Chương 463: Lăng thanh trúc tìm tới
PeaGod
15/01/2019
Trên chiếc giường nhỏ, Lăng Ngọc Yến bây giờ đã đi vào giấc ngủ. Tất
nhiên là không phải chủ động, do bản thân nàng. Với tâm trạng đau xót,
nhớ thương ấy, nàng có thể nào mà ngủ yên cho được? An giấc đây, hết
thảy đều là nhờ Chu Đại Trù âm thầm dùng đạo thuật tác động lên cả.
Đứng kế bên giường nhìn nàng, Chu Đại Trù khẽ nói: "Yến cô cô, xin lỗi người".
"Con hứa với cô cô, bất kể giá nào con cũng sẽ tìm được Tiểu Ngư, để cho hai người có thể mau chóng đoàn tụ".
Giữa lúc Chu Đại Trù bộc bạch tâm tư thì ở gần đó, cách vài bước chân, từ bên trong bảo kiếm Thiên Tà, một làn khí đen bay ra.
Vừa mới hiện thân, kiếm linh Thiên Tà thoáng có chút do dự, nhưng rồi cũng nói:
"Chủ nhân, thân phận chủ nhân hiện đã bại lộ, việc tìm kiếm Lăng Tiểu Ngư... e rằng sẽ nguy hiểm".
"Vậy ngươi nói ta phải làm sao?".
Chu Đại Trù rất không vừa ý: "Thiên Tà, Yến cô cô đã chờ đợi hơn mười năm rồi. Mười năm, đối với tu sĩ đúng thật chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với một thế tục phàm nhân như người... Thiên Tà ngươi có biết là nó dài lắm không?".
"Trước đây, khi còn chưa tỏ tường cớ sự, người còn có thể đợi. Nhưng bây giờ, người làm sao yên lòng mà trông đợi được nữa? Từng phút từng giây người đều mong gặp lại Tiểu Ngư, muốn biết hắn hiện ra sao, sống thế nào...".
Chu Đại Trù hít mạnh một hơi, dừng một chút, rồi hạ thấp giọng: "Thiên Tà, ngươi không hiểu Yến cô cô bây giờ đang lo lắng, bất an thế nào đâu. Mỗi một ngày trôi qua với người đều sẽ là nhớ thương, là tự trách. Bắt người chờ đợi, điều ấy thật tàn nhẫn".
"Huống hồ... Như ngươi nói, thân phận Thao Thiết của ta đã bại lộ, thiên hạ chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó ta. Ta sợ rằng mình đã không còn nhiều thời gian nữa. Vì vậy, ta muốn nhân lúc mình vẫn còn là Chu Đại Trù, mau chóng tìm được Tiểu Ngư, để cho hắn và Yến cô cô đoàn tụ. Có thế, Chu Đại Trù ta dù chết cũng cam".
"Chủ nhân...".
"Thiên Tà ngươi không cần nói nữa. Ý ta đã quyết".
...
"Haizz...".
Biết mình không thể khuyên can được Chu Đại Trù, kiếm linh Thiên Tà bất đắc dĩ thở dài.
"Chủ nhân, vậy người tính sẽ tìm kiếm Lăng Tiểu Ngư thế nào?".
"Việc này... Thiên Tà, ta cần ngươi giúp".
"Chủ nhân, xin cứ nói. Thiên Tà nếu có thể hỗ trợ được gì đều nhất định dốc hết sức đi làm".
...
Bên trong khách điếm, Chu Đại Trù và Thiên Tà cứ vậy mà cùng nhau bàn tính. Bọn họ không hề biết rằng hành tung của mình đã bị người phát hiện. Và ngay lúc này đây, một trong những kẻ nắm được tin tức, nàng hiện đang tiến vào địa phận Miên Thành.
Tử y tinh kỳ, tóc dài phiêu động, sau một lúc tạm dừng giữa không trung, nàng lặng lẽ đáp xuống mặt đất. Kế đấy thì nhấc chân bước đi. Phương hướng vậy mà lại nhắm thẳng tới khách điếm Lưu Ly - nơi Chu Đại Trù và Lăng Ngọc Yến đang ẩn náu.
Đối với sự tiếp cận của nàng, thoạt đầu Chu Đại Trù đúng là không biết thật, nhưng một đỗi sau, khi mà khoảng cách đôi bên chỉ còn cách nhau vài chục bước chân thì hắn đã phát hiện ra.
Nét mặt khẩn trương lên hẳn, Chu Đại Trù lập tức di chuyển về phía chiếc giường, đem Lăng Ngọc Yến bế lên, đang toan trốn chạy thì...
"Đại Trù, là ta!".
... một thanh âm quen thuộc cất lên.
Tiếp đó, trong sự ngạc nhiên của Chu Đại Trù lẫn Lăng Ngọc Yến vừa mới tỉnh giấc, một thân tử y đẩy cửa tiến vào.
"Sư phụ".
"Trúc tỷ".
Nhận ra người tìm đến là Lăng Thanh Trúc, Lăng Ngọc Yến không khỏi vui mừng. Nàng nhanh chóng tách ra khỏi người Chu Đai Trù, hướng cửa phòng bước lại.
Nhưng chân mới nhấc, còn chưa kịp đi thì tay nàng đã bị Chu Đại Trù kéo giữ.
"Đại Trù?".
"Yến cô cô." Chu Đại Trù lắc đầu, đem Lăng Ngọc Yến đẩy về phía sau.
Thái độ đề phòng, hắn triển khai pháp nhãn, thả ra thần thức...
Thừa biết Chu Đại Trù đang làm gì, Lăng Thanh Trúc rất phối hợp mà đứng yên. Đợi cho đồ nhi tra xét xong, lúc này nàng mới lên tiếng:
"Đại Trù ngươi không cần lo. Ta chỉ đến một mình".
"Lão nhân... Người đến để giết con?".
"Ngươi muốn như thế sao?" Lăng Thanh Trúc hỏi lại.
Chu Đại Trù không trực tiếp trả lời mà nói: "Con nghe bảo người cũng giống như bọn họ, đang truy bắt con".
"Nếu ta không cố tình tỏ ra tức giận, thể hiện muốn tiêu diệt ngươi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu thả ta ra sao?".
"Nói vậy người...".
"Các ngươi mau rời khỏi đây đi." Lăng Thanh Trúc đột nhiên bảo.
Sau đấy, nàng cũng giải thích luôn: "Trên người của Ngọc Yến sớm đã bị chưởng môn sư huynh thi triển thủ đoạn. Hành tung của các ngươi sớm đã bại lộ rồi. Tứ đại tông môn đã biết các ngươi ở đây, bọn họ đang chuẩn bị tiến đánh... Các ngươi hãy mau rời khỏi đây đi".
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ ném sang cho Chu Đại Trù.
"Đây là thứ ta trộm được từ chưởng môn sư huynh. Bên trong chứa thuốc giải để vô hiệu cổ trùng mà huynh ấy đã đặt vào người Ngọc Yến hòng theo dõi hành tung".
Đứng kế bên giường nhìn nàng, Chu Đại Trù khẽ nói: "Yến cô cô, xin lỗi người".
"Con hứa với cô cô, bất kể giá nào con cũng sẽ tìm được Tiểu Ngư, để cho hai người có thể mau chóng đoàn tụ".
Giữa lúc Chu Đại Trù bộc bạch tâm tư thì ở gần đó, cách vài bước chân, từ bên trong bảo kiếm Thiên Tà, một làn khí đen bay ra.
Vừa mới hiện thân, kiếm linh Thiên Tà thoáng có chút do dự, nhưng rồi cũng nói:
"Chủ nhân, thân phận chủ nhân hiện đã bại lộ, việc tìm kiếm Lăng Tiểu Ngư... e rằng sẽ nguy hiểm".
"Vậy ngươi nói ta phải làm sao?".
Chu Đại Trù rất không vừa ý: "Thiên Tà, Yến cô cô đã chờ đợi hơn mười năm rồi. Mười năm, đối với tu sĩ đúng thật chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với một thế tục phàm nhân như người... Thiên Tà ngươi có biết là nó dài lắm không?".
"Trước đây, khi còn chưa tỏ tường cớ sự, người còn có thể đợi. Nhưng bây giờ, người làm sao yên lòng mà trông đợi được nữa? Từng phút từng giây người đều mong gặp lại Tiểu Ngư, muốn biết hắn hiện ra sao, sống thế nào...".
Chu Đại Trù hít mạnh một hơi, dừng một chút, rồi hạ thấp giọng: "Thiên Tà, ngươi không hiểu Yến cô cô bây giờ đang lo lắng, bất an thế nào đâu. Mỗi một ngày trôi qua với người đều sẽ là nhớ thương, là tự trách. Bắt người chờ đợi, điều ấy thật tàn nhẫn".
