Chương 1421: Rời đảo (hạ)
Chử Tửu Luận Già Phê
23/08/2013
Thiên Âm âm thầm tức giận, khoát tay, hung hăng chọc vào nách Tô Triệt mấy cái.
Tô Triệt chỉ cười ha ha mà không đau chút nào.
Nếu là ngàn năm trước, khi mình chỉ có tu vi Tiên Đế nhất trọng thiên, bị nàng chọc như vậy nhất định sẽ đau đến nhe răng nhếch miệng, mà hiện tại, với tư cách là nam nhân của nàng, hắn đã có thể hãnh diện, trở mình làm người rồi.
Ba!
Không đợi Thiên Âm rút tay về, cổ tay nàng đã bị Tô Triệt bắt chính xác. Hơn nữa còn dùng sức xoa nắn.
Thiên Âm nhướng mày, cảm giác đau đớn vô cùng khiến nàng càng thêm khẳng định tu vi của người này đã cường hãn hơn nhiều…
Đúng lúc này, bá bá bá, vài đạo thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong sương mù Hỗn Độn dày đặc. Quả nhiên, vừa rời đảo, đám người Hào Tư cũng xuất hiện liền.
Đám người này có thể nhanh chóng tìm tới đây như vậy cũng không có gì kỳ quái, bởi vì năng lực dò xét của đám người Hào Tư trong Hỗn Độn đều đạt bán kính trên nghìn vạn dặm, mà diện tích bên ngoài đảo Ma Ly chỉ có mấy vạn dặm, mặc dù có năng lượng kỳ dị bao phủ cả hòn đảo, không có một Hỗn Độn lữ hành giả nào có thể đột nhập vào, nhưng chỉ cần Tô Triệt vừa từ bên trong ra, nhất định không thể giấu diếm được năng lực dò xét của đám người Hào Tư.
Một khi phát giác được Tô Triệt, đám người này có thể lập tức tới chặn đường.
- Không có ý tứ, lại để mấy vị đợi lâu rồi.
Không đợi Hào Tư nói chuyện, Tô Triệt đã dùng tâm linh truyền âm trước, dù sao cũng đã sớm đoán trước nên không có gì kinh ngạc cả.
Cũng không biết Hào Tư lôi kéo ở đâu được thêm ba Hỗn Độn lữ hành giả, đội ngũ của họ lại trở lại quân số sáu người, nhưng cũng đều là loại lông lá, hình thái bên ngoài khác nhân loại khá lớn.
Có lẽ cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hào Tư truyền âm nói:
- Đừng nói nhảm, ta chỉ muốn biết, nguyên nhân gì mà đảo Ma Ly liên tiếp xảy ra dị biến, mà ngươi chiếm được chỗ tốt gì từ Hỗn Ly Thần Thụ?
Tô Triệt bình tĩnh trả lời:
- Không thân không quen, không phải bằng hữu, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
- Bởi vì ngươi mà ba đồng đội trong đoàn đội của ta táng thân trên đảo Ma Ly, bất kể thế nào, ngươi cũng phải cho bọn hắn và chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Hào Tư bộc phát ra tiếng dã thú như gào rú, biểu hiện tâm tình phẫn nộ của hắn:
- Lý do này còn chưa đủ sao?
- Được rồi, lý do này miễn cưỡng chấp nhận được.
Tô Triệt gật gật đầu, không chút giấu diếm nói ra chi tiết:
- Nguyên nhân là, trên người của ta có một kiện đồ vật, Hỗn Ly Thần Thụ đã khát vọng từ lâu. Ta làm một cuộc giao dịch với nó, từ đó chiếm được hơn mười hạt Tử Tinh Quả…
Hơn mười hạt?
Thần sắc đám người Hào Tư biến đổi lớn, đều bị con số cự đại vô cùng này làm sợ ngây người.
Khá lắm, chúng ta vất vả khổ cực, mạo hiểm tính mạng vật vờ quanh đảo Ma Ly không biết bao nhiêu năm, vận khí tốt lắm cũng chỉ đạt được một hai hạt mà thôi, vậy mà thoáng cái hắn đã chiếm được hơn mười hạt.
Khiếp sợ! Ghen ghét! Tham lam! Cực kỳ không công bằng…
Chỉ có điều, không đợi tâm tình bọn họ bình phục lại, lời nói tiếp theo của Tô Triệt còn khủng bố tinh thần hơn nữa, hắn chậm rãi nói:
- Rất đáng tiếc…, tổng cộng cũng chỉ có hơn sáu mươi hạt Tử Tinh Quả, thời gian vừa rồi bị mấy người chúng ta ăn sạch cả. Bản thân ta khẩu vị tốt nhất, tham lam nhất, đại bộ phận đều là ta ăn.
- Đều ăn hết?
Sáu người Hào Tư cùng bộc phát ra những tiếng gào thét bất đồng, rất khó miêu tả tâm tình của bọn chúng lúc này, nhưng chắc cũng chỉ xoay quanh hai chữ “không tin” mà thôi.
- Không có khả năng!
Hào Tư quát:
- Mỗi người ba hạt đã đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí. Các ngươi chỉ có năm người, tối đa ăn hết hai mươi hạt, nếu thật sự có hơn sáu mươi hạt, có lẽ còn hơn bốn mươi hạt mới đúng.
- Ta nói thật mà, hi vọng các ngươi có thể nhận rõ sự thật này.
Tô Triệt giang tay ra:
- Hơn nữa, ta còn muốn khuyên, cảnh báo một câu, đảo Ma Ly đã khác xưa rồi, có ai lại lên đảo, chỉ sợ chịu kết cục bi thảm một đi không trở lại.
Lời nói này cũng không phải nói với sáu người Hào Tư mà là nói với Trác Lỵ vẫn đang chăm chú theo dõi bên ngoài mấy trăm vạn dặm.
Trác Lỵ có thể ẩn thân trong Hỗn Độn, hơn nữa năng lực ẩn thân khá cao minh. Ẩn thân vào chỗ tối, dựa vào hai thanh tiểu đoản đao trong tay đánh một kích trí mạng, cũng là một thích khách cường hãn tới cực điểm trong Hỗn Độn, đây cũng là điểm đáng sợ nhất của nàng.
Nếu là ngàn năm trước, Tô Triệt tuyệt đối không thể phát hiện nàng, nhưng hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Trác Lỵ chẳng qua lẻ loi một mình, cũng không cùng một giuộc với đám người Hào Tư, liên hợp lại đối phó chính mình, mặc dù nàng cũng tiềm phục ở đó chờ cơ hội, nhưng đủ để chứng minh nàng không phải ác nhân. Tô Triệt cho rằng, tác phong nhân phẩm của nàng không khác mình lắm, thuộc cùng một loại người, cho nên mới phải nhắc nhở nàng: rời nơi này, trong Hỗn Độn không phải chỉ tồn tại cơ duyên trên đảo Ma Ly. Những lời nói này của Tô Triệt, nhóm sáu người Hào Tư nhất định không nghe được.
Hào Tư cũng không cần quan tâm điều Tô Triệt nói là thật hay giả, hắn rất muốn bắt lấy Tô Triệt rồi tự dùng sưu hồn thủ đển nghiệm chứng sự chính xác từ tin tức của Tô Triệt.
Thậm chí, Hào Tư còn đang hoài nghi, Tô Triệt đang nói dối nhiều điều. Có khả năng, Tô Triệt còn nhận nhiều chỗ tốt vượt qua sáu mươi hạt Tử Tinh Quả.
Bởi vậy hắn liền truyền âm cho Tô Triệt:
- Không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, ngươi thúc thủ chịu trói đi. Niệm tình con đường tu luyện của ngươi cũng không dễ dàng nên có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không…
Không cần đợi Hào Tư nói ra những lới uy hiếp, Tô Triệt đã cắt đứt lời hắn nói:
- Thôi đi, những lời này chính ngươi cũng biết chỉ là nói nhảm mà thôi, sáu người các ngươi có thể hù dọa đến mức chúng ta có thể chủ động đầu hàng hay sao?
Hào Tư âm hiểm cười:
- Ai nói cho ngươi, chúng ta chỉ có sáu người?
Chiếc sừng vàng trên đầu của Hào Tư lóe sáng, dường như hắn muốn truyền tin cho một ai đó.
Tô Triệt có chút ngoài ý muốn, nên hắn quay đầu lại hỏi Mạn Chi:
- Mạn Chi, hắn còn có thể tìm được sự trợ giúp khác sao? Ngươi cho rằng hắn có thể gọi được bao nhiêu viện binh?
Mạn Chi đã lăn lộn tại nơi này hơn ba Hỗn Độn kỷ nguyên tính ra cũng tầm khoảng mười mấy vạn năm, nên chắc hắn cũng biết qua những tên Hỗn Độn lữ hành giả ở vùng lân cận Ma Ly Đảo.
Mạn Chi liền trả lời:
- Hắn không có khả năng gọi được nhiều người, nhiều nhất cũng chỉ được ba đến bốn người. Nhưng ta từng nghe nói, ở phụ cận của Ma Ly Đảo, có một nhân vật khá lợi hại đang ẩn nấp, hơn nữa hắn còn có quan hệ không tồi với Hào Tư. Cũng từ nguyên nhân này, mà phần lớn những người lữ hành tại khu vực này đều kiêng kỵ Hào Tư vài phần. Nhưng chính xác thì, ta cũng chưa từng gặp nhân vật kia, nên cũng không biết sức mạnh chính thức của hắn.
Tô Triệt chỉ cười ha ha mà không đau chút nào.
Nếu là ngàn năm trước, khi mình chỉ có tu vi Tiên Đế nhất trọng thiên, bị nàng chọc như vậy nhất định sẽ đau đến nhe răng nhếch miệng, mà hiện tại, với tư cách là nam nhân của nàng, hắn đã có thể hãnh diện, trở mình làm người rồi.
Ba!
Không đợi Thiên Âm rút tay về, cổ tay nàng đã bị Tô Triệt bắt chính xác. Hơn nữa còn dùng sức xoa nắn.
Thiên Âm nhướng mày, cảm giác đau đớn vô cùng khiến nàng càng thêm khẳng định tu vi của người này đã cường hãn hơn nhiều…
Đúng lúc này, bá bá bá, vài đạo thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong sương mù Hỗn Độn dày đặc. Quả nhiên, vừa rời đảo, đám người Hào Tư cũng xuất hiện liền.
Đám người này có thể nhanh chóng tìm tới đây như vậy cũng không có gì kỳ quái, bởi vì năng lực dò xét của đám người Hào Tư trong Hỗn Độn đều đạt bán kính trên nghìn vạn dặm, mà diện tích bên ngoài đảo Ma Ly chỉ có mấy vạn dặm, mặc dù có năng lượng kỳ dị bao phủ cả hòn đảo, không có một Hỗn Độn lữ hành giả nào có thể đột nhập vào, nhưng chỉ cần Tô Triệt vừa từ bên trong ra, nhất định không thể giấu diếm được năng lực dò xét của đám người Hào Tư.
Một khi phát giác được Tô Triệt, đám người này có thể lập tức tới chặn đường.
- Không có ý tứ, lại để mấy vị đợi lâu rồi.
Không đợi Hào Tư nói chuyện, Tô Triệt đã dùng tâm linh truyền âm trước, dù sao cũng đã sớm đoán trước nên không có gì kinh ngạc cả.
Cũng không biết Hào Tư lôi kéo ở đâu được thêm ba Hỗn Độn lữ hành giả, đội ngũ của họ lại trở lại quân số sáu người, nhưng cũng đều là loại lông lá, hình thái bên ngoài khác nhân loại khá lớn.
Có lẽ cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hào Tư truyền âm nói:
- Đừng nói nhảm, ta chỉ muốn biết, nguyên nhân gì mà đảo Ma Ly liên tiếp xảy ra dị biến, mà ngươi chiếm được chỗ tốt gì từ Hỗn Ly Thần Thụ?
Tô Triệt bình tĩnh trả lời:
- Không thân không quen, không phải bằng hữu, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
- Bởi vì ngươi mà ba đồng đội trong đoàn đội của ta táng thân trên đảo Ma Ly, bất kể thế nào, ngươi cũng phải cho bọn hắn và chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Hào Tư bộc phát ra tiếng dã thú như gào rú, biểu hiện tâm tình phẫn nộ của hắn:
- Lý do này còn chưa đủ sao?
- Được rồi, lý do này miễn cưỡng chấp nhận được.
Tô Triệt gật gật đầu, không chút giấu diếm nói ra chi tiết:
- Nguyên nhân là, trên người của ta có một kiện đồ vật, Hỗn Ly Thần Thụ đã khát vọng từ lâu. Ta làm một cuộc giao dịch với nó, từ đó chiếm được hơn mười hạt Tử Tinh Quả…
Hơn mười hạt?
Thần sắc đám người Hào Tư biến đổi lớn, đều bị con số cự đại vô cùng này làm sợ ngây người.
Khá lắm, chúng ta vất vả khổ cực, mạo hiểm tính mạng vật vờ quanh đảo Ma Ly không biết bao nhiêu năm, vận khí tốt lắm cũng chỉ đạt được một hai hạt mà thôi, vậy mà thoáng cái hắn đã chiếm được hơn mười hạt.
Khiếp sợ! Ghen ghét! Tham lam! Cực kỳ không công bằng…
Chỉ có điều, không đợi tâm tình bọn họ bình phục lại, lời nói tiếp theo của Tô Triệt còn khủng bố tinh thần hơn nữa, hắn chậm rãi nói:
- Rất đáng tiếc…, tổng cộng cũng chỉ có hơn sáu mươi hạt Tử Tinh Quả, thời gian vừa rồi bị mấy người chúng ta ăn sạch cả. Bản thân ta khẩu vị tốt nhất, tham lam nhất, đại bộ phận đều là ta ăn.
- Đều ăn hết?
Sáu người Hào Tư cùng bộc phát ra những tiếng gào thét bất đồng, rất khó miêu tả tâm tình của bọn chúng lúc này, nhưng chắc cũng chỉ xoay quanh hai chữ “không tin” mà thôi.
- Không có khả năng!
Hào Tư quát:
- Mỗi người ba hạt đã đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí. Các ngươi chỉ có năm người, tối đa ăn hết hai mươi hạt, nếu thật sự có hơn sáu mươi hạt, có lẽ còn hơn bốn mươi hạt mới đúng.
- Ta nói thật mà, hi vọng các ngươi có thể nhận rõ sự thật này.
Tô Triệt giang tay ra:
- Hơn nữa, ta còn muốn khuyên, cảnh báo một câu, đảo Ma Ly đã khác xưa rồi, có ai lại lên đảo, chỉ sợ chịu kết cục bi thảm một đi không trở lại.
Lời nói này cũng không phải nói với sáu người Hào Tư mà là nói với Trác Lỵ vẫn đang chăm chú theo dõi bên ngoài mấy trăm vạn dặm.
Trác Lỵ có thể ẩn thân trong Hỗn Độn, hơn nữa năng lực ẩn thân khá cao minh. Ẩn thân vào chỗ tối, dựa vào hai thanh tiểu đoản đao trong tay đánh một kích trí mạng, cũng là một thích khách cường hãn tới cực điểm trong Hỗn Độn, đây cũng là điểm đáng sợ nhất của nàng.
Nếu là ngàn năm trước, Tô Triệt tuyệt đối không thể phát hiện nàng, nhưng hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Trác Lỵ chẳng qua lẻ loi một mình, cũng không cùng một giuộc với đám người Hào Tư, liên hợp lại đối phó chính mình, mặc dù nàng cũng tiềm phục ở đó chờ cơ hội, nhưng đủ để chứng minh nàng không phải ác nhân. Tô Triệt cho rằng, tác phong nhân phẩm của nàng không khác mình lắm, thuộc cùng một loại người, cho nên mới phải nhắc nhở nàng: rời nơi này, trong Hỗn Độn không phải chỉ tồn tại cơ duyên trên đảo Ma Ly. Những lời nói này của Tô Triệt, nhóm sáu người Hào Tư nhất định không nghe được.
Hào Tư cũng không cần quan tâm điều Tô Triệt nói là thật hay giả, hắn rất muốn bắt lấy Tô Triệt rồi tự dùng sưu hồn thủ đển nghiệm chứng sự chính xác từ tin tức của Tô Triệt.
Thậm chí, Hào Tư còn đang hoài nghi, Tô Triệt đang nói dối nhiều điều. Có khả năng, Tô Triệt còn nhận nhiều chỗ tốt vượt qua sáu mươi hạt Tử Tinh Quả.
Bởi vậy hắn liền truyền âm cho Tô Triệt:
- Không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, ngươi thúc thủ chịu trói đi. Niệm tình con đường tu luyện của ngươi cũng không dễ dàng nên có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không…
Không cần đợi Hào Tư nói ra những lới uy hiếp, Tô Triệt đã cắt đứt lời hắn nói:
- Thôi đi, những lời này chính ngươi cũng biết chỉ là nói nhảm mà thôi, sáu người các ngươi có thể hù dọa đến mức chúng ta có thể chủ động đầu hàng hay sao?
Hào Tư âm hiểm cười:
- Ai nói cho ngươi, chúng ta chỉ có sáu người?
Chiếc sừng vàng trên đầu của Hào Tư lóe sáng, dường như hắn muốn truyền tin cho một ai đó.
Tô Triệt có chút ngoài ý muốn, nên hắn quay đầu lại hỏi Mạn Chi:
- Mạn Chi, hắn còn có thể tìm được sự trợ giúp khác sao? Ngươi cho rằng hắn có thể gọi được bao nhiêu viện binh?
Mạn Chi đã lăn lộn tại nơi này hơn ba Hỗn Độn kỷ nguyên tính ra cũng tầm khoảng mười mấy vạn năm, nên chắc hắn cũng biết qua những tên Hỗn Độn lữ hành giả ở vùng lân cận Ma Ly Đảo.
Mạn Chi liền trả lời:
- Hắn không có khả năng gọi được nhiều người, nhiều nhất cũng chỉ được ba đến bốn người. Nhưng ta từng nghe nói, ở phụ cận của Ma Ly Đảo, có một nhân vật khá lợi hại đang ẩn nấp, hơn nữa hắn còn có quan hệ không tồi với Hào Tư. Cũng từ nguyên nhân này, mà phần lớn những người lữ hành tại khu vực này đều kiêng kỵ Hào Tư vài phần. Nhưng chính xác thì, ta cũng chưa từng gặp nhân vật kia, nên cũng không biết sức mạnh chính thức của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.