Chương 632: Khống chế Thái Ất Môn. (thượng)
Chử Tửu Luận Già Phê
05/06/2013
Cỗ lực lượng giam cầm này, cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng, căn bản không giống như là lực lượng tu chân giới nên có, hoàn toàn không thể nào chống lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Thái Hư vô cùng kinh hãi, trong sát na tưởng lầm đây là trời cao giáng xuống trừng phạt mới có thể có được uy năng như vậy.
Ba mươi ba tu sĩ Nguyên Anh hợp sức, lực lượng đáng sợ ra sao, trong đó còn có hai Nguyên Anh hậu kỳ, theo thứ tự là Viêm Cốt cùng với người vừa chuyển thế sống lại.
Thái Hư cho dù có được mấy trăm năm lịch duyệt, cũng chưa bao giờ từng bị hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh vây công, không có kinh nghiệm trên phương diện này, cho nên mới tưởng lầm là uy năng của trừng phạt trời cao giáng xuống.
Thế nhưng đối với Tô Triệt mà nói, chỉ vây khốn Thái Hư thì chưa được, phải khiến cho hắn hoàn toàn không còn lực chống đỡ, mới có thể bắt vào trong Tiên Ngục.
- Thái Ất Môn ta tuân theo pháp chỉ của linh giới mà hành sự, vì sao trời cao lại đối đãi với ta như thế?
Thái Hư trong lúc bất chợt gầm lên một tiếng, bộc phát ra sự không cam lòng cường liệt, bắt đầu toàn lực chống đỡ.
Chẳng qua sức một mình dù sao cũng có hạn, dưới sự liên thủ vây khốn của hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, hắn vẫn không thể nào động đậy được.
Nhưng vấn đề là trạng thái bây giờ Tô Triệt cũng không có cách nào công kích được hắn, bởi vì chút lực công kích này của mình cũng không thể nào xuyên thấu qua được lao tù kình khí do hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ chế tạo ra.
- Trước tiên cứ vậy đã, hao phí đi một chút khí lực chân nguyên của hắn cũng tốt.
Tô Triệt thông qua tâm niệm, chỉ huy toàn bộ đám nô bộc Nguyên Anh lần lượt điều chỉnh lực đạo kình khí, không nên dốc toàn lực, mang tới cho Thái Hư một chút cảm giác buông lỏng, dụ dỗ hắn toàn lực giãy dụa, tiêu hao năng lượng trong cơ thể.
Cũng may, nơi này chính là nội điện mà chưởng môn nhân làm việc, không phải bên ngoài đại điện, không có Thái Hư triệu hồi, người khác không dám đến đây quấy rối, các loại cơ quan cùng với cấm chế trong điện cũng có thể hoàn toàn cắt đứt thần thức tra xét của những người khác. Cho nên hắn cũng có được một chút thời gian.
Bên trong lao tù kình khí, Thái Hư dốc sức giãy dụa, cũng điên cuồng kêu loạn, chìm sâu vào trong hắc ám vô biên, trong đầu có loại cảm giác sợ hãi khi bị một lực lượng khó hiểu trói buộc, không phải người nào cũng có thể bình tĩnh ứng phó được.
Bất quá dù sao hắn cũng là một đời chưởng môn đạo hạnh thâm hậu, rất nhanh liền ngừng hò hét điên cuồng, bởi vì hắn biết mình cùng các loại bố trí bên trong nội điện, tiếng quát tháo căn bản không truyền ra ngoài được.
Cứ như vậy, một khắc đồng hồ sau, trạng thái Trí Manh của Thái Hư cuối cùng cũng qua đi.
Nhưng sinh mệnh lực của Tô Triệt thì vẫn chưa được bổ sung lại, cho nên không dám phát động thần thông Trí Manh một lần nữa.
Vì vậy Thái Hư đồng thời khôi phục thị giác cùng với thần thức, liền nhìn thấy rõ, đâu phải uy năng trời cao gì, dĩ nhiên lại là một phòng đứng đầy tu sĩ Nguyên Anh đang liên thủ trấn áp mình.
Trong đó, ngoại trừ Linh Dược Sơn Thần Húc, ba mươi hai tu sĩ Nguyên Anh còn lại, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, cũng không biết từ đâu nhảy ra. Thái Hư hiểu rất rõ, tu chân giới Khải Nguyên Tinh tuyệt đối không tồn tại những người này.
- Nguyên Anh đến từ tu chân giới tinh vực khác? Chẳng lẽ là...
Thái Hư trong nháy mắt tỉnh ngộ, lại nghĩ tới thời gian trước, Thiên Huyền tông tuyên bố với bên ngoài, vừa gia nhập thêm một trưởng lão Nguyên Anh, cũng là một người đến từ tu chân giới tinh vực khác. Hơn nữa, Linh Dược Sơn Thần Húc thất tung, cũng có quan hệ cùng với người nọ.
- Thiên Vũ!
Thái Hư mặc dù không thể động, ánh mắt vẫn có thể nhìn lên người Tô Triệt, lớn tiếng nói:
- Ngươi không phải Hạo Nguyên, ngươi là Thiên Vũ!
- Ngươi quả là đầu óc chậm chạp, hiện giờ mới phát hiện ra sao?
Tô Triệt mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, Thái Hư chưởng môn già đi không ít.
Thái Hư thần tình ngưng trệ, trong lòng thầm mắng, đều là do ngươi tặng cả đấy!
Tô Triệt ra hiệu về phía hơn ba mười nô bộc Nguyên Anh của mình, trầm giọng nói:
- Thức thời mới là tuấn kiệt, hiện tại, hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ trấn áp ngươi. Giết hay không giết ngươi, chỉ nằm trong một ý niệm của ta. Nhưng vẫn cần phải hỏi một tiếng, Thái Hư chưởng môn là muốn lựa chọn đường sống, hay là đường chết?
Bây giờ loại trạng thái này, bắt sống hắn quả thật có chút khó khăn, nhưng muốn giết chết hắn, chỉ cần Viêm Cốt cùng mười một nô bộc Nguyên Anh trạng thái bình thường trong lúc trấn áp bạo phát ra sát chiêu, nhất định có thể đánh hắn thành cặn bã.
Nhưng vấn đề là, diệt sát một Nguyên Anh hậu kỳ, khó tránh khỏi sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, vì đại cục, Tô Triệt vẫn hi vọng hắn có thể buông tha phản kháng, chủ động đầu hàng.
- Đường sống, đường chết, có gì khác nhau?
Thái Hư mặc dù không thể quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn chuyển được lên mặt Thần Húc:
- Ngươi nói đường sống chính là như hắn, biến thành một khôi lỗi, chỉ biết nghe theo ngươi chỉ huy, vậy thì chết còn hơn.
Không đợi Tô Triệt đáp lại, Thần Húc chủ động trả lời:
- Thái Hư đạo hữu lời ấy sai rồi, ta cũng không phải là một khôi lỗi, vẫn có được tư tưởng cùng với ký ức vốn có, chưa từng quên mất, còn có thể tiếp tục con đường tiên đạo của ta. Mà bây giờ, ta cảm giác trạng thái tu luyện hiện nay hơn xa ngày trước, tâm vô tạp niệm, tâm tư thông suốt, không lo ma chướng trong lòng.
- Đáng sợ như thế!
Nghe hắn vừa nói vậy, Thái Hư ngược lại càng thêm giật mình:
- Vậy mà ngươi lại bị hắn mê hoặc đến trình độ này, quá khứ đều rõ ràng ở trong lòng, ngươi cũng đồng ý khuất phục hắn, thật sự là thật đáng sợ.
Tô Triệt cười lớn:
- Nếu như ngươi cảm thấy đáng sợ, ta có thể xóa đi hết thảy ký ức của ngươi, đem ngươi cải tạo thành một khôi lỗi ngu ngốc. Chẳng qua không biết ngươi có đồng ý biến thành như vậy hay không?
Thái Hư không hé răng, trong lòng còn đang khiếp sợ thủ đoạn đáng sợ của Tô Triệt, Thần Húc rõ ràng còn giữ được tư tưởng cùng ký ức vốn có, vậy mà bộ dáng lại trung thành không gì sánh được, phục tùng thành kính không gì sánh được.
Sự tình loại này, trên tu chân giới chưa từng được nghe qua.
Vừa nghĩ tới bản thân sẽ bị cải tạo thành như vậy, trong lòng Thái Hư tràn ngập sợ hãi: sau này, ta còn là ta sao?
- Thái Hư chưởng môn, ngươi cũng biết, dưới tình cảnh hiện tại, giết ngươi rất dễ!
Tô Triệt trầm giọng nói:
- Đồng thời sau khi giết ngươi, bằng vào hơn ba mươi thuộc hạ tu vi Nguyên Anh của ta, giết cho Thái Ất Môn của ngươi chó gà không tha cũng rất dễ dàng. Ta cho ngươi mười phút để suy nghĩ cân nhắc, nếu như ngươi không đồng ý khuất phục, ta liền giết ngươi, sau đó lại diệt đi đạo thống Thái Ất Môn của ngươi, để ngươi làm một đại tội nhân trong lịch sử tu chân của Khải Nguyên Tinh, vĩnh viễn không rửa sạch được tội danh diệt phái này.
- A?
