Chương 385: Cung đâu (1)
PeaGod
08/12/2018
Đã có ân hận, cũng đầy tiếc nuối. Nhưng rồi cũng chả để làm chi.
"Năm tháng trôi xuôi, nước không chảy ngược
Quá khứ đã qua, làm sao níu lại?".
Làm sao...?
Lăng Tiểu Ngư, hắn không thể. Ước mong kia, nó quá đỗi xa vời. Dù muốn tới đâu đi nữa thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng cách nào thực hiện được. Tất cả hôm nay chỉ còn là ký ức.
Hoa đào nở, bao giờ chả đẹp? Nhưng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng tàn, cũng rụng. Sót lại, hoạ chăng những cành cây trơ trọi, một vài kẻ tiếc thương...
Quay ngược thời gian là vô vọng. Lăng Tiểu Ngư, hắn nhận thức rõ điều ấy. Và đó cũng chính là lý do vì sao mà hôm nay hắn dốc tâm theo đuổi lực lượng. Hắn cần nó. Nhưng không phải để xưng hùng xưng bá. Hắn chỉ đơn giản là muốn có thể đường đường chính chính trở lại Thiên Kiếm Môn đưa Yến cô cô của mình đi, sớm hôm chăm sóc, bảo vệ cho người.
Phụ mẫu hắn đã chết, Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã năm nào - cũng biệt tăm trong mật cảnh Hoá Long Trì, tính đến hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn thật đã chẳng còn có mấy thân nhân, bằng hữu nữa rồi...
Ân sư Lăng Thanh Trúc, người huynh đệ chí cốt Chu Đại Trù, tứ sư tỷ Mộng Kiều, tam sư huynh Lâm Chí Viễn... Có lẽ trong tâm tưởng của mình, họ vẫn xem Lăng Tiểu Ngư hắn là đồ nhi, là một vị sư đệ giống như thuở nào. Có lẽ họ vẫn đặt lòng tin nơi hắn. Nhưng...
Quốc có quốc pháp, môn có môn quy. Hình Đài hôm đó Lăng Tiểu Ngư hắn đã bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm; cái danh "môn đồ", hắn đã sớm không phải nữa rồi.
Lăng Tiểu Ngư hắn không oán, cũng không trách gì ai. Hắn biết rõ Chu Đại Trù là Thao Thiết chuyển thế - mối đại hoạ của thương sinh thiên hạ - mà vẫn ra tay bảo vệ, cố tình che giấu, đấy là trọng tội.
"Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn", trên Hình Đài năm đó, các vị cao tầng đã phán định hắn như vậy. Tuy rằng không đúng, nhưng dụng Tam Hình thì kỳ thực chẳng oan. Lăng Tiểu Ngư hắn đã đi ngược lại với lời thề bảo vệ sư môn, phù trợ chính giáo, chết cũng là đáng. May sao, nhờ có ân sư thương tình đứng ra gánh chịu Xá hình mà tánh mạng hắn mới còn sót lại đến tận ngày nay.
Đối với sư phụ Lăng Thanh Trúc kia của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn quả thiếu nợ nhiều lắm. Vì hắn, nàng đã có mấy lần thân lâm hiểm cảnh...
Ơn của ân sư, sự chiếu cố của sư huynh, sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư hắn nào dám quên. Nhưng, cũng chính vì vẫn còn nhớ rõ nên hắn càng phải tránh xa họ. Không chỉ đơn giản bởi hắn là tội đồ mà còn bởi thân phận của hắn nữa.
"Hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư", đó đã từng là những danh tự hết sức lớn lao, cũng quá đỗi xa với Lăng Tiểu Ngư hắn. Nhưng hôm nay, chúng đã ở ngay trong hắn rồi. Không phải ai khác, chính Lăng Tiểu Ngư hắn mới là kẻ sẽ tiêu diệt chính giáo mà dự ngôn đã đề cập. Thậm chí, so với đại hung Thao Thiết là Chu Đại Trù, Song Ngư hắn đây còn khủng khiếp hơn nhiều.
Cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra. Thân phận hung linh Thái cực, sớm muộn gì thế nhân cũng biết. Chừng đó, tất cả sẽ cùng nhau truy sát hắn. Vốn là lãnh tụ chính giáo thiên hạ, Thiên Kiếm Môn khẳng định sẽ là môn phái dẫn đầu. Mà Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, họ lại là môn nhân Thiên Kiếm, sống với lời thề phù trợ chính giáo...
Một tên sát nhân, một kẻ phản đồ, họ có thể dung thứ; nhưng còn đại hoạ Song Ngư, hung linh Thái cực?
Lăng Tiểu Ngư hắn không nghĩ mình vẫn còn là đồ nhi, là sư đệ trong mắt họ nữa đâu. Lăng Thanh Trúc, nàng đã từng chĩa kiếm vào hắn...
Trở thành địch nhân, đấy chỉ là chuyện sớm muộn. Lăng Tiểu Ngư hắn đương nhiên là chẳng nguyện, nhưng hắn muốn hay không thì lại có nghĩa lý gì đây?
Có lẽ sớm thôi, thế gian sẽ không còn ai dành cho hắn một ánh nhìn thiện cảm nữa. Kể cả có là Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn - những người thân thuộc.
Địch nhân. Hết thảy đều sẽ là địch nhân. Vẫn tin hắn, vẫn đứng về phía hắn, thiết nghĩ cũng chỉ có hai ba người. Lăng Ngọc Yến là một trong số những con người ít ỏi đó. Hắn biết, Yến cô cô người sẽ luôn như vậy, thật tâm yêu quý mình.
"Yến cô cô... Tiểu Ngư sẽ không để người phải chờ đợi quá lâu đâu".
Trong lòng thầm thốt lên một câu như vậy, với thần tình kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo chúng nữ: "Đi thôi".
"Biết rồi." Kế bên, Gia Gia nghe xong liền đáp.
Đáp xong thì liền nhấc chân tiến lên phía trước. Nhưng vừa mới đi ra được hai bước thì cổ áo nó đã bị người níu lại.
Là Lăng Tiểu Ngư.
"Năm tháng trôi xuôi, nước không chảy ngược
Quá khứ đã qua, làm sao níu lại?".
Làm sao...?
Lăng Tiểu Ngư, hắn không thể. Ước mong kia, nó quá đỗi xa vời. Dù muốn tới đâu đi nữa thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng cách nào thực hiện được. Tất cả hôm nay chỉ còn là ký ức.
Hoa đào nở, bao giờ chả đẹp? Nhưng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng tàn, cũng rụng. Sót lại, hoạ chăng những cành cây trơ trọi, một vài kẻ tiếc thương...
Quay ngược thời gian là vô vọng. Lăng Tiểu Ngư, hắn nhận thức rõ điều ấy. Và đó cũng chính là lý do vì sao mà hôm nay hắn dốc tâm theo đuổi lực lượng. Hắn cần nó. Nhưng không phải để xưng hùng xưng bá. Hắn chỉ đơn giản là muốn có thể đường đường chính chính trở lại Thiên Kiếm Môn đưa Yến cô cô của mình đi, sớm hôm chăm sóc, bảo vệ cho người.
Phụ mẫu hắn đã chết, Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã năm nào - cũng biệt tăm trong mật cảnh Hoá Long Trì, tính đến hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn thật đã chẳng còn có mấy thân nhân, bằng hữu nữa rồi...
Ân sư Lăng Thanh Trúc, người huynh đệ chí cốt Chu Đại Trù, tứ sư tỷ Mộng Kiều, tam sư huynh Lâm Chí Viễn... Có lẽ trong tâm tưởng của mình, họ vẫn xem Lăng Tiểu Ngư hắn là đồ nhi, là một vị sư đệ giống như thuở nào. Có lẽ họ vẫn đặt lòng tin nơi hắn. Nhưng...
Quốc có quốc pháp, môn có môn quy. Hình Đài hôm đó Lăng Tiểu Ngư hắn đã bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm; cái danh "môn đồ", hắn đã sớm không phải nữa rồi.
Lăng Tiểu Ngư hắn không oán, cũng không trách gì ai. Hắn biết rõ Chu Đại Trù là Thao Thiết chuyển thế - mối đại hoạ của thương sinh thiên hạ - mà vẫn ra tay bảo vệ, cố tình che giấu, đấy là trọng tội.
"Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn", trên Hình Đài năm đó, các vị cao tầng đã phán định hắn như vậy. Tuy rằng không đúng, nhưng dụng Tam Hình thì kỳ thực chẳng oan. Lăng Tiểu Ngư hắn đã đi ngược lại với lời thề bảo vệ sư môn, phù trợ chính giáo, chết cũng là đáng. May sao, nhờ có ân sư thương tình đứng ra gánh chịu Xá hình mà tánh mạng hắn mới còn sót lại đến tận ngày nay.
Đối với sư phụ Lăng Thanh Trúc kia của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn quả thiếu nợ nhiều lắm. Vì hắn, nàng đã có mấy lần thân lâm hiểm cảnh...
Ơn của ân sư, sự chiếu cố của sư huynh, sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư hắn nào dám quên. Nhưng, cũng chính vì vẫn còn nhớ rõ nên hắn càng phải tránh xa họ. Không chỉ đơn giản bởi hắn là tội đồ mà còn bởi thân phận của hắn nữa.
"Hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư", đó đã từng là những danh tự hết sức lớn lao, cũng quá đỗi xa với Lăng Tiểu Ngư hắn. Nhưng hôm nay, chúng đã ở ngay trong hắn rồi. Không phải ai khác, chính Lăng Tiểu Ngư hắn mới là kẻ sẽ tiêu diệt chính giáo mà dự ngôn đã đề cập. Thậm chí, so với đại hung Thao Thiết là Chu Đại Trù, Song Ngư hắn đây còn khủng khiếp hơn nhiều.
Cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra. Thân phận hung linh Thái cực, sớm muộn gì thế nhân cũng biết. Chừng đó, tất cả sẽ cùng nhau truy sát hắn. Vốn là lãnh tụ chính giáo thiên hạ, Thiên Kiếm Môn khẳng định sẽ là môn phái dẫn đầu. Mà Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, họ lại là môn nhân Thiên Kiếm, sống với lời thề phù trợ chính giáo...
Một tên sát nhân, một kẻ phản đồ, họ có thể dung thứ; nhưng còn đại hoạ Song Ngư, hung linh Thái cực?
Lăng Tiểu Ngư hắn không nghĩ mình vẫn còn là đồ nhi, là sư đệ trong mắt họ nữa đâu. Lăng Thanh Trúc, nàng đã từng chĩa kiếm vào hắn...
Trở thành địch nhân, đấy chỉ là chuyện sớm muộn. Lăng Tiểu Ngư hắn đương nhiên là chẳng nguyện, nhưng hắn muốn hay không thì lại có nghĩa lý gì đây?
Có lẽ sớm thôi, thế gian sẽ không còn ai dành cho hắn một ánh nhìn thiện cảm nữa. Kể cả có là Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn - những người thân thuộc.
Địch nhân. Hết thảy đều sẽ là địch nhân. Vẫn tin hắn, vẫn đứng về phía hắn, thiết nghĩ cũng chỉ có hai ba người. Lăng Ngọc Yến là một trong số những con người ít ỏi đó. Hắn biết, Yến cô cô người sẽ luôn như vậy, thật tâm yêu quý mình.
"Yến cô cô... Tiểu Ngư sẽ không để người phải chờ đợi quá lâu đâu".
Trong lòng thầm thốt lên một câu như vậy, với thần tình kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo chúng nữ: "Đi thôi".
"Biết rồi." Kế bên, Gia Gia nghe xong liền đáp.
Đáp xong thì liền nhấc chân tiến lên phía trước. Nhưng vừa mới đi ra được hai bước thì cổ áo nó đã bị người níu lại.
Là Lăng Tiểu Ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.