Chương 768: Một trường thảm sát
PeaGod
15/06/2019
Hửm?
Đang theo gót Tầm Bảo Thử kiếm tìm thiên địa linh thảo, Ngọc Vô Tâm đột nhiên dừng bước. Chân mày khẽ nhíu, nàng đem Tầm Bảo Thử thu vào trong túi linh thú, sau đó thu liễm khí tức tiến vào một đám cây rậm ẩn nấp, chậm rãi tiến lên phía trước.
Tại một gò đất gió thổi đìu hiu bên cạnh dòng suối có ba tu sĩ khoảng hai bảy hai tám đang đứng đó, xem trang phục thì chính là đệ tử của Phần Hương Cốc - một môn phái có quan hệ khá tốt với Mạn Đà Sơn Trang. Lúc này dưới chân ba người bọn họ có một thi thể yêu thú, hình dáng có bảy tám phần giống với lợn rừng nhưng kích cỡ to hơn gấp bội, trên đầu còn có một đôi sừng cong tựa sừng trâu, trông khá là xấu xí dị hợm.
"Ngân Giác Ma Trư", đấy là danh tự vừa hiện lên trong đầu Ngọc Vô Tâm.
"Con Ngân Giác Ma Trư này đúng là khó đối phó, suýt nữa thì đã gặp nguy." Bên thi thể yêu thú, một tên tu sĩ nói ra, nét mặt còn chưa hết kinh sợ.
"Lâm huynh nói không sai, con Ngân Giác Ma Trư này thật sự quá ghê gớm. May mà có Trần sư huynh đạo pháp tinh thâm, nếu không e chúng ta đã lành ít dữ nhiều." Một tên khác lại nói.
"Phải phải, pháp thuật của Trần sư huynh đúng là khiến cho người ta được mở mang tầm mắt".
"Nào có." Gã tu sĩ họ Trần được tán dương trong dạ rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Cuộc chiến với Ngân Giác Ma Trư vừa rồi hai vị sư đệ cũng xuất không ít lực.".
Cứ thế, đệ một câu huynh một câu, ba gã tu sĩ Phần Hương Cốc thay nhau vỗ mông ngựa đối phương thì bất chợt, từ phía xa đột nhiên xuất hiện một đạo độn quang.
Tu sĩ họ Trần biến sắc: "Hai vị sư đệ, có người đến. Mau đem tài liệu Ngân Giác Ma Trư cùng linh thảo thu thập lại, chỗ này không nên ở lâu".
"Vâng".
Hai gã tu sĩ còn lại đồng thanh đáp, một người lấy ra túi linh thú định thu lấy thi thể Ngân Giác Ma Trư, còn người kia thì vươn tay tính hái một cây thiên niên linh chi ở ngay gần đó. Cũng bởi vì cây linh chi này mà ba người bọn họ mới phải quần nhau với yêu thú Ngân Giác Ma Trư.
Sau khi hợp sức hạ sát con Ngân Giác Ma Trư này thì pháp lực bọn họ đã tiêu hao tới bảy tám thành, nếu lúc này xuất hiện kẻ tâm địa bất chính rất nguy hiểm. Thân là tu sĩ tu luyện cũng đã được vài chục năm, bọn họ đương nhiên hiểu sự tàn khốc của tu tiên giới. Sát nhân đoạt bảo vốn là chuyện rất đỗi bình thường, xảy ra như cơm bữa.
Trên bầu trời đạo độn quang lúc này đã đáp xuống, tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Một thân hắc y mau chóng hiện ra. Là tu sĩ của Mạn Đà Sơn Trang.
"Thì ra là Tô huynh." Nhận ra người đến, gã tu sĩ họ Trần thở ra một hơi. Tô Sáng này vốn là bằng hữu của hắn, dĩ nhiên sẽ không gây hại gì.
"Thì ra là Trần huynh cùng hai vị sư đệ." Tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang ôm quyền hồi lễ, mỉm cười nói: "Thu hoạch của ba vị xem ra cũng không tệ".
"Khiến Tô huynh chê cười, chẳng qua là một con Ngân Giác Ma Trư mà thôi".
Do họ Tô là bằng hữu giao tình không tệ nên ba gã tu sĩ Phần Hương Cốc cũng buông bỏ phòng bị. Bọn họ thu lại linh lực vừa tụ trên tay, cùng Tô Sáng trò chuyện.
Song, đúng vào lúc bọn họ lơ là cảnh giác nhất thì đáy mắt Tô Sáng chợt loé lên một tia âm độc. Từ trong miệng hắn, một đạo thanh quang bay ra đâm thủng yết hầu của gã tu sĩ họ Trần khiến cho máu tươi bắn ra lai láng.
"Ng...".
Trúng một đòn chí tử, thanh quản đã đứt khiến cho họ Trần không thể thốt nổi thành lời. Khuôn mặt bi phẫn cùng bất cam, hắn nhanh chóng ngã xuống, khí tuyệt thân vong, hồn lìa khỏi xác.
Sự tình diễn ra quá nhanh khiến hai gã đệ tử Phần Hương Cốc còn lại ngây người kinh sợ. Không nói hai lời, bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tô Sáng kia chính là muốn sát nhân đoạt bảo!
Bọn họ đã nghĩ như vậy, và tất nhiên là nó không đúng lắm. Bởi mục đích thực sự của Tô Sáng là tuân lệnh bề trên, cốt yếu giết người.
Chỉ thấy Tô Sáng nhếch môi cười lạnh một tiếng. Theo ý niệm của hắn, đạo thanh quang kia lại phóng lên không trung, đem hai tu sĩ Phần Hương Cốc vây lấy.
Khoảng cách rất gần nên hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc đã có thể nhìn thấy rõ. Thanh quang nọ là một kiện Linh khí hình dạng tiểu kiếm, trông vô cùng sắc bén.
Trước mặt có phi kiếm, sau lưng lại có Tô Sáng, hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc căn bản là không thể chạy đi đâu được nữa.
Mặt mày trắng bệch, bọn họ chuyển hướng cầu xin: "Tô huynh, Thiên Niên Linh Chi cùng tài liệu Ngân Giác Ma Trư xin cứ lấy, mong huynh thả cho chúng ta một con đường sống!".
"Đúng vậy sư huynh, sự tình hôm nay chúng ta nhất định giữ kín! Chúng ta có thể thề trước Tâm ma!".
Hai người khẩn thiết cầu xin, song họ Tô lại chẳng có vẻ gì là động lòng trắc ẩn. Hắn rót thêm pháp lực vào phi kiếm, đem nó hóa thành một đạo thanh quang mãnh liệt công kích đối phương.
Tu vi vốn đã chênh lệch, trước đó trong trận chiến với Ngân Giác Ma Trư còn hao tổn đến bảy tám thành pháp lực, lúc này hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc làm sao có thể là đối thủ của Tô Sáng được. Rất nhanh, giống như gã họ Trần trước đó, bọn họ cũng gục ngã dưới phi kiếm của Tô Sáng.
"Sớm không tới muộn không tới, mấy huynh đệ các ngươi lại chọn đúng hôm nay tiến vào Phí Long Sơn. Số các ngươi xui xẻo, có chết cũng không thể trách ta." Đứng bên thi thể Tô Sáng lạnh nhạt nói ra. Cái gì giao tình, cái gì bằng hữu, trong mắt hắn căn bản chẳng đáng một xu.
Khẽ phất tay cuốn lấy Thiên Niên Linh Chi và thi thể Ngân Giác Ma Trư thu vào trong túi trữ vật của mình xong, Tô Sáng lúc này mới tung người lên không, hoá thành một đạo độn quang biến mất nơi chân trời.
Một lúc sau.
Từ trong đám cỏ dại cao lấp đầu người bỗng nổi lên chút xao động, kế đó một thiếu nữ đi ra. Chính thị Ngọc Vô Tâm.
Khuôn mặt của nàng trông có vẻ trầm trọng. Nàng cúi nhìn ba bộ thi thể tu sĩ Phần Hương Cốc, mày liễu cau chặt.
Sát nhân đoạt bảo vốn không có gì lạ, nhưng chuyện lần này... Ngọc Vô Tâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhất là sau khi hắn nghe qua câu nói cuối cùng của gã Tô Sáng kia.
"Sớm không tới muộn không tới, mấy huynh đệ các ngươi lại chọn đúng hôm nay tiến vào Phí Long Sơn. Số các ngươi xui xẻo, có chết cũng không thể trách ta", câu nói này là ý gì?
Lẽ nào Phí Long Sơn hôm nay có phát sinh dị biến?
"Xem ra phải nhanh chóng tìm ra Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi. Chỗ này không thể ở lâu".
...
Không có cực phẩm Bồi Nguyên Đan thì Ngọc Vô Tâm sẽ không thể tiến vào Vấn đỉnh, mà để luyện ra được cực phẩm Bồi Nguyên Đan Thì không thể không có Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, mà hai loại thảo dược này Ngọc Vô Tâm chỉ biết ở Phí Long Sơn mới có... Mặc dù trong dạ cảm thấy bất an, nhưng vì để đột phá bình cảnh Ngọc Vô Tâm nàng chỉ đành mạo hiểm, tiếp tục kiếm tìm.
Trở thành một đại nhân vật có đủ năng lực để tự nắm giữ vận mệnh của mình, đó là khát vọng của Ngọc Vô Tâm. Nếu ngay cả Vấn đỉnh cũng chẳng thể tiến vào thì còn nói gì trường sinh, nói gì mộng tưởng. Thọ mệnh của tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng bất quá hai trăm năm, nào có hơn được phàm nhân bao nhiêu? Không thể Vấn đỉnh thì còn tu tiên làm gì?
Tu tiên chính là nghịch thiên. Tiên lộ chưa bao giờ bằng phẳng, trên đấy lắm những chông gai, cạm bẫy, tánh mạng tùy thời bị tước đi.
Hôm nay Ngọc Vô Tâm nàng chỉ có thể đánh cược.
Mà đâu chỉ nàng, có rất nhiều người cũng đang đánh cược. Những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào Phí Long Sơn tìm kiếm thiên địa linh thảo, săn giết yêu thú; những đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang, các vị cao tầng môn phái, rồi chính cả những con yêu thú... hết thảy đều đang đặt cược. Khác chăng là trong bối cảnh này, so với bất kỳ ai khác thì Mạn Đà Sơn Trang có nhiều lợi thế hơn. Quyền sinh sát có thể nói là đang nằm trong tay bọn họ.
Theo thời gian, cuộc giết chóc càng thêm thảm thiết, không chỉ đệ tử Luyện khí kỳ mà thậm chí cả tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng đã có người ngã xuống. Và tất nhiên con số sẽ còn tăng lên nữa.
Ví như hiện giờ...
Tại một góc rừng âm u, một tu sĩ Trúc cơ kỳ của Đao Tông Sơn đang bị hai tu sĩ áo đen khác vây công. Hai người này chính là đệ tử tinh anh của Mạn Đà Sơn Trang, nhận lệnh tru sát toàn bộ ngoại nhân ở Phí Long Sơn. Tu vị của bọn họ cũng là Trúc cơ sơ kỳ, giống với đệ tử Đao Tông Sơn kia.
"Keng!".
"Keng!".
"Tôn huynh, Lý huynh, tại sao hai vị lại động thủ với ta?!" Trung niên vạm vỡ, cũng chính là tu sĩ Đao Tông Sơn vừa giận vừa sợ nói: "Đao Tông Sơn ta chính là minh chủ của Mạn Đà Sơn Trang các người!".
"Minh chủ? Hôm nay đã không phải nữa rồi!".
"Muốn biết thì đến âm tào địa phủ mà hỏi!".
Hai gã đệ tử tinh anh của Mạn Đà Sơn Trang chia ra hai bên trái phải phối hợp cùng nhau công kích tu sĩ Đao Tông Sơn. Sát ý trên mặt tu sĩ bên phải càng nồng đậm, hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết lên kiện Linh khí Khai Sơn Phủ của mình, thao túng nó bổ tới tấp vào phương vị của đệ tử Đao Tông Sơn.
Tu sĩ bên trái cũng không chịu thua kém, hắn xuất ra một cây trường tiên vô cùng mềm mại, linh hoạt như giao long xuất hải cuốn lấy Linh khí của đối thủ.
Cứ thế, hai tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang, kẻ cương người nhu phối hợp cực kỳ ăn ý khiến tu sĩ Đao Tông Sơn vô cùng buồn bực, vừa tức vừa sợ.
Thú thật là cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao hai người kia lại đột nhiên trở mặt, muốn xuống tay hạ sát mình. Mạn Đà Sơn Trang của đối phương không phải là môn phái lệ thuộc vào Đao Tông Sơn hắn sao? Bọn họ lẽ nào không biết ra tay với đệ tử Đao Tông Sơn thì sẽ hậu hoạ khôn lường?
Theo thời gian trong lòng trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn càng thêm lo lắng. Mới rồi bởi do sơ hở nên đã bị hai đệ tử Mạn Đà Sơn Trang đánh lén thụ thương, thương tích lại còn không nhẹ. Nếu cứ tiếp tục thế này, mạng hắn e rằng sẽ vong.
"A…!" Song phương giao chiến thêm một hồi thì có tiếng hét thảm vang lên. Là giọng của trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn.
Trong lúc Linh khí của hắn bị cây trường tiên như giao long kia khóa chặt thì từ phía sau, một thanh cự phủ cũng bổ thẳng xuống đầu.
Trong huyết vũ đầy trời, thân thể trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn đã bị chẻ làm hai nửa, rơi tự do xuống đất.
"Rốt cuộc cũng giết được." Thu hồi trường tiên, một tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang thở phào nói.
Bên cạnh hắn, tu sĩ còn lại gật đầu: "Quả không hổ là đệ tử đại thế lực, thủ đoạn đúng thật đáng gờm".
"Được rồi sư đệ, chúng ta mau thu lấy túi trữ vật của hắn rồi lui về nghỉ ngơi khôi phục khí lực, sau đó lại tiếp tục ra tay. Các bề trên đã căn dặn tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào sống sót rời khỏi đây".
Đang theo gót Tầm Bảo Thử kiếm tìm thiên địa linh thảo, Ngọc Vô Tâm đột nhiên dừng bước. Chân mày khẽ nhíu, nàng đem Tầm Bảo Thử thu vào trong túi linh thú, sau đó thu liễm khí tức tiến vào một đám cây rậm ẩn nấp, chậm rãi tiến lên phía trước.
Tại một gò đất gió thổi đìu hiu bên cạnh dòng suối có ba tu sĩ khoảng hai bảy hai tám đang đứng đó, xem trang phục thì chính là đệ tử của Phần Hương Cốc - một môn phái có quan hệ khá tốt với Mạn Đà Sơn Trang. Lúc này dưới chân ba người bọn họ có một thi thể yêu thú, hình dáng có bảy tám phần giống với lợn rừng nhưng kích cỡ to hơn gấp bội, trên đầu còn có một đôi sừng cong tựa sừng trâu, trông khá là xấu xí dị hợm.
"Ngân Giác Ma Trư", đấy là danh tự vừa hiện lên trong đầu Ngọc Vô Tâm.
"Con Ngân Giác Ma Trư này đúng là khó đối phó, suýt nữa thì đã gặp nguy." Bên thi thể yêu thú, một tên tu sĩ nói ra, nét mặt còn chưa hết kinh sợ.
"Lâm huynh nói không sai, con Ngân Giác Ma Trư này thật sự quá ghê gớm. May mà có Trần sư huynh đạo pháp tinh thâm, nếu không e chúng ta đã lành ít dữ nhiều." Một tên khác lại nói.
"Phải phải, pháp thuật của Trần sư huynh đúng là khiến cho người ta được mở mang tầm mắt".
"Nào có." Gã tu sĩ họ Trần được tán dương trong dạ rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Cuộc chiến với Ngân Giác Ma Trư vừa rồi hai vị sư đệ cũng xuất không ít lực.".
Cứ thế, đệ một câu huynh một câu, ba gã tu sĩ Phần Hương Cốc thay nhau vỗ mông ngựa đối phương thì bất chợt, từ phía xa đột nhiên xuất hiện một đạo độn quang.
Tu sĩ họ Trần biến sắc: "Hai vị sư đệ, có người đến. Mau đem tài liệu Ngân Giác Ma Trư cùng linh thảo thu thập lại, chỗ này không nên ở lâu".
"Vâng".
Hai gã tu sĩ còn lại đồng thanh đáp, một người lấy ra túi linh thú định thu lấy thi thể Ngân Giác Ma Trư, còn người kia thì vươn tay tính hái một cây thiên niên linh chi ở ngay gần đó. Cũng bởi vì cây linh chi này mà ba người bọn họ mới phải quần nhau với yêu thú Ngân Giác Ma Trư.
Sau khi hợp sức hạ sát con Ngân Giác Ma Trư này thì pháp lực bọn họ đã tiêu hao tới bảy tám thành, nếu lúc này xuất hiện kẻ tâm địa bất chính rất nguy hiểm. Thân là tu sĩ tu luyện cũng đã được vài chục năm, bọn họ đương nhiên hiểu sự tàn khốc của tu tiên giới. Sát nhân đoạt bảo vốn là chuyện rất đỗi bình thường, xảy ra như cơm bữa.
Trên bầu trời đạo độn quang lúc này đã đáp xuống, tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Một thân hắc y mau chóng hiện ra. Là tu sĩ của Mạn Đà Sơn Trang.
"Thì ra là Tô huynh." Nhận ra người đến, gã tu sĩ họ Trần thở ra một hơi. Tô Sáng này vốn là bằng hữu của hắn, dĩ nhiên sẽ không gây hại gì.
"Thì ra là Trần huynh cùng hai vị sư đệ." Tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang ôm quyền hồi lễ, mỉm cười nói: "Thu hoạch của ba vị xem ra cũng không tệ".
"Khiến Tô huynh chê cười, chẳng qua là một con Ngân Giác Ma Trư mà thôi".
Do họ Tô là bằng hữu giao tình không tệ nên ba gã tu sĩ Phần Hương Cốc cũng buông bỏ phòng bị. Bọn họ thu lại linh lực vừa tụ trên tay, cùng Tô Sáng trò chuyện.
Song, đúng vào lúc bọn họ lơ là cảnh giác nhất thì đáy mắt Tô Sáng chợt loé lên một tia âm độc. Từ trong miệng hắn, một đạo thanh quang bay ra đâm thủng yết hầu của gã tu sĩ họ Trần khiến cho máu tươi bắn ra lai láng.
"Ng...".
Trúng một đòn chí tử, thanh quản đã đứt khiến cho họ Trần không thể thốt nổi thành lời. Khuôn mặt bi phẫn cùng bất cam, hắn nhanh chóng ngã xuống, khí tuyệt thân vong, hồn lìa khỏi xác.
Sự tình diễn ra quá nhanh khiến hai gã đệ tử Phần Hương Cốc còn lại ngây người kinh sợ. Không nói hai lời, bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tô Sáng kia chính là muốn sát nhân đoạt bảo!
Bọn họ đã nghĩ như vậy, và tất nhiên là nó không đúng lắm. Bởi mục đích thực sự của Tô Sáng là tuân lệnh bề trên, cốt yếu giết người.
Chỉ thấy Tô Sáng nhếch môi cười lạnh một tiếng. Theo ý niệm của hắn, đạo thanh quang kia lại phóng lên không trung, đem hai tu sĩ Phần Hương Cốc vây lấy.
Khoảng cách rất gần nên hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc đã có thể nhìn thấy rõ. Thanh quang nọ là một kiện Linh khí hình dạng tiểu kiếm, trông vô cùng sắc bén.
Trước mặt có phi kiếm, sau lưng lại có Tô Sáng, hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc căn bản là không thể chạy đi đâu được nữa.
Mặt mày trắng bệch, bọn họ chuyển hướng cầu xin: "Tô huynh, Thiên Niên Linh Chi cùng tài liệu Ngân Giác Ma Trư xin cứ lấy, mong huynh thả cho chúng ta một con đường sống!".
"Đúng vậy sư huynh, sự tình hôm nay chúng ta nhất định giữ kín! Chúng ta có thể thề trước Tâm ma!".
Hai người khẩn thiết cầu xin, song họ Tô lại chẳng có vẻ gì là động lòng trắc ẩn. Hắn rót thêm pháp lực vào phi kiếm, đem nó hóa thành một đạo thanh quang mãnh liệt công kích đối phương.
Tu vi vốn đã chênh lệch, trước đó trong trận chiến với Ngân Giác Ma Trư còn hao tổn đến bảy tám thành pháp lực, lúc này hai gã tu sĩ Phần Hương Cốc làm sao có thể là đối thủ của Tô Sáng được. Rất nhanh, giống như gã họ Trần trước đó, bọn họ cũng gục ngã dưới phi kiếm của Tô Sáng.
"Sớm không tới muộn không tới, mấy huynh đệ các ngươi lại chọn đúng hôm nay tiến vào Phí Long Sơn. Số các ngươi xui xẻo, có chết cũng không thể trách ta." Đứng bên thi thể Tô Sáng lạnh nhạt nói ra. Cái gì giao tình, cái gì bằng hữu, trong mắt hắn căn bản chẳng đáng một xu.
Khẽ phất tay cuốn lấy Thiên Niên Linh Chi và thi thể Ngân Giác Ma Trư thu vào trong túi trữ vật của mình xong, Tô Sáng lúc này mới tung người lên không, hoá thành một đạo độn quang biến mất nơi chân trời.
Một lúc sau.
Từ trong đám cỏ dại cao lấp đầu người bỗng nổi lên chút xao động, kế đó một thiếu nữ đi ra. Chính thị Ngọc Vô Tâm.
Khuôn mặt của nàng trông có vẻ trầm trọng. Nàng cúi nhìn ba bộ thi thể tu sĩ Phần Hương Cốc, mày liễu cau chặt.
Sát nhân đoạt bảo vốn không có gì lạ, nhưng chuyện lần này... Ngọc Vô Tâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhất là sau khi hắn nghe qua câu nói cuối cùng của gã Tô Sáng kia.
"Sớm không tới muộn không tới, mấy huynh đệ các ngươi lại chọn đúng hôm nay tiến vào Phí Long Sơn. Số các ngươi xui xẻo, có chết cũng không thể trách ta", câu nói này là ý gì?
Lẽ nào Phí Long Sơn hôm nay có phát sinh dị biến?
"Xem ra phải nhanh chóng tìm ra Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi. Chỗ này không thể ở lâu".
...
Không có cực phẩm Bồi Nguyên Đan thì Ngọc Vô Tâm sẽ không thể tiến vào Vấn đỉnh, mà để luyện ra được cực phẩm Bồi Nguyên Đan Thì không thể không có Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, mà hai loại thảo dược này Ngọc Vô Tâm chỉ biết ở Phí Long Sơn mới có... Mặc dù trong dạ cảm thấy bất an, nhưng vì để đột phá bình cảnh Ngọc Vô Tâm nàng chỉ đành mạo hiểm, tiếp tục kiếm tìm.
Trở thành một đại nhân vật có đủ năng lực để tự nắm giữ vận mệnh của mình, đó là khát vọng của Ngọc Vô Tâm. Nếu ngay cả Vấn đỉnh cũng chẳng thể tiến vào thì còn nói gì trường sinh, nói gì mộng tưởng. Thọ mệnh của tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng bất quá hai trăm năm, nào có hơn được phàm nhân bao nhiêu? Không thể Vấn đỉnh thì còn tu tiên làm gì?
Tu tiên chính là nghịch thiên. Tiên lộ chưa bao giờ bằng phẳng, trên đấy lắm những chông gai, cạm bẫy, tánh mạng tùy thời bị tước đi.
Hôm nay Ngọc Vô Tâm nàng chỉ có thể đánh cược.
Mà đâu chỉ nàng, có rất nhiều người cũng đang đánh cược. Những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào Phí Long Sơn tìm kiếm thiên địa linh thảo, săn giết yêu thú; những đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang, các vị cao tầng môn phái, rồi chính cả những con yêu thú... hết thảy đều đang đặt cược. Khác chăng là trong bối cảnh này, so với bất kỳ ai khác thì Mạn Đà Sơn Trang có nhiều lợi thế hơn. Quyền sinh sát có thể nói là đang nằm trong tay bọn họ.
Theo thời gian, cuộc giết chóc càng thêm thảm thiết, không chỉ đệ tử Luyện khí kỳ mà thậm chí cả tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng đã có người ngã xuống. Và tất nhiên con số sẽ còn tăng lên nữa.
Ví như hiện giờ...
Tại một góc rừng âm u, một tu sĩ Trúc cơ kỳ của Đao Tông Sơn đang bị hai tu sĩ áo đen khác vây công. Hai người này chính là đệ tử tinh anh của Mạn Đà Sơn Trang, nhận lệnh tru sát toàn bộ ngoại nhân ở Phí Long Sơn. Tu vị của bọn họ cũng là Trúc cơ sơ kỳ, giống với đệ tử Đao Tông Sơn kia.
"Keng!".
"Keng!".
"Tôn huynh, Lý huynh, tại sao hai vị lại động thủ với ta?!" Trung niên vạm vỡ, cũng chính là tu sĩ Đao Tông Sơn vừa giận vừa sợ nói: "Đao Tông Sơn ta chính là minh chủ của Mạn Đà Sơn Trang các người!".
"Minh chủ? Hôm nay đã không phải nữa rồi!".
"Muốn biết thì đến âm tào địa phủ mà hỏi!".
Hai gã đệ tử tinh anh của Mạn Đà Sơn Trang chia ra hai bên trái phải phối hợp cùng nhau công kích tu sĩ Đao Tông Sơn. Sát ý trên mặt tu sĩ bên phải càng nồng đậm, hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết lên kiện Linh khí Khai Sơn Phủ của mình, thao túng nó bổ tới tấp vào phương vị của đệ tử Đao Tông Sơn.
Tu sĩ bên trái cũng không chịu thua kém, hắn xuất ra một cây trường tiên vô cùng mềm mại, linh hoạt như giao long xuất hải cuốn lấy Linh khí của đối thủ.
Cứ thế, hai tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang, kẻ cương người nhu phối hợp cực kỳ ăn ý khiến tu sĩ Đao Tông Sơn vô cùng buồn bực, vừa tức vừa sợ.
Thú thật là cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao hai người kia lại đột nhiên trở mặt, muốn xuống tay hạ sát mình. Mạn Đà Sơn Trang của đối phương không phải là môn phái lệ thuộc vào Đao Tông Sơn hắn sao? Bọn họ lẽ nào không biết ra tay với đệ tử Đao Tông Sơn thì sẽ hậu hoạ khôn lường?
Theo thời gian trong lòng trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn càng thêm lo lắng. Mới rồi bởi do sơ hở nên đã bị hai đệ tử Mạn Đà Sơn Trang đánh lén thụ thương, thương tích lại còn không nhẹ. Nếu cứ tiếp tục thế này, mạng hắn e rằng sẽ vong.
"A…!" Song phương giao chiến thêm một hồi thì có tiếng hét thảm vang lên. Là giọng của trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn.
Trong lúc Linh khí của hắn bị cây trường tiên như giao long kia khóa chặt thì từ phía sau, một thanh cự phủ cũng bổ thẳng xuống đầu.
Trong huyết vũ đầy trời, thân thể trung niên tu sĩ Đao Tông Sơn đã bị chẻ làm hai nửa, rơi tự do xuống đất.
"Rốt cuộc cũng giết được." Thu hồi trường tiên, một tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang thở phào nói.
Bên cạnh hắn, tu sĩ còn lại gật đầu: "Quả không hổ là đệ tử đại thế lực, thủ đoạn đúng thật đáng gờm".
"Được rồi sư đệ, chúng ta mau thu lấy túi trữ vật của hắn rồi lui về nghỉ ngơi khôi phục khí lực, sau đó lại tiếp tục ra tay. Các bề trên đã căn dặn tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào sống sót rời khỏi đây".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.