Chương 273: Nỗi lòng của lệ thắng nam
PeaGod
22/10/2018
Nếu bỏ qua đoạn bối rối ban đầu, không thể không nói, cách xử trí của
Lăng Tiểu Ngư đã dạn dĩ hơn nhiều so với trước, thời điểm còn chưa ra
ngoài tìm kiếm tài liệu luyện chế Trường Sinh Đan.
Rõ ràng, sau chuyến đi ấy, sau mối tình đơn phương vô vọng ấy, họ Lăng đã dần trưởng thành...
Con người, có lẽ ai rồi cũng sẽ như vậy. Khởi điểm ai chẳng thuần chân, nhưng thuần chân... đến cuối cùng thử hỏi ai còn giữ được?
Mấy ai?
...
Núi cao còn thành đất phẳng, bãi bể còn hoá nương dâu thì huống chi tâm tính con người?
Trời đất còn thay, lòng người sao lại chẳng đổi?
Thời gian, nó mầu nhiệm lắm. Theo dòng năm tháng, mọi thứ rồi sẽ đổi thay. Có thể tốt hơn, cũng có thể xấu đi, tùy vào cách mà con người ta cảm nhận. Cũng giống như trường hợp của Lăng Tiểu Ngư vậy...
Thuần chân đã giảm, dạn dĩ tăng lên, Lăng Tiểu Ngư hắn đang từng bước trưởng thành, từng bước trở thành một nam nhân phong trần đúng nghĩa. Là tốt? Hay là xấu?
Câu trả lời... còn tùy thuộc đối tượng. Đối với một số người thì nó rất tốt; nhưng đối với một số khác, biết đâu họ lại yêu mến Lăng Tiểu Ngư của trước đây hơn.
Tốt hay xấu, điều đó rất khó nói. Nhưng chí ít, riêng với bản thân Lăng Tiểu Ngư, trưởng thành là một điều cần thiết. Thậm chí kể cả khi cái giá phải trả có lớn lao đi nữa...
...
Tương lai, Lăng Tiểu Ngư sẽ trở thành ai, thành thứ gì? Hãy để cho tương lai trả lời.
Còn hiện tại...
Giữa màn đêm tăm tối, bên trong rừng rậm, hắn vẫn đang cẩn trọng bước đi. Dĩ nhiên là không chỉ một mình. Lệ Thắng Nam, nàng vẫn đang đồng hành cùng hắn. Vị trí? Trừ bỏ đôi tay hắn ra thì làm gì còn nơi nào khác nữa? Hắn bồng chứ đâu có cõng.
...
"Không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ?".
Trên đôi tay trông có vẻ thư sinh mà vô cùng vững chãi của Lăng Tiểu Ngư, trong bộ trường y mặc tạm, Lệ Thắng Nam thầm nghĩ.
"Hắn đã bồng mình gần nửa canh giờ rồi, không biết có cảm thấy mình nặng quá không...".
Khỏi phải nói, đó chắc chắn là một thắc mắc rất đỗi vô lý. Nên nhớ, Lăng Tiểu Ngư là tu sĩ chứ chả phải phàm nhân thế tục. Hắn sao có thể cảm thấy nặng nề vì bồng Lệ Thắng Nam nàng được. Trọng lượng của nàng lớn được bao nhiêu?
Đừng nói một Lệ Thắng Nam, cho dù là mười Lệ Thắng Nam gộp lại, tin tưởng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng mang đi. Việc bồng bế của hắn hiện giờ, nó bất quá cũng chỉ như phàm nhân thế tục ôm một bó rơm nho nhỏ mà thôi.
Đó là sự thật mười mươi, chẳng có lý do gì để phải bàn cãi. Khổ nỗi... Lệ Thắng Nam, nàng vẫn cứ cố tình không chịu hiểu. Trong âm thầm, nàng vẫn tiếp tục lo nghĩ những chuyện không đâu...
"... Lúc nãy khi nhìn thấy mình loã lồ như vậy, không biết Lăng Tiểu Ngư hắn đã nghĩ gì. Không biết hắn có chê cười mình không...".
"Vóc dáng của mình chẳng đẹp như của Tiểu Ngọc, cũng chẳng cân đối như của Mộng Kiều. Ngực mình cũng chẳng lớn...".
Nghĩ đến đây, Lệ Thắng Nam không kiềm được đưa mắt liếc xem.
Và càng xem thì...
"Đúng là nhỏ mà".
...
Là thế đấy. Lệ Thắng Nam, nàng hết sức để ý. Nếu nhìn nàng trần trụi, đang bế nàng là một vị sư huynh hoặc sư đệ nào khác, có lẽ nàng đã thoải mái hơn nhiều. Đáng tiếc, đây lại là Lăng Tiểu Ngư, nam nhân bấy lâu nàng vẫn luôn thầm thương trộm nhớ...
Trong khoảng thời gian Lăng Tiểu Ngư hạ sơn thu thập tài liệu luyện chế Trường Sinh Đan, Lệ Thắng Nam nàng đã phải đấu tranh rất nhiều. Níu kéo hay buông bỏ, bước tiếp hay dừng lại, giữa nhớ và quên...
Hết suy lại nghĩ, hết nghĩ lại suy, nàng đã biết bao đêm thao thức thẫn thờ...
"Ngốc nghếch. Lệ Thắng Nam ngươi thật ngu ngốc." Rất nhiều lần, Lệ Thắng Nam nàng đã tự trách mình như vậy. Lắm những khoảnh khắc, nàng thấy hổ thẹn với ân sư.
Từ thuở nhỏ, Lệ Thắng Nam nàng đã được sư phụ tận tâm nuôi dưỡng, sớm hơn ân cần dạy bảo. Lúc thành niên, Lệ Thắng Nam nàng đã tự nguyện với lòng, rằng cả đời sẽ chẳng màng tình duyên đôi lứa, cố gắng kế thừa chí nguyện của ân sư, ra sức phù trợ chính giáo. Ấy vậy mà...
Thiên nhân luận pháp, một lần đụng chạm...
Nụ hôn tai quái kia, nó đã để lại quá nhiều "hậu quả". Mấy mươi năm băng thanh ngọc khiết, phút chốc tan thành mây khói.
Quá ư?
Không. Đối với Lệ Thắng Nam thì chẳng hề phóng đại một tí nào đâu. Cần biết là từ nhỏ đến lớn, tay nam nhân nàng còn chưa một lần đụng qua đấy.
Một nụ hôn, nó là quá sức chịu đựng của nàng.
Tâm cảnh bị phá, tu vi đình trệ, đó rõ ràng là do lỗi của Lăng Tiểu Ngư. Lúc ấy, Lệ Thắng Nam nàng luôn nghĩ như vậy, muốn tìm hắn tính sổ. Thế nhưng sau khi nghe lời khuyên của Dương Tiểu Ngọc sang Trúc Kiếm Phong tìm gặp, cố gắng tiếp cận thì...
Oán trách đã tan, hờn giận đã tắt, tuy nhiên tâm cảnh của nàng, nó vẫn chẳng khá lên được tí nào. Hoàn toàn trái lại, kết quả còn tồi tệ hơn trước.
Rõ ràng, sau chuyến đi ấy, sau mối tình đơn phương vô vọng ấy, họ Lăng đã dần trưởng thành...
Con người, có lẽ ai rồi cũng sẽ như vậy. Khởi điểm ai chẳng thuần chân, nhưng thuần chân... đến cuối cùng thử hỏi ai còn giữ được?
Mấy ai?
...
Núi cao còn thành đất phẳng, bãi bể còn hoá nương dâu thì huống chi tâm tính con người?
Trời đất còn thay, lòng người sao lại chẳng đổi?
Thời gian, nó mầu nhiệm lắm. Theo dòng năm tháng, mọi thứ rồi sẽ đổi thay. Có thể tốt hơn, cũng có thể xấu đi, tùy vào cách mà con người ta cảm nhận. Cũng giống như trường hợp của Lăng Tiểu Ngư vậy...
Thuần chân đã giảm, dạn dĩ tăng lên, Lăng Tiểu Ngư hắn đang từng bước trưởng thành, từng bước trở thành một nam nhân phong trần đúng nghĩa. Là tốt? Hay là xấu?
Câu trả lời... còn tùy thuộc đối tượng. Đối với một số người thì nó rất tốt; nhưng đối với một số khác, biết đâu họ lại yêu mến Lăng Tiểu Ngư của trước đây hơn.
Tốt hay xấu, điều đó rất khó nói. Nhưng chí ít, riêng với bản thân Lăng Tiểu Ngư, trưởng thành là một điều cần thiết. Thậm chí kể cả khi cái giá phải trả có lớn lao đi nữa...
...
Tương lai, Lăng Tiểu Ngư sẽ trở thành ai, thành thứ gì? Hãy để cho tương lai trả lời.
Còn hiện tại...
Giữa màn đêm tăm tối, bên trong rừng rậm, hắn vẫn đang cẩn trọng bước đi. Dĩ nhiên là không chỉ một mình. Lệ Thắng Nam, nàng vẫn đang đồng hành cùng hắn. Vị trí? Trừ bỏ đôi tay hắn ra thì làm gì còn nơi nào khác nữa? Hắn bồng chứ đâu có cõng.
...
"Không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ?".
Trên đôi tay trông có vẻ thư sinh mà vô cùng vững chãi của Lăng Tiểu Ngư, trong bộ trường y mặc tạm, Lệ Thắng Nam thầm nghĩ.
"Hắn đã bồng mình gần nửa canh giờ rồi, không biết có cảm thấy mình nặng quá không...".
Khỏi phải nói, đó chắc chắn là một thắc mắc rất đỗi vô lý. Nên nhớ, Lăng Tiểu Ngư là tu sĩ chứ chả phải phàm nhân thế tục. Hắn sao có thể cảm thấy nặng nề vì bồng Lệ Thắng Nam nàng được. Trọng lượng của nàng lớn được bao nhiêu?
Đừng nói một Lệ Thắng Nam, cho dù là mười Lệ Thắng Nam gộp lại, tin tưởng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng mang đi. Việc bồng bế của hắn hiện giờ, nó bất quá cũng chỉ như phàm nhân thế tục ôm một bó rơm nho nhỏ mà thôi.
Đó là sự thật mười mươi, chẳng có lý do gì để phải bàn cãi. Khổ nỗi... Lệ Thắng Nam, nàng vẫn cứ cố tình không chịu hiểu. Trong âm thầm, nàng vẫn tiếp tục lo nghĩ những chuyện không đâu...
"... Lúc nãy khi nhìn thấy mình loã lồ như vậy, không biết Lăng Tiểu Ngư hắn đã nghĩ gì. Không biết hắn có chê cười mình không...".
"Vóc dáng của mình chẳng đẹp như của Tiểu Ngọc, cũng chẳng cân đối như của Mộng Kiều. Ngực mình cũng chẳng lớn...".
Nghĩ đến đây, Lệ Thắng Nam không kiềm được đưa mắt liếc xem.
Và càng xem thì...
"Đúng là nhỏ mà".
...
Là thế đấy. Lệ Thắng Nam, nàng hết sức để ý. Nếu nhìn nàng trần trụi, đang bế nàng là một vị sư huynh hoặc sư đệ nào khác, có lẽ nàng đã thoải mái hơn nhiều. Đáng tiếc, đây lại là Lăng Tiểu Ngư, nam nhân bấy lâu nàng vẫn luôn thầm thương trộm nhớ...
Trong khoảng thời gian Lăng Tiểu Ngư hạ sơn thu thập tài liệu luyện chế Trường Sinh Đan, Lệ Thắng Nam nàng đã phải đấu tranh rất nhiều. Níu kéo hay buông bỏ, bước tiếp hay dừng lại, giữa nhớ và quên...
Hết suy lại nghĩ, hết nghĩ lại suy, nàng đã biết bao đêm thao thức thẫn thờ...
"Ngốc nghếch. Lệ Thắng Nam ngươi thật ngu ngốc." Rất nhiều lần, Lệ Thắng Nam nàng đã tự trách mình như vậy. Lắm những khoảnh khắc, nàng thấy hổ thẹn với ân sư.
Từ thuở nhỏ, Lệ Thắng Nam nàng đã được sư phụ tận tâm nuôi dưỡng, sớm hơn ân cần dạy bảo. Lúc thành niên, Lệ Thắng Nam nàng đã tự nguyện với lòng, rằng cả đời sẽ chẳng màng tình duyên đôi lứa, cố gắng kế thừa chí nguyện của ân sư, ra sức phù trợ chính giáo. Ấy vậy mà...
Thiên nhân luận pháp, một lần đụng chạm...
Nụ hôn tai quái kia, nó đã để lại quá nhiều "hậu quả". Mấy mươi năm băng thanh ngọc khiết, phút chốc tan thành mây khói.
Quá ư?
Không. Đối với Lệ Thắng Nam thì chẳng hề phóng đại một tí nào đâu. Cần biết là từ nhỏ đến lớn, tay nam nhân nàng còn chưa một lần đụng qua đấy.
Một nụ hôn, nó là quá sức chịu đựng của nàng.
Tâm cảnh bị phá, tu vi đình trệ, đó rõ ràng là do lỗi của Lăng Tiểu Ngư. Lúc ấy, Lệ Thắng Nam nàng luôn nghĩ như vậy, muốn tìm hắn tính sổ. Thế nhưng sau khi nghe lời khuyên của Dương Tiểu Ngọc sang Trúc Kiếm Phong tìm gặp, cố gắng tiếp cận thì...
Oán trách đã tan, hờn giận đã tắt, tuy nhiên tâm cảnh của nàng, nó vẫn chẳng khá lên được tí nào. Hoàn toàn trái lại, kết quả còn tồi tệ hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.