Chương 254: Tình chớm nở, đã vội tàn (2)
PeaGod
15/10/2018
"Ầm!".
"Ầm!".
Giữa trời, tiếng sấm vẫn rền vang; và sét, cứ chốc chốc lại đánh xuống. Ở đâu đó, một nơi mà Lăng Tiểu Ngư không rõ được.
Hắn không nghe thì làm sao rõ? Trong giây phút này, thứ duy nhất mà hắn nghe được, có chăng là tiếng thổn thức của chính bản thân mình.
Phải. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn khóc. Chỉ là bây giờ, những giọt nước mắt đã hoàn toàn bị che đi. Bởi mưa.
Thứ chảy dài trên khuôn mặt ấy, là mưa? Hay là lệ?
Là lệ?... Hay là mưa?
...
Mưa rơi, gió thổi, trên con đường mòn, Lăng Tiểu Ngư vẫn lặng lẽ bước đi. Đôi chân nặng nề, cõi lòng lạnh buốt... Lúc này, thứ hắn cần nhất có lẽ là một chỗ để dừng chân, một đống lửa cho mình sưởi ấm. Nhưng tiếc thay, trước mắt hắn, hiện lên duy chỉ có đất đá, duy chỉ đêm đen mờ mịt.
Trăng - thứ ánh sáng dịu dàng soi lối giữa trời đêm, nó đã bị mây đen che mất tự bao giờ.
...
...
Đêm ấy mưa rơi rất lâu, nhưng dù lâu thì rồi cũng phải dứt. Một đêm? Nào sá chi. Đáng ái ngại là kẻ đã đi dưới mưa đêm ấy...
Mặc dù hôm nay đã sáng, bầu trời đã trong, thế nhưng cõi lòng Lăng Tiểu Ngư thì vẫn như cũ, tối tăm mờ mịt. Cơn đau, nó vẫn còn chưa dứt. Và nỗi nhớ, nó vẫn chưa nguôi...
Nằm dài trên chiếc giường, trong bộ y phục ẩm ướt, hắn mở mắt nhìn chằm vào lòng bàn tay phải của mình. Ở đó... có mấy mảnh ngọc đang hiện diện.
Một khắc... Hai khắc... Rồi một canh giờ... Hai canh giờ...
Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua. Không thanh âm, không một tiếng động. Sự trầm mặc kéo dài đến tận giữa trưa...
Chợt...
"Crắc...".
... một tiếng đổ vỡ khe khẽ cất lên.
Sau cả nửa ngày nằm im, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã có phản ứng. Hắn cựa mình ngồi dậy, đưa bàn tay phải tới trước mặt, chầm chậm xoè ra.
Bên trong, mấy mảnh ngọc đã nát vụn tự lúc nào.
Đem bàn tay lật lại cho bụi ngọc rơi xuống, Lăng Tiểu Ngư thều thào buông tiếng: "Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn. Tất cả... đã kết thúc rồi".
...
...
Kể từ sau hôm ấy, cái ngày mà Lăng Tiểu Ngư đã tự tay hủy đi những mảnh vỡ Huyễn Mộng thì hắn cũng bắt đầu bước vào một cuộc tranh đấu. Cam go và quyết liệt.
Hắn cần phải quên. Những cảm xúc. Những mơ mộng hão huyền. Và cách hắn chọn, nó mới cực đoan làm sao.
Trong căn phòng đã được bày bố kết giới, như những ngày trước, hôm nay Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng đem tạp niệm thanh trừ.
Tất nhiên, cảm xúc nào phải thứ có thể dễ dàng kiểm soát. Muốn hoàn toàn buông bỏ trong một sớm một chiều, điều ấy vốn dĩ là bất khả thi. Thỉnh thoảng Lăng Tiểu Ngư đã nhớ, đôi lúc tim hắn đã nhói đau. Và, cứ sau mỗi lần như vậy thì hai mắt hắn lại mở ra. Giống như lần này...
Cánh tay di chuyển, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng với lấy thanh trủy thủ để sẵn đầu giường, hướng tới cánh tay còn lại cắt mạnh xuống.
"Xẹt!".
Thanh âm rất khẽ, nhỏ tới mức gần như không thể nghe được. Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo thì rõ ràng hơn hẳn.
Trên cánh tay trần, những giọt nước màu đỏ từ từ chảy ra, xuôi hẳn thành dòng...
Một vết cắt, một dòng máu mặn, hình ảnh thiết nghĩ cũng đôi phần ghê rợn. Nhưng, sẽ càng ghê rợn hơn khi quan sát toàn thân của Lăng Tiểu Ngư lúc này.
Khác với mọi khi, hiện giờ Lăng Tiểu Ngư chẳng mặc gì ở nửa thân trên cả. Từ hông tới cổ, hết thảy đều trần trụi. Và chính trên tấm thân loã lồ ấy, máu me sớm đã phủ đầy. Tươi có, khô lại càng nhiều. Chúng đọng thành vảy, bám ở khắp nơi...
Khỏi phải nghĩ, kẻ ngu còn hiểu được. Lăng Tiểu Ngư, hắn rõ ràng đã dùng dao cắt thịt của chính mình rất nhiều lần. Con số hẳn phải lên tới hàng chục.
Dại dột, ngu ngốc, đó có lẽ là những gì người ta sẽ nhận xét về hắn. Thậm chí, họ có thể cho rằng hắn đã phát điên, đã loạn trí.
Ừ. Vậy thì sao chứ?
Lăng Tiểu Ngư đâu có bận lòng. Hắn không quan tâm. Ngu ngốc cũng tốt, điên khùng cũng được, hắn đã, và vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy. Đơn giản là bởi vì những vết cắt, những cơn đau, chúng giúp hắn xoa dịu, để hắn đừng nghĩ nữa...
Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn, vương vấn làm gì?
...
"Xẹt!".
Một lần nữa, lưỡi dao sắc lẹm lại cắt vào da thịt.
Máu đào lại tuôn...
...
"Xẹt!".
...
...
Quyết tâm đến điên cuồng, bởi do ai?
Hủy hoại thân mình, tại vì ai?
Nếu như đêm ấy, Lăng Thanh Trúc không lạnh lùng thốt ra những lời ấy, không nhẫn tâm bẻ gãy Huyễn Mộng thì hôm nay, Lăng Tiểu Ngư liệu có hành động như vầy?
Có lẽ, Lăng Thanh Trúc nàng chỉ đơn giản nghĩ thứ mình giẫm lên chỉ là một cây trâm ngọc, vài tia niệm tưởng. Nhưng... nàng sai rồi.
Nàng... thực sự sai rồi.
...
"Tiểu Ngư Nhi...".
Đứng trước cửa phòng Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nâng tay chạm cửa, miệng thều thào khẽ thốt.
Tim nàng... nó dường như cũng nhói đau.
"Ầm!".
Giữa trời, tiếng sấm vẫn rền vang; và sét, cứ chốc chốc lại đánh xuống. Ở đâu đó, một nơi mà Lăng Tiểu Ngư không rõ được.
Hắn không nghe thì làm sao rõ? Trong giây phút này, thứ duy nhất mà hắn nghe được, có chăng là tiếng thổn thức của chính bản thân mình.
Phải. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn khóc. Chỉ là bây giờ, những giọt nước mắt đã hoàn toàn bị che đi. Bởi mưa.
Thứ chảy dài trên khuôn mặt ấy, là mưa? Hay là lệ?
Là lệ?... Hay là mưa?
...
Mưa rơi, gió thổi, trên con đường mòn, Lăng Tiểu Ngư vẫn lặng lẽ bước đi. Đôi chân nặng nề, cõi lòng lạnh buốt... Lúc này, thứ hắn cần nhất có lẽ là một chỗ để dừng chân, một đống lửa cho mình sưởi ấm. Nhưng tiếc thay, trước mắt hắn, hiện lên duy chỉ có đất đá, duy chỉ đêm đen mờ mịt.
Trăng - thứ ánh sáng dịu dàng soi lối giữa trời đêm, nó đã bị mây đen che mất tự bao giờ.
...
...
Đêm ấy mưa rơi rất lâu, nhưng dù lâu thì rồi cũng phải dứt. Một đêm? Nào sá chi. Đáng ái ngại là kẻ đã đi dưới mưa đêm ấy...
Mặc dù hôm nay đã sáng, bầu trời đã trong, thế nhưng cõi lòng Lăng Tiểu Ngư thì vẫn như cũ, tối tăm mờ mịt. Cơn đau, nó vẫn còn chưa dứt. Và nỗi nhớ, nó vẫn chưa nguôi...
Nằm dài trên chiếc giường, trong bộ y phục ẩm ướt, hắn mở mắt nhìn chằm vào lòng bàn tay phải của mình. Ở đó... có mấy mảnh ngọc đang hiện diện.
Một khắc... Hai khắc... Rồi một canh giờ... Hai canh giờ...
Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua. Không thanh âm, không một tiếng động. Sự trầm mặc kéo dài đến tận giữa trưa...
Chợt...
"Crắc...".
... một tiếng đổ vỡ khe khẽ cất lên.
Sau cả nửa ngày nằm im, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã có phản ứng. Hắn cựa mình ngồi dậy, đưa bàn tay phải tới trước mặt, chầm chậm xoè ra.
Bên trong, mấy mảnh ngọc đã nát vụn tự lúc nào.
Đem bàn tay lật lại cho bụi ngọc rơi xuống, Lăng Tiểu Ngư thều thào buông tiếng: "Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn. Tất cả... đã kết thúc rồi".
...
...
Kể từ sau hôm ấy, cái ngày mà Lăng Tiểu Ngư đã tự tay hủy đi những mảnh vỡ Huyễn Mộng thì hắn cũng bắt đầu bước vào một cuộc tranh đấu. Cam go và quyết liệt.
Hắn cần phải quên. Những cảm xúc. Những mơ mộng hão huyền. Và cách hắn chọn, nó mới cực đoan làm sao.
Trong căn phòng đã được bày bố kết giới, như những ngày trước, hôm nay Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng đem tạp niệm thanh trừ.
Tất nhiên, cảm xúc nào phải thứ có thể dễ dàng kiểm soát. Muốn hoàn toàn buông bỏ trong một sớm một chiều, điều ấy vốn dĩ là bất khả thi. Thỉnh thoảng Lăng Tiểu Ngư đã nhớ, đôi lúc tim hắn đã nhói đau. Và, cứ sau mỗi lần như vậy thì hai mắt hắn lại mở ra. Giống như lần này...
Cánh tay di chuyển, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng với lấy thanh trủy thủ để sẵn đầu giường, hướng tới cánh tay còn lại cắt mạnh xuống.
"Xẹt!".
Thanh âm rất khẽ, nhỏ tới mức gần như không thể nghe được. Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo thì rõ ràng hơn hẳn.
Trên cánh tay trần, những giọt nước màu đỏ từ từ chảy ra, xuôi hẳn thành dòng...
Một vết cắt, một dòng máu mặn, hình ảnh thiết nghĩ cũng đôi phần ghê rợn. Nhưng, sẽ càng ghê rợn hơn khi quan sát toàn thân của Lăng Tiểu Ngư lúc này.
Khác với mọi khi, hiện giờ Lăng Tiểu Ngư chẳng mặc gì ở nửa thân trên cả. Từ hông tới cổ, hết thảy đều trần trụi. Và chính trên tấm thân loã lồ ấy, máu me sớm đã phủ đầy. Tươi có, khô lại càng nhiều. Chúng đọng thành vảy, bám ở khắp nơi...
Khỏi phải nghĩ, kẻ ngu còn hiểu được. Lăng Tiểu Ngư, hắn rõ ràng đã dùng dao cắt thịt của chính mình rất nhiều lần. Con số hẳn phải lên tới hàng chục.
Dại dột, ngu ngốc, đó có lẽ là những gì người ta sẽ nhận xét về hắn. Thậm chí, họ có thể cho rằng hắn đã phát điên, đã loạn trí.
Ừ. Vậy thì sao chứ?
Lăng Tiểu Ngư đâu có bận lòng. Hắn không quan tâm. Ngu ngốc cũng tốt, điên khùng cũng được, hắn đã, và vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy. Đơn giản là bởi vì những vết cắt, những cơn đau, chúng giúp hắn xoa dịu, để hắn đừng nghĩ nữa...
Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn, vương vấn làm gì?
...
"Xẹt!".
Một lần nữa, lưỡi dao sắc lẹm lại cắt vào da thịt.
Máu đào lại tuôn...
...
"Xẹt!".
...
...
Quyết tâm đến điên cuồng, bởi do ai?
Hủy hoại thân mình, tại vì ai?
Nếu như đêm ấy, Lăng Thanh Trúc không lạnh lùng thốt ra những lời ấy, không nhẫn tâm bẻ gãy Huyễn Mộng thì hôm nay, Lăng Tiểu Ngư liệu có hành động như vầy?
Có lẽ, Lăng Thanh Trúc nàng chỉ đơn giản nghĩ thứ mình giẫm lên chỉ là một cây trâm ngọc, vài tia niệm tưởng. Nhưng... nàng sai rồi.
Nàng... thực sự sai rồi.
...
"Tiểu Ngư Nhi...".
Đứng trước cửa phòng Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nâng tay chạm cửa, miệng thều thào khẽ thốt.
Tim nàng... nó dường như cũng nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.