Tiên Ngục

Chương 812: Âm ba ám toán

Chử Tửu Luận Già Phê

12/06/2013

Mặc dù không hề đau đớn nhưng bọn họ kêu lên thảm thiết, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và kinh khủng, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao đầu lân giáp thú kia vô duyên vô cớ tự bạo.

Đã biết những người này không hề phản kích chút nào, chỉ ngạnh kháng chịu đòn, vì sao có thể khiến đầu dị thú đó tức giận đến như thế?

Quy tắc tàn khốc của trò chơi lập tức được thể hiện, căn bản không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều, cả đám hóa thành huyết nhục bay lả tả khắp trời.

Nguyên Thần bất diệt, định luật bất tử vào lúc này cũng không thể thực hiện được, Nguyên Thần của bọn họ cũng triệt để bị đánh tan, hóa thành năng lượng tự do bay lượn trên không trung, tựa hồ bị loại lực lượng nào đó thôn phệ mất…

- Một lần bốn người.

Tô Triệt cảm giác vui vẻ trong lòng:

- Thật đã nghiền a!

Phải biết rằng những người chết đều có tu vi ít nhất là Luyện Hư kỳ, ở dưới trạng thái bình thường, muốn diệt sát một tu sĩ đại năng như vậy, nếu không có Di Tiên cảnh trên tay, đối với Tô Triệt mà nói căn bản không làm được. Mà hiện giờ, một phát giải quyết luôn bốn người.

Đây cũng bởi vì bọn họ sớm có đề phòng, trong lúc giật mình lùi lại, nếu không một lần tự bạo đánh bay hơn mười người không thành vấn đề.

- Không tồi, cứ tiếp tục như vậy!

Tô Triệt ở bên cạnh đỡ hông Thiên Âm cổ vũ, đồng thời bàn tay kia cảm giác vô cùng mềm mại, mặc dù chỉ cách một kiện y bào trung phẩm Đạo Khí thế nhưng lại rất rõ ràng, có thể nói Tô Triệt không khỏi chấn động, cảm giác xúc động chôn sâu dưới linh hồn nhiều năm cũng bị tuôn trào ra.

- Đạo lữ song tu…

Một danh từ như vậy đột nhiên thoáng hiện trong đầu.

- Ha ha!

Bên trong Tiên Ngục, lão Hắc che miệng nghẹn cười, không dám nói mà chỉ dám âm thầm hô trong lòng:



- Rốt cục dục tính của chủ nhân cũng đã bị kích phát rồi, đây là chuyện tốt a! Ta vẫn lo lắng nếu còn tiếp tục hắn sẽ biến thành người gỗ mất…

Còn đương sự Thiên Âm lại không suy nghĩ đến những điều này, nàng đang tập trung cao độ lực chú ý để thần thông Âm Ba của chính mình hóa thành một tia vô hình đi vào trong tai dị thú ngoài mấy trăm trượng.

Dưới thần thức không nhạy như vậy, lúc này đòi hỏi kỹ xảo điều khiển cực cao.

Hơn mười hơi thở sau, một đầu man thú bị Âm Ba công kích điên cuồng tự bạo, lại một lần nữa thành công đánh bay ba người tu tiên, kết quả không cần nói cũng biết.

Trí tuệ man thú vốn không cao, nó thuộc về giống loài chỉ biết đánh nhau điên cuồng, khi gặp phải linh hồn công kích, căn bản không đủ trí lực để cảm nhận ai đã làm thương nặng hồn phách của chính mình. Khi bị điên cuồng triệt để, chỉ cần trước mặt có người, chúng nó sẽ lựa chọn công kích tự sát, không giảng giải bất kỳ đạo lý nào.

Những tình huống này, Thiên Âm đều hiểu rõ trong lòng, thế nhưng đám người tu tiên kia đều không xác định được lúc nào sẽ kích thích những dị thú hoang dã kia công kích tự bạo.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể nghĩ ra đây là do Tô Triệt và Thiên Âm ở ngoài mấy trăm trượng làm trò quỷ.

Dù sao dưới tình hình nguy hiểm như vậy, mọi người đều ốc không mang nổi mình ốc, mạo hiểm vô cùng, nào còn có dư lực để tính toán người khác.

Oanh! Oanh! Oanh!...

Trên thảo nguyên, thường xuyên vang lên tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mỗi lần như vậy đã có khoảng ba đến năm người gặp phải chế tài của trò chơi, diệt sát thành vô hình.

Thiên Âm lựa chọn thời gian hạ thú cũng có chủ ý, không chỉ cách bọn họ xa mà mỗi lần man thú tự bạo đều lan gần đến ít nhất ba gã tu tiên, đồng thời cự ly và phương hướng cũng phải nắm cho chắc và bí mật, tận khả năng để người khác không nghi ngờ lên đầu chính mình.

Oanh! Oanh! Oanh…

Trong tiếng nổ mạnh liên tục, người tu tiên chỉ có thể đi bộ, con người nhỏ bé hỗn loạn trong mấy nghìn đầu man thú khổng lồ, tràng diện hỗn loạn không gì sánh được, hơn nữa thần thức của tất cả mọi người đều không nhạy, chỉ bằng vào thị giác thường ít có khả năng phát hiện ra ai đang phá rối, ai đang âm thầm hạ độc thủ.

Ai nấy đều cố gắng không viện trợ hoặc cứu vớt những người khác, chỉ một lòng một dạ ngạnh kháng đòn tấn công của man thú, nhanh chóng đi về phía nam, mảnh rừng rậm ở xa xa trong mắt mọi người chính là hy vọng thoát khỏi đám man thú quấy nhiễu.

Bởi vì tất cả mọi người đều thấy được bên trong không gian thần bí này, các khu vực được giới hạn, phân chia rất rõ ràng, man thú rải rác trên thảo nguyên sẽ không bước một chân ra khỏi bãi cỏ mà chạy sang bên núi hoang. Bởi vậy có thể hiểu rằng rất có khả năng chúng nó không thể tiến vào rừng rậm.

Mặc dù lấy trí tuệ của đám tu sĩ đại năng này đều có thể nghĩ ra bên trong rừng rậm tất cả ẩn dấu nhiều nguy hiểm khác, thế nhưng đi một bước tính một bước, có thể thoát khỏi đám man thú này chính là bước thắng lợi đầu tiên…



Oanh! Oanh! Oanh…

Cứ kiên trì như vậy suốt nửa canh giờ sau, Tô Triệt cùng Thiên Âm đã đi tới biên giới rừng rậm. Trong khoảng thời gian vừa rồi, Tô Triệt nhớ rất rõ ràng nghe được sáu mươi chín lần âm thanh tự bạo, không thể nghi ngờ, tám chín phần mười trong đó đều do Thiên Âm tạo thành.

Lão Hắc rõ ràng hơn, lập tức hội báo:

- Chủ nhân, có hai trăm ba mươi bảy người bị chết vì man thú tự bạo, hiện giờ tổng cộng còn khoảng bảy, tám trăm người.

Năng lực dò xét của lão Hắc cũng không bị phong ấn, Tô Triệt lo lắng hắn dò xét sẽ bị lão giả thần bí kia phát giác cho nên mệnh lệnh lão Hắc làm thật cẩn thận, không nên để ba động dò xét khuếch tán quá xa.

Dù vậy ở trong Tiên Ngục không có việc gì làm, lão Hắc tính toán và thống kê so với Tô Triệt rõ ràng hơn rất nhiều.

- Được! Giết chết hai trăm người, thật là đã!

Tô Triệt không khỏi khen người trong lòng, cảm giác bớt giận đi rất nhiều.

Đám kia chạy từ Linh giới tới chính là vị bắt chính mình, bọn họ không có chút ý thương hại nào, mỗi một người chết đối với mình mà nói đều là tin tức đáng giá chúc mừng.

Quan trọng hơn chính là ngoại trừ lão Hắc ra, Tô Triệt còn có một bí mật cả đời sẽ không thể nào quên, đó chính là huyết hải thâm cừu bất cộng đái thiên!

Chớ quên, một hồi đại chiến tại Thải Thạch trấn chính là do bọn bang nhân này làm ra. Giết vợ giết con, phụ mẫu ruột thịt đều chết, huynh đệ tỷ muội, các hương thân phụ lão đều gặp phải bất hạnh, bút nợ máu này đều tính hết lên đầu bọn chúng.

Nhất là đám cường giả Đại Thừa kỳ, đã sớm bị Tô Triệt liệt vào danh sách phải giết.

Hiện giờ suy nghĩ của Tô Triệt rất đơn giản, chính là mau chóng tu luyện đến Đại Thừa kỳ, để bắt cả đám bọn chúng vào trong Tiên Ngục, thỉnh thoảng lôi ra cho thưởng thức cực hình của thế gian, ngoài ra linh hồn còn phải đưa vào U Minh Quỷ giới, trọn đời không được siêu sinh…

Những chuyện này, Tô Triệt đều luôn khắc ghi sâu trong lòng, vốn hắn tưởng rằng một vài người bọn họ sắp phi thăng Tiên giới, như vậy sớm muộn có một ngày chính mình cũng sẽ đuổi lên Tiên giới để truy đuổi bọn họ.

Thế nhưng hôm nay ở trong không gian thần bí này, tất cả mọi người đồng dạng đều có thực lực Nguyên Anh kỳ, cũng là cho Tô Triệt có cơ hội báo thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook