Chương 131: Chương 131: Bảo Kiếm Hiện
PeaGod
28/09/2018
Trải qua mấy bận hữu kinh vô hiểm, so với trước thì Chu Đại Trù hiện đã chịu an phận hơn rất nhiều. Hắn đã không còn quá hiếu động mà chạy lên phía trước nữa. Thay vì làm kẻ tiên phong thì lúc này hắn chỉ dám đứng ở sau lưng Cơ Thành Tử quan sát.
Đi bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc thấy hắn rụt rè cảnh giác như vậy thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Nàng cố ý hỏi: "Đại Trù ngươi sao vậy? Lúc nãy chẳng phải rất lăng xăng ư, sao tự nhiên giờ đã co cụm lại rồi?".
"Chậc...".
Theo sau cái tặc lưỡi, Chu Đại Trù lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không có dám đi trước nữa đâu...".
"Nãy giờ Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ta suýt nữa đã bị cấm chế cắt thành mảnh vụn mấy lần rồi a".
"Ai bảo ngươi lăng xăng làm gì".
...
Lời qua tiếng lại mấy câu rồi thôi, Dương Tiểu Ngọc không nói nữa. Xưa giờ nàng vốn rất kiệm lời, trong hoàn cảnh như vầy mà có thể chủ động lên tiếng cũng đã xem là chuyện hiếm lắm rồi.
Tất nhiên đấy là do quan hệ. Chứ bằng chuyển đổi đối tượng, thay Chu Đại Trù bằng một ai đó khác thì mười quá chín, dám cá Dương Tiểu Ngọc sẽ chỉ bảo trì im lặng suốt đường đi. Giống như cái cách nàng đã và vẫn đang làm với Tô Đông Vũ vậy.
Từ nãy giờ, bắt chuyện với Dương Tiểu Ngọc há đâu có mỗi Chu Đại Trù? Tô Đông Vũ, hắn cũng cố nói đấy chứ. Chỉ có điều là trước những lời nói của hắn, trước sau như một, Dương Tiểu Ngọc nếu không im lặng thì cũng ậm ừ cho qua. Thái độ rất chi lãnh đạm.
Dù trong dạ chẳng thoải mái gì nhưng Tô Đông Vũ vẫn đành cam chịu, tự hiểu mà dừng lại. Nếu không thì hắn còn có thể làm gì? Thân là một vị sư huynh "đức cao vọng trọng", Tô Đông Vũ hắn cần phải giữ hình tượng a.
...
...
Tô Đông Vũ có ý nghĩ đen tối, đó là sự thật. Tương lai, nói không chừng hắn sẽ dùng âm mưu quỷ kế để đối phó với Dương Tiểu Ngọc, với Trúc Kiếm Phong - những cái gai trong mắt hắn.
Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại. Tô Đông Vũ có mưu đồ, mấy người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù há lại để yên cho hắn tùy nghi định đoạt?
Nên biết, Dương Tiểu Ngọc không phải kẻ tầm thường; tâm trí nàng, nó già dặn hơn cái tuổi hai mốt nhiều lắm. Trong khi đó, người của Trúc Kiếm Phong cũng nào dễ bị tính toán. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, bọn họ có thể hơi thiếu tâm cơ, nhưng còn Lăng Thanh Trúc - kẻ đứng phía sau họ đâu này?
Bàn về thủ đoạn, sợ rằng tính cả Thiên Kiếm Môn, Lăng Thanh Trúc nếu xếp thứ hai thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất. Con người nàng thoạt trông có vẻ tùy tiện nhưng thực chất tâm tư lại sâu kín vô cùng. Không như Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, tư tưởng của Lăng Thanh Trúc nàng rất khác. Mặc dù là môn nhân chính giáo nhưng đối với mấy thứ nguyên tắc, lí lẽ gì kia, một khi thấy cần thì nàng vẫn sẵn lòng vượt qua ranh giới chứ không cổ hũ mà bấu víu.
Theo khía cạnh nào đó, cách hành xử của Lăng Thanh Trúc nàng có phần tương đồng với người trong tà đạo.
...
Chuyện mai sau tạm thôi gác lại. Quá khó để nói trước điều gì. Nên bận tâm có chăng là những gì sắp sửa xảy ra.
Đi hết thông đạo, Cơ Thành Tử tiếp tục mở ra một lớp kết giới nữa. Hắn đứng trước một cái bệ cao với những bậc thang nối liền từ mặt đất lên tới đỉnh, thấp giọng nói ra: "Chúng ta đã đến rồi. Trước mặt các ngươi chính là chỗ cất giữ những thanh Đại bảo kiếm".
Ở gần bên, Chu Đại Trù và Dương Tiểu Ngọc quay mặt nhìn nhau, vẻ ngờ vực lộ rõ trong đáy mắt. Cuối cùng, Chu Đại Trù nói: "Chưởng môn sư bá, nhưng mà con không có thấy thanh kiếm nào cả".
Chu Đại Trù hắn không nói dối. Ở trên bệ đá cao kia, đích thị là chẳng có lấy một thanh kiếm nào. Nói gì kiếm, thậm chí một mảnh sắt vụn cũng không thấy nữa là.
Lẽ nào đang bị cấm chế che đi?
Hiểu được nỗi nghi ngờ của đám hậu bối, Cơ Thành Tử vuốt râu cười cười. Cười xong, hắn tiến lên trước mấy bước. Dừng ngay trước bệ đá cao, hắn bắt đầu làm ra những động tác kỳ quái...
...
"Tiểu Ngọc, ngươi nói xem, động tác của chưởng môn sư bá có phải là hơi...".
"Thế nào?".
"Thì nó...".
Chu Đại Trù tính nói, nhưng nghĩ lại liền thôi. Tốt xấu gì người ta cũng là chưởng môn nhân a.
"Hừm hừm... Không có gì không có gì... Ta chỉ là cảm thấy động tác của sư bá rất đẹp mắt thôi".
Thật sự là đẹp mắt?
Đánh chết Dương Tiểu Ngọc cũng không tin đó là những gì Chu Đại Trù muốn nói. Nhưng hiểu thì hiểu, nàng cũng rất biết điều mà an phận, tiếp tục dõi theo vị sư bá kia của mình.
Chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, sau một lúc "múa may", Cơ Thành Tử rốt cuộc cũng dừng lại. Chính tại lúc này, sự thay đổi bắt đầu xảy ra. Bầu không khí trong hầm mộ vốn đang yên tĩnh bỗng bất ngờ xáo động. Những tiếng ngân chói tai liên tiếp vang lên...
Tầm chục giây sau, trên bệ đá cao, bốn thanh Đại bảo kiếm lần lượt hiện ra.
Đi bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc thấy hắn rụt rè cảnh giác như vậy thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Nàng cố ý hỏi: "Đại Trù ngươi sao vậy? Lúc nãy chẳng phải rất lăng xăng ư, sao tự nhiên giờ đã co cụm lại rồi?".
"Chậc...".
Theo sau cái tặc lưỡi, Chu Đại Trù lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không có dám đi trước nữa đâu...".
"Nãy giờ Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ta suýt nữa đã bị cấm chế cắt thành mảnh vụn mấy lần rồi a".
"Ai bảo ngươi lăng xăng làm gì".
...
Lời qua tiếng lại mấy câu rồi thôi, Dương Tiểu Ngọc không nói nữa. Xưa giờ nàng vốn rất kiệm lời, trong hoàn cảnh như vầy mà có thể chủ động lên tiếng cũng đã xem là chuyện hiếm lắm rồi.
Tất nhiên đấy là do quan hệ. Chứ bằng chuyển đổi đối tượng, thay Chu Đại Trù bằng một ai đó khác thì mười quá chín, dám cá Dương Tiểu Ngọc sẽ chỉ bảo trì im lặng suốt đường đi. Giống như cái cách nàng đã và vẫn đang làm với Tô Đông Vũ vậy.
Từ nãy giờ, bắt chuyện với Dương Tiểu Ngọc há đâu có mỗi Chu Đại Trù? Tô Đông Vũ, hắn cũng cố nói đấy chứ. Chỉ có điều là trước những lời nói của hắn, trước sau như một, Dương Tiểu Ngọc nếu không im lặng thì cũng ậm ừ cho qua. Thái độ rất chi lãnh đạm.
Dù trong dạ chẳng thoải mái gì nhưng Tô Đông Vũ vẫn đành cam chịu, tự hiểu mà dừng lại. Nếu không thì hắn còn có thể làm gì? Thân là một vị sư huynh "đức cao vọng trọng", Tô Đông Vũ hắn cần phải giữ hình tượng a.
