".
"Không được! Ta phải đi đòi lại số tài bảo đó!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.