Chương 247: Tình yêu hay tội nghiệt?
PeaGod
13/10/2018
Lời nói thiết tha, ánh mắt thâm tình, sức sát thương thực là lớn biết
bao nhiêu. Suýt tí nữa, bộ dáng ấy của Lăng Thanh Trúc đã khiến Lăng
Tiểu Ngư gục ngã. Thú thật lúc này, Lăng Tiểu Ngư chỉ muốn đưa tay chạm
vào gương mặt kiều diễm ấy, bờ môi khiêu gợi ấy và đáp rằng: "Ta yêu
nàng". Nhưng... không được. Hắn không thể. Lăng Thanh Trúc nàng là sư
phụ của hắn...
"Sư phụ, chúng ta... chúng ta là sư đồ...".
"Sư đồ?".
Lăng Thanh Trúc dùng cả hai tay đem đầu Lăng Tiểu Ngư nâng lên, nhìn vào mắt hắn mà nói: "Tiểu Ngư Nhi, đối với chàng thiếp thực vẫn chỉ là một vị sư phụ thôi sao? Trong lòng chàng, lẽ nào một chút tình ý cũng không có?".
"Sư phụ...".
"Nói cho thiếp biết. Xin chàng đấy... Tiểu Ngư Nhi, chàng có yêu thiếp không?".
...
Đôi môi đã hé nhưng mãi cũng chẳng thể thốt ra thành lời. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn không sao vượt qua được hai chữ "sư đồ". Cái đạo luân thường, nó vẫn đang ngăn hắn lại.
Vẻ thất vọng lộ rõ trong đôi mắt, Lăng Thanh Trúc cúi đầu buồn bã: "Thiếp hiểu rồi...".
Hít nhẹ một hơi để cho cảm xúc phần nào lắng dịu, nàng đem chiếc mũ đội trên đầu tháo xuống.
"Mũ phụng này là do Yến cô cô đích thân chuẩn bị cho thiếp. Người muốn thiếp sẽ là một vị tân nương xinh đẹp nhất thế gian... Nhưng bây giờ... Thiếp nghĩ mình đã không cần tới nữa".
Nói rồi, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy.
"Tiểu Ngư Nhi, chàng hãy bảo trọng. Thiếp đi đây".
Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc chân Lăng Thanh Trúc nhấc lên. Có điều, nàng đi cũng chẳng được lâu. Sau lưng nàng, một bàn tay đã vươn ra níu giữ.
"Đừng đi".
Cùng với câu nói, Lăng Tiểu Ngư cũng chầm chậm đem cô gái trước mặt xoay lại.
Nhìn những giọt nước mắt không rõ đã tuôn ra tự bao giờ, hắn chợt nghe lòng mình chua xót. Chút lý trí cuối cùng còn sót lại rốt cuộc cũng bị đánh tan, với xúc cảm dâng trào, hắn nói: "Sư phụ... Ta... yêu nàng".
...
"Tiểu Ngư Nhi, chàng... chàng vừa nói gì? Hãy nói lại cho thiếp nghe".
"Ta yêu nàng".
Nước mắt vẫn rơi nhưng trên môi thì lại nở ra một nụ cười hạnh phúc, Lăng Thanh Trúc yêu cầu: "Tiểu Ngư Nhi, hãy nói thêm lần nữa. Gọi tên thiếp".
"Ta yêu nàng, T-Thanh Trúc".
Nụ cười càng tươi hơn gấp bội, Lăng Thanh Trúc kiễng chân, chủ động dâng hiến đôi môi hồng thơm ngát.
Bối rối, nhưng rồi cũng dần đón nhận, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương...
Ngất ngây, hạnh phúc, đấy có lẽ là cảm giác của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Và... cũng duy chỉ lúc này - một vài giây ngắn ngủi.
Chính tại khoảnh khắc hắn chìm đắm trong men say tình ái ấy, cánh cửa hỷ phòng bất ngờ bị người phá vỡ.
"Nghiệt đồ!!".
Cùng với tiếng hét to, một thân ảnh nhanh chóng lộ rõ.
Vừa xuất hiện là một lão nhân râu bạc, tướng mạo đoan chính uy nghi, thân khoác hoàng bào, tay cầm bảo kiếm kim sắc...
Không phải Cơ Thành Tử thì còn ai?
Vẻ giận dữ vẫn hằn in trên khuôn mặt, Cơ Thành Tử nhìn thẳng Lăng Tiểu Ngư, gằn giọng: "Nghiệt súc... Thật không ngờ ngươi lại dám làm ra chuyện tày trơi này...".
"Chưởng môn sư bá, đệ tử...".
Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp nói hết, Cơ Thành Tử đã cắt ngang: "Lăng Tiểu Ngư ngươi thân là đệ tử danh môn, vậy mà hôm nay lại làm ra loại chuyện này, cùng sư phụ mình kết thành đạo lữ...".
"Lăng Tiểu Ngư! Cái đạo luân thường ngươi để ở đâu?!".
Tiếng hét của Cơ Thành Tử chẳng khác nào tiếng sét vừa đánh ngang tai Lăng Tiểu Ngư, như nhát búa đập thẳng vào đầu hắn, khiến hắn chết lặng.
Sư bá của hắn nói phải. Hắn thân là đệ tử danh môn, là môn nhân chính giáo, làm sao có thể làm ra những chuyện như vầy. Yêu sư phụ, còn muốn cùng nàng kết nghĩa phu thê...
Tội nghiệt. Đây chính là tội nghiệt... Đại tội bất dung!
Cõi lòng ngập tràn sợ hãi, Lăng Tiểu Ngư suýt tí nữa thì đã khụy hẳn xuống. May sao, có người đã dang tay ra níu giữ.
"Sư phụ...".
Dành cho đồ nhi, hay đúng hơn là tướng công mình một ánh mắt thâm tình, Lăng Thanh Trúc dịu dàng bảo: "Tiểu Ngư Nhi, nếu đây là tội nghiệt, thiếp cam tâm tình nguyện cùng chàng gánh lấy".
"Hồ đồ!!".
Giận càng thêm giận, Cơ Thành Tử siết chặt bảo kiếm, nói mà như hét: "Lăng Thanh Trúc, ngươi đường đường là một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn, là một vị lãnh tụ của chính giáo, làm ra loại sự tình này, ngươi lẽ nào không thấy hổ thẹn?!".
"Thẹn?".
Không như Lăng Tiểu Ngư, tận lúc này Lăng Thanh Trúc vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng đáp trả: "Chưởng môn sư huynh, yêu một người thì có gì đáng phải hổ thẹn?".
"Yêu? Yêu chính đệ tử của mình?".
Cơ Thành Tử tiếp lời: "Lăng Thanh Trúc, ngươi lẽ nào không biết đó là bất luân?! Là tội nghiệt?!".
"Lăng Thanh Trúc, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ bị thế nhân khinh bỉ, người đời nguyền rủa?!".
Lăng Thanh Trúc nghe xong thì cúi đầu, chừng ngẩng lên mới hít nhẹ một hơi, hồi đáp: "Thế nhân khinh bỉ, người đời nguyền rủa, muội đúng rất sợ. Nhưng... Sư huynh, so với danh vọng, địa vị thì muội càng sợ bị cô độc dày vò hơn. Muội không muốn cả đời sống trong đau khổ, tiếc nuối...".
"Nói vậy là ngươi vẫn muốn cùng hắn kết thành đạo lữ?".
Lần này Lăng Thanh Trúc không đáp ngay. Nàng nhìn qua Lăng Tiểu Ngư rồi mới trả lời: "Sư huynh, muội và Tiểu Ngư Nhi thật lòng yêu nhau, cúi mong sư huynh thành toàn".
"Sư phụ, chúng ta... chúng ta là sư đồ...".
"Sư đồ?".
Lăng Thanh Trúc dùng cả hai tay đem đầu Lăng Tiểu Ngư nâng lên, nhìn vào mắt hắn mà nói: "Tiểu Ngư Nhi, đối với chàng thiếp thực vẫn chỉ là một vị sư phụ thôi sao? Trong lòng chàng, lẽ nào một chút tình ý cũng không có?".
"Sư phụ...".
"Nói cho thiếp biết. Xin chàng đấy... Tiểu Ngư Nhi, chàng có yêu thiếp không?".
...
Đôi môi đã hé nhưng mãi cũng chẳng thể thốt ra thành lời. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn không sao vượt qua được hai chữ "sư đồ". Cái đạo luân thường, nó vẫn đang ngăn hắn lại.
Vẻ thất vọng lộ rõ trong đôi mắt, Lăng Thanh Trúc cúi đầu buồn bã: "Thiếp hiểu rồi...".
Hít nhẹ một hơi để cho cảm xúc phần nào lắng dịu, nàng đem chiếc mũ đội trên đầu tháo xuống.
"Mũ phụng này là do Yến cô cô đích thân chuẩn bị cho thiếp. Người muốn thiếp sẽ là một vị tân nương xinh đẹp nhất thế gian... Nhưng bây giờ... Thiếp nghĩ mình đã không cần tới nữa".
Nói rồi, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy.
"Tiểu Ngư Nhi, chàng hãy bảo trọng. Thiếp đi đây".
Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc chân Lăng Thanh Trúc nhấc lên. Có điều, nàng đi cũng chẳng được lâu. Sau lưng nàng, một bàn tay đã vươn ra níu giữ.
"Đừng đi".
Cùng với câu nói, Lăng Tiểu Ngư cũng chầm chậm đem cô gái trước mặt xoay lại.
Nhìn những giọt nước mắt không rõ đã tuôn ra tự bao giờ, hắn chợt nghe lòng mình chua xót. Chút lý trí cuối cùng còn sót lại rốt cuộc cũng bị đánh tan, với xúc cảm dâng trào, hắn nói: "Sư phụ... Ta... yêu nàng".
...
"Tiểu Ngư Nhi, chàng... chàng vừa nói gì? Hãy nói lại cho thiếp nghe".
"Ta yêu nàng".
Nước mắt vẫn rơi nhưng trên môi thì lại nở ra một nụ cười hạnh phúc, Lăng Thanh Trúc yêu cầu: "Tiểu Ngư Nhi, hãy nói thêm lần nữa. Gọi tên thiếp".
"Ta yêu nàng, T-Thanh Trúc".
Nụ cười càng tươi hơn gấp bội, Lăng Thanh Trúc kiễng chân, chủ động dâng hiến đôi môi hồng thơm ngát.
Bối rối, nhưng rồi cũng dần đón nhận, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương...
Ngất ngây, hạnh phúc, đấy có lẽ là cảm giác của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Và... cũng duy chỉ lúc này - một vài giây ngắn ngủi.
Chính tại khoảnh khắc hắn chìm đắm trong men say tình ái ấy, cánh cửa hỷ phòng bất ngờ bị người phá vỡ.
"Nghiệt đồ!!".
Cùng với tiếng hét to, một thân ảnh nhanh chóng lộ rõ.
Vừa xuất hiện là một lão nhân râu bạc, tướng mạo đoan chính uy nghi, thân khoác hoàng bào, tay cầm bảo kiếm kim sắc...
Không phải Cơ Thành Tử thì còn ai?
Vẻ giận dữ vẫn hằn in trên khuôn mặt, Cơ Thành Tử nhìn thẳng Lăng Tiểu Ngư, gằn giọng: "Nghiệt súc... Thật không ngờ ngươi lại dám làm ra chuyện tày trơi này...".
"Chưởng môn sư bá, đệ tử...".
Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp nói hết, Cơ Thành Tử đã cắt ngang: "Lăng Tiểu Ngư ngươi thân là đệ tử danh môn, vậy mà hôm nay lại làm ra loại chuyện này, cùng sư phụ mình kết thành đạo lữ...".
"Lăng Tiểu Ngư! Cái đạo luân thường ngươi để ở đâu?!".
Tiếng hét của Cơ Thành Tử chẳng khác nào tiếng sét vừa đánh ngang tai Lăng Tiểu Ngư, như nhát búa đập thẳng vào đầu hắn, khiến hắn chết lặng.
Sư bá của hắn nói phải. Hắn thân là đệ tử danh môn, là môn nhân chính giáo, làm sao có thể làm ra những chuyện như vầy. Yêu sư phụ, còn muốn cùng nàng kết nghĩa phu thê...
Tội nghiệt. Đây chính là tội nghiệt... Đại tội bất dung!
Cõi lòng ngập tràn sợ hãi, Lăng Tiểu Ngư suýt tí nữa thì đã khụy hẳn xuống. May sao, có người đã dang tay ra níu giữ.
"Sư phụ...".
Dành cho đồ nhi, hay đúng hơn là tướng công mình một ánh mắt thâm tình, Lăng Thanh Trúc dịu dàng bảo: "Tiểu Ngư Nhi, nếu đây là tội nghiệt, thiếp cam tâm tình nguyện cùng chàng gánh lấy".
"Hồ đồ!!".
Giận càng thêm giận, Cơ Thành Tử siết chặt bảo kiếm, nói mà như hét: "Lăng Thanh Trúc, ngươi đường đường là một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn, là một vị lãnh tụ của chính giáo, làm ra loại sự tình này, ngươi lẽ nào không thấy hổ thẹn?!".
"Thẹn?".
Không như Lăng Tiểu Ngư, tận lúc này Lăng Thanh Trúc vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng đáp trả: "Chưởng môn sư huynh, yêu một người thì có gì đáng phải hổ thẹn?".
"Yêu? Yêu chính đệ tử của mình?".
Cơ Thành Tử tiếp lời: "Lăng Thanh Trúc, ngươi lẽ nào không biết đó là bất luân?! Là tội nghiệt?!".
"Lăng Thanh Trúc, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ bị thế nhân khinh bỉ, người đời nguyền rủa?!".
Lăng Thanh Trúc nghe xong thì cúi đầu, chừng ngẩng lên mới hít nhẹ một hơi, hồi đáp: "Thế nhân khinh bỉ, người đời nguyền rủa, muội đúng rất sợ. Nhưng... Sư huynh, so với danh vọng, địa vị thì muội càng sợ bị cô độc dày vò hơn. Muội không muốn cả đời sống trong đau khổ, tiếc nuối...".
"Nói vậy là ngươi vẫn muốn cùng hắn kết thành đạo lữ?".
Lần này Lăng Thanh Trúc không đáp ngay. Nàng nhìn qua Lăng Tiểu Ngư rồi mới trả lời: "Sư huynh, muội và Tiểu Ngư Nhi thật lòng yêu nhau, cúi mong sư huynh thành toàn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.