Thái Hư chưởng môn nhất thời ngây ra, lúc này mới ý thức được sự tình so với suy nghĩ của mình còn nghiêm trọng hơn ngàn vạn lần.
- Chuyện gì xảy ra?
Thái Hư vô cùng kinh hãi, trong sát na tưởng lầm đây là trời cao giáng xuống trừng phạt mới có thể có được uy năng như vậy.
Ba mươi ba tu sĩ Nguyên Anh hợp sức, lực lượng đáng sợ ra sao, trong đó còn có hai Nguyên Anh hậu kỳ, theo thứ tự là Viêm Cốt cùng với người vừa chuyển thế sống lại.
Thái Hư cho dù có được mấy trăm năm lịch duyệt, cũng chưa bao giờ từng bị hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh vây công, không có kinh nghiệm trên phương diện này, cho nên mới tưởng lầm là uy năng của trừng phạt trời cao giáng xuống.
Thế nhưng đối với Tô Triệt mà nói, chỉ vây khốn Thái Hư thì chưa được, phải khiến cho hắn hoàn toàn không còn lực chống đỡ, mới có thể bắt vào trong Tiên Ngục.
- Thái Ất Môn ta tuân theo pháp chỉ của linh giới mà hành sự, vì sao trời cao lại đối đãi với ta như thế?
Thái Hư trong lúc bất chợt gầm lên một tiếng, bộc phát ra sự không cam lòng cường liệt, bắt đầu toàn lực chống đỡ.
Chẳng qua sức một mình dù sao cũng có hạn, dưới sự liên thủ vây khốn của hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, hắn vẫn không thể nào động đậy được.
Nhưng vấn đề là trạng thái bây giờ Tô Triệt cũng không có cách nào công kích được hắn, bởi vì chút lực công kích này của mình cũng không thể nào xuyên thấu qua được lao tù kình khí do hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ chế tạo ra.
- Trước tiên cứ vậy đã, hao phí đi một chút khí lực chân nguyên của hắn cũng tốt.
Tô Triệt thông qua tâm niệm, chỉ huy toàn bộ đám nô bộc Nguyên Anh lần lượt điều chỉnh lực đạo kình khí, không nên dốc toàn lực, mang tới cho Thái Hư một chút cảm giác buông lỏng, dụ dỗ hắn toàn lực giãy dụa, tiêu hao năng lượng trong cơ thể.
Cũng may, nơi này chính là nội điện mà chưởng môn nhân làm việc, không phải bên ngoài đại điện, không có Thái Hư triệu hồi, người khác không dám đến đây quấy rối, các loại cơ quan cùng với cấm chế trong điện cũng có thể hoàn toàn cắt đứt thần thức tra xét của những người khác. Cho nên hắn cũng có được một chút thời gian.
Bên trong lao tù kình khí, Thái Hư dốc sức giãy dụa, cũng điên cuồng kêu loạn, chìm sâu vào trong hắc ám vô biên, trong đầu có loại cảm giác sợ hãi khi bị một lực lượng khó hiểu trói buộc, không phải người nào cũng có thể bình tĩnh ứng phó được.
Bất quá dù sao hắn cũng là một đời chưởng môn đạo hạnh thâm hậu, rất nhanh liền ngừng hò hét điên cuồng, bởi vì hắn biết mình cùng các loại bố trí bên trong nội điện, tiếng quát tháo căn bản không truyền ra ngoài được.
Cứ như vậy, một khắc đồng hồ sau, trạng thái Trí Manh của Thái Hư cuối cùng cũng qua đi.
Nhưng sinh mệnh lực của Tô Triệt thì vẫn chưa được bổ sung lại, cho nên không dám phát động thần thông Trí Manh một lần nữa.
Vì vậy Thái Hư đồng thời khôi phục thị giác cùng với thần thức, liền nhìn thấy rõ, đâu phải uy năng trời cao gì, dĩ nhiên lại là một phòng đứng đầy tu sĩ Nguyên Anh đang liên thủ trấn áp mình.
Trong đó, ngoại trừ Linh Dược Sơn Thần Húc, ba mươi hai tu sĩ Nguyên Anh còn lại, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, cũng không biết từ đâu nhảy ra. Thái Hư hiểu rất rõ, tu chân giới Khải Nguyên Tinh tuyệt đối không tồn tại những người này.
- Nguyên Anh đến từ tu chân giới tinh vực khác? Chẳng lẽ là...
Thái Hư trong nháy mắt tỉnh ngộ, lại nghĩ tới thời gian trước, Thiên Huyền tông tuyên bố với bên ngoài, vừa gia nhập thêm một trưởng lão Nguyên Anh, cũng là một người đến từ tu chân giới tinh vực khác. Hơn nữa, Linh Dược Sơn Thần Húc thất tung, cũng có quan hệ cùng với người nọ.
