Chương 487: Cự Phú nhận chủ
Chử Tửu Luận Già Phê
31/05/2013
Một tòa cung điện mới vừa rồi còn to lớn trong nháy mắt dưới ánh mắt của mọi người lại biến thành một mô hình vô cùng nhỏ bé, quả thực đã đả kích cực điểm tới thị giác của
hơn ba trăm tu sĩ phía xa xa, bọn họ kinh hô lên một tiếng, rồi lại sợ hãi bị hai vị lão tổ này răn dạy, cả đám tức thì tỉnh lại, vội vàng câm miệng.
Thái Võ ngược lại cũng không có răn dạy bọn họ mà vẻ mặt lại kinh hiỷ, trong lòng âm thầm hô lên:
- Thật là tốt quá! Nó rốt cuộc đã bắt đầu né tránh, chuyện này đã nói rõ lực phòng ngự của nó đã tiêu hao không ít.
Cự Phú cung dù sao cũng đã ở dưới đất mấy nghìn năm, Bắc Hoang đảo này linh khí lại thiếu thốn, năng lượng phòng ngự của nó không đủ cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
Thế nhưng biểu hiện kế tiếp của Cự Phú cung lại khiến cho Thái Võ thất kinh.
Sưu!
Cự Phú cung nhỏ bé tinh xảo kia không ngờ cũng không chạy trốn mà lại hướng về phía Phong Vận bay tới.
Đồng thời trên đường phi hành, lại phát ra tiếng ngâm xướng:
- Cự Phú thuộc về ngươi, cứu ta, cứu ta...
Rồi giống như là yêu thương nhung nhớ từ lâu, vọt về phía Phong Vận lão tổ.
- Cự Phú thuộc về ta?
Phong Vận lão tổ khiếp sợ cực độ, hoàn toàn thật không ngờ lại gặp phải cục diện này, trong lúc vô ý thức hắn khoát tay để cho Cự Phú đáp xuống.
Bản thể của Cự Phú cung vô cùng to lớn nặng nề, thế nhưng vào lúc nằm trong tay Phong Vận lại vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng Phong Vận vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
- Không! Đây không phải là ảo giác. Nó thực sự rơi vào bàn tay ra!
- Hóa ra, theo như lời nó vừa nói có chủ, thì ra là chỉ ta a!
- Hóa ra, ta mới chính là chân mệnh thiên tử của nó!
Tiếng kinh hỷ vô biên phát ra, được một kiện thượng phẩm bảo khí chủ động nhận chủ, có thể khiến cho Phong Vận lão tổ kích động vạn phần, tâm cảnh và tâm tình trong nháy mắt không khống chế được, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha. Bận rộn nửa ngày, đây chính là lão thiên ban ân cho ta một bút a. Nguyên nhân Cự Phú một lần nữa xuất hiện tại Tu Chân Giới chính là vì ta a...
- Phong Vận!
Thái Võ sắc mặt đỏ bừng, gấp đến mức như ngồi trên lửa nóng, oanh một cái vọt qua bên người Phong Vận, tiếng rít gào vang lên:
- Phong Vận, mau buông cự Phú cung ra! Không! Đem trả lại cho ta!
Dưới tình thế cấp bách, những Nguyên Anh lão tổ này mấy trăm năm từng trải nhân sinh cũng nói chuyện có chút lộn xộn.
Có một số việc, trong lòng bọn họ so với trời còn lớn hơn, một kiện thượng phẩm bảo khí như Cự Phú chính là một trong số đó. Vì thế bọn hắn sẽ điên cuồng không tiếc.
- Thái Võ đạo huynh, lời ấy sai rồi.
Trên mặt Phong Vận lúc này kinh hỷ, hạnh phúc, thỏa mãn, không hề e ngại cười ha hả nói:
- Rất rõ ràng, ta mới chính là chủ nhân thực thụ của Cự Phú, đây chính là bản thân nó làm ra lựa chọn.
- Thối lắm!
Thái Võ thần sắc dữ tợn, tâm tình đã gần như không thể nào khống chế dược, quả thực hắn thật không ngờ lại gặp phải cục diện như vậy.
- Phong Vận, ngươi đã từng đáp ứng với ta, sẽ không cùng ta tranh đoạt Cự Phú. Thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sao lại nói chuyện giống như rắm thối vậy?
Thái Võ không ngừng rít gào, thanh âm khiến cho đất trời như run lên, thủy triều thối lui, hơn ba trăm tu sĩ cách đó nghìn trượng cũng bị dọa cho đến nỗi không hẹn mà cùng
nhau triệt thoái lui về phía sau, e sợ bản thân sẽ bị lửa giận của Nguyên Anh lão tổ đốt thành tro tàn.
- Thái Võ đạo huynh, ta nói lại một lần nữa cho ngươi hiểu rõ, đây chính là thiên ân của ta, cũng chính là sự lựa chọn của Cự Phú, mục tiêu đã được định trước, ta chính là người sở hữu nó.
Phong Vận không chút tỏ ra yếu kém, khí thế tăng vọt lên, miệng nói:
- Nói như vậy, từ đầu tới cuối đều là ngươi muốn cướp giật của ta, muốn cướp đi thiên ân của ta, thứ vốn đã thuộc về ta, Phong Vận ta há có thể cho phép kẻ khác cướp đoạt!
- Tốt, tốt, tốt!
Thái Võ giận dữ cười nói:
- Nếu đã như thế, ta và ngươi tránh không được sẽ có một hồi ác chiến, từ nay về sau, Phong Ma điện của ngươi cũng sẽ vì đó mà sụp đổ.
Sau đó hắn lập tức hét lớn:
- Chúng đệ tử Thái Ất Môn nghe lệnh!
- Có!
Cách đó hai nghìn trượng, ước chừng có hơn hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn kêu lên hưởng ứng, trong đó một phần ba đều có tu vi Kim Đan kỳ.
- Đối với những người Phong Ma điện đều bắt hết lại cho ta, nếu như dám phản kháng, giết không cần hỏi!
Thái Võ giống như điên cuồng, lập tức hạ lệnh.
- Rõ!
Môn nhân Thái Ất Môn hưởng ứng, phân tán một chút, sau đó liền vây một đám nhân số ít ỏi của Phong Ma điện lại, trong đó có cả Phong Sa - Kim Đan hậu kỳ.
Người của Phong Ma điện quá sợ hãi, đều hô hoán chưởng môn nhân của bọn họ.
Thế nhưng Phong Vận lúc này còn đang bận tay nâng Cự Phú không ngừng vuốt ve nó, trong mắt tràn ngập vẻ si mê từ ái, hắn thấp giọng nói:
- Thái Võ lão nhi, ngươi muốn làm gì thì làm, đều không có quan hệ với ta, có trong tay Cự Phú ta liền có tất cả. Ha ha. Phong Ma điện cho dù muốn trói buộc cũng không trói buộc
được ta nữa.
Cự Phú tinh xảo kia giống như là một tiểu hài tử nhu thuận tùy ý để cho hắn vuốt ve, hoàn toàn không có bài xích và phản kháng.
- Động thủ!
Hình ảnh trước mắt này lại càng khiến cho Thái Võ vô cùng ghen ghét, dục vọng trong lòng càng thêm dữ dội, hai mắt đỏ như máu, trừng lên nhìn Phong Vận rồi hạ lệnh.
Oanh. Rầm rầm...
Hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn đồng thời xuất kích, hướng về phía đám người Phong Ma điện yếu nhược đang bị vây ở bên trong.
Hai vị lão tổ trong lúc đó đang hằm hè khó thoát khỏi một hồi tử chiến, tùy thời có thể bạo phát.
Oanh. Oanh...
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân các đó mười dặm nhìn các loại thần thông, pháp thuật bắt đầu tỏa sáng, nhất thời trong lòng cũng không khỏi trầm tọng lên.
- Cự Phú chủ động rơi vào trong tay Phong Vận, đây có khả năng chính là đại kế ly gián của nó, hay là nó thực sự lựa chọn Phong Vận.
Tô Triệt thì thào tự nói.
- Ta cho rằng đó chính là khả năng trước.
Hoa Quang chân nhân cũng nghĩ tới khả năng Cự Phú châm ngòi ly gián, thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là một kiện pháp bảo không phải là con người, cũng không phải là thân nhân hoặc bằng hữu của chính mình a.
Tâm tư của một kiện pháp bảo, ai dám nói trước, ai vừa mắt nó liền trúng tuyển a.
Bởi vậy, Hoa Quang chân nhân trả lời nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng.
- Tất nhiên là kế ly gián!
Thế nhưng lại có một người ngữ khí cực kỳ chắc chắn mười phần nói ra.
Lão Hắc dường như đã biết trước nói rằng:
- Chủ nhân, chớ lo lắng, ta cho rằng, Cự Phú kia nguyên bản chính là bảo khí trấn phái của Cự Phú cung, đã có trí tuệ và sự từng trải mấy vạn năm, khẳng định không phải là thứ ngu xuẩn, có thể xuất ra được chiêu ly gián, cũng không có gì kỳ quái. Ta là khí linh, nó cũng là khí linh, ta cảm giác sự suy đoán của ta không có sai. Ngươi cứ bình tĩnh chờ bọn hắn tranh chấp, sau đó làm ngư ông đắc lợi đi a!
hơn ba trăm tu sĩ phía xa xa, bọn họ kinh hô lên một tiếng, rồi lại sợ hãi bị hai vị lão tổ này răn dạy, cả đám tức thì tỉnh lại, vội vàng câm miệng.
Thái Võ ngược lại cũng không có răn dạy bọn họ mà vẻ mặt lại kinh hiỷ, trong lòng âm thầm hô lên:
- Thật là tốt quá! Nó rốt cuộc đã bắt đầu né tránh, chuyện này đã nói rõ lực phòng ngự của nó đã tiêu hao không ít.
Cự Phú cung dù sao cũng đã ở dưới đất mấy nghìn năm, Bắc Hoang đảo này linh khí lại thiếu thốn, năng lượng phòng ngự của nó không đủ cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
Thế nhưng biểu hiện kế tiếp của Cự Phú cung lại khiến cho Thái Võ thất kinh.
Sưu!
Cự Phú cung nhỏ bé tinh xảo kia không ngờ cũng không chạy trốn mà lại hướng về phía Phong Vận bay tới.
Đồng thời trên đường phi hành, lại phát ra tiếng ngâm xướng:
- Cự Phú thuộc về ngươi, cứu ta, cứu ta...
Rồi giống như là yêu thương nhung nhớ từ lâu, vọt về phía Phong Vận lão tổ.
- Cự Phú thuộc về ta?
Phong Vận lão tổ khiếp sợ cực độ, hoàn toàn thật không ngờ lại gặp phải cục diện này, trong lúc vô ý thức hắn khoát tay để cho Cự Phú đáp xuống.
Bản thể của Cự Phú cung vô cùng to lớn nặng nề, thế nhưng vào lúc nằm trong tay Phong Vận lại vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng Phong Vận vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
- Không! Đây không phải là ảo giác. Nó thực sự rơi vào bàn tay ra!
- Hóa ra, theo như lời nó vừa nói có chủ, thì ra là chỉ ta a!
- Hóa ra, ta mới chính là chân mệnh thiên tử của nó!
Tiếng kinh hỷ vô biên phát ra, được một kiện thượng phẩm bảo khí chủ động nhận chủ, có thể khiến cho Phong Vận lão tổ kích động vạn phần, tâm cảnh và tâm tình trong nháy mắt không khống chế được, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha. Bận rộn nửa ngày, đây chính là lão thiên ban ân cho ta một bút a. Nguyên nhân Cự Phú một lần nữa xuất hiện tại Tu Chân Giới chính là vì ta a...
- Phong Vận!
Thái Võ sắc mặt đỏ bừng, gấp đến mức như ngồi trên lửa nóng, oanh một cái vọt qua bên người Phong Vận, tiếng rít gào vang lên:
- Phong Vận, mau buông cự Phú cung ra! Không! Đem trả lại cho ta!
Dưới tình thế cấp bách, những Nguyên Anh lão tổ này mấy trăm năm từng trải nhân sinh cũng nói chuyện có chút lộn xộn.
Có một số việc, trong lòng bọn họ so với trời còn lớn hơn, một kiện thượng phẩm bảo khí như Cự Phú chính là một trong số đó. Vì thế bọn hắn sẽ điên cuồng không tiếc.
- Thái Võ đạo huynh, lời ấy sai rồi.
Trên mặt Phong Vận lúc này kinh hỷ, hạnh phúc, thỏa mãn, không hề e ngại cười ha hả nói:
- Rất rõ ràng, ta mới chính là chủ nhân thực thụ của Cự Phú, đây chính là bản thân nó làm ra lựa chọn.
- Thối lắm!
Thái Võ thần sắc dữ tợn, tâm tình đã gần như không thể nào khống chế dược, quả thực hắn thật không ngờ lại gặp phải cục diện như vậy.
- Phong Vận, ngươi đã từng đáp ứng với ta, sẽ không cùng ta tranh đoạt Cự Phú. Thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sao lại nói chuyện giống như rắm thối vậy?
Thái Võ không ngừng rít gào, thanh âm khiến cho đất trời như run lên, thủy triều thối lui, hơn ba trăm tu sĩ cách đó nghìn trượng cũng bị dọa cho đến nỗi không hẹn mà cùng
nhau triệt thoái lui về phía sau, e sợ bản thân sẽ bị lửa giận của Nguyên Anh lão tổ đốt thành tro tàn.
- Thái Võ đạo huynh, ta nói lại một lần nữa cho ngươi hiểu rõ, đây chính là thiên ân của ta, cũng chính là sự lựa chọn của Cự Phú, mục tiêu đã được định trước, ta chính là người sở hữu nó.
Phong Vận không chút tỏ ra yếu kém, khí thế tăng vọt lên, miệng nói:
- Nói như vậy, từ đầu tới cuối đều là ngươi muốn cướp giật của ta, muốn cướp đi thiên ân của ta, thứ vốn đã thuộc về ta, Phong Vận ta há có thể cho phép kẻ khác cướp đoạt!
- Tốt, tốt, tốt!
Thái Võ giận dữ cười nói:
- Nếu đã như thế, ta và ngươi tránh không được sẽ có một hồi ác chiến, từ nay về sau, Phong Ma điện của ngươi cũng sẽ vì đó mà sụp đổ.
Sau đó hắn lập tức hét lớn:
- Chúng đệ tử Thái Ất Môn nghe lệnh!
- Có!
Cách đó hai nghìn trượng, ước chừng có hơn hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn kêu lên hưởng ứng, trong đó một phần ba đều có tu vi Kim Đan kỳ.
- Đối với những người Phong Ma điện đều bắt hết lại cho ta, nếu như dám phản kháng, giết không cần hỏi!
Thái Võ giống như điên cuồng, lập tức hạ lệnh.
- Rõ!
Môn nhân Thái Ất Môn hưởng ứng, phân tán một chút, sau đó liền vây một đám nhân số ít ỏi của Phong Ma điện lại, trong đó có cả Phong Sa - Kim Đan hậu kỳ.
Người của Phong Ma điện quá sợ hãi, đều hô hoán chưởng môn nhân của bọn họ.
Thế nhưng Phong Vận lúc này còn đang bận tay nâng Cự Phú không ngừng vuốt ve nó, trong mắt tràn ngập vẻ si mê từ ái, hắn thấp giọng nói:
- Thái Võ lão nhi, ngươi muốn làm gì thì làm, đều không có quan hệ với ta, có trong tay Cự Phú ta liền có tất cả. Ha ha. Phong Ma điện cho dù muốn trói buộc cũng không trói buộc
được ta nữa.
Cự Phú tinh xảo kia giống như là một tiểu hài tử nhu thuận tùy ý để cho hắn vuốt ve, hoàn toàn không có bài xích và phản kháng.
- Động thủ!
Hình ảnh trước mắt này lại càng khiến cho Thái Võ vô cùng ghen ghét, dục vọng trong lòng càng thêm dữ dội, hai mắt đỏ như máu, trừng lên nhìn Phong Vận rồi hạ lệnh.
Oanh. Rầm rầm...
Hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn đồng thời xuất kích, hướng về phía đám người Phong Ma điện yếu nhược đang bị vây ở bên trong.
Hai vị lão tổ trong lúc đó đang hằm hè khó thoát khỏi một hồi tử chiến, tùy thời có thể bạo phát.
Oanh. Oanh...
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân các đó mười dặm nhìn các loại thần thông, pháp thuật bắt đầu tỏa sáng, nhất thời trong lòng cũng không khỏi trầm tọng lên.
- Cự Phú chủ động rơi vào trong tay Phong Vận, đây có khả năng chính là đại kế ly gián của nó, hay là nó thực sự lựa chọn Phong Vận.
Tô Triệt thì thào tự nói.
- Ta cho rằng đó chính là khả năng trước.
Hoa Quang chân nhân cũng nghĩ tới khả năng Cự Phú châm ngòi ly gián, thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là một kiện pháp bảo không phải là con người, cũng không phải là thân nhân hoặc bằng hữu của chính mình a.
Tâm tư của một kiện pháp bảo, ai dám nói trước, ai vừa mắt nó liền trúng tuyển a.
Bởi vậy, Hoa Quang chân nhân trả lời nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng.
- Tất nhiên là kế ly gián!
Thế nhưng lại có một người ngữ khí cực kỳ chắc chắn mười phần nói ra.
Lão Hắc dường như đã biết trước nói rằng:
- Chủ nhân, chớ lo lắng, ta cho rằng, Cự Phú kia nguyên bản chính là bảo khí trấn phái của Cự Phú cung, đã có trí tuệ và sự từng trải mấy vạn năm, khẳng định không phải là thứ ngu xuẩn, có thể xuất ra được chiêu ly gián, cũng không có gì kỳ quái. Ta là khí linh, nó cũng là khí linh, ta cảm giác sự suy đoán của ta không có sai. Ngươi cứ bình tĩnh chờ bọn hắn tranh chấp, sau đó làm ngư ông đắc lợi đi a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.