Chương 227: Chương 227: Đến lúc đòi nợ
PeaGod
04/10/2018
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một tháng nữa đã qua đi.
Một tháng này, sinh hoạt trong nhà họ Tô cũng không có nhiều khác biệt. Bữa cơm vẫn đạm bạc, tình nghĩa vẫn đong đầy... Thay đổi, hoạ chăng là bệnh tình của Lăng Thanh Trúc.
Trải qua một tháng trời đích thân điều trị, đến hôm nay thì tình trạng của Lăng Thanh Trúc đã tốt lên rất nhiều. Hiện tại, chẳng ngoa khi nói nàng có thể một mình ra tay giải quyết vài ba tên chân nhân trung kỳ cùng lúc. Riêng với chân nhân hậu kỳ, chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì nàng vẫn thừa sức ứng phó.
Và đó cũng chính là lý do vì sao mà Lăng Thanh Trúc lại quyết định rời đi lúc này.
...
"Tiểu Ngư Nhi".
Đứng cạnh cửa sổ, giữa trời đêm, Lăng Thanh Trúc nhìn ra không gian bên ngoài, bất ngờ gọi khẽ.
Đợi Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng, nàng mới tiếp tục: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn".
"Ngày mai sao...".
Đó không phải câu hỏi. Nó là sự lặp lại. Có vương đôi phần tiếc nuối...
Đối với quyết định của ân sư, Lăng Tiểu Ngư chẳng hề bất ngờ. Trong lòng mình, hắn tự biết việc này rồi sẽ xảy ra. Chỉ là... nó sớm quá.
Sớm? Lạ lùng thay. Cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cảm thấy như vậy?
Lăng Tiểu Ngư tự hỏi, nhưng hỏi xong thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Rõ ràng, thần sắc của Lăng Tiểu Ngư lúc này có gì đó khác lạ. Nét mặt u buồn kia, nó lẽ ra không nên xuất hiện. Nhưng, Lăng Thanh Trúc, nàng lại chẳng nhận ra.
Mắt vẫn dõi về một chốn xa xăm nào đó, nàng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Làm tu sĩ tốt hay làm phàm nhân tốt?".
"Sư phụ..." - Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp - "Đệ tử không biết".
"Ngươi cũng không biết sao?".
Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười nhạt: "Hẳn rồi. Ngay cả ta còn không biết thì tiểu tử ngươi làm sao trả lời được".
...
"Tiểu Ngư Nhi, cảm ơn ngươi".
"Cảm ơn?".
Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Sư phụ, người tại sao lại cảm ơn đệ tử?".
"Khì...".
Quay lại với nụ cười hoà ái, Lăng Thanh Trúc đáp: "Tiểu tử, ngươi không biết thật hay là giả đò không biết?".
"Ba tháng qua, tiểu tử ngươi đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ta. Nếu như không có ngươi trợ giúp, ta e lần này tính mệnh đã khó bảo toàn rồi. Cảm ơn ngươi một tiếng vốn dĩ là nên mà".
"Sư phụ, người đừng nói vậy".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Nếu không phải vì muốn giúp đệ tử luyện chế một lô Trường Sinh Đan hoàn mỹ nhất thì người đã chẳng đi ra ngoài, đã chẳng đụng phải Đồ Tam Nương kia. Người bị trọng thương, hết thảy cũng đều là vì đệ tử. Nên nói cảm ơn phải là đệ tử mới đúng".
"Xuy... Ta cảm ơn ngươi, ngươi lại muốn cảm ơn ta. Thật đúng là...".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu xua tay, vài giây sau thì tiếu ý đã hoàn toàn thu liễm. Với thần tình nghiêm túc, nàng nhấc chân tiến sát đồ nhi...
"Sư phụ?".
"Tiểu Ngư Nhi." - Lăng Thanh Trúc nói - "Ta nghĩ có một chuyện chúng ta cần phải làm rõ".
"Sư phụ, là... là chuyện gì?".
Hít vào rồi thở ra một hơi, Lăng Thanh Trúc mím nhẹ đôi môi, rồi hắng giọng: "Hừm... Tiểu Ngư Nhi, thời gian qua tiểu tử ngươi đã rất tận tình chăm sóc cho ta, đó là sự thật, và dĩ nhiên, Lăng Thanh Trúc ta sẽ nhớ kỹ. Có điều...".
"Ân ra ân, oán ra oán. Lăng Thanh Trúc ta là người mang ân chưa chắc đã trả, nhưng có thù thì nhất định phải báo".
"Trong quá trình giúp ta luyện hoá dược lực, trấn áp độc tố, tiểu tử ngươi đã rất nhiều lần đụng chạm, rất nhiều lần có ý nghĩ đen tối. Không ai khác, chính ngươi đã khiến ta phải xấu hổ, làm ta chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, chết quách đi cho xong... Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Tiểu tử ngươi xúc phạm, "đày đoạ" ta như vậy, bây giờ ta nên đáp lễ thế nào đây?".
Đã nghe ra ý tứ muốn trừng phạt của ân sư, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có chút bất an. Hắn lặng lẽ đưa chân thụt lùi, trong khi miệng thì cố tìm lời biện minh:
"Nhưng mà sư phụ, đệ tử... đệ tử thật không phải cố ý. Người cũng biết là lúc đó người...".
"Hửm? Lúc đó ta thế nào? Nói tiếp đi".
"Sư phụ, lúc đó người... Cơ thể người như vậy...".
"À a... Thì ra là tiểu tử ngươi vẫn còn nhớ. Có vẻ như còn là nhớ rất rõ ấy nhỉ...".
Nụ cười mỗi lúc một trở nên nguy hiểm, Lăng Thanh Trúc thay đồ nhi nói ra một cách rành mạch: "Sao? Ý tiểu tử ngươi là bởi do lúc đó thân thể ta đã chẳng còn mảnh vải che thân nào nữa, tất cả đều được phơi bày ngay trước mắt nên mới khiến ngươi mất hết bình tĩnh, trở nên bối rối? Có phải ý ngươi là sở dĩ ngươi nảy sinh những tà niệm, toàn bộ đều là lỗi do ta?".
"Ô hô... Tiểu Ngư Nhi ngươi hay thật. Thiệt thòi là ta, bây giờ tội lỗi cũng là do ta...".
"Sư phụ, đệ tử tuyệt không có ý đó!".
"Không có ý đó? Vậy thì ý ngươi là gì?".
"Đệ tử...".
Lăng Tiểu Ngư rất muốn tìm lời để giải thích, sao cho sư phụ hắn hiểu rằng lỗi lầm chẳng phải do ai, hết thảy đều bởi do hoàn cảnh. Khổ nỗi, năng lực giao tiếp của Lăng Tiểu Ngư hắn quá kém, ấp úng mãi cả buổi trời cũng chưa nói được một câu lưu loát.
Bất đắc dĩ, rốt cuộc hắn chỉ đành chấp nhận nghe theo an bài của ân sư, mặc tình nàng xử trí.
Một tháng này, sinh hoạt trong nhà họ Tô cũng không có nhiều khác biệt. Bữa cơm vẫn đạm bạc, tình nghĩa vẫn đong đầy... Thay đổi, hoạ chăng là bệnh tình của Lăng Thanh Trúc.
Trải qua một tháng trời đích thân điều trị, đến hôm nay thì tình trạng của Lăng Thanh Trúc đã tốt lên rất nhiều. Hiện tại, chẳng ngoa khi nói nàng có thể một mình ra tay giải quyết vài ba tên chân nhân trung kỳ cùng lúc. Riêng với chân nhân hậu kỳ, chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì nàng vẫn thừa sức ứng phó.
Và đó cũng chính là lý do vì sao mà Lăng Thanh Trúc lại quyết định rời đi lúc này.
...
"Tiểu Ngư Nhi".
Đứng cạnh cửa sổ, giữa trời đêm, Lăng Thanh Trúc nhìn ra không gian bên ngoài, bất ngờ gọi khẽ.
Đợi Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng, nàng mới tiếp tục: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn".
"Ngày mai sao...".
Đó không phải câu hỏi. Nó là sự lặp lại. Có vương đôi phần tiếc nuối...
Đối với quyết định của ân sư, Lăng Tiểu Ngư chẳng hề bất ngờ. Trong lòng mình, hắn tự biết việc này rồi sẽ xảy ra. Chỉ là... nó sớm quá.
Sớm? Lạ lùng thay. Cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cảm thấy như vậy?
Lăng Tiểu Ngư tự hỏi, nhưng hỏi xong thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Rõ ràng, thần sắc của Lăng Tiểu Ngư lúc này có gì đó khác lạ. Nét mặt u buồn kia, nó lẽ ra không nên xuất hiện. Nhưng, Lăng Thanh Trúc, nàng lại chẳng nhận ra.
Mắt vẫn dõi về một chốn xa xăm nào đó, nàng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Làm tu sĩ tốt hay làm phàm nhân tốt?".
"Sư phụ..." - Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp - "Đệ tử không biết".
"Ngươi cũng không biết sao?".
Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười nhạt: "Hẳn rồi. Ngay cả ta còn không biết thì tiểu tử ngươi làm sao trả lời được".
...
"Tiểu Ngư Nhi, cảm ơn ngươi".
"Cảm ơn?".
Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Sư phụ, người tại sao lại cảm ơn đệ tử?".
"Khì...".
Quay lại với nụ cười hoà ái, Lăng Thanh Trúc đáp: "Tiểu tử, ngươi không biết thật hay là giả đò không biết?".
"Ba tháng qua, tiểu tử ngươi đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ta. Nếu như không có ngươi trợ giúp, ta e lần này tính mệnh đã khó bảo toàn rồi. Cảm ơn ngươi một tiếng vốn dĩ là nên mà".
"Sư phụ, người đừng nói vậy".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Nếu không phải vì muốn giúp đệ tử luyện chế một lô Trường Sinh Đan hoàn mỹ nhất thì người đã chẳng đi ra ngoài, đã chẳng đụng phải Đồ Tam Nương kia. Người bị trọng thương, hết thảy cũng đều là vì đệ tử. Nên nói cảm ơn phải là đệ tử mới đúng".
"Xuy... Ta cảm ơn ngươi, ngươi lại muốn cảm ơn ta. Thật đúng là...".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu xua tay, vài giây sau thì tiếu ý đã hoàn toàn thu liễm. Với thần tình nghiêm túc, nàng nhấc chân tiến sát đồ nhi...
"Sư phụ?".
"Tiểu Ngư Nhi." - Lăng Thanh Trúc nói - "Ta nghĩ có một chuyện chúng ta cần phải làm rõ".
"Sư phụ, là... là chuyện gì?".
Hít vào rồi thở ra một hơi, Lăng Thanh Trúc mím nhẹ đôi môi, rồi hắng giọng: "Hừm... Tiểu Ngư Nhi, thời gian qua tiểu tử ngươi đã rất tận tình chăm sóc cho ta, đó là sự thật, và dĩ nhiên, Lăng Thanh Trúc ta sẽ nhớ kỹ. Có điều...".
"Ân ra ân, oán ra oán. Lăng Thanh Trúc ta là người mang ân chưa chắc đã trả, nhưng có thù thì nhất định phải báo".
"Trong quá trình giúp ta luyện hoá dược lực, trấn áp độc tố, tiểu tử ngươi đã rất nhiều lần đụng chạm, rất nhiều lần có ý nghĩ đen tối. Không ai khác, chính ngươi đã khiến ta phải xấu hổ, làm ta chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, chết quách đi cho xong... Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Tiểu tử ngươi xúc phạm, "đày đoạ" ta như vậy, bây giờ ta nên đáp lễ thế nào đây?".
Đã nghe ra ý tứ muốn trừng phạt của ân sư, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có chút bất an. Hắn lặng lẽ đưa chân thụt lùi, trong khi miệng thì cố tìm lời biện minh:
"Nhưng mà sư phụ, đệ tử... đệ tử thật không phải cố ý. Người cũng biết là lúc đó người...".
"Hửm? Lúc đó ta thế nào? Nói tiếp đi".
"Sư phụ, lúc đó người... Cơ thể người như vậy...".
"À a... Thì ra là tiểu tử ngươi vẫn còn nhớ. Có vẻ như còn là nhớ rất rõ ấy nhỉ...".
Nụ cười mỗi lúc một trở nên nguy hiểm, Lăng Thanh Trúc thay đồ nhi nói ra một cách rành mạch: "Sao? Ý tiểu tử ngươi là bởi do lúc đó thân thể ta đã chẳng còn mảnh vải che thân nào nữa, tất cả đều được phơi bày ngay trước mắt nên mới khiến ngươi mất hết bình tĩnh, trở nên bối rối? Có phải ý ngươi là sở dĩ ngươi nảy sinh những tà niệm, toàn bộ đều là lỗi do ta?".
"Ô hô... Tiểu Ngư Nhi ngươi hay thật. Thiệt thòi là ta, bây giờ tội lỗi cũng là do ta...".
"Sư phụ, đệ tử tuyệt không có ý đó!".
"Không có ý đó? Vậy thì ý ngươi là gì?".
"Đệ tử...".
Lăng Tiểu Ngư rất muốn tìm lời để giải thích, sao cho sư phụ hắn hiểu rằng lỗi lầm chẳng phải do ai, hết thảy đều bởi do hoàn cảnh. Khổ nỗi, năng lực giao tiếp của Lăng Tiểu Ngư hắn quá kém, ấp úng mãi cả buổi trời cũng chưa nói được một câu lưu loát.
Bất đắc dĩ, rốt cuộc hắn chỉ đành chấp nhận nghe theo an bài của ân sư, mặc tình nàng xử trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.