Chương 1503: Sáng tạo vũ trụ. (hạ) (Kết thúc)
Chử Tửu Luận Già Phê
23/08/2013
Ngọc Thanh ngửa mặt lên trời cười một tiếng, dùng sức gật đầu:
- Tốt!
Sau đó, hắn biến hóa nhanh chóng, lưng dài biến thành một cặp cánh bằng thịt lóe ra văn tự kỳ dị, hình thái tướng mạo cùng với Nạp Ốc Thống soái ở Khởi Nguyên Ma Tộc kia vô cùng tương tự.
- Đây cũng là hình dạng Ma tộc của ta, ta từng là Một trong thập đại Thống soái của Thánh tộc, Nạp Nặc!
Những lời này, đầu tiên là nói với Tô Triệt. Sau đó, hắn vừa xoay người hướng về phía chút ít quân sĩ Ma tộc trong hư không đọc ra một chuỗi chú ngữ dài phức tạp, Tô Triệt căn bản nghe không hiểu hắn nói những gì.
Mặc dù nghe không hiểu, Tô Triệt trong lòng vừa động, lập tức ngăn hành động nuốt chửng của Tiểu Hắc lại, cũng đem nó triệu hồi đến bên cạnh mình.
Quả nhiên, sau khi Ngọc Thanh nói xong, mấy trăm tên Ma tộc tướng lãnh phân tán trong hư không lập tức gom lại cùng nhau, thất chủy bát thiệt địa bắt đầu thương nghị.
Một cuộc đại chiến diệt thế vừa mới bắt đầu, cứ như vậy tạm dừng lại, kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, thì phải xem kết quả mà những tướng lãnh kia đã thương nghị.
Đám người Tô Triệt, đều lặng yên đợi chờ, kiên nhẫn đứng đợi . . .
Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, trôi qua hơn phân nửa ngày, những Ma tộc tướng lãnh kia cuối cùng có kết quả, bọn họ đều nhịp khom mình hành lễ với Ngọc Thanh. Thế nhưng xưng hô hắn là: Nạp Nặc Thống soái đại nhân.
Chuyện gì xảy ra?
Ngọc Thanh không phải là phản bội Khởi Nguyên Ma Tộc à. Sao lại biến trở về Thống soái Ma tộc? Hắn rốt cuộc là có dụng ý gì?
Đáp án lập tức được công bố, Ngọc Thanh vẫn duy trì hình tượng Ma tộc dữ tợn kinh khủng kia, gữi tâm niệm cho Tô Triệt:
- Đại quân xuất động nhiệm vụ, chính là vì hủy diệt vũ trụ thế giới nào đó. Nhiệm vụ nếu không thể hoàn thành, sau khi trở về, bọn họ toàn bộ đều không thể giao trả nhiệm vụ.
Nói tới đây, trên mặt hắn nhe răng ra cười:
- Tô sư đệ, ta và ngươi đều muốn sáng tạo vũ trụ của mình. Nhưng trong Hỗn Độn này, vũ trụ thế giới tổng số là cố định. Phải có cái cũ mất đi, mới có thể có cái mới ra đời. Ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào cho phải?
Tô Triệt sao còn có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức cất tiếng cười to, phất tay nói:
- Vậy thì nhờ cậy sư huynh ngươi, suất lĩnh một đại quân hủy diệt này, tiêu diệt hai vũ trụ thế giới suy bại, tranh thủ cho chúng ta đến hai con số nhất định.
- Tốt!
Ngọc Thanh khe khẽ vỗ hai cánh sau lưng, gật đầu đáp:
- Cái biện pháp này không tệ, ta tại sao không nghĩ tới chứ?
- Ha ha!
Huynh đệ hai người cất tiếng cười to . . .
Một khắc đồng hồ sau, một đại quân hủy diệt tụ họp xong, lần nữa nghênh đón Thống soái của quân đoàn bọn họ. Trên thực tế, cái quân đoàn này vốn dĩ là thuộc về Nạp Nặc Thống soái, Nạp Ốc mới vừa chết, chẳng qua là tạm thời suất lĩnh đoàn quân này, tiến đến hủy diệt Tiên Linh vũ trụ đồng thời cũng muốn điều tra rõ ràng xem, Nạp Nặc Thống soái mất tích hồi lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ...
Nguyên nhân chính là như thế, Ngọc Thanh mới có thể trọng chưởng quân quyền, một lần nữa trở thành Thống soái chí cao đại quân hủy diệt. Những Ma tộc tướng lãnh kia vốn dĩ chính là bộ hạ cũ của hắn, cho nên mới có thể dễ dàng thỏa hiệp.
Tô Triệt thậm chí có lý do hoài nghi, hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay đây, cũng đều do vị Ngọc Thanh sư huynh này đã sớm tính toán đến, đã sớm thiết kế tốt.
Vẫn là câu nói kia: sư huynh chính là sư huynh, sư đệ bội phục tự đáy lòng!
- Sư huynh, chúc ngươi chiến thắng trở về!
Lúc nói lời từ biệt, Tô Triệt từ Tiên Linh vũ trụ hô to một tiếng.
- Yên tâm đi, ta sẽ trở lại.
Trong vạn quân, Ngọc Thanh quay đầu lại cười một tiếng . . .
Lời cuối sách: chắc chắn kỷ niên sau của Hỗn Độn, Ngọc Thanh lẻ loi một mình, bình an trở về, mang theo một tin tức tốt cho Tô Triệt: đại quân mà hắn thống lĩnh, thành công phá hủy hai vũ trụ suy bại, trong đó, thì có Hạo Đặc vũ trụ mà Tô Triệt từng đề nghị tới.
Đây là bởi vì, Tô Triệt từng hấp thu tin tức linh hồn của Hổ Văn Quái Nhân, đã sớm biết, ở Hạo Đặc vũ trụ thiên địa mờ mờ, trật tự hỗn loạn, cũng đã đi vào kỳ suy bại.
Danh sách tới tay, thời cơ sáng tạo vũ trụ đã đến!
Một ngày kia, Tô Triệt đã sớm chuẩn bị đầy đủ, bay vào Hỗn Độn, đi tới nơi hư không nào đó cách Tiên Linh vũ trụ một khoảng cách đầy đủ, lần đầu tiên đem Tiên Ngục bảo tháp từ trong đầu triệu hoán ra ngoài, than nhẹ một câu:
- Tiên Ngục, nguyện vọng của ngươi, hôm nay rốt cục có thể thực hiện. Đi đi!
Tô Triệt đem Tiên Ngục bảo tháp phóng ra ngoài, bay vào sương mù nặng nề trong Hỗn Độn.
Ùng ùng . . .
Vụ sóng trong Hỗn Độn ba động mãnh liệt, không gian chấn động, một đại vũ trụ thế giới, sắp ra đời.
Mà vũ trụ thế giới này, cũng chính là chủ phân thân của Tô Triệt, bởi vì, chủ phân thân đã sớm hòa hợp làm một thể với Tiên Ngục bảo tháp, cũng không phân biệt lẫn nhau.
Tiên Ngục cùng Tiên Linh, hai vũ trụ tất cả đều thuộc về Tô Triệt, hơn nữa, khoảng cách giữa hai đại vũ trụ thế giới gần sát với nhau, cũng chính là vũ trụ duy nhất mà Tô Triệt muốn thiết đặt, song tử vũ trụ duy nhất trong Hỗn Độn.
Sáng tạo một vũ trụ thế giới, không thể nào là một chuyện dễ dàng, mặc dù chẳng qua là Tiên Ngục vũ trụ ở trong Hỗn Độn phát triển ra, nguyên bản đã tạo thành một cái trụ cột cực kỳ vững chắc, quá trình sáng tạo này, cũng kéo dài suốt mười kỷ niên Hỗn Độn.
