Chương 396: Huyết độn lại hiện
PeaGod
14/12/2018
"Khốn kiếp!".
Bị tử tinh cầu tấn công dồn dập chưa đủ, lúc này lại còn thêm Đại Nhật Kim Luân của Thiên Hồ Nguyệt công kích, nội tâm của Hỗn Độn khó tránh sinh ra bực dọc.
Hắn hướng quỷ diện nhân kêu gọi: "Chủ nhân, giúp ta!".
...
Đang cùng Lăng Tiểu Ngư quần đấu ác liệt, quỷ diện nhân nghe được lời kêu gọi của Hỗn Độn thì nội tâm càng thêm phiền muộn. Hắn đã không lường được sự thể lại phát triển theo hướng này.
Lăng Tiểu Ngư mạnh hơn hắn tưởng. "Đứa bé" kia thì lại càng ghê gớm...
Hỗn Độn là nhân vật bậc nào chứ? Chính thị một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hỗn mang, là một linh chủng nắm giữ sức mạnh to lớn đủ để khiến cho tiên nhân thánh giả phải sinh tâm kiêng kỵ. Mặc dù nay đã khác xưa, chân thân Hỗn Độn đã mất, thần hồn cũng bị đánh tan, chỉ còn sót lại một sinh mệnh bản nguyên tàn khuyết, nhưng hổ dẫu bệnh thì vẫn là hổ, dư uy vẫn còn đó. Xét trong thời đại này, khi mà thần phật đều không còn nữa thì một chút dư uy sót lại từ năm tháng xa xưa ấy cũng quá đủ biến Hỗn Độn thành một tồn tại đỉnh cấp rồi.
Với sự hiểu biết của mình về cái uy của Hỗn Độn, quỷ diện nhân hắn thực đã nghĩ nó có thể tự mình giải quyết được Gia Gia, ai dè...
"Khốn kiếp".
Thầm mắng một câu, quỷ diện nhân một bên ra sức chiến đấu với Lăng Tiểu Ngư trong khi một bên thì cấp tốc hướng phía Hỗn Độn bắn ra một món đồ vật.
Cũng không rõ đồ vật kia danh tự là gì, chỉ biết nó có hình bầu dục, màu đen, kích thước tầm bằng ngón tay.
Lẽ dĩ nhiên, đối với món đồ chưa rõ danh tính kia, Lăng Tiểu Ngư không thể nào bàng quan bỏ mặc được. Trái lại, hắn đã cố ra tay ngăn cản, không để nó tới được vị trí của Hỗn Độn. Hắn thừa hiểu, nếu để Hỗn Độn tiếp lấy thì thật sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng, dự tính và thực tế, chúng vốn là tồn tại khoảng cách.
Lăng Tiểu Ngư muốn chặn, quỷ diện nhân lý đâu lại để cho hắn chặn?
Lăng Tiểu Ngư biết độn thuật, quỷ diện nhân lẽ nào lại không biết?
Ý định của Lăng Tiểu Ngư, nó đã bị phá sản từ trong trứng nước. Bất kể có nhanh, có ảo diệu đến đâu đi nữa thì hắn cũng chẳng tài nào thoát ra được sự đeo bám của quỷ diện nhân.
Và như thế, một hệ quả tất yếu xảy ra. Hỗn Độn, hắn đã thành công tiếp lấy món đồ vật kia, bằng cách nuốt luôn vào bụng.
Sau khi nuốt xong, vài giây bất quá, từ trên người hắn tà khí liền cấp tốc bành trướng, uy áp tăng lên gấp bội.
"Khặc khặc...".
Trong tiếng cười ghê rợn, cơ thể Hỗn Độn bất ngờ phân tách, từ một thành ba. Kế đấy, ba thân ảnh, mỗi cái một hướng, tất cả đồng loạt triển khai công kích. Một cái tấn công Thiên Hồ Nguyệt, một cái bất chấp thương tổn đem tử tinh cầu của Gia Gia giữ chặt, trong khi cái còn lại - phân thân cuối cùng, cũng là mạnh nhất của Hỗn Độn... Mục tiêu hướng đến chẳng đâu khác ngoài vị trí của Gia Gia.
Động tác không chậm, phía bên này, Gia Gia nhắm thấy tình hình bất ổn thì liền vung tay dựng lên một trường năng lượng để phòng hộ. Đồng thời, nó ra sức kêu gọi tử tinh cầu bay trở về.
Không may, Hỗn Độn đã nhìn ra được mối liên kết giữa Gia Gia nó và tử tinh cầu. Hắn biết, nếu để tử tinh cầu trở về trong tay Gia Gia thì sẽ rất khó làm gì được nó. Vì thế cho nên...
"Đừng hòng!".
Hỗn Độn quát to một tiếng, cắn răng nhịn đau, dùng một trong ba phân thân tiếp tục vây giữ tử tinh cầu. Mặt khác, bằng phân thân thứ ba mạnh mẽ nhất, hắn thi triển đại thần thông.
Đầu mình, tay chân, các bộ phận trên người Hỗn Độn mau chóng kéo dài; chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã hoá thành một tấm thảm đen phủ trên bề mặt lớp kết giới phòng hộ của Gia Gia.
Rồi... bao trùm toàn bộ.
...
"Roẹt roẹt...".
"Roẹt...".
Ở nơi tiếp xúc giữa "thảm đen" và bề mặt tử quang kết giới, những tia điện liên tục loé lên. Cùng với đó, tử quang kết giới bắt đầu lung lay, có dấu hiệu sắp nứt vỡ.
"Khặc khặc... Tà khí của ta không thể làm gì được ngươi nhưng lực lượng của ta thì mạnh hơn ngươi!".
"Tiểu oa nhi, ta sẽ nuốt chửng ngươi!".
...
"Gia Gia!".
"Lăng Tiểu Ngư, đối thủ của ngươi là ta!".
"Keng!".
"Keng!".
...
Chứng kiến Gia Gia đang gặp nguy hiểm, Lăng Tiểu Ngư thực rất muốn chạy qua ứng cứu, nhưng ngặt nỗi quỷ diện nhân lại quá khó chơi. Hắn thoát ra không được.
"Chết tiệt!".
Tâm tình gấp gáp, họ Lăng thầm mắng một câu. Hắn đem lực lượng quán thâu vào Linh Ngục Trường Qua, chuyển hướng phóng đi. Mục tiêu là một trong ba phân thân của Hỗn Độn.
Tiếc rằng... cũng chỉ dừng ở ý định.
Trường qua đích xác là đã được phóng ra, nhưng còn chưa bay được bao xa thì nó đã bị người chặn lại rồi. Can thiệp hiển nhiên là quỷ diện nhân.
Lần này, hắn đã sử dụng một loại độn pháp rất kỳ lạ, cũng cực kỳ cao minh. Đó là huyết độn. Mới rồi, thân thể hắn đã tan ra thành máu.
Ngẫm lại, độn pháp hắn dùng, nó quả rất giống với một người: Đồ Tam Nương.
Bị tử tinh cầu tấn công dồn dập chưa đủ, lúc này lại còn thêm Đại Nhật Kim Luân của Thiên Hồ Nguyệt công kích, nội tâm của Hỗn Độn khó tránh sinh ra bực dọc.
Hắn hướng quỷ diện nhân kêu gọi: "Chủ nhân, giúp ta!".
...
Đang cùng Lăng Tiểu Ngư quần đấu ác liệt, quỷ diện nhân nghe được lời kêu gọi của Hỗn Độn thì nội tâm càng thêm phiền muộn. Hắn đã không lường được sự thể lại phát triển theo hướng này.
Lăng Tiểu Ngư mạnh hơn hắn tưởng. "Đứa bé" kia thì lại càng ghê gớm...
Hỗn Độn là nhân vật bậc nào chứ? Chính thị một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hỗn mang, là một linh chủng nắm giữ sức mạnh to lớn đủ để khiến cho tiên nhân thánh giả phải sinh tâm kiêng kỵ. Mặc dù nay đã khác xưa, chân thân Hỗn Độn đã mất, thần hồn cũng bị đánh tan, chỉ còn sót lại một sinh mệnh bản nguyên tàn khuyết, nhưng hổ dẫu bệnh thì vẫn là hổ, dư uy vẫn còn đó. Xét trong thời đại này, khi mà thần phật đều không còn nữa thì một chút dư uy sót lại từ năm tháng xa xưa ấy cũng quá đủ biến Hỗn Độn thành một tồn tại đỉnh cấp rồi.
Với sự hiểu biết của mình về cái uy của Hỗn Độn, quỷ diện nhân hắn thực đã nghĩ nó có thể tự mình giải quyết được Gia Gia, ai dè...
"Khốn kiếp".
Thầm mắng một câu, quỷ diện nhân một bên ra sức chiến đấu với Lăng Tiểu Ngư trong khi một bên thì cấp tốc hướng phía Hỗn Độn bắn ra một món đồ vật.
Cũng không rõ đồ vật kia danh tự là gì, chỉ biết nó có hình bầu dục, màu đen, kích thước tầm bằng ngón tay.
Lẽ dĩ nhiên, đối với món đồ chưa rõ danh tính kia, Lăng Tiểu Ngư không thể nào bàng quan bỏ mặc được. Trái lại, hắn đã cố ra tay ngăn cản, không để nó tới được vị trí của Hỗn Độn. Hắn thừa hiểu, nếu để Hỗn Độn tiếp lấy thì thật sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng, dự tính và thực tế, chúng vốn là tồn tại khoảng cách.
Lăng Tiểu Ngư muốn chặn, quỷ diện nhân lý đâu lại để cho hắn chặn?
Lăng Tiểu Ngư biết độn thuật, quỷ diện nhân lẽ nào lại không biết?
Ý định của Lăng Tiểu Ngư, nó đã bị phá sản từ trong trứng nước. Bất kể có nhanh, có ảo diệu đến đâu đi nữa thì hắn cũng chẳng tài nào thoát ra được sự đeo bám của quỷ diện nhân.
Và như thế, một hệ quả tất yếu xảy ra. Hỗn Độn, hắn đã thành công tiếp lấy món đồ vật kia, bằng cách nuốt luôn vào bụng.
Sau khi nuốt xong, vài giây bất quá, từ trên người hắn tà khí liền cấp tốc bành trướng, uy áp tăng lên gấp bội.
"Khặc khặc...".
Trong tiếng cười ghê rợn, cơ thể Hỗn Độn bất ngờ phân tách, từ một thành ba. Kế đấy, ba thân ảnh, mỗi cái một hướng, tất cả đồng loạt triển khai công kích. Một cái tấn công Thiên Hồ Nguyệt, một cái bất chấp thương tổn đem tử tinh cầu của Gia Gia giữ chặt, trong khi cái còn lại - phân thân cuối cùng, cũng là mạnh nhất của Hỗn Độn... Mục tiêu hướng đến chẳng đâu khác ngoài vị trí của Gia Gia.
Động tác không chậm, phía bên này, Gia Gia nhắm thấy tình hình bất ổn thì liền vung tay dựng lên một trường năng lượng để phòng hộ. Đồng thời, nó ra sức kêu gọi tử tinh cầu bay trở về.
Không may, Hỗn Độn đã nhìn ra được mối liên kết giữa Gia Gia nó và tử tinh cầu. Hắn biết, nếu để tử tinh cầu trở về trong tay Gia Gia thì sẽ rất khó làm gì được nó. Vì thế cho nên...
"Đừng hòng!".
Hỗn Độn quát to một tiếng, cắn răng nhịn đau, dùng một trong ba phân thân tiếp tục vây giữ tử tinh cầu. Mặt khác, bằng phân thân thứ ba mạnh mẽ nhất, hắn thi triển đại thần thông.
Đầu mình, tay chân, các bộ phận trên người Hỗn Độn mau chóng kéo dài; chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã hoá thành một tấm thảm đen phủ trên bề mặt lớp kết giới phòng hộ của Gia Gia.
Rồi... bao trùm toàn bộ.
...
"Roẹt roẹt...".
"Roẹt...".
Ở nơi tiếp xúc giữa "thảm đen" và bề mặt tử quang kết giới, những tia điện liên tục loé lên. Cùng với đó, tử quang kết giới bắt đầu lung lay, có dấu hiệu sắp nứt vỡ.
"Khặc khặc... Tà khí của ta không thể làm gì được ngươi nhưng lực lượng của ta thì mạnh hơn ngươi!".
"Tiểu oa nhi, ta sẽ nuốt chửng ngươi!".
...
"Gia Gia!".
"Lăng Tiểu Ngư, đối thủ của ngươi là ta!".
"Keng!".
"Keng!".
...
Chứng kiến Gia Gia đang gặp nguy hiểm, Lăng Tiểu Ngư thực rất muốn chạy qua ứng cứu, nhưng ngặt nỗi quỷ diện nhân lại quá khó chơi. Hắn thoát ra không được.
"Chết tiệt!".
Tâm tình gấp gáp, họ Lăng thầm mắng một câu. Hắn đem lực lượng quán thâu vào Linh Ngục Trường Qua, chuyển hướng phóng đi. Mục tiêu là một trong ba phân thân của Hỗn Độn.
Tiếc rằng... cũng chỉ dừng ở ý định.
Trường qua đích xác là đã được phóng ra, nhưng còn chưa bay được bao xa thì nó đã bị người chặn lại rồi. Can thiệp hiển nhiên là quỷ diện nhân.
Lần này, hắn đã sử dụng một loại độn pháp rất kỳ lạ, cũng cực kỳ cao minh. Đó là huyết độn. Mới rồi, thân thể hắn đã tan ra thành máu.
Ngẫm lại, độn pháp hắn dùng, nó quả rất giống với một người: Đồ Tam Nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.