Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc
Chương 55: Trọng Hải kể chuyện
Dạ Hồ Điệp
09/03/2023
Nhìn ly cafe đã lạnh ngắt trên bàn, Trọng Hải suy tư một hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái rồi bắt đầu câu chuyện.
"Năm chị ấy học năm hai đại học, trong một lần giao lưu với các doanh nghiệp trong nước khi họ đến trường tìm kiếm nhân tài, anh ta đã để ý đến chị ấy, vì chị ấy vừa là hoa khôi của trường, lại vừa là sinh viên xuất sắc của khoa.
Ban đầu chị ấy cũng không có để ý, vì không quan tâm đến vấn đề kia. Nhưng vì anh ta theo đuổi quá, dai như một con đỉa vậy, ở trường đã đành, cũng theo về đến tận nhà.
Về sau, không biết anh ta giở chiêu trò gì, chị ấy lại đồng ý qua lại với anh ta. Nói thật, em chẳng ưa anh ta chút nào. Cái mặt chỉ coi được một chút, so với em thua xa a!"
Trọng Hải vừa nói vừa cười tự khen mình. Ngẩng đầu lên nhìn Khải Phong, anh cười gian xảo: "Hì, còn so với anh rể a, thua xa lắc!"
Khải Phong cười như không cười nhìn cậu em vợ, xem như cậu có mắt nhìn.
Thở dài một cái nữa, Trọng Hải nói tiếp:
"Thời gian qua lại với anh ta được chừng hai năm thì anh ta cầu hôn. Nhưng chị không có nhận lời, nói đợi học xong đại học rồi tính tiếp. Bên nhà anh ta cũng vui vẻ chấp thuận.
Khoảng thời gian đó, chị ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đi với anh ta ít lần, vì cả hai đều bận rộn. Anh ta lớn hơn chị những bảy tuổi, còn lớn hơn anh hai em một tuổi luôn, dĩ nhiên cũng là đã đi làm. Còn chị em thì chỉ lo học, nên phần lớn những ngày cuối tuần, anh ta sẽ đến nhà em đóng đô, hai người rất ít đi riêng cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị lại muốn học lên cao học, nên cứ thế học tiếp. Còn anh ta có vẻ như không muốn chị ấy học tiếp, có đoạn thời gian không gặp nhau.
Cuối cùng anh ta lại mò đến làm huề, rồi xin được đính hôn trước. Chị vẫn là băn khoăn chưa có chính thức đồng ý. Sau đó không biết anh ta lại tiếp tục giở trò gì, chị ấy vậy mà lại đồng ý.
Hai nhà chính thức bàn chuyện xong xuôi, ngày đính hôn cùng kết hôn cũng định xong. Vậy mà trước ngày đính hôn chỉ còn hai tuần, chị ấy lại xảy ra chuyện!"
Nói đến đây, ánh mắt Trọng Hải trở nên lạnh lẽo. Hễ mỗi lần nhớ đến chuyện này, lòng anh lại đau thắt. Giá như lúc ấy anh quan tâm đến chị một chút, nói chuyện nhiều với chị hơn một chút, còn có, nói lên suy nghĩ của bản thân về người kia, có lẽ chị đã không xảy ra chuyện đau lòng này.
Chỉ trách bản thân anh không thể giúp chị trong lúc chị cần nhất. Người làm em trai như anh, còn là một người đàn ông, lại không thể giúp được người chị mà anh yêu thương, thật hổ thẹn.
Thấy Trọng Hải im lặng không nói nữa, Khải Phong trong lòng cũng quặn thắt lại. Đã đi đến nước này, ngày kết hôn cũng đã được định, vậy mà hắn ta lại có thể đối với cô tàn nhẫn như vậy hay sao? Hắn có đáng là đàn ông hay không đây?
"Sau đó thế nào?" Khải Phong lên tiếng hỏi.
Trọng Hải cười mỉa mai, xen lẫn chút tư vị chua xót, cất giọng: "Hắn ta không biết an phận, không biết quý trọng chị ấy. Sau lưng chị ấy làm ra điều tồi tệ, phản bội chị ấy. Sau khi chị biết được, đòi chia tay. Hắn ta không đồng ý, lại có thể mặt dày mày dạn lớn tiếng xin lỗi!"
Trọng Hải lòng quặn lại từng cơn, cất giọng cười đau thương: "Anh thấy thật nực cười phải không? Phản bội rồi đến nói xin lỗi là xong sao? Có một lần sẽ lại có lần hai, lần ba. Cứ mỗi lần lầm lỗi thì lại đến xin lỗi là có thể cho qua mọi chuyện hay sao? Trò cười!"
Khải Phong ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh. Hắn ta quả nhiên không phải là người!
"Chị một mực đòi chia tay, quyết không tha thứ cho hắn. Hắn thì cứ một câu yêu chị, hai câu không thể sống thiếu chị. Đến ba mẹ hắn cũng đến giúp hắn nài nỉ. Kết quả.. Ha ha ha!"
Trọng Hải cười đầy bi thương. Kết quả sao? Anh đời này không bao giờ quên khoảnh khắc nhìn thấy người chị mà mình yêu thương nhất lồng lộn như một con thú bị thương, quằn quại đến tê tâm liệt phế.
Anh hận, hận đến nỗi không thể ngay lập tức xé xác cái kẻ bất nhân vô tính người kia. Chính là, anh không có năng lực làm gì hắn, chứ đừng nói đến trừng trị hắn. Nếu như cho anh cơ hội, anh sẽ để hắn sống không bằng chết, sẽ khiến hắn phải trả giá vì hành động ngu xuẩn mà hắn đã làm, phải gấp trăm ngàn lần anh mới hả dạ.
"Kết quả?" Khải Phong chờ đợi không nổi nữa, quyết định lên tiếng hỏi.
"Kết quả sao?" Trọng Hải lặp lại câu hỏi của anh, lại cười một cách đầy đau đớn. "Chị ấy bị tổn thương sâu sắc. Trở thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma. Anh có bao giờ nhìn thấy người điên hay không? Là điên chứ không phải bị thần kinh! Chị ấy là vì quá sợ hãi, quá uất ức cùng thống khổ. Suốt hơn hai tháng ở khoa thần kinh, phải tiêm biết bao nhiêu mũi an thần, chị ấy mới có thể bình tĩnh. Nhìn trên cánh tay chằng chịt những vết kim tiêm, em không thể nào bình tĩnh được!"
Trong đầu Khải Phong tưởng tượng hình ảnh khi ấy của cô, anh thật sự không thể giữ lòng an ổn được. Người phụ nữ đáng được nâng niu trên tay, lại phải chịu dày vò khổ sở như vậy! Nếu như lúc ấy anh tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh sẽ thật sự đi giết chết hắn ta!
"Còn hắn ta thì sao?"
"Hắn ta sao?" Trọng Hải lại nở nụ cười mỉa mai. "Trong lúc chị ấy phải chịu dày vò, anh ta không biết trốn đi nơi nào. Người nhà em thì chạy đôn chạy đáo tìm luật sư kiện hắn ta, hắn ta vẫn là không xuất hiện lấy một lần. Ba mẹ hắn lại dùng quyền lực cùng tiền tài chèn ép, kết quả ra sao ai cũng có thể đoán ra. Cuối cùng tòa chỉ phán bồi thường. Bồi thường sao? Làm hại chị ấy đến như vậy mà chỉ dùng tiền để bù đắp sao? Nực cười! Cuộc đời của một người mà có thể dùng tiền để mua sao? Tiền có thể đổi lại cuộc sống bình yên sau này của chị ấy được sao?"
Khải Phong mi tâm nhíu chặt, trong lòng bốc lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ. Ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo tựa băng hàn ngàn năm.
"Hắn ta quyền lực như vậy sao?"
Mặc dù đã biết hắn ta thuộc hạng gia thế nào, nhưng nghe từ miệng Trọng Hải, vẫn có phần tin tưởng hơn, bởi anh tin chắc một điều, cậu ta sẽ không bỏ qua bất cứ thông tin nào về hắn, mục đích là gì, anh cũng không cần phải nói.
"Thiếu gia tập đoàn điện tử CMC, một trong số doanh nghiệp hàng đầu Việt Nam. Cậu của hắn còn là luật sư, cũng có tiếng tăm trong giới. Thử hỏi gia thế như vậy, gia đình em đấu lại nổi sao?"
Trọng Hải lắc đầu, cười trong tuyệt vọng: "Nhớ lại ngày đó, ba mẹ em phải bỏ ra biết bao công sức cùng tiền của, đến nỗi suýt nữa phải bán cả căn nhà đang ở. May sao vào lúc đó, chị em bình thường trở lại".
Nhìn Khải Phong một cái, Trọng Hải tiếp tục: "Sau khi xuất viện về nhà, ba mẹ em cũng cân nhắc rất nhiều, có nên hỏi chị về việc có tiếp tục thưa kiện nữa hay không. Chị chỉ lắc đầu cho qua chuyện, nói rằng chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt nữa là được. Chị ấy đã chịu bỏ qua, nhưng hắn ta lại tiếp tục đeo bám, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân kia!"
Trọng Hải cười thành tiếng: "Hắn ta bị xoắn não à? Còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa hay không? Hại chị ấy thê thảm như vậy, lại còn có thể xem như chưa từng xảy ra được sao? Cho dù chị ấy có đồng ý, cả nhà em cũng sẽ không bao giờ giao chị ấy cho hắn".
Ánh mắt Khải Phong gằn từng tia máu. Đã từng nghe Trí Đức nói một lần, bây giờ nghe lại, anh vẫn là bức xúc vô cùng, vẫn không cách nào khống chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Hít sâu một hơi, Trọng Hải nói tiếp: "Anh có biết vì sao chị ấy lại nhận Khánh Đan làm con nuôi hay không?"
Khải Phong lắc đầu, anh không đoán ra. Hoặc giả mẹ con bé là chị em sinh đôi với cô, nhận làm con nuôi cũng không có gì là lạ.
"Khánh Đan giúp chị ấy bình thường trở lại!" Trọng Hải mỉm cười trả lời.
"Là như vậy?" Khải Phong thoáng ngạc nhiên. Khi ấy, đoán chừng Khánh Đan cũng vừa mới sinh được vài tháng. Giúp cô bình thường? Giúp như thế nào chứ?
"Không cần ngạc nhiên!" Trọng Hải giải thích. "Chị ấy bài xích với tất cả mọi người, nhưng khi chị Diệu Linh bế đứa nhỏ đến, chị ấy lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Chỉ có thể nói, tâm tính thiện lương của chị ấy vẫn là trấn áp được mọi thứ. Từ đó, ngày nào chị Diệu Linh cũng bế đứa nhỏ vào. Chỉ một tháng sau, chị ấy đã trở lại bình thường, đã có thể xuất viện về nhà. Mọi thứ đều ổn, chỉ trừ mỗi đêm chị ấy đều ngủ không ngon, luôn gặp ác mộng. Về sau, tần suất gặp ác mộng cũng giảm đi, vẫn là thi thoảng sẽ thức giấc không ngủ được nữa!"
Việc cô thức giấc nửa đêm anh đã được chứng kiến. Không lẽ ngày nào cũng như vậy hay sao? Còn có, sau khi cô trở về phòng có ngủ được hay không, hay chỉ chiều theo ý anh trở lại phòng rồi thức đến sáng?
Trong đầu suy nghĩ một chút, có lẽ anh nên liều một phen, canh chừng giấc ngủ của cô, sẽ tìm ra biện pháp giúp cô ngủ thật ngon mới được.
Nhìn Khải Phong một cái, Trọng Hải cười gian xảo: "Mấy ngày nay chị ấy có vẻ ngủ rất tốt có phải không? Ví như sáng nay, mãi tám giờ mới thấy chị ấy cùng anh xuất hiện. Bình thường sáu giờ chị ấy đã rời khỏi phòng rồi!"
Khải Phong sửng sốt một chút, ngẫm lại câu hỏi của cậu em vợ, lại nhìn thấy nụ cười kia, trên trán chợt xẹt qua ba vạch đen. Cậu ta là đang ám chỉ điều gì sao?
"À!" Khải Phong nhếch khoé miệng. "Anh cùng chị em tập thể dục trên sân thượng từ sớm, sau đó về phòng tắm rửa rồi mới xuống!"
"Oh!" Trọng Hải chợt ỉu xìu, vậy mà tưởng có gì hay ho chứ. Thiệt làm anh mừng hụt một phen!
"Năm chị ấy học năm hai đại học, trong một lần giao lưu với các doanh nghiệp trong nước khi họ đến trường tìm kiếm nhân tài, anh ta đã để ý đến chị ấy, vì chị ấy vừa là hoa khôi của trường, lại vừa là sinh viên xuất sắc của khoa.
Ban đầu chị ấy cũng không có để ý, vì không quan tâm đến vấn đề kia. Nhưng vì anh ta theo đuổi quá, dai như một con đỉa vậy, ở trường đã đành, cũng theo về đến tận nhà.
Về sau, không biết anh ta giở chiêu trò gì, chị ấy lại đồng ý qua lại với anh ta. Nói thật, em chẳng ưa anh ta chút nào. Cái mặt chỉ coi được một chút, so với em thua xa a!"
Trọng Hải vừa nói vừa cười tự khen mình. Ngẩng đầu lên nhìn Khải Phong, anh cười gian xảo: "Hì, còn so với anh rể a, thua xa lắc!"
Khải Phong cười như không cười nhìn cậu em vợ, xem như cậu có mắt nhìn.
Thở dài một cái nữa, Trọng Hải nói tiếp:
"Thời gian qua lại với anh ta được chừng hai năm thì anh ta cầu hôn. Nhưng chị không có nhận lời, nói đợi học xong đại học rồi tính tiếp. Bên nhà anh ta cũng vui vẻ chấp thuận.
Khoảng thời gian đó, chị ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đi với anh ta ít lần, vì cả hai đều bận rộn. Anh ta lớn hơn chị những bảy tuổi, còn lớn hơn anh hai em một tuổi luôn, dĩ nhiên cũng là đã đi làm. Còn chị em thì chỉ lo học, nên phần lớn những ngày cuối tuần, anh ta sẽ đến nhà em đóng đô, hai người rất ít đi riêng cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị lại muốn học lên cao học, nên cứ thế học tiếp. Còn anh ta có vẻ như không muốn chị ấy học tiếp, có đoạn thời gian không gặp nhau.
Cuối cùng anh ta lại mò đến làm huề, rồi xin được đính hôn trước. Chị vẫn là băn khoăn chưa có chính thức đồng ý. Sau đó không biết anh ta lại tiếp tục giở trò gì, chị ấy vậy mà lại đồng ý.
Hai nhà chính thức bàn chuyện xong xuôi, ngày đính hôn cùng kết hôn cũng định xong. Vậy mà trước ngày đính hôn chỉ còn hai tuần, chị ấy lại xảy ra chuyện!"
Nói đến đây, ánh mắt Trọng Hải trở nên lạnh lẽo. Hễ mỗi lần nhớ đến chuyện này, lòng anh lại đau thắt. Giá như lúc ấy anh quan tâm đến chị một chút, nói chuyện nhiều với chị hơn một chút, còn có, nói lên suy nghĩ của bản thân về người kia, có lẽ chị đã không xảy ra chuyện đau lòng này.
Chỉ trách bản thân anh không thể giúp chị trong lúc chị cần nhất. Người làm em trai như anh, còn là một người đàn ông, lại không thể giúp được người chị mà anh yêu thương, thật hổ thẹn.
Thấy Trọng Hải im lặng không nói nữa, Khải Phong trong lòng cũng quặn thắt lại. Đã đi đến nước này, ngày kết hôn cũng đã được định, vậy mà hắn ta lại có thể đối với cô tàn nhẫn như vậy hay sao? Hắn có đáng là đàn ông hay không đây?
"Sau đó thế nào?" Khải Phong lên tiếng hỏi.
Trọng Hải cười mỉa mai, xen lẫn chút tư vị chua xót, cất giọng: "Hắn ta không biết an phận, không biết quý trọng chị ấy. Sau lưng chị ấy làm ra điều tồi tệ, phản bội chị ấy. Sau khi chị biết được, đòi chia tay. Hắn ta không đồng ý, lại có thể mặt dày mày dạn lớn tiếng xin lỗi!"
Trọng Hải lòng quặn lại từng cơn, cất giọng cười đau thương: "Anh thấy thật nực cười phải không? Phản bội rồi đến nói xin lỗi là xong sao? Có một lần sẽ lại có lần hai, lần ba. Cứ mỗi lần lầm lỗi thì lại đến xin lỗi là có thể cho qua mọi chuyện hay sao? Trò cười!"
Khải Phong ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh. Hắn ta quả nhiên không phải là người!
"Chị một mực đòi chia tay, quyết không tha thứ cho hắn. Hắn thì cứ một câu yêu chị, hai câu không thể sống thiếu chị. Đến ba mẹ hắn cũng đến giúp hắn nài nỉ. Kết quả.. Ha ha ha!"
Trọng Hải cười đầy bi thương. Kết quả sao? Anh đời này không bao giờ quên khoảnh khắc nhìn thấy người chị mà mình yêu thương nhất lồng lộn như một con thú bị thương, quằn quại đến tê tâm liệt phế.
Anh hận, hận đến nỗi không thể ngay lập tức xé xác cái kẻ bất nhân vô tính người kia. Chính là, anh không có năng lực làm gì hắn, chứ đừng nói đến trừng trị hắn. Nếu như cho anh cơ hội, anh sẽ để hắn sống không bằng chết, sẽ khiến hắn phải trả giá vì hành động ngu xuẩn mà hắn đã làm, phải gấp trăm ngàn lần anh mới hả dạ.
"Kết quả?" Khải Phong chờ đợi không nổi nữa, quyết định lên tiếng hỏi.
"Kết quả sao?" Trọng Hải lặp lại câu hỏi của anh, lại cười một cách đầy đau đớn. "Chị ấy bị tổn thương sâu sắc. Trở thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma. Anh có bao giờ nhìn thấy người điên hay không? Là điên chứ không phải bị thần kinh! Chị ấy là vì quá sợ hãi, quá uất ức cùng thống khổ. Suốt hơn hai tháng ở khoa thần kinh, phải tiêm biết bao nhiêu mũi an thần, chị ấy mới có thể bình tĩnh. Nhìn trên cánh tay chằng chịt những vết kim tiêm, em không thể nào bình tĩnh được!"
Trong đầu Khải Phong tưởng tượng hình ảnh khi ấy của cô, anh thật sự không thể giữ lòng an ổn được. Người phụ nữ đáng được nâng niu trên tay, lại phải chịu dày vò khổ sở như vậy! Nếu như lúc ấy anh tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh sẽ thật sự đi giết chết hắn ta!
"Còn hắn ta thì sao?"
"Hắn ta sao?" Trọng Hải lại nở nụ cười mỉa mai. "Trong lúc chị ấy phải chịu dày vò, anh ta không biết trốn đi nơi nào. Người nhà em thì chạy đôn chạy đáo tìm luật sư kiện hắn ta, hắn ta vẫn là không xuất hiện lấy một lần. Ba mẹ hắn lại dùng quyền lực cùng tiền tài chèn ép, kết quả ra sao ai cũng có thể đoán ra. Cuối cùng tòa chỉ phán bồi thường. Bồi thường sao? Làm hại chị ấy đến như vậy mà chỉ dùng tiền để bù đắp sao? Nực cười! Cuộc đời của một người mà có thể dùng tiền để mua sao? Tiền có thể đổi lại cuộc sống bình yên sau này của chị ấy được sao?"
Khải Phong mi tâm nhíu chặt, trong lòng bốc lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ. Ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo tựa băng hàn ngàn năm.
"Hắn ta quyền lực như vậy sao?"
Mặc dù đã biết hắn ta thuộc hạng gia thế nào, nhưng nghe từ miệng Trọng Hải, vẫn có phần tin tưởng hơn, bởi anh tin chắc một điều, cậu ta sẽ không bỏ qua bất cứ thông tin nào về hắn, mục đích là gì, anh cũng không cần phải nói.
"Thiếu gia tập đoàn điện tử CMC, một trong số doanh nghiệp hàng đầu Việt Nam. Cậu của hắn còn là luật sư, cũng có tiếng tăm trong giới. Thử hỏi gia thế như vậy, gia đình em đấu lại nổi sao?"
Trọng Hải lắc đầu, cười trong tuyệt vọng: "Nhớ lại ngày đó, ba mẹ em phải bỏ ra biết bao công sức cùng tiền của, đến nỗi suýt nữa phải bán cả căn nhà đang ở. May sao vào lúc đó, chị em bình thường trở lại".
Nhìn Khải Phong một cái, Trọng Hải tiếp tục: "Sau khi xuất viện về nhà, ba mẹ em cũng cân nhắc rất nhiều, có nên hỏi chị về việc có tiếp tục thưa kiện nữa hay không. Chị chỉ lắc đầu cho qua chuyện, nói rằng chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt nữa là được. Chị ấy đã chịu bỏ qua, nhưng hắn ta lại tiếp tục đeo bám, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân kia!"
Trọng Hải cười thành tiếng: "Hắn ta bị xoắn não à? Còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa hay không? Hại chị ấy thê thảm như vậy, lại còn có thể xem như chưa từng xảy ra được sao? Cho dù chị ấy có đồng ý, cả nhà em cũng sẽ không bao giờ giao chị ấy cho hắn".
Ánh mắt Khải Phong gằn từng tia máu. Đã từng nghe Trí Đức nói một lần, bây giờ nghe lại, anh vẫn là bức xúc vô cùng, vẫn không cách nào khống chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Hít sâu một hơi, Trọng Hải nói tiếp: "Anh có biết vì sao chị ấy lại nhận Khánh Đan làm con nuôi hay không?"
Khải Phong lắc đầu, anh không đoán ra. Hoặc giả mẹ con bé là chị em sinh đôi với cô, nhận làm con nuôi cũng không có gì là lạ.
"Khánh Đan giúp chị ấy bình thường trở lại!" Trọng Hải mỉm cười trả lời.
"Là như vậy?" Khải Phong thoáng ngạc nhiên. Khi ấy, đoán chừng Khánh Đan cũng vừa mới sinh được vài tháng. Giúp cô bình thường? Giúp như thế nào chứ?
"Không cần ngạc nhiên!" Trọng Hải giải thích. "Chị ấy bài xích với tất cả mọi người, nhưng khi chị Diệu Linh bế đứa nhỏ đến, chị ấy lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Chỉ có thể nói, tâm tính thiện lương của chị ấy vẫn là trấn áp được mọi thứ. Từ đó, ngày nào chị Diệu Linh cũng bế đứa nhỏ vào. Chỉ một tháng sau, chị ấy đã trở lại bình thường, đã có thể xuất viện về nhà. Mọi thứ đều ổn, chỉ trừ mỗi đêm chị ấy đều ngủ không ngon, luôn gặp ác mộng. Về sau, tần suất gặp ác mộng cũng giảm đi, vẫn là thi thoảng sẽ thức giấc không ngủ được nữa!"
Việc cô thức giấc nửa đêm anh đã được chứng kiến. Không lẽ ngày nào cũng như vậy hay sao? Còn có, sau khi cô trở về phòng có ngủ được hay không, hay chỉ chiều theo ý anh trở lại phòng rồi thức đến sáng?
Trong đầu suy nghĩ một chút, có lẽ anh nên liều một phen, canh chừng giấc ngủ của cô, sẽ tìm ra biện pháp giúp cô ngủ thật ngon mới được.
Nhìn Khải Phong một cái, Trọng Hải cười gian xảo: "Mấy ngày nay chị ấy có vẻ ngủ rất tốt có phải không? Ví như sáng nay, mãi tám giờ mới thấy chị ấy cùng anh xuất hiện. Bình thường sáu giờ chị ấy đã rời khỏi phòng rồi!"
Khải Phong sửng sốt một chút, ngẫm lại câu hỏi của cậu em vợ, lại nhìn thấy nụ cười kia, trên trán chợt xẹt qua ba vạch đen. Cậu ta là đang ám chỉ điều gì sao?
"À!" Khải Phong nhếch khoé miệng. "Anh cùng chị em tập thể dục trên sân thượng từ sớm, sau đó về phòng tắm rửa rồi mới xuống!"
"Oh!" Trọng Hải chợt ỉu xìu, vậy mà tưởng có gì hay ho chứ. Thiệt làm anh mừng hụt một phen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.