Chương 677: Kế hoạch di dân. (thượng)
Chử Tửu Luận Già Phê
06/06/2013
Lão Hắc cắn răng nói:
- Lấy thực lực cùng của cải cường đại của chúng ta, bất luận ở đâu, cũng có thể cấp tốc đặt chân, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn thống nhất nơi đó cũng không phải là vấn đề.
- Nói thì nói thế.
Trong lòng Tô Triệt lắc đầu:
- Ngẫm lại mà xem, hầu như mỗi một Tu chân giới đều sẽ có mấy siêu cấp môn phái, có biện pháp có thể bảo trì câu thông cùng Linh giới, nếu Thiên Huyền Tông chúng ta chạy đi địa bàn của người ta mạnh mẽ quật khởi, bọn họ không thể đỡ được, tất nhiên sẽ báo cho lão tổ tông trên Linh giới. Tên gọi Thiên Huyền Tông, vẫn sẽ truyền tới trong tai những người trên Linh giới kia. Mặc dù chúng ta đổi tên gọi tông môn, nhưng người ta cũng không phải người ngu, vẫn có khả năng liên tưởng đến trên người của ta. Đây không phải là biện pháp trị tận gốc!
- Vậy làm sao bây giờ?
Lão Hắc suy nghĩ một chút, phảng phất linh quang lóe lên, lớn tiếng nói:
- Ta cho rằng, biện pháp trị tận gốc nhất chính là, dời toàn bộ Khải Nguyên tinh vào trong Tiên Ngục, cái gì Thiên Huyền Tông, cái gì Thái Ất môn, Vạn Quỷ Tông, Vô Cực Môn, Huyễn Ma giáo,… hết thảy tiến vào thế giới Tiên Ngục, đem tầng một của Tiên Ngục chúng ta, trực tiếp biến thành Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, không phải là được sao. Cứ như vậy, bên người chủ nhân mang theo một cái Tu Chân Giới, mênh mông tinh không mặc ta tiêu dao, chuyên tìm những tinh cầu mà Vu tộc cư ngụ cướp đoạt vật tư, cái kia thật là tốt!
- Ý nghĩ là không tệ.
Tô Triệt bỉu môi nói:
- Ngươi không nghĩ tới, nếu như ta dời hết Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh vào trong Tiên Ngục, loại chuyện này, so với cái gọi là Tu Chân Giới đại loạn càng quỷ quái gấp trăm lần, những người Linh giới kia chẳng phải là lập tức tìm được cớ mở ra đường hầm hạ giới, chạy xuống chế tài ta sao.
- Ách…
Lão Hắc nhất thời nghẹn họng, sau hồi lâu mới thở dài:
- Vậy cũng không được, kia cũng không được, thật là phiền phức a!
- Bất quá, lời ngươi vừa mới nói kia, thật sự là rất tốt.
Trong lòng Tô Triệt cười nói:
- Dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong Tiên Ngục, sau đó, ta có thể mang theo gia hương Tu Chân Giới, du lịch ở trong tinh không, cuộc sống như thế, xác thực rất đáng ước mơ.
- Vâng, chủ nhân, chuyện này nên hảo hảo mưu tính một phen.
Bạch lão ma cũng là vui vẻ gật đầu:
- Muốn làm thoả đáng, phải lấy tư thế gió cuốn mây tan, tốc độ chớp mắt, nhanh chóng di chuyển Khải Nguyên tinh xong xuôi, đợi những người trên Linh giới kia làm ra phản ứng, chúng ta đã trốn đi tới Vu Hoàng tinh, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, không có bất kỳ biện pháp nào. Ừm, chuyện này, đáng giá ta hảo hảo cân nhắc một phen...
- Được rồi, chuyện này giao cho ngươi đi phí đầu óc, ta còn có những chuyện khác phải xử lý.
Tâm niệm Tô Triệt xoay một cái, lực chú ý tập trung đến trên người một người khác bên trong Tiên Ngục.
Phỉ Vân!
Tô Triệt vẫn đều nói, bí mật có quan hệ tới Tiên Ngục, ngoại trừ lão Hắc, sẽ không tín nhiệm bất luận người nào khác, kể cả thê tử tương lai của mình.
Như vậy ngày hôm nay, Phỉ Vân cùng mình ân tình đan dệt không rõ, đã bị bắt vào Tiên Ngục, theo lý thuyết, thì không thể thả nàng ra.
Nhưng dù sao nàng cũng là thực lòng giúp mình, thậm chí đã cứu tính mạng của mình, cứ như vậy giam cầm nàng bên trong một thế giới khác, mặc dù thế giới Tiên Ngục rất lớn, nhưng từ đạo lý mà nói, loại cách làm này, vẫn còn có chút vô tình vô nghĩa a.
Giải thích với nàng như thế nào cho phải đây?
Giờ khắc này, Phỉ Vân đang đầy bụng hiếu kỳ trôi nổi trên trời cao vạn trượng, ngóng nhìn không gian rộng lớn bên trong tầng một Tiên Ngục.
- Không gian bên người Tô Triệt thật là lớn, tựa hồ không nhìn thấy giới hạn, quy mô ít nhất cũng là mấy chục ngàn dặm?
Nàng đang suy đoán, chợt nghe được Tô Triệt truyền âm.
- Phỉ Vân, nàng đã nhìn thấy không gian này của ta rồi chứ? Cảm giác nó rất lớn sao?
- Vâng, rất lớn, rất lớn, tựa hồ không có giới hạn...
Sau khi Phỉ Vân trả lời, lại hỏi ngược lại:
- Tô Triệt, ngươi ở chỗ nào, tại sao không tiến vào nói chuyện cùng ta?
- Ta không vào được.
Tô Triệt trả lời:
- Không gian pháp bảo này tương đối đặc biệt, người khác đều có thể đi vào, chỉ có chủ nhân như ta, là không được vào.
- Tại sao?
Phỉ Vân hiếu kỳ hỏi:
- Rõ ràng là pháp bảo thuộc về ngươi, tại sao hết lần này tới lần khác không để cho ngươi đi vào, món pháp bảo này sao không nghe lời như vậy?
- Không phải là không nghe lời, mà là nó tương đối đặc biệt...
Trong lòng Tô Triệt bật cười, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào mới đúng, bởi vì đối với điểm này, mình và lão Hắc vẫn không tìm ra nguyên nhân chân chính. Dựa theo thường quy của Tu Chân Giới mà nói, pháp bảo không gian có thể gánh chịu những người khác, thân là chủ nhân lại không thể nào vào được. Mới vừa nghe, sẽ làm cho người ta có một cảm giác rất là kỳ quái.
- Phỉ Vân, nói thật với nàng, không gian pháp bảo này là bí mật lớn nhất của cá nhân ta, bảo vật mà những người Linh giới kia trăm phương ngàn kế muốn tìm, kỳ thực, đúng là nó.
Tô Triệt cho rằng, nếu nàng đã tiến vào, hơn nữa từ nay về sau không thể dễ dàng thả nàng ra, nguyên nhân trong đó nên nói cho nàng rõ ràng.
- Cái gì?
Phỉ Vân rất là kinh ngạc:
- Món bảo vật kia thật sự ở trên tay ngươi?
- Phải.
Tô Triệt nhẹ giọng trả lời:
- Đây là bí mật lớn nhất của ta, một khi tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ mang đến cho ta phiền phức vô cùng, cho nên, nàng tiến vào nơi này, ta sẽ không thả nàng ra.
Nghe được những lời này của Tô Triệt, thần tình Phỉ Vân sửng sốt, lập tức trở nên trầm mặc. Nàng cũng là tương đối thông minh, lập tức lĩnh hội được ý tư của Tô Triệt.
- Hắn vì bảo thủ bí mật, sẽ không thả ta ra, lẽ nào hắn thật sự cho rằng ta sẽ bán đứng hắn...
Giờ khắc này, Phỉ Vân khó có thể tự chế sinh ra cảm giác đau lòng, rất rõ ràng, đây là biểu hiện Tô Triệt không tín nhiệm mình, lo lắng mình sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài.
Tô Triệt có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nên nói:
- Ta nói, cái kia là tình hình chung, đối với nàng khẳng định không thể vô tình vô nghĩa như vậy.
- Thật sao?
Phỉ Vân bỗng cảm thấy phấn chấn, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Diện tích thật thực của thế giới này, không kém Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới chút nào, bước kế tiếp, ta còn có một kế hoạch muốn thực thi.
Tô Triệt chậm rãi nói:
- Ta nghĩ dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong này, biến nó thành một Đại thế giới hoàn chỉnh, sau đó, ta có thể mang theo thế giới này tùy ý ngao du ở trong tinh không...
- A?
Phỉ Vân che miệng nhỏ, bị kế hoạch khó mà tin nổi này làm cho chấn động rồi:
- Dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong này, điều này sao có thể? Dã tâm của ngươi quá lớn đi?
- Thật sự có thể thực hiện được, đừng tưởng rằng ta đây là mơ mộng hão huyền.
Trong lòng Tô Triệt cười hỏi:
- Lẽ nào nàng cho rằng, ta không làm được sao?
- Lấy thực lực cùng của cải cường đại của chúng ta, bất luận ở đâu, cũng có thể cấp tốc đặt chân, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn thống nhất nơi đó cũng không phải là vấn đề.
- Nói thì nói thế.
Trong lòng Tô Triệt lắc đầu:
- Ngẫm lại mà xem, hầu như mỗi một Tu chân giới đều sẽ có mấy siêu cấp môn phái, có biện pháp có thể bảo trì câu thông cùng Linh giới, nếu Thiên Huyền Tông chúng ta chạy đi địa bàn của người ta mạnh mẽ quật khởi, bọn họ không thể đỡ được, tất nhiên sẽ báo cho lão tổ tông trên Linh giới. Tên gọi Thiên Huyền Tông, vẫn sẽ truyền tới trong tai những người trên Linh giới kia. Mặc dù chúng ta đổi tên gọi tông môn, nhưng người ta cũng không phải người ngu, vẫn có khả năng liên tưởng đến trên người của ta. Đây không phải là biện pháp trị tận gốc!
- Vậy làm sao bây giờ?
Lão Hắc suy nghĩ một chút, phảng phất linh quang lóe lên, lớn tiếng nói:
- Ta cho rằng, biện pháp trị tận gốc nhất chính là, dời toàn bộ Khải Nguyên tinh vào trong Tiên Ngục, cái gì Thiên Huyền Tông, cái gì Thái Ất môn, Vạn Quỷ Tông, Vô Cực Môn, Huyễn Ma giáo,… hết thảy tiến vào thế giới Tiên Ngục, đem tầng một của Tiên Ngục chúng ta, trực tiếp biến thành Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, không phải là được sao. Cứ như vậy, bên người chủ nhân mang theo một cái Tu Chân Giới, mênh mông tinh không mặc ta tiêu dao, chuyên tìm những tinh cầu mà Vu tộc cư ngụ cướp đoạt vật tư, cái kia thật là tốt!
- Ý nghĩ là không tệ.
Tô Triệt bỉu môi nói:
- Ngươi không nghĩ tới, nếu như ta dời hết Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh vào trong Tiên Ngục, loại chuyện này, so với cái gọi là Tu Chân Giới đại loạn càng quỷ quái gấp trăm lần, những người Linh giới kia chẳng phải là lập tức tìm được cớ mở ra đường hầm hạ giới, chạy xuống chế tài ta sao.
- Ách…
Lão Hắc nhất thời nghẹn họng, sau hồi lâu mới thở dài:
- Vậy cũng không được, kia cũng không được, thật là phiền phức a!
- Bất quá, lời ngươi vừa mới nói kia, thật sự là rất tốt.
Trong lòng Tô Triệt cười nói:
- Dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong Tiên Ngục, sau đó, ta có thể mang theo gia hương Tu Chân Giới, du lịch ở trong tinh không, cuộc sống như thế, xác thực rất đáng ước mơ.
- Vâng, chủ nhân, chuyện này nên hảo hảo mưu tính một phen.
Bạch lão ma cũng là vui vẻ gật đầu:
- Muốn làm thoả đáng, phải lấy tư thế gió cuốn mây tan, tốc độ chớp mắt, nhanh chóng di chuyển Khải Nguyên tinh xong xuôi, đợi những người trên Linh giới kia làm ra phản ứng, chúng ta đã trốn đi tới Vu Hoàng tinh, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, không có bất kỳ biện pháp nào. Ừm, chuyện này, đáng giá ta hảo hảo cân nhắc một phen...
- Được rồi, chuyện này giao cho ngươi đi phí đầu óc, ta còn có những chuyện khác phải xử lý.
Tâm niệm Tô Triệt xoay một cái, lực chú ý tập trung đến trên người một người khác bên trong Tiên Ngục.
Phỉ Vân!
Tô Triệt vẫn đều nói, bí mật có quan hệ tới Tiên Ngục, ngoại trừ lão Hắc, sẽ không tín nhiệm bất luận người nào khác, kể cả thê tử tương lai của mình.
Như vậy ngày hôm nay, Phỉ Vân cùng mình ân tình đan dệt không rõ, đã bị bắt vào Tiên Ngục, theo lý thuyết, thì không thể thả nàng ra.
Nhưng dù sao nàng cũng là thực lòng giúp mình, thậm chí đã cứu tính mạng của mình, cứ như vậy giam cầm nàng bên trong một thế giới khác, mặc dù thế giới Tiên Ngục rất lớn, nhưng từ đạo lý mà nói, loại cách làm này, vẫn còn có chút vô tình vô nghĩa a.
Giải thích với nàng như thế nào cho phải đây?
Giờ khắc này, Phỉ Vân đang đầy bụng hiếu kỳ trôi nổi trên trời cao vạn trượng, ngóng nhìn không gian rộng lớn bên trong tầng một Tiên Ngục.
- Không gian bên người Tô Triệt thật là lớn, tựa hồ không nhìn thấy giới hạn, quy mô ít nhất cũng là mấy chục ngàn dặm?
Nàng đang suy đoán, chợt nghe được Tô Triệt truyền âm.
- Phỉ Vân, nàng đã nhìn thấy không gian này của ta rồi chứ? Cảm giác nó rất lớn sao?
- Vâng, rất lớn, rất lớn, tựa hồ không có giới hạn...
Sau khi Phỉ Vân trả lời, lại hỏi ngược lại:
- Tô Triệt, ngươi ở chỗ nào, tại sao không tiến vào nói chuyện cùng ta?
- Ta không vào được.
Tô Triệt trả lời:
- Không gian pháp bảo này tương đối đặc biệt, người khác đều có thể đi vào, chỉ có chủ nhân như ta, là không được vào.
- Tại sao?
Phỉ Vân hiếu kỳ hỏi:
- Rõ ràng là pháp bảo thuộc về ngươi, tại sao hết lần này tới lần khác không để cho ngươi đi vào, món pháp bảo này sao không nghe lời như vậy?
- Không phải là không nghe lời, mà là nó tương đối đặc biệt...
Trong lòng Tô Triệt bật cười, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào mới đúng, bởi vì đối với điểm này, mình và lão Hắc vẫn không tìm ra nguyên nhân chân chính. Dựa theo thường quy của Tu Chân Giới mà nói, pháp bảo không gian có thể gánh chịu những người khác, thân là chủ nhân lại không thể nào vào được. Mới vừa nghe, sẽ làm cho người ta có một cảm giác rất là kỳ quái.
- Phỉ Vân, nói thật với nàng, không gian pháp bảo này là bí mật lớn nhất của cá nhân ta, bảo vật mà những người Linh giới kia trăm phương ngàn kế muốn tìm, kỳ thực, đúng là nó.
Tô Triệt cho rằng, nếu nàng đã tiến vào, hơn nữa từ nay về sau không thể dễ dàng thả nàng ra, nguyên nhân trong đó nên nói cho nàng rõ ràng.
- Cái gì?
Phỉ Vân rất là kinh ngạc:
- Món bảo vật kia thật sự ở trên tay ngươi?
- Phải.
Tô Triệt nhẹ giọng trả lời:
- Đây là bí mật lớn nhất của ta, một khi tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ mang đến cho ta phiền phức vô cùng, cho nên, nàng tiến vào nơi này, ta sẽ không thả nàng ra.
Nghe được những lời này của Tô Triệt, thần tình Phỉ Vân sửng sốt, lập tức trở nên trầm mặc. Nàng cũng là tương đối thông minh, lập tức lĩnh hội được ý tư của Tô Triệt.
- Hắn vì bảo thủ bí mật, sẽ không thả ta ra, lẽ nào hắn thật sự cho rằng ta sẽ bán đứng hắn...
Giờ khắc này, Phỉ Vân khó có thể tự chế sinh ra cảm giác đau lòng, rất rõ ràng, đây là biểu hiện Tô Triệt không tín nhiệm mình, lo lắng mình sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài.
Tô Triệt có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nên nói:
- Ta nói, cái kia là tình hình chung, đối với nàng khẳng định không thể vô tình vô nghĩa như vậy.
- Thật sao?
Phỉ Vân bỗng cảm thấy phấn chấn, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Diện tích thật thực của thế giới này, không kém Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới chút nào, bước kế tiếp, ta còn có một kế hoạch muốn thực thi.
Tô Triệt chậm rãi nói:
- Ta nghĩ dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong này, biến nó thành một Đại thế giới hoàn chỉnh, sau đó, ta có thể mang theo thế giới này tùy ý ngao du ở trong tinh không...
- A?
Phỉ Vân che miệng nhỏ, bị kế hoạch khó mà tin nổi này làm cho chấn động rồi:
- Dời toàn bộ Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới vào trong này, điều này sao có thể? Dã tâm của ngươi quá lớn đi?
- Thật sự có thể thực hiện được, đừng tưởng rằng ta đây là mơ mộng hão huyền.
Trong lòng Tô Triệt cười hỏi:
- Lẽ nào nàng cho rằng, ta không làm được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.