Chương 71: Chương 71: Sát Ý
PeaGod
28/09/2018
"Hai vết bớt rõ ràng có mối liên hệ mật thiết...".
"Lẽ nào ta cũng không phải cái gì Thiên Ngư thể mà sư phụ nói?".
"Nhưng nếu không phải Thiên Ngư thể thì là cái gì?".
Nghi hoặc nối tiếp nghi hoặc. Trong phòng mình, Lăng Tiểu Ngư đã không ngừng tự hỏi. Nhưng hắn càng hỏi thì cõi lòng lại càng thêm thắc mắc. Với số tri thức ít ỏi của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn căn bản chẳng thể tự mình giải đáp được.
Sau cùng, hắn đã đưa ra quyết định mà bản thân cho là hợp lý nhất: đi tìm Lăng Thanh Trúc.
...
"Ui...!".
Vừa mới đi ra khỏi phòng, Lăng Tiểu Ngư đã phải dừng bước chân. Hắn vừa đụng trúng một người. Người này cũng chẳng ai xa lạ, đích xác vị sư huynh trước giờ vẫn luôn hết lòng chiếu cố hắn: Chu Đại Trù.
"Sư huynh, xin lỗi huynh. Đệ không để ý...".
"Không sao không sao." Từ bên dưới, Chu Đại Trù chuyển mình đứng lên, vừa phủi y phục vừa lắc đầu xua tay.
Mắt híp nhìn Lăng Tiểu Ngư, hắn hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi tính đi đâu hay sao mà vội vàng vậy?".
"Hmm, đệ đang định đi tới chỗ sư phụ".
"Gặp lão nhân gia?" - Có chút hiếu kỳ, Chu Đại Trù truy vấn - "Tiểu Ngư, ngươi tìm lão nhân gia làm gì? Là lão nhân gia gọi ngươi sao?".
"Không có. Là đệ có chút nghi vấn nên muốn tìm sư phụ nhờ người giải đáp".
"Là nghi vấn gì vậy? Ngươi nói ta nghe thử, biết đâu ta có thể giúp ngươi trả lời".
"Việc này...".
Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ định nói, nhưng chợt nghĩ lại lời dặn của Lăng Thanh Trúc, rằng tuyệt đối không được để cho ai biết về vết bớt cùng những phát sinh trên người mình nên rốt cuộc, lời sắp ra tới miệng đành nuốt ngược trở vào. Thay vì tiết lộ chi tiết sự thật thì hắn phải bịa lời ứng phó:
"Sư huynh, là như vầy, Thiên Diệp Thủ đệ tu luyện gần đây gặp phải bình cảnh. Hmm, trong công pháp có một vài chỗ đệ không hiểu nên muốn nhờ sư phụ giảng giải".
"Ra là như vậy...".
Chu Đại Trù gật gù: "Tiểu Ngư, vấn đề này đúng là cũng chỉ có sư phụ mới giúp được ngươi".
Đối với Thiên Diệp Thủ kia, Chu Đại Trù hắn quả thực không hiểu được bao nhiêu. Mộng Kiều sư tỷ và tam sư huynh Lâm Chí Viễn của hắn, bọn họ cũng giống như thế thôi.
Cái này chẳng phải do mấy người bọn hắn tu vi non kém mà là vì bọn hắn không có tu luyện qua. Trúc Kiếm Phong có ba loại đạo thuật lợi hại nhất cũng là phù hợp nhất với Trường Sinh Tiên Thuật là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Thiên Diệp Thủ và Bát Tự Kiếm Quyết. Trong số đó, cái mà Chu Đại Trù tu tập là Bát Tự Kiếm Quyết, còn với Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn thì là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp. Người duy nhất đang tu luyện cả Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp chỉ có mỗi mình Lăng Tiểu Ngư.
Đừng hiểu lầm, đây không phải do Lăng Tiểu Ngư tham lam hay gì. Hết thảy đều là sư phụ Lăng Thanh Trúc định hướng cả đấy.
...
Thoáng ngẫm chuyện xưa, Chu Đại Trù nhất thời khó nhịn nói ra: "Ta thật không hiểu nổi tại sao năm đó lão nhân gia lại bắt ngươi đồng thời tu luyện cả Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp nữa. Trong ba loại đạo thuật, Tiểu Ngư ngươi rõ ràng đối với Bát Tự Kiếm Quyết có năng khiếu nhất mà".
"Sư huynh, thật ra chuyện này sư phụ có từng giải thích qua rồi. Người nói tư chất và bản tính của đệ không thích hợp để tu luyện Bát Tự Kiếm Quyết. Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp sẽ phù hợp hơn".
"Nhưng mà đồng thời tu luyện cả hai loại đạo thuật, việc này không phải dễ. Tiểu Ngư à...".
Đang nói, Chu Đại Trù bỗng ngưng. Hắn đưa tay về trước, đem tay Lăng Tiểu Ngư cầm giơ lên, càng nhìn khuôn mặt càng quái lạ.
"Tiểu Ngư, đôi găng tay này... hình như là của nữ nhân a".
"Tiểu Ngư?".
...
Mải nói chuyện lại quên mất Phượng Nghi vẫn đang được đeo, nay bị Chu Đại Trù chú ý, Lăng Tiểu Ngư thật chưa biết đáp sao cho thoả. Và đó chính là lý do mà hắn bảo trì im lặng.
Nhưng... im lặng mãi cũng chẳng phải cách hay.
"Nên trả lời thế nào đây? Cũng không thể nói cho Đại Trù sư huynh biết sự thật được...".
...
"Tiểu Ngư, ta đang hỏi ngươi đó. Ngươi tại sao lại đeo găng tay, lại còn là găng tay của nữ nhân nữa?".
"Tiểu Ngư, không lẽ ngươi...".
Như vừa nghĩ đến một nguyên nhân kinh khủng nào đấy, Chu Đại Trù trố mắt, há hốc thốt ra: "Tiểu Ngư, ngươi... ngươi không phải hỏng rồi đấy chứ?!".
Trông thần sắc mờ mịt của người nơi đối diện, biết là đối phương chưa hiểu ý, Chu Đại Trù nói rõ: "Tiểu Ngư, ý ta là... ý ta là... bây giờ ngươi có xu hướng yêu thích nam nhân có phải không?".
Lăng Tiểu Ngư: "...".
Mặc dù đã hơi ngờ ngợ nhưng đến khi nghe chính miệng sư huynh mình thốt ra, Lăng Tiểu Ngư mới thật sự bị đả kích.
Hắn yêu thích nam nhân? Cái quái gì...
Không muốn rước vào người cái danh quá ư bất hảo này, Lăng Tiểu Ngư vội vàng thanh minh: "Sư huynh, không phải như vậy! Tâm lý của đệ vẫn rất bình thường...".
Bình thường?
Chu Đại Trù không đáp, chỉ cúi nhìn Phượng Nghi đang được đeo trên tay người huynh đệ mình.
Xem vẻ mặt chưa mấy tin tưởng kia, Lăng Tiểu Ngư khẩn trương giải thích: "Sư huynh, huynh thật hiểu lầm rồi. Đôi găng tay này là sư phụ đưa cho đệ. Người nói nó có thể trợ giúp đệ đẩy nhanh tiến độ tu luyện Thiên Diệp Thủ, bảo đệ phải đeo vào...".
...
Lắng nghe người phân trần một đỗi, Chu Đại Trù cuối cùng cũng phần nào tin tưởng. Trông theo bóng dáng kẻ vừa đi, hắn đưa tay gãi mặt mấy cái, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ngư là người rất thật thà, trước giờ hắn chưa từng gạt ta điều gì... Hmmm, chắc là do ta nghĩ nhiều".
"Tiểu Ngư hắn làm sao có thể như thế được chứ...".
...
Với trí thông minh của mình, chỉ cần nghiêm túc suy xét, Chu Đại Trù tất nhiên sẽ không khó để nhìn ra sơ hở trong những lời Lăng Tiểu Ngư đã nói. Nhưng, vì mối quan hệ thân thiết giữa đôi bên cùng tính cách biểu hiện bấy lâu của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù hắn đã ít nhiều bị ảnh hưởng, dẫn đến một kết luận sai lầm. Một chút vướng mắc có lẽ vẫn còn, chỉ là... khó mà trỗi dậy.
Chu Đại Trù là như thế, đã thôi ngờ vực; phần Lăng Tiểu Ngư - đối tượng bị hắn nghi ngờ ban nãy...
Lúc này thì hắn đã ở cách chỗ cũ khá xa. Dựa vào thân pháp Thần Hành Bách Biến trong Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, loáng cái, từ Tĩnh Hương Đường hắn đã xuất hiện trước cửa động Huyền Âm.
Kiểm tra cấm chế xong, hắn dùng một đạo truyền âm phù, thi triển thuật pháp.
Chưa đến một phút sau, từ bên trong động, giọng Lăng Thanh Trúc truyền ra: "Vào đi".
...
Vẫn nơi bàn đá, trên chiếc ghế nhỏ, Lăng Thanh Trúc tạm buông cuốn sách đã ố màu đang cầm, ngước lên hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, tìm ta có việc sao?".
Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, đáp: "Sư phụ, đệ tử...".
"Qua đây ngồi rồi hẳn nói".
"Vâng".
...
Đợi cho đồ nhi đã an vị xong, Lăng Thanh Trúc lúc này mới hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, xem vẻ mặt ngươi nặng nề như vậy, không phải lại gặp chuyện lớn gì đấy chứ?".
"Sư phụ...".
Trước ánh mắt ngờ vực của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư đem Phượng Nghi cởi ra, xoè rộng bàn tay phải: "Người xem".
Chưa xem chưa biết, vừa nhìn xong, Lăng Thanh Trúc liền biến sắc.
"Tiểu Ngư Nhi, chuyện này là thế nào?".
Nghe ra giọng điệu bất thường của ân sư, liếc qua lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Lăng Tiểu Ngư nào dám vòng vo, lập tức kể rõ: "Sư phụ, đệ tử cũng không biết. Sáng nay, trong lúc đệ tử đang ngồi tu luyện thì chợt cảm nhận được lòng bàn tay phải của mình có dấu hiệu bất thường, thêm nữa lại còn cộng hưởng với vết bớt ở lòng bàn tay trái nên mới cởi Phượng Nghi ra xem thử. Không ngờ lại thấy...".
Đem bàn tay trái giơ luôn về trước, hắn nói tiếp: "Sư phụ, sau khi vết bớt màu đen xuất hiện ở tay phải thì vết bớt màu trắng này cũng phát sinh biến đổi. Tại phần đầu con cá đã có thêm một chấm tròn màu trắng nữa...".
"Sư phụ".
"Sư phụ?".
Lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc không phải không nghe. Hoàn toàn trái lại, nàng nghe rất rõ, nhưng là... nàng không đáp. Cõi lòng nàng, nó đang dậy sóng.
Hắc bạch song ngư nơi lòng bàn tay kia, nếu đem chúng hợp lại với nhau, bỏ đi mấy chi tiết râu ria, như vậy thứ thu được sẽ là...
Thái cực đồ!
Thái cực đồ, chuyện này đâu phải đùa. Bình thường thì chẳng nói làm gì, thế nhưng hôm nay... Nên nhớ, thái cực có liên quan mật thiết với hung linh - kẻ sẽ đem tới đại tai kiếp cho chính giáo...
Tuy rằng trong dự ngôn đề cập dấu hiệu nhận biết hung linh là "lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân" chứ không phải "tay tàng thái cực" như Lăng Tiểu Ngư, nhưng... cả hai đều là thái cực...
Lại nói, thân thể Lăng Tiểu Ngư ban đầu vốn chả có gì, hôm nay đột nhiên lần lượt xuất hiện dấu vết kỳ lạ. Trước là bạch ngư ở tay trái, giờ là hắc ngư ở tay phải...
Ai dám đảm bảo sau này trên lưng hắn không hiện ra thêm một thái cực đồ, trong mắt hắn không hiện ra thêm một cặp hoàng lân?
Ai dám bảo đảm hắn không phải là...
Ngẫm một chút, thân thể Lăng Tiểu Ngư bắt đầu phát sinh biến đổi từ khi nào?
Chính là sau khi đồ hình thái cực và giọng nói tang thương kia xuất hiện trên bầu trời Thiên Kiếm! Là sau khi hung linh bắt đầu thức tỉnh!
"Ong!".
Một cỗ khí tức hung lệ bất ngờ nổi lên, Lăng Thanh Trúc một lời không nói đã liền xuất thủ.
"Sư phụ!".
"Ba!".
Sau một chưởng đem Lăng Tiểu Ngư đánh bay, Lăng Thanh Trúc chẳng những không dừng lại mà còn gọi ra bảo kiếm, hướng đồ nhi đâm thẳng tới.
Sát khí kinh hồn!
"Lẽ nào ta cũng không phải cái gì Thiên Ngư thể mà sư phụ nói?".
"Nhưng nếu không phải Thiên Ngư thể thì là cái gì?".
Nghi hoặc nối tiếp nghi hoặc. Trong phòng mình, Lăng Tiểu Ngư đã không ngừng tự hỏi. Nhưng hắn càng hỏi thì cõi lòng lại càng thêm thắc mắc. Với số tri thức ít ỏi của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn căn bản chẳng thể tự mình giải đáp được.
Sau cùng, hắn đã đưa ra quyết định mà bản thân cho là hợp lý nhất: đi tìm Lăng Thanh Trúc.
...
"Ui...!".
Vừa mới đi ra khỏi phòng, Lăng Tiểu Ngư đã phải dừng bước chân. Hắn vừa đụng trúng một người. Người này cũng chẳng ai xa lạ, đích xác vị sư huynh trước giờ vẫn luôn hết lòng chiếu cố hắn: Chu Đại Trù.
"Sư huynh, xin lỗi huynh. Đệ không để ý...".
"Không sao không sao." Từ bên dưới, Chu Đại Trù chuyển mình đứng lên, vừa phủi y phục vừa lắc đầu xua tay.
Mắt híp nhìn Lăng Tiểu Ngư, hắn hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi tính đi đâu hay sao mà vội vàng vậy?".
"Hmm, đệ đang định đi tới chỗ sư phụ".
"Gặp lão nhân gia?" - Có chút hiếu kỳ, Chu Đại Trù truy vấn - "Tiểu Ngư, ngươi tìm lão nhân gia làm gì? Là lão nhân gia gọi ngươi sao?".
"Không có. Là đệ có chút nghi vấn nên muốn tìm sư phụ nhờ người giải đáp".
"Là nghi vấn gì vậy? Ngươi nói ta nghe thử, biết đâu ta có thể giúp ngươi trả lời".
"Việc này...".
Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ định nói, nhưng chợt nghĩ lại lời dặn của Lăng Thanh Trúc, rằng tuyệt đối không được để cho ai biết về vết bớt cùng những phát sinh trên người mình nên rốt cuộc, lời sắp ra tới miệng đành nuốt ngược trở vào. Thay vì tiết lộ chi tiết sự thật thì hắn phải bịa lời ứng phó:
"Sư huynh, là như vầy, Thiên Diệp Thủ đệ tu luyện gần đây gặp phải bình cảnh. Hmm, trong công pháp có một vài chỗ đệ không hiểu nên muốn nhờ sư phụ giảng giải".
"Ra là như vậy...".
Chu Đại Trù gật gù: "Tiểu Ngư, vấn đề này đúng là cũng chỉ có sư phụ mới giúp được ngươi".
Đối với Thiên Diệp Thủ kia, Chu Đại Trù hắn quả thực không hiểu được bao nhiêu. Mộng Kiều sư tỷ và tam sư huynh Lâm Chí Viễn của hắn, bọn họ cũng giống như thế thôi.
Cái này chẳng phải do mấy người bọn hắn tu vi non kém mà là vì bọn hắn không có tu luyện qua. Trúc Kiếm Phong có ba loại đạo thuật lợi hại nhất cũng là phù hợp nhất với Trường Sinh Tiên Thuật là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Thiên Diệp Thủ và Bát Tự Kiếm Quyết. Trong số đó, cái mà Chu Đại Trù tu tập là Bát Tự Kiếm Quyết, còn với Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn thì là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp. Người duy nhất đang tu luyện cả Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp chỉ có mỗi mình Lăng Tiểu Ngư.
Đừng hiểu lầm, đây không phải do Lăng Tiểu Ngư tham lam hay gì. Hết thảy đều là sư phụ Lăng Thanh Trúc định hướng cả đấy.
...
Thoáng ngẫm chuyện xưa, Chu Đại Trù nhất thời khó nhịn nói ra: "Ta thật không hiểu nổi tại sao năm đó lão nhân gia lại bắt ngươi đồng thời tu luyện cả Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp nữa. Trong ba loại đạo thuật, Tiểu Ngư ngươi rõ ràng đối với Bát Tự Kiếm Quyết có năng khiếu nhất mà".
"Sư huynh, thật ra chuyện này sư phụ có từng giải thích qua rồi. Người nói tư chất và bản tính của đệ không thích hợp để tu luyện Bát Tự Kiếm Quyết. Thiên Diệp Thủ và Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp sẽ phù hợp hơn".
"Nhưng mà đồng thời tu luyện cả hai loại đạo thuật, việc này không phải dễ. Tiểu Ngư à...".
Đang nói, Chu Đại Trù bỗng ngưng. Hắn đưa tay về trước, đem tay Lăng Tiểu Ngư cầm giơ lên, càng nhìn khuôn mặt càng quái lạ.
"Tiểu Ngư, đôi găng tay này... hình như là của nữ nhân a".
"Tiểu Ngư?".
...
Mải nói chuyện lại quên mất Phượng Nghi vẫn đang được đeo, nay bị Chu Đại Trù chú ý, Lăng Tiểu Ngư thật chưa biết đáp sao cho thoả. Và đó chính là lý do mà hắn bảo trì im lặng.
Nhưng... im lặng mãi cũng chẳng phải cách hay.
"Nên trả lời thế nào đây? Cũng không thể nói cho Đại Trù sư huynh biết sự thật được...".
...
"Tiểu Ngư, ta đang hỏi ngươi đó. Ngươi tại sao lại đeo găng tay, lại còn là găng tay của nữ nhân nữa?".
"Tiểu Ngư, không lẽ ngươi...".
Như vừa nghĩ đến một nguyên nhân kinh khủng nào đấy, Chu Đại Trù trố mắt, há hốc thốt ra: "Tiểu Ngư, ngươi... ngươi không phải hỏng rồi đấy chứ?!".
Trông thần sắc mờ mịt của người nơi đối diện, biết là đối phương chưa hiểu ý, Chu Đại Trù nói rõ: "Tiểu Ngư, ý ta là... ý ta là... bây giờ ngươi có xu hướng yêu thích nam nhân có phải không?".
Lăng Tiểu Ngư: "...".
Mặc dù đã hơi ngờ ngợ nhưng đến khi nghe chính miệng sư huynh mình thốt ra, Lăng Tiểu Ngư mới thật sự bị đả kích.
Hắn yêu thích nam nhân? Cái quái gì...
Không muốn rước vào người cái danh quá ư bất hảo này, Lăng Tiểu Ngư vội vàng thanh minh: "Sư huynh, không phải như vậy! Tâm lý của đệ vẫn rất bình thường...".
Bình thường?
Chu Đại Trù không đáp, chỉ cúi nhìn Phượng Nghi đang được đeo trên tay người huynh đệ mình.
Xem vẻ mặt chưa mấy tin tưởng kia, Lăng Tiểu Ngư khẩn trương giải thích: "Sư huynh, huynh thật hiểu lầm rồi. Đôi găng tay này là sư phụ đưa cho đệ. Người nói nó có thể trợ giúp đệ đẩy nhanh tiến độ tu luyện Thiên Diệp Thủ, bảo đệ phải đeo vào...".
...
Lắng nghe người phân trần một đỗi, Chu Đại Trù cuối cùng cũng phần nào tin tưởng. Trông theo bóng dáng kẻ vừa đi, hắn đưa tay gãi mặt mấy cái, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ngư là người rất thật thà, trước giờ hắn chưa từng gạt ta điều gì... Hmmm, chắc là do ta nghĩ nhiều".
"Tiểu Ngư hắn làm sao có thể như thế được chứ...".
...
Với trí thông minh của mình, chỉ cần nghiêm túc suy xét, Chu Đại Trù tất nhiên sẽ không khó để nhìn ra sơ hở trong những lời Lăng Tiểu Ngư đã nói. Nhưng, vì mối quan hệ thân thiết giữa đôi bên cùng tính cách biểu hiện bấy lâu của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù hắn đã ít nhiều bị ảnh hưởng, dẫn đến một kết luận sai lầm. Một chút vướng mắc có lẽ vẫn còn, chỉ là... khó mà trỗi dậy.
Chu Đại Trù là như thế, đã thôi ngờ vực; phần Lăng Tiểu Ngư - đối tượng bị hắn nghi ngờ ban nãy...
Lúc này thì hắn đã ở cách chỗ cũ khá xa. Dựa vào thân pháp Thần Hành Bách Biến trong Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, loáng cái, từ Tĩnh Hương Đường hắn đã xuất hiện trước cửa động Huyền Âm.
Kiểm tra cấm chế xong, hắn dùng một đạo truyền âm phù, thi triển thuật pháp.
Chưa đến một phút sau, từ bên trong động, giọng Lăng Thanh Trúc truyền ra: "Vào đi".
...
Vẫn nơi bàn đá, trên chiếc ghế nhỏ, Lăng Thanh Trúc tạm buông cuốn sách đã ố màu đang cầm, ngước lên hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, tìm ta có việc sao?".
Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, đáp: "Sư phụ, đệ tử...".
"Qua đây ngồi rồi hẳn nói".
"Vâng".
...
Đợi cho đồ nhi đã an vị xong, Lăng Thanh Trúc lúc này mới hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, xem vẻ mặt ngươi nặng nề như vậy, không phải lại gặp chuyện lớn gì đấy chứ?".
"Sư phụ...".
Trước ánh mắt ngờ vực của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư đem Phượng Nghi cởi ra, xoè rộng bàn tay phải: "Người xem".
Chưa xem chưa biết, vừa nhìn xong, Lăng Thanh Trúc liền biến sắc.
"Tiểu Ngư Nhi, chuyện này là thế nào?".
Nghe ra giọng điệu bất thường của ân sư, liếc qua lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Lăng Tiểu Ngư nào dám vòng vo, lập tức kể rõ: "Sư phụ, đệ tử cũng không biết. Sáng nay, trong lúc đệ tử đang ngồi tu luyện thì chợt cảm nhận được lòng bàn tay phải của mình có dấu hiệu bất thường, thêm nữa lại còn cộng hưởng với vết bớt ở lòng bàn tay trái nên mới cởi Phượng Nghi ra xem thử. Không ngờ lại thấy...".
Đem bàn tay trái giơ luôn về trước, hắn nói tiếp: "Sư phụ, sau khi vết bớt màu đen xuất hiện ở tay phải thì vết bớt màu trắng này cũng phát sinh biến đổi. Tại phần đầu con cá đã có thêm một chấm tròn màu trắng nữa...".
"Sư phụ".
"Sư phụ?".
Lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc không phải không nghe. Hoàn toàn trái lại, nàng nghe rất rõ, nhưng là... nàng không đáp. Cõi lòng nàng, nó đang dậy sóng.
Hắc bạch song ngư nơi lòng bàn tay kia, nếu đem chúng hợp lại với nhau, bỏ đi mấy chi tiết râu ria, như vậy thứ thu được sẽ là...
Thái cực đồ!
Thái cực đồ, chuyện này đâu phải đùa. Bình thường thì chẳng nói làm gì, thế nhưng hôm nay... Nên nhớ, thái cực có liên quan mật thiết với hung linh - kẻ sẽ đem tới đại tai kiếp cho chính giáo...
Tuy rằng trong dự ngôn đề cập dấu hiệu nhận biết hung linh là "lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân" chứ không phải "tay tàng thái cực" như Lăng Tiểu Ngư, nhưng... cả hai đều là thái cực...
Lại nói, thân thể Lăng Tiểu Ngư ban đầu vốn chả có gì, hôm nay đột nhiên lần lượt xuất hiện dấu vết kỳ lạ. Trước là bạch ngư ở tay trái, giờ là hắc ngư ở tay phải...
Ai dám đảm bảo sau này trên lưng hắn không hiện ra thêm một thái cực đồ, trong mắt hắn không hiện ra thêm một cặp hoàng lân?
Ai dám bảo đảm hắn không phải là...
Ngẫm một chút, thân thể Lăng Tiểu Ngư bắt đầu phát sinh biến đổi từ khi nào?
Chính là sau khi đồ hình thái cực và giọng nói tang thương kia xuất hiện trên bầu trời Thiên Kiếm! Là sau khi hung linh bắt đầu thức tỉnh!
"Ong!".
Một cỗ khí tức hung lệ bất ngờ nổi lên, Lăng Thanh Trúc một lời không nói đã liền xuất thủ.
"Sư phụ!".
"Ba!".
Sau một chưởng đem Lăng Tiểu Ngư đánh bay, Lăng Thanh Trúc chẳng những không dừng lại mà còn gọi ra bảo kiếm, hướng đồ nhi đâm thẳng tới.
Sát khí kinh hồn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.