Tiên Ngục

Chương 1387: Bắt sống Hổ Văn (hạ)

Chử Tửu Luận Già Phê

23/08/2013

Tiểu Hắc trả lời:

- Hỗn Độn mới là nơi kiếm ăn tốt nhất của con, trong những năm này, con đã cắn nuốt rất nhiều thứ, rất nhiều năng lượng trong hỗn độn, rất nhiều các loại tài liệu, các loại linh căn Hỗn Độn, hơn một ngàn kiện pháp bảo đã hoàn toàn thành hình... Tóm lại, nếu con gặp phải cái gì mà mình hứng thú thì sẽ không bỏ qua.

- Ăn tham!

Lão Hắc ha ha cười nói:

- Tiểu Hắc tử, ngươi vẫn luôn giữ tính cách này a, một cũng không thay đổi một chút nào.

Ánh mắt ngăm đen thâm thúy của Tiểu Hắc nhìn về phía Lão Hắc, rồi lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bản thể của Lão Hắc, cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào trong Tiên Ngục.

Lẽ ra, hắn là không thể nhận ra được Lão Hắc, bởi vì lúc trước khi hắn tách ra khỏi Tô Triệt, thì hắn còn chưa có tư duy hoàn chỉnh, chỉ có một chút tư duy trụ cột nhất, đơn giản nhất là bản năng ăn uống mà thôi.

Thế nhưng mà giờ phút này. Tiểu Hắc lại nói ra:

- Ta biết rõ, ngươi là Lão Hắc, trợ thủ của phụ thân.

- Hả? Ngươi là làm sao mà biết được?

Lão Hắc cảm thấy hiếu kỳ, rồi lại nói tiếp:

- Nếu ta nhớ không lầm, thì ngươi chưa nhìn thấy ta lần nào... Cho dù có gặp qua, thì lúc đó ngươi cũng chưa hiểu được chuyện gì cả.

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Tiểu Hắc lắc đầu, buồn bực mà trả lời lại:

- Rất nhiều chuyện liên quan đến phụ thân, nương theo việc linh trí dần dần được mở ra của ta, thì nó cũng hiện ra trong đầu ta.

- Truyền thừa trí nhớ?

Lão Hắc cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, rồi lại nói một cách thì thào:



- Không thể nào, chủ nhân là nhân loại, chứ không phải là Long tộc, hay Phượng tộc có được huyết mạch của thần thú, như vậy thì làm sao có thể cấp cho ngươi bản năng truyền thừa trí nhớ được.

- Không có gì kỳ quái cả.

Tô Triệt lại cảm thấy bình thường mà nói:

- Trong những năm kia, tiểu Hắc đều sống ở bên trong đan điền của ta, nên nhất định là đã nghe được rất nhiều chuyện. Tất cả mọi chuyện đều được khắc sâu bên trong tiềm thức, theo linh trí dần dần mở ra, những tiềm thức này cũng dần dần trở nên rõ ràng... Theo ta nghĩ tất cả mọi chuyện là như thế.

- Ta đi!

Lão Hắc không khỏi tắc luỡi, sau đó hắn giống như bừng tỉnh đại ngộ mà khẽ gật đầu:

- Chẳng lẽ, cái này gọi là dưỡng thai?

Tô Triệt chẳng muốn tên Lão hắc hay ba hoa chích chòe này nói những lời vô nghĩa làm gì, hắn lại hỏi:

- Tiểu Hắc, ta cảm giác, thực lực của con bây giờ còn mạnh mẽ hơn ta rất nhiều. Đối với thực lực của chính mình, con có nhận thức được chính xác hay không.

- Con không rõ lắm.

Tiểu Hắc trả lời một cách hàm hồ:

- Trong Hỗn độn rất khó gặp được sinh vật nào còn sống, đối thủ của con rất ít, dù sao thì tất cả những đồ vật đều ẩn chứa tính chất của Hỗn Động, bất kể là sống hay chết, nếu bị con bắt được thì sẽ ăn sống nuốt tươi chúng. Uhm...Trong những năm này, con đã gặp được mấy tên nhân loại tương tự với gia hỏa này, chúng đều muốn bắt sống con, ngay từ đầu con đã phải chạy thục mạng khắp nơi, về sau, con càng đánh càng mạnh, đến cuối cùng bọn chúng đều phải chạy trốn con.

- Phụ thân, con phải nhắc nhở người, quái vật hình người bên trong Hỗn độn đều có thực lực rất mạnh mẽ, bọn chúng đều giống với quái nhân trong tay con, rất khó giết chết được chúng. Vì thế nhất định người phải cẩn thận một chút.

Tiểu Hắc cũng không biết những thứ cường giả này đều là người lữ hành trong Hỗn độn của nhiều vũ trụ khác nhau, nên nó mới gọi bọn chúng là quái vật hình người.

- Đúng thế, ta cũng hiểu.

Trong nội tâm của Tô Triệt gật đầu:

- Mỗi một tên quái vật hình người kia, thì thân phận, lai lịch xuất thân đều cực kỳ không đơn giản, cho nên chúng sẽ không bị giết chết một cách đơn giản.

Phải nói, gia hỏa giống như quái nhân Hổ Văn này cũng là những nhân vật kiệt xuất nhất, cường đại nhất của từng cái vũ trụ mà chúng sinh sống, rồi sau đó bọn chúng lại đi lại bên trong Hỗn Độn không biết bao nhiêu năm, riêng phần mình cũng đã gặt hái được một ít cơ duyên, cho nên nếu có thể giết chết bọn chúng một cách đơn giản thì mới là việc kỳ quặc.



May mắn, cái tên quái nhân Hổ Văn chỉ mạnh mẽ về mặt phòng ngự thân thể mà thôi, còn lực công kích của hắn thì cũng không biến thái, nếu không thì cho dù hắn có Tiểu Hắc trợ giúp, thì việc bắt sống tên quái nhân kia cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.

Còn có một vấn đề, Tô Triệt lại hỏi:

- Tiểu Hắc, làm sao con có thể tìm được chúng ta?

- Con cũng không rõ ràng lắm.

Tiểu Hắc đáp:

- Việc này quả thực con không rõ lắm, đột nhiên con cảm ứng được phụ thân đi vào bên trong Hỗn Độn, mà khoảng cách cũng rất gần con, cho nên con đi về phía mà mình cảm giác được, đến cuối cùng thì gặp được người.

- Được rồi, trên đại thể thì ta đã hiểu.

Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tiểu Hắc, thì Tô Triệt đã hiểu đại khái được tình hình, trình độ trí tuệ của Tiểu Hắc hiện giờ tương đương với một đứa trẻ khoảng chín đến mười tuổi, việc cân nhắc, tính toán cùng với cách suy nghĩ của Tiểu Hắc vẫn chưa thể sánh được với người đã trưởng thành.

Đây cũng là bởi vì, hắn đã ăn được một số thứ ở trong Hỗn độn nên mới tiến hóa ra linh trí, những đồ vật kia, tối đa chúng cũng chỉ đạt đến phẩm cấp bảo vật cấp Hỗn Độn như Diệt Ma Thương mà thôi, linh tính trụ cột cũng không cao, vì thế ăn nhiều cũng không có khả năng tích lũy ra được trí tuệ cao cấp.

Không vấn đề gì, từ nay về sau, chỉ cần Tiểu Hắc đi theo mình tới các nơi du lịch để tăng trưởng kiến thức, hoặc là dùng hình thái nhân loại mà sinh sống một đoạn thời gian tại một cái thế giới nào đó bên trong Tiên Ngục, thì trí tuệ của nó sẽ thành thục rất nhanh.

Tô Tiểu Hắc, hảo hài tử của chúng ta, đã trở về!

Sau khi trải qua ba ngày thời gian, thì linh hồn của quái nhân Hổ Văn mới bị rút ra toàn bộ, tại trong khoảng thời gian này, xuất phát từ bản năng thì quái nhân Hổ Văn đã giãy dụa mấy lần, nhưng do hắn bị Tiểu Hắc giữ chặt trong lòng bàn tay, hơn nữa lúc đó Tiểu Hắc cũng nhanh chóng gõ vào sau ót của hắn, khiến cho hắn liên tục lâm vào trang thái hôn mê, vì thế quá trình diễn ra cũng coi như là có chút thuận lợi.

Sau khi rút toàn bộ linh hồn ra, thì thân thể của quái nhân Hổ Văn đã biến thành một cái xác không hồn, dù là thế nhưng Tô Triệt vẫn cực kỳ cẩn thận, hắn vẫn để cho Tiểu hắc liên tục giữ chặt hắn. Bởi vì, những sinh vật đến từ vũ trụ khác, xác chết có thể vùng dậy hay không cũng là việc không dễ nói.

Bây giờ, Tô Triệt bắt đầu đọc tin tức từ bên trong linh hồn của hắn, cũng không mất nhiều thời gian, Tô Triệt cũng đã hiểu đại khái về thân phận và lai lịch của hắn.

- Buông hắn ra đi, hiện giờ hắn đã chết rồi.

Mãi đến khi Tô Triệt nói những lời này, thì Tiểu Hắc mới buông hắn ra rồi ném về phía Tạo hóa thần thụ.

- Gia hỏa này đến từ vũ trụ không gian Vu Hạo Đặc, tất nhiên cái tên - Hạo Đặc - là do hắn tự đặt ra, nó cũng giống như Tô Triệt đem không gian của mình gọi là vũ trụ Tiên Ngục...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook