Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc
Chương 58: Anh rể của cô
Dạ Hồ Điệp
09/03/2023
Nhìn ngó xung quanh, cô lên tiếng hỏi: "Anh Gia Huy đâu rồi ạ?"
"À, hình như đang ở ngoài kiểm tra gỗ. Để anh gọi chú ấy". Trọng Khang trả lời.
"Dạ không cần!" Cô lắc đầu. "Em cứ cho lập trình vào máy trước. Cũng giống như những mẫu trước thôi, không có gì thay đổi. Em viết mã số tiếp theo là được. Anh ấy nhìn vào là biết".
"Uhm". Trọng Khang gật đầu. "Lát cậu ta vào, anh nói sau cũng được".
Trọng Khang vừa nói dứt lời thì Gia Huy cũng vào tới lên tiếng: "Anh hai, Diễm Linh! Thế nào rồi, ok chứ?"
Diễm Linh mỉm cười: "Anh rể!"
Gia Huy là anh rể của cô, chồng của Diệu Linh, chị em sinh đôi cùng cô. Gia Huy hơn chị em cô bốn tuổi, là hàng xóm của gia đình cô. Anh ta trước kia học về cơ khí máy móc. Trước khi kết hôn cùng Diệu Linh đã cùng Trọng Khang hợp tác mở công ty, sau về cùng một nhà, thân lại càng thêm thân. Hai người chia nhau quản lý, một người ở văn phòng, một người ở xưởng, làm việc vô cùng ăn ý.
Trọng Khang đưa cây gỗ cho Gia Huy, lên tiếng: "Em xem đi. Không chê vào đâu được!"
Gia Huy đưa tay nhận lấy, nhìn một lúc rồi gật đầu: "Mẫu này mà đưa đi triển lãm sắp tới, chắc là còn đặt hàng nhiều hơn đấy. Diễm Linh à, tụi anh lại sắp phải tăng ca!"
"Vậy để qua năm sau rồi sản xuất đi!" Cô cười lém lỉnh.
Trọng Khang và Gia Huy cùng nhau bĩu môi, xem như đứa em gái như cô lợi hại.
"Anh Gia Huy!" Cô gọi người anh rể. "Việc canh chỉnh tâm những máy kia anh giúp em nhé!"
Gia Huy vui vẻ trả lời: "Không vấn đề. Đó là việc của anh. Em mà làm hết chắc là anh về nhà phụ vợ làm cơm thôi!"
"Anh không cần chọc em!" Diễm Linh mỉm cười.
Những gì cô có thể giúp cho anh chị của mình chỉ có thế. Đối với cô, gia đình là quan trọng hơn cả. Họ đã vì cô mà hao tâm quá nhiều, cô dĩ nhiên không muốn phụ kỳ vọng của họ dành cho cô.
Mọi công việc của cô xem như đã bàn giao xong. Diệu Linh cũng sẽ trở về phụ giúp ba mẹ cô, Thảo Nhi cũng đã nắm đại khái về các khoản giấy tờ và các khoản nhập xuất vật tư, ở xưởng cũng đã cho ra mẫu mới. Còn lại thì hoàn toàn trông cậy vào họ mà thôi.
Thời gian sắp tới cô sẽ dành toàn bộ cho Khải Phong, cho đến khi anh trở về Mỹ. Chỉ hy vọng chuyến về Việt Nam này anh sẽ thật sự hài lòng, giúp anh có một kỳ nghỉ thật thoải mái, bù lại những thiếu sót mà trước đây đã khiến anh không mấy vui vẻ.
Còn về chuyện tình cảm của cô và anh, cô cũng sẽ không tiếp tục bài xích, sẽ từ từ nhìn nhận lại tình cảm của mình. Nếu như có thể, cô cũng sẽ liều mình đánh cược một lần, nắm bắt lấy phần hạnh phúc này. Về sau có ra sao, cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận hậu vận của nó. Chỉ cần đó là điều anh muốn, cô cũng sẽ vì anh mà làm tất cả!
Sau khi đã giải quyết xong mọi việc ở xưởng, anh em Trọng Khang đi ra khỏi đó trở về phòng tiếp khách ở bên ngoài, Gia Huy lên tiếng hỏi: "Chuyện chính xong rồi phải không?"
Trọng Khang nhìn Gia Huy gật đầu: "Uhm. Xong rồi. Ngồi đây một lát rồi anh đưa Diễm Linh trở về".
Gia Huy nhìn Diễm Linh ý vị thâm trường, cười như không cười nói tiếp: "Diễm Linh, nói anh nghe một chút về cái cậu Khải Phong xem nào. Nghe Diệu Linh nói, anh ta xuất sắc lắm phải không?"
Diễm Linh mí mắt giựt giựt. Chị song sinh của cô nổi tiếng bà tám, không biết đã nói với anh rể những gì rồi, nhưng cô có thể chắc chắn là không ít.
"Chị ấy nói với anh những gì rồi?" Cô hỏi.
"Không nhiều lắm". Gia Huy mặt bí xị một chút, cất giọng ảm đạm. "Những gì có thể mang ra so sánh thì đều so sánh với anh. Dìm anh đến ngóc đầu không nổi. Em nói thử xem, chồng của chị em tệ như vậy hay sao? Thật làm anh không dám gặp cậu ta luôn!"
"Anh rể!" Diễm Linh mỉm cười. "Anh biết tính chị ấy mà, không cần để bụng làm gì!"
"Haizzz!" Gia Huy thở dài một cái, nói tiếp: "Nhưng mà khiến anh cũng thật là khó chịu nha. Ai lại mang ông xã của mình đi so sánh với em rể tương lai chứ?"
"Anh rể!" Cô có hơi cao giọng một chút lên tiếng. "Không cần giống Trọng Hải như vậy, một người anh rể, một người em rể! Anh ấy còn chưa phải!"
"Hiện giờ chưa phải nhưng sớm muộn cũng sẽ phải, đúng không anh hai?"
Gia Huy vừa nói vừa cười, lôi Trọng Khang đang ngồi uống trà xem kịch vui ở một bên vào cuộc. Kết quả, người nọ bỗng dưng ho vài tiếng vì bị sặc nước. Cũng may là không phun ra ngoài, nếu không, người hứng trọn ngụm nước này chính là người ngồi đối diện, Gia Huy.
"Gia Huy à!" Trọng Khang sau khi vuốt thông cổ họng cũng phải lên tiếng. "Chú không cần khiến anh phải chết sặc như vậy. Anh còn chưa có nói gì!"
"Thì em chỉ hỏi anh có đúng hay không thôi mà!" Gia Huy miệng thì nói, nhưng mắt lại chuyển sang nhìn cô em vợ, chứa đầy hàm ý sâu xa.
"Cả nhà không cần hùa nhau chọc em như vậy đi. Em và anh ấy còn chưa phải quan hệ đó!" Diễm Linh lên tiếng phân bua.
"Em có nghe qua câu 'càng bôi càng đen' hay không?" Gia Huy vẫn là thấy chưa trêu chọc cô đủ.
Diễm Linh chống tay lên bàn, cất giọng ảm đạm: "Tốt nhất em không nên nói nữa. Ai muốn nghĩ sao cũng được. Em và anh ấy là hoàn toàn trong sáng!"
"Anh hai!" Gia Huy lại đột ngột gọi Trọng Khang. "Em có nói câu nào mang ý nghĩa đen tối không mà lại khiến Diễm Linh nghĩ rằng, nó và cái cậu kia không trong sáng chứ?"
"Chú không cần lại lôi anh vào! Anh vô tội trong vấn đề 'không trong sáng' này!" Trọng Khang cười như không cười lên tiếng, mà ba chữ 'không trong sáng' lại cố ý nhấn mạnh.
"Em sợ hai anh rồi!" Diễm Linh giơ tay đầu hàng.
"Được rồi. Anh không đùa nữa. Nói chuyện nghiêm túc một chút!" Gia Huy thôi không nói bằng cái giọng bỡn cợt nữa, đã có phần nghiêm túc hơn.
"Nãy giờ em vô cùng nghiêm túc nha!" Cô nói.
"Cân nhắc một chút về cậu ấy đi. Không nên cứ như vậy mãi, sẽ không tốt. Em hiểu ý anh mà, đúng không?"
Cô gật đầu: "Em biết. Chỉ là em vẫn cảm thấy có chút bất an!"
"Bé à!" Trọng Khang lúc này cũng lên tiếng. "Cậu Khải Phong này đáng để em cân nhắc một chút. Anh quan sát cậu ấy mấy ngày nay, cũng thấy cậu ấy rất quan tâm đến em, cả cảm nhận của em nữa. Em nên mở rộng lòng đón nhận tình cảm của cậu ta, cho cậu ta cơ hội, cũng là cho bản thân em một cơ hội. Không gì là không thể không chấp nhận được, hơn nữa, kỳ tích luôn sẽ xuất hiện mà!"
"Đúng đó!" Gia Huy thêm lời. "Anh chưa gặp cậu ta lần nào, nhưng nghe mọi người nói về cậu ấy tốt như vậy, anh ở vị trí khách quan, anh cho em một lời khuyên: Khó khăn dù lớn đến đâu cũng có thể giải quyết, nếu như em cũng có một chút tình cảm với cậu ấy thì cũng nên thử một lần, đừng để bỏ lỡ một người chân thành với mình như vậy. Không ai cứ đứng mãi một chỗ để đợi một người như vậy, hạnh phúc cũng không lúc nào cũng xuất hiện trước mắt để em nhìn thấy có biết không? Vì vậy em phải biết nắm lấy hạnh phúc trước mắt, và phải biết tự mình từng bước tiến tới người đang đợi mình. Có hiểu hay không?"
"Không ngờ em cũng biết nói những lời sến súa như vậy?" Trọng Khang cũng muốn nổi hết da gà.
"Em là người từng trải anh có biết hay không?" Gia Huy bĩu môi lườm Trọng Khang.
Đúng vậy, ngày trước Diệu Linh là người theo đuổi anh. Khi đó anh lại không để ý đến cô ấy, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ xem cô ấy như em gái. Cho nên khi cô ấy tỏ tình, anh không có suy nghĩ liền từ chối. Cô ấy lại không chấp nhận, cứ quấn lấy anh không rời.
Đến một ngày cô ấy mỏi mệt rồi, không còn chạy đến tìm anh nữa, anh mới nhận ra mình đã yêu cô ấy tự lúc nào, chỉ là bản thân không nhận ra mà thôi.
Anh tìm đến xin lỗi, nói rằng mình cũng yêu cô ấy thì lại nhận được câu trả lời như anh năm xưa. Khi đó anh mới biết được khi đó cô ấy mang trong lòng cảm giác gì, phải kiên cường như thế nào mới tiếp tục theo đuổi. Sau đó anh phải mất gần một năm trời cô ấy mới chịu theo anh về cùng một nhà.
Bây giờ nhìn lại cô em vợ của mình cũng giống với mình năm xưa, anh không thể không ra sức khuyên nhủ. Hạnh phúc của bản thân là phải biết theo đuổi và nắm bắt. Không ai có đủ kiên trì để chờ đợi mãi một người. Thời gian lại là phương thức khiến người ta tổn thương sâu sắc nhất.
"Xem như em nói đúng rồi!" Trọng Khang thôi không đôi co với cậu em rể nữa. Quay sang nhìn cô em gái, nói tiếp: "Bé à, nghe lời anh, không nên cố bài xích cậu ấy nữa, thử một lần đi!"
Diễm Linh nhìn Trọng Khang, rồi lại nhìn Gia Huy, hơi nhíu mày một chút. Cô hiểu những gì mà hai người họ vừa nói. Bản thân cô cũng đã cân nhắc rồi, nên mới quyết định bàn giao mọi công việc lại, với mục đích là dành thời gian để ở bên anh.
Tình cảm anh dành cho cô, cô hoàn toàn cảm nhận, hơn nữa là vô cùng rõ ràng. Còn cô, cô cũng đã có một chút gọi là rung động rồi, nhưng là ở mức độ nào, cô lại không thể rõ ràng, nên muốn ở bên anh nhiều một chút, chính là để xác định tình cảm mà cô đối với anh.
Một khi đã rõ ràng, cô sẽ không tránh né nữa, mà sẽ làm theo những gì trái tim mách bảo. Cô cũng sẽ chuẩn bị tâm lý cùng anh trở về Mỹ. Nhưng điều tiên quyết là phải sẵn sàng nói với anh chuyện của bốn năm về trước. Dù kết quả thế nào, cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
"Anh hai, anh rể, em hiểu ý hai người. Em đã suy nghĩ rồi, cũng đã có quyết định. Sẽ không khiến mọi người thất vọng, cũng sẽ không để mọi người phải lo lắng cho em nữa!"
Trọng Hải và Gia Huy nhìn nhau, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng rất nhanh đồng tình, mỉm cười hài lòng.
"Vậy thì tốt!" Gia Huy lên tiếng. "Anh rất mong chờ ngày nhận được tin tức tốt lành của em".
"Uhm!" Trọng Khang gật đầu. "Anh cũng mong là vậy!"
"À, hình như đang ở ngoài kiểm tra gỗ. Để anh gọi chú ấy". Trọng Khang trả lời.
"Dạ không cần!" Cô lắc đầu. "Em cứ cho lập trình vào máy trước. Cũng giống như những mẫu trước thôi, không có gì thay đổi. Em viết mã số tiếp theo là được. Anh ấy nhìn vào là biết".
"Uhm". Trọng Khang gật đầu. "Lát cậu ta vào, anh nói sau cũng được".
Trọng Khang vừa nói dứt lời thì Gia Huy cũng vào tới lên tiếng: "Anh hai, Diễm Linh! Thế nào rồi, ok chứ?"
Diễm Linh mỉm cười: "Anh rể!"
Gia Huy là anh rể của cô, chồng của Diệu Linh, chị em sinh đôi cùng cô. Gia Huy hơn chị em cô bốn tuổi, là hàng xóm của gia đình cô. Anh ta trước kia học về cơ khí máy móc. Trước khi kết hôn cùng Diệu Linh đã cùng Trọng Khang hợp tác mở công ty, sau về cùng một nhà, thân lại càng thêm thân. Hai người chia nhau quản lý, một người ở văn phòng, một người ở xưởng, làm việc vô cùng ăn ý.
Trọng Khang đưa cây gỗ cho Gia Huy, lên tiếng: "Em xem đi. Không chê vào đâu được!"
Gia Huy đưa tay nhận lấy, nhìn một lúc rồi gật đầu: "Mẫu này mà đưa đi triển lãm sắp tới, chắc là còn đặt hàng nhiều hơn đấy. Diễm Linh à, tụi anh lại sắp phải tăng ca!"
"Vậy để qua năm sau rồi sản xuất đi!" Cô cười lém lỉnh.
Trọng Khang và Gia Huy cùng nhau bĩu môi, xem như đứa em gái như cô lợi hại.
"Anh Gia Huy!" Cô gọi người anh rể. "Việc canh chỉnh tâm những máy kia anh giúp em nhé!"
Gia Huy vui vẻ trả lời: "Không vấn đề. Đó là việc của anh. Em mà làm hết chắc là anh về nhà phụ vợ làm cơm thôi!"
"Anh không cần chọc em!" Diễm Linh mỉm cười.
Những gì cô có thể giúp cho anh chị của mình chỉ có thế. Đối với cô, gia đình là quan trọng hơn cả. Họ đã vì cô mà hao tâm quá nhiều, cô dĩ nhiên không muốn phụ kỳ vọng của họ dành cho cô.
Mọi công việc của cô xem như đã bàn giao xong. Diệu Linh cũng sẽ trở về phụ giúp ba mẹ cô, Thảo Nhi cũng đã nắm đại khái về các khoản giấy tờ và các khoản nhập xuất vật tư, ở xưởng cũng đã cho ra mẫu mới. Còn lại thì hoàn toàn trông cậy vào họ mà thôi.
Thời gian sắp tới cô sẽ dành toàn bộ cho Khải Phong, cho đến khi anh trở về Mỹ. Chỉ hy vọng chuyến về Việt Nam này anh sẽ thật sự hài lòng, giúp anh có một kỳ nghỉ thật thoải mái, bù lại những thiếu sót mà trước đây đã khiến anh không mấy vui vẻ.
Còn về chuyện tình cảm của cô và anh, cô cũng sẽ không tiếp tục bài xích, sẽ từ từ nhìn nhận lại tình cảm của mình. Nếu như có thể, cô cũng sẽ liều mình đánh cược một lần, nắm bắt lấy phần hạnh phúc này. Về sau có ra sao, cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận hậu vận của nó. Chỉ cần đó là điều anh muốn, cô cũng sẽ vì anh mà làm tất cả!
Sau khi đã giải quyết xong mọi việc ở xưởng, anh em Trọng Khang đi ra khỏi đó trở về phòng tiếp khách ở bên ngoài, Gia Huy lên tiếng hỏi: "Chuyện chính xong rồi phải không?"
Trọng Khang nhìn Gia Huy gật đầu: "Uhm. Xong rồi. Ngồi đây một lát rồi anh đưa Diễm Linh trở về".
Gia Huy nhìn Diễm Linh ý vị thâm trường, cười như không cười nói tiếp: "Diễm Linh, nói anh nghe một chút về cái cậu Khải Phong xem nào. Nghe Diệu Linh nói, anh ta xuất sắc lắm phải không?"
Diễm Linh mí mắt giựt giựt. Chị song sinh của cô nổi tiếng bà tám, không biết đã nói với anh rể những gì rồi, nhưng cô có thể chắc chắn là không ít.
"Chị ấy nói với anh những gì rồi?" Cô hỏi.
"Không nhiều lắm". Gia Huy mặt bí xị một chút, cất giọng ảm đạm. "Những gì có thể mang ra so sánh thì đều so sánh với anh. Dìm anh đến ngóc đầu không nổi. Em nói thử xem, chồng của chị em tệ như vậy hay sao? Thật làm anh không dám gặp cậu ta luôn!"
"Anh rể!" Diễm Linh mỉm cười. "Anh biết tính chị ấy mà, không cần để bụng làm gì!"
"Haizzz!" Gia Huy thở dài một cái, nói tiếp: "Nhưng mà khiến anh cũng thật là khó chịu nha. Ai lại mang ông xã của mình đi so sánh với em rể tương lai chứ?"
"Anh rể!" Cô có hơi cao giọng một chút lên tiếng. "Không cần giống Trọng Hải như vậy, một người anh rể, một người em rể! Anh ấy còn chưa phải!"
"Hiện giờ chưa phải nhưng sớm muộn cũng sẽ phải, đúng không anh hai?"
Gia Huy vừa nói vừa cười, lôi Trọng Khang đang ngồi uống trà xem kịch vui ở một bên vào cuộc. Kết quả, người nọ bỗng dưng ho vài tiếng vì bị sặc nước. Cũng may là không phun ra ngoài, nếu không, người hứng trọn ngụm nước này chính là người ngồi đối diện, Gia Huy.
"Gia Huy à!" Trọng Khang sau khi vuốt thông cổ họng cũng phải lên tiếng. "Chú không cần khiến anh phải chết sặc như vậy. Anh còn chưa có nói gì!"
"Thì em chỉ hỏi anh có đúng hay không thôi mà!" Gia Huy miệng thì nói, nhưng mắt lại chuyển sang nhìn cô em vợ, chứa đầy hàm ý sâu xa.
"Cả nhà không cần hùa nhau chọc em như vậy đi. Em và anh ấy còn chưa phải quan hệ đó!" Diễm Linh lên tiếng phân bua.
"Em có nghe qua câu 'càng bôi càng đen' hay không?" Gia Huy vẫn là thấy chưa trêu chọc cô đủ.
Diễm Linh chống tay lên bàn, cất giọng ảm đạm: "Tốt nhất em không nên nói nữa. Ai muốn nghĩ sao cũng được. Em và anh ấy là hoàn toàn trong sáng!"
"Anh hai!" Gia Huy lại đột ngột gọi Trọng Khang. "Em có nói câu nào mang ý nghĩa đen tối không mà lại khiến Diễm Linh nghĩ rằng, nó và cái cậu kia không trong sáng chứ?"
"Chú không cần lại lôi anh vào! Anh vô tội trong vấn đề 'không trong sáng' này!" Trọng Khang cười như không cười lên tiếng, mà ba chữ 'không trong sáng' lại cố ý nhấn mạnh.
"Em sợ hai anh rồi!" Diễm Linh giơ tay đầu hàng.
"Được rồi. Anh không đùa nữa. Nói chuyện nghiêm túc một chút!" Gia Huy thôi không nói bằng cái giọng bỡn cợt nữa, đã có phần nghiêm túc hơn.
"Nãy giờ em vô cùng nghiêm túc nha!" Cô nói.
"Cân nhắc một chút về cậu ấy đi. Không nên cứ như vậy mãi, sẽ không tốt. Em hiểu ý anh mà, đúng không?"
Cô gật đầu: "Em biết. Chỉ là em vẫn cảm thấy có chút bất an!"
"Bé à!" Trọng Khang lúc này cũng lên tiếng. "Cậu Khải Phong này đáng để em cân nhắc một chút. Anh quan sát cậu ấy mấy ngày nay, cũng thấy cậu ấy rất quan tâm đến em, cả cảm nhận của em nữa. Em nên mở rộng lòng đón nhận tình cảm của cậu ta, cho cậu ta cơ hội, cũng là cho bản thân em một cơ hội. Không gì là không thể không chấp nhận được, hơn nữa, kỳ tích luôn sẽ xuất hiện mà!"
"Đúng đó!" Gia Huy thêm lời. "Anh chưa gặp cậu ta lần nào, nhưng nghe mọi người nói về cậu ấy tốt như vậy, anh ở vị trí khách quan, anh cho em một lời khuyên: Khó khăn dù lớn đến đâu cũng có thể giải quyết, nếu như em cũng có một chút tình cảm với cậu ấy thì cũng nên thử một lần, đừng để bỏ lỡ một người chân thành với mình như vậy. Không ai cứ đứng mãi một chỗ để đợi một người như vậy, hạnh phúc cũng không lúc nào cũng xuất hiện trước mắt để em nhìn thấy có biết không? Vì vậy em phải biết nắm lấy hạnh phúc trước mắt, và phải biết tự mình từng bước tiến tới người đang đợi mình. Có hiểu hay không?"
"Không ngờ em cũng biết nói những lời sến súa như vậy?" Trọng Khang cũng muốn nổi hết da gà.
"Em là người từng trải anh có biết hay không?" Gia Huy bĩu môi lườm Trọng Khang.
Đúng vậy, ngày trước Diệu Linh là người theo đuổi anh. Khi đó anh lại không để ý đến cô ấy, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ xem cô ấy như em gái. Cho nên khi cô ấy tỏ tình, anh không có suy nghĩ liền từ chối. Cô ấy lại không chấp nhận, cứ quấn lấy anh không rời.
Đến một ngày cô ấy mỏi mệt rồi, không còn chạy đến tìm anh nữa, anh mới nhận ra mình đã yêu cô ấy tự lúc nào, chỉ là bản thân không nhận ra mà thôi.
Anh tìm đến xin lỗi, nói rằng mình cũng yêu cô ấy thì lại nhận được câu trả lời như anh năm xưa. Khi đó anh mới biết được khi đó cô ấy mang trong lòng cảm giác gì, phải kiên cường như thế nào mới tiếp tục theo đuổi. Sau đó anh phải mất gần một năm trời cô ấy mới chịu theo anh về cùng một nhà.
Bây giờ nhìn lại cô em vợ của mình cũng giống với mình năm xưa, anh không thể không ra sức khuyên nhủ. Hạnh phúc của bản thân là phải biết theo đuổi và nắm bắt. Không ai có đủ kiên trì để chờ đợi mãi một người. Thời gian lại là phương thức khiến người ta tổn thương sâu sắc nhất.
"Xem như em nói đúng rồi!" Trọng Khang thôi không đôi co với cậu em rể nữa. Quay sang nhìn cô em gái, nói tiếp: "Bé à, nghe lời anh, không nên cố bài xích cậu ấy nữa, thử một lần đi!"
Diễm Linh nhìn Trọng Khang, rồi lại nhìn Gia Huy, hơi nhíu mày một chút. Cô hiểu những gì mà hai người họ vừa nói. Bản thân cô cũng đã cân nhắc rồi, nên mới quyết định bàn giao mọi công việc lại, với mục đích là dành thời gian để ở bên anh.
Tình cảm anh dành cho cô, cô hoàn toàn cảm nhận, hơn nữa là vô cùng rõ ràng. Còn cô, cô cũng đã có một chút gọi là rung động rồi, nhưng là ở mức độ nào, cô lại không thể rõ ràng, nên muốn ở bên anh nhiều một chút, chính là để xác định tình cảm mà cô đối với anh.
Một khi đã rõ ràng, cô sẽ không tránh né nữa, mà sẽ làm theo những gì trái tim mách bảo. Cô cũng sẽ chuẩn bị tâm lý cùng anh trở về Mỹ. Nhưng điều tiên quyết là phải sẵn sàng nói với anh chuyện của bốn năm về trước. Dù kết quả thế nào, cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
"Anh hai, anh rể, em hiểu ý hai người. Em đã suy nghĩ rồi, cũng đã có quyết định. Sẽ không khiến mọi người thất vọng, cũng sẽ không để mọi người phải lo lắng cho em nữa!"
Trọng Hải và Gia Huy nhìn nhau, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng rất nhanh đồng tình, mỉm cười hài lòng.
"Vậy thì tốt!" Gia Huy lên tiếng. "Anh rất mong chờ ngày nhận được tin tức tốt lành của em".
"Uhm!" Trọng Khang gật đầu. "Anh cũng mong là vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.