"Huống hồ... Như ngươi nói, thân phận Thao Thiết của ta đã bại lộ, thiên hạ chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó ta. Ta sợ rằng mình đã không còn nhiều thời gian nữa. Vì vậy, ta muốn nhân lúc mình vẫn còn là Chu Đại Trù, mau chóng tìm được Tiểu Ngư, để cho hắn và Yến cô cô đoàn tụ. Có thế, Chu Đại Trù ta dù chết cũng cam".
"Chủ nhân...".
"Thiên Tà ngươi không cần nói nữa. Ý ta đã quyết".
...
"Haizz...".
Biết mình không thể khuyên can được Chu Đại Trù, kiếm linh Thiên Tà bất đắc dĩ thở dài.
"Chủ nhân, vậy người tính sẽ tìm kiếm Lăng Tiểu Ngư thế nào?".
"Việc này... Thiên Tà, ta cần ngươi giúp".
"Chủ nhân, xin cứ nói. Thiên Tà nếu có thể hỗ trợ được gì đều nhất định dốc hết sức đi làm".
...
Bên trong khách điếm, Chu Đại Trù và Thiên Tà cứ vậy mà cùng nhau bàn tính. Bọn họ không hề biết rằng hành tung của mình đã bị người phát hiện. Và ngay lúc này đây, một trong những kẻ nắm được tin tức, nàng hiện đang tiến vào địa phận Miên Thành.
Tử y tinh kỳ, tóc dài phiêu động, sau một lúc tạm dừng giữa không trung, nàng lặng lẽ đáp xuống mặt đất. Kế đấy thì nhấc chân bước đi. Phương hướng vậy mà lại nhắm thẳng tới khách điếm Lưu Ly - nơi Chu Đại Trù và Lăng Ngọc Yến đang ẩn náu.
Đối với sự tiếp cận của nàng, thoạt đầu Chu Đại Trù đúng là không biết thật, nhưng một đỗi sau, khi mà khoảng cách đôi bên chỉ còn cách nhau vài chục bước chân thì hắn đã phát hiện ra.
Nét mặt khẩn trương lên hẳn, Chu Đại Trù lập tức di chuyển về phía chiếc giường, đem Lăng Ngọc Yến bế lên, đang toan trốn chạy thì...
"Đại Trù, là ta!".
... một thanh âm quen thuộc cất lên.
Tiếp đó, trong sự ngạc nhiên của Chu Đại Trù lẫn Lăng Ngọc Yến vừa mới tỉnh giấc, một thân tử y đẩy cửa tiến vào.
"Sư phụ".
"Trúc tỷ".
Nhận ra người tìm đến là Lăng Thanh Trúc, Lăng Ngọc Yến không khỏi vui mừng. Nàng nhanh chóng tách ra khỏi người Chu Đai Trù, hướng cửa phòng bước lại.
Nhưng chân mới nhấc, còn chưa kịp đi thì tay nàng đã bị Chu Đại Trù kéo giữ.
"Đại Trù?".
"Yến cô cô." Chu Đại Trù lắc đầu, đem Lăng Ngọc Yến đẩy về phía sau.
Thái độ đề phòng, hắn triển khai pháp nhãn, thả ra thần thức...
Thừa biết Chu Đại Trù đang làm gì, Lăng Thanh Trúc rất phối hợp mà đứng yên. Đợi cho đồ nhi tra xét xong, lúc này nàng mới lên tiếng:
"Đại Trù ngươi không cần lo. Ta chỉ đến một mình".
"Lão nhân... Người đến để giết con?".
"Ngươi muốn như thế sao?" Lăng Thanh Trúc hỏi lại.
Chu Đại Trù không trực tiếp trả lời mà nói: "Con nghe bảo người cũng giống như bọn họ, đang truy bắt con".
"Nếu ta không cố tình tỏ ra tức giận, thể hiện muốn tiêu diệt ngươi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu thả ta ra sao?".
"Nói vậy người...".
"Các ngươi mau rời khỏi đây đi." Lăng Thanh Trúc đột nhiên bảo.
Sau đấy, nàng cũng giải thích luôn: "Trên người của Ngọc Yến sớm đã bị chưởng môn sư huynh thi triển thủ đoạn. Hành tung của các ngươi sớm đã bại lộ rồi. Tứ đại tông môn đã biết các ngươi ở đây, bọn họ đang chuẩn bị tiến đánh... Các ngươi hãy mau rời khỏi đây đi".
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ ném sang cho Chu Đại Trù.
"Đây là thứ ta trộm được từ chưởng môn sư huynh. Bên trong chứa thuốc giải để vô hiệu cổ trùng mà huynh ấy đã đặt vào người Ngọc Yến hòng theo dõi hành tung".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.