Chương 184: Chương 184: Tú Cầu Định Nhân Duyên (1)
PeaGod
28/09/2018
...
Mấy lời nọ tuy rằng không lớn, lại bị tiếng nhai kẹo làm cho biến dạng nhưng với thính lực nhạy bén của tu sĩ chân nhân cấp, Âm Tiểu Linh vẫn rất dễ dàng nghe được. Rành mạch là khác. Chính bởi vì là rành mạch như thế nên giờ phút này đây nàng mới đang đứng mím môi hậm hực...
"Tiểu Linh cô nương, cô không sao chứ?".
"Tiểu Linh cô nương?".
...
Qua mấy bận kêu gọi mà vẫn chưa thấy đối phương ư hử gì, Lăng Tiểu Ngư đang tính nói thêm gì đó thì đã bị người cắt ngang.
Âm Tiểu Linh đưa mắt lườm hắn, đột nhiên chìa tay ra, yêu cầu: "Đưa xâu kẹo hồ lô của ngươi cho ta!".
"Tiểu Linh cô nương, cái này...".
"Cái gì ta không cần biết. Ngươi chỉ cần trả lời ta, đưa hoặc là không đưa".
...
Giữa "có" và "không", sau cùng thì Lăng Tiểu Ngư đã chọn cái trước. Hắn không nói nhưng hành động đã chứng minh.
Cũng chẳng phải hắn nhu nhược mềm yếu. Sở dĩ thuận theo, đa phần đều xuất phát từ thiện ý. Nói trắng ra là... hắn thương hại cho "hoàn cảnh" của Âm Tiểu Linh.
Ngẫm lại thì suốt ba ngày vừa qua, Âm Tiểu Linh nàng vẫn thường xuyên bị tiểu yêu hồ hắt hủi a.
Người ta nói thế nào cũng là một vị tu sĩ chân nhân hàng thật giá thật nha...
Ánh mắt ái ngại, Lăng Tiểu Ngư nói: "Tiểu Linh cô nương, nếu muốn ăn nữa thì cứ đưa tiền cho ta, ta sẽ giúp cô mua thêm. Kẹo hồ lô ở bên kia vẫn còn bán".
"Ai mượn ngươi quan tâm?".
Chả có tí nào gọi là cảm kích, Âm Tiểu Linh hằn hộc: "Hừ... Đồ đầu gỗ".
...
Bị bỏ lại phía sau, Lăng Tiểu Ngư đứng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Âm Tiểu Linh vừa mới rời đi, gãi đầu nhận xét: "Nữ nhân thật khó hiểu".
"Thôi kệ, cứ nhường nàng một chút".
Thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư thu xếp lại tâm tình rồi cũng nhanh chóng nối gót ba nữ nhân đằng trước.
...
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hồ Nguyệt, cả đám bốn người đi tiếp qua hai con đường nữa thì dừng lại.
Chỗ này thuộc về khu phía tây của Bắc Hà trấn, khung cảnh so với ba phương vị còn lại càng thêm rực rỡ. Ở đây, những chiếc lồng đèn được treo nhiều hơn, sắc đỏ cũng dày đặc hơn...
Âu chẳng lạ. Lễ hội chính là được tổ chức tại đây kia mà.
Trên bãi đất trống tạm gọi là quảng trường này, người dân đã tụ tập rất đông. Hoà trong bầu không khí náo nhiệt, Cổ Cổ đề nghị: "Nhị tỷ, lát nữa chúng ta cũng tham gia cùng với bọn họ đi".
"Tham gia?".
Thiên Hồ Nguyệt hơi do dự: "Cổ Cổ, tỷ nghĩ hay là thôi đi. Dù sao đây cũng chỉ là lễ hội của thế tục phàm nhân".
Chẳng cho là đúng, tiểu yêu hồ phản bác: "Nhị tỷ, chính vì đây là lễ hội của phàm nhân, rất mới lạ nên chúng ta lại càng cần tham gia a".
"Nhị tỷ, chúng ta đến đây không phải để vui chơi sao? Nếu chỉ đứng bên ngoài xem thì thiệt thòi lắm".
Ở bên hông Thiên Hồ Nguyệt, Âm Tiểu Linh cũng lên tiếng tán đồng: "Nguyệt tỷ tỷ, Cổ Cổ muội muội nói phải đấy. Lễ hội vui như vầy, nếu đã tới tận đây rồi thì sao lại không tham gia cho biết".
Ngó thấy Thiên Hồ Nguyệt còn đắn đo, tiểu yêu hồ vội bày ra bộ mặt đáng thương nài nỉ: "Nhị tỷ, muội xin tỷ đó. Chỉ một lần này thôi...".
"Nhị tỷ...".
...
"Hừm... Tiểu nha đầu, muội lại giở chiêu bài này rồi".
"Đâu có đâu. Người ta rất thành thật mà...".
"Xuy... Muội mà thành thật...".
Trách cứ thì trách cứ, sau cùng thì Thiên Hồ Nguyệt vẫn gật đầu chấp thuận. Khỏi phải nghĩ, có được sự đồng ý của nàng, Cổ Cổ tất nhiên rất đỗi vui mừng. Cô bé tung tăng lách qua hàng người phía trước, mau chóng tìm lấy cho mình một vị trí thuận tiện để tham gia lễ hội.
Phía sau, Thiên Hồ Nguyệt khẽ lắc đầu. Nàng theo chân muội muội tiến lên trước, chừng dừng lại thì hướng một đám người, thanh âm nhã nhặn: "Các vị, có thể nhường cho mấy người chúng ta chỗ ngồi không?".
Kèm theo câu nói, Thiên Hồ Nguyệt cũng không quên đưa một túi ngân lượng ra.
Có tiền, người đưa tiền lại còn là một vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, đám phàm nhân nọ há nỡ lòng từ chối?
Thực tế thì bọn họ đã rất vui vẻ nhường lại chỗ ngồi của mình cho Thiên Hồ Nguyệt.
Chỉ vào mấy chiếc ghế trống, Thiên Hồ Nguyệt bảo với hai người đi theo bên cạnh: "Các ngươi cũng ngồi đi".
"Cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ".
"Đa tạ Nguyệt cô nương".
...
"Oa! Nhị tỷ thật lợi hại, vừa ra tay liền kiếm được chỗ ngồi ngay".
Cổ Cổ chả rõ từ góc nào chạy lại, vừa ngồi xuống đã liền nịnh nọt. Cô bé hỏi: "Hì hì... Nhị tỷ, tỷ có biết khi nào thì mới tới phần quan trọng không?".
"Phần quan trọng gì?".
"Thì cái đoạn tung tú cầu a".
"À..." - Hiểu ra, Thiên Hồ Nguyệt cho đáp án - "Vẫn còn lâu lắm. Phải tận khi lễ hội sắp kết thúc cơ".
"Lâu như vậy...".
Cổ Cổ lại hỏi: "Vậy còn cái khúc nhảy múa, khi nào mới bắt đầu?".
"Lát nữa, sau khi màn kịch kết thúc".
"Thế là vẫn phải đợi rồi...".
Cổ Cổ ngước mắt nhìn lên sân khấu được dựng ở cách đó không xa, lẩm bẩm: "Không biết hình tượng tiên hồ sẽ trông ra sao? Chắc là đẹp lắm...".
Mấy lời nọ tuy rằng không lớn, lại bị tiếng nhai kẹo làm cho biến dạng nhưng với thính lực nhạy bén của tu sĩ chân nhân cấp, Âm Tiểu Linh vẫn rất dễ dàng nghe được. Rành mạch là khác. Chính bởi vì là rành mạch như thế nên giờ phút này đây nàng mới đang đứng mím môi hậm hực...
"Tiểu Linh cô nương, cô không sao chứ?".
"Tiểu Linh cô nương?".
...
Qua mấy bận kêu gọi mà vẫn chưa thấy đối phương ư hử gì, Lăng Tiểu Ngư đang tính nói thêm gì đó thì đã bị người cắt ngang.
Âm Tiểu Linh đưa mắt lườm hắn, đột nhiên chìa tay ra, yêu cầu: "Đưa xâu kẹo hồ lô của ngươi cho ta!".
"Tiểu Linh cô nương, cái này...".
"Cái gì ta không cần biết. Ngươi chỉ cần trả lời ta, đưa hoặc là không đưa".
...
Giữa "có" và "không", sau cùng thì Lăng Tiểu Ngư đã chọn cái trước. Hắn không nói nhưng hành động đã chứng minh.
Cũng chẳng phải hắn nhu nhược mềm yếu. Sở dĩ thuận theo, đa phần đều xuất phát từ thiện ý. Nói trắng ra là... hắn thương hại cho "hoàn cảnh" của Âm Tiểu Linh.
Ngẫm lại thì suốt ba ngày vừa qua, Âm Tiểu Linh nàng vẫn thường xuyên bị tiểu yêu hồ hắt hủi a.
Người ta nói thế nào cũng là một vị tu sĩ chân nhân hàng thật giá thật nha...
Ánh mắt ái ngại, Lăng Tiểu Ngư nói: "Tiểu Linh cô nương, nếu muốn ăn nữa thì cứ đưa tiền cho ta, ta sẽ giúp cô mua thêm. Kẹo hồ lô ở bên kia vẫn còn bán".
"Ai mượn ngươi quan tâm?".
Chả có tí nào gọi là cảm kích, Âm Tiểu Linh hằn hộc: "Hừ... Đồ đầu gỗ".
...
Bị bỏ lại phía sau, Lăng Tiểu Ngư đứng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Âm Tiểu Linh vừa mới rời đi, gãi đầu nhận xét: "Nữ nhân thật khó hiểu".
"Thôi kệ, cứ nhường nàng một chút".
Thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư thu xếp lại tâm tình rồi cũng nhanh chóng nối gót ba nữ nhân đằng trước.
...
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hồ Nguyệt, cả đám bốn người đi tiếp qua hai con đường nữa thì dừng lại.
Chỗ này thuộc về khu phía tây của Bắc Hà trấn, khung cảnh so với ba phương vị còn lại càng thêm rực rỡ. Ở đây, những chiếc lồng đèn được treo nhiều hơn, sắc đỏ cũng dày đặc hơn...
Âu chẳng lạ. Lễ hội chính là được tổ chức tại đây kia mà.
Trên bãi đất trống tạm gọi là quảng trường này, người dân đã tụ tập rất đông. Hoà trong bầu không khí náo nhiệt, Cổ Cổ đề nghị: "Nhị tỷ, lát nữa chúng ta cũng tham gia cùng với bọn họ đi".
"Tham gia?".
Thiên Hồ Nguyệt hơi do dự: "Cổ Cổ, tỷ nghĩ hay là thôi đi. Dù sao đây cũng chỉ là lễ hội của thế tục phàm nhân".
Chẳng cho là đúng, tiểu yêu hồ phản bác: "Nhị tỷ, chính vì đây là lễ hội của phàm nhân, rất mới lạ nên chúng ta lại càng cần tham gia a".
"Nhị tỷ, chúng ta đến đây không phải để vui chơi sao? Nếu chỉ đứng bên ngoài xem thì thiệt thòi lắm".
Ở bên hông Thiên Hồ Nguyệt, Âm Tiểu Linh cũng lên tiếng tán đồng: "Nguyệt tỷ tỷ, Cổ Cổ muội muội nói phải đấy. Lễ hội vui như vầy, nếu đã tới tận đây rồi thì sao lại không tham gia cho biết".
Ngó thấy Thiên Hồ Nguyệt còn đắn đo, tiểu yêu hồ vội bày ra bộ mặt đáng thương nài nỉ: "Nhị tỷ, muội xin tỷ đó. Chỉ một lần này thôi...".
"Nhị tỷ...".
...
"Hừm... Tiểu nha đầu, muội lại giở chiêu bài này rồi".
"Đâu có đâu. Người ta rất thành thật mà...".
"Xuy... Muội mà thành thật...".
Trách cứ thì trách cứ, sau cùng thì Thiên Hồ Nguyệt vẫn gật đầu chấp thuận. Khỏi phải nghĩ, có được sự đồng ý của nàng, Cổ Cổ tất nhiên rất đỗi vui mừng. Cô bé tung tăng lách qua hàng người phía trước, mau chóng tìm lấy cho mình một vị trí thuận tiện để tham gia lễ hội.
Phía sau, Thiên Hồ Nguyệt khẽ lắc đầu. Nàng theo chân muội muội tiến lên trước, chừng dừng lại thì hướng một đám người, thanh âm nhã nhặn: "Các vị, có thể nhường cho mấy người chúng ta chỗ ngồi không?".
Kèm theo câu nói, Thiên Hồ Nguyệt cũng không quên đưa một túi ngân lượng ra.
Có tiền, người đưa tiền lại còn là một vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, đám phàm nhân nọ há nỡ lòng từ chối?
Thực tế thì bọn họ đã rất vui vẻ nhường lại chỗ ngồi của mình cho Thiên Hồ Nguyệt.
Chỉ vào mấy chiếc ghế trống, Thiên Hồ Nguyệt bảo với hai người đi theo bên cạnh: "Các ngươi cũng ngồi đi".
"Cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ".
"Đa tạ Nguyệt cô nương".
...
"Oa! Nhị tỷ thật lợi hại, vừa ra tay liền kiếm được chỗ ngồi ngay".
Cổ Cổ chả rõ từ góc nào chạy lại, vừa ngồi xuống đã liền nịnh nọt. Cô bé hỏi: "Hì hì... Nhị tỷ, tỷ có biết khi nào thì mới tới phần quan trọng không?".
"Phần quan trọng gì?".
"Thì cái đoạn tung tú cầu a".
"À..." - Hiểu ra, Thiên Hồ Nguyệt cho đáp án - "Vẫn còn lâu lắm. Phải tận khi lễ hội sắp kết thúc cơ".
"Lâu như vậy...".
Cổ Cổ lại hỏi: "Vậy còn cái khúc nhảy múa, khi nào mới bắt đầu?".
"Lát nữa, sau khi màn kịch kết thúc".
"Thế là vẫn phải đợi rồi...".
Cổ Cổ ngước mắt nhìn lên sân khấu được dựng ở cách đó không xa, lẩm bẩm: "Không biết hình tượng tiên hồ sẽ trông ra sao? Chắc là đẹp lắm...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.