Đối với ngày mà vũ trụ này chân chính tạo thành, bản thể chi thân của Tô Triệt tung bay đi vào, tâm tình lộ ra vẻ kích động la lớn:
- Ta, rốt cục cũng đã tiến vào!
Vô số năm qua, Tiên Ngục bảo tháp vẫn luôn là ở trong đầu óc của mình, mà bản thể chi thân của mình thủy chung không vào được, hiện tại, cái nguyện vọng nho nhỏ này, rốt cục cũng thực hiện được.
Bá!
Chín khỏa tàn phiến ngăm đen bay đến trước mặt Tô Triệt, đây là bề ngoài của Tiên Ngục bảo tháp sau khi bể tan tành, còn sót lại chính là chín khỏa tàn phiến này. Mỗi một khỏa, cũng đại biểu cho mỗi một tầng không gian trong bảo tháp.
Tay cầm chín khỏa tàn phiến này, trong lòng Tô Triệt lưu luyến, cảm khái rất nhiều, bất quá vừa mới nghĩ, cũng là không nhịn nổi cười to.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt . . .
Chỉ bất quá tâm niệm vừa động, Tô Triệt liền bắt bọn nó luyện chế thành chín pháp bảo riêng của mình, hình thái không giống nhau. Vật thứ chín là một bàn tay màu đen, vị trí lòng bàn tay có khắc bốn chữ “Thiên Chi Bộ Thủ”.
- Ta gọi các ngươi là Thiên Ngục, từ một đến chín, quy tắc bên trong, đều có tiềm lực thành tựu của vũ trụ thế giới.
Tô Triệt đem chín pháp bảo này vung ra ngoài, nói với chúng:
- Đi đi, ở bên trong vũ trụ của ta, tìm ra người hữu duyên của riêng mình, cầu mong cho các ngươi sớm ngày lớn lên.
Chín đại Thiên Ngục, phá vỡ không gian, ở nơi này vừa mới đản sanh trong vũ trụ tinh không, bắt đầu hành trình trưởng thành cực kỳ dài . . .
HẾT
- Tốt!
Sau đó, hắn biến hóa nhanh chóng, lưng dài biến thành một cặp cánh bằng thịt lóe ra văn tự kỳ dị, hình thái tướng mạo cùng với Nạp Ốc Thống soái ở Khởi Nguyên Ma Tộc kia vô cùng tương tự.
- Đây cũng là hình dạng Ma tộc của ta, ta từng là Một trong thập đại Thống soái của Thánh tộc, Nạp Nặc!
Những lời này, đầu tiên là nói với Tô Triệt. Sau đó, hắn vừa xoay người hướng về phía chút ít quân sĩ Ma tộc trong hư không đọc ra một chuỗi chú ngữ dài phức tạp, Tô Triệt căn bản nghe không hiểu hắn nói những gì.
Mặc dù nghe không hiểu, Tô Triệt trong lòng vừa động, lập tức ngăn hành động nuốt chửng của Tiểu Hắc lại, cũng đem nó triệu hồi đến bên cạnh mình.
Quả nhiên, sau khi Ngọc Thanh nói xong, mấy trăm tên Ma tộc tướng lãnh phân tán trong hư không lập tức gom lại cùng nhau, thất chủy bát thiệt địa bắt đầu thương nghị.
Một cuộc đại chiến diệt thế vừa mới bắt đầu, cứ như vậy tạm dừng lại, kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, thì phải xem kết quả mà những tướng lãnh kia đã thương nghị.
Đám người Tô Triệt, đều lặng yên đợi chờ, kiên nhẫn đứng đợi . . .
Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, trôi qua hơn phân nửa ngày, những Ma tộc tướng lãnh kia cuối cùng có kết quả, bọn họ đều nhịp khom mình hành lễ với Ngọc Thanh. Thế nhưng xưng hô hắn là: Nạp Nặc Thống soái đại nhân.
Chuyện gì xảy ra?
Ngọc Thanh không phải là phản bội Khởi Nguyên Ma Tộc à. Sao lại biến trở về Thống soái Ma tộc? Hắn rốt cuộc là có dụng ý gì?
Đáp án lập tức được công bố, Ngọc Thanh vẫn duy trì hình tượng Ma tộc dữ tợn kinh khủng kia, gữi tâm niệm cho Tô Triệt:
- Đại quân xuất động nhiệm vụ, chính là vì hủy diệt vũ trụ thế giới nào đó. Nhiệm vụ nếu không thể hoàn thành, sau khi trở về, bọn họ toàn bộ đều không thể giao trả nhiệm vụ.
Nói tới đây, trên mặt hắn nhe răng ra cười:
- Tô sư đệ, ta và ngươi đều muốn sáng tạo vũ trụ của mình. Nhưng trong Hỗn Độn này, vũ trụ thế giới tổng số là cố định. Phải có cái cũ mất đi, mới có thể có cái mới ra đời. Ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào cho phải?
Tô Triệt sao còn có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức cất tiếng cười to, phất tay nói:
- Vậy thì nhờ cậy sư huynh ngươi, suất lĩnh một đại quân hủy diệt này, tiêu diệt hai vũ trụ thế giới suy bại, tranh thủ cho chúng ta đến hai con số nhất định.
- Tốt!
Ngọc Thanh khe khẽ vỗ hai cánh sau lưng, gật đầu đáp:
- Cái biện pháp này không tệ, ta tại sao không nghĩ tới chứ?
- Ha ha!
Huynh đệ hai người cất tiếng cười to . . .
Một khắc đồng hồ sau, một đại quân hủy diệt tụ họp xong, lần nữa nghênh đón Thống soái của quân đoàn bọn họ. Trên thực tế, cái quân đoàn này vốn dĩ là thuộc về Nạp Nặc Thống soái, Nạp Ốc mới vừa chết, chẳng qua là tạm thời suất lĩnh đoàn quân này, tiến đến hủy diệt Tiên Linh vũ trụ đồng thời cũng muốn điều tra rõ ràng xem, Nạp Nặc Thống soái mất tích hồi lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ...
Nguyên nhân chính là như thế, Ngọc Thanh mới có thể trọng chưởng quân quyền, một lần nữa trở thành Thống soái chí cao đại quân hủy diệt. Những Ma tộc tướng lãnh kia vốn dĩ chính là bộ hạ cũ của hắn, cho nên mới có thể dễ dàng thỏa hiệp.
Tô Triệt thậm chí có lý do hoài nghi, hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay đây, cũng đều do vị Ngọc Thanh sư huynh này đã sớm tính toán đến, đã sớm thiết kế tốt.
Vẫn là câu nói kia: sư huynh chính là sư huynh, sư đệ bội phục tự đáy lòng!
- Sư huynh, chúc ngươi chiến thắng trở về!
Lúc nói lời từ biệt, Tô Triệt từ Tiên Linh vũ trụ hô to một tiếng.
- Yên tâm đi, ta sẽ trở lại.
Trong vạn quân, Ngọc Thanh quay đầu lại cười một tiếng . . .
Lời cuối sách: chắc chắn kỷ niên sau của Hỗn Độn, Ngọc Thanh lẻ loi một mình, bình an trở về, mang theo một tin tức tốt cho Tô Triệt: đại quân mà hắn thống lĩnh, thành công phá hủy hai vũ trụ suy bại, trong đó, thì có Hạo Đặc vũ trụ mà Tô Triệt từng đề nghị tới.
Đây là bởi vì, Tô Triệt từng hấp thu tin tức linh hồn của Hổ Văn Quái Nhân, đã sớm biết, ở Hạo Đặc vũ trụ thiên địa mờ mờ, trật tự hỗn loạn, cũng đã đi vào kỳ suy bại.
Danh sách tới tay, thời cơ sáng tạo vũ trụ đã đến!
Một ngày kia, Tô Triệt đã sớm chuẩn bị đầy đủ, bay vào Hỗn Độn, đi tới nơi hư không nào đó cách Tiên Linh vũ trụ một khoảng cách đầy đủ, lần đầu tiên đem Tiên Ngục bảo tháp từ trong đầu triệu hoán ra ngoài, than nhẹ một câu:
- Tiên Ngục, nguyện vọng của ngươi, hôm nay rốt cục có thể thực hiện. Đi đi!
Tô Triệt đem Tiên Ngục bảo tháp phóng ra ngoài, bay vào sương mù nặng nề trong Hỗn Độn.
Ùng ùng . . .
Vụ sóng trong Hỗn Độn ba động mãnh liệt, không gian chấn động, một đại vũ trụ thế giới, sắp ra đời.
Mà vũ trụ thế giới này, cũng chính là chủ phân thân của Tô Triệt, bởi vì, chủ phân thân đã sớm hòa hợp làm một thể với Tiên Ngục bảo tháp, cũng không phân biệt lẫn nhau.
Tiên Ngục cùng Tiên Linh, hai vũ trụ tất cả đều thuộc về Tô Triệt, hơn nữa, khoảng cách giữa hai đại vũ trụ thế giới gần sát với nhau, cũng chính là vũ trụ duy nhất mà Tô Triệt muốn thiết đặt, song tử vũ trụ duy nhất trong Hỗn Độn.
Sáng tạo một vũ trụ thế giới, không thể nào là một chuyện dễ dàng, mặc dù chẳng qua là Tiên Ngục vũ trụ ở trong Hỗn Độn phát triển ra, nguyên bản đã tạo thành một cái trụ cột cực kỳ vững chắc, quá trình sáng tạo này, cũng kéo dài suốt mười kỷ niên Hỗn Độn.
Đối với ngày mà vũ trụ này chân chính tạo thành, bản thể chi thân của Tô Triệt tung bay đi vào, tâm tình lộ ra vẻ kích động la lớn:
- Ta, rốt cục cũng đã tiến vào!
Vô số năm qua, Tiên Ngục bảo tháp vẫn luôn là ở trong đầu óc của mình, mà bản thể chi thân của mình thủy chung không vào được, hiện tại, cái nguyện vọng nho nhỏ này, rốt cục cũng thực hiện được.
Bá!
Chín khỏa tàn phiến ngăm đen bay đến trước mặt Tô Triệt, đây là bề ngoài của Tiên Ngục bảo tháp sau khi bể tan tành, còn sót lại chính là chín khỏa tàn phiến này. Mỗi một khỏa, cũng đại biểu cho mỗi một tầng không gian trong bảo tháp.
Tay cầm chín khỏa tàn phiến này, trong lòng Tô Triệt lưu luyến, cảm khái rất nhiều, bất quá vừa mới nghĩ, cũng là không nhịn nổi cười to.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt . . .
Chỉ bất quá tâm niệm vừa động, Tô Triệt liền bắt bọn nó luyện chế thành chín pháp bảo riêng của mình, hình thái không giống nhau. Vật thứ chín là một bàn tay màu đen, vị trí lòng bàn tay có khắc bốn chữ “Thiên Chi Bộ Thủ”.
- Ta gọi các ngươi là Thiên Ngục, từ một đến chín, quy tắc bên trong, đều có tiềm lực thành tựu của vũ trụ thế giới.
Tô Triệt đem chín pháp bảo này vung ra ngoài, nói với chúng:
- Đi đi, ở bên trong vũ trụ của ta, tìm ra người hữu duyên của riêng mình, cầu mong cho các ngươi sớm ngày lớn lên.
Chín đại Thiên Ngục, phá vỡ không gian, ở nơi này vừa mới đản sanh trong vũ trụ tinh không, bắt đầu hành trình trưởng thành cực kỳ dài . . .
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.