- Thiên Vũ!
Thái Hư mặc dù không thể động, ánh mắt vẫn có thể nhìn lên người Tô Triệt, lớn tiếng nói:
- Ngươi không phải Hạo Nguyên, ngươi là Thiên Vũ!
- Ngươi quả là đầu óc chậm chạp, hiện giờ mới phát hiện ra sao?
Tô Triệt mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, Thái Hư chưởng môn già đi không ít.
Thái Hư thần tình ngưng trệ, trong lòng thầm mắng, đều là do ngươi tặng cả đấy!
Tô Triệt ra hiệu về phía hơn ba mười nô bộc Nguyên Anh của mình, trầm giọng nói:
- Thức thời mới là tuấn kiệt, hiện tại, hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ trấn áp ngươi. Giết hay không giết ngươi, chỉ nằm trong một ý niệm của ta. Nhưng vẫn cần phải hỏi một tiếng, Thái Hư chưởng môn là muốn lựa chọn đường sống, hay là đường chết?
Bây giờ loại trạng thái này, bắt sống hắn quả thật có chút khó khăn, nhưng muốn giết chết hắn, chỉ cần Viêm Cốt cùng mười một nô bộc Nguyên Anh trạng thái bình thường trong lúc trấn áp bạo phát ra sát chiêu, nhất định có thể đánh hắn thành cặn bã.
Nhưng vấn đề là, diệt sát một Nguyên Anh hậu kỳ, khó tránh khỏi sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, vì đại cục, Tô Triệt vẫn hi vọng hắn có thể buông tha phản kháng, chủ động đầu hàng.
- Đường sống, đường chết, có gì khác nhau?
Thái Hư mặc dù không thể quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn chuyển được lên mặt Thần Húc:
- Ngươi nói đường sống chính là như hắn, biến thành một khôi lỗi, chỉ biết nghe theo ngươi chỉ huy, vậy thì chết còn hơn.
Không đợi Tô Triệt đáp lại, Thần Húc chủ động trả lời:
- Thái Hư đạo hữu lời ấy sai rồi, ta cũng không phải là một khôi lỗi, vẫn có được tư tưởng cùng với ký ức vốn có, chưa từng quên mất, còn có thể tiếp tục con đường tiên đạo của ta. Mà bây giờ, ta cảm giác trạng thái tu luyện hiện nay hơn xa ngày trước, tâm vô tạp niệm, tâm tư thông suốt, không lo ma chướng trong lòng.
- Đáng sợ như thế!
Nghe hắn vừa nói vậy, Thái Hư ngược lại càng thêm giật mình:
- Vậy mà ngươi lại bị hắn mê hoặc đến trình độ này, quá khứ đều rõ ràng ở trong lòng, ngươi cũng đồng ý khuất phục hắn, thật sự là thật đáng sợ.
Tô Triệt cười lớn:
- Nếu như ngươi cảm thấy đáng sợ, ta có thể xóa đi hết thảy ký ức của ngươi, đem ngươi cải tạo thành một khôi lỗi ngu ngốc. Chẳng qua không biết ngươi có đồng ý biến thành như vậy hay không?
Thái Hư không hé răng, trong lòng còn đang khiếp sợ thủ đoạn đáng sợ của Tô Triệt, Thần Húc rõ ràng còn giữ được tư tưởng cùng ký ức vốn có, vậy mà bộ dáng lại trung thành không gì sánh được, phục tùng thành kính không gì sánh được.
Sự tình loại này, trên tu chân giới chưa từng được nghe qua.
Vừa nghĩ tới bản thân sẽ bị cải tạo thành như vậy, trong lòng Thái Hư tràn ngập sợ hãi: sau này, ta còn là ta sao?
- Thái Hư chưởng môn, ngươi cũng biết, dưới tình cảnh hiện tại, giết ngươi rất dễ!
Tô Triệt trầm giọng nói:
- Đồng thời sau khi giết ngươi, bằng vào hơn ba mươi thuộc hạ tu vi Nguyên Anh của ta, giết cho Thái Ất Môn của ngươi chó gà không tha cũng rất dễ dàng. Ta cho ngươi mười phút để suy nghĩ cân nhắc, nếu như ngươi không đồng ý khuất phục, ta liền giết ngươi, sau đó lại diệt đi đạo thống Thái Ất Môn của ngươi, để ngươi làm một đại tội nhân trong lịch sử tu chân của Khải Nguyên Tinh, vĩnh viễn không rửa sạch được tội danh diệt phái này.
- A?
Thái Hư chưởng môn nhất thời ngây ra, lúc này mới ý thức được sự tình so với suy nghĩ của mình còn nghiêm trọng hơn ngàn vạn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.