Chương 139: Chương 139: Thu Phục
PeaGod
28/09/2018
...
Một lúc sau.
Giữa không gian bốn bề vắng lặng, từ trong hôn mê, ý thức của Chu Đại Trù dần hồi tỉnh. Hắn "ưm" khẽ một tiếng, dùng tay dụi mắt...
"Ui... đau đầu quá...".
"Ủa? Sao ta vẫn còn ở đây? Không phải ta bị tên kiếm linh kia đánh chết rồi sao?".
Tròng mắt chuyển di, Chu Đại Trù vừa mới xoay đầu thì cả người liền cứng đờ ra. Hắn vừa nhìn thấy một kẻ rất không muốn thấy.
"A a a...!!".
Hoảng hồn hét lên một tiếng, theo bản năng, Chu Đại Trù dùng cả tay lẫn chân mà gấp rút lùi lại phía sau. Miệng mếu máo van xin:
"Kiếm linh đại ca, ngươi tha cho ta đi... Đại Trù ta năm nay mới có hai mươi ba tuổi, ngay đến nữ nhân còn chưa từng ôm lấy một lần, ta thật không muốn chết đâu...".
"... Cả nhà ta chỉ còn lại mỗi một mình ta, ta có bổn phận lấy vợ sinh con đặng sau này chết còn có người thờ cúng a... Kiếm linh đại ca, ngươi đừng có giết ta mà...".
...
Chu Đại Trù cứ như vậy mà sầu thảm van nài. Trông bộ dáng hắn thì rõ ràng đã chẳng còn nhớ chút gì về việc mình biến thành đại hung Thao Thiết nữa. Chỉ tội cho kiếm linh Thiên Tà, trước vốn bị Thao Thiết đánh cho dở sống dở chết, giờ quỳ sụp một đống rồi lại tiếp tục bị Chu Đại Trù dùng giọng điệu thảm thương kia tra tấn.
Mấy lời kia, chúng y hệt như những gì mà ban nãy Thiên Tà hắn đã nói.
...
"Ủa? Sao...".
Mếu suốt một buổi mà vẫn chưa thấy kiếm linh Thiên Tà ư hử gì, Chu Đại Trù không khỏi đâm ra nghi hoặc. Hắn len lén đưa mắt ngó qua nhìn.
Vừa hay, phía bên này Thiên Tà cũng ngẩng đầu lên.
"Di...".
Chưa xem chưa biết, Chu Đại Trù vừa mới xem xong thì liền trợn mắt há mồm. Hắn bị kinh ngạc.
Ở phía bên kia, hơi chếch về bên trái một chút, Thiên Tà hiện đang quỳ lù lù một đống. Khuôn mặt của hắn, vốn hung hăng dữ tợn nay đã biến thành... biến thành... Chu Đại Trù không biết phải diễn tả ra sao, hắn chỉ thấy nó sưng rất to, trông buồn cười lắm.
Mà, đâu chỉ mặt mũi, cả mình mẩy, tay chân Thiên Tà cũng bầm dập khá nhiều...
"Cái này... là sao?".
Chu Đại Trù thực không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hắn tò mò gọi thử: "K-Kiếm linh đại ca".
"Thịch!".
Chu Đại Trù vừa nói xong thì phía bên kia, kiếm linh Thiên Tà lập tức dập đầu: "Đại thần tha tội!".
"Hả?".
Chu Đại Trù chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, dùng tay chỉ vào mặt mình, hỏi: "Kiếm linh đại ca, ngươi là đang nói chuyện với ta?".
"Dạ, đại thần".
Đại thần?
Chu Đại Trù âm thầm ngờ vực: "Quái! Cái tên này bị gì vậy? Tự nhiên lại gọi mình là đại thần... Còn mặt mày hắn nữa, tại sao lại biến thành thế kia nhỉ...".
"Hừm..." - Hắng nhẹ một tiếng, Chu Đại Trù dò xét - "Kiếm linh đại ca...".
"Tiểu nhân không dám!".
"Kiếm linh đại ca, ngươi...".
"Tiểu nhân không dám!".
...
Mấy bận lên tiếng đều bị Thiên Tà sợ sệt dập đầu cắt ngang, Chu Đại Trù bất đắc dĩ, đành lấy dũng khí mà hạ bối phận của đối phương xuống.
"Ừm, Thiên Tà".
"Có tiểu nhân".
...
Thật sự được?
"Cái tên này bị gì vậy nhỉ? Lẽ nào thần kinh phát bệnh, tự ra tay đánh đập mình, hành hạ bản thân xong thì trí nhớ đảo lộn mà nhận lầm ta là vị đại thần nào đó trong ký ức?".
Chu Đại Trù suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy lý do đó là thoả đáng nhất. Bởi dẫu sao thời điểm mới tiến vào đây, Thiên Tà đã để lại cho hắn ấn tượng theo hơi hướng ấy rồi.
Nếu không thì còn nguyên do nào khác đây? Lẽ nào nói chính Chu Đại Trù hắn đã ra tay đánh đập, khiến cho Thiên Tà sinh tâm khiếp hãi ư?
Một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ như hắn? Quá viễn vông rồi...
...
"Để xem nào, bây giờ cái tên này đang phát bệnh, nhận ta là đại thần gì đó. Hay là ta...".
"Lão nhân gia có nói qua, kiếm linh một khi nhận chủ thì sinh mạng của nó sẽ hoàn toàn thuộc về chủ nhân, trừ phi chủ nhân tự nguyện từ bỏ, bằng không nó sẽ không thể tự do hành động được. Chuyện phản bội xưa nay chưa từng xuất hiện...".
"Đã vậy, tại sao ta không nhân cơ hội này mà thu phục nó. Chỉ cần để nó nhận chủ, về sau dù nó có thanh tỉnh thì gạo đã nấu thành cơm rồi, nó cũng chỉ đành chấp nhận an bài thôi".
"He he...".
Trong lòng đắc ý cười gian, Chu Đại Trù rốt cuộc đưa ra quyết định. Mường tượng ra bộ dáng mà một đại nhân vật nên có, hắn nghênh ngang bước tới chỗ Thiên Tà.
"Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần có chuyện cần nói với ngươi".
"Vâng, xin đại thần cứ nói. Tiểu nhân kính cẩn lắng nghe".
"Ừm...".
Theo sau cái gật đầu, Chu Đại Trù nói: "Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần thấy ngươi là người biết điều, sẵn bên người lại đang thiếu một kiện binh khí vừa tay, vì vậy cho nên ta nghĩ thu nhận ngươi. Thế nào? Ngươi có nguyện ý đi theo bổn đại thần không?".
Những tưởng đối với lời đề nghị này của Chu Đại Trù, kiếm linh Thiên Tà sẽ cảm thấy khó xử thì không, hắn đã rất vui vẻ mà nhận lời ngay. Niềm hân hoan lộ rõ trên khuôn mặt sưng tấy, Thiên Tà dập đầu, tự nguyện phó thác: "Tiểu nhân Thiên Tà cam nguyện cả đời đi theo đại thần, dẫu chết cũng không thay lòng!".
...
"Ong...!".
Một lúc sau.
Giữa không gian bốn bề vắng lặng, từ trong hôn mê, ý thức của Chu Đại Trù dần hồi tỉnh. Hắn "ưm" khẽ một tiếng, dùng tay dụi mắt...
"Ui... đau đầu quá...".
"Ủa? Sao ta vẫn còn ở đây? Không phải ta bị tên kiếm linh kia đánh chết rồi sao?".
Tròng mắt chuyển di, Chu Đại Trù vừa mới xoay đầu thì cả người liền cứng đờ ra. Hắn vừa nhìn thấy một kẻ rất không muốn thấy.
"A a a...!!".
Hoảng hồn hét lên một tiếng, theo bản năng, Chu Đại Trù dùng cả tay lẫn chân mà gấp rút lùi lại phía sau. Miệng mếu máo van xin:
"Kiếm linh đại ca, ngươi tha cho ta đi... Đại Trù ta năm nay mới có hai mươi ba tuổi, ngay đến nữ nhân còn chưa từng ôm lấy một lần, ta thật không muốn chết đâu...".
"... Cả nhà ta chỉ còn lại mỗi một mình ta, ta có bổn phận lấy vợ sinh con đặng sau này chết còn có người thờ cúng a... Kiếm linh đại ca, ngươi đừng có giết ta mà...".
...
Chu Đại Trù cứ như vậy mà sầu thảm van nài. Trông bộ dáng hắn thì rõ ràng đã chẳng còn nhớ chút gì về việc mình biến thành đại hung Thao Thiết nữa. Chỉ tội cho kiếm linh Thiên Tà, trước vốn bị Thao Thiết đánh cho dở sống dở chết, giờ quỳ sụp một đống rồi lại tiếp tục bị Chu Đại Trù dùng giọng điệu thảm thương kia tra tấn.
Mấy lời kia, chúng y hệt như những gì mà ban nãy Thiên Tà hắn đã nói.
...
"Ủa? Sao...".
Mếu suốt một buổi mà vẫn chưa thấy kiếm linh Thiên Tà ư hử gì, Chu Đại Trù không khỏi đâm ra nghi hoặc. Hắn len lén đưa mắt ngó qua nhìn.
Vừa hay, phía bên này Thiên Tà cũng ngẩng đầu lên.
"Di...".
Chưa xem chưa biết, Chu Đại Trù vừa mới xem xong thì liền trợn mắt há mồm. Hắn bị kinh ngạc.
Ở phía bên kia, hơi chếch về bên trái một chút, Thiên Tà hiện đang quỳ lù lù một đống. Khuôn mặt của hắn, vốn hung hăng dữ tợn nay đã biến thành... biến thành... Chu Đại Trù không biết phải diễn tả ra sao, hắn chỉ thấy nó sưng rất to, trông buồn cười lắm.
Mà, đâu chỉ mặt mũi, cả mình mẩy, tay chân Thiên Tà cũng bầm dập khá nhiều...
"Cái này... là sao?".
Chu Đại Trù thực không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hắn tò mò gọi thử: "K-Kiếm linh đại ca".
"Thịch!".
Chu Đại Trù vừa nói xong thì phía bên kia, kiếm linh Thiên Tà lập tức dập đầu: "Đại thần tha tội!".
"Hả?".
Chu Đại Trù chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, dùng tay chỉ vào mặt mình, hỏi: "Kiếm linh đại ca, ngươi là đang nói chuyện với ta?".
"Dạ, đại thần".
Đại thần?
Chu Đại Trù âm thầm ngờ vực: "Quái! Cái tên này bị gì vậy? Tự nhiên lại gọi mình là đại thần... Còn mặt mày hắn nữa, tại sao lại biến thành thế kia nhỉ...".
"Hừm..." - Hắng nhẹ một tiếng, Chu Đại Trù dò xét - "Kiếm linh đại ca...".
"Tiểu nhân không dám!".
"Kiếm linh đại ca, ngươi...".
"Tiểu nhân không dám!".
...
Mấy bận lên tiếng đều bị Thiên Tà sợ sệt dập đầu cắt ngang, Chu Đại Trù bất đắc dĩ, đành lấy dũng khí mà hạ bối phận của đối phương xuống.
"Ừm, Thiên Tà".
"Có tiểu nhân".
...
Thật sự được?
"Cái tên này bị gì vậy nhỉ? Lẽ nào thần kinh phát bệnh, tự ra tay đánh đập mình, hành hạ bản thân xong thì trí nhớ đảo lộn mà nhận lầm ta là vị đại thần nào đó trong ký ức?".
Chu Đại Trù suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy lý do đó là thoả đáng nhất. Bởi dẫu sao thời điểm mới tiến vào đây, Thiên Tà đã để lại cho hắn ấn tượng theo hơi hướng ấy rồi.
Nếu không thì còn nguyên do nào khác đây? Lẽ nào nói chính Chu Đại Trù hắn đã ra tay đánh đập, khiến cho Thiên Tà sinh tâm khiếp hãi ư?
Một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ như hắn? Quá viễn vông rồi...
...
"Để xem nào, bây giờ cái tên này đang phát bệnh, nhận ta là đại thần gì đó. Hay là ta...".
"Lão nhân gia có nói qua, kiếm linh một khi nhận chủ thì sinh mạng của nó sẽ hoàn toàn thuộc về chủ nhân, trừ phi chủ nhân tự nguyện từ bỏ, bằng không nó sẽ không thể tự do hành động được. Chuyện phản bội xưa nay chưa từng xuất hiện...".
"Đã vậy, tại sao ta không nhân cơ hội này mà thu phục nó. Chỉ cần để nó nhận chủ, về sau dù nó có thanh tỉnh thì gạo đã nấu thành cơm rồi, nó cũng chỉ đành chấp nhận an bài thôi".
"He he...".
Trong lòng đắc ý cười gian, Chu Đại Trù rốt cuộc đưa ra quyết định. Mường tượng ra bộ dáng mà một đại nhân vật nên có, hắn nghênh ngang bước tới chỗ Thiên Tà.
"Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần có chuyện cần nói với ngươi".
"Vâng, xin đại thần cứ nói. Tiểu nhân kính cẩn lắng nghe".
"Ừm...".
Theo sau cái gật đầu, Chu Đại Trù nói: "Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần thấy ngươi là người biết điều, sẵn bên người lại đang thiếu một kiện binh khí vừa tay, vì vậy cho nên ta nghĩ thu nhận ngươi. Thế nào? Ngươi có nguyện ý đi theo bổn đại thần không?".
Những tưởng đối với lời đề nghị này của Chu Đại Trù, kiếm linh Thiên Tà sẽ cảm thấy khó xử thì không, hắn đã rất vui vẻ mà nhận lời ngay. Niềm hân hoan lộ rõ trên khuôn mặt sưng tấy, Thiên Tà dập đầu, tự nguyện phó thác: "Tiểu nhân Thiên Tà cam nguyện cả đời đi theo đại thần, dẫu chết cũng không thay lòng!".
...
"Ong...!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.