Chương 347: Dồn ép - biến đổi
PeaGod
17/11/2018
"Nguyệt cô nương, xin hỏi pháp bảo này của cô nương tên gọi là gì?".
"Nó khiến ngươi e ngại?".
Lăng Tiểu Ngư điềm tĩnh gật đầu: "Đúng là có chút e ngại. Nguyệt cô nương, không ngại nói nghe một chút chứ?".
"Vậy còn phải xem ngươi còn giữ được mạng để chờ nghe ta nói không đã".
"Soạt!".
Thanh âm chưa lắng thì bóng người đã biến mất. Từ nơi nào chẳng rõ, Thiên Hồ Nguyệt lần nữa triển khai công kích. Hắc sắc quang nhận tiếp tục bay thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư.
Đã kinh qua một lần, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên sẽ không dám lơi là. Hắn vội vàng nghiêng mình tránh đi.
"Hừ!".
Thân ảnh vừa hiện đã lại tiêu thất, sau tiếng hừ khẽ, Thiên Hồ Nguyệt tiếp tục tấn công.
"Xẹt!".
"Xẹt!".
"Xẹt!".
Khác trước, lần này được Thiên Hồ Nguyệt đánh ra không chỉ một mà tận những ba quang nhận. Càng đáng nói hơn là ba quang nhận này, chúng lại đến từ ba phương vị khác nhau. Cộng thêm tốc độ kinh khủng nhường ấy, tin tưởng địch nhân sẽ khó lòng né tránh.
Tuy nhiên, "khó" không có nghĩa là không thể. Mặc dù thời gian rất gấp nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn đủ năng lực để xoay trở. Bằng một cách nào đó mà Thiên Hồ Nguyệt cũng chưa rõ ràng lắm, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thành công né đi toàn bộ quang nhận. Lẽ tất nhiên, đối với việc này, Thiên Hồ Nguyệt chẳng thể nào vừa ý cho được. An ủi duy nhất của nàng, có chăng cũng chỉ là một chút thương tổn trên người địch nhân mà thôi.
"Hừm, thân pháp cũng ghê gớm lắm".
"Nguyệt cô nương đã quá khen. Vừa rồi cũng chỉ là..." Lăng Tiểu Ngư nói được bấy nhiêu thì đành ngưng. Hắn đã tỏ ra rất lịch thiệp, tiếc rằng đối thủ của hắn, nàng lại không phải một người có đủ lòng kiên nhẫn. Ít ra là với hắn.
Chả buồn nghe hắn nói tiếp, nhị công chúa của Thanh Khâu đã lại dùng Linh Ngục Trường Qua tấn công.
Như thấy còn chưa đủ, sau đòn công kích, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã lập tức gọi ra thêm pháp bảo của mình. Lần này, được gọi ra có tất cả sáu món đồ vật, đều là kim luân, giống nhau như đúc.
Cánh tay trắng mịn đưa về trước, Thiên Hồ Nguyệt lạnh lùng cất giọng: "Lăng Tiểu Ngư, để ta coi ngươi còn tránh được đi đâu!".
"Đại nhật kim luân, cuồng vũ!".
Ngay khi tiếng hô của Thiên Hồ Nguyệt vừa dứt thì đang lơ lửng trước mặt nàng, sáu kim luân liền ngân lên. Những chiếc răng cưa vốn bất động bỗng nhiên xoay tròn, tất cả đồng loạt đánh về phía Lăng Tiểu Ngư, muốn đem hắn cắt xẻ.
Bên này, Lăng Tiểu Ngư chứng kiến hết thảy, cõi lòng không khỏi trở nên trầm trọng. Với cây trường qua màu đen kỳ lạ kia, những đòn đánh của Thiên Hồ Nguyệt vốn đã khó lường lắm rồi. Bây giờ lại cộng thêm sáu đại nhật kim luân... chỉ e muốn tránh cũng khó.
"Đại yêu tộc không hổ là đại yêu tộc, có thể sở hữu nhiều bảo vật cao cấp như vậy".
Thầm cảm thán, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục rót linh lực vào những ngón tay, ngưng thần ứng phó.
Tả thủ vung ngang, hữu thủ đưa dọc, hắn vừa tránh vừa đỡ, đông - tây - nam - bắc, trên - dưới - trước - sau, không hướng nào là không phải nghênh đón công kích.
Công bằng mà xét, động tác của Lăng Tiểu Ngư đã vô cùng nhanh, so với một tu sĩ chân nhân hậu kỳ bình thường thì còn nhanh hơn rất nhiều. Nhưng, xui cho hắn. Thiên Hồ Nguyệt, nàng cũng đâu phải kẻ tầm thường.
Pháp lực cao cường cộng thêm uy năng của pháp bảo, Thiên Hồ Nguyệt chẳng khác nào như hổ thêm cánh, càng đánh càng hăng; những đòn công kích của nàng, chúng cũng càng lúc càng mạnh. Linh Ngục Trường Qua, Đại Nhật Kim Luân, hai đại pháp bảo của nàng đã và vẫn đang luân phiên đem Lăng Tiểu Ngư dồn ép, khiến hắn phải chật vật chống đỡ.
...
"Không ổn rồi...".
Khi mà ưu thế đã gần như nghiêng hẳn về phía Thiên Hồ Nguyệt thì tại nơi gần đó, một giọng thiếu nữ khe khẽ cất lên, tựa hồ lo ngại.
Lẽ hiển nhiên, chủ nhân thanh âm, người đang lo ngại, đấy không thể nào là Gia Gia được. Hơn ai hết, nó thừa hiểu Lăng Tiểu Ngư có bao nhiêu thực lực. Nó tin tưởng mớ pháp bảo kia của Thiên Hồ Nguyệt vẫn chưa đủ làm khó được hắn.
Hiện tại, đang vì Lăng Tiểu Ngư mà bất an trong dạ cũng chỉ có duy nhất một người: Thiên Hồ Cổ.
Không sai, chính là vị tam công chúa của tộc nhân Thiên Hồ này.
Ngẫm cũng kỳ lạ. Tỷ tỷ thì đang muốn đem Lăng Tiểu Ngư giết chết trong khi muội muội thì lại vì hắn lo âu... Coi bộ đối với Thiên Hồ Cổ, ấn tượng mà năm đó Lăng Tiểu Ngư hắn để lại cho nàng thực sự là rất tốt.
Tình cảm này, nó rồi sẽ đi tới đâu?
Chỉ có thời gian mới trả lời được. Đáp án nằm ở mai sau. Còn hiện tại...
Hai tay bất giác nắm chặt lớp trường y phía dưới, Thiên Hồ Cổ dõi mắt nhìn cuộc chiến, khẽ cắn môi: "... Cứ thế này thì hắn sẽ bị nhị tỷ giết mất...".
"Ta phải làm sao đây... Phải làm sao đây...".
...
"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
...
"Xẹt!".
"Xẹt!".
...
Trên không trung, trận chiến vẫn còn đang tiếp tục. Và, cũng y như cũ, người chiếm thượng phong vẫn là Thiên Hồ Nguyệt. Với Đại Nhật Kim Luân cùng Linh Ngục Trường Qua trong tay, nàng đã khiến cho Lăng Tiểu Ngư phải ra sức chống đỡ, dồn ép tới độ làm hắn không còn có thể tung đòn phản kích được nữa.
Cứ thế, kẻ công người thủ, trận chiến diễn ra thêm vài phút thì dừng lại.
Được bao bọc giữa sáu kim luân, Thiên Hồ Nguyệt tay cầm trường qua, đắc ý nhìn Lăng Tiểu Ngư:
"Ta còn tưởng Lăng Tiểu Ngư ngươi ghê gớm lắm, hoá ra bổn sự bất quá cũng chỉ có bấy nhiêu...".
"Thế nào? Không phải lúc nãy ngươi nói chỉ cần một mình ngươi là đã đủ để đánh bại ta, tại sao bây giờ bộ dạng lại thành ra như vầy?".
...
"Tách tách...".
Người đắc ý mặc người đắc ý, Lăng Tiểu Ngư vẫn giữ sự điềm tĩnh cho mình. Hắn đưa tay chạm nhẹ bên hông, nhìn vết máu vừa dính, đột nhiên mỉm cười.
"Đại yêu không hổ là đại yêu, thủ đoạn lợi hại như vậy".
Ngẩng đầu lên, Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Nguyệt cô nương, có phải ngươi vẫn còn đang bảo lưu thực lực?".
Thiên Hồ Nguyệt cũng không phủ nhận: "Đối phó một nhân loại như ngươi, vị tất phải xuất ra toàn lực".
"Coi bộ Nguyệt cô nương chẳng xem trọng ta lắm".
Lăng Tiểu Ngư nhìn xuống Gia Gia ở bên dưới, đặt câu hỏi: "Nguyệt cô nương, ngươi lẽ nào thực không sợ ta gọi thêm trợ thủ?".
Lần này tới lượt Thiên Hồ Nguyệt cười: "Thế nào? Hết cuồng vọng rồi?".
Thu lại tiếu ý, nàng bảo: "Nếu muốn thì các ngươi cứ việc liên thủ. Thiên Hồ Nguyệt ta giết được một thì cũng giết được hai. Lên hết đi".
"Nguyệt cô nương quả không hổ người có thân phận, rất có khí phách. Nhưng, cô nương yên tâm. Lăng Tiểu Ngư ta vẫn sẽ giữ lời".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư xoè rộng cả hai bàn tay. Một cách chậm rãi, hắn đem chúng chụm lại. Từ bên trong hai dấu ấn hắc ngư và bạch ngư, hai cỗ lực lượng trắng - đen lũ lượt tuôn ra, hợp cùng một chỗ.
Lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng thấy được, hai ngón tay trái đã được hỗn nguyên chi lực cải biến trước đó đang bắt đầu phân rã. Trong khi ấy, ở bàn tay phải, hai ngón út và áp út thì lại đang biến đổi thêm một lần nữa. Cùng với sự gia tăng mật độ, màu sắc của chúng cũng chuyển từ đen sang xám.
Nhưng, đó vẫn chưa phải tất cả. Quá trình biến đổi còn đang tiếp tục diễn ra. Sau hai ngón út và áp út, ba ngón còn lại là trỏ, giữa, cái ở bàn tay phải cũng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Rồi, cả cổ tay, khuỷu tay cũng đều là như thế...
"Nó khiến ngươi e ngại?".
Lăng Tiểu Ngư điềm tĩnh gật đầu: "Đúng là có chút e ngại. Nguyệt cô nương, không ngại nói nghe một chút chứ?".
"Vậy còn phải xem ngươi còn giữ được mạng để chờ nghe ta nói không đã".
"Soạt!".
Thanh âm chưa lắng thì bóng người đã biến mất. Từ nơi nào chẳng rõ, Thiên Hồ Nguyệt lần nữa triển khai công kích. Hắc sắc quang nhận tiếp tục bay thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư.
Đã kinh qua một lần, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên sẽ không dám lơi là. Hắn vội vàng nghiêng mình tránh đi.
"Hừ!".
Thân ảnh vừa hiện đã lại tiêu thất, sau tiếng hừ khẽ, Thiên Hồ Nguyệt tiếp tục tấn công.
"Xẹt!".
"Xẹt!".
"Xẹt!".
Khác trước, lần này được Thiên Hồ Nguyệt đánh ra không chỉ một mà tận những ba quang nhận. Càng đáng nói hơn là ba quang nhận này, chúng lại đến từ ba phương vị khác nhau. Cộng thêm tốc độ kinh khủng nhường ấy, tin tưởng địch nhân sẽ khó lòng né tránh.
Tuy nhiên, "khó" không có nghĩa là không thể. Mặc dù thời gian rất gấp nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn đủ năng lực để xoay trở. Bằng một cách nào đó mà Thiên Hồ Nguyệt cũng chưa rõ ràng lắm, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thành công né đi toàn bộ quang nhận. Lẽ tất nhiên, đối với việc này, Thiên Hồ Nguyệt chẳng thể nào vừa ý cho được. An ủi duy nhất của nàng, có chăng cũng chỉ là một chút thương tổn trên người địch nhân mà thôi.
"Hừm, thân pháp cũng ghê gớm lắm".
"Nguyệt cô nương đã quá khen. Vừa rồi cũng chỉ là..." Lăng Tiểu Ngư nói được bấy nhiêu thì đành ngưng. Hắn đã tỏ ra rất lịch thiệp, tiếc rằng đối thủ của hắn, nàng lại không phải một người có đủ lòng kiên nhẫn. Ít ra là với hắn.
Chả buồn nghe hắn nói tiếp, nhị công chúa của Thanh Khâu đã lại dùng Linh Ngục Trường Qua tấn công.
Như thấy còn chưa đủ, sau đòn công kích, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã lập tức gọi ra thêm pháp bảo của mình. Lần này, được gọi ra có tất cả sáu món đồ vật, đều là kim luân, giống nhau như đúc.
Cánh tay trắng mịn đưa về trước, Thiên Hồ Nguyệt lạnh lùng cất giọng: "Lăng Tiểu Ngư, để ta coi ngươi còn tránh được đi đâu!".
"Đại nhật kim luân, cuồng vũ!".
Ngay khi tiếng hô của Thiên Hồ Nguyệt vừa dứt thì đang lơ lửng trước mặt nàng, sáu kim luân liền ngân lên. Những chiếc răng cưa vốn bất động bỗng nhiên xoay tròn, tất cả đồng loạt đánh về phía Lăng Tiểu Ngư, muốn đem hắn cắt xẻ.
Bên này, Lăng Tiểu Ngư chứng kiến hết thảy, cõi lòng không khỏi trở nên trầm trọng. Với cây trường qua màu đen kỳ lạ kia, những đòn đánh của Thiên Hồ Nguyệt vốn đã khó lường lắm rồi. Bây giờ lại cộng thêm sáu đại nhật kim luân... chỉ e muốn tránh cũng khó.
"Đại yêu tộc không hổ là đại yêu tộc, có thể sở hữu nhiều bảo vật cao cấp như vậy".
Thầm cảm thán, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục rót linh lực vào những ngón tay, ngưng thần ứng phó.
Tả thủ vung ngang, hữu thủ đưa dọc, hắn vừa tránh vừa đỡ, đông - tây - nam - bắc, trên - dưới - trước - sau, không hướng nào là không phải nghênh đón công kích.
Công bằng mà xét, động tác của Lăng Tiểu Ngư đã vô cùng nhanh, so với một tu sĩ chân nhân hậu kỳ bình thường thì còn nhanh hơn rất nhiều. Nhưng, xui cho hắn. Thiên Hồ Nguyệt, nàng cũng đâu phải kẻ tầm thường.
Pháp lực cao cường cộng thêm uy năng của pháp bảo, Thiên Hồ Nguyệt chẳng khác nào như hổ thêm cánh, càng đánh càng hăng; những đòn công kích của nàng, chúng cũng càng lúc càng mạnh. Linh Ngục Trường Qua, Đại Nhật Kim Luân, hai đại pháp bảo của nàng đã và vẫn đang luân phiên đem Lăng Tiểu Ngư dồn ép, khiến hắn phải chật vật chống đỡ.
...
"Không ổn rồi...".
Khi mà ưu thế đã gần như nghiêng hẳn về phía Thiên Hồ Nguyệt thì tại nơi gần đó, một giọng thiếu nữ khe khẽ cất lên, tựa hồ lo ngại.
Lẽ hiển nhiên, chủ nhân thanh âm, người đang lo ngại, đấy không thể nào là Gia Gia được. Hơn ai hết, nó thừa hiểu Lăng Tiểu Ngư có bao nhiêu thực lực. Nó tin tưởng mớ pháp bảo kia của Thiên Hồ Nguyệt vẫn chưa đủ làm khó được hắn.
Hiện tại, đang vì Lăng Tiểu Ngư mà bất an trong dạ cũng chỉ có duy nhất một người: Thiên Hồ Cổ.
Không sai, chính là vị tam công chúa của tộc nhân Thiên Hồ này.
Ngẫm cũng kỳ lạ. Tỷ tỷ thì đang muốn đem Lăng Tiểu Ngư giết chết trong khi muội muội thì lại vì hắn lo âu... Coi bộ đối với Thiên Hồ Cổ, ấn tượng mà năm đó Lăng Tiểu Ngư hắn để lại cho nàng thực sự là rất tốt.
Tình cảm này, nó rồi sẽ đi tới đâu?
Chỉ có thời gian mới trả lời được. Đáp án nằm ở mai sau. Còn hiện tại...
Hai tay bất giác nắm chặt lớp trường y phía dưới, Thiên Hồ Cổ dõi mắt nhìn cuộc chiến, khẽ cắn môi: "... Cứ thế này thì hắn sẽ bị nhị tỷ giết mất...".
"Ta phải làm sao đây... Phải làm sao đây...".
...
"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
...
"Xẹt!".
"Xẹt!".
...
Trên không trung, trận chiến vẫn còn đang tiếp tục. Và, cũng y như cũ, người chiếm thượng phong vẫn là Thiên Hồ Nguyệt. Với Đại Nhật Kim Luân cùng Linh Ngục Trường Qua trong tay, nàng đã khiến cho Lăng Tiểu Ngư phải ra sức chống đỡ, dồn ép tới độ làm hắn không còn có thể tung đòn phản kích được nữa.
Cứ thế, kẻ công người thủ, trận chiến diễn ra thêm vài phút thì dừng lại.
Được bao bọc giữa sáu kim luân, Thiên Hồ Nguyệt tay cầm trường qua, đắc ý nhìn Lăng Tiểu Ngư:
"Ta còn tưởng Lăng Tiểu Ngư ngươi ghê gớm lắm, hoá ra bổn sự bất quá cũng chỉ có bấy nhiêu...".
"Thế nào? Không phải lúc nãy ngươi nói chỉ cần một mình ngươi là đã đủ để đánh bại ta, tại sao bây giờ bộ dạng lại thành ra như vầy?".
...
"Tách tách...".
Người đắc ý mặc người đắc ý, Lăng Tiểu Ngư vẫn giữ sự điềm tĩnh cho mình. Hắn đưa tay chạm nhẹ bên hông, nhìn vết máu vừa dính, đột nhiên mỉm cười.
"Đại yêu không hổ là đại yêu, thủ đoạn lợi hại như vậy".
Ngẩng đầu lên, Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Nguyệt cô nương, có phải ngươi vẫn còn đang bảo lưu thực lực?".
Thiên Hồ Nguyệt cũng không phủ nhận: "Đối phó một nhân loại như ngươi, vị tất phải xuất ra toàn lực".
"Coi bộ Nguyệt cô nương chẳng xem trọng ta lắm".
Lăng Tiểu Ngư nhìn xuống Gia Gia ở bên dưới, đặt câu hỏi: "Nguyệt cô nương, ngươi lẽ nào thực không sợ ta gọi thêm trợ thủ?".
Lần này tới lượt Thiên Hồ Nguyệt cười: "Thế nào? Hết cuồng vọng rồi?".
Thu lại tiếu ý, nàng bảo: "Nếu muốn thì các ngươi cứ việc liên thủ. Thiên Hồ Nguyệt ta giết được một thì cũng giết được hai. Lên hết đi".
"Nguyệt cô nương quả không hổ người có thân phận, rất có khí phách. Nhưng, cô nương yên tâm. Lăng Tiểu Ngư ta vẫn sẽ giữ lời".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư xoè rộng cả hai bàn tay. Một cách chậm rãi, hắn đem chúng chụm lại. Từ bên trong hai dấu ấn hắc ngư và bạch ngư, hai cỗ lực lượng trắng - đen lũ lượt tuôn ra, hợp cùng một chỗ.
Lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng thấy được, hai ngón tay trái đã được hỗn nguyên chi lực cải biến trước đó đang bắt đầu phân rã. Trong khi ấy, ở bàn tay phải, hai ngón út và áp út thì lại đang biến đổi thêm một lần nữa. Cùng với sự gia tăng mật độ, màu sắc của chúng cũng chuyển từ đen sang xám.
Nhưng, đó vẫn chưa phải tất cả. Quá trình biến đổi còn đang tiếp tục diễn ra. Sau hai ngón út và áp út, ba ngón còn lại là trỏ, giữa, cái ở bàn tay phải cũng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Rồi, cả cổ tay, khuỷu tay cũng đều là như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.