...
...
Tô Đông Vũ có ý nghĩ đen tối, đó là sự thật. Tương lai, nói không chừng hắn sẽ dùng âm mưu quỷ kế để đối phó với Dương Tiểu Ngọc, với Trúc Kiếm Phong - những cái gai trong mắt hắn.
Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại. Tô Đông Vũ có mưu đồ, mấy người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù há lại để yên cho hắn tùy nghi định đoạt?
Nên biết, Dương Tiểu Ngọc không phải kẻ tầm thường; tâm trí nàng, nó già dặn hơn cái tuổi hai mốt nhiều lắm. Trong khi đó, người của Trúc Kiếm Phong cũng nào dễ bị tính toán. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, bọn họ có thể hơi thiếu tâm cơ, nhưng còn Lăng Thanh Trúc - kẻ đứng phía sau họ đâu này?
Bàn về thủ đoạn, sợ rằng tính cả Thiên Kiếm Môn, Lăng Thanh Trúc nếu xếp thứ hai thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất. Con người nàng thoạt trông có vẻ tùy tiện nhưng thực chất tâm tư lại sâu kín vô cùng. Không như Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, tư tưởng của Lăng Thanh Trúc nàng rất khác. Mặc dù là môn nhân chính giáo nhưng đối với mấy thứ nguyên tắc, lí lẽ gì kia, một khi thấy cần thì nàng vẫn sẵn lòng vượt qua ranh giới chứ không cổ hũ mà bấu víu.
Theo khía cạnh nào đó, cách hành xử của Lăng Thanh Trúc nàng có phần tương đồng với người trong tà đạo.
...
Chuyện mai sau tạm thôi gác lại. Quá khó để nói trước điều gì. Nên bận tâm có chăng là những gì sắp sửa xảy ra.
Đi hết thông đạo, Cơ Thành Tử tiếp tục mở ra một lớp kết giới nữa. Hắn đứng trước một cái bệ cao với những bậc thang nối liền từ mặt đất lên tới đỉnh, thấp giọng nói ra: "Chúng ta đã đến rồi. Trước mặt các ngươi chính là chỗ cất giữ những thanh Đại bảo kiếm".
Ở gần bên, Chu Đại Trù và Dương Tiểu Ngọc quay mặt nhìn nhau, vẻ ngờ vực lộ rõ trong đáy mắt. Cuối cùng, Chu Đại Trù nói: "Chưởng môn sư bá, nhưng mà con không có thấy thanh kiếm nào cả".
Chu Đại Trù hắn không nói dối. Ở trên bệ đá cao kia, đích thị là chẳng có lấy một thanh kiếm nào. Nói gì kiếm, thậm chí một mảnh sắt vụn cũng không thấy nữa là.
Lẽ nào đang bị cấm chế che đi?
Hiểu được nỗi nghi ngờ của đám hậu bối, Cơ Thành Tử vuốt râu cười cười. Cười xong, hắn tiến lên trước mấy bước. Dừng ngay trước bệ đá cao, hắn bắt đầu làm ra những động tác kỳ quái...
...
"Tiểu Ngọc, ngươi nói xem, động tác của chưởng môn sư bá có phải là hơi...".
"Thế nào?".
"Thì nó...".
Chu Đại Trù tính nói, nhưng nghĩ lại liền thôi. Tốt xấu gì người ta cũng là chưởng môn nhân a.
"Hừm hừm... Không có gì không có gì... Ta chỉ là cảm thấy động tác của sư bá rất đẹp mắt thôi".
Thật sự là đẹp mắt?
Đánh chết Dương Tiểu Ngọc cũng không tin đó là những gì Chu Đại Trù muốn nói. Nhưng hiểu thì hiểu, nàng cũng rất biết điều mà an phận, tiếp tục dõi theo vị sư bá kia của mình.
Chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, sau một lúc "múa may", Cơ Thành Tử rốt cuộc cũng dừng lại. Chính tại lúc này, sự thay đổi bắt đầu xảy ra. Bầu không khí trong hầm mộ vốn đang yên tĩnh bỗng bất ngờ xáo động. Những tiếng ngân chói tai liên tiếp vang lên...
Tầm chục giây sau, trên bệ đá cao, bốn thanh Đại bảo kiếm lần lượt hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.