Tiên Ngục

Chương 721: Kiêu ngạo đến cực điểm. (1)

Chử Tửu Luận Già Phê

07/06/2013

Không phải!

Đáp án xác thực, mười bốn vị Luyện Hư kỳ đại tu sĩ ở đây đã biết rồi. Bởi vì, bọn họ từ bên trong mảnh vỡ truyền tống tìm ra được một viên Ngọc Phù, bên trong truyền ra một câu: Thiên Huyền sơn môn, xin đợi đại giá!

- Bọn họ bỏ chạy về Thiên Huyền Tông!

Tu sĩ râu ria rậm rạp có tu vi Luyện Hư hậu kỳ đại viên mãn cầm Ngọc Phù trong tay, mơ hồ chính là nhân vật thủ lĩnh của đội ngũ này, hắn hỏi:

- Ai biết phương vị cụ thể của Thiên Huyền Tông không?

Trong đó có một vị nữ tu đầy mị hoặc, nũng nịu trả lời:

- Ta biết, cáh đây mười bảy vạn dặm hướng tây bắc.

Trước khi hạ giới, nhóm người bọn họ nhất định phải tìm hiểu các loại tình huống của Khải Nguyên tinh một phen, trong chuyện này, mỗi người đều phải phụ trách truyền thừa lịch sử của một siêu cấp môn phái, mà vị nữ tu này phụ trách, vừa vặn chính là Thiên Huyền Tông.

- Đi!

Tu sĩ râu ria rậm rạp ra lệnh một tiếng, mười bốn người hóa thân như điện, bay nhanh về Thiên Huyền Tông.

Trước đây nói tới hóa thân như điện cũng chỉ là một cái hình dung, mà tốc độ phi hành của những Luyện Hư kỳ đại tu sĩ này, thực sự so với tốc độ ánh sáng cũng không chậm hơn bao nhiêu, thậm chí, nếu bọn họ tiến vào trong tinh không, từng người điều động cực phẩm Đạo khí, tốc độ phi hành khẳng định còn có thể siêu việt quang tốc.

Bay bên trong tầng khí quyển, tất phải chịu trọng lực, lực cản… ảnh hưởng, nhưng cho dù như thế, mười bảy vạn dặm, chỉ dùng mười mấy tức thời gian là có thể chạy tới.

Tốc độ nhanh đến mức quả thực là khó có thể tưởng tượng!

Hôm nay hạ giới, những người bọn họ đều đã được thiên địa quy tắc cho phép, cho nên, không cần áp chế thực lực, có thể ở trên Khải Nguyên tinh bạo phát uy năng khủng bố mà Luyện Hư kỳ nên có.

Như vậy, ba người Tô Triệt biết rõ ràng tình huống này, tại sao còn không dành thời gian đào tẩu, còn muốn lưu đối phương lại...

Bá bá bá...

Mười bốn đạo điện quang nhanh chóng bay tới, chỉ tới trước sơn môn Thiên Huyền Tông, tạm thời bị chặn lại.

Bởi vì, đại trận hộ sơn của Thiên Huyền Tông đã toàn diện mở ra, cho dù là mười bốn vị Luyện Hư kỳ tu sĩ muốn phá vỡ nó, cũng không phải là một việc ung dung.



- Giằng co nửa ngày, các ngươi chỉ tới mười bốn người, có phải quá mức xem thường Khải Nguyên tinh Tu Chân Giới chúng ta hay không?

Một tiếng nói trầm thấp, lại kiêu ngạo vô cùng vang vọng bên trong đất trời, trong vòng mấy chục ngàn dặm đều có thể nghe được rõ ràng, giống như có một vị khổng lồ đỉnh thiên lập địa đang lên tiếng rống giận.

Tiếng nói này, nghe tới không giống như là Tô Triệt, mà như là của lão Hắc.

Không sai, âm thanh này đúng là lão Hắc nói, lại trải qua đại trận hộ sơn của Thiên Huyền Tông khuếch tán, mới xuất hiện hiệu quả kinh thiên động địa như vậy.

Lão Hắc nói vang vọng đất trời, cái cảm giác phóng đãng, thô bạo, thô bạo này, mặc dù để Tô Triệt cố ý đi học, cũng rất khó học được.

- Đám gia hoả này bay đến thật nhanh, chúng ta trực tiếp truyền tống đến bên trong chưởng giáo đại điện, vẻn vẹn so với bọn hắn sớm hơn một bước mà thôi.

Bên trong Chưởng giáo đại điện, Tô Triệt nhìn Ngọc Thanh cùng Thiên Âm nói.

Giờ khắc này, lão Hắc khống chế một Thánh ma khôi lỗi, đang chủ khống cả tòa đại trận hộ sơn này, mà ba người Tô Triệt cần căn cứ tình hình hiện nay, lâm thời thương nghị một phen.

- Các ngươi đi thôi.

Ngọc Thanh thấp giọng hỏi.

