Tiên Ngục

Chương 17: Trong Huyền Cơ thành. (2)

Chử Tửu Luận Già Phê

21/05/2013

Trong sân, một thiếu niên mặc trang phục võ giả đang luyện tập quyền thuật, đứa nhỏ này tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đã tập võ nhiều năm, thân hình to lớn, chỉ nhìn bóng lưng, không nhìn gương mặt đầy vẻ ngây thơ kia, ngươi sẽ cho rằng đây là một tráng hán cường tráng đã hoàn toàn trưởng thành cũng nên.

Tô Triệt vừa bước vào sân nhỏ, đứa bé kia liền ngây ngẩn cả người, trừng lớn đôi mắt chỉ vào Tô Triệt, cứng họng:

- Tô sư huynh, ngươi, ngươi không phải. . .

- Cho là ta đã chết rồi sao?

Tô Triệt mỉm cười, tiện tay đóng cửa lại.

- Đúng vậy a, đúng vậy a.

Thiếu niên cường tráng dùng sức gật đầu:

- Tưởng sư huynh nói, ngươi bị yêu thú trong Huyết Mạc sơn mạch gặm đi rồi, chết chắc rồi. . .

Tô Triệt cười lạnh một tiếng, nhìn cửa gỗ của phòng ngủ, hỏi:

- Tưởng Sâm đâu rồi?

- Tưởng sư huynh đã dọn đi vào hai ngày trước rồi.

- Dọn đi rồi?

Tô Triệt nhíu mày, thoáng nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Vương sư huynh đâu?

- Vương sư huynh đang ngồi trong phòng đấy.

Thiếu niên cường tráng chỉ vào gian phòng ở giữa.

- Tốt.

Tô Triệt vỗ mấy cái lên vai hắn:

- Hổ đầu, ngươi tiếp tục luyện quyền đi, ta đi tìm Vương sư huynh nói chuyện.

- Nha.

Thiếu niên cường tráng khù khờ gật đầu đáp ứng, nhìn qua có vẻ là một người tính cách chất phát thành thật.



Đi vào trước phòng của Vương sư huynh, Tô Triệt gõ cửa, hô:

- Vương sư huynh, thật có lỗi, quấy rầy.

- Ai? Tô Triệt?

Bên trong lập tức truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên rất giật mình vì nghe thấy giọng của Tô Triệt.

Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng liền mở rộng, người mở cửa cũng là một thiếu niên, hình thể tương đối gầy, màu da hơi đen,có vẻ thành thục hơn Hổ đầu đang luyện quyền kia rất nhiều.

- Thật tốt quá, Tô sư đệ, ngươi không có việc gì ah!

- Không phải không có việc gì, thiếu chút nữa đã chết rồi

Tô Triệt lắc đầu, cố ý lộ ra vẻ giận dữ:

- Không thể tưởng được, tên Tưởng Sâm kia dĩ nhiên là một tiểu nhân ngoan độc thấy lợi quên nghĩa.

- Cái gì?

Vương sư huynh càng chấn động, bất quá hắn cũng là một ông cụ nọn, nhãn châu xoay động, bắt lấy cổ tay Tô Triệt thấp giọng nói:

- Đi vào rồi nói!

Vào nhà ngồi xuống, Tô Triệt nói tiền căn hậu quả chuyện Tưởng Sâm ám toán mình lại một lần, đương nhiên không thể nào nói là mình mượn xác hoàn hồn được, mà là bản thân bị trọng thương, may mắn được đệ tử nội môn Ngọc Thanh sư thúc của Huyền Cơ Phong cứu, vậy nên mới đại nạn không chết, từ đó còn nhân họa đắc phúc, ăn chán chê mấy cân huyết nhục Thiên Yêu Hùng nên mới có thể ngưng kết ra chân khí, chính thức tiến nhập Luyện Khí tầng một. . .

- Ai nha, dĩ nhiên lại như vậy. . .

Vương sư huynh nghe thế thần sắc phập phồng, theo lời kể của Tô Triệt, vốn là lo lắng, sau đó lại hâm mộ, cuối cùng mới thở dài:

- Không thể tưởng được hắn lại là tiểu nhân như thế, càng không thể tưởng được, sư đệ ngươi phúc duyên thâm hậu, chẳng những ngưng kết chân khí, còn được Ngọc Thanh sư thúc thưởng thức, quả thật là đại nạn không chết, tất có hậu phúc ah!

Tô Triệt khẽ gật đầu, thoáng trầm mặc một hồi. . .

Vị Vương sư huynh này cũng mười bốn tuổi, so với Tô Triệt chỉ lớn hơn một tháng, chỉ còn cách kỳ hạn cốt linh mười lăm tuổi có hai tháng, áp lực và và cảm giác gấp gáp trong lòng càng không phải nói. Nghe nói Ngọc Thanh Đạo Nhân không ngờ lại nguyện ý trở thành người giới thiệu cho Tô Triệt nhập môn, đương nhiên không tránh khỏi hâm mộ một phen rồi.

Đã có Ngọc Thanh Đạo Nhân đề cử, Tô Triệt không chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn mà trong Thiên Huyền Tông còn có được một chỗ dựa, thân phận của đệ tử nội môn, xa xa không phải đệ tử ngoại môn có thể so sánh được.

Không khoa trương mà nói, trong siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông , tầm quan trong của một đệ tử nội môn, thậm chí còn vượt qua hai mươi đệ tử ngoại môn ấy chứ!



- Vương sư huynh, ta phải tìm được Tưởng Sâm, lấy thân phận ngọc phù về.

Đợi một lát, Tô Triệt mới nói:

- Chuyện báo thù tạm thời không gấp, chuyện hàng đầu là phải trở thành ngoại môn đệ tử, miễn cho đêm dài lắm mộng.

- Nên như thế.

Vương sư huynh quăng đến ánh mắt tán dương:

- Trở thành đệ tử chính thức rồi, ngươi lại thu thập hắn, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Bất quá, hắn lại khẽ lắc đầu, chuyện giọng:

- Ta nói sao tiểu tử kia lại không nói tiếng nào mà rời đi, ngay cả vài câu giải thích cũng không có, nguyên lai là đoạt của phi nghĩa, hơn nữa có tật giật mình. . . Ngày hôm qua còn có người nói với ta, trông thấy hắn lăn lộn cùng một chỗ với mấy đệ tử ngoại môn, tựa hồ là ôm chân to của một người nào đó. . . Tô sư đệ, ngươi phải nắm chặt thời gian, miễn cho bị tiểu tử này đoạt trước, đi trước ngươi một bước.

Ý của Vương sư huynh có nghĩa là ngàn vạn lần không thể để cho Tưởng Sâm chiếm cứ tiên cơ, nếu để hắn trở thành đệ tử ngoại môn trước, lung lạc quá nhiều nhân mạch, đến lúc đó muốn đối phó hắn, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tô Triệt gật đầu đáp ứng, hỏi:

- Vương sư huynh, ngươi cho rằng, ta phải đi chỗ nào để tìm hắn?

- Ngươi đi Uy Nhiên Cư xem thử đi, ngày hôm qua, có người đã thấy hắn ở đó.

- Tốt, Vương sư huynh, ta đi tìm hắn, chúng ta nói chuyện sau.

Tô Triệt đứng lên, trước khi đi, thoáng nghĩ nghĩ, lại nói:

- Sư huynh, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng, ngươi vẫn còn kỳ hạn hai tháng mà, nếu ta trở thành đệ tử ngoại môn chắc chắn nghĩ biện pháp giúp đỡ ngươi.

- Tốt, đa tạ sư đệ.

Vương sư huynh vội vàng đứng lên thi lễ một cái, lại dặn dò:

- Cẩn thận một chút, nên nhẫn thì nhẫn, chớ nên hành động theo cảm tính.

- Ta biết rồi.

Tô Triệt gật đầu một cái, quay người mà đi.

Úy Nhiên Cư, là một giao dịch hội có cả ăn và ở trong Huyền Cơ thành, do hai gã đệ tử ngoại môn phụ trách quản lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook