Chương 556: Là cưỡng gian sao? (2)
PeaGod
15/03/2019
"A...".
Môi bị cắn, người cắn còn dùng sức không nhẹ, buộc lòng Lăng Tiểu Ngư phải tạm tách ra.
Miệng được tự do, Tôn Thi Hàn nói ngay: "Lăng Tiểu Ngư! Mau thả ta ra!".
"Tên khốn nhà ngươi...".
Một lần nữa, Tôn Thi Hàn lại không thể nói trọn vẹn. Hơi khác trước một chút là lần này, khiến thanh âm nàng ngắt quãng, chẳng phải miệng, cũng chẳng phải tay Lăng Tiểu Ngư. Làm nàng phải im lặng, đấy là đạo thuật.
Có lẽ với Lăng Tiểu Ngư, thay vì để cái miệng của Tôn Thi Hàn được tự do, giữ cho nó im lặng thì vẫn tốt hơn.
...
"Haiz...".
Nhìn ánh mắt có sợ có oán của nữ nhân loã lồ bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư ngầm thở dài.
Thật ra thì loại sự tình này, hắn vốn đâu muốn làm. Song tu, hắn không nghĩ sớm tới như vậy. Nhưng nếu mà không làm... Bao nhiêu công sức hắn đã bỏ ra để trợ giúp Tôn Thi Hàn nàng cường đại thần hồn, gần như sẽ đều uổng phí hết. Đạo Tử Tiêu Thần Lôi đã giáng xuống đầu nàng trước đó thực để lại hậu hoạ khôn lường...
"Thôi vậy. Sớm hay muộn thì cũng phải cùng nàng ấy song tu...".
Quyết định được củng cố thêm, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa áp thân lên người Tôn Thi Hàn. Mặc cái nhìn ai oán của nàng, hắn hôn lên cánh môi hồng, động tác rất dịu dàng, chậm rãi.
Tay chân vô pháp động, thanh âm cũng không thể thốt, nằm bên dưới, Tôn Thi Hàn chỉ đành bất lực mà tiếp nhận nụ hôn kia. Nàng muốn đem hắn đẩy ra lắm, cũng muốn cắn hắn thêm lần nữa lắm, tiếc rằng lại không được. Miệng còn chẳng nhích nổi thì cắn làm sao đây?
Rốt cuộc là vì sao?
Lăng Tiểu Ngư tại sao lại đột nhiên muốn cưỡng đoạt nàng? Theo quan sát của Tôn Thi Hàn nàng thì hắn vốn đâu phải loại nam nhân háo sắc. Ngụ ở Tuyết Linh Cung - một nơi trên dưới đều toàn là nữ nhân - bấy lâu mà có thấy hắn động tay động chân gì với ai đâu. Thanh khiết, vũ mị, từ bình thường cho tới hạng lạc nhạn trầm ngư, thiên hương quốc sắc, Tuyết Linh Cung đều có đủ a.
Tôn Thi Hàn, nàng thật tình không hiểu được.
Có điều, sự vướng mắc này cũng chẳng tồn tại quá lâu. Rất nhanh, Tôn Thi Hàn đã dần thấu hiểu.
Trong nụ hôn sâu mà mình không mong tiếp nhận ấy, một cỗ khí tức lạ đã vừa mới được người truyền qua. Cỗ khí tức này có chút âm hàn, sau khi từ miệng Lăng Tiểu Ngư chạy sang thì liền lưu chuyển khắp toàn thân nàng.
"Thư thái", đó là cảm giác mà Tôn Thi Hàn nhận ra. Cơ thể của nàng, nó đang được cỗ khí tức âm hàn kia tẩm bổ, giúp nàng xua đi những ảnh hưởng tiêu cực của đạo Tử Tiêu Thần Lôi lưu lại.
"Cái này... Hắn đây là đang giúp ta chữa trị sao?".
Đã hiểu được phần nào ý nghĩa, tâm tư Tôn Thi Hàn từ từ an ổn lại. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng cũng là như thế, sợ hãi, ai oán đã giảm đi nhiều. Dù vậy, trong lòng nàng vẫn chưa hết nghi hoặc. Có chăng chỉ chuyển từ hướng này sang hướng khác mà thôi.
Chữa trị, có nhất thiết phải ở trong tư thế quá đỗi thân mật này?
Còn nữa. Y phục của Tôn Thi Hàn nàng trên dưới đều đã bị lột, trong khi đó, trường y bên ngoài, chiếc áo bên trong của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đã tự cởi...
Đơn giản chỉ là môi chạm môi thế này thôi ư?
Càng nghĩ, Tôn Thi Hàn lại càng lo lắng bất an. Cảm giác sợ hãi còn chưa kịp lắng nay đã lại dâng cao.
...
"Không phải như thế", "Hắn không phải loại người đó, chắc chắn sẽ không làm vậy với ta"... Trong đầu mình, Tôn Thi Hàn đã tự trấn an mình bằng những câu, những từ như thế. Nàng mong điều bản thân lo ngại sẽ không thực sự xảy ra.
Tiếc rằng... cái điều mà Tôn Thi Hàn nàng không mong muốn ấy, nó đã biến thành sự thật. Bằng chứng là trong lúc nàng còn đang nhọc lòng suy nghĩ, tự mình trấn an thì hai chân nàng, chúng đã bị người tách ra. Kế đó, thứ đồ vật mà ai cũng biết là vật gì kia đã được người đem đặt ở nơi cửa động huyền bí, bên mảnh rừng âm u...
Ngay lúc chốn đào nguyên tư mật bị người đụng chạm, Tôn Thi Hàn liền rùng mình một cái. Cả người căng cứng, nàng trợn to mắt hết cỡ để biểu thị ý tứ phản đối, rằng bản thân không nguyện.
Chỉ là... để cho ai xem đây?
Lăng Tiểu Ngư thấy đấy, nhưng lòng hắn đã quyết, há sẽ vì nàng không nguyện mà thu binh?
Thực tế, hắn vẫn tiến tới. Trận công thành phạt lũy này, vốn là chẳng thể lui, chẳng thể tránh.
Một chút áy náy không làm Lăng Tiểu Ngư hồi tâm chuyển ý, hắn hít nhẹ một hơi, chầm chậm tiến vào...
...
"Hết rồi...".
Không có máu thịt không có nghĩa là không đau. Hoàn toàn trái lại, ở khoảnh khắc hạ thân bị xâm nhập kia, Tôn Thi Hàn đã phải nhăn mặt nhíu mày. Dám cá nếu tay chân tự do, miệng còn nói được thì nàng đã bấu chặt, đã bật khóc...
Giữ thân thanh bạch bao năm, vậy mà hôm nay...
Môi bị cắn, người cắn còn dùng sức không nhẹ, buộc lòng Lăng Tiểu Ngư phải tạm tách ra.
Miệng được tự do, Tôn Thi Hàn nói ngay: "Lăng Tiểu Ngư! Mau thả ta ra!".
"Tên khốn nhà ngươi...".
Một lần nữa, Tôn Thi Hàn lại không thể nói trọn vẹn. Hơi khác trước một chút là lần này, khiến thanh âm nàng ngắt quãng, chẳng phải miệng, cũng chẳng phải tay Lăng Tiểu Ngư. Làm nàng phải im lặng, đấy là đạo thuật.
Có lẽ với Lăng Tiểu Ngư, thay vì để cái miệng của Tôn Thi Hàn được tự do, giữ cho nó im lặng thì vẫn tốt hơn.
...
"Haiz...".
Nhìn ánh mắt có sợ có oán của nữ nhân loã lồ bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư ngầm thở dài.
Thật ra thì loại sự tình này, hắn vốn đâu muốn làm. Song tu, hắn không nghĩ sớm tới như vậy. Nhưng nếu mà không làm... Bao nhiêu công sức hắn đã bỏ ra để trợ giúp Tôn Thi Hàn nàng cường đại thần hồn, gần như sẽ đều uổng phí hết. Đạo Tử Tiêu Thần Lôi đã giáng xuống đầu nàng trước đó thực để lại hậu hoạ khôn lường...
"Thôi vậy. Sớm hay muộn thì cũng phải cùng nàng ấy song tu...".
Quyết định được củng cố thêm, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa áp thân lên người Tôn Thi Hàn. Mặc cái nhìn ai oán của nàng, hắn hôn lên cánh môi hồng, động tác rất dịu dàng, chậm rãi.
Tay chân vô pháp động, thanh âm cũng không thể thốt, nằm bên dưới, Tôn Thi Hàn chỉ đành bất lực mà tiếp nhận nụ hôn kia. Nàng muốn đem hắn đẩy ra lắm, cũng muốn cắn hắn thêm lần nữa lắm, tiếc rằng lại không được. Miệng còn chẳng nhích nổi thì cắn làm sao đây?
Rốt cuộc là vì sao?
Lăng Tiểu Ngư tại sao lại đột nhiên muốn cưỡng đoạt nàng? Theo quan sát của Tôn Thi Hàn nàng thì hắn vốn đâu phải loại nam nhân háo sắc. Ngụ ở Tuyết Linh Cung - một nơi trên dưới đều toàn là nữ nhân - bấy lâu mà có thấy hắn động tay động chân gì với ai đâu. Thanh khiết, vũ mị, từ bình thường cho tới hạng lạc nhạn trầm ngư, thiên hương quốc sắc, Tuyết Linh Cung đều có đủ a.
Tôn Thi Hàn, nàng thật tình không hiểu được.
Có điều, sự vướng mắc này cũng chẳng tồn tại quá lâu. Rất nhanh, Tôn Thi Hàn đã dần thấu hiểu.
Trong nụ hôn sâu mà mình không mong tiếp nhận ấy, một cỗ khí tức lạ đã vừa mới được người truyền qua. Cỗ khí tức này có chút âm hàn, sau khi từ miệng Lăng Tiểu Ngư chạy sang thì liền lưu chuyển khắp toàn thân nàng.
"Thư thái", đó là cảm giác mà Tôn Thi Hàn nhận ra. Cơ thể của nàng, nó đang được cỗ khí tức âm hàn kia tẩm bổ, giúp nàng xua đi những ảnh hưởng tiêu cực của đạo Tử Tiêu Thần Lôi lưu lại.
"Cái này... Hắn đây là đang giúp ta chữa trị sao?".
Đã hiểu được phần nào ý nghĩa, tâm tư Tôn Thi Hàn từ từ an ổn lại. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng cũng là như thế, sợ hãi, ai oán đã giảm đi nhiều. Dù vậy, trong lòng nàng vẫn chưa hết nghi hoặc. Có chăng chỉ chuyển từ hướng này sang hướng khác mà thôi.
Chữa trị, có nhất thiết phải ở trong tư thế quá đỗi thân mật này?
Còn nữa. Y phục của Tôn Thi Hàn nàng trên dưới đều đã bị lột, trong khi đó, trường y bên ngoài, chiếc áo bên trong của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đã tự cởi...
Đơn giản chỉ là môi chạm môi thế này thôi ư?
Càng nghĩ, Tôn Thi Hàn lại càng lo lắng bất an. Cảm giác sợ hãi còn chưa kịp lắng nay đã lại dâng cao.
...
"Không phải như thế", "Hắn không phải loại người đó, chắc chắn sẽ không làm vậy với ta"... Trong đầu mình, Tôn Thi Hàn đã tự trấn an mình bằng những câu, những từ như thế. Nàng mong điều bản thân lo ngại sẽ không thực sự xảy ra.
Tiếc rằng... cái điều mà Tôn Thi Hàn nàng không mong muốn ấy, nó đã biến thành sự thật. Bằng chứng là trong lúc nàng còn đang nhọc lòng suy nghĩ, tự mình trấn an thì hai chân nàng, chúng đã bị người tách ra. Kế đó, thứ đồ vật mà ai cũng biết là vật gì kia đã được người đem đặt ở nơi cửa động huyền bí, bên mảnh rừng âm u...
Ngay lúc chốn đào nguyên tư mật bị người đụng chạm, Tôn Thi Hàn liền rùng mình một cái. Cả người căng cứng, nàng trợn to mắt hết cỡ để biểu thị ý tứ phản đối, rằng bản thân không nguyện.
Chỉ là... để cho ai xem đây?
Lăng Tiểu Ngư thấy đấy, nhưng lòng hắn đã quyết, há sẽ vì nàng không nguyện mà thu binh?
Thực tế, hắn vẫn tiến tới. Trận công thành phạt lũy này, vốn là chẳng thể lui, chẳng thể tránh.
Một chút áy náy không làm Lăng Tiểu Ngư hồi tâm chuyển ý, hắn hít nhẹ một hơi, chầm chậm tiến vào...
...
"Hết rồi...".
Không có máu thịt không có nghĩa là không đau. Hoàn toàn trái lại, ở khoảnh khắc hạ thân bị xâm nhập kia, Tôn Thi Hàn đã phải nhăn mặt nhíu mày. Dám cá nếu tay chân tự do, miệng còn nói được thì nàng đã bấu chặt, đã bật khóc...
Giữ thân thanh bạch bao năm, vậy mà hôm nay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.