Chương 353: Tàn cục
PeaGod
20/11/2018
"Lăng Tiểu Ngư! Dừng lại! Dừng lại đi...!"
"... Ta bảo ngươi dừng lại...".
Kêu mãi không nghe, gọi mãi chẳng được, bên trong kết giới, Thiên Hồ Cổ bất lực khụy xuống. Tâm nàng, nó đau. Một phần vì sự lạnh lùng của Lăng Tiểu Ngư, nhưng đa phần là bởi vì tỷ tỷ nàng.
Trên thương khung, trải qua một đỗi cùng hắc long tranh đấu, nhị tỷ nàng đã gánh chịu khá nhiều thương tổn. Từ long trảo, từ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Vết cắn xé, chúng hiện hữu khắp nơi. Máu tươi loang lổ chảy dài...
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thiên Hồ Cổ nàng nhìn thấy tỷ tỷ bị thương nhiều như vậy, thê thảm như vậy. Tất cả... tất cả đều là do Lăng Tiểu Ngư gây ra.
Vì cái gì chứ?
Lăng Tiểu Ngư hắn rốt cuộc là vì cái gì chứ?!
Hắn nói chỉ muốn biết vị trí nàng hái linh quả, Thiên Hồ Cổ nàng đã đồng ý sẽ nói cho hắn biết rồi, tại sao hắn vẫn không chịu dừng tay?
Thứ Lăng Tiểu Ngư hắn muốn, thực sự có phải chỉ là một chút thông tin kia?
Thiên Hồ Cổ, nàng chẳng còn tin nổi nữa rồi.
...
"Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư...".
"Ngươi độc ác lắm...".
...
"Hống!".
"Grào... ào..!!
...
Thiên Hồ Cổ đích xác đã rất đau lòng; oán giận? Cũng ít nhiều. Nhưng, bất kể tâm nàng có đau bao nhiêu, lòng nàng có oán bao nhiêu thì cũng chả để làm gì. Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu còn tốt bụng như thuở ban đầu gặp gỡ ấy. Cuộc chiến, nó vẫn tiếp tục diễn ra. Những vết thương trên mình tỷ tỷ nàng, chúng cũng mỗi lúc một nhiều lên. Trong khi ấy, hắc long thì khác, dẫu có tổn thương, rất nhanh vết thương đã liền lành lại. Suốt quá trình tranh đấu từ nãy đến giờ, nhị tỷ nàng hầu như đã không thể gây hại được gì cho nó.
Với sự chênh lệch ấy, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Qua hồi lâu tranh đấu, rốt cuộc nhị tỷ nàng cũng chính thức rơi ở thế hạ phong, liên tục bị hắc long dồn ép.
Thế rồi, "Ầm" một tiếng, từ trên không trung, nhị tỷ nàng đã bị hắc long đánh bay xuống đất.
...
"Nhị tỷ!!" Trông thấy cảnh ấy, một lần nữa, Thiên Hồ Cổ bất lực kinh hô.
Và, lại một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư bỏ hết ở ngoài tai.
Thần niệm khẽ động, hắn truyền đạt đến thú sủng của mình: "Bắt giữ".
Nhận lệnh, nơi không trung, hắc long kêu lên một tiếng, chuyển mình lao xuống đất.
Đúng lúc này, đang trọng thương nằm bên dưới, thân ảnh lục vĩ yêu hồ bỗng bất thình lình há to chiếc miệng đỏ ngòm của mình. Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng màu trắng bắn ra.
Uy năng kinh khủng vô cùng.
"Hống!".
Nửa vì bất ngờ, nửa do tốc độ của luồng sáng quá nhanh nên hắc long đã không kịp xoay trở, hứng trọn đòn công kích của đối thủ. Nó đau đớn gào lên.
"Xẹt!".
Thấy đã đắc thủ, Thiên Hồ Nguyệt liền dịch chuyển, tiếp tục tấn công. Tuy nhiên, mục tiêu lần này của nàng lại không phải hắc long. Lăng Tiểu Ngư mới là đối tượng được chọn.
Bắt giặc phải bắt tên cầm đầu!
Hắc long dẫu lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư mà thôi. Chỉ cần khống chế được Lăng Tiểu Ngư, như vậy hắc long sẽ chẳng còn là vấn đề nữa.
Quyết định của Thiên Hồ Nguyệt, không thể không nói cực kỳ sáng suốt. Nhưng... sáng suốt chắc gì đã đúng.
"Cầm tặc cầm vương", bốn chữ này Thiên Hồ Nguyệt nàng có thể nghĩ đến thì Lăng Tiểu Ngư há lại không?
Môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư chả buồn né tránh. Cánh tay trái hắn giơ lên, từ bên trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng màu trắng tuôn ra, hoá thành thực thể.
Lại thêm một con bạch long?
Thật ra thì không. Chẳng có thêm con rồng nào nữa hết. Thực lực hiện tại của Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa thể làm được điều đó, cùng lúc thao túng song long. Thứ mà hắn vừa mới thi triển, bất quá một bức tường năng lượng mà thôi.
Thiên Hồ Nguyệt muốn công kích, vậy thì Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ cần phòng ngự là được. Còn việc bắt giữ nàng, hết thảy đã có hắc long lo liệu.
...
"Ong!".
"Ong!".
Không ngoài dự tính, trước lớp phòng ngự kiên cố của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt đã vô pháp thực hiện được ý đồ. Bức tường linh lực kia, trong nhất thời nàng thật là xuyên qua không nổi.
"Hống!".
"Chết tiệt!".
Phía trước không thể đánh, sau lưng hắc long đã lại tiếp cận, Thiên Hồ Nguyệt oán giận chửi luôn một câu. Sáu chiếc đuôi đột ngột quật hẳn về một phía, nàng lựa chọn tránh đi.
Nhưng, ngay lúc thân ảnh nàng lần nữa hiện ra ở một vị trí khác thì một đạo hắc quang đã liền bắn tới. Là từ trong miệng hắc long bay ra.
Thời gian quá gấp, Thiên Hồ Nguyệt tự biết đã vô pháp tránh né, chỉ có thể cố gắng đương đầu. Quanh thân nàng, một màn chắn tức thì được dựng lên.
Tiếc rằng... Thiên Hồ Nguyệt nàng không phải Lăng Tiểu Ngư. Yêu lực của nàng ghê gớm đấy, nhưng trong sát na ngắn ngủi, nàng lại xoay trở được bao nhiêu?
Lớp phòng hộ mà nàng vừa tạo ra, nó căn bản chỉ có thể ngăn được tối đa ba thành lực lượng của hắc long mà thôi.
"... Ta bảo ngươi dừng lại...".
Kêu mãi không nghe, gọi mãi chẳng được, bên trong kết giới, Thiên Hồ Cổ bất lực khụy xuống. Tâm nàng, nó đau. Một phần vì sự lạnh lùng của Lăng Tiểu Ngư, nhưng đa phần là bởi vì tỷ tỷ nàng.
Trên thương khung, trải qua một đỗi cùng hắc long tranh đấu, nhị tỷ nàng đã gánh chịu khá nhiều thương tổn. Từ long trảo, từ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Vết cắn xé, chúng hiện hữu khắp nơi. Máu tươi loang lổ chảy dài...
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thiên Hồ Cổ nàng nhìn thấy tỷ tỷ bị thương nhiều như vậy, thê thảm như vậy. Tất cả... tất cả đều là do Lăng Tiểu Ngư gây ra.
Vì cái gì chứ?
Lăng Tiểu Ngư hắn rốt cuộc là vì cái gì chứ?!
Hắn nói chỉ muốn biết vị trí nàng hái linh quả, Thiên Hồ Cổ nàng đã đồng ý sẽ nói cho hắn biết rồi, tại sao hắn vẫn không chịu dừng tay?
Thứ Lăng Tiểu Ngư hắn muốn, thực sự có phải chỉ là một chút thông tin kia?
Thiên Hồ Cổ, nàng chẳng còn tin nổi nữa rồi.
...
"Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư...".
"Ngươi độc ác lắm...".
...
"Hống!".
"Grào... ào..!!
...
Thiên Hồ Cổ đích xác đã rất đau lòng; oán giận? Cũng ít nhiều. Nhưng, bất kể tâm nàng có đau bao nhiêu, lòng nàng có oán bao nhiêu thì cũng chả để làm gì. Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu còn tốt bụng như thuở ban đầu gặp gỡ ấy. Cuộc chiến, nó vẫn tiếp tục diễn ra. Những vết thương trên mình tỷ tỷ nàng, chúng cũng mỗi lúc một nhiều lên. Trong khi ấy, hắc long thì khác, dẫu có tổn thương, rất nhanh vết thương đã liền lành lại. Suốt quá trình tranh đấu từ nãy đến giờ, nhị tỷ nàng hầu như đã không thể gây hại được gì cho nó.
Với sự chênh lệch ấy, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Qua hồi lâu tranh đấu, rốt cuộc nhị tỷ nàng cũng chính thức rơi ở thế hạ phong, liên tục bị hắc long dồn ép.
Thế rồi, "Ầm" một tiếng, từ trên không trung, nhị tỷ nàng đã bị hắc long đánh bay xuống đất.
...
"Nhị tỷ!!" Trông thấy cảnh ấy, một lần nữa, Thiên Hồ Cổ bất lực kinh hô.
Và, lại một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư bỏ hết ở ngoài tai.
Thần niệm khẽ động, hắn truyền đạt đến thú sủng của mình: "Bắt giữ".
Nhận lệnh, nơi không trung, hắc long kêu lên một tiếng, chuyển mình lao xuống đất.
Đúng lúc này, đang trọng thương nằm bên dưới, thân ảnh lục vĩ yêu hồ bỗng bất thình lình há to chiếc miệng đỏ ngòm của mình. Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng màu trắng bắn ra.
Uy năng kinh khủng vô cùng.
"Hống!".
Nửa vì bất ngờ, nửa do tốc độ của luồng sáng quá nhanh nên hắc long đã không kịp xoay trở, hứng trọn đòn công kích của đối thủ. Nó đau đớn gào lên.
"Xẹt!".
Thấy đã đắc thủ, Thiên Hồ Nguyệt liền dịch chuyển, tiếp tục tấn công. Tuy nhiên, mục tiêu lần này của nàng lại không phải hắc long. Lăng Tiểu Ngư mới là đối tượng được chọn.
Bắt giặc phải bắt tên cầm đầu!
Hắc long dẫu lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư mà thôi. Chỉ cần khống chế được Lăng Tiểu Ngư, như vậy hắc long sẽ chẳng còn là vấn đề nữa.
Quyết định của Thiên Hồ Nguyệt, không thể không nói cực kỳ sáng suốt. Nhưng... sáng suốt chắc gì đã đúng.
"Cầm tặc cầm vương", bốn chữ này Thiên Hồ Nguyệt nàng có thể nghĩ đến thì Lăng Tiểu Ngư há lại không?
Môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư chả buồn né tránh. Cánh tay trái hắn giơ lên, từ bên trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng màu trắng tuôn ra, hoá thành thực thể.
Lại thêm một con bạch long?
Thật ra thì không. Chẳng có thêm con rồng nào nữa hết. Thực lực hiện tại của Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa thể làm được điều đó, cùng lúc thao túng song long. Thứ mà hắn vừa mới thi triển, bất quá một bức tường năng lượng mà thôi.
Thiên Hồ Nguyệt muốn công kích, vậy thì Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ cần phòng ngự là được. Còn việc bắt giữ nàng, hết thảy đã có hắc long lo liệu.
...
"Ong!".
"Ong!".
Không ngoài dự tính, trước lớp phòng ngự kiên cố của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt đã vô pháp thực hiện được ý đồ. Bức tường linh lực kia, trong nhất thời nàng thật là xuyên qua không nổi.
"Hống!".
"Chết tiệt!".
Phía trước không thể đánh, sau lưng hắc long đã lại tiếp cận, Thiên Hồ Nguyệt oán giận chửi luôn một câu. Sáu chiếc đuôi đột ngột quật hẳn về một phía, nàng lựa chọn tránh đi.
Nhưng, ngay lúc thân ảnh nàng lần nữa hiện ra ở một vị trí khác thì một đạo hắc quang đã liền bắn tới. Là từ trong miệng hắc long bay ra.
Thời gian quá gấp, Thiên Hồ Nguyệt tự biết đã vô pháp tránh né, chỉ có thể cố gắng đương đầu. Quanh thân nàng, một màn chắn tức thì được dựng lên.
Tiếc rằng... Thiên Hồ Nguyệt nàng không phải Lăng Tiểu Ngư. Yêu lực của nàng ghê gớm đấy, nhưng trong sát na ngắn ngủi, nàng lại xoay trở được bao nhiêu?
Lớp phòng hộ mà nàng vừa tạo ra, nó căn bản chỉ có thể ngăn được tối đa ba thành lực lượng của hắc long mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.