Sở dĩ hắn nói như vậy, là bởi vì, nguyên bản truyền tống môn ẩn giấu ở phụ cận Vô Cực Môn, sớm đã bị Tô triệt chuyển dời đến bên trong toà chưởng giáo đại điện này.

Phải nói, Tô Triệt và Thiên Âm bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua truyền tống môn này, đi về tinh vực của Vu Hoàng tinh bên ngoài trăm triệu vạn dặm. Một khi đã tới Vu Hoàng tinh, đừng nói là mười bốn Luyện Hư kỳ, coi như là một trăm bốn, một ngàn bốn, cũng bất quá là đưa thân tới cửa.

Nhưng vấn đề là, Ngọc Thanh cũng đã sớm nói, giai đoạn hiện nay, hắn sẽ không rời khỏi Khải Nguyên tinh. Bởi vì, hắn còn muốn lợi dụng đại trận hộ sơn của mười mấy siêu cấp môn phái đã sớm thiết hảo trên Khải Nguyên tinh, lần thứ hai mở ra, thậm chí nhiều lần mở ra đường hầm thượng giới, hy vọng có thể bắt được liên lạc với bản mệnh pháp bảo của mình lưu lạc ở Linh giới...

Đối với chuyện này, Tô Triệt cùng Thiên Âm nghĩ không ra chính là, Khải Nguyên tinh đã là cục diện như vậy, thời khắc đối mặt uy hiếp đến từ Linh giới, tại sao hắn có can đảm tiếp tục ngưng lại đây?

Lẽ nào, chỉ bằng hắn sức một người, là có thể đối kháng cùng những Đại năng kia sao?

Nhưng những nghi vấn này, Ngọc Thanh không muốn giải thích, Tô Triệt cùng Thiên Âm cũng liền không hỏi nhiều.

Giờ khắc này ý tứ trong lời nói của Ngọc Thanh là, nếu như Tô Triệt cùng Thiên Âm dùng truyền tống môn rời khỏi Khải Nguyên tinh, hắn sẽ triệt để hủy diệt toà truyền tống môn này, làm cho những người trên Linh giới kia không có cách nào truy tung hai người Tô Triệt, cũng coi như là miễn đi nỗi lo về sau của bọn họ.



Kế hoạch ban đầu chính là chế định như vậy, trong lúc đại di chuyển, một khi tao ngộ Linh giới đột nhiên mở ra đường hầm hạ giới, như vậy giờ khắc này chuyện nên làm, chính là hai người Tô Triệt phải nhanh chóng rời khỏi Khải Nguyên tinh.

Bất quá Tô Triệt có những ý nghĩ khác, nói:

- Bọn họ chỉ có mười bốn người, ta cảm giác, vẫn có hi vọng quyết định bọn họ. Mới có thể làm cho bọn hắn nhớ mãi không quên.

Ngọc Thanh cùng Thiên Âm đều đã hiểu, Tô Triệt có thủ đoạn nô dịch người khác, rất hiển nhiên giờ khắc này hắn sinh ra càng nhiều tham niệm, đánh chủ ý tới mười bốn Luyện Hư kỳ bên ngoài, muốn bắt sống bọn họ, đồng thời nô dịch thành thủ hạ của hắn.

- Dã tâm của ngươi, cũng thật là không nhỏ.

Ngọc Thanh cười lắc đầu:

- Ta đang buồn bực, tại sao bọn họ có thể tìm đến Thiên Huyền Tông nhanh như vậy, nguyên lai là ngươi cố ý lưu lại.

Thiên Âm cũng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Tô Triệt một chút, bởi vì lưu lại Ngọc Phù, là do Tô Triệt lâm thời nảy lòng tham, căn bản không nói với Ngọc Thanh cùng Thiên Âm.

- Ta biết, muốn bắt tất cả mười bốn người vào tay, độ khó quá lớn, hầu như không thể nào.

Tô Triệt thấp giọng nói:

- Nhưng chỉ là hai, ba cái, thậm chí năm cái, hẳn là vẫn có khả năng thực hiện, đúng không?

- Không biết.

Ngọc Thanh lắc đầu một cái, sáng tỏ nói:

- Chính diện đối kháng, ta là một cái cũng ứng phó không được, chỉ có thể làm bọn hắn không tìm được ta mà thôi.

Thiên Âm cũng lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:

- Ta cũng không có biện pháp gì hay, dù sao cũng là Luyện Hư kỳ, thực lực cách biệt quá to lớn.

Tô Triệt không hề có một tiếng động nở nụ cười, tuy không có vạch trần, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói, hai người các ngươi đều là thượng cổ đại năng chuyển thế, nếu như không có thần thông bảo mệnh, đây mới gọi là quái sự.

Tô Triệt cho rằng, mặc dù để Ngọc Thanh, Thiên Âm từng người chính diện quyết chiến cùng một Luyện Hư tu sĩ, thắng lợi cuối cùng, nhất định là hai người bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook